– Sao rồi?
– Tao cũng đang muốn biết câu trả lời đây!!
Nhóm Thiên Yết và Thiên Bình trở về điểm hẹn đầu tiên. Vừa nói với nhau như vậy, họ vừa thở lấy thở để.
– Nè, có thật… Sư Tử ở khu rừng này… không?
– Cậu đang nghi ngờ Xử Anh sao?
Giọng nói chững chạc kia khiến Kim Ngưu vô thức giật mình. Cô nhìn Xử Nữ, đôi mắt lại lia đi chỗ khác. Kim Ngưu không phải nghi ngờ Xử Anh, nhưng bảo cô tin tưởng là chuyện rất khó. Cô ta đã bao lần gây sự với cái lớp này rồi!!
– Còn cậu thì sao, Xử Nữ? Cậu tin lời cô ta?
Câu hỏi xuất phát từ Nhân Mã, người đang cùng Bạch Dương vừa trở về điểm hẹn. Coi bộ họ cũng chẳng thu được kết quả gì.
Đôi mắt Xử Nữ vẫn vậy, vẫn lãnh đạm và đầy chững chạc. Cô khẽ nhắm mắt một cái, rồi nói.
– Dù sao con bé cũng là em tớ, và tớ nghĩ, có lẽ Xử Anh không nói dối.
Tụi nó tròn mắt nhìn Xử Nữ, kể cả Ma Kết. Cô lớp phó của tụi nó đang nói đỡ cho Xử Anh, đang tin tưởng đứa con gái như cô ta, và trên hết, chấp nhận Xử Anh là em gái. Chuyện này thật quá khó tin!
– Chẳng phải từ đó đến giờ cậu luôn ruồng bỏ chị ta sao? Vậy mà giờ lại…?
Cái chất giọng lạnh lùng tự mãn có đôi chút bỡn cợt khỏi nói tụi nó cũng biết là ai. Nhưng một phần nào đó, sự tức giận vẫn len lỏi trong giọng nói kia, có lẽ cậu vẫn chưa tìm được.
– Cậu đang trêu đùa tớ sao? Người biết rõ chẳng phải là cậu à, Nhật Nam?
Nam cười, một nụ cười không cảm xúc. Bảo Bình đi cùng với Nam, dường như không quan tâm đến khi cậu quá lo cho Song Tử, dù chính bản thân phủ nhận điều đó đi chăng nữa!
– Vậy, cậu muốn gì đây?
Bầu không khí giữa hai người họ dần trở nên căng thẳng. Xử Nữ và Nhật Nam, họ đều nghiêm túc và chững chạc, cũng rất lạnh lùng và điềm tĩnh, điều đó khiến cho sự im lặng của họ trở nên đáng sợ. Và hơn thảy, tụi nó hoàn toàn không hiểu chuyện gì cả.
Bất chợt, Nam bật cười. Tiếng cười hồn nhiên trẻ con nhưng băng lãnh và vô cảm phá vỡ bầu không khí im lặng. Đôi mắt màu xanh thẫm mở ra, nhìn thẳng Xử Nữ một cách cao ngạo.
– Tôi hiểu rồi! Vậy chuyện đó, chuyện cậu và Xử Anh là chịemsongsinhkhông cần thiết phải giấu nữa nhỉ?
– C-Chị em song… sinh?!
Tụi nó đồng loạt nhìn Xử Nữ, ánh mắt dường như đang chờ đợi câu trả lời. Cô vẫn vậy, vẫn giữ nguyên trạng thái bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại có chút dao động, nó trở nên sắc bén hơn khi nhìn Nam.
Rằng Xử Nữ và Xử Anh là sinh đôi, điều đó liệu có đúng? Hai người họ trước giờ là chị em, nhưng là chị em cùng cha khác mẹ, làm sao lại có chuyện hoang đường như vậy?! Nhưng, Nhật Nam là loại người sẽ không bao giờ nói điều mà mình không chắc là đúng! Vài tháng sống cùng cậu khiến tụi nó nhận ra điều đó, rằng cậu anh trai của Sư Tử là một con cáo già nguy hiểm.
– Đ-Điều đó… là thật… sao…?
Cái giọng nói ấp úng hao hao giống Xử Nữ xuất phát từ một bụi cây gần đó. Tụi nó quay lại. Đôi mắt Xử Nữ mở to như không thể tin. Đó là Xử Anh. Cô quay phắt sang Nam, gắt gỏng.
