101 Lần Trùng Sinh

Chương 17: Lại gặp nhau


Đọc truyện 101 Lần Trùng Sinh – Chương 17: Lại gặp nhau

Editor: Lam

Sau khi tạm biệt Lý Văn Tĩnh, Đường Tâm Duyệt đi đường núi 2 tiếng đồng hồ về nhà, nói tin tốt cho người thân.

“Gia đình đó bao ăn bao ở, trả cho con 50 đồng tiền lương. Con lại không tiêu tiền vào việc gì, tiền này sẽ để dành để cung cấp cho em trai em gái đi học.” Trên mặt Đường Tâm Duyệt nở nụ cười, ôm hai đứa bé một trái một phải, “Nhập học các em phải cố gắng học cho thật tốt, có nghe không? Học tốt chị sẽ mua kẹo cho các em.”

Hai đứa bé vui mừng, “Chị hai tốt nhất!”

Chúng không hẹn mà cùng ôm lấy cổ Đường Tâm Duyệt, hôn chùn chụt.

Đường Tâm Duyệt đành chịu lau mặt, “Đường Nham, em trét nước miếng đầy mặt chị rồi này.”

“Hì hì.” Đường Nham lộ ra nụ cười răng sún.

Lục Tú Vân nhìn ba người chơi đùa, hai đứa bé còn nhỏ chưa hiểu gì, chúng không hề biết rằng chị hai của bọn chúng vì bọn chúng mà hi sinh biết bao nhiêu.

Trong lòng Lục Tú Vân vừa đau vừa xót, bà dùng tay áo lau nước mắt, vội vã xoay người, “Mẹ đi cho gà ăn.”

Đường Tâm Duyệt nhìn bóng lưng chạy mất dạng của mẹ, lặng lẽ thở dài. Rõ ràng là tự cô kiên trì muốn thôi học, nhưng mẹ lại tự trách bản thân không có năng lực kiếm tiền cho cô đi học. Có thời gian cô phải an ủi mẹ một hồi mới được.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Tâm Duyệt cáo biệt người nhà xách một giỏ đồ đạc xuống núi.


Một tháng cô có hai ngày nghỉ để về thăm mẹ, trong thúng cô để một ít đồ dùng sinh hoạt và quần áo, tiếp đó là mười quả trứng gà quê và rau cải tươi mới vừa hái từ trong đất.

Lý Văn Tĩnh coi trọng cho cô nhận công việc không dễ có được này, cô cũng phải có qua có lại mới được.

Người nhà họ Lý đơn giản, Lý Văn Tĩnh làm y tá ở bệnh viện trấn trên, chồng tên Phạm Đông là cai ngục trông coi phạm nhân ở bản địa. Hai người bọn họ đều từ vùng khác chuyển tới, đều không có cha mẹ ở bên cạnh giúp chăm con, công việc ở bệnh viện bề bộn nhiều việc, khu vực Phạm Đông quản lí lại sát mặt núi lớn, phải ngồi xe lửa đi mất nửa giờ thế nên bình thường đi làm một ngày nghỉ một ngày, cũng không đoái hoài đến việc trong nhà.

Con của hai người tên Phạm Oánh Oánh, là đứa trẻ hơn 2 tháng tuổi. Lúc Đường Tâm Duyệt còn rất nhỏ đã giúp mẹ chăm lo cho hai đứa em trai em gái nên quen việc dễ làm.

Lý Văn Tĩnh vốn tưởng rằng cô không biết dùng thiết bị điện trong nhà, định dạy một chút thì Đường Tâm Duyệt đã bắt đầu rồi.

Vả lại phần lớn thời gian trẻ con đều ăn rồi ngủ, Đường Tâm Duyệt chăm nom bé ăn uống xong, còn dư thời gian thì làm một ít việc nhà.

Đường Tâm Duyệt chịu khó lại thích sạch sẽ, không cần Lý Văn Tĩnh nhắc nhở, nhà bếp luôn sạch sẽ không một vết dầu mỡ, sàn nhà không nhiễm một hạt bụi tưởng chừng như có thể soi gương. Mông đứa trẻ luôn khô ráo thoải mái, không tới nửa tháng, đứa trẻ vừa khóc quấy lên, Đường Tâm Duyệt đã biết bé đói hay mắc tiểu, trong chốc lát là có thể dỗ bé im lặng. Lúc đút sữa luôn dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trước rồi mới đút bé uống. Đêm hôm khuya khoắc, tiếng kèn xe lửa ở ngoài đường làm đứa bé hoảng sợ khóc òa lên, bình thường lúc Lý Văn Tĩnh còn chưa kịp đứng dậy thì đã nghe được tiếng lẩm bẩm thì thầm của người giúp việc dịu dàng dỗ đứa bé ở cách vách.

