Đọc truyện [12 Chòm Sao – Fanfiction] Nhà Trọ Siêu Nhiên – Chương 22: Giải nguy tại Manarad
[*Trước sự kiện Án mạng tại lâu đài Manarad mười hai giờ*]
[Lời kể của Xử Nữ]
Tôi dành cả ngày quanh quẩn trong ngôi nhà gỗ của Xà Phu. Nhìn qua cửa sổ tôi có thể thấy bờ sông, bên kia sông chính là khu rừng bao quanh thành phố Lockwood. Dưới hiên nhà lấp ló mái đầu của hai gã thuộc hạ mà Xà Phu sắp đặt để gác trước cổng phòng trường hợp tôi muốn tẩu thoát. Tôi vẫn chưa hiểu mục đích hắn giữ tôi ở đây để làm gì. Tôi cố gắng lục lọi khắp các căn phòng hy vọng tìm kiếm thêm một chút thông tin về gã đàn ông này. Những thứ mà hắn kể với tôi đã mở ra một thế giới mà trước đây tôi vẫn tưởng chỉ có trong tiểu thuyết và phim ảnh. Hơn thế nữa, tôi lại là một thành phần của cái thế giới kỳ lạ đó. Từ nhỏ, tôi đã biết bản thân có năng lực khác người, nhưng tôi chưa từng nghĩ ở ngoài kia cũng tồn tại những sinh vật có khả năng đặc biệt giống như tôi. Tại sao họ lại có thể sống hòa nhập cùng con người trong suốt thời gian qua như vậy ?
Trời sập tối, tôi nghe có tiếng động dưới tầng trệt. Tò mò, tôi bước xuống để tìm hiểu thì trông thấy Xà Phu đang ngồi giữa phòng khách. Anh đang vận một cái quần kaki dài hơi nhàu, cái áo thun ba lỗ màu trắng lấm lem vết bẩn. Trước mặt anh ta là một khung tranh cao bằng đầu người. Gương mặt anh lấm lem màu vẽ. Một tay Xà Phu cầm cọ điêu luyện tô điểm lên bức họa đang vẽ dang dở. Dường như nghe thấy bước chân tôi, anh ta ngưng cọ, ngoảnh mặt lại nhìn.
– Thế nào ? Em có điều tra được thêm gì về tôi không ? – Anh ta nheo mắt cười trêu chọc.
Tôi vừa ngạc nhiên vừa lúng túng.
– Sao…sao anh biết là tôi đang điều tra về anh ?
Xà Phu đặt cọ lên giá vẽ rồi đứng dậy, anh ta tiến đến trước mặt tôi, một ngón tay nâng cằm tôi lên nhìn thẳng vào mắt anh.
– Vì tôi vẫn luôn quan sát em. – Anh thì thầm nói.
Hai má tôi đột nhiên đỏ bừng, tôi lắp bắp hỏi lại.
– Anh nói vậy…là ý gì ?
Chợt Xà Phu bật cười ha hả, một tay bẹo má tôi nói.
– Mới có vậy thôi mà mặt em đã đỏ như trái gấc rồi. Ha ha ha. Đúng là dễ thương quá đi mất.
Tôi điên tiết gạt tay anh ta khỏi mặt mình.
– Đồ điên…tôi mà thèm đỏ mặt với anh à !
Xà Phu mỉm cười khoái trá rồi trở lại khung tranh của mình định vẽ tiếp. Tôi tha thẩn tới gần, giả vờ hỏi.
– Không ngờ người như anh mà cũng có tâm hồn nghệ sĩ.
Anh ta không đáp, chỉ nhếch miệng cười, nghuệch ngoạc thêm vài nét rồi mới trả lời.
– Đối với tôi, đây không phải là hội họa. Thứ mà em đang nhìn thấy chính là toàn bộ chiến lược của tôi.
– Chiến lược ? – Tôi cau mày khó hiểu ngắm nhìn bức họa kỹ hơn.
Đó dường như chỉ là một bức tranh vẻ cảnh thành phố thông thường, tuy nhiên về màu sắc thì có vẻ hơi bị siêu thực. Chẳng hạn như sắc màu được dùng để phủ lên nền trời thực chất không phải một màu xanh đơn độc mà lại là một tập hợp những phổ sáng tối khác nhau của màu xanh theo trật tự nhất định. Nhận thấy ánh mắt của tôi, Xà Phu liền giải thích.
