Đọc truyện 101 Lần Trùng Sinh – Chương 10: Ghé thăm
Editor: Lam
Đường Tâm Duyệt thò đầu ra nhìn, thấy người trong thôn đang lục tục trở lại đi ngang qua cửa sân nhà bọn họ.
Tìm được rồi? Lục Tú Vân hỏi.
Cũng không phải là tìm được. Thôn dân đáp, “Bà Lục bị bệnh muốn ăn trứng gà, thằng Vũ bèn chạy vào trong núi định đào trứng chim. Kết quả té từ trên cây xuống hôn mê bất tỉnh.”
Lục Tú Vân liền vội vàng hỏi, “Nó không sao chứ?”
Người nọ khoát tay đáp, “Khụ, không đáng ngại, chỉ bị trầy một chút ở tay chân, cộng thêm ở bên ngoài bị rét mấy tiếng nên phát sốt. Vợ chú Sơn bảo chờ nấu canh gừng xong sẽ đưa qua.”
Bận bịu đến khuya, người cũng đã mệt mỏi, người kia nói xong thì vội vã đi.
Nhìn kìa, mẹ không đi cũng tìm được người đấy thôi. Đường Tâm Duyệt cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, buông Lục Tú Vân ra.
Đúng đúng. Lục Tú Vân đẩy cô, “Vào nhà đi, bên ngoài lạnh chết mất.”
Lúc này Đường Tâm Duyệt mới chạy về phòng, tuy không ấm áp hơn mấy nhưng chí ít có chút chênh lệch với nhiệt độ bên ngoài phòng, cô vừa đi vừa hắt hơi một cái thật mạnh, mẹ vội vàng gấp gáp cẩn thận đưa khăn quàng cho cô, không ngừng lảm nhảm quở trách, “Lúc này con vừa khỏe lên một chút, đừng để lại bị cảm.”
Chị tới đây mau. Em trai em gái vốn rúc ở trên giường ôm bình nước nóng, nhìn thấy cô đi vào vội vàng nhích vào bên trong dời ra một chỗ trống, vẫy tay về phía cô.
Đường Tâm Duyệt đang cởi giày, thấy Lục Tú Vân đi vào phòng bếp cất giỏ vội vã định ra ngoài, “Mẹ đi đâu thế!”
Lục Tú Vân hồi đáp, “Mẹ đi thăm bà Lục một lát.” Trên mặt bà hiện lên vẻ áy náy, “Mấy ngày nay con bị bệnh mẹ cũng không có thời gian đi thăm người ta, cũng không biết bà Lục bị bệnh mấy ngày rồi, ngay cả trứng cũng không có mà ăn. Sẵn nói với thằng Vũ luôn, không cho phép nó ăn hiếp con nữa.”
Đường Tâm Duyệt: “…” Tệ thật, chỉ tìm đại cái cớ, lần này quả thật oan uổng cho Lục Thành Vũ rồi. Ban ngày cô không cố ý tránh né đối phương, hiển nhiên cũng không có bị chọc cho té lần nữa.
Đường Tâm Duyệt nghĩ lại thấy người ta bị té từ trên cây xuống, lại bị gió lạnh thổi hơn nửa đêm, còn phải bị nghe mắng một trận, trong lòng cô cũng có chút không đành lòng. Quan trọng nhất là kết cục đau thương ra ngoài một mình của mẹ đời trước vẫn còn mới tinh trong ký ức, cô quả thật rất sợ lại xảy ra biến số gì đó.
Đường Tâm Duyệt nhảy xuống giường, mang giày xong đi ra, “Mẹ ơi, hay mẹ đừng đi, để con đi cho.”
Lục Tú Vân kinh ngạc, “Không phải con ghét nó, không muốn gặp nó sao?”
Đường Tâm Duyệt nói vòng vo, “Aizz, bây giờ con cảm thấy cậu ta thật đáng thương. Cũng không đáng ghét thế nữa.”
