11 Phút

Chương 20


Đọc truyện 11 Phút – Chương 20

Đôi khi cuộc sống thật tồi tệ: một người có thể sống qua nhiều ngày, nhiều tuần, nhiều tháng và nhiều năm mà không cảm thấy có điều gì mới mẻ. Thế rồi, khi một cánh cửa mở ra – như nó đã xảy đến với Maria khi nàng gặp Ralf Hart – thì những điều tốt đẹp lại dồn dập ập tới. Khoảnh khắc trước, bạn chẳng có gì, một khắc sau, bạn đã có nhiều hơn cả những gì bạn có thể đối phó với nó.

Hai giờ đồng hồ sau khi viết nhật ký, nàng đến chỗ làm thì Milan, ông chủ câu lạc bộ, đã đến tìm nàng:

“Vậy cô đã ra ngoài với anh chàng họa sĩ đó, có phải không?”

Hiển nhiên là Ralf đã được biết đến ở câu lạc bộ – nàng đã nhận ra điều này khi chàng trả số tiền bằng ba khách hàng mà không cần hỏi han giá cả. Maria chỉ gật đầu, cố gắng hành động một cách bí hiểm, nhưng Milan không để ý đến; anh ta biết về cuộc đời này nhiều hơn nàng.

“Có thể cô đã sẵn sàng cho giai đoạn kế tiếp. Có một vị khách đặc biệt của chúng ta thường xuyên hỏi về cô. Tôi đã nói với anh ta rằng cô chưa đủ kinh nghiệm, và anh ta đã tin tôi, nhưng có lẽ bây giờ đã đến lúc thử rồi.”

Một khách hàng đặc biệt?

“Điều này có nghĩa gì đối với người họa sĩ đó?”

“Anh ta cũng là một khách hàng đặc biệt.”

Vậy là mọi thứ nàng đã làm với Ralf Hart đã được một người nào đó trong số những đồng nghiệp của nàng làm. Nàng cắn môi và im lặng; nàng đã có một tuần lễ dễ chịu, tuyệt vời, và nàng không được phép quên những gì nàng đã viết.

“Tôi có nên làm điều gì tương tự với anh ta không?”

“Tôi không biết cô đã làm gì; nhưng tối nay, nếu có ai đó mời cô uống, hãy nói không. Những khách hàng đặc biệt sẽ trả nhiều hơn; cô không phải hối hận vì điều đó đâu.”

Công việc bắt đầu như nó vẫn thường thế. Những cô gái Thái Lan ngồi cùng nhau, các cô gái Colombia thì tiếp tục cái không khí thường lệ của họ, luôn tỏ vẻ biết mọi thứ, ba cô gái người Brazil (trong đó có Maria) nhìn một cách lơ đãng như thể không gì có thể làm họ ngạc nhiên hay thích thú. Ngoài họ ra, còn có một cô gái người Áo, hai cô gái người Đức, và số còn lại là những phụ nữ cao lớn, xinh đẹp với những đôi mắt xanh nhạt đến từ các quốc gia thuộc khối Đông Âu cũ, những cô gái này có vẻ sẽ kiếm được những ông chồng nhanh hơn các cô gái đến từ nơi khác.

Những người đàn ông bắt đầu đến – người Nga, Thụy Sĩ, Đức, tất cả bọn họ đều là những nhà quản trị doanh nghiệp bận rộn, có khả năng chi trả cho những dịch vụ có mức giá đắt nhất của các cô gái điếm ở một thành phố vào loại đắt nhất trên thế giới. Một vài người đến bàn của nàng, nhưng nàng vẫn để ý nhìn Milan, anh ta lắc đầu. Maria thấy hài lòng; đêm nay, nàng sẽ không phải giạng chân ra, chịu đựng đủ mọi thứ mùi, hay tắm vòi hoa sen trong những phòng tắm đôi khi rất lạnh lẽo ấy; tất cả những gì nàng phải làm là dạy một người đàn ông trở nên mệt mỏi với tình dục cách làm tình như thế nào. Và khi nàng nghĩ về điều đó, nàng thấy không phải mọi phụ nữ đều đủ sáng tạo để nghĩ ra câu chuyện về việc trao đổi những món quà.

