Đọc truyện [12 Chòm Sao – Fanfiction] Nhà Trọ Siêu Nhiên – Chương 3: Bảo bình aka tên hippy điên khùng
Khi tôi và Cự Giải trở về nhà trọ, trời đã nhá nhem tối. Chúng tôi vừa bước vào trước sân thì nhìn thấy một chiếc ô tô mui trần rất sang trọng đang đậu ở bãi xe. Tôi và Cự Giải nhìn nhau với ánh mắt nghi hoặc. Chúng tôi tiếp tục đi vào trong thì nhìn thấy bên trong văn phòng, có một người con trai ăn mặc với phong cách hippy, ngồi tréo nguẩy trước mặt cô Whitmore. Trông cậu ta chẳng có một chút ý thức tôn trọng đối với người lớn tuổi. Ngược lại, cô Whitmore lại có vẻ hết sức ân cần và dường như có gì đó nể nang cậu ta. Cự Giải lên tiếng nói nhỏ với tôi.
– Cái gã ấy bộ là cậu chủ của nhà trọ này sao ? Tại sao lại có cái điệu bộ như vậy trước mặt phu nhân Whitmore ?
Tôi nhún vai lắc đầu.
Chúng tôi bước lên cầu thang, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả về những lớp học mà hai đứa vừa đăng ký hôm nay. Khi lên đến lầu hai thì cả hai chúng tôi cùng nhau giật mình vì một bóng người ngồi ngoắc nghẻo trên lan can tầng hai. Và điều kỳ lạ nhất là người đó chính là cái gã hippy vừa này chúng tôi thấy ở trong văn phòng cô Whitmore.
Tôi há hốc mồm không tin vào mắt mình. Nếu như tôi không lầm thì tòa nhà này chỉ có duy nhất một cái cầu thang chính là cái mà chúng tôi vừa sử dụng đây. Cái tên hippy kia muốn đi đường tắt để đón đầu chúng tôi thì chỉ có nước mà leo tường. Còn nếu hắn đi chung một cầu thang với chúng tôi thì tại sao cả tôi và Cự Giải đều không nhìn thấy. Tôi nhìn hắn với ánh mắt kinh dị trong khi hắn nhìn hai chúng tôi với ánh mắt giễu cợt, hai chân đung đưa như đang xem một chuyện gì đó thú vị lắm.
– Anh…anh làm sao có thể…- Tôi lắp bắp hỏi hắn.
– Thế nào ? – Hắn vừa hỏi vừa nháy một mắt.
Tên này nhìn kỹ cũng đẹp trai hết sức. Tôi chưa từng thấy tên hippy nào dễ thương đến vậy, mái tóc kiểu bờm ngựa ngắn vàng óng ánh, đôi mắt xanh biếc tưởng chừng không thể xanh hơn được nữa. Khi nhìn vào đôi mắt ấy tôi dường như bị hớp hồn, đứng ngây ra mấy giây.
– Làm sao anh có thể lên đây ? Chúng tôi vừa thấy anh trong văn phòng cô Whitmore mà ? – Cự Giải hỏi thay tôi.
Tên hippy bật cười trả lời.
– Tôi đi cầu thang.
Tôi nheo mắt nói.
– Đừng có xạo nhé. Chúng tôi đâu có bị mù. Bốn con mắt này mà không thấy được anh đi lên cầu thang à ? Hơn nữa Cự Giải còn là ma cà rồng, tốc độ của cô ấy nhanh gấp mười lần người thường.
Gã trai lại cười ha hả.
– Vẫn còn chậm hơn tôi gấp trăm lần ha ha ha.
– Anh nói cái gì ? – Cự Giải vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
– Tôi tên là Bảo Bình. – Hắn vừa nói vừa nhảy xuống khỏi lan can, đưa bàn tay về phía chúng tôi.
Tôi nhìn bàn tay hắn ngần ngừ không nắm lấy.
– Anh là loại sinh vật nào ? – Tôi hỏi.
– Tôi là loại sinh vật mà các bạn gọi là thần. – Hắn đáp.
Cự Giải bật cười ngả nghiêng.
– Tên này đùa dai khiếp Ngư ơi !
Tôi quay qua nhìn hắn bĩu môi.
– Anh tưởng bọn tôi là kẻ điên chắc ? Thần linh chỉ có trong truyền thuyết. Trên đời này làm gì có. Mà nhìn cái mặt non choẹt của anh mà là thần cái nỗi gì. Thôi, ai hơi đâu mà giỡn với đồ dở hơi, đi thôi Cự Giải. Hắn không chịu nói mình biết hắn là ai thì mình cũng cóc thèm biết.