Đủ loại chi tiết đủ để thấy được sự dụng tâm của đứa nhỏ này.

Lý Văn Tĩnh rất hài lòng. Ban đầu cô còn lo Đường Tâm Duyệt sẽ “Gà trống ị phần đầu cứng” (tiếng địa phương, ý nói làm việc chỉ được ba phút nhiệt tình, không được lâu dài), kết quả nửa năm trôi qua, thái độ làm việc của Đường Tâm Duyệt trước sau như một, thu dọn nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, đứa trẻ cũng được chăm sóc gần như không bị bệnh gì, trắng trẻo mập mạp.

Lý Văn Tĩnh ẫm đứa trẻ đi dạo, hàng xóm xung quanh đều khen người giúp việc nhà cô thực giỏi, có người còn muốn để Đường Tâm Duyệt tới nhà bọn họ làm công. Lý Văn Tĩnh đương nhiên không chịu, gương mặt lộ ra vẻ đắc ý, “Mấy bà đừng nằm mơ nữa, tiểu Đường ở nhà tôi làm việc tốt lắm, còn khuya mới đi.”

Giữa người với người đều qua lại với nhau. Hai vợ chồng Lý Văn Tĩnh đều là người tốt, bánh ít đi bánh quy lại, Đường Tâm Duyệt chăm sóc con bọn họ chu đáo, bọn họ cũng sẽ để tâm đến cô. Ngày lễ ngày tết đều phát bao lì xì, thậm chí…


Tháng giêng đầu năm, Lý Văn Tĩnh và Phạm Đông đi mua đồ tết, Đường Tâm Duyệt ở nhà chăm đứa bé. Buổi chiều hai người họ xách một đống bao lớn bao nhỏ trở về, Đường Tâm Duyệt muốn tới giúp đỡ, không ngờ Lý Văn Tĩnh lại đưa cho cô một cái túi, vẻ mặt tươi cười, “Tiểu Đường, mau thử xem xem có vừa người không?”

Đường Tâm Duyệt ngẩn ra, cô cúi đầu lấy món đồ trong túi. Đó là một chiếc áo bông mới tinh màu đỏ thẫm rất sặc sỡ, cũng là kiểu dáng thịnh hành nhất lúc này. Vạt áo dài đến chân, phần eo ôm sát lộ ra dáng người, cổ áo và vạt áo đính một dải lông mềm trắng tuyết, vừa thời thượng vừa xinh đẹp.

Đương nhiên giá cũng không rẻ, một cái áo bông thế này ít nhất phải 20 đồng. Lúc trước Đường Tâm Duyệt đi dạo qua trước cửa tiệm, ban đầu cô tính mua cho người nhà nhưng thấy giá cả lại khó xử, chỉ đành từ bỏ.

“Chiếc áo này quá quý giá rồi, em không thể nhận!” Đường Tâm Duyệt cảm kích lại ngại ngùng, liên tục từ chối.

“Em chăm sóc Oánh Oánh rất tốt, đã qua một năm, bình thường em đều gọi bọn chị là chị Văn Tĩnh anh Đông, cái áo này xem như quà anh chị tặng em.” Hai người Lý Văn Tĩnh thật lòng thật dạ muốn cô nhận. Không chỉ thế, họ còn cố ý chuẩn bị quà cáp cho người nhà họ Đường, áo lót áo bông cho Lục Tú Vân, một đôi giày cho Đường Nham và Đường Điềm cùng một ít đồ tết.

So với quần áo cho Đường Tâm Duyệt, những thứ ấy đều không tính là gì, nhưng thắng ở chỗ “liệu cơm gắp mắm”, kích cỡ giầy cho Đường Nham Đường Điềm đều dựa theo miếng lót giầy Đường Tâm Duyệt mua lúc trước cho em trai em gái, áo bông cho mẹ Lục cũng vậy.

Của ít lòng nhiều, vợ chồng Lý Văn Tĩnh xem trọng cô phản ánh qua thái độ đối xử với người nhà cô, trong lòng họ nghĩ tới cô mới có thể có lòng tặng những thứ đó.

Đường Tâm Duyệt khoát tay lia lịa, “Chăm sóc Oánh Oánh vốn là việc em nên làm, anh chị khách khí quá rồi. Em thật sự không cần…”

“Em nhận đi.” Lý Văn Tĩnh nắm tay cô cười nói, “Em đối xử với Oánh Oánh thế nào, anh chị đều thấy. ‘Công việc’ và ‘tận tâm’ không giống nhau.”