Đồng thời, nàng cũng băn khoăn: Tại sao, sau khi đã nếm trải mọi thứ rồi, những người đàn ông này lại muốn quay trở lại điểm xuất phát ban đầu chứ? Thật ra đó không phải là chuyện nàng quan tâm, chừng nào họ còn trả tiền một cách hậu hĩnh, nàng vẫn sẽ ở đây để phục vụ họ.

Một người đàn ông bước vào quán, trẻ hơn Ralf Hart; anh ta trông đẹp trai, mái tóc đen, hàm răng hoàn hảo, và mặc chiếc áo vét trông giống như kiểu áo của Mao – không bó chặt, chỉ có một cái cổ áo cao và bên trong là một chiếc sơ mi trắng không chê vào đâu được. Anh ta đi lên phía quầy bar, từ chỗ đó cả anh ta và Milan cùng quay lại để nhìn Maria; sau đó anh ta tiến đến.

“Cô có muốn uống một ly không?”

Maria nhìn thấy Milan gật đầu, vì thế nàng mời anh ta ngồi xuống bàn của nàng. Nàng gọi một ly cocktail hoa quả và đợi anh ta mời nàng nhảy. Thế rồi anh ta tự giới thiệu:


“Tên tôi là Terence, tôi đang làm việc cho một công ty ghi âm ở Anh. Vì tôi chắc rằng mình đang ở một nơi mà tôi có thể tin tưởng được đội ngũ phục vụ, nên tôi muốn điều này chỉ hoàn toàn là việc giữa tôi và cô.”

Maria đang định bắt đầu nói chuyện về Brazil, nhưng anh ta ngắt ngang:

“Milan nói cô hiểu điều tôi muốn.”

“Tôi không biết anh muốn gì, nhưng tôi biết rõ công việc của mình.”

Họ đã không làm theo trình tự như bình thường; anh ta thanh toán hóa đơn, nắm lấy cánh tay nàng và họ lên một chiếc taxi, ở trong xe anh ta đưa cho nàng một nghìn franc. Khoảnh khắc đó làm nàng nhớ tới người đàn ông Ả Rập mà nàng đã đi cũng đến một nhà hàng treo rất nhiều bức tranh nổi tiếng; đó là lần đầu tiên Maria nhận được số tiền giống như thế này, và thay vì cảm thấy vui mừng, nó làm nàng lo lắng.

Chiếc taxi dừng lại bên ngoài một trong những khách sạn đắt nhất thành phố. Người đàn ông chào nhân viên gác cửa và tỏ vẻ hoàn toàn thoải mái khi ở đây. Họ đi thẳng lên phòng của anh ta, một căn phòng có thể nhìn ra dòng sông. Anh ta mở một chai rượu vang – có thể là loại rượu nho hiếm có – và mời nàng một ly.

Maria ngắm anh ta trong khi anh ta uống; điều gì làm cho một người đàn ông giàu có, đẹp trai như anh ta muốn ở cùng với một cô gái điếm chứ? Khi chỉ có anh ta nói, nàng cố giữ im lặng, cố nghĩ ra xem cái gì sẽ làm cho một vị khách đặc biệt vui vẻ. Nàng biết rằng nàng không nên chấp nhận lời đề nghị này, nhưng một khi tiến trình đó đã bắt đầu, nàng cần phải làm theo sự dẫn dắt của anh ta nhanh nhất có thể; xét cho cùng thì không phải buổi tối nào nàng cũng có thể kiếm được một nghìn franc.

“Chúng ta có rất nhiều thời gian”, Terence nói. “Tất cả thời gian trên thế giới này. Cô có thể ngủ ở đây nếu cô muốn.”