– Cậu đã biết Xử Anh ở gần đây, nên mới khui chuyện chứ gì?!
Đáp lại, luôn là sự im lặng. Đối với Xử Nữ bây giờ, sự im lặng đó chẳng khác sự khinh bỉ và đùa cợt.
Lúc này, Kim Ngưu và Nhân Mã mới để ý đến người mà Xử Anh dùng hết sức cõng trên lưng. Sự lo lắng dần xâm chiếm hai đôi mắt tinh anh ấy.
– Song Tử!!
Giây phút tụi nó biết mà chạy lại, cũng là lúc Xử Anh hết sức mà ngã đổ xuống đất. Tụi nó vội kéo Song Tử ra, đồng thời đã cô nàng kia dậy. Trên người Xử Anh dính đầy máu, đều là của Song Tử.
Bảo Bình đỡ Song Tử, đưa tay lau nhẹ mồ hôi trên trán cô. Đôi mắt màu lam trở nên dịu dàng và lo lắng, không còn là sự lạnh lùng hiện hữu nữa. Giờ thì cậu nhận ra, dù cô thế nào, dù cô phản bội cậu, dù cô phản bội tụi nó, dù cô là gián điệp, sao cũng được, người cậu yêu vẫn là cô.
Song Tử nằm trong vòng tay Bảo Bình, sự ấm áp quen thuộc khiến cho cảm thấy hạnh phúc. Dù vậy, vết thương ngày càng loan rộng khiến Song Tử thấy mệt và thở gấp.
– Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?!
Xử Anh đang được đỡ bởi Nhật Nam, dù hơi ngượng nghịu nhưng cô quá mệt để từ chối. Đáp lại Bảo Bình, đôi môi Xử Anh mím chặt.
– Tôi không rõ lắm, chỉ biết đang đi thì tôi và Song Ngư gặp Sư Tử và Song Tử. Song Tử hình như bị bắn, khi đỡ đạn cho Sư Tử.
– Đỡ đạn sao?!
– Còn Sư Tử có sao không?! Nói mau!! Cậu ấy đâu rồi?!
Xử Anh có chút giật mình trước mấy câu hỏi liên tục của Thiên Yết. Cô hơi ngập ngừng, không biết có nên nói ra tình trạng của Sư Tử khi bản thân cô cũng chẳng biết rõ.
– Chúng tôi tách nhau ra, vì Song Tử bị thương nặng cho nên…
Dù biết rõ là lo lắng, nhưng Kim Ngưu không ngăn được sự khó chịu và lòng ganh tỵ đáng ghét của mình.
– Đừng nói là hai người họ tách ra đánh lạc hướng cho hai người chạy thoát đấy?!
– T-Tôi thật sự… xin lỗi…!!
Giận là vậy, nhưng tụi nó không tài nào trách Xử Anh được. Tụi nó đã hiểu lầm cô, tụi nó không hề nhận ra, nếu không có Xử Anh, lần đó tụi nó đã không tìm thấy Sư Tử. Và lần này cũng vậy, không có cô, tụi nó đã không ở đây.
– Vậy, cô có biết Sư Tử và Song Ngư chạy hướng nào không?
– Tôi đi trước bọn họ, cho nên…
Tình hình ngày một trở nên căng thẳng. Giữa khu rừng rộng lớn này, Sư Tử và Song Ngư vẫn bị lạc, với tình trạng chẳng biết thế nào, nhưng tụi nó cũng không thể nán lại đây quá lâu khi Song Tử đang bị thương nặng.
– Không còn cách nào khác, chúng ta phải chia nhau ra thôi!!
– Ý cậu là sao, Ma Kết?!
– Bảo Bình, Nhật Nam và bọn con gái đưa Song Tử và Xử Anh về trước, còn lại bọn tớ sẽ tiếp tục tìm Sư Tử và Song Ngư. Thế nào?
Tụi nó nhìn nhau, miễn cưỡng gật đầu. Chỉ có điều, sao Nam lại ở trong nhóm quay về cơ chứ!!
– Cơ mà nãy giờ chẳng thấy Khánh Đăng và Thiên Hạt đâu cả!
– Chắc bọn họ vẫn còn tìm.
Cự Giải giúp đỡ Song Tử lên lưng Bảo Bình, còn Xử Anh thì được đỡ bởi Xử Nữ. Cô có chút khó xử bởi chuyện ban nãy, nhưng không nói gì. Nhìn qua Nam, khuôn mặt lạnh lùng bất mãn như trẻ con khiến Xử Anh mỉm cười.