Lục Tú Vân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô cũng đành chịu, “Con bé này, rõ là sớm nắng chiều mưa mà.”
Đường Tâm Duyệt xách giỏ đi tới nhà Lục Thành Vũ. Thật ra thì khoảng cách giữa hai nhà không xa, đi trên đường mòn chừng mười phút đã đến.
Ở bên ngoài nhà Lục Thành Vũ, cô vừa khéo bắt gặp dì Trần đang đi ra.
Dì Trần nhìn giỏ trên tay cô, “Tâm Duyệt, con cũng tới thăm bà Lục à.”
Dạ. Đường Tâm Duyệt gật đầu một cái, “Nghe chú Sơn nói bà Lục bị bệnh, hiện tại bà ấy đã khá hơn chút nào chưa ạ?”
Dì Trần đáp, “Các nhà quen biết cũng đến thăm rồi, đều tặng thức ăn và thảo dược.” Bà thở dài, ép thấp giọng nói, “Thằng Vũ cũng thật là, loại chuyện này cũng không chịu nói với mọi người một tiếng.”
Có lẽ là bà cụ không cho cậu ấy nói. Đường Tâm Duyệt giải thích. Vào ngày thường hàng xóm trong thôn chiếu cố nhà họ Lục rất nhiều, chắc bà Lục có băn khoăn trong lòng, không muốn làm phiền người khác.
Cụ bà mới vừa uống thuốc, đã ngủ rồi. Cháu mang đồ vào đi. Hai người nói mấy câu, dì Trần liền nói lời tạm biệt với cô.
Cửa hàng rào tre cũng không khóa, ai cũng biết tình huống trong nhà của Lục Thành Vũ, cho dù mở cửa ăn trộm cũng không muốn ghé thăm.
Đường Tâm Duyệt đi vào trong sân quan sát bốn phía, nhà cửa của nhà Lục Thành Vũ và nhà cô cũng không khác nhau là mấy. Đều là nhà cũ bằng gạch đất và mái che bằng rơm. Chỉ có ba gian nhà, một gian đại sảnh, hai gian phòng ngủ, một phòng bếp đơn sơ dựng dựa vào căn phòng phía đông bên kia.
Hàng rào che thay thế tường sân vườn, mấy con gà trống nuôi thả rông đi lại trong sân, chúng thỉnh thoảng cúi đầu mổ vài con sâu nhỏ dưới đất, tinh thần uể oải, nhìn thoáng qua là biết có một khoảng thời gian không được cho ăn, từng con cụp đầu ũ rũ, mào gà cũng không sáng bóng, phân gà trên đất cũng không có ai xử lý.
Trong ấn tượng của cô, bà Lục luôn là người cần mẫn. Chẳng qua tuổi tác dần dần lớn, lại bị bệnh nặng một hồi, trong nhà mới không có ai thu dọn.
Đường Tâm Duyệt đi vào trong gian nhà chính, gió lạnh thổi qua, cô không nhịn được run lập cập, “Ách xì!”
Nơi này quá yên lặng.
Không náo nhiệt giống như nhà cô, nhà Lục Thành Vũ tử khí âm trầm, vắng ngắt, không có một chút hơi người. Nếu không phải cách rèm cửa truyền tới tiếng hít thở nặng nề của cụ già, cô cũng nghĩ rằng nơi này đã lâu không có người ở.
Cô rón rén đặt giỏ lên bàn, trên mặt bàn còn có rất nhiều lương thực và thảo dược do thôn dân hiền lành nhiệt tình đưa tới.
Cô do dự không biết có nên vào chào hỏi với bà Lục hay không, lại nghĩ tới dì Trần vừa rồi mới nói cụ già đã ngủ rồi.
Ai đấy? Chính vào lúc này, trong một gian phòng khác truyền tới câu hỏi ồm ồm mang theo giọng mũi nặng nề.
Đường Tâm Duyệt đi tới trước rèm cửa, e sợ quấy rầy đến bà Lục vì thế giảm thấp âm thanh nói, “Là tôi.”