Nhưng cảm giác về sự bất an của nàng quay trở lại. Người đàn ông này dường như không nằm trong số những vị khách ít nguy hiểm nhất, và không giống các khách hàng khác của nàng, anh ta nói chuyện rất điềm tĩnh. Anh ta biết điều anh ta muốn; anh ta mở một bản nhạc hoàn hảo, ở mức âm thanh hoàn hảo, trong một căn phòng hoàn hảo, với một ô cửa sổ hoàn hảo nhìn ra hồ của một thành phố hoàn hảo. Bộ vét của anh ta được may đo rất khéo, chiếc vali của anh ta ở ngay kia, trong góc phòng, rất nhỏ, như thể anh ta luôn đi du lịch nhẹ nhàng, hoặc như thể anh ta đến Geneva này chỉ vì đêm nay thôi.

“Tôi sẽ ngủ ở nhà” Maria nói.

Người đàn ông đối diện nàng thay đổi hoàn toàn. Một tia sáng lạnh băng xuất hiện trong đôi mắt mới đây thôi còn lịch lãm, hào hiệp.

“Ngồi kia”, anh ta nói, và chỉ vào một cái ghế bành cạnh chiếc bàn làm việc.

Đó là một mệnh lệnh! Một mệnh lệnh thực sự. Maria tuân theo, và thật kỳ lạ, nàng cảm thấy bị kích thích.

“Hãy ngồi một cách đàng hoàng. Lưng thẳng, như một quý bà. Nếu cô không làm được, tôi sẽ trừng phạt cô.”

Trừng phạt nàng! Một khách hàng đặc biệt! Trong giây lát, nàng hiểu ra mọi chuyện, nàng lấy một nghìn franc ra khỏi túi xách và để nó lên chiếc bàn.

“Tôi biết anh muốn gì”, nàng nói, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu, màu xanh da trời ấy. “Và tôi sẽ không làm điều đó.”

Người đàn ông có vẻ đã trở lại là con người của anh ta và anh ta có thể thấy rằng nàng đang nói thật.


“Hãy uống một ly rượu vang”, anh ta nói. “Tôi sẽ không bắt cô làm bất cứ điều gì. Cô có thể ở đây thêm lát nữa nếu cô thích, hoặc cô có thể về.”

Điều đó làm nàng thấy dễ chịu hơn.

“Tôi có một công việc. Tôi có một ông chủ là người bao bọc và tin tưởng tôi. Tôi sẽ rất biết ơn nếu anh không nói bất kỳ điều gì với ông ấy.”

Maria nói điều này mà không có chút gì thể hiện sự van xin hay tự thương hại trong giọng nói; nó chỉ đơn giản là cách mà mọi thứ vốn như vậy.

Terence một lần nữa trở lại là người đàn ông nàng gặp lúc đầu – không dịu dàng cũng chẳng thô bạo, chỉ là một người không giống những khách hàng khác của nàng, cho nàng ấn tượng là anh ta biết rõ điều anh ta muốn. Anh ta dường như xuất hiện từ một trạng thái xuất thần, từ một vở kịch chỉ vừa mới bắt đầu.

Liệu việc nàng rời khỏi đây bây giờ và không bao giờ có thể tìm ra sự thật về vị “khách hàng đặc biệt” này có đáng không?

“Chính xác thì anh muốn điều gì?”

“Cô biết điều tôi muốn. Sự đau đớn. Sự khốn khổ. Và niềm khoái lạc cho sự đánh đổi ấy.”

“Đau đớn và khốn khổ không thường đi cùng với khoái lạc”, Maria nghĩ. Và nàng tuyệt đối không muốn tin rằng chúng làm được điều đó, vì như thế nó sẽ tạo ra một điều có thực nằm ngoài những trải nghiệm tiêu cực của nàng.

Anh ta nắm lấy tay nàng và dắt nàng ra phía cửa sổ: ở bờ bên kia hồ nước họ có thể nhìn thấy đỉnh của một nhà thờ lớn. Maria nhớ là đã đi ngang qua nhà thờ đó khi nàng đi dạo trên con đường dẫn tới Santiago cùng Ralf Hart.

