108 Tinh Thiếu Nữ Lương Sơn

Chương 17: Thái tử Câu Chỉ


Đọc truyện 108 Tinh Thiếu Nữ Lương Sơn – Chương 17: Thái tử Câu Chỉ

Hùng Quan thành, toà thành trọng yếu nơi biên thuỳ của Thiên Thừa quốc, khoảng cách từ đó tới Tống gia thôn là hơn ba trăm dặm, Tổng đốc là hoàng tử của Thiên Thừa quốc, Câu Chỉ.

Nói đến tên Câu Chỉ hoàng tử này, ở giai đoạn mấu chốt để tranh đoạt ngôi vị hoàng đế gã lại tự tiến cử tới một toà thành ở biên ải làm Tổng đốc. Khi đó cả Thiên Thừa quốc đều ồ lên, âm thầm phỉ nhổ hắn không có chí lớn, chỉ là bọn họ đâu biết rằng, so sánh giữa ngôi vị hoàng đế và Hàng Tinh giả, gã cảm thấy hứng thú làm loại người thứ hai hơn, vì thế bèn giấu tài ở Hùng Quan thành, âm thầm chiêu mộ Tinh giả làm khách khanh, tôn sùng như thượng khách, tiêu tốn vài năm kinh doanh, cũng không nghĩ tới lại đạt được thành quả to lớn.

Hôm nay Hùng Quan thành đã có tới hai gã khách khang có tu vi Tinh Vân kỳ.

Mà từ khi Tinh Đấu khởi động tới khi chính thức bắt đầu, Câu Chỉ cũng thuận lợi tiến nhập vào hàng ngũ Tinh giả, sau đó ra lệnh giám thị nghiêm mật Hùng Quan thành, hy vọng đánh bại được Tinh Tướng, trở thành Hàng Tinh giả, sau đó đi lên Nữ Lương Sơn tạo thành sự nghiệp huy hoàng.

Vào một ngày, gã vẫn như thường ngày, sau khi đứng lên liền đi lên lầu các, dựa vào lan can nhìn bầu trời phía xa.

Hơn một trăm ngôi sao lóe ra quang huy.

– Lại có một viên Xích Tinh.
Vẻ mặt Câu Chỉ cực kỳ khó coi nói. Mỗi khi có một ngôi sao hóa thành màu đỏ đậm, tim gã đau giống như bị cắt một miếng thịt vậy, những ngôi sao đó có ý nghĩa Lương Sơn đại lục lại có thêm một Hàng Tinh giả.

Thượng thiên không có mắt, bản cung có điểm nào không xứng làm Hàng Tinh giả chứ?

Câu Chỉ căm giận nguyền rủa trong lòng.

Phát tiết một phen, gã tiếp tục sai thuộc hạ nghiêm mật chú ý những tu sĩ qua lại, hy vọng có thể gặp được Tinh Tướng.

Bỗng nhiên lúc này có một gã binh lính báo lại:

– Điện hạ, ngoài cửa có người cầu kiến.

– Là loại người nào?
Câu Chỉ thản nhiên hỏi.

– Người đó không nói tên, chỉ bảo nhìn phong thư này điện hạ sẽ hiểu.

Binh lính giơ hai tay trình lên một phong thư.

Tu sĩ đứng bên cạnh Câu Chỉ liền đi đến cầm phong thư giao cho gã.

Vừa mở nhìn, biểu tình gã nhất thời biến đổi.

– Mau, lập tức bảo hắn tới gặp ta!

Một người dùng áo choàng để che dấu thân thể bị binh lính dẫn vào, ánh mắt Câu Chỉ nhanh chóng nhìn người này.

– Các ngươi đều đi xuống hết đi!
Câu Chỉ ra lệnh.

Thư phòng nhanh chóng chỉ còn lại hai người.

– Lời ngươi nói là thực?
Câu Chỉ không chịu nổi kích động trong lòng:

– Ta thật sự có thể trở thành Hàng Tinh giả, hơn nữa còn là Thiên Tinh Tướng?


– Không có câu nào là nói đùa cả.
Dưới choàng phát ra một thanh âm nhu hoà.

Câu Chỉ đi tới đi lui, ánh mắt nghiêm khắc, tựa hồ muốn nhìn thấu người che mặt này.

– Vì sao ngươi không tự thu phục nàng ta?