– Trên bức họa này, mỗi một màu sắc, một đường nét đều có mục đích riêng, chúng thể hiện cho những kế hoạch, sách lược mà tôi vạch ra, sự sắp xếp có trật tự và liên hệ của chúng tạo nên một bức tranh toàn cảnh như em đang thấy. Chỉ cần tôi hoàn thành từng bước trong kế hoạch của mình thì cũng như từng bước tô lên những nét vẽ trên bức họa này. Cho đến cuối cùng bức họa hoàn chỉnh là mục đích cao nhất mà tôi hướng tới.
– Vậy mục đích của anh là gì ? – Tôi hỏi.
Xà Phu nhếch miệng cười, tay anh vẫn tiếp tục hoàn tất những nét vẽ cuối cùng.
– Rồi em sẽ thấy !
Tôi cảm thấy mơ hồ trước câu trả lời của anh ta. Con người này suy nghĩ vô cùng phức tạp nhưng cũng cực kỳ trật tự. Từ trước đến nay tôi chưa từng gặp qua bất kỳ ai có khả năng như vậy. Nếu mục đích mà anh ta nói tới là một thứ gì đó xấu xa thì có lẽ sẽ có rất nhiều người phải chịu khổ. Tôi cảm thấy bản thân mình dường như cũng nằm trong kế hoạch của anh ta. Liệu có phải Xà Phu muốn dùng năng lực của tôi để thực hiện dã tâm của mình ? Nếu thật như vậy thì tôi cần phải tìm cách thoát khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.
[Lời kể của Thiên Bình]
Tôi đứng trên bãi đáp trực thăng tòa nhà McGrath, dóng mắt chờ đợi. Từ vị trí cao nhất của tòa nhà bốn mươi hai tầng, tôi có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố Lockwood. Dường như màn đêm đã mang lại cho thành phố này một vẻ huyền bí đến lạ. Tôi tự hỏi liệu đó có phải chỉ là cảm nhận của riêng tôi hay không ? Bởi vì khác với những cư dân bình thường bên dưới kia, tôi là một thợ săn, thế giới của tôi vốn dĩ đã bí ẩn và đầy hung hiểm.
Khí trời về đêm ít nhiều chuyển lạnh, tôi hít một hơi dài, nheo mắt nhìn về một điểm rất xa ở phía Đông Bắc. Một đốm sáng nhấp nháy xuất hiện nơi đường chân trời, tôi quay đầu ra hiệu cho hai vệ sĩ ở sau lưng phát đèn tín hiệu. Đốm sáng di chuyển càng lúc càng gần rồi hiện nguyên hình là chiếc trực thăng chuyên cơ của tập đoàn McGrath. Chiếc phi cơ lượn quanh nóc tòa nhà một vòng, gió nổi lên dữ dội. Tôi đứng lui về sau vài bước để nhường chỗ cho nó đáp xuống sàn trực thăng.
Cửa bên trực thăng bật mở, một người đàn ông tóc hoa râm, chống cây gậy đầu chim ưng bước xuống. Đó là cha tôi, chủ tịch McGrath, một trong những thủ lĩnh của Hiệp hội Thợ săn Hoa Kỳ. Ông đảo mắt một lượt rồi ánh nhìn ngưng đọng tại nơi tôi đứng.
– Nhân Mã thế nào rồi ? – Ông lên tiếng hỏi, giọng nói lạnh nhạt.
– Anh ấy bị thương khá nặng, nhưng bác sĩ nói không nguy hiểm tính mạng. Hiện vẫn đang nằm trong phòng hồi sức bệnh viện Lockwood. – Tôi trả lời.
Cha gật đầu, ông ta hít một hơi dài rồi hỏi tiếp.
– Phía cảnh sát thì sao ?
– Tụi con đã cho người đóng giả nhân viên cứu hộ, dọn sạch hiện trường trước khi cảnh sát đến. Camera ghi hình trong khu vực đó cũng đã được xử lý.
– Con làm tốt lắm. – Cha vừa nói vừa đi về phía lối dẫn ra khỏi bãi đáp trực thăng.
Tôi cùng những vệ sĩ áo đen liền nối gót. Chúng tôi cùng nhau di chuyển đến phòng làm việc của cha. Tôi ra lệnh cho đám thuộc hạ đứng chờ ở bên ngoài, chỉ tôi và cha đi vào bên trong. Đợi cha ngồi xuống sau bàn làm việc, tôi mới lên tiếng hỏi.
