[12 chòm sao] Đông Ấm

Chương 102: Lời hứa


Đọc truyện [12 chòm sao] Đông Ấm – Chương 102: Lời hứa

Khi Song Ngư đang dọn dẹp đồ đạc và định quăng cặp cho Bảo Bình thì trên loa vang lên một thông báo.
“Mời Lãnh Song Ngư lớp 11 Toán ra ngoài có người đang đợi! Xin nhắc lại…”
Song Ngư ban đầu hơi thắc mắc một chút, rồi lại thôi. Ngoài những kẻ rỗi hơi hay ai đó, cậu nghĩ cũng chẳng còn ai nữa. Nghĩ một lúc, Song Ngư kéo khoá cặp rồi quẳng sang Bảo Bình đang đứng tám chuyện gần đó.
“Sao lúc nào cũng là tao?! Mày nhớ đó thằng kia!!”
Lúc nào cũng là cậu mang cặp về cho nó, trong khi có thằng anh thì cóc đưa. Thử hỏi Bảo Bình có bực hay không cơ chứ, dù cho cặp Song Ngư hoàn toàn nhẹ hều đi chăng nữa thì nó cũng thật là vướng víu.
“Có về ăn cơm không cậu bạn yêu quý?”
Thiên Bình vui vẻ hỏi trong khi đang nằm dài ra bàn và tựa cả đầu vào cái cặp của mình. Song Ngư mấy bữa nay cứ bỏ bữa thôi, cũng là cô hỏi cho vui miệng.
“Chắc không.”
Thấy chưa!!
Tụi nó cũng không lấy làm lạ quá nhiều. Mấy bữa nay có bữa nào là Song Ngư ăn cơm tối đâu. Ít lắm, có thì cũng là vì tụi nó ăn muộn. Cũng khoảng mười giờ tên này mới lếch xác về kí túc xá.
“Lui đi lui lại hoài luôn nha nhóc con!”
Kim Ngưu nổi hứng muốn trêu cậu em họ một lúc.
“Đi mà lo chuyện của anh đi!”
Vừa nói, Song Ngư vừa cúi xuống buộc lại sợi dây giày vừa bị tuột ban nãy.
***
Song Ngư không mang cặp cũng vì khá vướng bận đủ điều. Chỉ trừ mấy hôm mang theo Leo, còn lại cậu hầu như quẳng cặp cho thằng bạn thân mang về phòng. Cũng là tại cậu lười.
Bước đi trên hành lang, Song Ngư theo thói quen kéo mũ áo khoác trùm kín đầu. Đi bên ngoài mà không có tụi nó, cậu thường đội mũ thế này. Song Ngư chỉ đơn giản không muốn bị chú ý. Khó chịu lắm luôn.
Song Ngư chợt nghĩ đến lời của tụi nó. Đúng là dạo gần đây cậu không thường về cùng với tụi nó. Trước khi Song Ngư kịp nhận ra, gần như ngày nào cậu cũng đến thăm nó cả. Cậu đương nhiên cũng không điều này làm lạ, khi cậu hoàn toàn thích việc đó.
Trong số ít những sở thích của cậu ngoài ảo thuật ra, ở cạnh nó đã trở thành một thói quen khó bỏ.
Như mọi khi khi Song Ngư thường dùng cổng phía nam để ra ngoài thay vì cổng chính ở phía đông để tiện đường đi, lần này cậu hơi khựng lại một chút. Ban nãy thông báo là có người đợi cậu ở cổng chính.
Chần chừ một lúc, Song Ngư xoay bước rồi chậm rãi bước đi giữa những học sinh đang vui vẻ tụm năm tụm ba ra về.
Một lúc sau, Song Ngư ra đến cánh cổng phía đông, cậu chợt nhìn thấy giữa đám đông học sinh đang vui vẻ nói chuyện là một chiếc ô tô đen sang trọng đang đỗ lại bên đường. Đôi mắt màu nâu cafe nhanh chóng trở nên lạnh lẽo khi nhận ra người phụ nữ đang đứng cạnh chiếc xe kia.
