Đọc truyện [12 chòm sao] Đông Ấm – Chương 90: Nắng
“Vậy, tại sao chúng ta lại ở đây?”
Cự Giải nhìn xung quanh, lòng tự dưng cảm thấy hoang mang.
Ở đây tấp nập người, trông ai nấy đều rất vui vẻ. Có rất nhiều gian hàng trải khắp con đường dài, từ hàng ăn đến quầy lưu niệm.
Một khu chợ nhộp nhịp.
“Vì ở đây rất vui mà!”
Bảo Bình hai tay dang rộng, mắt híp lại theo nụ cười tươi. Nhất thời, Cự Giải cảm thấy mặt mình thoáng đỏ. Cô chỉ hy vọng cậu không nhận ra.
Dù vậy, lòng Cự Giải lại không yên. Nơi này, chẳng phải là khu chợ lúc cô và Song Ngư đã đi tới đó hay sao.. Cự Giải vô thức cắn chặt lấy môi.
Đột nhiên, một cái gì mát lạnh áp vào má Cự Giải khiến cô ngay lập tức sực tỉnh. Nhìn sang, Cự Giải chỉ thấy Bảo Bình đang cầm lon nước ngọt và cười tươi một cách vô tội vạ.
“Cảm ơn cậu.”
Nhận lấy lon nước, Cự Giải mở ra rồi đưa lên miệng chậm rãi uống. Cô không hề nhận ra ánh mắt dịu dàng Bảo Bình dành cho mình, cho đến khi cậu khẽ nhắm mắt và lên tiếng.
“Đừng bận tâm nhiều quá! Hôm nay cứ thoải mái đi, và mình sẽ đưa cậu tới vài chỗ mà cậu chắc chắn không biết!”
Nhìn Bảo Bình tự tin như vậy, Cự Giải không hiểu sao mình lại cười. Cô cũng không quá thắc mắc tại sao cậu lại biết chuyện đó, dù sao vẫn là do Cự Giải trong lúc khóc to vì đau khổ mà kể hết cho cậu nghe.
Cự Giải không hề vì chuyện đó mà hối hận. Chưa một lần hối hận. Bởi vì Bảo Bình đã mặc trời mưa to thế nào mà ở đó cùng cô, bởi vì Bảo Bình đã không ngần ngại vỗ về an ủi cô dù tim cậu rõ ràng đau như cắt. Và, cũng vì điều đó mà Cự Giải và Bảo Bình mới có thể thân thiết thế này, đến mức cô chẳng còn lúc nào cũng yếu đuối nhu mì khi cạnh cậu nữa, điều mà cô vốn chỉ thể hiện ra trước mặt cô bạn thân Thiên Bình của mình.
Bảo Bình không rõ Cự Giải đang mải suy nghĩ chuyện gì, nhưng cậu cũng không muốn xen vào làm gì. Đột nhiên nắm lấy cổ tay Cự Giải, cậu cứ thế kéo cô chạy đi.
Nhìn cổ tay đang được nắm bởi Bảo Bình, lòng Cự Giải không hiểu sao lại thoáng thất vọng.
Cảm giác bàn tay thật trống trải.
Nơi Bảo Bình dừng lại là một tiệm mì nằm sâu trong một con hẻm khá vắng người. Cửa hiệu đã xưa, nhưng lại theo đó mà tôn lên một sự mộc mạc thu hút. Bước vào cùng Bảo Bình, cô nhìn thấy cậu vui vẻ giơ tay chào người đàn ông trung niên trong trang phục đầu bếp có vẻ là chủ tiệm kia.
“Chào ông chú! Tiệm vẫn làm ăn tốt chứ?”
Bảo Bình tự nhiên cảm thấy đầu mình bị cốc một cái rõ đau. Trong khi Cự Giải còn đang giật mình mà lùi ngay ra sau, cậu lập tức sưng sỉa mặt mày vì tức giận.
“Sao lại đánh cháu?!”
“Cái miệng của mày mở ra là cứ như muốn trù ẻo tao. Chú phải đánh cho mày tỉnh!”
Bảo Bình bực mình rõ ra. Cậu có nói gì sai đâu mà đánh cậu, cũng chả có ý trù ẻo gì hết.
“Ông chú đang ảo tưởng thì có—Đau.. Đau!!”
Ông chú nào đó không thương tiếc dù tay véo lấy tai Bảo Bình, mạnh đến nỗi cậu muốn khóc.
