Đọc truyện [12 Chòm Sao] Hạnh Phúc Đó, Em Không Có – Chương 4240 – Cuộc chiến sẽ bắt đầu
Chap 40: Cuộc chiến sẽbắt đầu.
Cuộc chiến bắt đầu rồi anh à không còn như lúc trước
Anh và em không còn đi chung con đường. Chúng ta khác nhau
Anh là đại thiên thần của ánh sáng còn em là cung chủ của bóng đêm. Cả hai quyết phải đối đầu
Hai trái tim từng yêu yêu nhau, bây giờ chỉ là hai người xa lạ
Nhưng … Em thật sự không muốn đối đầu với anh trong cuộc chiến này
Em không muốn rơi thêm nước mắt trong tình yêu này nữa, em không muốn nhìn thấy máu nhuốm lên trên tình yêu này. Hãy hứa với em
Dù tình yêu kia có chìm vào quên lãng, nhưng đừng để nó bị nhuộm bẩn bởi máu
Hãy để nó thanh khiết ban đầu, trong suốt như viên pha lê như khi chúng ta vừa yêu anh nhé!
King of Light tập đại lục thiên thần đến cung điện ánh sáng, chắc là vì họ sắp xuất binh ra trận.
“Chào các vị tướng tài giỏi của ta”
Bảo Bình lên tiếng:
“Không biết vì việc gì mà Ngài triệu hồi chúng tôi?”
King of Light lãnh đạm:
“Ta biết hôm nay các ngươi sẽ điều thiên binh thiên tướng ra trận. Trận chiến này không biết còn kéo dài đến lúc nào. Ta mong các ngươi giữ vững tinh thần, cố gắng hết sức, đừng vì bất kì lí làm gì mà tổn hao binh lực cũng như tự làm bị thương chính bản thân các ngươi. Sau trận chiến, ta mong rằng được nhìn thấy các ngươi bình an về đây”
Xử Nữ lên tiếng:
“Cảm ơn Ngài đã bận lòng đến chúng tôi. Vì thế giới ánh sáng, chúng tôi nhất định không lùi bước trong trận chiến này. Thế chiến này nhất định sẽ thắng. Chúng tôi sẽ không để Ngài thất vọng, cũng như không để Hắc Ma đắc chí”
King of Light mỉm cười:
“Ta mong tin toàn thắng. Còn bây giờ các ngươi mau đi đi”
Tại ngôi nhà Zodi lúc này đang bị bao trùm bởi bầu khí căng thẳng, lo lắng. Các cung chủ đều biết hôm nay là ngày thế chiến xảy đến. Thiên binh thiên tướng của ánh sang sẽ chạm mặt với binh đoàn bóng đêm. Không biết thảm cảnh ấy sẽ khủng khiếp thế nào nữa.
Bạch Dương cứ đứng ngồi không yên, long như lửa đốt. Cô hầu như chẳng thể để tâm chuyện gì, cứ lung tung hết cả lên.
Nhân Mã:
“Cậu sao thế Dương Nhi? Cứ làm sai hết mọi thứ ”
Bạch Dương:
“Tớ lo lắng quá Mã Nhi, không biết mọi việc thế nào rồi?”
Song Tử Tỏ vẻ không quan tâm:
“Cậu đừng quá lo lắng, mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi, lo lắng bây giờ cũng không ích gì”
Em rất muốn cho phép mình quan tâm anh nhưng điều đó không thể được
Chúng ta chẳng còn gì nữa, như bầu trời và mặt đất
Cả hai chẳng thể trở thành một, bình an và hạnh phúc anh nhé. Em yêu anh
Ma Kết hích vai Song Tử:
“Cậu sao vậy? Tớ biết cậu đang lo lắng nhưng cứ tỏ ra không quan tâm ”
Song Tử chỉ vừa định trả lời thì vừa lúc đó, Bạch Tiên xông vào với the gương mặt đầy hốt hoảng. Nhân Mã đỡ lấy Bạch Tiên, gương mặt lo lắng:
“Cô sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? ”
Giọng Bạch Tiên ngắt quãng:
“Cứu … mau đi … cứu Cự Giải”
Ma Kết lo lắng:
“Cự Giải? Ý cô là sao chứ? ”
Bạch Tiên lắc đầu, tay kéo Ma Kết:
“Tôi không có thời gian giải thích đâu, mau lên đi”
Vậy là năm cung chủ nhanh chóng đi theo Bạch Tiên. Dừng bước tại cung điện bóng tối, họ không còn có thể tin vào mắt mình khi thấy Cự Giải, cô ấy đang gục dưới đất, toàn thân thấm đẫm màu máu.