“Ngư, con!!”
Có vẻ nhận ra khi Song Ngư đang định quay lại để chạy sang cổng khác thay vì bước tiếp, người phụ nữ chợt lên tiếng gọi. Chất giọng ấm áp nhưng không kém phần nghiêm nghị từng khắc sâu trong trí nhớ khiến chân cậu trong vô thức đứng lại.

Nghĩ một lúc, Song Ngư quay người và bước về phía người phụ nữ kia. Dù cho trong đôi mắt xinh đẹp kia là sự mừng rỡ và hiền từ hiếm thấy đi chăng nữa, điều đó dường như không đủ khiến cậu động lòng.
“Con của mẹ lớn quá rồi!”
Người phụ nữ trìu mến nhìn người con trai đứng trước mặt. Tay bà chậm rãi cởi chiếc mũ áo khoác kia xuống. Không còn là một thằng nhóc con như xưa nữa, Song Ngư trong mắt bà lúc này đã trưởng thành rồi. Cao hơn bà, chín chắn hơn, và lạnh lùng hơn.
“Con trai, mẹ thật nhớ con quá!”
Song Ngư được bà ôm lấy trong vòng tay của chính mình. Ấm áp và dịu dàng nhưng lạ lẫm.
“Làm ơn bỏ ra.”
Giọng nói kia khiến bà thoáng giật mình. Không còn trong trẻo và ngây ngô, nó trở nên trầm hơn và cả lãnh cảm hơn. Đôi mắt khổ sở hơi nhíu lại, bà khó khăn kéo con trai ra khỏi mình.
“Mẹ còn xuất hiện để làm gì?”
Cố nén cảm xúc chực trào trong lòng, bà cười nhẹ.
“Mẹ có thể nói chuyện với con một lúc không?”
***
Chiếc ô tô dừng lại trước một quán cà phê bên đường.
Ngồi xuống chiếc ghế một cách chậm rãi và cẩn thận, bà nhìn sang đứa con trai ngồi đối diện đang chống cằm nhìn đi đâu đó.
“Không cần đâu, tôi sẽ đi ngay!”
Đó là câu trả lời mà Song Ngư đã nói khi bà bảo con trai gọi gì đó mà con thích. Trong lòng người phụ nữ cảm thấy đau nhói.
“Con rất hận mẹ phải không?”
Song Ngư trở nên như bây giờ cũng là do bà cả. Là bà thúc ép con trai học điên cuồng. Là bà nhồi nhét vào đầu con trai những suy nghĩ luôn phải dẫn đầu. Là bà phá đi mọi trò chơi của con trai mà bà cho là vô bổ thay vì tập trung cho việc học. Nếu ba của Song Ngư trước đây là người cố gắng biến thằng bé thành công cụ đoạt tài sản của Lãnh gia, thì bà chính là người thực hiện điều đó bằng cách biến con trai trở nên không thua kém bất kì ai.
Kể cả khi bà yêu thương Song Ngư thật lòng, kể cả khi những gì bà làm là muốn tốt cho Song Ngư, trước khi kịp nhận ra thì đứa con trai này đã rời khỏi bà. Là bà dạy con không tốt.
“Tôi không hận mẹ, không hề hận.”
Song Ngư luôn diễn kịch, luôn giả vờ, nhưng lần này hoàn toàn là sự thật. Cậu thật sự có giận họ, nhưng hận người đã sinh ra mình là điều Song Ngư sẽ không bao giờ làm. Mà có khi là vì cậu không cảm nhận được nên mới không hận họ cũng nên.
Dù là vì lí do gì đi chăng nữa, bà thật sự thấy hạnh phúc. Đôi mắt hơi nheo lại đầy yêu thương.
“Dạo này, con thế nào?”
Đôi mắt nâu cafe nhìn sang mẹ trong vài giây rồi lại quay đi ngay sau đó. Cậu theo thói quen dùng tay kéo kéo phần mang tai.

