Đọc truyện 11 Tai Tiếng Hạ Gục Công Tước – Chương 8
Sự khiếm nhã là thử thách lớn nhất của sự hoàn hảo.
Một quý cô tao nhã cần biết giữ mồm giữ miệng.
– Một luận thuyết trên chuyên đề
“Nét tinh tế của những quý cô”
Khám phá lý thú nhất tại tiệm may quần áo không phải những mớ tơ lụa mà là lời xì xầm bàn tán về những vụ bê bối…
– Trang báo về những vụ tai tiếng
Tháng Mười, 1823
“Phụ nữ nước Anh tiêu tốn nhiều thời gian mua sắm quần áo hơn phụ nữ ở các nước châu Âu khác.”
Tại cửa hàng may quần áo, Juliana ngã người xuống trường kỷ trong phòng thay đồ. Cô đã trải qua nhiều thời gian trên chiếc ghế này hơn những gì muốn thừa nhận. Chiếc ghế bọc bằng lớp vải thêu kim tuyến chất lượng tốt màu đỏ tươi thể hiện sự sang trọng và táo bạo của bà chủ cửa tiệm này.
“Các phu nhân ắt hẳn chưa từng ghé vào xem cửa hàng của người Pháp”, Madame[1] Hebert lạnh nhạt nói khi khéo léo ghim phần eo chiếc váy đáng yêu bằng vải chéo có màu nam việt quất cho vừa người Callie.
[1] Danh xưng dùng cho những người phụ nữ Pháp đã có gia đình.
Mariana cười vui vẻ khi xem xét kỹ xấp vải nhung màu cây thường xanh. “Coi nào, chúng tôi không cho phép người Pháp vượt chúng tôi trong một chuyện quan trọng thế này, phải vậy không?” Hebert đáp lời bằng tiếng lầm bầm và Mariana vội vàng khẳng định. “Xét đến cùng, chúng tôi đã giành được nữ thợ may giỏi nhất của họ.”
Juliana cười toe toét khi bạn cô tránh được một thảm họa mang tính chất ngoại giao.
“Bên cạnh đó”, Mariana nói tiếp, “Callie đã mặc những thứ váy áo khủng khiếp quá lâu. Chị ấy có nhiều thứ phải điều chỉnh lại. Chúng tôi đến đây vì sự hứng thú…”. Cô ấy tạm dừng. “Và có lẽ một chiếc áo choàng không tay mùa đông màu này thì sao nhỉ?”
“Phu nhân sẽ trông thật xinh đẹp trong lớp vải nhung.” Hebert không rời mắt khỏi việc đang làm. “Tôi có thể đề xuất một bộ váy mới bằng lụa dupioni[2] đi kèm được chứ? Nó sẽ khiến bà trở thành người phụ nữ xinh đẹp nhất trong tiệc dạ vũ mùa đông.”
[2] Một dạng vải lụa, lớp vải dày hơn và không trơn mịn như lụa thông thường.
Hai mắt của Mariana sáng lên khi Valerie căng lớp lụa xanh lá tuyệt đẹp kia ra – vải dày hơn với một tá những màu xanh lá khác tông ánh lung linh. “Ôi, được đó…”, cô ấy thì thầm. “Tất nhiên bà có thể đề xuất ý kiến.”
Juliana cười vui vẻ trước sự sùng kính trong giọng bạn. “Với đề nghị ấy, chúng ta sẽ ở đây thêm một tiếng đồng hồ nữa”, cô thông báo khi Mariana đi đến phía sau tấm rèm che gần đó để đo kích thước, bị ấn và ghim kim vào người.
“Đừng quá chặt”, Callie nói nhỏ với thợ may trước khi mỉm cười với Juliana. “Nếu mùa thu vẫn còn những sự kiện xã hội, chị không thể hình dung điều gì sẽ đến khi mùa đông tới. Em biết không, em cũng sẽ cần những bộ váy mới. Thực tế là, chúng ta chưa thảo luận đến việc em sẽ mặc gì vào tiệc tối của gia đình chúng ta đấy.”
“Đâu phải bữa tiệc của em.” Juliana cười vui vẻ. “Và em chắc mình sẽ có thứ gì đấy phù hợp để mặc.”
“Juliana, chị Callie được lựa chọn là người vượt trội hơn so với những quý ngài ở London đấy”, tiếng nói của Mariana vang ra từ phía sau tấm rèm. “Bây giờ hội đủ điều kiện hơn so với trước.”
“Chị nghe thấy đó.”
Callie nhìn vào gương xem xét kỹ phần eo của chiếc váy. “Nhưng Ralston chấp nhận tất cả những điều đó.” Chị ấy bắt gặp ánh mắt của Juliana trong gương. “Cả Benedick nữa.”
Juliana phớt lờ câu ám chỉ đến Bá tước Allendale, biết rằng mình không thể đẩy chị Callie đi quá xa trong vấn đề này. “Leighton sẽ không đến sao chị?”
Callie lắc đầu. “Chị không rõ lắm. Đơn giản là ngài ấy không hồi đáp.” Không nói gì, Juliana biết mình không nên để vấn đề này tiến xa hơn. Chuyện anh không muốn tham dự buổi tiệc tối đâu phải là việc của cô. “Chị đang cố gắng tìm ra điểm tốt ở ngài ấy… nhưng chẳng dễ chút nào. À, thôi nào. Chúng ta cũng sẽ có được khoảng thời gian thú vị mà không cần có ngài ấy.”
“Cô có muốn tôi bảo Valerie đưa cô xem vài mẫu vải hay không, Mademoiselle[3] Fiori? Hebert bỗng nói xen vào, quả là nữ doanh nhân kiêm thợ may ưu tú.
[3] Tiểu thư
“Không.” Juliana lắc đầu. “Tôi có nhiều váy áo rồi. Ngày hôm nay, anh trai tôi không nên bị phá sản vì chuyện sắm sửa này.”