Lúc này, ông chú mới nhận ra cô gái đang nấp sau cái bàn đằng kia. Dùng tay thúc thúc vào hông Bảo Bình, cái mặt gian gian kia làm cậu không hẹn mà ớn lạnh.
“Nhóc, bạn gái hả? Ghê ta!”
“Không có! Là bạn bình thường thôi!!”
Rõ ràng là biết Bảo Bình vì sợ cô bị hiểu lầm nên mới nói vậy, nhưng Cự Giải cứ thấy khó chịu trong lòng thôi.
***
“Hả? À, là người quen. Trước đây mình với chị hai hay lại đây ăn ấy mà!”
Nhìn Bảo Bình vừa trả lời vừa vui vẻ gật đầu, Cự Giải cũng cười theo. Cô có nghe về chị của Bảo Bình, nhưng chỉ là sơ qua, thật không biết chị ấy là người thế nào nhỉ.
“Vậy bé Bảo Ngân đâu?”
Vừa đặt hai tô mì xuống bàn trước mặt Bảo Bình và Cự Giải, ông chú vừa tò mò hỏi. Thường thì hai chị em nhà này toàn đi cùng nhau, nay thằng em lại dẫn theo một cô gái lạ hoắc, ông chủ đương nhiên thấy lạ.
Nhắc đến Lý Bảo Ngân, Bảo Bình không hẹn mà lập tức lạnh cả sống lưng, đến mức tưởng chừng như sắp quay qua quay lại xem thử có bị ai nhìn trộm hay sao. Cậu nhăn mặt, phủi phủi tay trước mặt.
“Ông chú đừng có nhắc! Chắc bà đó đang ở bệnh viện.”
“Đuổi chị mày kiểu đó, chú mách Bảo Ngân nè con!”
“Bậy nha!!!”
Cự Giải ngồi một bên, dõi theo màn đối đáp kia mà không khỏi bật cười. Làm người chứng kiến rõ ràng rất vui. Cô hình như nhận ra một điều, đúng là Bảo Bình dù hay nói xấu nhưng lại rất sợ chị mình.
“Nè, cậu ăn được hết tô đó không Cự Giải?”
Biết rõ Bảo Bình không có ý trêu chọc gì, nhưng Cự Giải lại cảm thấy bực rõ ra. Cậu ta đang xem thường cô sao, được!
“Cậu mới là người ăn không hết!”
Mắt Bảo Bình chớp liên hồi mấy mươi cái, không tin được vào điều mình vừa nghe mà sưng sỉa mặt mày. Cậu đã quan tâm, cô lại còn nói ngược lại cậu. Khoé môi Bảo Bình chợt nhếch lên.
“Được, thi ăn không?”
“Thi thì thi!”
Nói ra rồi, Cự Giải mới nhận ra mình vừa nói gì. Cô tức thời nhăn mặt trước nụ cười nửa miệng kia của Bảo Bình Tuy nhiên, lời đã nói thì không được rút lại, đó là nguyên tắc cơ bản của Cự Giải!
Một lúc sau, hai tô mì to tổ chảng được bày ra trước mặt hai người họ, kèm theo nụ cười thích thú của ông chủ quán.
Cự Giải vốn sức ăn rất mạnh, đó là điều mà cả Thiên Bình còn không biết. Tuy nhiên, cô không muốn phá vỡ hình tượng thục nữ của mình một chút nào đâu.
Nhưng mà, lỡ leo lên lưng cọp rồi, đành vậy!
Nhìn Cự Giải cứ như đang đấu tranh tư tưởng mãnh liệt lắm, Bảo Bình phải cố nén cười. Đáng yêu thật!
Một lúc sau. Trong khi trước mặt Bảo Bình chỉ còn là một tô không, Cự Giải lại còn tận nửa tô. Cô gục cả xuống bàn, mặc kệ anh chàng kia đang vui mừng cười vui vẻ. Ôi trời, nhục ơi là nhục.
“Mình đã bảo cậu mặc kệ cái thục nữ của cậu đi rồi mà!”
Ngẩng đầu nhìn Bảo Bình, Cự Giải bực bội lè lưỡi một cái. Tại cậu ta có cái bụng không đáy thì có!
***
“Chào nhá ông chú! Bữa nào cháu lại tới!”
Rời khỏi tiệm mì ngay sau đó, lần này tới lượt Bảo Bình bị Cự Giải kéo đi. Không hiểu vô tình hay cố ý, khi cô nắm hẳn bàn tay cậu thay vì cổ tay như lúc cậu kéo cô. Mà sao cũng được, điều đó vẫn khiến Bảo Bình thấy vui.
“Ăn cái này!”