– Nếu ngươi thấy bộ dáng của ta, ngươi sẽ biết!
Thanh âm vẫn nhu hoà như trước, cả người tên hoàng tử cũng run lên, có một loại cảm giác không thể phản bác.

– Ngươi muốn thù lao là gì?
Câu Chỉ lạnh lùng hỏi.

– Thông thiên lệnh bài!

Cái gì?

Câu Chỉ ngẩn ra.

– Ngươi có thể làm được không?
Đối phương thản nhiên hỏi.

Câu Chỉ do dự, Thông thiên lệnh bài là do gã mất rất nhiều công phu mới lấy được từ một gã tu sĩ, chỉ có khối lệnh bài này mới có thể đi vào một trong “Thất cổ mộ” trong truyền thuyết — “Thông thiên cổ mộ”, cho dù là hai vị khách khanh cũng không biết, người này làm sao mà biết được?

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không có Tinh Tướng, khi tiến vào cổ mộ thì gã cũng chưa chắc đã có cơ hội đoạt được bảo vật.

Tự hỏi mãi, cuối cùng gã cắn răng hạ quyết tâm:

– Chỉ cần ngươi thật sự có thể giúp bản cung trở thành Hàng Tinh giả, ta chẳng những đưa bảo đồ cho ngươi, lại cho ngươi thêm nghìn lượng hoàng kim làm thù lao nữa!

– Tốt lắm.
Đối phương mỉm cười.

– Nhưng mà ta có yêu cầu, ta muốn ký khế ước với Thiên Tinh, ngươi có thể làm được không?

Câu Chỉ khẩn trương nhìn.

– Ta sẽ cho ngươi còn hơn thế…
Người kia cười nhạt:

– Thiên Hùng tinh Lâm Xung thế nào!

– A!
Câu Chỉ há hốc mồm, nghĩ mình nghe lầm.

– Cái gì, Lâm… Lâm… Lâm Xung?

– Chính là Báo Tử Đầu Lâm Xung đại danh đỉnh đỉnh!

– Không có khả năng, bản cung cũng biết Thiên Hùng, chưa từng có ai có thể ký khế ước với Lâm Xung cả.

Câu Chỉ khiếp sợ.

– Ngươi chỉ cần làm theo lời ta là được…

Đối phương bất mãn ngắt lời.

Sau một lúc lâu qua đi, Câu Chỉ nghe xong kế hoạch của người này, biểu tình lúc ban đầu là hoài nghi giờ đã chuyển thành bán tín bán nghi. Kế hoạch này nghe tựa như hết thảy đều ở trong lòng bàn tay, nhưng mà Câu Chỉ lại cảm thấy không quá tầm thường. Tinh thiếu nữ ở Lương Sơn đại lục vốn cực kỳ hiếm thấy, gặp được một Tinh Tướng là đã phải thắp hương rồi, huống chi là Thiên Hùng tinh Lâm Xung, đây chính là một trong mười mãnh tướng đứng đầu a!

Nếu thật sự có thể ký khế ước với Lâm Xung, Câu Chỉ tin tưởng Nữ Lương Sơn không phải thuộc về gã thì còn về ai nữa.

– Đến lúc hoàn thành, đừng quên việc ngươi phải làm.
Đối phương thản nhiên để lại một câu, đợi cho Câu Chỉ lấy lại tinh thần, người đó đã biến mất khỏi căn phòng.

Chẳng lẽ là Liệp Tinh giả*?

* Người chuyên bắt Tinh thiếu nữ. Còn Hàng Tinh giả là người thu phục Tinh thiếu nữ.

Câu Chỉ nắm chặt quyền đầu, đáy lòng vừa kích động vừa bất an, gã lớn tiếng kêu lên:

– Nhanh truyền hai vị trưởng lão tới gặp ta, có chuyện quan trọng cần thương lượng!

…….

Đảo mắt đã sống ở Tống gia thôn hơn một tháng, sau sự việc ở Sơn Thủy cổ tích, cuộc sống của Tô Tinh cũng khôi phục bình thường, tuy rằng lần đó giải khai châm ngôn ở di tích cũng là bị lừa một phen khiến cả người vô cùng buồn bực, có điều hắn cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều, mỗi ngày đều chuyên tâm tu luyện Lạn Vĩ Độn, có khi lại luyện thương pháp cùng Lâm Anh Mi, nếu không thì đọc sách,… Cũng gọi là khá thoải mái.