– Về chuyện đó, chúng ta sẽ nói sau, được chứ?
Xử Anh ngạc nhiên nhìn sang Xử Nữ. Đôi đồng tử đảo mấy vòng, cô chậm rãi gật đầu.
Nhân Mã dù lo lắng cho Song Tử thế nào, mỗi lần nhìn cô, Nhân Mã lại nhớ đến cuộc nói chuyện kia của Song Tử với Thuỵ An, và điều đó khiến cô khó xử, một chút.
Kim Ngưu vẫn chưa nguôi ngoai, nhưng trên hết, cô tin tưởng Song Tử, dù thế nào đi chăng nữa. Ôm lấy Nhân Mã từ phía sau, Kim Ngưu trêu chọc động viên cô. Rồi như chợt nhớ ra gì đó, Kim Ngưu quay đầu lại, đôi mắt hơi cụp xuống.
Sau khi nhóm quay về đã đi khuất, bọn con trai mới bắt đầu đi tìm. Đương nhiên là không chia ra, nhỡ lạc nữa thì khổ. Mà nói là nói thế, chứ chữ “lạc” hình như chỉ ám chỉ có mình Thiên Bình.
oOo
– Sư Tử!! Không được!!!
Trước khi tiếng súng vang lên, có một bóng người chạy đến, hai tay ôm chầm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô. Sư Tử còn chưa kịp nhận ra, thì tiếng súng đã vang lên, không chỉ một, mà một loạt.
Dùng thân mình che chắn cho Sư Tử, toàn bộ số đạn kia gần như bắn vào Song Ngư. Vào tay, vào chân, vào vai, rất nhiều. Máu tươi bắt đầu thấm ướt chiếc áo trắng của cậu. Dù vậy, Song Ngư vẫn quyết không buông Sư Tử ra cho đến khi hồi súng dừng hẳn. Đến lúc này, dường như không thể gắng gượng được nữa, vòng tay Song Ngư quanh Sư Tử nới lỏng dần, cậu từ từ ngã xuống.
Những giọt máu của Song Ngư, bắn vào người Sư Tử. Cậu trượt dài xuống, rồi nằm hẳn dưới đất. Cô thậm chí còn chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng lồng ngực Sư Tử rất đau, như thể cô vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Đôi mắt kinh ngạc của Sư Tử dời xuống, nó mở to. Đập vào mắt cô lúc này, là hình ảnh Song Ngư nằm dưới đất, máu không ngừng chảy ra khắp nơi, thấm ướt cả áo, cả phần đất bên dưới. Cậu thở gấp, mắt nhắm chặt một cách đau đớn.
– Song Ngư!!!
Sư Tử lập tức ngồi xuống, dùng hết sức đỡ Song Ngư dậy. Cô lay cậu, dù biết cậu bị thương nặng thế nào, cô vẫn lay. Nước mắt từ con mắt phải, bắt đầu rơi lã chã không ngừng. Những âm thanh tán loạn của bọn người kia không còn truyền được vào tai Sư Tử nữa.
Song Ngư mệt mỏi mở mắt. Cơ thể cậu lúc này đau đớn không thôi. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm nhận nỗi đau xác thịt này, nó đau đến mức tứ chi cậu gần như vỡ vụn. Hơi thở của Song Ngư trở nên gấp gáp theo từng giây một, máu chảy nhiều đến nỗi cậu có cảm giác như đang bị hút sạch. Dù vậy, tiếng khóc kia, tiếng gọi kia không cho phép cậu nhắm mắt.
Sư Tử đang khóc. Đây là lần đầu tiên, ít nhất là từ lúc gặp lại cô, cậu nhìn thấy cô khóc. Một Sư Tử luôn lạnh lùng, một Sư Tử lúc nào cũng kênh kiệu thích ra lệnh cho người khác, lại đang rơi nước mắt vì cậu. Điều này, làm trái tim Song Ngư đau thắt lại. Một cách khó khăn, cậu vươn tay lên, chạm nhẹ bên gò má Sư Tử, hơi mỉm cười.
– Đừng… khóc mà…!
Bàn tay Song Ngư nhanh chóng bị Sư Tử nắm chặt lại. Dù cậu đã nói vậy, nhưng nước mắt Sư Tử lại càng rơi nhiều hơn. Chẳng hiểu sao, cứ nghĩ đến Song Ngư sắp rời khỏi mình, cô lại đau đớn không thôi, thậm chí nỗi đau từ con mắt trái, Sư Tử không còn cảm thấy nữa, thay vào đó, lồng ngực cô đau, rất rất đau!