– Tại sao cha lại ra lệnh đưa Xử Nữ về Philadelphia ? Chuyện gấp rút như vậy cũng nên báo trước cho con vài ngày để lên kế hoạch. Bây giờ Xử Nữ đã biết con lừa cô ấy, chắc hẳn cô ấy không còn tin tưởng con nữa.
Cha tôi trầm ngâm châm một điếu xì gà Cuba đưa lên miệng rít một hơi sâu rồi đáp.
– Cha cũng là bất đắc dĩ. Mấy hôm trước một gián điệp của ta cấp báo, ả phù thủy Genevieve đã lén lút thực hiện thần chú để định vị linh hồn của Tiên thị. Ả ta là tình nhân của Xà Phu, nếu ta đoán không lầm, hắn ta đang muốn chiếm đoạt Tiên thị.
– Như vậy có nghĩa là kẻ tấn công đoàn xe của chúng ta rất có thể là Xà Phu ? – Tôi giận dữ nói.
Cha gật đầu, khảy nhẹ tàn thuốc.
– Chỉ có thể là hắn. Xà Phu là giống lai nguyên thủy, cũng giống như anh trai và em gái hắn ngoài chiếc cọc làm bằng gỗ sồi trắng ra, trên thế gian này không có thứ gì có thể giết được hắn. Thợ săn chúng ta chỉ có thể đối phó với ma cà rồng tầm thường chứ tuyệt nhiên không phải là đối thủ của Xà Phu. Dĩ nhiên hắn không hề để chúng ta vào mắt.
Tôi cau mày lắc đầu.
– Xà Phu hắn ta vốn đã là một trong những sinh vật siêu nhiên mạnh nhất mọi thời đại, tại sao hắn lại còn muốn chiếm đoạt Tiên thị chứ ?
– Trên thế gian này, ngoài hắn ta ra, vẫn còn hai con ma cà rồng nguyên thủy khác, chưa kể còn có thần linh, thậm chí ta còn biết được cặp đôi phù thủy huyền thoại Silas và Quetsiya đang manh nha trở lại thế gian từ thế giới bên kia. Có lẽ Xà Phu cảm thấy bị đe dọa bởi những thế lực này. Hắn muốn dùng Tiên thị để có được vị trí bá chủ trong thế giới siêu nhiên.
– Vậy chúng ta phải làm thế nào đây cha ?
Điếu xì gà trên tay cha tôi đã cháy hết. Ông dúi phần gốc còn cháy vào gạt tàn nhìn tôi hỏi.
– Con đã tìm được Xử Nữ hay chưa ?
Tôi ấp úng đáp.
– Vẫn chưa. Con đã nhắn tin cho cô ấy, nhưng có lẽ cô ta đã nghi ngờ con nên không trả lời.
Đôi mày cha tôi khẽ cau, ông suy nghĩ một lúc rồi ra lệnh.
– Cử thêm vài thợ săn nữa. Nhất định tìm cho bằng được Xử Nữ. Nhưng tuyệt đối phải chờ thời cơ. Nếu đánh trực diện với Xà Phu, chúng ta chắc chắn sẽ thất bại.
Tôi gật đầu rồi quay lưng bước ra khỏi cửa. Trước khi rời khỏi phòng làm việc của cha, tôi thấp thoáng thấy một bóng đen từ sau lưng cha bước đến bên cạnh ông. Tôi giật mình, thì ra từ đầu đến giờ trong phòng không chỉ có tôi và cha. Tôi liền rút khẩu súng ngắn đeo cạnh hông, chĩa về phía đó.
– Là ai ?
Người nọ không trả lời. Kỳ lạ thay cha tôi dường như không hề kinh ngạc trước sự xuất hiện của người này. Ông ra hiệu cho tôi hạ súng rồi phất tay bảo tôi ra ngoài. Tôi do dự một lúc rồi quyết định theo lời của ông, bước ra bên ngoài khép cửa lại. Tôi thoáng thấy bóng đen nọ cúi người thì thầm trò chuyện với cha, tôi cố dỏng tai nghe ngóng nhưng vì khoảng cách khá xa nên không nghe được điều gì. Tôi rời khỏi phòng làm việc của cha, trong lòng ngờ ngợ. Những hành động gần đây của cha dường như có đôi chút khác thường. Tôi nên đến bệnh viện để thăm Nhân Mã, có lẽ anh ấy biết được điều gì đó chăng ?