Callie nhìn vào mắt Juliana qua tấm gương. “Đừng tưởng rằng chị không biết những món quà nhỏ bí mật của em với Gabriel. Em biết anh ấy thích mua váy áo cho em và bất cứ thứ gì em muốn mà. Và chị cũng biết tất cả những cuốn sách mới cùng bản nhạc của anh ấy từ đâu mà có.”
Juliana mỉm cười. Khi lần đầu tiên đến nước Anh cô đã có cảm giác hoàn toàn tách biệt với thế giới cũng như gia đình mới của mình, cô đã cho rằng hai người anh trai cùng mẹ khác cha sẽ căm ghét cô bởi vì cô đại diện cho – người mẹ đã bỏ rơi họ mà không hề ngoảnh đầu nhìn lại khi họ còn là hai cậu nhóc. Cho dù người mẹ ấy cũng đã bỏ rơi Juliana.
Nhưng chính nó đã khiến Gabriel và Nick chấp nhận cô. Không có gì phải nghi ngờ về điều đó. Và trong khi tình anh em tiếp tục nảy nở, Juliana hiểu ra – trễ còn hơn không – việc làm em gái là như thế nào. Như một phần trong bài học vô cùng thú vị đó, cô và anh Gabriel đã bắt đầu trò chơi trao đổi quà một cách thường xuyên.
Cô mỉm cười với chị dâu, chị ấy là người quan trọng trong việc tạo dựng mối quan hệ giữa hai anh em, và nói. “Hôm nay không có món quà nào đâu ạ. Em vẫn nuôi hy vọng mùa lễ hội sẽ kết thúc trước khi cần đến một tủ quần áo mặc mùa đông.”
“Đừng nói thế!” Mariana nói vọng ra từ sau tấm rèm. “Mình muốn có lý do để mặc bộ váy này!”
Tất cả họ cùng cười và Juliana quan sát bà Hebert khéo léo xếp nếp phần vải ở giữa chiếc váy của của Callie. Chị ấy xem xét những nếp gấp trong gương trước khi nói. “Hoàn hảo.”
Và đúng thế. Chị Callie trông thật đáng yêu. Anh Gabriel sẽ không thể rời mắt khỏi chị ấy, Juliana thích thú với suy nghĩ đó.
“Đừng siết quá chặt,” Callie nói.
Đây là lần thứ hai chị ấy thì thầm câu đó.
Ý nghĩa của chúng dần hé mở.
“Chị Callie?” Juliana nói, bắt gặp ánh mắt xấu hổ của chị dâu trong gương. Juliana nghiêng đầu ngụ ý câu hỏi không cần nói ra, và hai mắt Callie mở to, nụ cười toe toét đáng yêu kia là tất cả câu trả lời mà cô cần.
Chị Callie mang thai.
Juliana phấn khích nhảy khỏi ghế. “Maraviglioso[4]!” Cô bước tới và ôm choàng lấy chị dâu. “Việc chúng ta sẽ phải mua thêm vài bộ váy không có gì đáng ngạc nhiên!”
[4] Maraviglioso (Tiếng Ý): Thật kỳ diệu.
Tiếng cười của họ lôi cuốn sự chú ý của Mariana. “Điều gì kỳ diệu cơ?” Cô ấy ló đầu ra. “Tại sao cả hai lại cười vui vẻ thế?” Cô ấy nheo mắt nhìn Juliana. “Tại sao cậu lại khóc thế kia?” Cô ấy biến mất trong tích tắc, sau đó khập khiễng bước ra, túm chặt lấy lớp vải sa tanh xanh lá mới được ghim kim cố định một nửa, Valerie đáng thương lò dò theo phía sau. “Mình bỏ lỡ điều gì sao?” Cô ấy bĩu mối. “Mình luôn bỏ lỡ tất cả mọi thứ!”
Callie và Juliana cười lần nữa trước câu nói hờn dỗi của Mariana, sau đó Juliana cất tiếng. “Thôi được, chị phải nói với em gái đi.”
“Nói mình nghe gì cơ?”
Hai gò má Callie ửng đỏ và tất nhiên chị ấy đang ước rằng tất cả bọn họ không phải ở giữa phòng thử đồ với một trong những thợ may giỏi nhất London đang đứng cách đó không xa.
Juliana không thể ngăn bản thân nói ra điều này. “Dường như anh trai mình đã hoàn thành nhiệm vụ của anh ấy.”
“Juliana!” Callie thì thầm, giọng nói đầy sửng sốt.
“Gì ạ? Đó là sự thật mà!” Juliana khẽ nhún vai và cất tiếng nói.
Callie nhăn mặt. “Em biết không, em y chang anh ấy.”
Đó là những lời nói đến từ người phụ nữ yêu điên cuồng người đàn ông đang được bàn đến.
Mariana đã theo kịp diễn biến câu chuyện. “Hoàn thành… Ôi! Trời ơi! Ôi, Callie!” Cô ấy bắt đầu nhảy lò cò phấn khích và Valerie kiên nhẫn chạy theo để bảo vệ lớp lụa không bị rách.
Hebert rời khỏi phòng – chắc là để thoát khỏi không khí ngột ngạt trong sự ôm ấp khó kiểm soát hoặc là sẽ bị kẹt trong trận chiến cảm xúc khi hai chị em ôm chặt lấy nhau, cười rồi khóc rồi lại cười và nói huyên thuyên.
Juliana mỉm cười trước cảnh tượng mà hai chị em nhà Hartwell tạo ra – bây giờ mỗi người đều có cuộc hôn nhân hạnh phúc nhưng họ vẫn giữ mối liên kết sâu sắc như thế – ngay cả khi cô nhận ra trong thời điểm đáng mừng này không có chỗ nào dành cho mình. Cô không ganh tị với hạnh phúc cũng như mối quan hệ của họ.
Cô đơn giản ước rằng mình cũng có những cảm giác không cần kìm nén, không ai tranh giành như thế.