– C… Chạy đi…!
– K-Không!! Không mà….!!
Hết Song Tử giờ là Song Ngư, họ vì cô mà khiến bản thân bị thương nặng, cả hai đều đỡ đạn cho cô. Một đứa con gái lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến chính mình mà chưa một lần biết nghĩ cho người khác như Sư Tử, liệu có đáng nhận sự quan tâm đó? Không, không mà, vậy thì tại sao cơ chứ?!
Song Ngư chợt thò tay vào túi áo khoác lúc này đã thấm đẫm máu tươi, lấy ra trong đó một thứ. Dùng hết sức lực hiện tại, cậu đưa nó cho Sư Tử.
– Tớ… đã định đưa nó… cho cậu vào tối nay… ngày Giáng sinh… khi mà tớ có thể… nói cho cậu… rằng tớ… yêu… cậu…
Khi bàn tay Sư Tử vừa nhận vật đó từ Song Ngư, cô chợt cảm thấy có gì đó chạm vào môi mình. Trước khi Sư Tử kịp nhận ra, Song Ngư đã hôn cô. Môi cậu, một cách dịu dàng chạm vào môi cô. Không phải một nụ hôn nồng nhiệt, nó ấm áp và nhẹ nhàng. Đến tận khi rời khỏi bờ môi ấy, Song Ngư vẫn còn luyến tiếc. Cậu mỉm cười, bàn tay được Sư Tử nắm lấy ôm lấy má cô.
– Tớ… yêu cậu… nhiều lắm… Tử Nhicủatớ…
Bàn tay Song Ngư rời khỏi Sư Tử, dường như không còn sức lực, rũ xuống đất. Đôi mắt màu sẫm cafe khép lại dần rồi nhắm hẳn. Ít nhất, cậu đã nói ra được, tình cảm của mình. Bấy nhiêu, có lẽ đã quá đủ rồi…
Có tiếng sấm sét, kèm theo đó là những giọt nước, ngày càng nhiều. Mưa rồi…
Con mắt phải của Sư Tử mở to, hệt như để cho nước mắt chảy ra. Mặc kệ cho nước mưa bắt đầu làm ướt người, Sư Tử vẫn ngồi đó. Trong đôi mắt ấy, hiện lên những dòng kí ức, những dòng kí ức mà cô đã quên lãng.
…
“Tử Nhi yêu quý, sau này lớn lên cậu sẽ biết tay tớ.”
…
“Tớyêucậu, nhócconạ.”
…
“Tớ nhất định đưa cậu ra mà!!!”
…
“Thảtôira!! Thảramau!!!”
…
“TửNhi!!”
…
Sư Tử đã làm gì thế này? Tại sao… làm sao cô có thể, quên được người con trai ấy, người mà cùng với cô hứa rằng sẽ ở bên nhau mãi mãi, người mà cô hết mực yêu thương từ khi còn bé xíu, người mà cô… Làm sao Sư Tử có thể…?
Đến tận lúc này, Sư Tử mới nhận ra, trong vòng tay mình, Song Ngư đã bất tỉnh từ bao giờ. Mặc cho bàn tay dính đầy máu của cậu, Sư Tử lay nhẹ Song Ngư, rồi mạnh dần. Là nói dối phải không? Không phải mà, Song Ngư không thể cứ thế mà bỏ cô đi được!!!
– S-Song Ngư!! Đừng đùa nữa, chẳng vui gì cả!! Đừng ngủ mà, tớ không cho phép cậu ngủ!! Tớ thậm chí còn chưa trả lời cậu mà!!!
Nước mắt Sư Tử cứ thế rơi lã chã không ngừng. Cô áp mặt vào ngực cậu, mặc cho những giọt nước mắt thấm ướt cái áo bị nhuộm đỏ kia, Sư Tử nắm chặt chiếc nhẫn có khắc chữ NS mà Song Ngư đưa, nói bằng giọng thều thào.