“Cô nhìn thấy dòng sông, hồ nước, những ngôi nhà và nhà thờ đó chứ? Chúng vẫn đẹp như năm trăm năm trước, ngoại trừ việc thành phố này đã từng bị bỏ hoang. Một căn bệnh kỳ lạ đã lan tràn khắp Châu Âu, và không ai biết vì sao có quá nhiều người chết như thế. Họ bắt đầu gọi căn bệnh đó là Cái Chết Đen – được Chúa Trời gửi xuống vì những tội lỗi của loài người.

Thế rồi một nhóm người quyết định hy sinh bản thân họ vì lợi ích của nhân loại. Họ hiến dâng thứ mà họ sợ hãi nhất: nỗi đau đớn thể xác. Họ bắt đầu dành nhiều ngày và nhiều đêm vừa đi dọc theo những cây cầu, những con phố đó, vừa tự đánh vào thân thể họ bằng những chiếc roi da và dây xích. Họ đang chịu đựng đau đớn dưới cái tên của Chúa và ngợi ca Chúa với nỗi đau của họ. Họ nhanh chóng nhận ra rằng họ hạnh phúc khi làm việc này hơn là làm bánh, làm việc trên những cánh đồng hay chăn nuôi đàn gia súc. Sự đau đớn không còn là nguyên nhân của nỗi khốn khổ nữa, mà là ngọn nguồn của khoái lạc bởi vì họ đang chuộc lại những tội lỗi cho loài người. Sự đau đớn trở thành niềm vui sướng, thành ý nghĩa của cuộc sống, thành khoái lạc.”

Đôi mắt của anh ta lại trở nên lạnh lùng. Anh ta nhặt số tiền Maria để trên mặt bàn lên, tách ra một trăm và năm mươi franc, rồi cho số tiền đó vào túi xách của nàng.

“Đừng lo lắng gì về ông chủ của cô. Đây là tiền hoa hồng của ông ta, và tôi hứa là tôi sẽ không nói gì cả. Bây giờ cô có thể đi.”

Nàng chộp lại số tiền.

“Không!”


Đó là rượu vang, người đàn ông Ả Rập ở trong nhà hàng, người phụ nữ với nụ cười buồn bã, ý nghĩ nàng sẽ không bao giờ trở lại cái nơi bất hạnh này, nỗi sợ hãi về một tình yêu mới đang đến với nàng trong hình hài của một người đàn ông, những lá thư viết cho mẹ để kể về một cuộc sống tuyệt vời với những cơ hội làm việc, chàng trai từ thời thơ ấu, người đã hỏi mượn nàng một cây bút chì, những cuộc đấu tranh với chính bản thân nàng, tội lỗi, sự tò mò, tiền bạc, sự kiếm tìm để khám phá những giới hạn của chính nàng, và tất cả những cơ hội, cơ may nàng đã để lỡ. Một Maria khác đang ở đó: không phải nàng đang dâng tặng những món quà nữa, nàng đang dâng tặng chính bản thân nàng như một vật hiến tế.

“Tôi không còn sợ nữa. Hãy tiếp tục đi. Nếu cần, anh có thể trừng phạt tôi vì sự chống đối. Tôi đã nói dối, phản bội và phỉ báng người đã rất bao bọc và thương yêu tôi.”

Nàng đang bước vào linh hồn của cuộc chơi. Nàng đang nói những điều đúng đắn.

“Quỳ xuống!” Terence nói bằng một giọng trầm và lạnh băng.

Maria tuân theo. Nàng chưa bao giờ bị đối xử như thế, và nàng không biết liệu điều này là tốt hay là xấu, chỉ biết rằng nàng muốn tiếp tục tiến tới; nàng đáng bị làm nhục vì tất cả những gì nàng đã làm với cuộc đời mình. Nàng đang bước vào một vai diễn, trở thành một người khác, một người phụ nữ mà nàng hoàn toàn không quen biết.

