Đọc truyện [12 Chòm Sao] Chìa Khóa Mở Cửa Trái Tim – Chương 33: Nguy hiểm đang tới gần.
Tay Xử Nữ run lẩy bẩy , chân cô cũng run. Cô sắp không đứng nổi nữa mất.
“Xin chào , khi mấy người nhận được bức thư này thì Sư Tử đã trong tay bọn tôi. Trong vòng 24 giờ , mấy người hãy tìm ra chỗ bắt cóc. Bằng không , cô tiểu thư xinh đẹp Kim Ngưu sẽ là người thứ hai , và bỗng nhiên trên khuôn mặt Sư Tử sẽ có một vết rạch thật ấn tượng.
Không muốn làm khó mấy người nên tôi sẽ đưa gợi ý : là một trong những nhà kho cũ của thành phố.
Hãy nhanh chóng tới đây nhé !
Bức thư thứ hai sẽ xuất hiện trong 24 giờ tiếp theo !
Thân ái !”
– Các cậu nhận được lúc nào ? – Thiên Bình sốt sắng hỏi.
– Hừm , lúc chiều nay , lúc đó tớ vừa ở lớp tự học về. – Nhân Mã nói.
– Vậy phải làm sao bây giờ ? Bọn chúng liệu có làm gì chị Sư Tử không ? – Cự Giải nói , mặt trắng bệch.
– Chắc chúng không dám làm gì đâu. Với lại thành phố này rộng lớn thế. Có tới hơn 20 nhà kho cũ , làm sao có thể tìm trong vòng 24 giờ ? – Kim Ngưu nhíu mày.
Rõ ràng là đang thách thức tụi này mà. Hơn 20 nhà kho trong thành phố , lại còn phân bố ở khắp nơi , có tìm mấy ngày liền , cũng chưa chắc tìm được trong vòng 24 giờ.
– Cũng muộn rồi. Mọi người đi ngủ đi. Mai tính tiếp ! Tôi nghĩ Kim Ngưu nói đúng đấy , bọn chúng không dám làm gì đâu. – Song Ngư thở dài nói.
Mọi người cũng tản ra , ai về phòng đấy , nghỉ ngơi.
……………………
Ở cuối hành lang tầng hai , bóng dáng cao lớn một người con trai đứng đó. Anh đứng yên lặng dựa vào tường tựa như đang chờ đợi điều gì đó. Ánh trăng tròn sáng , hắt qua cửa sổ chiếu mờ ảo trên khuôn mặt anh tuấn của anh.
– Thiên Yết , cậu đợi tớ có lâu không ? Xin lỗi , tớ tắm hơi muộn. – Kim Ngưu gãi đầu nói.
Đúng là cô vừa mới tắm xong. Cả người tản ra mùi thơm thanh mát dịu nhẹ. Mái tóc ngắn còn ẩm ướt dính lên khuôn mặt khả ái của cô. Kim Ngưu mặc một bộ váy suông hình mèo con màu hồng phấn trông có nét trẻ con và đáng yêu.
– Không sao ! Cậu gọi ra đây có việc gì không ? – Thiên Yết hỏi , giờ là nửa đêm rồi thì còn chuyện gì.
– Cậu …. thích món quà như thế nào ? – Kim Ngưu ngượng ngùng hỏi.
Thiên Yết hơi ngẩn người. Cô hỏi anh thích món quà gì ? Giờ cũng chả phải sinh nhật anh , cũng không có ngày gì đặc biệt giữa hai người , vậy cô hỏi làm gì ?
Anh không nói gì , bước đi. Kim Ngưu hơi thất vọng vì anh không trả lời. Đột nhiên , Thiên Yết bước gần tới chỗ Kim Ngưu , cúi xuống ghé sát vào tai cô mà nói :
– Chỉ cần là của cậu tặng thì cái gì tớ cũng thích.
Kim Ngưu đỏ bửng mặt.
Anh cười nhẹ nhìn phản ứng của cô rồi bước đi.
Đêm …. thật tĩnh lặng !!
……………………
Tại một nơi khác , heo hút lạnh lẽo , lại có chút ẩm ướt. Sư Tử khó nhọc mở mắt ra , cô cảm thấy toàn thân mình ê ẩm. Ở đây có mùi đồ cũ , có mùi ẩm ướt rất khó chịu. Cô hơi cử động tay liền cảm thấy tay mình đã bị trói lại , cử động chân cũng thấy khó nhọc. Đây rốt cuộc là đâu ? Đầu Sư Tử choáng từng hồi , sau gáy cô còn cảm thấy nhức. Chính xác là chiều nay cô đang đi dạo bên ngoài thì liền bị đánh vào sau gáy một cái thật mạnh , rồi dần cô mất đi ý thức và được đưa tới đây.
– Thiên Bình ? Cự Giải ? Các cậu … các cậu ở đâu ? – Sư Tử khó nhọc mở miệng.