Juliana rời khỏi phòng thử đồ để đến căn phòng trước cửa tiệm, nơi bà Habert đã trốn ở đó từ sớm. Người phụ nữ Pháp này đang đứng ngay cửa dẫn ra phòng ngoài, khuất khỏi tầm nhìn của vị khách khác. Juliana hướng tới chỗ đặt những phụ kiện – khuy nút và dây ruy băng, lông chim và đăng ten. Cô lướt tay dọc theo đồ kim chỉ, chạm vào chiếc khuy vàng trơn bóng ở đây, đăng ten trang trí ở kia, tiếp nhận tin vui của chị Callie.
Trong mùa xuân, gia đình cô sẽ có thêm hai thành viên mới – vợ của anh Nick, chị Isabel cũng có thai.
Hai anh trai của cô đã vượt qua quá khứ và nỗi sợ hãi lặp lại những sai lầm của cha và họ đã thực hiện bước nhảy vọt khó dò – kết hôn vì tình yêu. Và giờ họ có gia đình. Một gia đình có người cha, người mẹ và con cái sống trong tình yêu thương săn sóc.
Trong đời, cô chưa bao giờ xem xét đến tương lai, đúng hay không? Cô chưa bao giờ tưởng tượng điều gì xảy ra tiếp theo?
Những lời Leighton đã nói trong nhà hát vang vọng trong đầu cô.
Juliana nuốt nghẹn sự kỳ lạ dấy lên trong cổ họng. Cô không muốn suy nghĩ quá nhiều về tương lai. Cha cô đã mất, cuộc sống của cô bị đảo lộn, cô lên tàu đến Anh và chuyển đến sống trong một gia đình xa lạ cùng một nền văn hóa lạ lẫm sẽ không bao giờ chấp nhận cô. Ở Anh, không có tương lai nào dành cho cô. Và mọi chuyện sẽ dễ dàng cũng như ít đau đớn hơn khi cô không tự đánh lừa mình vì những tưởng tượng.
Nhưng khi nhìn thấy chị Callie và Mariana nhìn về tương lai bình dị, tràn ngập tình yêu, gia đình, bạn bè và trẻ thơ, cô không thể nào không ganh tị với họ.
Họ có những điều mà cô không bao giờ có được. Những thứ cô sẽ không bao giờ được trao tặng.
Bởi vì họ thuộc về nơi này, trong thế giới quý tộc nơi mà tiền tài, tước vị, dòng dõi gia đình quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
Cô nhấc lên một chiếc lông vũ dài, nó ắt hẳn đã được nhuộm màu. Juliana chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc lông vũ đen quá mức thế này. Cô không thể hình dung ra nó là lông vũ của loài chim nào. Nhưng khi lướt những ngón tay qua sự mềm mại của nó, chiếc lông bắt lấy ánh mặt trời đang tràn vào tiệm và cô ngay tức khắc biết rằng nó là lông thật. Nó đẹp tuyệt. Trong nắng chiều rạng rỡ, lông vũ không đen chút nào. Nó pha trộn giữa những mảng màu xanh, tím và đỏ sẫm khiến người ta thấy nó đơn thuần chỉ mang màu đen. Những màu sắc đó làm nó trở nên sống động.
“Aigrette.”
Câu nói của bà thợ may đưa Juliana thoát khỏi cơn mơ mộng. “Xin lỗi, bà nói gì cơ?”
Bà Hebert nhướng một bên lông mày đen lên. “Quá lịch sự và kiểu cách Anh rồi”, bà ta nói tiếp khi Juliana cười nửa miệng. “Chiếc lông vũ cô đang cầm đấy. Nó là lông của cò bạch.”
Juliana lắc đầu. “Tôi nghĩ lông cò bạch màu trắng chứ.”
“Có những con lông màu đen.”
Juliana nhìn xuống chiếc lông. “Những màu sắc của nó thật đẹp.”
“Những thứ hiếm có nhất thường như thế”, bà chủ đáp lời, nhấc lên một cái khung gỗ đựng đầy lông vũ. “Xin thứ lỗi. Một Công tước phu nhân yêu cầu xem qua số lông vũ của cửa hàng.” Sự chán ghét trong giọng nói của bà ta khiến Juliana kinh ngạc. Chắc chắn người phụ nữ Pháp này sẽ không dùng giọng nói đó với Mariana…
“Có lẽ nếu như người Pháp di chuyển nhanh hơn, Napoleon đã giành chiến thắng.” Lời khinh bỉ vang vọng ngang qua cửa tiệm và Juliana quay nhanh về phía nơi phát ra giọng nói.
Công tước phu nhân Leighton đứng cách cô không quá mười feet.
Thật khó tin, người phụ nữ nhỏ bé với nước da tái nhợt này đã sinh ra một Leighton tóc vàng với dáng người cao to vạm vỡ. Juliana cố tìm nét gì đó tương đồng giữa anh và mẹ. Từ nước da vàng vọt xanh xao, quá mỏng tới mức trong mờ đến cả đôi mắt có màu nước biển những ngày mùa đông kia, chẳng có thứ gì giống với Leighton.
Nhưng đôi mắt đó, chúng dường như nhìn thấy tất cả mọi thứ. Juliana nín thở khi ánh mắt lạnh lùng của Công tước phu nhân xem xét cô từ đầu đến chân. Cô kháng cự thôi thúc cựa quậy không yên dưới cái nhìn dò xét kỹ lưỡng thầm lặng kia, không cho phép sự đánh giá rõ ràng của người phụ nữ đó khiến mình bối rối.
Dĩ nhiên, nó đã làm cô cảm thấy bồn chồn lo lắng rồi.
Và đột nhiên cô nhìn thấy sự tương đồng rõ ràng như pha lê giữa hai mẹ con. Cái cằm cương nghị, dáng vẻ kiêu căng, cách quan sát dò xét lạnh lùng, khả năng khiến tâm người khác run rẩy.
Bà là mẹ anh – giống theo mọi cách tồi tệ nhất.
Nhưng bà ta không có sự nồng nhiệt như anh.
