[12 Chòm Sao] Hạnh Phúc Đó, Em Không Có

Chương 1614 - Câu hỏi của Ma Kết


Đọc truyện [12 Chòm Sao] Hạnh Phúc Đó, Em Không Có – Chương 1614 – Câu hỏi của Ma Kết

Chap 14: Câu hỏi của Ma Kết.
Một phép thử cho tình yêu ? Liệu có thể ?
Sư Tử đã suy nghĩ rất nhiều về việc lựa chọn giữa hai con đường mà Hắc Ma đã đưa ra, một là chính tay giết Thiên Yết và cô sẽ lại tiếp tục cuộc sống như hiện tại, hay hai là Hắc Ma sẽ đích thân ra tay và rồi cô cũng bị Hắc Ma trừ khử vì dám không thực hiện mệnh lệnh. Con đường nào, cũng đau khổ chẳng khác gì nhau.
Thấy Sư Tử cứ ngồi thừ một mình, Nhân Mã bước tới:
“Này, cậu không sao chứ ?”
Sư Tử cười, một nụ cười gượng gạo:
“Không sao”
Nhân Mã không tin vào câu trả lời đó bởi lẽ cô chắn chắc rằng Sư Tử đang có chuyện gì đó cố che giấu mọi người:
“Nói ra đi, biết đâu bọn tớ giúp được cậu”
Sư Tử thoáng chần chừ nhưng rồi, một lần nữa cô lại chắc chắn rằng cô không muốn phiền đến những người bạn của mình, cô không muốn cả họ cũng liên đới đến chuyện này, chỉ một mình cô thôi, một mình cô là đủ rồi.
Nhân Mã gật đầu:
“Vậy thôi cậu ngồi nghỉ đi, tớ đi đây”
Sư Tử nhìn theo bóng Nhân Mã khuất dần sau cánh cửa:
“Tớ phải lựa chọn thế nào đây ?”
Ma Kết đang ngồi bên cửa sổ, mắt cứ lơ đãng nhìn ngoài trời. Bầu trời hôm nay không đẹp, hay nói đúng hơn rất âm u, mưa đã rơi lất phất. Bất cứ ai nhìn thấy khung cảnh này chắc hẳn đều có chung cảm nhận rằng khung cảnh này rất buồn chán, chẳng có ai lại yêu thích một khung cảnh như vậy. Nhưng đối với Ma Kết, cô rất thích được ngồi một mình ngắm khung cảnh này, nhìn mưa cũng cô đơn một mình giống chính bản thân cô vậy. Là do yêu thích hay là sự đồng cảm.

Cự Giải bước đến ngồi cạnh Ma Kết, chỉ ngồi im lặng chứ không nói gì, đơn giản vì Cự Giải hiểu rõ Ma Kết đang nghĩ gì. Mỗi lần ngồi ngắm mưa một mình như thế này, Ma Kết lại nghĩ về chuyện đó, lại nghĩ về quá khứ, một quá khứ bi thương.
Ma Kết lên tiếng, giọng đượm buồn:
“Tớ có giống mưa không Giải Nhi ?”
Cự Giải thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi của Kết Nhi, Ma Kết chưa từng hỏi cô một câu hỏi tương tự như vậy. Giống mưa sao ?
“Ý cậu là sao Kết Nhi ?”
Ma Kết cười, một nụ cười mang đậm nỗi buồn phiền:
“Mưa rất cô đơn, chẳng có ai thích một khung cảnh như thế này cả, cũng giống như tớ, chẳng có ai yêu thương, chẳng có ai cần tớ, ai cũng bỏ rơi tớ”
Cự Giải nén lại cảm xúc của mình lúc này, Ma Kết khiến cô thấy lại hình ảnh của mình, cũng bị bỏ rơi, không được yêu thương:
“Cậu làm sao vậy ? Chẳng phải bên cạnh cậu còn có tớ, Dương Nhi, Mã Nhi, Song Nhi, Sư Tử và cả nữ thần Fiona sao ?”
Ma Kết gục đầu vào vai Giải Nhi:
“Nhưng sao ông ta lại không cần tớ”
Cự Giải an ủi Ma Kết:
“Điều gì đã khiến cậu nhớ lại quá khứ vậy Kết Nhi ?”
Ma Kết ngẩng đầu lên:
“Tớ đã gặp ông ta”
Cự Giải:
“Cậu đã gặp ông ta ?”
Ma Kết:
“Ông ta không thấy tớ, hình như là đang đi cùng một nữ thần khác ? Chẳng lẽ chỉ vì mẹ tớ là nữ thần bóng đêm thì không được chào đón ở ánh sáng, không lẽ chỉ vì vậy mà ông ta từ bỏ mẹ con tớ sao ?”
Cự Giải bối rối, chính bản thân cô cũng không biết đưa ra câu trả lời thế nào, vì chính cô cũng không thể hiểu được khoảng cách giữa ánh sáng và bóng đêm rốt cuộc là rộng đến thế nào, cô cũng không thể hiểu được vì sao bóng đêm thì không được chào đón tại ánh sáng.
Ma Kết cười nhạt:
“Cả cậu cũng không thể trả lời câu hỏi này sao Giải Nhi ?”
Cự Giải:
“Nhưng tại sao cậu lại muốn hỏi về điều này ?”
Ma Kết cười chua xót, tại sao ư ? Cô cũng không hiểu nỗi tại sao cô luôn cứ muốn biết câu trả lời này dù biết chắc rằng kết quả sẽ rất cay đắng nhưng cô vẫn nuôi hy vọng rằng có một nguyên do gì đó khiến ông ta rời bỏ mẹ con cô.