“Cô sẽ bị trừng phạt vì cô là đồ vô dụng, vì cô không biết những luật lệ và vì cô không biết gì về tình dục, cuộc sống hay tình yêu cả.”

Trong lúc nói, Terence đã hoàn toàn biến đổi thành hai người đàn ông khác biệt. Một người đang rất điềm tĩnh giải thích về các luật lệ cho nàng và một con người khác khiến nàng cảm thấy đó là kẻ độc ác, khốn khổ nhất thế gian này.

“Cô có biết vì sao tôi đang làm điều này không? Bởi vì không có khoái lạc nào to lớn, vĩ đại hơn việc đưa một ai đó vào một thế giới chưa được biết đến. Lấy đi sự trong trắng của một người – sự trong trắng không phải của thân xác, mà là của tâm hồn họ, cô hiểu không?”

Nàng đã hiểu.

“Hôm nay cô có thể hỏi những điều cô thắc mắc, nhưng lần tới, khi tấm màn của rạp hát được kéo lên, vở kịch sẽ bắt đầu và không thể dừng lại. Nếu nó dừng lại, đó là bởi vì tâm hồn của chúng ta không tương hợp với nhau. Hãy nhớ: nó là một vở kịch. Cô phải là người mà cô chưa bao giờ có dũng khí để trở thành. Dần dần, cô sẽ khám phá ra rằng cô chính là người đó, nhưng cho tới khi cô có thể nhìn thấy điều này một cách rõ ràng, cô phải giả vờ và bịa đặt.”

“Điều gì sẽ đến nếu tôi không thể chịu được sự đau đớn đó?”

“Không có sự đau đớn nào cả, chỉ có những điều sẽ biến thành niềm khoái cảm và sự kỳ diệu mà thôi. Nó hình thành nên một phần của vở kịch để nói: “Đừng đối xử với tôi như thế, anh thực sự đang làm tôi đâu.” Như là: “Hãy dừng lại đi, tôi không thể chịu hơn nữa!” để tránh nguy hiểm…” Anh ta ngắt ngang ở đây và nói: “Hãy cúi đầu xuống; đừng nhìn tôi như thế!”

Maria, vừa quỳ, vừa cúi thấp đầu nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

“…để tránh cho mối liên hệ này trở thành nguyên nhân gây ra bất kỳ tổn hại nghiêm trọng nào cho cơ thể, chúng ta có hai mật mã. Nếu một người trong chúng ta nói “vàng”, điều đó có nghĩa là mức độ mãnh liệt nên được giảm đi một chút. Còn nếu ai trong chúng ta nói “đỏ”, thì cần phải dừng lại ngay lập tức.”

“Anh nói ‘ một người trong chúng ta’…”

“Chúng ta sẽ thay phiên. Một người không thể tồn tại nếu không có người kia; không ai có thể biết cách làm nhục người khác nếu bản thân họ không trải qua việc bị làm nhục.”

Đó là những từ ngữ khủng khiếp, đến từ một thế giới nàng không hề biết, đầy bóng đen, sự nhớp nhúa và sa đọa. Tuy thế, nàng vẫn muốn tiếp tục – thân thể nàng đang run lên vì sợ hãi và phấn khích.

Terence đặt tay lên đầu nàng với một sự dịu dàng ngoài mong đợi.

“Đó là tất cả.”


Anh ta yêu cầu nàng đứng lên, không đặc biệt tử tế, nhưng cũng không phải với cùng một sự hung hăng sống sượng như anh ta thể hiện lúc trước. Vẫn còn run rẩy, Maria mặc áo khoác. Terence nhận thấy trạng thái ấy của nàng.

“Hãy hút một điếu thuốc trước khi cô đi.”

“Đã không có gì xảy ra.”

“Nó không cần phải xảy ra. Nó sẽ bắt đầu đến trong tâm hồn cô, và trong lần tới khi chúng ta gặp nhau, cô sẽ sẵn sàng.”

