Đọc truyện [12 Chòm Sao] Câu Chuyện Của Chúng Ta – Chương 17: Heo chó không bằng!
Giải vẫn như cũ ngồi trên giường, không thèm ăn không thèm nói chuyện với Phong, cô không phải đang đày đọa thân mình mà thật ra đang suy nghĩ kế hoạch thoát ra a.
Triệu Phong lo lắng, sợ cô ngã bệnh và nỗi lo đã xảy ra, đang họp cùng bọn người Phúc Lân vừa nghe cô ngất anh đã vội vã huỷ cuộc họp mà chạy về xem cô thế nào.
Nhưng vừa bước đến cửa đã thấy có gì đó bất ổn, anh vừa vặn mở cửa.
Xoảng
Chậu hoa nện mạnh vào ót Phong làm anh lăn ra bất tỉnh.
Giải nhìn tay mình hoảng sợ lại nhìn xuống người đang nằm dưới chân, cô đang làm cái gì vậy trời?
Xin lỗi anh trong lòng, cô vội vã lơ đầu ra ngoài, không có ai hết, cô cò giò chạy nhanh theo hướng hành lang vắng.
Nhưng càng chạy cô càng bế tắc, lối đi này chẳng dẫn đến đâu cả cứ như càng chạy tới nó lại càng dài ra không biết đâu là lối thoát luôn.
Mệt mỏi cô dừng lại chống tay vào tường thở hổn hển.
Tim muốn lọt ra ngoài, cô chết đứng tại chỗ miệng mấp máy khó khăn. Không thể tin được.
Giải chạy muốn đứt hơi vậy mà không thoát ra được trong khi đó ở hướng đối diện của cô. Triệu Phong đầu còn ứa máu ung dung đi lại, một cách chậm rãi.
Anh khẽ nhếch môi nhìn cô một cách xem thường.
Cứ ngỡ con mèo nhỏ ngày nào vẫn hiền lành chứ không ngờ đã bị người khác làm cho trở nên gan dạ hơn rồi.
Giải quay mặt định chạy ngược về nhưng chưa kịp quay người đã bị anh ôm chặt trong lòng.
-Chậc… Chậc… Giải à, ai đã dậy em trở nên gan thế hả? Dám đánh cả anh cơ đấy.
Thiên hạ nhỏ trong lòng rung rẩy sợ hãi không dám ngước đầu lên đối diện với anh, hai tay nắm chặt vạt áo anh.
-Hử sao không trả lời? Anh phải nên làm gì em đây Giải?
Vuốt nhẹ mái tóc cô, anh bế xốc cô lên đưa trở về phòng, trên con đường về phòng anh, cô chỉ biết vùi đầu vào ngực anh không ngừng thút thít.
” Có khi nào mình bị giết không? “
Cái suy nghĩ đáng sợ nhất là khi giết cô xong anh sẽ xử luôn Yết và gia đình cô, run lên, cô càng nắm chặt vạt áo anh rúc cả thân mình vào ngực anh.
Triệu Phong không biết Giải đang suy nghĩ cái gì mà làm cô hoảng sợ đến như thế, anh đưa cô về phòng khoá phòng lại, anh bước vào nhà tắm xả sạch hết vết máu trên đầu.
Cô bước vào thấy anh vẫn mặc bộ đồ lúc nãy đứng dưới vòi sen không ngừng cho nước xả vào người.
-Anh không trách em sao?
Anh mỉm cười kéo cô vào dòng nước lạnh, nhu hoà trả lời:
-Anh không thể trách em được, cua ngốc.
Phong ôm chặt cô trong lòng, anh lạnh lẽo cười nhạt, thứ anh bao năm qua cố gắng để bảo vệ lại không thuộc về anh.
Năm năm trước Triệu Vĩ muốn anh quay về để giúp ông ta quản lý gia sản nhưng anh không đồng ý.
Và cái việc đê hèn ông ta đã làm là phái bọn sát thủ xử lý cô, nếu anh không đồng ý có lẽ cô đã chết cũng nên.
Cũng vì rời đi đã tạo điều kiện cho tên Yết đáng chết đó đến bên cô, làm cô đau khổ, anh hận chính không thể bên cô mọi lúc. Chỉ cần bắt được Thiên, Triệu Vĩ sẽ toại nguyện cho anh, một cuộc sống bình thường cùng người con gái anh yêu.
Giải ôm chặt lấy anh, cô không hề dối lòng được nữa, đối với Yết là yêu, cô yêu hắn rất nhiều nhưng còn với anh cô không hề xem là yêu mà còn hơn thế nữa.
-Em đã từng yêu anh và bây giờ vẫn không hề thay đổi.
Cô không muốn nói ra nhưng trong một phút bất giác chính miệng mình lại nói ra hết.
Phong mở to mắt kinh hỉ, buông cô ra để nhìn xem cô đang lừa anh hay thật lòng.
Đôi mắt to ngây ngô nhìn anh.
-Thật sao?
-Thật.
Anh ôm chầm lấy cô không biết mình đang hạnh phúc đến thế nào nữa.
Đặt nhẹ môi anh lên môi cô, cô thật ngọt thật thơm mát.