[*Buổi sáng sau khi phát hiện xác chết của Mary Woodland tại lâu đài Manarad*]
[Lời kể của Xử Nữ]
Cả đêm qua tôi không ngủ được, Xà Phu và hai gã thuộc hạ của anh ta cứ quanh quẩn ở dưới nhà. Cứ cách vài phút tôi lại mở điện thoại lên tìm số của Thiên Bình. Tôi muốn gọi cho cô ta, nhưng lại do dự không biết Thiên Bình có đáng để tin tưởng nữa hay không. Rốt cục cái tổ chức kỳ lạ của cha cô ta muốn làm gì tôi ? Liệu họ có thể đối phó với một sinh vật siêu nhiên như Xà Phu hay không ?
Đến gần sáng thì tôi mới thiếp đi được một lúc. Khi tôi mơ màng tỉnh lại, tôi nhìn thấy Xà Phu đang ở trong phòng mình. Thực ra thì phòng của tôi cũng chính là phòng của anh ta, tủ quần áo của anh ta, bàn làm việc của anh ta, và tôi đang nằm trên chiếc giường của anh ta. Xà Phu dường như không biết tôi đã tỉnh lại nên vẫn ung dung thay y phục trước gương. Có vẻ như anh ta có việc phải ra ngoài. Thỉnh thoảng anh ta liếc mắt về phía giường nơi tôi nằm, tôi nhắm mắt giả vờ ngủ. Một lúc sau thì nghe thấy tiếng anh ta gọi điện cho một thuộc hạ.
– Ta có việc phải đến lâu đài Manarad. Các ngươi trông chừng Xử Nữ cho cẩn thận, không được để xảy ra bất cứ chuyện gì. Khi cô ấy tỉnh lại thì lấy đồ ăn ta làm sẵn trong tủ lạnh hâm lại cho cô ấy ăn.
Nói rồi anh ta cúp máy, tôi nghe thấy tiếng Xà Phu bước đến bên cạnh giường. Anh ta đứng ở đó một lúc rồi mới bước ra khỏi phòng. Tôi lập tức chồm dậy, chụp lấy cái điện thoại của mình vội vàng quay số.
– A lô, Thiên Bình…là tớ Xử Nữ đây…
[*Lâu đài Manarad, sau khi án mạng xảy ra*]
[Lời kể của Cự Giải]
Ba người tôi, Bạch Dương, Sư Tử đã bị bọn Lữ Khách dùng xích bạc và dây thừng tẩm nước cỏ Roi Ngựa cột chặt vào ghế không thể di chuyển. Ở bên cạnh chúng tôi là cô Whitmore và ông Raymond cũng ở trong tình trạng tương tự. Trong lúc đó, Debbie cùng với đồng bọn của ả bắt đầu dọn một khu vực trống ở giữa sảnh. Sau đó Colby Walker từ sau bếp bước ra, trên tay cầm một chiếc bình nhỏ bằng đồng. Hắn ta nhìn về phía Debbie chờ đợi, chỉ khi ả gật đầu ra hiệu, Colby mới nghiêng bình đổ lên sàn một thứ chất lỏng vàng quánh như mật ong tạo thành một vòng tròn khép kín.
Dường như cảm thấy ánh mắt của chúng tôi, Debbie nhếch miệng cười nói.
– Đây là nhựa của cây sồi trắng cuối cùng trước khi nó bị gia đình Michaelson tiêu diệt. Như các người đã biết, sồi trắng là khắc tinh của ma cà rồng nguyên thủy. Khi Xà Phu bước chân vào cái vòng này, chỉ cần một mồi lửa thì hắn sẽ lập tức bị bao vây. Ngọn lửa tạo ra bởi nhựa sồi trắng sẽ khiến hắn mất hết năng lực.
– Khốn nạn. – Sư Tử giãy giụa hét lên.
Cô Whitmore bị trói ở bên cạnh cũng lên tiếng.
– Không ngờ Lữ Khách các ngươi lại dám lộng hành đến như vậy. Ta khuyên các người hãy mau dừng kế hoạch điên rồ này đi. Từ trước đến nay chưa từng có ai có thể động đến Xà Phu Michaelson.