“Tôi ổn, cũng chẳng có gì. Tôi nghĩ vậy.”
“Con có bạn chứ?”
Hỏi ra câu này cũng là bà cố gắng rất nhiều. Trước đây, người tách con trai khỏi bạn bè và thế giới bên ngoài không ai khác chính là bạn. Nhồi nhét vào những ý nghĩ rằng bạn bè chỉ lợi dụng chuộc lợi và giả tạo cũng chính là bà. Ngay cả việc thân với Bảo Bình, cũng là bà nhiều lần cấm cản Song Ngư chơi với thằng bé.
“Tôi.. có…”
Song Ngư không ngờ, coi vậy mà cũng khó khăn ghê. Cứ ngài ngại không rõ lí do.
“Ngư này!”
Trước khi Song Ngư kịp lên tiếng trả lời lại, bàn tay đặt trên bàn của cậu đã bị mẹ nắm lấy một cách dịu dàng. Đôi mắt bà nhìn cậu khẩn khoải và yêu thương.
“Có thể cho phép mẹ bù đắp cho con, được không con?”
Hiện tại, cuộc sống của bà rất tốt. Sau cuộc hôn nhân vật chất tan vỡ kia, Song Ngư là báu vật mà tận khi mất bà mới nhận ra con trai quan trọng ra sao. Với cuộc tình mới và cuộc sống mới, bà một lần nữa dường như có tất cả. Có vật chất đầy đủ, có một người chồng mới nhất mực yêu thương bà. Song Ngư là điều duy nhất mà bà muốn một lần nữa kéo lại.
Đứa con trai duy nhất mà bà rứt ruột sinh ra.
Tuy nhiên, bàn tay Song Ngư trong tay bà lại bị cậu cẩn thận rút về.
“Tôi không thể. Thật xin lỗi.”
Đôi mắt người mẹ trong phút chốc trở nên thất vọng. Đã đoán được, nhưng vẫn cứ nhói đau.
“Ở đây, có người tôi mà không muốn phải rời xa.”
Song Ngư biết mình đang nói tới ai. Cậu chợt nhớ đến nụ cười toả nắng kia mà lòng trở nên chua chát. Trong vô thức, bàn tay cậu nắm chặt lại trong khi răng cắn mạnh vào môi. Cậu không muốn phải xa nó, càng là vào thời điểm này.
Người phụ nữ trong vài giây không kiềm được sự kinh ngạc, và sau đó là xúc động. Đôi mắt nhìn con trai vừa biết ơn vừa trìu mến. Bà đưa tay, dịu dàng xoa đầu Song Ngư.
“Con cứ làm điều mà con cho là đúng. Mẹ cảm ơn, vì con đã không hận mẹ!”
Dù cách xưng hô đã trở nên lạnh nhạt hơn, Song Ngư vẫn gọi bà là “mẹ”. Kể cả khi cậu xưng “tôi” đi chăng nữa, điều đó vẫn khiến bà cảm thấy hạnh phúc lắm.
Song Ngư vẫn ngồi im và không hề có ý định gạt tay bà khỏi mình. Trái tim lạnh băng của cậu thấp thoáng vài tia ấm áp. Hơi ấm này, sự hiền từ này, không biết cậu đã từ bao giờ quên mất.
Dịu dàng quá.
***
Nhìn chiếc xe ô tô bắt đầu lăn bánh và hoà vào dòng xe nhộn nhịp, bàn tay vẫy chào của Song Ngư hạ xuống. Trong đầu cậu lúc này nghĩ ngợi điều gì đó không rõ. Vô thức, bàn tay Song Ngư chạm nhẹ vào nơi đỉnh đầu.

Ở đó, vẫn ấm áp quá.
Tận một lúc sau, Song Ngư mới bắt đầu bước đi. Dừng lại tại một bến xe và lên chiếc xe buýt vừa đỗ lại, cậu tìm chỗ và ngồi xuống. Đôi mắt nâu cafe nhìn ra bên ngoài trông thật phức tạp.