Bỗng cửa lạch cạch mở ra , bóng dáng cao lớn bước vào.
– Ai .. ai vậy ? – Sư Tử he hé mắt nhìn.
Người đó từ từ ngồi xuống trước mặt cô. Hương bạc hà thanh mát tỏa ra khiến cô dễ chịu đôi chút nhưng lại cảm giác vô cùng xa lạ.
– Oh ! Thật là xinh đẹp , chả chắc Thiên Bình đại thiếu gia lại yêu thương cô. – Một giọng cao vút mang theo sự chế nhạo.
– Ai bảo anh thế ? Thiên Bình với tôi … không có yêu nhau…. – Sư Tử yếu ớt kháng cự.
– Cô là ngu ngốc thật hay giả vờ ngu ngốc thế ? Cô không cảm thấy việc Thiên Bình yêu cô sao ? – Người con trai đó nói.
– Không ! – Sư Tử vẫn chỉ biết lắc đầu.
Hắn chán nản đứng dậy , cô khó nhọc mở mắt ra lần nữa , thấy tiếng bước chân hắn đi xa dần , tiếng khóa cửa lạch cạch. Hắn đi rồi !! Căn phòng cũ kỹ này lại trở về vẻ yên bình vốn có.
……………………
– Ê Kim Ngưu , gì mà vội vàng thế ? Ăn sáng xong chưa gì đã vội đi. – Nhân Mã hét ỏm tỏi cả nhà.
– Tớ có chút việc. – Kim Ngưu vội vã đi giày nói vọng lại.
– Nè ! – Nhân Mã hét.
– Thôi đừng hét nữa ! Chả ai nghe đâu. – Song Tử hờ hững nói.
Nhân Mã bực tức dậm chân đi về phía Xử Nữ đang ngồi.
– Mã Mã nè , tí nữa cậu với Song Tử và Song Ngư đi vòng vòng qua mấy đường này nhé. Trên mấy tuyến đường này có 5 nhà kho cũ , cứ thế mà tìm. – Xử Nữ nghiêm túc nói.
Song Ngư , Song Tử , Nhân Mã đều gật đầu đồng tình.
Cả ba nhanh chóng tới nhà Song Tử và lấy xe đi. Chiếc xe lao nhanh trên đường , có lúc vội quá còn vượt cả đèn đỏ.
Nhà kho đầu tiên ……
Nhà kho này không lớn lắm , chỉ tầm tầm , trông khá cũ và có vẻ lâu rồi chưa có ai dùng. Cả bọn chỉ dám quan sát từ xa , không dám tới gần , sợ đánh rắn động cỏ , cơ sự đều hỏng.
– Bốn phía không có canh gác , hơn nữa cư dân ở đây cũng đông. Tôi nghĩ bọn bắt cóc không ngu gì chọn nơi như thế này làm địa điểm. – Song Tử đưa ra kết luận.
Nghe cũng hợp lý ! Nhà kho đầu tiên loại !
Nhà kho thứ hai …. loại
Thứ ba … loại …
Cứ thế cuối cùng cũng tới nhà kho thứ năm. Nơi này có vẻ cách xa thành phố đôi chút và hơi hẻo lánh.
– Trời tối nhanh thật ! – Song Ngư ngước lên trời mà than.
– Cậu gọi về cho Bảo Bình đi. Bảo cậu ấy rằng mọi người về trước rồi ăn trước đi. Chúng ta về sau. – Nhân Mã vừa ngó tấm bản đồ liền nói.
– Ừm ! – Song Ngư gật đầu rồi rút điện thoại ra.
Song Tử và Nhân Mã bên trên đang thảo luận cái gì đó khá nghiêm túc. Hình như là có điểm gì hơi đáng nghi thì phải. Song Ngư cũng hơi rướn người về hướng cửa sổ để xem xét trong lúc chờ điện thoại lên nguồn. Điện thoại cô tắt nguồn cả ngày trời , không biết xảy ra chuyện gì không nữa.
Điện thoại vừa có chút sóng cô lập tức nhận được cuộc gọi của Bảo Bình. Cô hơi ngạc nhiên xong vẫn kết nối máy :
– Có chuyện gì vậy ? Bảo Bình ?
– Về nhanh đi ! Dừng đi ! Kim Ngưu cũng đang chưa tìm thấy rồi ! Từ sáng tới giờ không ai thấy cậu ấy cả. – Giọng nói gấp gáp của Bảo Bình vang lên.
Song Ngư sững người lại , điện thoại tuột khỏi tay , rơi xuống đất. Ở bên trên cả Song Tử và Nhân Mã đều ngoái lại nhìn. Môi cô mấp máy nói , mặt hết trắng rồi xanh :
– Về …. về nhanh !! Ngưu nhi cũng … không thấy đâu cả.
………………..
………..
……
….
..
— End chap 32 —