– Ha ha ha ! – Debbie cười lớn. – Gia đình Michaelson một ngàn năm qua vẫn vỗ ngực tự cho rằng họ có thể nghiễm nhiên đứng đầu trong các sinh vật siêu nhiên. Họ đã quên rằng Silas và Quetsiya vĩ đại vốn dĩ còn mạnh hơn họ gấp trăm lần. Chỉ cần chủ nhân Silas trở lại thế gian thì bọn ma cà rồng, ma sói và phù thủy các ngươi sẽ phải quy phục Lữ Khách chúng ta.
– Các ngươi điên rồi ! – Cô Whitmore tức giận nói. – Nếu các ngươi để cho tên đồ tể Silas sống lại, hắn sẽ hủy diệt hết thảy các sinh vật siêu nhiên, kể cả các ngươi.
Debbie cau mày tức giận, ả tiến tới trước mặt cô Whitmore, một tay bóp chặt lấy cằm cô, nâng lên, nghiến răng nói.
– Cô Whitmore, cô nghĩ rằng mình thông minh lắm hay sao ? Tốt nhất là cô nên tiết kiệm hơi thở. Bởi vì ngay sau khi bọn ta xử lý Xà Phu, thì người tiếp theo phải chết chính là cô !
Đúng lúc đó thì đột nhiên có một tiếng động dữ dội phát ra từ cửa sổ lớn ở trước sảnh. Toàn bộ khung cửa sổ bằng kính rộng hơn ba mét chiều ngang và cao một mét rưỡi chiều dọc bị thổi tung vào bên trong. Colby là kẻ đứng gần đó nhất bị lực này thổi bay ngược vào trong sảnh. Debbie và đồng bọn của ả kinh hãi lùi về phía sau, một tay ả nhanh chóng đưa lưỡi dao ngắn kề vào cổ cô Whitmore. Một giọng nói đầy uy lực từ ngoài vọng vào.
– Kẻ nào muốn giết Xà Phu ta đây ? Ta rất sẵn lòng đón tiếp ! – Từ sau màng khói bụi mịt mù, một dáng người ung dung bước qua đống gạch và kính vụn trên mặt đất.
Khi người đó bước hẳn vào sảnh lâu đài thì ai nấy đều có thể nhận ra, đó chính là Xà Phu Michaelson, một trong những sinh vật siêu nhiên mạnh mẽ nhất mọi thời đại, thậm chí còn mạnh hơn cả anh trai và em gái của anh ta là ma cà rồng nguyên thủy.
Tôi để ý thấy ánh mắt Sư Tử thoáng có nét lo lắng, anh định lên tiếng cảnh báo Xà Phu về vòng tròn nhựa sồi trắng, nhưng ngay lúc đó Debbie đã đưa một tay về phía sàn nhà, đọc lớn thần chú.
– Antenes !
Lập tức vòng tròn được vẽ bằng dầu sồi trắng bùng cháy. Ngọn lửa dâng cao đến hơn nửa người. Xà Phu có vẻ bất ngờ vì bị rơi vào bẫy, anh ta dùng hai tay che mặt, tìm cách để thoát ra, nhưng càng lúc càng bị ngọn lửa vây lấy. Bên trong ngọn lửa kia dường như sức mạnh của Xà Phu không thể phát huy được.
– Ha ha ha ! – Debbie bật cười ma quái. – Đây không phải là lửa tầm thường thưa ngài Michaelson, đây là ngọn lửa từ nhựa sồi trắng mà chủ nhân đặc biệt dành tặng cho ngài !
– Cha nuôi !!!! – Sư Tử vùng vẫy gào lên nhưng sợi dây thừng tẩm nước cỏ Roi Ngựa càng siết vào người anh hơn, nơi da thịt tiếp xúc với dây thừng bị thiêu đốt bốc khói.
– Ngài Michaelson ! – Cô Whitmore hốt hoảng kêu lên.
Tôi cũng cố gắng giật đứt sợi dây thừng đang trói mình, nhưng khốn thay chất độc cỏ roi ngựa ngấm trên da tôi khiến cho sức mạnh của tôi không thể sử dụng. Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy Debbie ra hiệu cho một gã Lữ Khách mang tới một cái nỏ, trên nỏ là những mũi tên bằng gỗ. Tên Lữ Khách giương nỏ về phía Xà Phu đang bị vây khốn trong lửa, bóp cò bắn ra một mũi tên.