Dứt lời tôi nắm tay Cự Giải lôi vào phòng, để lại tên Bảo Bình đàng sau lưng, trước khi đi tôi còn kịp thấy hắn nhướn mày cười khoái trá. Đúng là đồ điên hà !
Sáng hôm sau, chúng tôi xuống bếp kiếm đồ đông lạnh hâm lại để ăn sáng rồi ghé qua phòng Bạch Dương để rủ anh ta đi học chung, nhưng không có ai ở trong phòng, giày của Bạch Dương cũng không có ở cửa, có vẻ anh ta đã đi học từ sớm. Tôi và Cự Giải đành tự lò mò ra khỏi nhà trọ. Vì nhà trọ Lockwood nằm trong khuôn viên trường Đại học nên chúng tôi chỉ cần đi bộ chứ không dùng tới xe.
Đúng lúc vừa ra tới cổng nhà thì thấy tên hippy đứng chặn trước cửa, trên vai hắn khoác một cái ba lô con cóc màu đen. Vừa nhìn thấy chúng tôi, hắn hớn hở nói.
– Hai bạn, đi học chung với !
Cự Giải trề môi.
– Xí, anh cũng đi học à ? Tôi tưởng giờ này là giờ anh đi giao dịch heroin chứ !
Bảo Bình cười khà khà.
– Bạn xấu tính quá đi. Bộ nhìn tôi giống dân buôn ma túy hay sao ?
– Tự soi gương đi còn hỏi. – Tôi chêm vào.
– Tôi tưởng đây là cách ăn mặc của giới trẻ thế kỷ hai mươi chứ. Hai da ! vậy là cái bọn tín đồ lại lừa tôi rồi. Lần này phải cho chúng một bài học. – Bảo Bình có vẻ thất vọng nhìn vào bộ quần áo trên người.
– Tín đồ ? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
– Phải ! Vị thần nào cũng có người cung phụng cả. Bạn không biết ngày xưa tôi có bao nhiêu tín đồ đâu. Càng lúc con người càng không có niềm tin vào thần thánh.
– Lại nữa rồi. Cứ ở đó mà hoang tưởng nhé. Chúng tôi không có thời gian đâu. – Cự Giải nói rồi dắt tay tôi đi thẳng một mạch.
Chúng tôi bỏ mặc Bảo Bình đi về phía khu công viên của trường học, công viên buổi sáng thật vắng vẻ. Khi đi đến giữa công viên thì dường như xung quanh chỉ còn mình tôi và Cự Giải. Bọn tôi thường không sợ phải đi một mình vì bản thân Cự Giải là một con ma cà rồng, còn tôi là một phù thủy, những tên cướp bóc hay hiếp dâm nếu dại dột tấn công chúng tôi thì sẽ phải lãnh hậu quả.
Tự tin với ý nghĩ đó, chúng tôi một mạch đi tiếp. Chợt nghe thấy trong những lùm cây xung quanh có tiếng chuyển động. Những giác quan của Cự Giải nhạy bén hơn tôi nhiều, cô nàng đứng lại, dùng tay kéo tôi về phía sau lưng mình rồi đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
– Kẻ nào to gan dám theo dõi chúng ta.
– Có khi nào là tên hippy khùng điên kia không ? – Tôi nói.
– Hắn mà dám làm bậy tớ thề sẽ xé xác hắn luôn tại chỗ.
Lại có chuyển động, Cự Giải nói to.
– Ai đang nấp trong kia mau ra mặt, đừng để tôi đích thân tới lôi các người ra đó nghe chưa.
Từ trong lùm cây, có bóng người bước ra, không phải một người mà ba người, ba gã đàn ông cao to bịt mặt bằng một loại mặt nạ bằng vải. Cự Giải cau mày, hàm răng nhe ra, răng nanh dài và nhọn xuất hiện, trên mặt cô nàng vằn vện những mạch máu trông hết sức dữ tợn. Tuy nhiên ba kẻ kia không hề hoảng sợ trước bộ dạng của cô ấy, điều đó làm tôi hết sức lo lắng vì những kẻ không sợ ma cà rồng thì nhiều khả năng chỉ có thể là thợ săn. Nhưng thợ săn thường rất kiêu ngạo và điêu luyện, một khi đã quyết định tấn công, thì họ thường chọn cách chiến đấu trực diện chứ không che mặt một cách bí ẩn như vậy.
– Các ngươi là ai, có ý đồ gì. – Tôi lên tiếng, đồng thời triệu hồi một quả cầu lửa nằm gọn trên bàn tay trái của mình.