Trong con người của bà ta chẳng có gì khác ngoài chủ nghĩa chấp nhận nghịch cảnh – nói lên một cuộc đời của những quyền lợi và sự vô cảm.
Điều gì đã biến một người phụ nữ trở nên lạnh lùng đến thế?
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên về việc anh không tin vào đam mê.
Công tước phu nhân chờ Juliana quay đi. Giống như con trai, bà ta muốn chứng minh rằng tên tuổi lâu đời cùng cái mũi thẳng có thể làm mình tốt đẹp hơn tất cả những người khác. Tất nhiên, ánh mắt không dao động dường như nói rằng nó khiến bà ta tốt hơn Juliana.
Phớt lờ những căng thẳng náo loạn bên trong, Juliana vẫn kiên định.
“Thưa Đức bà”, bà Hebert nói, không hề nhận ra trận đấu trí đang diễn ra tại phòng ngoài của mình, “Xin thứ lỗi cho sự chậm trễ của tôi. Bây giờ bà có muốn xem qua những lông vũ này không ạ?”
Nữ công tước không rời mắt khỏi Juliana. “Chúng ta chưa được giới thiệu với nhau”, bà ta nói, lời lẽ sắc bén và mục đích khiến người khác phải giật mình. Lời ra lệnh ngắn gọn, mục đích nhắc Juliana nhớ đến sự xấc xược của cô. Địa vị của cô.
Juliana không trả lời. Không di chuyển. Không quay đi.
“Đức bà?” Bà Hebert hết nhìn Juliana lại ngó sang Công tước phu nhân rồi làm ngược lại. Khi bà nói tiếp, giọng không chắc chắn. “Tôi có thể giới thiệu quý cô Fiori được không ạ?”
Im lặng kéo dài, có thể là vài giây hay vài giờ, sau đó Công tước phu nhân cất tiếng nói. “Bà không thể.” Không khí dường như vì lời khẳng định độc đoán ấy mà biến mất. Bà ta tiếp tục nói mà không dời mắt khỏi Juliana. “Ta thừa nhận có chút ngạc nhiên, Hebert à. Ta không ngờ có lúc bà lại phục vụ một khách hàng kém cõi… bình thường thế này.”
Bình thường.
Nếu nó không vang vọng trong tai cô quá lớn, Juliana sẽ phải khâm phục sự cân nhắc đắn đo của người phụ nữ này. Bà ta chọn từ một cách chuẩn xác – một từ sẽ hạ gục cô nhanh nhất và mạnh mẽ nhất.
Tầm thường.
Một trong những từ lăng mạ tồi tệ nhất đến từ người có địa vị cao sang.
Từ ấy lặp lại vang vọng trong đầu nhưng không phải Juliana nghe Công tước phu nhân Leighton nói.
Mà từ con trai của bà ta.
Và cô không thể ngăn bản thân không đáp lời lại.
“Và tôi đã nghĩ rằng bà phục vụ những người lịch sự hơn thế này.” Lời nói đó được thốt ra trước khi cô có thể ngăn lại và cô kìm nén cơn bốc đồng lấy tay bụm miệng để ngăn việc mình nói thêm nữa.
Nếu có thể, cột sống của Nữ công tước thậm chí có thể trở nên thẳng hơn, mũi hất cao hơn. Khi bà ta nói, lời lẽ toát ra sự nhàm chán, dường như Juliana có địa vị quá thấp kém khiến bà ta không bận tâm tốn sức để trả lời. “Như thế có nghĩa là những gì họ nói đều thật. Dòng dõi thấp kém.”
Nữ công tước Leighton rời khỏi tiệm, tiếng chuông nhỏ lánh lót vang lên như mang ý mỉa mai.
“Người phụ nữ ấy thật đanh đá.”
Juliana ngẩng đầu lên và thấy Mariana đang tiến về phía mình, gương mặt mang vẻ quan tâm lẫn tức giận. Cô lắc đầu. “Dường như các Nữ công tước có thể cư xử theo cách họ muốn thì phải.”
“Mình không quan tâm bà ta có phải là Nữ hoàng hay không. Bà ta không có quyền nói chuyện với cậu theo cách đó.”
“Nếu là Nữ hoàng, bà ta thực sự có thể nói với mình theo bất cứ cách nào bà ta thích”, Juliana nói, lờ đi sự run rẩy trong giọng mình.
Cô đang suy nghĩ gì mà lại đi trêu tức bà Công tước đó chứ?
Dĩ nhiên đó là vấn đề. Cô không nghĩ đến Nữ công tước ấy.
Cô nghĩ đến đôi mắt màu hổ phách, mái tóc vàng óng, cái cằm vuông và vẻ mặt bất di bất dịch mà cô khao khát mong muốn thay đổi.
Và cô đã nói ra điều đầu tiên đến trong tâm trí.
“Mình đáng lẽ không nên nói chuyện với bà ấy bằng thái độ như thế. Nếu truyền ra ngoài… nó sẽ là một vụ tai tiếng.” Mariana lắc đầu và mở miệng định nói, hầu như chắc chắn đó là những lời cam đoan nhưng Juliana khẽ mỉm cười nói tiếp. “Việc mình không ngừng cảm thấy bà ấy đáng bị như thế có phải là sai lầm không?”
Mariana cười toe toét. “Không hề! Bà ta đáng bị thế! Và còn hơn vậy nữa! Mình ghét người phụ nữ đó. Không có gì đáng ngạc nhiên khi Leighton lại quá cứng nhắc. Thử tưởng tượng việc được bà ta nuôi dưỡng xem.”
Nó sẽ thật kinh khủng.
Thay vì cảm thấy tinh thần đi xuống, Juliana lại hăng hái trở lại. Nữ công tước Leighton có thể nghĩ bà ta hơn hẳn Juliana và toàn bộ thế giới này nhưng bà ta không phải thế. Trong khi có ít hứng thú trong việc chứng minh điều đó với người phụ nữ đáng ghét kia, Juliana thấy mình muốn chỉ cho Công tước thấy rằng vì thái độ khinh khỉnh lạnh lùng mà anh đang bỏ mất những điều gì.