Lời nói vừa ra khỏi miệng cô phát hiện mình rất ngu, đang muốn bổ sung thêm tên, không nghĩ đến đối phương đã phân biệt được người đến là ai qua giọng nói của cô, “Đường Tâm Duyệt?”
Giọng nói mang theo kinh ngạc, tựa như hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ đến thăm.
Ừ. Đường Tâm Duyệt đáp, “Mẹ tôi bảo tôi tới thăm bà Lục. Bà đã ngủ nên tôi không quấy rầy nữa, đồ tôi để ở trên bàn bên ngoài. Tôi về trước đây.”
Cô nói xong định đi, giọng nói bên trong lại mang theo chút nôn nóng, “Chờ đã!” Ngay sau đó vang lên tiếng sột soạt mặc quần áo.
Đường Tâm Duyệt tưởng rằng cậu ta có chuyện gì, lại nghĩ đến lời nói mang theo giọng mũi vừa rồi của cậu. Người ta bị bệnh nằm trên giường còn phải ngồi dậy, loại chuyện này cô không làm được, dứt khoát nói, “Cậu đừng ngồi dậy, tôi có tiện đi vào không?”
Tiếng động bên trong dừng lại trong nháy mắt, một khắc sau cách tấm chăn dường như mơ hồ vang lên, “Vậy cậu vào đi.”
Lúc này Đường Tâm Duyệt mới vén rèm lên, vào phòng Lục Thành Vũ.
Đập vào mắt là một căn phòng hết sức đơn sơ, trừ một chiếc giường gỗ cũ nát màu nâu, tủ quần áo bị tróc sơn lẻ loi cao chót vót trong góc tường, chiếc bàn hình vuông bị mẻ một góc và cái ghế cùng một ít đồ lặt vặt bên ngoài thì không còn đồ đạc trong nhà đáng tiền khác.
Lại nhìn Lục Thành Vũ, cậu ta rúc lại trong chăn chỉ lộ con mắt ra bên ngoài. Chăn màu xám tro, cũng không biết đã chưa giặt bao lâu rồi, bông vải bên trong cũng đã trở nên cứng ngắc, không xốp chút nào, đắp trên người chắc hẳn cũng không ấm áp. Trên chăn còn rải rác vài chiếc áo bông mùa đông, có lẽ là lạnh nên đặt ở bên ngoài, ít nhiều cũng ấm hơn một chút.
Đường Tâm Duyệt nhìn cậu ta, “Có chuyện gì không?”
Bởi vì nguyên do bị bệnh, ánh mắt Lục Thành Vũ ít đi âm u của ngày thường, tăng thêm mấy phần yếu ớt. Hai mắt tối đen không hề chớp nhìn Đường Tâm Duyệt chằm chằm, buồn bực khó chịu đáp, “… Tớ tưởng là cậu ghét tớ, không muốn gặp tớ.”
Đường Tâm Duyệt nói thầm trong lòng, cậu nghĩ không sai đâu. Nhưng khí thấy đối phương vui vẻ chớp mắt, lời nói đến khóe miệng lại nuốt xuống, cô dời tầm mắt, giọng nói cũng dịu lại, “Cậu không chọc tôi thì tôi sẽ không ghét cậu.” Đã chết mấy lần, bây giờ cô cũng không sợ chết nữa. Vì thế đối với thân phận tội phạm giết người của Lục Thành Vũ đã bớt kiêng dè hơn, thêm vào đó là xem đối phương như trẻ con. Cô là một người lớn, cần gì phải so đo với một đứa con nít chứ.
Tớ không có! Bé trai vội vàng nhỏ giọng giải thích, “Tớ không phải cố ý chọc cậu…” Miệng ấp úng dường như đang gắng gượng nén xuống cảm xúc nào đó, cậu mím chặt môi không nói tiếp nữa.