Ba gã đàn ông vẫn không trả lời. Cự Giải ở bên cạnh tôi không chờ thêm giây nào nữa mà xông lên, lướt cực nhanh về phía ba người đàn ông nọ. Tôi định lên tiếng ngăn cản nhưng cô ấy hành động quá nhanh.
Nhưng khi Cự Giải vừa chạy được nửa đoạn đường thì chợt ba gã nọ bắt đầu lầm bầm đọc một đoạn cổ ngữ mà tôi không tài nào hiểu được. Cự Giải vừa nghe đoạn bùa chú đó thì liền ôm đầu ngã xuống đất, đau đớn vô cùng. Cô nàng quằn quại la hét dữ dội. Tôi thấy vậy liều mạng xông lên, định ném quả cầu lửa về phía ba tên kia thì nghe thấy tiếng đọc to lên, cùng lúc đó, quả cầu lửa trên tay tôi kêu cái “xèo” rồi biến mất. Tôi cố gắng triệu hồi một quả khác, nhưng phép thuật của tôi không hiệu nghiệm.
Cự Giải vẫn la hét không ngừng, dường như có thứ gì đó đang đốt cháy bộ óc của cô ấy. Tôi sợ hãi chạy đến giữ lấy Cự Giải.
– Các người làm gì vậy ? Mau im đi, dừng lại ngay.
Một trong ba gã đàn ông ngừng đọc thần chú, gã lên tiếng nói:
– Phù thủy, mau đi theo chúng tôi. Bằng không cả hai người sẽ phải chết.
– Tại sao phải đi theo các người ? Các người là ai ?
– Chủ nhân sẽ nổi dậy, cai trị Trái Đất. Ngài cần cô giải phóng ngài khỏi sự giam cầm suốt hai thiên niên kỷ.
– Các người nhầm rồi, tôi chỉ là một phù thủy tập sự. Tôi không biết cách giải phóng ai cả. – Tôi tuyệt vọng nói.
– Cô là hậu duệ của kẻ đã giam cầm chủ nhân chúng ta hai ngàn năm trước. Chỉ có cô mới có thể làm được điều đó mà thôi.
Vừa dứt lời, hắn liền cùng hai gã kia đọc tiếp thần chú. Cự Giải đau đớn dữ dội hơn, cô nàng liên tục kêu:
– Nóng quá ! Ngư ơi, cứu tớ với. Tớ chết mất.
Tôi sợ quá không biết làm gì, nước mắt bật ra ràng rụa. Tôi lên tiếng cầu xin hắn.
– Làm ơn dừng lại, làm ơn !
Trong lúc tưởng chừng như tuyệt vọng, đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng “hự ! rắc, rắc, rắc !”. Âm thanh như xương gãy phát ra liên tiếp ba lần, tiếng thần chú im bặt. Tôi quay lại nhìn thì thấy ba gã đàn ông nọ bị vặn cổ gần như cùng một lúc, những thân hình to lớn vô lực ngã xuống mặt cỏ.
Tôi kinh hãi nhìn lại thì thấy một gương mặt quen thuộc đứng bên cạnh mấy cái xác chết.
Là tên hippy điên khùng Bảo Bình. Hắn mỉm cười nhìn mấy cái xác chết, hai tay phủi phủi.
– Nhanh, gọn, lẹ ! Bọn Lữ Khách, lúc nào cũng làm cho người khác chán ghét.
Tôi ngạc nhiên hỏi.
– Lữ khách ?
– Phải. Chúng là một nhánh của phủ thủy, còn gọi là thầy cúng. Phép thuật chúng sử dụng có nguồn gốc khác với bạn. Không bao giờ biết được mục đích của chúng là gì. Lũ sâu bọ ! – Bảo Bình thản nhiên trả lời.
– Anh có cần phải giết người như vậy không ? – Tôi tức giận mắng hắn.
– Thế bạn định để cho bạn thân của mình bị chiên chín não à ? Nếu tôi không ra tay thì vài giây nữa thôi cô bạn kia sẽ trở thành tàn phế đó.
– Hứ ! Ai cần anh ra tay, đồ ác độc. Đồ giết người. – Tôi vừa nói vừa lôi Cự Giải đang mềm oặt như không có xương sống dậy, cố gắng tránh xa tên Bảo Bình kia càng nhanh càng tốt, chạy về nhà trọ.
Chưa bao giờ tôi nhận ra Cự Giải lại nặng đến vậy, trong bụng chửi thầm nhỏ bạn tham ăn, hì hục vác nó về nhà trọ. Tên Bảo Bình kia ở phía sau nói vọng lại.
– Cô đúng là đồ vô ơn ! Biết vậy tôi đã không nhúng tay vào.