[12 Chòm Sao] Câu Chuyện Của Chúng Ta

Chương 24: Kế hoạch - sự thật


Đọc truyện [12 Chòm Sao] Câu Chuyện Của Chúng Ta – Chương 24: Kế hoạch – sự thật

Lúc Giải tỉnh dậy thì Phong đã đi mất, cô trầm tư nằm trên giường cứ lăn qua lăn lại lắm lúc vò đầu bức tóc cố nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo nào đó.

Tuy nhiên với đầu óc đần độn của cô thì nghĩ được bao nhiêu chứ, sau mấy giờ lăn lộn trong đám bòng bong cô cũng đã sử dụng được thành công đầu óc của mình.

” Mỹ nhân kế, một kế hoạch hoàn hảo dù biết rằng cái nhan sắc mình có hạn nhưng đối với Phong nhiêu đây đã đủ rồi “.

Triệu Phong trở về phòng, khuôn mặt anh nhăn nhó vằn lên từng đường kẻ trên trán, bước vào phòng điều đầu tiên anh quan tâm là sự hiện diện của Giải, cô đang thoã thân nằm trên giường nháy nháy mắt với anh.

– Tiểu yêu, em đang quyến rũ anh đấy à?

Nụ cười nham hiểm, Phong thoát chiếc áo sơ mi, quần,… Trên con đường đi đến giường anh đã hoàn toàn trần trụi, trườn thân mình nằm đè lên cơ thể mềm mại phía dưới. Anh vui vẻ hẳn với con mèo ngốc lắm mưu này, hôn lên đôi môi e dè kia anh mần mò tạo nên khoái cảm dạo đầu.

Cô rên rỉ dưới thân anh, mọi kế hoạch đều tan biến các dự định sẽ đối phó với anh cũng như gió thoảng mây bay, bây giờ trong đầu cô chỉ còn sự mụ mị.

Sau trận mây mưa trên giường cô dụi khuôn mặt nhỏ bé vào lòng ngực anh, giọng thỏ thẻ:

– Khi nào anh đưa em đi gặp chị?.

Đối diện với đôi mắt ngây thơ mong đợi của con mèo nhỏ đáng yêu, Phong mỉm cười, nhẹ đưa tay vuốt ve đôi má phúng phính của Giải, anh nói:

-Chút nữa anh sẽ dẫn em đi.

Giải mừng rỡ ôm chầm lấy anh liên tục cảm ơn, thật thì cái chiêu ” mỹ nhân kế ” này cũng hoàn thiện rồi đó đấy nhỉ?.


Một giờ sau,

Triệu Phong dẫn Cự Giải đến một căn phòng được khóa cửa kĩ được canh giữ bởi hai tên lính to cao , cô cuối đầu sợ sệt bước vào nhưng thật chất đang đánh giá tình hình tìm đường thực thi kế hoạch.

Bước vào phòng cô vừa vui vừa đau lòng, trong góc tối chị cô cuối thấp đầu, khuôn mặt bị che khuất bởi lớp tóc rối tung chưa kể cả người đầy vết thương lớn nhỏ như bị một chiếc roi quất mạnh đến toét da toét thịt. Cô đau lòng đến bật khóc.

Và một hồi choáng váng khi nhìn gần đó có một người con trai mà người đó đích thị là Xử Nữ, cậu đang nằm trên giường đôi mắt nhắm nghiền, hai bàn tay đang quấn lớp băng gạc trắng nhiễm đầy huyết đỏ thẳm.

Tâm trạng vui vẻ của cô bỗng biến mất như chưa từng tồn tại, lúc này đây cô thấy mình thật sự giận dữ, cô lao vào phòng cố gắng ôm lấy chị nhưng một lực đạo mạnh từ Phong kéo cô giữ chặt trong lòng.

– Giải, em hãy bình tĩnh lúc này em không thể tiếp xúc với họ được.

Giải quay quắt đầu nhìn Phong, đôi mắt cô bị che phủ bởi lớp sương mờ ảo, đau nhói cô cất giọng nghèn nghẹn hỏi:

– Không thể? Tại sao? Anh hãy nói em biết đi?… Hức… hức…

Nhìn thấy thiên hạ nhỏ đau buồn anh cũng chẳng vui gì hơn nhưng đây là việc phải làm, muốn bọn người kia chui đầu vào lưới thì cần phải có vật hy sinh và người xứng đáng với chức vụ này không ai khác ngoài ” Ngưu – Xử “.

– Hãy nghe anh, xin em, anh không thể giải thích được nhưng anh có thể chắc chắn một điều em an toàn.

– Chết tiệt, Triệu Phong anh nghĩ tôi cần cái sự an toàn từ anh sao? Khốn khiếp, anh buông tôi ra, buông ra… tôi muốn được đến đây với chị tôi, thà anh cũng hành hạ tôi như thế còn hơn bắt tôi phải giả khờ không biết để được an toàn.


– Giải à,…

– Xấu xa, đê tiện, độc ác, anh không còn là con người nữa, tôi ghét anhhhhhh…

Cự Giải bị bức đến điên, cô vốn hiền lành lại rất yêu thương và kính trọng Triệu Phong nhưng hôm nay mọi thứ đã thay đổi khi anh đối xử với người thân cô như thế.

Co giò cô thục ngay vào hạ bộ anh, chưa dừng tại đó cô còn dùng chân đá nhiều cái vào bụng và đầu anh. Phong bị một cú bất ngờ nên không kịp chống đỡ cứ ăn liên tiếp mấy đòn đến khi anh đủ đau để khóa tay chân cô giam vào lòng, đánh mạnh vào ót Giải để cô thôi làm loạn.

