Đọc truyện [12 Chòm Sao] Hạnh Phúc Đó, Em Không Có – Chương 64: Ngoại truyện 2 – Bản trích tâm tư của Bảo Bình và Bạch Dương
Ngoại truyện 2: Bản trích tâm tư của Bảo Bình và Bạch Dương.
Đây là bản trích tâm tư của Bảo Bình
Cuộc sống của anh… Vốn chỉ là một bức tranh chỉ gồm hai màu sắc, sắc trắng – tượng trưng cho cái thiện và sắc đen – tượng trưng cho cái ác
Vốn chỉ là một bản nhạc vô vị khiến người nghe cảm thấy mệt nhoài, vốn chỉ là một dòng sông, nước chỉ xuôi dòng mà không đổi hướng
Nhưng chỉ đến khi em xuất hiện, tất cả đã thay đổi hoàn toàn, cuộc sống của anh không còn như trước
Anh không chỉ còn muốn ở trong phòng đọc sách hay nghiên cứu những thứ kì lạ
Anh chỉ muốn được ra ngoài ngắm ánh mặt trời, ngắm ánh sao đêm lấp lánh và nhất là được ngắm nhìn nụ cười của em
Bức tranh về cuộc sống của anh đã được em điểm xuyết thêm nhiều màu sắc
Sắc hồng của sự ngọt ngào của tình yêu, sắc xanh của hy vọng và niềm tin, sắc hồng của hạnh phúc và sự vĩnh hằng và sắc đỏ của trái tim yêu thương luôn dạt dào
Bản nhạc về cuộc sống của anh nhẹ nhàng và du dương hơn
Chỉ cần nhìn thấy em thôi, anh cũng đã cảm thấy được sự thanh thản và yên bình
Em giống như một đóa hoa quý giá mà anh muốn được gìn giữ và bảo vệ, không để ai làm tổn hại đến đóa hoa đó
Đôi lúc, anh đã nghĩ rằng tại sao định mệnh lại không để anh gặp em sớm hơn, vì như vậy anh sẽ có thể bảo vệ em nhiều hơn, không để em chịu những tổn thương lúc trước
Dù em không phải là người đầu tiên khiến trái tim anh xao động, nhưng anh chắc rằng em là người duy nhất tồn tại trong trái tim anh. Anh hứa.
Ngày đầu gặp em, tôi vẫn là một kẻ thờ ơ chưa cảm nhận được vẻ đẹp bí ẩn phía sau gương mặt lạnh lùng. Ngày đầu gặp em, tôi vẫn là một kẻ cố chấp, luôn chỉ thích nghĩ theo ý của bản thân mà không để tâm đến người khác. Và ngày đầu gặp em, tôi đã không nói được câu chào với em.
Chỉ là ánh mắt lạnh lùng, lời nói căm phẫn rồi lướt qua nhau. Cũng đúng thôi, bởi vì ngày đầu gặp nhau, chúng tôi vẫn đứng trên hai chí tuyến khác nhau. Em – đại cung chủ của bóng đêm, còn tôi – đại thiên thần của ánh sáng.
Trong một lần trò chuyện với người bạn thân của em, tôi mới ngộ ra một điều mà trước nay tôi chưa từng nghĩ đến: những cung chủ bóng đêm không như những gì chúng tôi nghĩ về bóng đêm. Trái tim của họ cũng rất ấm áp, họ cũng rất lương thiện.
Nhưng chỉ là do số phận đã sắp đặt, để họ trở thành người đại diện của bóng tối. Chỉ là do họ đã quá quen với cái giá lạnh của bóng đêm mà đã quên thức tỉnh trái tim mình. Và chỉ là họ đã chịu quá nhiều tổn thương để có thể đặt niềm tin vào một người khác.
Sau lần đó, tôi thay đổi cách nhìn về những cung chủ bóng đêm và về em – một người đặc biệt, chí ít là trong lòng tôi bức tranh khắc họa về hình ảnh em đã thay đổi, đẹp hơn và thánh thiện hơn.
Tôi quan tâm em hơn, để ý đến em nhiều hơn và muốn được hiểu về em nhiều hơn.