Lý Văn Tĩnh khuyên can mãi, Đường Tâm Duyệt không thể không nhận phần tình nghĩa quý trọng này, “Cám ơn chị Văn Tĩnh, cám ơn anh Đông.” Cô chân thành cảm kích, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.


Cô tuổi còn nhỏ đã phải ra ngoài đi làm, trong lòng cũng thấp thỏm lo sợ gặp phải kẻ xấu. Nếu thật sự gặp phải gì đó, lạ nước lạ cái, ngay cả một người nhờ giúp đỡ cũng không có.

Thật tốt khi có thể may mắn gặp được đôi vợ chồng hiền lành như vợ chồng Lý Văn Tĩnh.

Từ đấy Đường Tâm Duyệt càng hết lòng chăm sóc Oánh Oánh. Cô chăm sóc Oánh Oánh như em gái của mình, mà vợ chồng Lý Văn Tĩnh cũng xem cô như em gái của họ, chung sống hòa hợp

Rất nhanh đã đến đêm trước tết âm lịch, nhà nhà đều bắt đầu chuẩn bị đồ Tết, sẵn sàng ăn Tết, dán chữ Phúc và câu đối lên cửa. Trên đường thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo nổ pháo hoa, khắp mặt đất đều là tro bụi do dây pháo cháy thành. Đám con nít thích nhất là chơi ném pháo, hất một cái xuống mặt đất là nổ cái “đùng”. Thình lình ném một cây pháo xuống dưới chân người đi đường, tiếng nổ bất ngờ khiến người ta sợ hãi nhảy cỡn lên, thế là trong tiếng người đi đường thở hổn hển quát mắng, đám trẻ con nghịch ngợm làm mặt quỷ, cười hi hi ha ha chạy ra xa.

Đường Tâm Duyệt mua xong thức ăn cho hôm nay, cô thấy thời gian còn sớm bèn đi dạo đến cửa tiệm bên bờ sông xếp hàng mua gói kẹo, để lúc ăn tết mang về cho hai anh em Đường Nham Đường Điềm.

“Cái thằng nhóc thúi kia! Bảo mày chia thịt mày chia kiểu đó đấy hả?! Không biết phân chia đồ còn dư thế nào à? Cái đứa óc heo này!” Cô đi ngang qua sân sau của một gian hàng thịt tình cờ nghe được tiếng trách mắng hung hăng. Đường Tâm Duyệt tò mò ngẩng đầu nhìn qua khe hở trên hàng rào, chỉ thấy trên một cái bàn đá để nửa miếng thịt heo, nhìn trông có vẻ là vừa mới xắt, còn có máu chảy ra ngoài. Đồ tể Vương cao lớn vạm vỡ đang cầm con dao lớn không ngừng dùng sống dao vỗ vào người thiếu niên thon gầy bên cạnh.

(Đồ tể: Người làm nghề mổ gia súc)

Sức lực của ông ta rất lớn, sống dao thật dày nện vào lưng phát ra tiếng ầm ầm, thiếu niên quần áo phong phanh kia đứng tại chỗ cũng đứng không vững, bị đánh đến bước chân lảo đảo, muốn tránh lại bị đồ tể Vương nhéo lỗ tai lôi trở lại. Ông ta quát mắng nước miếng văng khắp nơi trên đất, “Muốn tránh à? Tới đó tránh đi! Tao đánh chết mày cái đồ ăn cơm chùa! Còn muốn theo tao học nghề hả, chưa thấy qua đứa nào ngu như mày!”

Thiếu niên rên lên một tiếng, cắn răng nắm chặt bàn tay thành quyền nhẫn nại để ông ta đánh, toàn thân run rẩy. Thiếu niên bất chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm trên người đồ tể Vương.

Hai mắt Đường Tâm Duyệt bỗng trừng to — Lục Thành Vũ?!

Người bị đồ tể đánh đập thế nhưng lại là Lục Thành Vũ? Anh ta tới trấn trên theo đồ tể Vương học nghề khi nào?!

Đường Tâm Duyệt che miệng lại, hoảng sợ thiếu chút nữa không lấy lại được tinh thần, nhờ tiếng đánh đập bên trong không ngừng truyền ra kéo lại lý trí.

Cô rón rén đi ngang qua sân sau, đi tới cửa chính cao giọng nói, “Sư phụ Vương, sư phụ Vương có đó không! Cháu muốn mua thịt!”