“Juliana?” Mariana cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. “Cậu ổn cả chứ?”
Cô sẽ ổn.
Juliana gạt bỏ suy nghĩ đó, xoay người và nói lời xin lỗi với bà chủ tiệm lúc này đã trở lại trạng thái hoàn toàn bình thường, bà ấy quan sát cảnh tưởng khi nãy với sự sửng sốt và gần như sợ hãi. “Tôi xin lỗi, bà Hebert. Dường như tôi đã làm mất đi một khách hàng quan trọng của bà.”
Đó là sự thật. Juliana biết Hebert sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nổ lực giành lại sự yêu mến của Nữ công tước Leighton. Việc một trong những người phụ nữ quyền lực nhất London chọn đặt may váy áo tại một tiệm khác không thể đơn giản gạt sang một bên. Hậu quả của một cuộc tranh cãi như thế có thể chấm dứt sự nghiệp của một người thợ may nếu người ấy không biết xử trí hợp lý.
“Có lẽ Đức bà”, cô nói và hướng về Mariana, “và Hầu tước phu nhân”, vẫy tay ra hiệu về phía phòng thử đồ, “có thể giúp đền bù thiệt hại mà tôi đã tạo ra.”
“À há!” Mariana vẫn còn tức giận. “Dường như mình sẽ nhún nhường trong chuyện đó…” Cô ấy tạm ngừng, khôi phục lại cách cư xử của mình. “Nhưng, dĩ nhiên, bà Hebert, tôi sẽ vui vẻ giúp đỡ.”
Bà Hebert nói. “Không cần làm thế. Tôi đã có nhiều việc và tôi không đòi hỏi Công tước phu nhân Leighton trở thành khách hàng của tôi.” Juliana chớp mắt và người thợ may nói tiếp. “Tôi đã có Công tước phu nhân Rivington ghé tiệm, cũng như vợ và em gái của Hầu tước Ralston. Tôi có thể làm việc mà không cần người phụ nữ đó.” Bà ta hạ thấp giọng khiến nó trở thành tiếng thì thầm đầy bí ẩn. “Bà ta sẽ sớm nằm dưới lòng đất thôi. Bà ta đặt may đồ được bao nhiêu năm nữa chứ?”
Lời tuyên bố ấy quá xấc xược, quá mức thực tế và phải mất một lúc nó mới tạm lắng xuống. Mariana cười toe toét còn Juliana cười rộ lên một cách khó tin. “Tôi đã đề cập rằng mình yêu quý những người Pháp nhiều như thế nào chưa nhỉ?”
Bà ta nháy mắt. “Những người ngoại quốc cần ở bên cạnh nhau, không phải thế sao?”
Juliana mỉm cười. “Oui[5]”
[5] Oui (Tiếng Pháp): Đúng thế.
“Bon[6].” Hebert gật đầu. “Còn ngài Công tước thế nào?”
[6] Bon (Tiếng Pháp): Tốt.
Juliana giả vờ không hiểu. “Công tước nào cơ?”
Mariana kiên nhẫn nhìn cô. “Ôi, thôi nào. Đừng tỏ ra bẽn lẽn như thế, kinh khủng quá đi.”
“Người đã cứu mạng cô đó, mademoiselle”, người thợ may nói, giai điệu du dương trêu ghẹo ẩn trong giọng nó. “Ngài ấy là một thách thức, đúng không?”
Juliana xoay chiếc lông vũ trong tay, ngắm nhìn những màu sắc rạng rỡ của nó hiện ra trước khi bắt gặp ánh mắt của bà chủ tiệm. “Oui. Nhưng không phải theo cách bà nghĩ. Tôi không theo đuổi ngài ấy. Tôi chỉ đơn thuần muốn…”
Lay chuyển đến tận tâm can của ngài ấy.
Thôi được, tất nhiên cô không thể nói ra điều đó.
Bà Hebert lấy lại chiếc lông vũ trên tay Juliana rồi đi đến nơi đặt những xấp vải và cúi người xem xét. Kéo ra vài thước vải, bà ta ngước nhìn Juliana. “Tôi nghĩ cô sẽ cho phép anh trai mua cho mình một bộ váy mới.”
Bà ta đặt chiếc lông vũ xuống lớp sa tanh lộng lẫy. Đáng kinh ngạc, khiến người khác say đắm và…
Mariana cười qua vai, tiếng cười nhỏ và tinh quái. “Ôi, nó tuyệt vời.”
Juliana bắt gặp ánh mắt của bà thợ may.
Nó sẽ bắt cậu ta quy phục.
“Bao lâu tôi có thể lấy được nó?”
Bà Hebert nhìn cô, đầy thích thú. “Cô muốn nó nhanh đến mức nào?”
“Hai ngày nữa ngài ấy sẽ đến ăn tối.”
Mariana xoay người nhanh nhìn cô và lắc đầu. “Nhưng chị Callie nói ngài ấy không chấp nhận lời mời mà.”
Juliana bắt gặp ánh mắt của chị dâu, chưa bao giờ cô chắc chắn như lúc này. “Ngài ấy sẽ chấp nhận.”
“Leighton, không phải tôi không muốn quân đội của chúng ta được viện trợ, tôi chỉ đơn thuần nói rằng cuộc thảo luận này có thể chờ đến kỳ họp kế tiếp. Tôi có một vụ thu hoạch cần giám sát.”
Simon kéo một lá bài và lười biếng hướng mắt đến đối thủ của mình, anh ta đang bậm điếu xì gà và cất tiếng nói với điệu bộ của một kẻ sớm-thua-cuộc. “Tôi nghĩ anh ghét bỏ lỡ việc săn cáo hơn chứ, Fallon.”
“Tôi không chối. Tôi có những thứ tốt hơn để làm thay vì trải qua cả mùa thu ở London.” Bá tước Fallon dập bài xuống để nhấn mạnh sự khó chịu. “Cậu cũng có muốn ở lại đâu.”