Trò chuyện với em, tôi mới cảm nhận được trái tim mềm yếu của em ẩn chứa sau vẻ mặt lúc nào cũng mạnh mẽ và cứng cỏi.
Nghe em nói về những hồi ức đau buồn trong quá khứ, tôi tự ghét bản thân vì không thể làm gì cho em, chỉ có thể để bờ vai cho em tựa vào để nấc lên tiếng khóc nghẹn ngào.
Trong tình cảnh đó, tôi đã do dự mà không nói với em lời yêu thương vì sợ rằng bản thân chỉ đang đồng cảm và thương hại cho em hơn là một tình yêu thực sự. Chính vì vậy mà tôi chỉ im lặng và ngồi bên cạnh em.
Gặp em rất nhiều lần nhưng vẫn chưa có cơ hội được nói với em những lời trong lòng mình. Có lẽ vì cái quan niệm muôn đời có khác: ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng là ranh giới mãi mãi không thể chạm tay tới được. Dù biết bản thân yêu em, trái tim có hình bóng em, cả suy nghĩ của mình về em cũng đã khác nhưng cái quan niệm đó vẫn bám lấy tâm trí tôi mỗi khi nhìn thấy em khiến tôi không thể toàn tâm yêu thương em.
Cái trăn trở đó khiến tôi luôn cảm thấy giữa tôi và em có một bức tường vô hình ngăn cách khó mà đập vỡ được. Nhưng có lẽ duyên trời đã định, sợi dây nhân duyên đã thắt chặt tôi và em lại. Cái ngày mà em xảy ra chuyện, lòng tôi như lửa đốt, tâm trí tôi chẳng còn có thể giữ được bình tĩnh nữa. Hình ảnh em trong tâm trí tôi cứ rõ dần rồi mờ nhạt, tôi thực sự sợ rằng em sẽ rời xa tôi.
Suy ngẫm lại chuyện hôm đó, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, yêu nhau thì không cần phải quan tâm đến thân thế của nhau, chỉ cần hai trái tim hòa cùng nhịp đập đã là quá đủ.
Bỏ qua cái suy nghĩ về ranh giới giũa bóng đêm và ánh sáng, tôi lấy hết can đảm của mình để nói với em những lời thật nhất trong lòng mình. Và em đồng ý cùng nụ cười rất tươi – nụ cười mà tôi nghĩ rằng là nụ cười đầu tiên mà tôi được nhìn thấy từ ngày quen biết em. Nhìn thấy nụ cười đó, tôi cũng biết được bản thân đã đúng khi thổ lộ với em tất cả.
Nhưng dường như định mệnh muốn thử thách tình yêu của chúng tôi. Ngày mà tôi sắp tham gia thế chiến, em bỗng nói lời chia tay mà không rõ lý do. Ngay trong giây phút đó, trái tim tôi như chết lặng, tâm trí tôi như ngừng hoạt động, không thể suy nghĩ thêm gì nữa. Nỗi đau như tê liệt cả người tôi, không thể cử động, không thể nói lời nào.
Tôi đã không thể tin tưởng những lời tôi đang nghe, những hình ảnh tôi đang thấy là sự thật. Gương mặt em lạnh lùng không chút cảm xúc, em buông lời chia tay hờ hững. Không đau đớn, không chút bận tâm. Tôi đã nghĩ rằng tình yêu đó, yêu thương đó, tất cả chỉ là một trò đùa mà tôi là kẻ bị trêu đùa.
Đồng ý và không hỏi thêm bất cứ gì. Tôi sợ khi níu kéo, khi hỏi han thì em sẽ ban cho tôi những lời đắng cay, thế thì trái tim tôi sẽ lại thêm đau đớn. Đủ rồi. Tôi không muốn chịu thêm nữa.
Hạnh phúc này cứ xem như là một hồi ức đẹp nhất mà tôi đã từng được trải qua, tôi sẽ cố chôn chặt nó vào tận đáy lòng để không phải thêm đau một lần nữa. Tự hứa với lòng mình rằng hình ảnh em trong tôi vẫn mãi mãi sáng nhất và đẹp nhất.