“Vậy tối nay có đáng một nghìn franc không?”

Anh ta không trả lời. Anh ta cũng hút một điếu thuốc và họ cùng uống cạn rượu vang, lắng nghe bản nhạc hoàn hảo, cùng nhau tận hưởng sự im lặng, cho đến khi phải nói điều gì đó, và Maria lấy làm kinh ngạc bởi chính những lời nàng nói:

“Tôi không hiểu tại sao tôi lại muốn bước vào sự nhớp nhúa này.”

“Một nghìn franc.”

“Không, đó không phải là lý do.”

Terence dường như vui vì câu trả lời của nàng.

“Tôi cũng vừa tự hỏi bản thân mình. Marquis de Sade (Donatien Alphonse Francois de Sade, Marquis de Sade (1740-1814): Một nhà quý tộc, nhà cách mạng, tiểu thuyết gia người Pháp. Các tiểu thuyết của ông mang tính triết học và ông đề cập nhiều đến vấn đề thông dâm, ác dâm, khai thác những đề tai gây tranh cãi như cưỡng hiếp, hành động thú tính, bệnh hoạn ‘quan hệ tình dục với xác chết.’) đã nói rằng những kinh nghiệm tốt nhất mà một người đàn ông có thể có là những thứ đưa anh ta đến giới hạn tột cùng; đó là cách duy nhất chúng ta học, bởi vì nó đòi hỏi tất cả sự dũng cảm của chúng ta. Khi một ông chủ làm nhục một nhân viên, hay một người đàn ông làm nhục vợ ang ta, anh ta chỉ đơn thuần là hèn nhát hoặc là đang trả thù cuộc đời, họ là những kẻ không bao giờ dám nhìn thẳng vào đáy sâu tâm hồn mình, không bao giờ nỗ lực để biết khởi nguồn của ham muốn giải phóng con quái vật hoang dã đó, hoặc để hiểu rằng tình dục, sự đau đớn và tình yêu là tất cả những trải nghiệm cuối cùng.

Chỉ có họ, những người đã biết những ranh giới mới biết về cuộc sống; mọi thứ khác chỉ là đang trôi cùng thời gian mà thôi, lặp lại giống nhau những nghĩa vụ, già đi và chết dần mà chưa từng khám phá ra họ đang làm gì ở đây.”

Lại trên con phố này, trong cái giá lạnh này, và lại ham muốn đó. Anh ta đã sai, không nhất thiết phải biết rõ về những con quỷ trong con người bạn để có thể tìm thấy Chúa Trời. Nàng đi ngang qua một nhóm sinh viên đang bước ra từ một quán bar; họ đều vui vẻ và hơi ngà ngà say, họ đều đẹp và trông thật khỏe mạnh; họ sẽ nhanh chóng tốt nghiệp đại học và bắt đầu cái người ta vẫn gọi là “cuộc đời thực”. Làm việc, kết hôn, con cái, truyền hình, sự cay đắng, tuổi già, cảm giác đánh mất đi nhiều thứ, vỡ mộng, đau ốm, bất lực, phụ thuộc vào người khác, sự cô đơn, và cái chết.

Điều gì đang xảy ra đây? Nàng đang kiếm tìm sự yên bình mà ở đó nàng có thể sống “cuộc đời thực” của nàng; quãng thời gian ở Thụy Sĩ, quãng thời gian được làm những điều nàng chưa bao giờ dám mơ tới, chỉ là một giai đoạn khó khăn mà mọi người đều phải trải qua lúc này hay lúc khác. Trong suốt giai đoạn khó khăn này, nàng lui tới Copacabana, đi cùng người đàn ông vì tiền, đóng vai Cô Gái Ngây Thơ, Người Đàn Bà Quyến rũ và Bà Mẹ Hiểu Biết, tùy thuộc vào từng khách hàng. Nhưng đó chỉ là công việc mà nàng làm với toàn bộ sự thành thạo và chuyên nghiệp – vì những món tiền boa – và với rất ít sự hứng thú – vì nàng sợ rằng sẽ quen với nó. Trong chín tháng qua, nàng đã điều khiển cái thế giới quanh nàng, và ngay trước khi định trở về quê nhà nàng lại phát hiện ra rằng nàng có thể yêu mà không cần được đền đáp, có thể chịu đựng tình yêu như thế mà không vì bất kỳ lý do nào. Cứ như là cuộc đời đã chọn cái phương thức kỳ lạ, hèn hạ này để dạy cho nàng về những bí ẩn của chính nàng, về ánh sáng và bóng tối trong con người nàng.