Nhìn theo tay Cự Giải, Bảo Bình nhìn thấy một tiệm chè đông nghẹt người. Cậu lập tức mở to mắt nhìn cô gái đang đứng ngay trước mình. Cậu tưởng cô nàng đã no rồi chứ!?
Chẳng rõ có phải do Cự Giải ấm ức vì thua hay không, khi cô lập tức gọi hai ly chè to quá mức quy định. Rốt cuộc, Bảo Bình lại thua. Nhìn cô nàng vui mừng đến như sắp nhảy cẫng lên, cậu phải cố không cười ra tiếng, kẻo cô nàng lại giận thì mệt cho cậu chứ cho ai.
***
Khi đi chơi cùng Cự Giải thế này, Bảo Bình mới nhận ra một chuyện. Cô gái mà cậu luôn nghĩ là thục nữ dịu dàng lại vừa có sức ăn khủng khiếp, lại còn thích mê đồ ngọt đến cả mắt hoá thành trái tim.
Bảo Bình chợt suy nghĩ, khi cô kéo Song Ngư bạn cậu đến đây, hai người họ cũng đã vui đùa như thế này. Dù đó vốn không phải tính cách của thằng đó, cậu vẫn không ngăn được mình suy nghĩ một cách nghi hoặc.
Trên đường cùng Cự Giải về kí túc xá, Bảo Bình chỉ toàn nhìn theo cô nàng đang vui vẻ bước trên bậc hoa với cách đi thăng bằng. Cậu hơi cười.
“Cảm ơn Bảo Bình nhé, hôm nay thật sự rất vui!”
Nụ cười của Cự Giải luôn luôn khiến tim Bảo Bình đập mạnh, và lúc này cũng vậy. Đập đến bất chấp cả nhịp, Bảo Bình cảm thấy mặt mình nóng ran cả lên.
Đáp lại, Cự Giải chỉ đơn giản mỉm cười.
“Khi mình cùng Song Ngư đến đó, nó khác lắm! Cậu ấy chỉ đơn giản là đi theo mình, và kể cả đi cùng mình, mình biết cậu ấy vẫn cứ nghĩ về mèo con thôi!”
Nhìn nụ cười khổ sở của Cự Giải, Bảo Bình lập tức đau lòng.
“Xin lỗi, mình lẽ ra nên đưa cậu tới chỗ khác.”
Cự Giải nhảy xuống bậc bồn hoa, đột nhiên quay người lại đối diện với Bảo Bình trong khi hai tay chắp ra sau. Cô hơi lắc đầu, môi nở nụ cười nhẹ nhàng.
“Không, mình cảm ơn vì cậu đã đưa mình đến đó! Dù sao mình cũng không mơ tưởng nữa, mình buông tay rồi mà. Chỉ là…”
Hơi nghiêng đầu, Cự Giải híp mắt lại.
“Cậu biết đấy, chỉ là hơi tiếc, một chút thôi!”
Cự Giải đột nhiên quay đi, cứ thế chạy qua đường ray xe lửa ngay trước mặt. Khi cô đã đứng lại bên đường bên kia, Bảo Bình vẫn đứng yên tại chỗ bên này, và nhìn theo cô gái nhỏ thay vì bước đi. Quay mặt nhìn cậu, đôi mắt màu nhạt của Cự Giải hiện lên sự có lỗi.
“Người xin lỗi phải là mình, vì đã nói những chuyện này.. với cậu.”
Bảo Bình chậm rãi lắc đầu. Nếu một cô gái vốn yếu đuối đến thế lại có thể can đảm đối diện với chính mình và hiện thực, thì cậu cũng có thể.
Phản chiếu trong đôi mắt của Cự Giải lúc này là một Bảo Bình đang nhìn cô đầy dịu dàng. Mắt cậu hơi nhắm lại trong vài giây, cho đến khi đôi môi kia chậm rãi mấp máy.
“Mình thích cậu, Cự Giải! Rất thích cậu!”
Đúng lúc này, đoàn xe lửa đột nhiên chạy qua. Như chia cắt hai người họ, trước mắt họ chỉ còn là hình ảnh đoàn tàu đang chạy.
Có lẽ cô ấy ngạc nhiên lắm. Có lẽ, cô ấy đã chạy đi mất rồi cũng nên. Đó là những suy nghĩ đeo bám Bảo Bình lúc này. Âm thanh của đoàn tàu truyền vào tai cậu, dù sao Bảo Bình vốn đâu có hy vọng gì vào cái tình yêu đơn phương mơ hồ này.