Trải qua nhiều ngày khổ tu, Lạn Vĩ Độn Thuật của hắn rút cuộc cũng đột phá tầng thứ mười ba.

Bảy bảy bốn mươi chín tầng Lạn Vĩ Độn Pháp, cứ bảy tầng là một giai đoạn, Tô Tinh tính đột phá giai đoạn thứ hai của thuật này, đến lúc đó cho dù gặp phải tên Tuân Hoặc hỗn đản kia cũng không phải lo lắng.

Vào một ngày.

Ngoài thôn đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa chạy gấp khiến Tô Tinh phải ngừng luyện công. Dù ở xa mấy dặm cũng có thể cảm nhận được một cỗ sát khí đằng đằng đang lan tới.

Lâm Anh Mi ở bên cạnh cũng cảm giác được có việc không ổn:

– Thiếu chủ!

– Trước tiên nhìn xem là có chuyện gì xảy ra.
Tô Tinh phân phó.

Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, không đến một khắc sau đã gần trong gang tấc, Lâm Anh Mi lập tức nhướng mày, đã muốn đi lên ngăn cản.

Rầm!!!

Cửa viện bị một cước đá văng ra, chỉ thấy một đám thiết kỵ xông vào.

Một đám người vây quanh cái sân chật chội quỷ dị nhìn chằm chằm hai người.


– Tạp vụ nhanh tránh sang một bên, Tống Lộ ở lại.

Quan binh cầm đầu lớn tiếng ra lệnh.

– Các vị quan gia tìm tiểu nữ tử có việc gì?

Nghe thấy tiếng la, Tống Lộ đẩy cửa phòng, nhìn cảnh tượng hùng hổ trước mắt lập tức mặt trắng bệch không có chút máu.

– Ngươi chính là Tống Lộ?
Quan binh liếc mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Lộ một cái.

– Tiểu nữ tử chính là Tống Lộ.
Tống Lộ vội vàng trả lời.

– Bắt nàng ta lại!
Quan binh thét.

Tống Lộ hoảng sợ run lên. Vài tên binh lính nối đuôi nhau vào bắt Tống Lộ liền lôi nàng tha đi.

– Các ngươi làm cái con mẹ gì vậy?!
Tô Tinh lạnh lùng quát.

Binh lính bị khí thế của Tô Tinh dọa cho nhũn cả tay, Tống Lộ liền vội vàng chạy lại nấp sau lưng hắn.

– Tiểu tử, ngươi là ai, nhanh cút ngay, nơi này không có chuyện của ngươi!
Quan binh nghiến răng nói.
Lời còn chưa nói xong, Một bóng đen đột nhiên nhảy lên, quan binh kia trực tiếp hét thảm một tiếng theo lập tức ngã xuống, Tô Tinh đã xuất hiện trên lưng ngựa.

Đám kỵ binh này nhìn thấy đầu tiên là ngẩn ra, ai cũng không ngờ người thanh niên này mới câu trước câu sau đã động thủ, mãi đến khi tướng kêu to, bọn chúng mới không chút do dự hét lớn bổ tới.

Tô Tinh thúc giục chỉ quyết, tinh lực xuất ra đánh văng toàn bộ công kích.

– Tinh giả!

– Là tinh giả!

Binh lính thất kinh kêu lên, chạy trối chết ra bốn phía. Tinh giả ở Lương Sơn đại lục sánh ngang với thần tiên, đám binh lính này làm sao còn dám đánh tiếp.

Tô Tinh cũng không để ý bọn chính, chậm rãi đi đến trước người tên tướng lãnh đang rên rỉ kia.

Gã liền đứng lên muốn chạy trốn, kết quả là bị một cước của Lâm Anh Mi đá cho ngã sấp xuống đất không thể nhúc nhích được.

– Đại tiên tha mạng, tiểu nhân chỉ là phụng mệnh hành sự…
Quan binh kêu lên như heo bị chọc tiết, vô cùng khó coi.

Trong chớp mắt, trong sân đã không còn một binh lính nào.

– Tố chất cũng quá thấp đi.
Tô Tinh lắc đầu.

– Muốn giết hắn không?
Hắn đem vấn đề vứt cho Tống Lộ.

Nàng cũng bị hành động như lôi đình của Tô Tinh doạ ngây người, vội vàng lắc đầu:

– Hắn chỉ là hạ nhân của hoàng tử điện hạ thôi, không thể giết.