“Điều tôi muốn không phải phần quan trọng của vấn đề được thảo luận”, Simon nói. Đó là một lời nói dối. Điều anh muốn chính là phần quan trọng nhất. Anh sẽ tán thành việc Nghị viện mở một phiên họp đặc biệt để thảo luận những điều luật về việc quản lý thuật vẽ bản đồ nếu nó giữ những vị khách không dừng chân tại dinh thự nơi miền quê của anh và khám phá ra các bí mật.
Anh ngửa bài. “Dường như anh đã tiêu tốn nhiều thời gian cho việc đánh bài hơn tìm ra cách lẩn tránh nhiệm vụ là một thượng nghị sĩ của mình.”
Simon gom tiền thắng cược, đứng dậy khỏi bàn và phớt lờ lời nguyền rủa của Bá tước khi anh bước ra hành lang bên ngoài.
Màn đêm từ từ buông xuống, theo cùng là những lời mời đến nhà hát và nửa tá buổi tiệc khiêu vũ. Anh biết mình nên trở về nhà, tắm rửa, thay đồ và chọn một nơi để đến – mỗi đêm anh được xem là hình tượng của phép tắc và cao quý, điều đó sẽ gúp bảo vệ tên tuổi Leighton.
Việc anh đến chỉ tìm thấy những phép tắc xã hội mệt mỏi không phải là vấn đề.
Nó đã là thế.
“Leighton.”
Hầu tước Needham và Dolby từ tầng dưới của câu lạc bộ hùng hổ bước lên, ông ta hầu như không thể nín thở khi bước đến bậc thang trên cùng. Ông ta dừng lại, một tay đặt trên thanh vịn cầu thang bằng gỗ sồi và ngả đầu ra sau, đẩy bụng hít một hơi thật sâu. Những cái nút trên chiếc áo gi lê của Hầu tước căng ra vì vòng bụng quá cỡ và Simon tự hỏi không biết người đàn ông kia có cần đến bác sĩ hay không.
“Người tôi hy vọng gặp đây rồi!” Hầu tước thông báo khi đã lấy lại sức. “Nói ta nghe xem, cậu tính khi nào nói chuyện với con gái của ta?”
Simon bất động, anh đang quan sát xung quanh họ. Đây không phải là nơi hoàn toàn thích hợp cho một cuộc trò chuyện mà anh muốn giữ bí mật. “Chúng ta vào phòng khách được chứ, ngài Needham?”
Hầu tước không chấp nhận lời gợi ý kia. “Vô lý. Không cần thiết giữ bí mật cuộc hôn nhân đó!”
“Tôi e rằng mình không thể đồng ý với ngài”, Simon nói, buộc quai hàm không căng ra. “Cho đến khi con gái ngài đồng ý…”
“Thật vô lý!” Hầu tước rống lên lần nữa.
“Ngài Needham, tôi khẳng định với ngài, không có nhiều người cho rằng những suy nghĩ của tôi là vô lý đâu. Tôi muốn cuộc hôn nhân đó được giữ kín cho đến khi có cơ hội nói chuyện trực tiếp với tiểu thư Penelope.”
Needham nheo mắt. “Vậy thì tốt nhất cậu nên tiến hành đi, Leighton.” Simon nghiến răng trước lời nói đó. Anh không thích bị ra lệnh. Đặc biệt bởi một Hầu tước ngu ngốc bắn súng dở tệ.
Nhưng dường như anh không có nhiều lựa chọn. Anh gật đầu cộc lốc. “Chẳng lâu nữa đâu.”
“Tốt. Ồ, Fallon!” Hầu tước cất tiếng gọi khi cánh cửa phòng chơi bài mở ra và đối thủ khi nãy của Simon bước vào hành lang. “Cậu không đi đâu cả, chàng trai! Tôi lên kế hoạch móc bớt túi tiền của cậu đây!”
Cánh cửa khép lại phía sau ngài Hầu tước béo tốt và Simon thầm cầu nguyện lão ta đánh bài cũng dở tệ như bắn súng. Chẳng có lý do gì để Needham có một buổi chiều vui vẻ sau khi lão đã hủy hoại hoàn toàn buổi chiều của Simon.
Khung cửa sổ khổng lồ màu hồng nơi đầu cầu thang trung tâm của câu lạc bộ White mở tầm nhìn ra đường và Simon đứng lặng trong ánh trời chiều ngắm nhìn những cỗ xe ngựa đi qua con đường trải sỏi bên dưới và cân nhắc bước đi tiếp theo của mình.
Anh sẽ đến thẳng Dinh thự Dolby và nói chuyện với tiểu thư Penelope.
Từng ngày trôi qua chỉ đơn thuần kéo dài những việc không thể tránh được.
Đó là một việc tự nhiên. Một cách dẫn đến sự kết thúc. Anh cần người thừa kế. Và một nữ chủ nhân cho dinh thự của dòng họ Leighton.
Nhưng giờ anh phẫn uất với việc phải kết hôn.
Phẫn uất với lý do khiến anh làm thế.
Một mảng màu phía bên kia đường bắt lấy ánh mắt của anh, màu đỏ tươi rạng rỡ đang lộ ra giữa những mảng màu đơn điệu của những khách bộ hành trên đường St. James. Simon bước lại gần cửa hơn để xác nhận việc nhìn thấy nó – chiếc áo choàng đỏ tươi với chiếc nón đồng màu, một quý cô hiện diện trên đường.
Trên con đường nằm đối diện với câu lạc bộ của anh.
Người phụ nữ nào sẽ mặc thứ đỏ tươi đó đi lại trên đường St. James vào lúc trời còn sáng trưng thế này chứ?
Câu trả lời ngay lập tức xuất hiện trước khi đám đông tản bớt và anh nhìn thấy gương mặt của cô.
Và khi ngước lên nhìn về phía cửa sổ – cô không thể nhìn thấy anh, không thể biết anh đang ở đây – sự khó tin làm rối loạn tâm trí của anh.