Mẹ cậu, người phụ nữ đó ban nãy đã có ý định đưa cậu về học viện. Song Ngư đã từ chối. Một phần vì đó không phải nơi cậu muốn đến hiện giờ, và có lẽ vì cậu cũng không muốn ở cùng bà lâu thêm, kể cả khi cậu không hề hận bà đi chăng nữa.
Mẹ, đối với Song Ngư điều đó từ khi còn nhỏ đã rất xa vời rồi.
Đôi lúc, thứ gọi là cảm xúc trong Song Ngư thật hỗn độn.
***
“Đi mà! Đi mà! Đi!!”
Tay Song Ngư lúc này đang bị Sư Tử lắc đến rung cả người cậu. Vẻ mặt cầu khẩn đan xen bất mãn, nó không ngừng níu kéo cậu trong khi Song Ngư phũ phàng không để tâm.
Ghét! Ghét lắm luôn!
Nếu không phải Song Ngư là người duy nhất ở đây cùng nó và anh họ nó bằng cách ảo diệu nào đó lại nhường quyền quản lí nó cho cậu ta, Sư Tử có chết cũng không mặt dày xin xỏ tên này. Đã nhục còn bị làm lơ nữa!
“Ê! Cậu giả điếc đó hả?! Cậ—Ui!”
Trước khi câu nói của Sư Tử kịp hoàn chỉnh, nó đã bị Song Ngư thản nhiên dùng tay búng vào trán một cái. Nhìn con nhỏ ôm trán mà sưng sỉa mặt mày, cậu thấy thật buồn cười.
Vẫn giữ gương mặt lạnh tanh dù lòng cứ cười cười, Song Ngư đi lại rót cho nó một ly nước lọc.
“Sao cậu lại muốn ra ngoài cơ chứ?”
Nói trắng ra là Sư Tử muốn trốn viện. Theo lời bác sĩ Tuấn, không rõ thời gian nó được xuất viện vì phải ở lại theo dõi và điều trị. Song Ngư cũng từ đó bắt đầu lui tới nhiều hơn. Dần dà, đối với cậu và cả Sư Tử, sự có mặt của đối phương không còn là chuyện gì đó quá đỗi xa lạ nữa.
Sư Tử ngồi trên giường, tay ôm lấy cái gối dài trong người. Nó phụng phịu đầy bực bội.
“Tôi có trốn luôn đâu! Chỉ tối nay thôi!”
Nó cũng có nói, chỉ ra ngoài một buổi tối này thôi. Song Ngư hơi thắc mắc, đương nhiên.
“Cậu muốn làm loạn ở đâu hả?”
Vừa nói dứt câu, một cái gối đã bay thẳng vào cậu. Cũng may Song Ngư nhanh trí tránh kịp, không thì mặt cậu chắc chắn hưởng trọn đòn.
“Hôm nay có lễ kỉ niệm, tôi muốn xem pháo hoa!!!”
Ra là chuyện này. Song Ngư nhìn vào chiếc đồng hồ có hiển thị ngày tháng của mình, chớp mắt một cái.
Sư Tử từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy pháo hoa thật sự bao giờ. Những dịp bắn pháo hoa kỉ niệm, nó đều chỉ cùng các anh xem trên ti vi từ khi còn nhỏ xíu. Có thì cũng là pháo hoa do người hầu đốt mua vui cho nó, Sư Tử thật sự rất chán. Một lần cũng được, nó muốn nhìn thấy pháo hoa bắn trên bầu trời kia.
Song Ngư nhìn sang con nhỏ đang ngồi trên giường bệnh, bất giác thở dài một cái.
***
Sư Tử trong bộ đồ thường vui vẻ chạy nhảy giữa con đường tấp nập toàn người là người. Ở đây thật là đông đúc quá! Thật vui!