Bạch Dương nhào tới chỗ Giải Nhì:
“Cậu không sao chứ?”
Cự Giải đẩy Bạch Dương:
“Mặc kệ tớ, mau đi đi”
Đừng quan tâm lo lắng cho tớ, cứ mặc kệ, làm ơn đi, tớ không muốn liên lụy các cậu
Hắc Ma nhếch môi nhìn sang chỗ năm cung chủ:
“Các Người còn dám tới đây sao?”
Sư Tử hướng ánh mắt lo lắng về Cự Giải, giọng đầy khó chịu:
“Ông định làm gì cậu ấy chứ?”
Hắc Ma:
“Đây là cái giá phải trả dành cho kẻ dám phản bội bóng đêm. Lẽ ra ta nên giết cô ta ngay từ lúc đó chứ không đến bây giờ. Ta định cho cô ta cơ hội quay về với bóng đêm … nhưng sau cũng tự do cô ta không biết nắm bắt ”
Song Tử:
“Thật điên rồ, ông nghĩ mình là ai? Cho người khác cơ hội sao? Nếu ông that sự muốn cho người khác con đường sống thì ngay từ đầu ông đã không bắt ép họ đi theo con đường đầy tội lỗi này. Suy cho cùng, những lời nói của ông chỉ nhằm ngụy biện, thực chất ông chỉ xem chúng tôi là công cụ cho ông trong thế chiến chống lại thế giới ánh sáng thôi ”
Hắc Ma:
“Cho dù có vậy thì các ngươi cũng không được quyền phản bội bóng đêm. Số phận hiện tại của các ngươi đều nằm trong tay ta, các ngươi chỉ có thể chọn làm thuộc hạ tốt của ta, chẳng có gì có thể thay đổi được”
Bạch Dương hét lên:
“Ông im đi. Chúng tôi chẳng bao giờ tin lời nói của ông nữa. Cho dù là hơi thở cuối cùng, chúng tôi cũng không tiếp tục đi theo con đường đó”
Hắc Ma gật đầu:
“Tốt thôi. Ta đã cho các người một con đường sống nhưng các ngươi đã không muốn nhận thì… ”
Hắc Ma thổi một luồn khí đen bọc lấy sáu cung chủ bóng đêm. Mi mắt họ nặng dần rồi khép lại. Họ thiếp đi trên nền đất lạnh. Lời Hắc Ma tưởng chừng như còn vang vọng:
“”Nếu các ngươi nhất quyết muốn chống lại ta thì ta sẽ cho các ngươi chịu nỗi đau lớn nhất, chính là tự tay các ngươi chống lại những người các ngươi yêu thương nhất. Thế chiến này nhất định bóng đêm sẽ thắng”
******
Bảo Bình quay sang chỗ Thiên Yết từ lúc nào:
“Cậu sao vậy?”
Thiên Yết lắc đầu:
“Tớ không biết, cảm giác bất an lắm”
Song Ngư:
“Thế chiến này vẫn còn chưa thực sự bắt đầu, kết quả vẫn chưa biết, cảm giác bất an của cậu đến từ đâu ?”
Thiên Bình trầm ngâm:
“Vậy phải hỏi từ khi nào thì cậu có cảm giác này?”
Thiên Yết:
“Khi nào sao? Lẽ nào … ”
******
Trở lại tình cảnh của sáu vị cung chủ bóng đêm lúc này thì …
Cả năm người đều đã tỉnh dậy, đầu ai cũng đau búa bổ. Hình ảnh trước mắt như nhòe đi và mất mất giây sau cả năm người mới định hình được mọi vật xung quanh.