Trích từ nhật ký của Maria, vào đêm sau cuộc gặp gỡ đầu tiên với Terence:

Anh ta đã trích dẫn Marquis de Sade, một nhân vật tôi chẳng biết gì cả, ngoại trừ từ “ác dâm”. Sự thật là chúng ta chỉ biết về nhau khi chúng ta đạt tới những giới hạn của chính mình, nhưng điều đó cũng là sai, bởi vì không cần thiết phải biết mọi điều về bản thân chúng ta; sự tồn tại của con người được tạo ra không phải chỉ để đi kiếm tìm sự khôn ngoan, mà còn để cày cấy trên mảnh đất này, ngóng chờ trời mưa, trồng lúa mì, thu hoạch ngũ cốc, làm bánh mì.

Trong tôi có hai người phụ nữ: một người muốn có tất cả niềm vui sướng, đam mê và phiêu lưu mà cuộc đời có thể mang đến. Một người lại muốn là một kẻ nô lệ cho thói thường, cho cuộc sống gia đình, cho những điều có thể được lên kế hoạch và đạt được. Tôi là một bà nội trợ và là một con điếm, cả hai đều đang sống trong cùng một thân xác và đang tranh đấu.

Cuộc gặp gỡ của hai người phụ nữ đó là một trò chơi đầy những mạo hiểm đáng sợ. Một điệu nhảy tuyệt diệu. Khi chúng tôi gặp nhau, chúng tôi là hai nguồn năng lượng siêu nhiên, hai vũ trụ va chạm vào nhau. Nếu như cuộc gặp gỡ ấy không diễn ra một cách thành kính, vũ trụ này sẽ hủy diệt vũ trụ kia.

Maria, một cô gái luôn khao khát tình yêu nhưng luôn bị ám ảnh bởi suy nghĩ tình yêu luôn đồng nghĩa với sự đau khổ. Trở thành một cô gái điếm, đó hoàn toàn là lựa chọn của cô, và trong mấy tháng làm việc, cô luôn ý thức về công việc của mình, luôn “trau dồi kiến thức” và kinh nghiệm trong nghề và làm vừa lòng các khách hàng. Rất nhiều đàn ông đã đi qua cuộc đời của Maria như thế, không bao giờ mang lại cho cô cảm giác yêu thương hay cảm giác khoái lạc trong quan hệ – điều mà cô cũng luôn tìm kiếm và khao khát có được. Nhưng ở trong sâu thẳm tâm hồn mình, giấc mơ mình sẽ yêu và được yêu của Maria vẫn như một ngọn lửa âm ỉ cháy. Và khi Ralf đến, mang theo ngọn gió ấm áp của tình yêu đích thực đã thổi bùng lên ngọn lửa bấy lâu ngủ yên ấy. Anh là người phát hiện ra “ánh sáng” trong cô, kéo cô ra khỏi mê cung của những điều tội lỗi và xấu xa trong sex, trong suy nghĩ của cô, dẫn cô đến thiên đường của sự trong sáng, tình yêu, ước mơ và hạnh phúc. Một kết thúc ngọt ngào như phần kết của những câu chuyện cổ tích cho mối tình lãng mạn này, cuối cùng hai trái tim, hai tâm hồn, hai thể xác hòa quyện trong một tình yêu vĩnh cửu. Với 11 phút tác giả đã làm tôi thực sự hài lòng khi mua cuốn truyện này


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.