Khi đoàn tàu chạy qua, Bảo Bình mở đôi mắt của mình ra, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Cô gái nhỏ ấy vẫn đứng đó. Hai tay chắp ra sau, Bảo Bình nhận ra đôi mắt không hề là đau khổ, đó là dịu dàng.
Khuôn mặt kinh ngạc của Bảo Bình, Cự Giải thấy buồn cười quá.
“Quả nhiên!”
Bảo Bình cũng đã nhận ra từ rất lâu, rằng Cự Giải đã biết sự tồn tại của tình cảm mà cậu dành cho cô. Cự Giải chỉ là không nói ra mà thôi.
“Cảm ơn cậu, Bảo Bình!”
“Cự Giải giận sao?”
Cự Giải chậm rãi lắc đầu.
“Cậu biết không, Song Ngư đã kể với mình, rằng cây dù mà cậu ấy đưa cho mình hồi cấp hai, không phải của Song Ngư mà là của cậu!”
Bảo Bình vô thức mím chặt môi. Vì điều này, chính cậu cũng đã rất khổ sở khi nghĩ rằng, mọi chuyện rối ren cũng từ sự nhút nhát trong hành động của cậu mà ra.
“Mình giận lắm! Rất giận Bảo Bình!!”
Hai bàn tay gằn mạnh, cả môi dưới cũng bị răng cắn nhẹ. Ánh mắt nhìn Bảo Bình của Cự Giải trở nên khó chịu.
“Nếu như ngày đó người đưa dù cho mình là cậu, mọi thứ đã không rối ren như vậy. Nếu như ngày đó người đưa dù cho mình là cậu, người mình thích có lẽ sẽ không phải Song Ngư.”
Đôi mắt màu sẫm mở to nhìn cô gái đang đứng bên kia đường ray. Cậu muốn bước tới, nhưng chân cứ như bị đất chôn chặt.
Cự Giải vô thức đặt tay ngay trước ngực trái, cả mắt cũng theo đó nhắm hờ, cứ như không muốn nhìn thấy biểu hiện trên mặt Bảo Bình lúc này.
“Khi mình nhận ra Bảo Bình đã luôn ở cạnh mình khi mình tuyệt vọng, mình nhận ra tim mình đập nhanh khi gần cậu, mình nhận ra khuôn mặt này đỏ bừng mỗi khi nghĩ về cậu.”
Bảo Bình cảm thấy chứ, cảm thấy hơi ấm truyền sâu trong trái tim lạnh lẽo.
“Kể cả lúc mình vì Song Ngư mà đau khổ, kể cả dù rõ lòng cậu rất đau chỉ vì mình, Bảo Bình vẫn luôn ở cạnh mình không phải sao?”
Đôi mắt từ bao giờ đã ngấn nước của Cự Giải, Bảo Bình hai bàn tay bất giác nắm chặt. Cô lúc này, chợt mỉm cười,
cả mắt cũng hơi híp lại một cách dịu dàng
“Cảm ơn cậu vì mọi thứ, Bảo Bình, cùng với tình cảm mà cậu dành cho mình!”
Bảo Bình đã nghĩ, có lẽ cô sắp từ chối cậu đây mà. Như cậu đã luôn nói, cậu đã vốn không muốn hy vọng vào mối tình quá đỗi mơ hồ này.
Tuy nhiên..
“Bảo Bình, hình như mình thích cậu mất rồi.”
Nhìn đôi mắt mở to đang nhìn mình của Bảo Bình, Cự Giải mím chặt môi. Có ai ngốc như anh chàng kia không, kể cả khi cô đã nói đến vậy vẫn không hiểu ra.
Ghét quá đi!
Bảo Bình cảm thấy mình vui đến mức như muốn nhảy cẫng cả lên. Dẫu vậy, cậu vẫn dùng đôi mắt màu sẫm nhìn cô.
“Có lẽ sẽ mất một thời gian để mình hoàn toàn xoá đi hình ảnh của Song Ngư, sẽ mất một thời gian để mình hoàn toàn chỉ thích cậu. Vì vậy, Bảo Bình có thể—”
“Đừng bận tâm về điều đó! Bởi vì…”
Trước mắt Cự Giải, Bảo Bình chậm rãi bước qua phía đường ray bên này, chẳng bao lâu đã đứng ngay trước cô. Cậu vui vẻ cười híp mắt.
“Mình thích cậu mà!”
Cự Giải lần đầu tiên nhận ra, hạnh phúc thật sự là gì. Cô cười, một nụ cười toả nắng.