Mũi tên gỗ xé gió lao tới phía Xà Phu, nhưng đột nhiên dường như có một lực vô hình kéo lệch đường đi của nó. Cuối cùng mũi tên chệch hướng cắm vào vách tường ở gần đó. Hết thảy những người trong sảnh đều kinh ngạc. Liền sau đó, một bóng đen từ bên ngoài lỗ hổng nơi cửa sổ lâu đài Manarad bị Xà Phu phá nát lướt vào trong sảnh đến trước mặt tên Lữ Khách cầm nỏ, một tay người đó đâm thẳng vào lồng ngực hắn. Tên Lữ Khách hộc máu mồm chết ngay tại chỗ.
Chúng tôi kinh hoàng nhìn lại thì thấy người vừa xuất hiện là Ma Kết. Nhưng có lẽ kẻ đang kinh hãi nhất chính là Debbie và Colby Walker. Nét mặt hai tên đầu sỏ đầy sợ hãi và khó hiểu.
– Ma Kết ? Tại sao…ngươi có thể ở đây ? – Colby lắp bắp hỏi.
Ngay lúc đó, một bóng người khác lướt cực nhanh từ bên ngoài vào nắm lấy cổ áo Colby, nhấc bổng hắn lên không trung rồi ném vào một góc sảnh. Cả người hắn va vào cái tủ trưng bày rượu khiến toàn những kệ rượu gãy nát. Bóng người nọ dừng lại hiện nguyên hình chính là Thiên Yết Michaelson.
– Dám đầu độc Thiên Yết ta ! Các người đúng là không muốn sống. – Thiên Yết khoanh hai tay trước ngực ngạo nghễ nói.
– Các ngươi đứng lại đó ! – Giọng Debbie run run. Ả ta đang đứng đàng sau lưng cô Whitmore, con dao bén ngót ép chặt vào cổ của cô. – Nếu các ngươi dám manh động, ta sẽ cắt cổ bà ta ngay.
Ma Kết cau mày, anh ta quay lại nhìn về chỗ Xà Phu đang bị giam trong vòng lửa.
– Xà Phu, em sao rồi ?
– Không sao ! – Có tiếng đáp lại đàng sau màn lửa ngùn ngụt cháy. – Nhưng cái thứ lửa này quả nhiên khó chịu.
Ma Kết mím môi tức giận nhìn về phía Debbie, thần thái của anh ta khiến ả giật mình một cái, cánh tay đang cầm dao run lên bần bật.
– Anh và Thiên Yết không thể dập được ngọn lửa đó, nhưng có lẽ có người có thể giúp. – Ma Kết nhếch miệng nói.
Ngay sau đó, tôi nghe một giọng nói quên thuộc đọc vang thần chú.
– slokke
Lập tức, ngọn lửa đang bao vây Xà Phu dường như bị một luồng sức mạnh kỳ lạ đè ép, nó lập lòe giãy giụa một lúc rồi tắt ngúm để lại một cái vòng cháy đen thui trên sàn nhà. Xà Phu từ trong vòng nọ ung dung bước ra, tuy áo quần anh ta có và chỗ cháy xém và gương mặt dính đầy mụi than nhưng dường như anh ta không hề bị tổn thương.
Tôi nhìn ra phía sau lưng Xà Phu thì nhận ra người vừa dùng ma thuật dập lửa.
– Song Ngư ! – Tôi kêu lên mừng rỡ.
– Cự Giải ! – Song Ngư lo lắng bước vào trong sảnh.
Cùng lúc đó, ả Debbie hướng về phía Song Ngư ra lệnh.
– Đứng lại ở đó ! Tiến thêm một bước thì đừng trách ta vô tình.
Song Ngư quay sang nhìn thì nhận ra cô Whitmore đang bị khống chế dưới lưỡi dao của ả Debbie, cô lo lắng đứng khựng lại.
– Đồ sâu bọ, chết tới nơi rồi còn cố chấp à ? – Thiên Yết nghiến răng nói.
– Thiên Yết, đừng nóng nảy ! – Ma Kết cau mày nói. – Tính mạng của cô Whitmore là quan trọng.
Nói rồi anh nhìn về phía Debbie đàm phán.
– Nếu ngươi thả cô Whitmore và những người còn lại ra, ta sẽ bảo đảm các người được toàn mạng ra khỏi đây.