“Tới đây.” Tiếng động bên trong dừng lại, đồ tể Vương để cánh tay trần rủ bỏ dáng vẻ tàn bạo trước đó, cười híp mắt đi ra, chùi chùi tay trên tạp dề, “Tiểu Đường đấy à, thịt hai ngày trước nhà bọn cháu mua ăn ngon không, mới mua mà đã ăn hết rồi à? Muốn khối nào cứ nói bác, là khách quen cũ cả, chắc chắn cân đủ!”

“Ngày hôm qua chị Văn Tĩnh thấy thịt nhà bác quả thật rất ngon, muốn mua thêm một ít xương sườn về hầm canh xương.” Đường Tâm Duyệt chọn một miếng xương sườn cho ông ta cân, đồ tể Vương hòa ái nở nụ cười như phật Di Lặc, “Năm cân rưỡi, cháu nhìn xem…” một tay nhấc cân lên cho cô nhìn, “Đầu này vểnh lên cao, đủ cân nhé!”

Đường Tâm Duyệt lấy tiền trong ví, cười nói, “Cái cân này cháu không nhìn cũng biết nó chính xác, mấy lần đến nhà bác mua thịt cháu cũng không phải không biết. Ngày hôm qua cháu gặp thím Lý nhà bên cạnh, thím ấy nói cháu mua thịt ăn rất ngon, không hề bơm nước, rất sạch sẽ. Cháu liền nói đấy là thịt mua ở chỗ bác, thím ấy liên tục nói sau này cũng phải đến chỗ bác mua thịt đấy.” Cô nghiêm mặt nói, “Đến lúc đó thím Lý đến đây mua thịt, sư phụ Vương cũng không thể cân thiếu cho thím ấy nha!”

“Sao có thể chứ, nhân phẩm ở chỗ này được đảm bảo.” Đồ tể Vương cười híp mắt vỗ ngực thề sắt son, “Ôi chà, tiểu Đường, ở đây có ít xương ống, cháu lấy về nấu canh uống đi.” Đồ tể Vương thuận tay lấy vài cái xương ống đặt chung với xương sườn Đường Tâm Duyệt vừa mua, một tay đưa túi ni lon cho cô, một tay thu tiền.

Đường Tâm Duyệt cười ngọt ngào một tiếng, “Vậy cháu cũng không khách sáo, cám ơn sư phụ Vương, chút nữa cháu sẽ giới thiệu thêm việc làm ăn cho bác, hì hì.”

Đồ tể Vương vẫy tay với cô, “Đi thong thả nhé.” Dõi mắt nhìn cô đi xa. Nghe nói cô bé đó làm người giúp việc cho nhà người khác, dáng vẻ trắng nõn khôn khéo, giọng nói trong trẻo mang theo nụ cười, lại biết cách ăn nói, mua thịt hai lần ông đã nhớ kỹ. Con người đều có lòng thích cái đẹp, nhìn những sự vật đẹp mắt cũng sẽ giúp tâm trạng trở nên thoải mái hơn.

Đến khi thiếu nữ đi xa, vẻ mặt đồ tể Vương trầm xuống, đang muốn tiếp tục đi dạy dỗ học đồ nhỏ bé vừa mới nhận không tới nửa tháng kia nhưng bị việc lúc nãy ảnh hưởng, cơn giận cũng tiêu tán phần nào.

Ông tức giận quát mắng, “Ở bên trong ngây ngốc làm gì, cút ra trông sạp cho tao!”

Lục Thành Vũ từ từ đi ra, vẻ mặt thẫn thờ.

“Đừng bày cho tao xem dáng vẻ muốn chết không muốn sống này nữa, thế thì tao còn làm ăn gì được!” Đồ tể Vương hừ một tiếng vào sân sau tiếp tục cắt thịt heo.

Lục Thành Vũ đứng trước sạp thịt heo, duỗi cổ nhìn về phía xa xa, chỉ có thể trông thấy một bóng lưng thon nhỏ tiến vào trong đám đông, dòng người nườm nượp, rất nhanh ngay cả bóng lưng cũng không thấy được.

Anh buồn bã thu hồi ánh mắt, hờ hửng sửa sang lại thịt heo đã cắt trên tấm thớt, động tác này động đến gân cốt trên lưng truyền tới cơn đau rát, anh siết chặc nắm đấm gắng gượng đè ép thống khổ. Đồ tể Vương là một người thích sĩ diện, mỗi lần trách đánh anh đều chọn vị trí bị quần áo che lấp. Nếu anh khiến người khác chú ý, chút nữa lại phải chịu trách phạt càng nặng nề hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.