– Hoàng tử, hắn tìm nàng có chuyện gì?
Tô Tinh khó hiểu hỏi. Một tên hoàng tử điện hạ sao lại có quan hệ với thôn nữ.

Tống Lộ có chút do dự.

– Vì sao hoàng tử muốn bắt Tống Lộ?
Tô Tinh vỗ vỗ vài phát vào mặt quan binh, ánh mắt cố ý liếc nhìn Lâm Anh Mi, nàng bèn nới lỏng chân.

– Tiểu nhân thật sự không biết…
Quan binh sợ hãi kêu lên.

– Công tử, để hắn đi thôi.
Tống Lộ lúc này mới thở dài, nàng căm hận nhìn quan binh này nói:

– Bảo hoàng tử điện hạ, xin thư thả cho Tống Lộ mười ngày, Tống Lộ nhất định sẽ tìm vật kia cho điện hạ.

– Vâng, tiểu nhân nhất định xem lời của Tống Lộ cô nương như lời của mẫu thân đưa tới tận nơi.
Quan binh như được đại xá chạy thẳng ra ngoài không dám quay đầu lại.

Ánh mắt của Tô Tinh và Lâm Anh Mi đồng thời nhìn trên người Tống Lộ, chờ đợi nàng giải thích, Tô Tinh cũng không muốn xen vào mấy sự việc như này, chỉ là đã được Tống Lộ chiếu cố lâu như vậy, hắn cũng cảm giác được thiếu nữ này bề ngoài nhìn qua là thông minh giảo hoạt nhưng kỳ thật tâm địa cũng rất thiện lương, chăm sóc hắn cũng rất cẩn thận.

Đối với loại người được xem là “khách” từ Địa cầu đến Lương Sơn đại lục như hắn mà nói thì rất xem trọng tình thân.

– Kỳ thật lần đó công tử nhìn thấy tiểu nữ, muội chính là đang tìm một loại bảo thạch trong cánh đồng bát ngát thì gặp hổ vằn.
Tống Lộ thở dài nói.

– Bảo thạch gì?

– Côn Ngô thạch!

Tô Tinh nhìn lại Thiên Hùng tinh, thần sắc của nàng quả nhiên biến đổi mãnh liệt.

Theo Tống Lộ kể lại, thân phận chân chính của nàng là Tham tướng tiếp theo của hoàng tử Câu Chỉ. Cái gọi là Tham tướng chính là người đi tìm kiếm kỳ ngọc tinh thạch.

Từ sau khi có lần tìm được một khối Côn Ngô thạch ở gần đây, Câu Chỉ hoàng tử liền nổi lòng tham, liền sai nàng nàng tiếp tục tìm kiếm Côn Ngô thạch, lần đó gặp Tô Tinh, Tống Lộ đang đi khắp nơi sưu tầm khối thạch kia. Năm năm trước Câu Chỉ hoàng tử đến Hùng Quan thành nhậm chức Tổng đốc, sau đó luôn luôn mượn sức Tinh giả. Để đạt được mục đích đã xuất ra rất nhiều tài liệu trân quý để lấy lòng bọn họ hòng thu nạp bọn họ làm khách khanh trưởng lão.

Nghe xong giải thích của nàng, Tô Tinh liền có chút suy nghĩ.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tống Lộ đã cảm thấy nàng rất dày dặn, nếu từ nhỏ đã được bồi dưỡng như vậy thì cũng khó trách có thể bình tĩnh trong mọi trường hợp như thế.

– Nàng không nghĩ tới chạy trốn sao?
Tô Tinh hỏi.

– Aiiiii…, tiểu nữ tử không nơi nương tựa thì làm sao có thể tránh được nanh vuốt của hoàng tử điện hạ chứ.

Lúc này, Tô Tinh thấy Lâm Anh Mi đưa cho hắn một ánh mắt, vì thế bèn an ủi Tống Lộ:

– Ta cũng là Tinh giả, chuyện này ta sẽ không bàng quang đứng nhìn.

– Nhưng mà….
Tống Lộ muốn nói lại thôi.

Tô Tinh cười cười dẫn Lâm Anh Mi đi sang một bên.

– Thiếu chủ, Côn Ngô thạch này chính là thứ tại hạ muốn tìm – Côn Ngô sa!
Ngữ khí Lâm Anh Mi hơi hơi kích động.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.