Đường Tâm Duyệt khó hiểu nhìn cậu ta, trong đầu nghĩ trời muốn sập rồi. Lục Thành Vũ tính tình vừa thúi vừa cứng như đá trong hầm cầu lại nói chuyện mềm mỏng như thế.
Lòng Đường Tâm Duyệt hơi mềm ra, “Mẹ tôi bảo tôi mang theo hai quả trứng gà, còn có chút đường đỏ, bột mì và gạo. Tôi cũng mang tới một ít thảo dược mẹ tôi cho tôi dùng khi tôi bị bệnh lúc trước. Lát nữa sắc xong, cậu và bà Lục cũng uống một chút đi, một ngày uống ba lần. Bụng đói uống thuốc không tốt, nhớ ăn chút gì đấy trước khi uống thuốc đó.”
Nửa cái đầu lộ ra ngoài của Lục Thành Vũ gật một cái, “Đã biết…” Tạm dừng, hai âm thanh cực yếu im ắng bay ra, “Cám ơn.”
!!! Đường Tâm Duyệt thiếu chút nữa tưởng mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn cậu ta. Không ngờ tiểu quỷ này lại lễ phép như vậy, quả nhiên thời điểm hùng hài tử bị bệnh đáng yêu hơn nhiều.
(Hùng hài tử: chỉ các đứa trẻ nghịch ngợm, tuổi nhỏ không hiểu chuyện)
Vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi. Đường Tâm Duyệt nhấc chân muốn đi lại bị Lục Thành Vũ gọi lại, “Đợi đã.”
Đường Tâm Duyệt ngoảnh đầu lại, “Sao vậy?”
Lục Thành Vũ nhíu chặt chân mày – không biết là đang suy nghĩ kiếm cớ hay là ngượng ngùng, bên trong gian phòng yên lặng hồi lâu, Đường Tâm Duyệt chờ đến khi không nhịn được nữa, cậu mới nhỏ giọng mở miệng, “Đường Tâm Duyệt, cậu có nhớ cha cậu không?”
… Mỉm cười lễ phép trên mặt Đường Tâm Duyệt gần như không nén giận được, thầm nói cho dù bị bệnh thì vẫn là hùng hài tử, vạch áo cho người xem lưng.
Đứa bé kia còn hồn nhiên không hay biết, nháy mắt nhìn cô.
Đường Tâm Duyệt thở vừa nhẹ vừa chậm, sợ rằng chỉ nhanh chút thôi sẽ không điều chỉnh tốt được cảm xúc tiêu cực đang cuộn trào mãnh liệt.
Cô nhàn nhạt nói, “Nhớ chứ.” hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ cậu không nhớ?”
Lời này mang theo mấy phần sắc bén, như lưỡi đao cắm thẳng vào lòng người. Đường Tâm Duyệt thừa nhận cô cố ý, mà đối phương cũng như cô dự liệu, lộ ra nỗi buồn khổ sở.
Tay Lục Thành Vũ siết chặt lấy chăn, trên ánh mắt tối đen như mực dường như đọng lại một tầng hơi nước mông lung, buồn bực khó chịu, “Tớ cũng nhớ. Tớ rất nhớ cha mẹ, bọn họ đã ba năm chưa trở về, tớ cũng sắp quên dáng dấp của bọn họ ra sao rồi…”
Giọng nói của cậu ta ép lại cực thấp, phân nửa kẹt lại trong chăn có phần mơ hồ không rõ, Đường Tâm Duyệt rất miễn cưỡng nghe mới phân biệt được cậu ta nói cái gì.
Cô không khỏi ghé mắt nhìn lại, đối phương nhận thấy tầm mắt của cô, lật đật kéo chăn lên rút đầu vào trong chăn, chỉ có tiếng thút thít kiềm nén ẩn nhẫn mang theo sự tủi thân bi thương đứt quãng lọt ra từ kẽ hở, phiêu tán trong căn nhà lạnh lẽo.
Đường Tâm Duyệt đứng lặng tại chỗ, trong lòng thoáng qua chút thương xót.