– Tỉnh dậy… làm ơn đi mà…!! Tớ còn chưa kịp nói… tớ cũng yêu cậu… mà…TiểuNgư…
Nhưng những lời đó, Song Ngư đã không còn nghe thấy nữa rồi…
Tên thủ lĩnh đứng từ xa, nhìn Song Ngư nằm bất động dưới đất bằng đôi mắt thương cảm. Người hắn chỉ vừa công nhận là đối xử xứng tầm, lại đang nằm đó. Nếu không phải cậu ta cản trở công việc của hắn, có lẽ đã không thành ra thế này. Hắn đi tới. Bất chợt, cánh tay Sư Tử bị nắm chặt, xốc lên một cách thô bạo.
– Mau đi với chúng tôi!!
Ánh mắt đờ đẫn của Sư Tử bỗng trở nên sắc nhọn. Chính những kẻ này là kẻ gây nên mọi chuyện. Nếu không có chúng, hai người họ sẽ không bị dồn đến mức đường cùng như thế này. Chính bọn chúng!!
Sư Tử dùng hết sức giật mạnh tay mình khỏi tay tên thủ lĩnh, đồng thời lùi ra sau vài bước. Lúc này, chỉ cần bước một bước nữa thôi, cô sẽ rơi xuống dưới kia. Chẳng hiểu sao, Sư Tử chẳng thấy sợ hãi gì nữa.
Bọn chúng bắt đầu hoảng loạn. Đúng như cô nghĩ, bọn chúng được lệnh bắt sống cô.
– Nếu các người dám bước tới, tôi sẽ nhảy xuống!!
Tên thủ lĩnh nhíu mày. Dù cho cô chủ của hắn – Thuỵ An – bảo nếu chống cự giết không tha đi chăng nữa, thì lời ông chủ vẫn là bắt sống Sư Tử. Hắn đương nhiên nghe theo lời ông chủ, có chút căng thẳng.
– Cô bình tĩnh lại đã!!
– Bình tĩnh?! Bảo tôi bình tĩnh khi các người vừa xuống tay với Song Ngư?! Cậu ấy làm gì hả?? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ?! Chúng tôi… chỉ đang đi dã ngoại… Tại sao cơ chứ???
Sự tức giận và căm thù khiến Sư Tử mất tự chủ, bất giác lùi về sau theo phản xạ. Không may, giẫm phải vũng nước từ cơn mưa, Sư Tử bị trượt chân, ngã về sau trong vô thức.
Rơi tự do, Sư Tử nhìn thấy bọn chúng hoảng loạn hết cả lên, còn nhìn thấy từ phía xa, hình như Thiên Yết mà Ma Kết đang hoảng hốt chạy lại. Ánh mắt cô chuyển sang Song Ngư, mỉm cười buồn. Nếu họ có thể cứu được Song Ngư, thì tốt quá!
Sư Tử nhắm hờ mắt, cứ thế mà rơi xuống. Những giọt nước mắt hệt như những viên pha lê lấp lánh. Cô sắp chết sao? Có lẽ, cứ thế này, sẽ tốt hơn…
Cảm ơn cậu, vì đã cho tớ biết thế nào là hạnh phúc. Cảm ơn cậu đã dạy tớ cách nở nụ cười. Cảm ơn cậu đã luôn trêu chọc lúc tớ buồn. Cảm ơn vì cậu luôn thấu hiểu tớ. Cảm ơn vì đã chấp nhận tớ. Cảm ơn vì cậu luôn âm thầm quan tâm lo lắng cho tớ dù tớ làm cậu tổn thương quá nhiều. Cảm ơn, vì đã luôn chờ đợi tớ. Và cảm ơn, vì đã luôn ở bên tớ… Cảm ơn cậu…
Xin lỗi vì lúc nào cũng làm cậu bực bội. Xin lỗi vì luôn khiến cậu thấy khó chịu, vì tớ quá bướng bỉnh. Xin lỗi vì tớ đã khiến cậu tổn thương quá nhiều. Xin lỗi, vì tớ không thể nhớ ra cậu sớm hơn. Xin lỗi vì không nhận ra tình cảm của cậu sớm hơn. Xin lỗi vì tớ luôn ích kỉ. Xin lỗi vì tớ khiến cậu gặp rắc rối. Xin lỗi, vì không thể cùng cậu thực hiện lời hứa đó… cùng nhau đến quán cà phê sách vào ngày hôm nay, ngày kết thúc chuyến dã ngoại, ngày Giáng sinh… Và xin lỗi, vì không thể ở bên cậu… Tớ xin lỗi…
Tạm biệt, người con trai tớ thật sự yêu, yêu nhiều lắm! Tạm biệt cậu, Tiểu Ngư…!
Hình như cơn mưa… lại to hơn rồi…