Nhân Mã dùng tay xoa thái dương, nhìu mày khó chịu:
“Đây là đâu vậy?”
Ma Kết lướt mắt nhìn xung quanh:
“Tớ không biết nữa, nơi này tối quá”
Bạch Dương cố căng mắt ra nhìn xung quanh rõ:
“Có giống lần trước ở không gian ký ức không?”
Song Tử lắc đầu:
“Tớ không nghĩ vậy đâu, ở không gian ký ức, hoàn toàn là một màu đen, chúng ta không thể nhìn thấy bất cứ gì, còn ở đây, vẫn có chút ánh sang yếu ớt từ ngoài hắt vào, có lẽ chúng ta bị giam ở một hang động nào đó”
Sư Tử trầm tư:
“Hay là đi xem xung quanh đi”
Vậy là cả năm cung chủ bóng đêm lần theo chút ánh sáng yếu ớt kia đi. Càng đi vào sâu, họ càng cảm nhận rõ bầu khí ẩm, hình như cả hang động đều rất ẩm ướt, trên vách đá khá ẩm và hình như còn có cả rêu nữa.
Nhân Mã nhăn mặt:
“Đây là đâu vậy chứ? Nó cho tớ cảm giác rất khó chịu ”
Bạch Dương cố rướn người nhìn xa hơn:
“Hình như phía trước có gì đó, ánh sáng chói quá, tớ không nhìn rõ”
Vậy là năm cung chủ bóng đêm tiếp tục đi theo ánh sáng kia. Điều họ không thể ngờ mình có thể nhìn thấy chính là …
******
Thiên Bình nhìn sang Bảo Bình đang ngồi một mình thì định phá rối nhưng rồi nhìn thấy thái độ của Bảo Bình, anh lại nghĩ khác. Từ nhỏ, cả sáu người cùng song chung, rèn luyện chung. Cũng có thể xem nhau như anh em một nhà. Nhưng có bao nhiêu lần anh bỏ ít thời gian ra quan tâm họ?
“Cậu không sao chứ Bảo Bình?”
Bảo Bình xoay người nhìn Thiên Bình bằng ánh mắt ngạc nhiên:
“Định bày trò gì nữa hả cái tên kia?”
Thiên Bình hích vào vai Bảo Bình:
“Chỉ là ta đây muốn quan tâm tới anh em thôi. Cậu thế nào rồi? ”
Bảo Bình cười nhạt:
“Còn thế nào chứ?”
Thiên Bình đưa cho Bảo Bình one chiếc vòng làm bằng tay rất tinh tế and cầu kì.
Bảo Bình nhìn Thiên Bình đầy ngạc nhiên:
“Cậu bỏ tâm trí to cua gái thì tớ biết … giờ bỏ tâm trí vào việc cả việc này sao?”
Thiên Bình cốc vào đầu Bảo Bình một cái rõ đau:
“Cái tên này, cậu thôi không châm chọc tớ không được hay sao?”
Bảo Bình xoa chỗ vừa bị cốc, mặt nhăn nhó:
“Thế thì sao? Cậu thật là kì lạ … hay là cậu yêu thầm tớ? ”
Thiên Bình nhào tới đánh tiếp cho Bảo Bình một cú thì Bảo Bình vội né:
“Được rồi … được rồi, không trêu chọc cậu nữa thì được chứ gì. Thế thì nói xem, cậu lấy đâu ra cái này ”
Giọng Thiên Bình trầm xuống:
“Là của Bạch Dương. Hình như cậu ấy đã rất cố công để làm chiếc vòng may mắn cầu bình an cho cậu”
Bảo Bình lặng người trước câu nói của Thiên Bình. Sao lại có thể chứ? Chẳng phải chính Bạch Dương là người đề nghị chia tay sao? Cô ấy cũng còn biết quan tâm tới anh ư?
Em chẳng phải người khéo tay, thậm chí còn rất vụng về
Chiếc vòng tinh tế hoàn mỹ này là do em làm ra sao ? Tôi không thể tin được
Em chỉ vừa xoay lưng lạnh lùng buông câu chia tay và giờ lại mong may mắn và bình an đến với tôi
Rốt cuộc là em đang nghĩ gì ? Nói tôi nghe, được không ?