Lúc này Colby Walker cũng lồm cồm bò dậy từ chỗ cái kệ gãy, chùi máu mồm nói.
– Dựa vào cái gì mà bọn ta tin ngươi.
– Dựa vào giá trị lời nói của Ma Kết Michaelson ta không được hay sao ? – Ma Kết lạnh lùng đáp.
Colby và Debbie đưa mắt nhìn nhau.
– Từ trước tới nay ai cũng biết Ma Kết Michaelson không bao giờ làm ngược lại những điều mình đã nói. – Debbie do dự nói. – Nếu ngài quả thực bảo toàn tính mạng cho tất cả chúng tôi, thì những người này tôi sẽ trả lại cho ngài.
– Debbie, chị tin hắn sao ? – Colby Walker lo lắng hỏi.
– Uy tín của ngài Michaelson chưa hề bị phá vỡ trong suốt một ngàn năm. Ta tin chắc ngài ta sẽ không vì giết chúng ta mà để bị mang tiếng. – Debbie nhếch miệng cười nói. – Ngài Michaelson, như vậy chúng ta sẽ thỏa thuận chứ ?
Ma Kết gật đầu.
– Thỏa thuận.
– Ma Kết ! – Thiên Yết tức giận xen vào. – Anh để chúng thoát như vậy sao ?
Ma Kết đưa một tay ra lên ra hiệu Thiên Yết đừng nói nữa. Rồi quay về phía Thiên Yết và Xà Phu ra lệnh.
– Lời nói của ta như đinh đóng cột. Không ai trong hai người được phép đụng tới chúng.
Lúc này Debbie liền cười lớn.
– Quả nhiên lời nói của ngài rất có uy lực. Nếu như vậy, chúng tôi xin cáo từ trước.
Nói rồi ả phất tay ra hiệu cho Colby và đồng bọn lần lượt rút khỏi sảnh lâu đài chạy trốn theo lối đàng sau bếp.
Song Ngư liền chạy đến cởi trói cho năm người chúng tôi. Ngay sau đó, tôi để ý thấy Xà Phu lôi từ trong túi ra cái điện thoại di động, đặt lên tai rồi lạnh lùng ra lệnh cho một ai đó.
– Lập tức giết hết những ai vừa đi ra từ lâu đài Manarad, không chừa một tên.
Hết thảy chúng tôi kinh ngạc nhìn về phía Xà Phu. Ma Kết là người đầu tiên lên tiếng.
– Xà Phu ! Em…
Nét mặt Xà Phu lộ vẻ thâm độc.
– Em không giống như anh Ma Kết ! Em là chúa không giữ lời. Vả lại em cũng đâu có hứa sẽ tha cho chúng. Ha ha ha.
Giọng cười của Xà Phu khiến cả bọn chúng tôi lạnh gáy. Nếu so với anh trai Ma Kết và em gái Thiên Yết của anh ta thì Xà Phu đích thị là kẻ tàn nhẫn nhất.
– Bất cứ kẻ nào dám động đến gia đình Michaelson chúng ta thì đều đáng chết.- Xà Phu đút hai tay vào túi quần, vừa nói vừa quay lưng rời khỏi sảnh lâu đài qua lỗ hỗng mà anh ta tạo ra ban đầu để lại chúng tôi ai nấy đều nhìn nhau sợ hãi.
Vậy là sự việc tại lâu đài Manarad cuối cùng cũng kết thúc. Ngày hôm sau, cô Whitmore cho xe đón chúng tôi trở về nhà trọ Lockwood. Ma Kết sai thuộc hạ đến lâu đài để dọn dẹp hiện trường và xác của bọn Lữ Khách. Chúng tôi ai nấy đều trở lại với cuộc sống ban đầu của mình. Chỉ riêng có Song Ngư từ khi trở về cứ suốt ngày thơ thẫn, tôi gặn hỏi nhiều lần vẫn không chịu nói ra. Bảo Bình gọi điện về nhà trọ nhắn lại rằng sẽ về đến Lockwood trong hai ngày nữa. Không biết anh ta bị thần chú dịch chuyển đưa đến tận nơi nào. Còn Kim Ngưu thì trên đường quay về Lockwood đã gặp phải người quen nên có lẽ sẽ về muộn hơn nữa. Haiz, hy vọng sắp tới không có chuyện gì xảy ra nữa.