Hạnh phúc này là duy nhất dành riêng em
Sau này đã có anh bên cạnh, anh sẽ không để em chịu thêm một tổn thương nào
Nhất định sẽ để em được hạnh phúc
Bờ vai này nhất định sẽ để em tựa đầu vào những lúc mệt mỏi, đôi tay này nhất định sẽ nắm chặt tay em đi suốt con đường này, tấm lưng này nhất định sẽ cõng em đi qua bao quãng đường và trái tim này nhất định sẽ chỉ lưu giữ những hình ảnh của em và yêu thương dành cho e
Anh hứa đấy, nhất định sẽ mãi mãi bên em và yêu em !
Đây là bản trích tâm tư của Bạch Dương
Em đã có ấn tượng với anh ngay từ lần đầu gặp mặt
Anh quyền uy, lạnh lùng, cố chấp và bản lĩnh
Anh giống như một hình mẫu điển hình khiến trái tim mọi cô gái đều trật nhịp
Nhưng với uy danh là một đại cung chủ bóng đêm lạnh lùng
Và hơn thế nữa anh còn là người của ánh sáng và lại là bạn thân của người mà bạn em căm ghét
Em không thể mở lời nói câu chào
Chỉ có thể nhìn anh từ xa để trái tim thôi thổn thức
Mang trên vai mình sứ mệnh là một cung chủ bóng đêm đầy quyền lực
Em phải đóng trọn vai diễn lạnh lùng và thật nhẫn tâm
Nhưng phía sau đó, trái tim em chưa bao giờ từ bỏ khát khao tìm được hạnh phúc cho riêng mình
Dù vậy, em vẫn không dám nói với anh điều đó
Có lẽ vì ám ảnh về ba và mẹ em
Ba mẹ em cũng giống như giống chúng ta, một người là người của bóng tối, còn người còn lại là người của ánh sáng
Ranh giới đó đã khiến họ không thể được hưởng hạnh phúc, không thể được ở bên nhau
Điều đó khiến em lo sợ rằng tình yêu của chúng ta cũng sẽ như vậy
Mong manh và dễ tan biến
Ngày đầu gặp anh, tôi thực đã bị dáng vẻ uy nghiêm đó cuốn hút, ngày đầu gặp anh, trái tim tôi như không còn thuộc về bản thân tôi nữa, nó luôn đập liên hồi mỗi khi nhìn, ngày đầu gặp anh, tôi đã không thốt ra được một câu chào, ngày đầu gặp anh, tâm trí tôi, trái tim tôi cảm nhận rõ được sự khinh miệt và căm ghét giống như bao người dành cho vị cung chủ bóng đêm và ngày đầu gặp anh, tôi đã tự căm ghét chính mình khi lại yêu anh quá dễ dàng.
Lần thứ hai gặp anh, tôi và các cung chủ còn lại bị gán ghép vào một tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, thừa nhận thì nhất quyết không được nhưng từ chối cũng không thể xong. Chúng tôi rơi vào một tình cảnh mà ai nhìn vào cũng không thể hiểu rõ được tình cảnh thật sự.
Anh chỉ im lặng đứng nhìn mà không nói gì cả. Dù vậy tôi cũng có thể hiểu rõ được, hình ảnh tôi trong mắt anh chỉ ngày càng thêm tồi tệ. Điều đó khiến trái tim tôi ngày càng khó chịu.
Khi phải đối diện với anh, tôi không thể điều khiển trái tim mình được, chỉ biết đóng tiếp vai diễn của một cô gái lạnh lùng, đanh đá để anh có thể càng căm ghét tôi hơn. Nhưng dù vậy, tôi vẫn có một hy vọng rằng anh sẽ chú ý đến tôi và nhận ra tình cảm của tôi.
Khoảng thời gian sau đó, tôi không còn có nhiều cơ hội nhìn thấy anh cho đến khi Thiên Yết đột nhiên xuất hiện và bảo rằng anh đang rất nguy kịch vì trúng phải một loại độc dược nào đó, có thể sẽ mất mạng nếu không được cứu.
Ngay lúc đó, tôi đã rất lo lắng và không biết phải làm thế nào để cứu anh. Chỉ biết im lặng. Ma Kết và Cự Giải đều không ở đây ngay lúc này. Không một ai biết phải làm gì. Và rồi, Nhân Mã đã đồng ý cứu anh. Tôi vừa mừng lại vừa tự trách bản thân mình vì tại sao lại không lên tiếng đồng ý giúp đỡ, tại sao lại không cứu anh và tại sao tôi không để bản thân là người anh nhìn thấy đầu tiên ngay sau khi tỉnh dậy.