Thiên Bình khều vai Bảo Bình:
“Cậu sao thế?”
Mặt Bảo Bình biến sắc, cậu trả chiếc vòng lại cho Thiên Bình:
“Tớ không muốn nhận nó, cũng không muốn nhìn thấy bất cứ gì liên quan đến cô ấy nữa. Hãy để tớ quên cô ấy đi Thiên Bình. Chẳng phải cô ấy nói ra lời chia tay sao ?… Giờ lại tặng tớ vòng bình an… rốt cuộc cô ấy muốn gì ? Tớ không nhận nó đâu”
Thiên Bình đứng lên, nhìn về Phía Bảo Bình bước đi mà hét lớn:
“Bạch Dương nói đúng, cậu quả là người cố chấp. Cô ấy bảo tớ đừng nói cho cậu biết tớ nhưng chỉ không muốn thấy hai người thành ra thế này tớ mới nói thôi. Khi Bạch Dương bảo muốn chia tay, cậu có bao giờ tìm hiểu nguyên nhân vì sao cô ấy làm vậy hay không? Hay chỉ vì cái tôi quá lớn cậu chẳng quan tâm. Rõ ràng là vẫn yêu nhưng lại vì cái tôi mà không chịu thừa nhận, chính cậu mới là người đẩy yêu thương rời khỏi bản thân mình thôi. Còn chiếc vòng this, tớ để đây, cậu nhận cũng được, bỏ đi cũng được. Tớ không lo nữa. ”
Nói rồi Thiên Bình bước đi thẳng, chẳng quan tâm đến Bảo Bình. Còn Bảo Bình, khi nghe lời Thiên Bình nói, anh đã suy nghĩ lại. Anh bước lại chỗ Thiên Bình đặt chiếc vòng and cầm nó lên.
“Dương Nhi, anh xin lỗi”
******
Thấy Kim Ngưu ngồi một mình, tay cứ mân mê vật gì đó, Song Ngư bước to, ngồi xuống cạnh. Khẽ lên tiếng:
“Sao thế Kim Ngưu? Đang có tâm sự sao? ”
Kim Ngưu xoay người sang nhìn Song Ngư:
“Cậu nhìn thấy điều gì sao?”
Song Ngư hướng mắt về tấm ảnh Kim Ngưu cầm trên tay:
“Cảm thấy không vui và khó chịu sao lại đồng ý chia tay”
Kim Ngưu thở dài, anh cho tấm ảnh vào túi áo, chống hai tay về phía sau rồi hỏi Song Ngư:
“Cậu có nhận thấy tình yêu của tớ và cô ấy going một ván cờ, còn tớ là quân cờ tốt của cô ấy không ?”
Song Ngư lắc đầu:
“Tớ không nghĩ vậy. Nếu ngay từ đầu, Song Tử xem cậu là quân cờ tốt thì phải là người tiếp cận cậu đầu tiên chứ không phải để cậu bắt chuyện trước. Còn nữa, trong tình yêu này, Song Tử cũng vì cậu mà hy sinh, cậu không nhận thấy sao ?”
Kim Ngưu nhắm mắt nghiệm:
“Nhưng tại sao lời nói đó lại đúng ?”
Song Ngư cười:
“Lời nói nào ? Cậu chẳng thà tin lời của một người không quen chứ không tin tưởng người cậu yêu sao ? Điều đó khiến Song Tử tổn thương đấy Kim Ngưu”
Kim Ngưu thở dài đầy mệt mỏi:
“Người sai là tớ sao… Thế chiến này không biết còn kéo dài đến khi nào… lieu tớ còn cơ hội gặp lại cô ấy để xin lỗi không…
Song Ngư đứng dậy bước đi, cậu không quên để lại cho Kim Ngưu lời khuyên quý giá:
“Tình yêu này là của cậu, việc muốn giữ hay không, cơ hội không tự đến, phải cho cậu tự nắm bắt”
Kim Ngưu nhìn theo bóng Song Ngư khuất dần:
“Cám ơn, người anh em”