Vì Chúa, tối trước không phải anh đã cảnh báo cô không được có hành động bạo dạn thiếu suy nghĩ như thế sao? Không phải anh đã thuyết giáo hẳn một bài về việc không cư xử như trẻ con hay sao? Cũng như hậu quả của nó?
Anh đã làm thế. Chỉ là trước khi anh nói cô gắng sức giành phần thắng trong vụ cá cược của họ.
Đây là bước tiến tiếp theo của cô.
Anh không thể nào tin được.
Ai đó cần phải làm cho người phụ nữ này khuất phục và nhận một trận đòn nên thân. Và anh chính xác là người cần làm việc đó.
Anh hành động ngay lập tức, vội vã bước xuống lầu và phớt lờ lời chào hỏi của những thành viên khác trong câu lạc bộ, chỉ đủ kiên nhẫn buộc bản thân chờ đợi mặc áo khoác, đội mũ, đeo găng tay trước khi bước ra cửa tóm lấy cô ngay khi cô từ bỏ cuộc công kích danh tiếng của anh.
Ngoại trừ việc cô không bỏ chạy.
Cô đang chờ đợi, hoàn toàn kiên nhẫn, ngay phía bên kia đường, trò chuyện với cô hầu gái bé nhỏ người Ý của mình – những người Simon thề rằng phải nhìn thấy họ trên chuyến tàu kế tiếp trở về nước Ý – như thể toàn bộ sự việc này hoàn toàn bình thường. Dường như không phải cô đang phá bỏ mười một quy tắc xã giao khác nhau bằng việc làm như thế.
Anh bước thẳng về phía cô, không hề chắc mình sẽ làm gì khi đến nơi.
Cô xoay người lại khi anh đến. “Thưa Đức ngài, ngài thực sự nên cẩn thận hơn khi băng qua đường. Tai nạn xe ngựa không phải là chuyện hiếm thấy đâu.”
Lời nói thật bình tĩnh và vui tươi, như thể họ đang ở trong phòng khách thay vì trên con đường ở London, ngay trước câu lạc bộ quy tụ tất cả những người đàn ông danh giá nhất. “Cô đang làm gì ở đây?”
Anh nghĩ rằng cô sẽ nói dối. Nói rằng cô đang mua sắm và đi nhầm đường, hay cô muốn xem cung điện nằm trên đường St. James và đơn giản đi qua đây, hoặc nói rằng cô đang tìm kiếm một người làm thuê.
“Dĩ nhiên là tôi đang chờ ngài.”
Sự thật khiến anh choáng váng. “Chờ tôi?”
Cô mỉm cười và anh tự hỏi không biết có phải ai đó trong câu lạc bộ đã đánh thuốc mê mình không. Điều đó chắc chắn không thể xảy ra. “Đúng thế.”
“Cô không hiểu việc cô xuất hiện ở đây là không thích hợp sao? Chờ tôi? Trên con đường này?” Anh không thể tránh sự hoài nghi toát lên trong giọng nói của mình. Anh ghét việc cô đã khuấy động cảm xúc nơi anh.
Cô nghiêng đầu và anh nhìn thấy sự tinh quái trong ánh mắt đó. “Việc tôi gõ cửa câu lạc bộ và có khán giả chứng kiến sẽ mang lại sự không thích hợp nhiều hơn hay ít hơn đi?”
Cô đang trêu anh. Cô đã làm thế. Nhưng anh cảm thấy mình nên trả lời câu hỏi. Nếu nó thật sự xảy ra. “Dĩ nhiên là nhiều hơn.”
Cô bắt đầu cười toe toét. “A, ngài thích điều này.”
“Tôi không thích cái nào cả!” Anh quát lên. Sau đó nhận ra họ vẫn còn ở trên con đường đối diện với câu lạc bộ, anh cầm lấy khuỷu tay của cô và xoay người cô về hướng nhà của anh trai cô. “Đi về.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì chúng ta không thể đứng mãi ở đây.”
Cô lắc đầu. “Để câu đó lại cho những tên tội phạm người Anh sống ngoài vòng pháp luật đi.” Cô bắt đầu bước đi, người hầu gái lẽo đẽo theo sau.
Kháng cự lại thôi thúc bóp cổ cô, anh hít một hơi dài. “Làm thế nào cô biết tôi ở đây?”
Cô nhướng mày. “Ngài làm như thể những quý tộc có nhiều việc để làm lắm ấy, Đức ngài. Tôi có vấn đề muốn thảo luận với ngài.”
“Cô không thể chỉ vì quyết định thảo luận điều gì đó với tôi mà đến đây gặp tôi như thế này.” Có lẽ nếu nói chuyện với cô theo cách cô là một kẻ ngu ngốc, nó sẽ làm dịu cơn tức giận của anh.
“Tại sao không chứ?”
Có lẽ không.
“Bởi vì không được làm thế!”
Cô khẽ cười. “Tôi nghĩ hai ta đã xác định rằng chẳng mấy quan tâm đến những gì được làm.” Anh không đáp lời, không tin mình làm được như thế. “Hơn nữa, nếu quyết định muốn nói chuyện với tôi, ngài cứ vui vẻ đến tìm tôi.”
“Dĩ nhên tôi sẽ không làm vậy.”
“Bởi vì ngài là một Công tước ư?”
“Không. Bởi vì tôi là một người đàn ông.”
“À”, cô nói, “Một lý do tốt hơn nhiều”.
Đó là mỉa mai, đúng không?
Anh không quan tâm.
Anh chỉ muốn đưa cô về nhà.
“Thôi được, ngài sẽ không dự tính đến gặp tôi.”
Đùng là như thế. “Đúng. Tôi không định thế.”
“Thế thì tôi phải tự mình xử lý tình huống thôi.”
Anh sẽ không thích thú vì cách dùng từ không đúng của cô. Cô là một vụ bê bối biết đi. Và dù thế nào đi nữa, anh phải là người hộ tống của cô. Anh không cần điều này.