Nhưng tôi cũng hiểu được tính mạng anh bây giờ quan trọng hơn bất cứ gì. Để Nhân Mã đi có lẽ sẽ tốt hơn.
Tôi lo lắng chờ đợi tin tức của anh, nên ngay khi biết được anh đã tỉnh lại thì bản thân đã rất vui mừng. Nhưng niềm vui đó chưa được trọn vẹn thì tôi lại được biết thêm rằng, nếu anh nhận ba giọt máu của Nhân Mã thì giữa anh và cô ấy sẽ nảy sinh tình cảm với nhau để rồi hồi kết cho tình yêu đó chính là Nhân Mã sẽ chính tay giết chết anh.
Tôi bàng hoàng, sửng sốt như không còn tin được vào tai mình.
Điều không may nối tiếp nhau, một cô gái giả dạng là Ma Kết đến bảo với anh rằng vẫn còn lời giải cho lời nguyền đó. Chính là anh cùng Nhân Mã đi tìm loại hoa bất tử, hóa giải mọi điều.
Mọi người cùng tiễn họ đến chân núi và ai cũng cầu mong rằng họ sẽ tìm được loài hoa đó.
Nhưng dường như cái không may vẫn chưa đi khỏi. Họ vừa đi được một lúc thì chúng tôi mới biết được rằng tìm đến bông hóa đó đồng nghĩa với việc tìm cái chết cho chính mình, vì bông hoa đó ngược lại không giải được lời nguyền mà còn mang nặng thù hận.
Một khi hai người, một nam, một nữ tìm đến bông hóa đó, người nữ sẽ bị ảnh hưởng của lời nguyền mà giết chết người nam rồi tự tử.
Chính vì lẽ đó mà chúng tôi đã chia ra nhau để tìm họ. Lúc tìm được họ cũng là lúc Bảo Bình suýt chết còn Nhân Mã thì rơi vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê, linh hồn đã bị đánh cắp, không còn ý thức. Tôi vừa lo lắng cho Nhân Mã lại vừa lo lắng cho anh. Không hiểu lúc anh và Nhân Mã ở ngọn núi kia đã trải qua điều gì nhưng hình như anh đã có cái nhìn rất khác về Nhân Mã và hình như anh rất quan tâm cô ấy.
Cảm giác hụt hẫng vây lấy tôi. Người khiến anh chú ý không phải tôi mà là Nhân Mã. Nhưng cũng đúng thôi, tôi không sâu sắc như Ma Kết, không linh hoạt như Sư Tử, không tài giỏi như Song Tử, không xinh đẹp như Cự Giải và dĩ nhiên càng không ân cần và chu đáo như Nhân Mã. Tôi chỉ là một đứa con gái bướng bỉnh, ngang ngược, dễ nổi nóng. Chẳng có gì đáng để anh chú ý.
Hạnh phúc thực không đến lúc tôi mong chờ. Anh đột ngột ngỏ lời với tôi và bảo rằng sẽ mãi mãi ở bên cạnh yêu tôi và chăm sóc tôi. Tôi đã không nhớ rằng mình đã hạnh phúc như thế nào, chỉ nhớ rằng đó là ngày mà tôi mãi mãi cũng không thể quên được.
Anh đã từng hứa, bờ vai anh nhất định sẽ để em tựa đầu vào những lúc mệt mỏi, đôi tay anh nhất định sẽ nắm chặt tay em đi suốt con đường này, tấm lưng anh nhất định sẽ cõng em đi qua bao quãng đường và trái tim anh nhất định sẽ chỉ lưu giữ những hình ảnh của em và yêu thương dành cho em.
Anh đã hứa, nhất định sẽ mãi mãi bên em và yêu em !
Lời hứa đó anh nhất định không được quên, nhất định phải ghi nhớ trong lòng, nhất định phải ở bên cạnh em và mãi mãi không được rời xa em.
Bảo Bình à, em yêu anh !