-Anh yêu em Giải à, yêu em từ lâu rồi. Đừng chạy khỏi anh xin em.
Cô gật đầu, nhẹ mỉm cười trao cho anh niềm tin. Cả hai cứ đứng mãi dưới vòi sen cho từng dòng nước xả xuống thân mình nhưng không hề lạnh lẽo, anh chỉ biết lúc này đây.
Anh là Triệu Phong, cô là Cự Giải không có bất kì liên quan đến hiệp hội gì nữa chỉ có hai trái tim hoà cùng nhịp đập.
Yên bình, yêu thương hai người đến với nhau trong cơn say ngọt ngào không quan tâm ngày mai ra sao, sẽ như thế nào.
………………………….
Yết cùng bọn người Thiên vừa nhận được tin động trời khiến Dương hiện đã ngã quỵ bất tỉnh.
Bọn chúng đương bắt được Xử không những thế còn rút sạch móng tay cậu gửi về cho bọn Thiên.
Tấm hình cậu bị trói chặt trên giường ra sức vùng vẫy trong tuyệt vọng, đau đớn ai cũng có thể cảm nhận được nhưng đều không thể làm gì cho cậu.
-Con mẹ nó cái bọn này không phải là người mà!!! Chúng ta phải tự lực thôi, nếu không bọn họ sẽ bị ngược đãi đến chết.
Yết tức giận, đánh mạnh vào bao cát trước mặt. Hắn tức giận kinh tởm bọn ” chó ” đó chúng dám làm bạn thân của hắn thành ra vậy, còn Giải nữa đang bị giam cầm ở cái xó nào đó không biết đã xảy ra chuyện nữa. Điều tệ nhất hắn có thể viễn cảnh ra, cô bị cưỡng bức.
Thằng em trai và con Kết nữa, hắn điên cuồng đấm mạnh trút hết tức giận lên bao cát, hắn muốn giết người, giết sạch bọn chúng.
-Đúng vậy, chúng ta phải hành động thôi, cứ đợi viện trợ chẳng khác nào để bọn trẻ bị hành hạ như thế!!!
Song Tử ngã đầu vào vai Sư Tử mắt cô rưng rưng nước mắt, Mã Mã – Kết Kết tội nghiệp, Xử – Ngưu thì vô cùng đáng thương, Giải thì chưa có lời hăm doạ nào nhưng không thể không tính tới.
-Chúng ta phải bình tĩnh, không được manh động.
Thiên nói vào cố giữ yên tỉnh cho mọi người, ông không phải vô tâm, chính hai tiểu bảo bối cũng đang trong tay họ a, nếu chẳng may bứt dây động rừng không cứu được cừu mà còn làm mồi cho sói thì thật sự quá thảm hại sao.
Bảo vuốt ve khuôn mặt xanh xao của Dương, cô khóc đến bất tỉnh cũng đủ hiểu cô đau lòng cỡ nào rồi. Anh cũng có khác bao nhiêu, cũng lo đến đứt ruột đây.
-Không thể bình tĩnh được, hôm trước là Ngưu hôm nay là Xử vậy ngày mai ngày kia là ai? Kết – Mã hay Giải, bọn trẻ càng bị nhốt lâu tính mạng càng khó bảo toàn.
Ngư mệt mỏi tựa lưng trên giường, chỉ mới có vài ngày mà thần sắc ai không riêng bà đều già đi mấy chục tuổi.
-Đúng đấy ông xã anh hãy họp với các tiền bối về đối sách đi… hức… hức…. Hai đứa con của…
Bà ngã xuống giường bất tỉnh, ai không biết Ngư là người bị đau nhất chứ, bản thân làm mẹ không những bị bắt một đứa mà tới tận hai chưa kể Ngưu còn bị người ta cưỡng bức.
Nếu như là người khác cũng thương tâm đến khóc ngất như bà thôi.
Hiệp hội Z heo chó cũng không bằng, loài cầm thú không có tính người chỉ toàn những kẻ máu lạnh khát máu.
Thiên Bình một bên sầu não, ông xoa nhẹ thái dương cố không để bệnh tình lại tái phát, sao cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng?
Nhìn vợ ngất lên ngất xuống bệnh tim thì một ngày nặng hơn, nhìn bọn trẻ bị bọn chúng bắt giữ mà đau lòng trong khốn khổ, không thể làm gì ngoài chờ đợi.
Đã bao năm qua ông đã yên lặng cố giữ cho mọi người cuộc sống yên bình nhất. Nhưng tại sao, cuộc sống xô bồ cứ cuốn lấy những người ông thân yêu phải đi vào con đường tuyệt vọng thế này.
Lặng yên trong một phút, mầy kiếm cau ngang, mâu quang hừng sáng. Chắc chắn tiền bối Dương sẽ giúp ông.
Tin rằng tia sáng cứu thế trước mắt làm Thiên vui vẻ hơn một chốc.
“Triệu Vĩ vòng xoáy thời gian đang cuốn tôi và ông vào những điều rắc rối, đây là điều mà ông muốn, được, tôi và ông cùng chơi. “