Anh giúp cô băng qua đường giữa Park Lane và Dinh thự Ralston trước khi cất tiếng hỏi, nhanh và tức giận. “Ngày hôm nay tôi có những thứ cần làm hơn việc đóng vai bảo mẫu cho cô, Juliana. Cô muốn gì?”
Cô ngừng lại, âm thanh tên cô quanh quẩn giữa họ.
“Quý cô Fiori.” Đã quá trễ để anh tự sửa lại.
Sau đó cô mỉm cười. Đôi mắt xanh sáng lên với sự hiểu biết nhiều hơn một người phụ nữ ở độ tuổi hai mươi sẽ có. “Không, thưa Đức ngài. Ngài không thể rút lại lời đã nói.”
Giọng của cô nhỏ, du dương và nán lại giây lát trước khi bị cuốn theo những cơn gió, nhưng anh đã nghe thấy và nó mang theo một lời hứa – một lời hứa cô không biết làm thế nào để bày tỏ. Lời nói chạy thẳng đến tim anh, sự khao khát bắn xuyên qua người anh, nhanh và mạnh mẽ. Anh kéo thấp vành mũ, xoay người đón gió, ước rằng những chiếc lá mùa thu quanh họ có thể cuốn đi khoảnh khắc này.
“Cô muốn gì?”
“Những điều ngài phải làm là gì?”
Tôi không muốn làm gì hết.
Anh kìm lại suy nghĩ đó.
“Đó không phải việc cô cần quan tâm.”
“Đúng thế, nhưng tôi tò mò. Một quý tộc cần làm việc gì cấp bách đến mức không thể hộ tống tôi về nha kia chứ?”
Anh không thích ẩn ý ám chỉ rằng anh là một kẻ sống cuộc đời ăn không ngồi rồi. “Cô biết mà, chúng tôi có mục đích.”
“Thực sao?”
Anh liếc cô. Cô vẫn đang cười toe toét. “Cô đang khiêu khích tôi.”
“Có thể.”
Cô thật xinh đẹp.
Làm người khác tức điên lên nhưng vẫn xinh đẹp.
“Vậy sao? Thế ngày hôm nay ngài phải làm gì?”
Điều gì đó bên trong không muốn anh nói cho cô nghe chuyện anh tính ghé thăm tiểu thư Penelope. Nói về kế hoạch cầu hôn. Thay vào đó anh nhăn nhó nhìn cô. “Không có gì quan trọng cả.”
Cô cười, âm thanh thật vui tươi.
Ngày hôm nay anh sẽ không đi gặp tiểu thư Penelope.
Trong một lúc lâu, họ bước đi trong thinh lặng trước khi đến nhà anh trai cô và cuối cùng anh xoay người để đối mặt với cô, đưa cô vào nhà. Cô thật rạng rỡ và xinh đẹp, hai má ửng hồng và đôi mắt sáng, chiếc áo choàng và nón màu đỏ tươi khiến cô trái ngược với một quý cô người Anh. Cô ở ngoài trời, bước đi trong làn gió thu lạnh buốt thay vì ở trong nhà ngồi bên lò sưởi ấm áp cùng với việc thêu thùa và tách trà.
Như việc Penelope có thể đang làm lúc này.
Nhưng Juliana khác biệt so với tất cả mọi điều anh từng biết. Tất cả mọi thứ anh từng muốn. Tất cả những gì anh từng trở thành.
Cô là mối hiểm họa cho chính bản thân… nhưng trên hết, cô là mối hiểm họa đối với anh. Mối nguy hiểm xinh đẹp, đầy cám dỗ mà anh càng ngày càng thấy mình khó cưỡng lại.
“Cô muốn gì?”, anh hỏi, lời nói thốt ra nhẹ nhàng hơn những gì anh muốn.
Điều duy nhất anh sẽ không thể trao cho cô. Anh không thể làm thế.
“Nó sẽ không xảy ra.”
Cô khẽ nhún vai. “Có thể không. Đặc biệt nếu chúng ta không gặp nhau.”
“Tôi đã nói với cô là tôi sẽ không khiến chuyện này trở nên dễ dàng.”
“Nó khó khăn, Đức ngài à. Nhưng tôi không mong đợi ngài trốn tránh tôi.”
Hai mắt anh mở to trước lời nói táo bạo của cô. “Trốn tránh cô?”
“Ngài đã được mời đến dùng bữa tối. Và ngài là người duy nhất chưa hồi đáp lại. Tại sao vậy?”
“Tất nhiên không phải vì tôi né tránh cô.”
“Thế tại sao ngài không hồi đáp?”
Bởi lẽ tôi không thể mạo hiểm. “Cô không hình dung được tôi nhận được bao nhiêu lời mời hay sao? Tôi không thể chấp nhận tất cả.”
Cô mỉm cười lần nữa và anh không thích cái nhận thức trong cách cô cong môi. “Vì thế ngài khước từ?”
Không.
“Tôi chưa quyết định.”
“Đó là ngày kia”, cô nói, như thể anh là một đứa nhóc. “Tôi ắt hẳn không nên nghĩ ngài quá vô cảm với thư từ, cân nhắc đắn đo nỗi ám ảnh với danh tiếng của mình. Ngài chắc không phải đang né tránh tôi đó chứ?”
Anh nheo mắt. “Tôi không tránh cô.”
“Ngài không sợ tôi có thể giành chiến thắng trong vụ cá cược của chúng ta sao?”
“Ít nhất là không.”
“Vậy ngài sẽ đến chứ?”
“Tất nhiên.”
Không!
Cô cười toe toét. “Rất tốt. Tôi sẽ nói với phu nhân Ralston đợi ngài.” Cô bước lên những bậc thang dẫn vào nhà, để anh lại đó, trong ánh chiều tà.
Ngắm nhìn cô bước đi, anh đứng trên đường cho đến khi cánh cửa đóng lại chắc chắn sau lưng cô và anh nhận ra rằng mình đã bị người phụ nữ Ý quyến rũ kia đánh bại.