“Chỉ để biết thôi Giải Nhi”
Vừa lúc đó, Dương Nhi bước vào, gương mặt có chút không vui:
“Nếu vậy thì cậu đừng nên biết đến lý do đó Kết Nhi, chẳng phải tất cả đã bày ra trước mắt, bóng tối và ánh sáng mãi mãi không thể dung hòa”
Ma Kết cười nhạt:
“Bóng tối và ánh sáng, khoảng cách thật sự lại xa đến vậy sao ?”
******
“Bóng tối và ánh sáng, khoảng cách này thật sự lại xa đến vậy sao ?”
Không biết từ lúc nào và vì sao câu hỏi này lại xuất hiện trong tâm trí Ma Kết. Chẳng phải ánh sáng lúc nào cũng là mục tiêu trả thù của cô hay sao ? Nhưng giờ chính bản thân cô lại muốn biết khoảng cách giữa bóng đêm và ánh sáng.
Thiên Bình đang đi dạo xung quanh, ánh mắt cố tìm lấy hình ảnh thân quen nào đó nhưng rồi lại chẳng thấy đâu. Anh cũng hiểu rõ, lúc này cô ấy đang ở nơi thuộc về cô ấy, cô ấy mãi mãi không thuộc về thế giới này và mãi mãi không thuộc về anh.
Nhưng ai kia… anh thật sự không nhìn lầm chứ, là cô sao ? Không chắc tình cảm trong lòng khiến mắt anh hoa đi, nhìn thấy bóng dáng ai cũng ngỡ là cô. Anh dụi mắt và nhìn kĩ hơn một lần nữa, đó chẳng phải là cô sao ?
Thiên Bình bước nhanh tới để nhìn rõ hơn một lần nữa, lần này thì anh chắc chắn rằng mình không nhìn lầm, chính là cô. Thiên Bình mở lời:
“Sao cô lại ở đây ?”
Cô gái xoay người nhìn Thiên Bình:
“Sao tôi không thể ở đây ?”
Thiên Bình lắc đầu:
“Không, không… ý tôi là sao cô lại xuất hiện ở đây lúc này ?”
Cô gái ngẩn người nhìn Thiên Bình, phải rồi sao cô lại ở đây ?

“Phải rồi, sao tôi lại ở đây nhỉ ?”
Thiên Bình thoáng lo lắng, sao thái độ của cô lại kì lạ đến vậy chứ ?
“Cô không sao chứ ?”
Cô gái lắc đầu:
“À không… tôi chỉ là muốn suy nghĩ vài điều thôi”
Thiên Bình gật đầu:
“Có thể nói cho tôi biết không, biết đâu tôi sẽ giúp cô giải đáp điều đó”
Cô gái xoay người nhìn Thiên Bình:
“Theo anh, khoảng cách giữa ánh sáng và bóng đêm là bao xa ?”
Đến lúc này thì không cần nói cũng biết cô gái trong lòng Thiên Bình bấy lâu là ai rồi. Chính là Ma Kết.
Thiên Bình bất ngờ trước câu hỏi của Ma Kết, anh cũng đã từng nghĩ về điều này nhưng thật sự chưa có lời giải đáp thích hợp nhất.
Anh chỉ tay về phía bầu trời, giọng trầm ấm:
“Khoảng cách bao xa sao ? Cũng giống bầu trời và mặt biển, khoảng cách là đường chân trời, tuy gần nhau ngay trước mắt nhưng khoảng cách thật sự mãi mãi không bao giờ chạm tới nhau được”
Ma Kết ngẩn người nhìn ra phía xa, tiếng sóng vỗ vào bờ từng đợt. Đúng là bầu trời và mặt biển, cách nhau bởi một đường chân trời, tuy gần như trước mắt nhưng mãi mãi cả hai không thể chạm vào nhau được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.