Cô ngất đi còn anh chỉ biết thở dài.

” Xin lỗi em Giải à, anh làm tất cả cũng chỉ vì em thôi, một ngày nào đó em sẽ hiểu cho anh mà “.

—————-

Tại trụ sở H

– Mã đã lâu như thế không có tin tức nào liệu có phải…?.

Song Tử bồn chồn cứ đứng ngồi không yên, cô đang trong phòng sách của Thiên, hai bác cháu ngồi bàn việc quan trọng nên không ai được làm phiền.


– Cháu đừng lo nữa sẽ không có chuyện gì đâu.

Thiên Bình đang cố làm dịu sự lo lắng trong lòng cô nhưng ông biết chắc điều đó thật vô nghĩa.

– Sao không lo được chứ, nếu lỡ ông ta hại chết Mã Mã thì sao? Ngưu và Xử chúng ta biết bọn họ đang ra sao nhưng còn Mã – Kết, từ lần tin nhắn đó chúng không hề nhắc đến Mã – Kết a.

– Cháu nghe ta nói này, Mã sẽ không sao cả, Triệu Vĩ sẽ không làm hại con của mình đâu.

– Nhưng ông ta không biết Mã Mã là con của mình bác ạ!

RẦM

– Cái gì? Mã là con của ai?

Cánh cửa bị phá tung bởi Sư – Yết – Ngư – Bảo – Dương và câu nói khi bước vào đều được đồng loạt nói, không phải là nghe lầm chứ Mã Mã là con của ai cơ?.

Thiên Bình lẫn Song Tử đều tráo mắt nhìn đám người thích nghe lén này mà lòng muốn nổi sân, đã bảo không được mà cứ thích chen vào làm chi không biết. Đến lúc này rồi thì còn giấu được gì nữa đâu, ông lẫn cô bắt đầu ngán ngẩm ngồi giải thích mọi chuyện.

– Anh hãy thành thật khai báo đi.

Ngư nheo mắt, tay nhéo lỗ tai chồng đã lâu rồi bà không làm cái trò này nha, tại hôm nay biết tin quá sức tưởng tượng luôn ý chứ.

– Được, được, đau quá bà xã ơi.

Thiên năn nỉ vợ bỏ tay ra mà làm cho chính mình mất cái hình tượng nghiêm trang luôn, bản tính sợ vợ đã bắt đầu lòi ra rồi nhá.


– Chuyện thế này, vào mười bảy năm trước…

” Thiên Bình bồng trên tay đứa bé trai xinh xắn chưa đầy hai ngày tuổi, cháu bé cứ khóc mãi làm ông cũng bắt đầu quýnh quáng và Song Tử khi ấy cũng có hai đứa em trai song sinh nên cô cũng không buồn chăm dùm tiểu thí hài còn lại.

Lúc đầu ông định đưa cho lão Triệu hàng xóm nuôi giúp Triệu Phong thật nhưng một thoáng suy nghĩ ông thấy việc đó không nên, vì chắc chắn một ngày nào đó Triệu Vĩ sẽ về tìm con mình, nếu Phong lớn lên mang trong mình dòng máu hung ác chẳng khác nào mang cho người vô tội thêm một Triệu Vĩ thứ hai.

Ông hoán đổi cùng Song Tử, Triệu Phong hiện tại tên thật Thiên Yết và Mã Mã đã sống trong danh phận của Thiên Yết bây giờ hơn mười bảy năm, ông cứ ngỡ mọi thứ đúng như mình dự đoán, mà đúng thật, Mã Mã khi lớn đã không còn bất cứ điểm gì giống với Triệu Vĩ, cậu hiền lành hòa đồng và khá nhút nhát, huyết quản chảy trong người cậu đều được ông gọt sạch. Nhưng Triệu Phong càng lúc càng lớn lại không thể giữ được chính mình, anh sốc nổi, làm việc bằng mưu kế nhưng tất cả mọi việc anh làm đều vì Giải và Thiên Bình biết điều đó.

Lúc đầu cứ ngỡ Phong yêu Giải nên sẽ không hại những người xung quanh con bé coi như đó là một đức tính tốt còn sót lại trong máu huyết của mẹ Song Tử đi. Nhưng đúng là ” gần mực thì đen, gần đèn thì sáng ” anh bây giờ đích thị đã trở thành một kẻ máu lạnh.”

Nhưng có ai biết anh đang nghĩ điều gì và bảo vệ ai chứ?.

Thiên Yết nghe xong sốc kinh hồn, hắn đứng người nhìn Bình lẫn chị cả người run rẩy, hắn là ” Mã Mã “, là em trai của ” Triệu Phong ” tức cùng kẻ địch không đội trời chung cùng một mẹ sinh ra.

” Lừa bịp “

Hắn nở nụ cười khinh rẻ không tin tất cả mọi chuyện, đúng thế không thể tin được, hắn đứng phắt dậy nhìn mọi người bằng con mắt xem thường, quay đầu bỏ đi.

Song Tử biết em mình đang rất hoang mang và tức giận với cái sự thật này, cô chạy theo gọi với:

– Yết, nghe chị nói… aaaaa….

Tiếng la của cô làm mọi người hoảng hốt chạy theo, Yết dù đang rất điên cũng theo phản xạ quay người lại, cảnh tượng kinh hồn làm hắn bạc vía. Hắn hét lớn:

– Chị…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.