Trong vài giây, Sư Tử đột nhiên đứng lại. Nó bất giác nhìn xuống đôi chân đang tung tăng của mình, mắt chậm rãi chớp một cái.

Được đứng và đi bằng đôi chân của chính mình, điều đó thật tuyệt.
Song Ngư từ phía sau nhìn theo nó. Một lúc, cậu nhanh chóng bước tới, tay thản nhiên quàng cổ nhóc lùn kéo đi. Mặc dù con nhỏ đương nhiên phản ứng kịch liệt, cậu vẫn nhất quyết không hề có ý định buông ra.
Tự nhiên Song Ngư rùng mình một cái, theo phản xạ nhìn dáo dác xung quanh. Cậu cứ có cảm giác lạnh sống lưng.
Phải chăng là cảm giác của một người “phạm tội”?
Thật tình thì Song Ngư không thể hình dung nổi bộ mặt của tên Song Tử sẽ như thế nào nếu thằng đó biết cậu lén dẫn con nhỏ này trốn khỏi bệnh viện. Song Ngư nghĩ đến đây và thở dài ngao ngán. Chỉ tại cậu mềm lòng quá.
Chín giờ bắn pháo hoa. Hiện tại đã tám giờ bốn mươi lăm phút.
Có lẽ do ở chốn đông người, lại gần giờ bắn pháo hoa nên người ta bắt đầu chen chúc tìm chỗ thích hợp. Sư Tử vốn đứng không vững lập tức bị xô sang bên. Trước khi nó kịp nhận ra, là Song Ngư từ phía sau đỡ lấy nó thật cẩn thận.
“Ăn không nhóc con?”
Trước ánh nhìn của Sư Tử, Song Ngư thản nhiên cười tươi. Tay cậu, vui vẻ đưa ra trước mặt nó một lô xiên que.
Sư Tử trong vài giây cảm giác bản thân rung động trước nụ cười hoàn toàn không giả dối kia. Nó phồng mang bất mãn, chân đạp vào chân Song Ngư một cái.
“Tôi-không-phải-nhóc-con!!!”
Song Ngư tay nắm hờ lấy bàn chân bị nó đạp không thương tiếc, ánh mắt lườm nó một cách bực bội.
“Vậy thì cậu nhịn đi!!”
“Ơ! Đưa cho tôi!! Không giỡn nha!! Đưa cho–”
Bùm!
Trong lúc Song Ngư cùng Sư Tử còn tranh giành nhau như mấy đứa con nít, hai đứa nó chợt nghe thấy âm thanh nổ và những tiếng reo hò nối tiếp sau đó.
Đôi mắt màu nâu khói của Sư Tử lúc này sáng rỡ. Một phần do sự phản chiếu của pháo hoa lấp lánh sắc màu trên bầu trời, và cả vì nó thật sự rất vui. Pháo hoa thật là đẹp quá, hơn cả trí tưởng tượng của Sư Tử khi nó nhìn thấy chúng trên ti vi.
Rực rỡ quá đi!!
“Ước gì, tôi được thấy pháo hoa lần nữa!”
Câu nói trong vô thức của Sư Tử khiến bầu không khí quanh nó và Song Ngư trở nên ngột ngạt. Đúng lúc này, cậu chợt dùng tay đặt lên đầu nó và cười xoe.
“Vậy cứ để tôi dẫn cậu đi!”
Sư Tử vừa vui vừa nghi ngờ. Tên này là đang nói thật hay đùa giỡn với nó!?
“Hứa?”
Nhìn ngón út của Sư Tử chìa ra trước mặt cùng đôi mắt kiên định của nó, Song Ngư tự nhiên phì cười. Ngón út cậu, thản nhiên nghéo vào ngón út của Sư Tử.
“Thì hứa!”
Là Sư Tử cả tin hay vì quá vui, nó lập tức cười tươi. Nhìn nó cười, Song Ngư cũng bất giác cười theo.
Đó là lời hứa giữa nó và cậu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.