Đọc truyện 1001 Đêm Tân Hôn – Chương 33: Người đàn ông mặc chiếc áo hoa lá cành
Cho dù đã cầm bản thảo trong tay nhưng nó cũng không còn được nguyên vẹn nữa mà đã bị vò nát đi, thậm chí ở giữa còn bị chọc thủng một lỗ nhỏ, nhìn chằm chằm vào bản thảo, trong lòng Lương Nặc thất vọng vô cùng, Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn có an ủi cô vài câu nhưng cô không có phản ứng gì.
Buổi chiều không có tiết học, cô chuẩn bị về nhà, đến lúc tìm điện thoại để gọi lái xe tới đón thì cô mới phát hiện túi xách của cô không thấy nữa, trong đó để cả điện thoại, ví tiền, chứng minh thư nhân dân.
Ngày hôm nay cô đi quá nhiều nơi, đến bản thân cô cũng không biết mình đánh mất ở đâu nữa.
“Lẽ nào năm nay là năm hạn, mây đen phủ đầy đầu thế nên mình mới gặp lắm chuyện đen đủi thế này.”
Liễu Tiêu Hàn đưa điện thoại cho cô mượn: “Chắc cậu quên ở đâu đó thôi, gọi vào máy cậu xem, biết đâu có người nhấc máy còn có cơ hội tìm lại!”
Lương Nặc nhăn mặt lại, cầm lấy điện thoại của Liễu Tiêu Hàn gọi vào số máy mình, chuông rung hồi lâu mới có người nhấc máy.
“A lô! Tôi là chủ nhân của chiếc điện thoại, cho hỏi có phải còn có một cái túi màu trắng? Bên trong có mấy thứ như ví tiền, chứng minh thư nhân dân, có thể trả lại cho tôi những đồ đó được không? Xin chân thành cảm ơn!”
Đầu dây bên kia mãi không nói gì, đến cả hơi thở đều nghe có vẻ rất yêu ớt.
Lương Nặc lại thận trọng lễ phép nói: “Tôi chỉ cần lấy lại chứng minh thư và điện thoại, những đồ khác tôi không cần nữa, coi như là để cảm ơn, nếu vẫn cảm thấy không đủ, tôi có thể hậu tạ thêm!”
“Cô nhiều tiền thế à?”
Một giọng nói lạnh lùng nghe rất quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia, Lương Nặc bỗng rùng mình.
“Tối này chính giờ tại câu lạc bộ cao cấp Giang Nam, tầng 5 khu phòng VIP!”
Nói xong, anh ta liền cúp máy, Lương Nặc đứng đó ngớ người ra hồi lâu, một lúc sau mới đột nhiên lấy tay gõ vào gáy: Là tên trai bao đó!
Cô để quên đồ ở căn chung cư của tên trai bao đó!
“Họ nói thế nào? Không chịu trả lại à?” Liễu Tiêu Hàn mở to mắt nhìn cô hỏi.
“Hắn dám không trả? Không trả bà mày đây đi báo cảnh sát!” Kỷ Sênh nói.
Lương Nặc nét mặt có vẻ căng thẳng, lắc lắc đầu: “Anh ta đồng ý trả nhưng tớ phải tự đi lấy.”
“Trời…” Kỷ Sênh trợn tròn măt nhìn cô: “Cậu không tự đi lấy lẽ nào chờ người ta mang đến tận cửa cho à? Thời buổi này làm gì còn người tốt thế bạn tôi ơi!”
Lương Nặc nghĩ một lát, quyết định không kể với hai cô bạn thân về sự việc xảy ra sáng nay.
Câu lạc bộ cao cấp Giang Nam cách trường học cô tương đối gần, ngược lại cách nhà Bắc Minh khá xa, cuối cùng cô quyết định ở lại trường học, mượn điện thoại của Liễu Tiêu Hàn gọi điện cho vú Hà nói hôm nay ở trường có hoạt động cô cần tham gia, có thể sẽ về nhà hơi muộn.
Vú Hà nghe xong hồi lâu mới trả lời cô, dùng giọng điệu của Bắc Minh phu nhân để nhắc nhở cô, đó là phải giữ đạo làm vợ, không được phép đi cùng hay ở cùng đàn ông.
Lương Nặc nghe xong lúng túng lắp bắp: “Vâng.”
*
Cô bắt xe đến câu lạc bộ cao cấp Giang Nam, tới nơi, không sớm không muộn, lúc đó là 8 giờ 30 phút.
Lương Nặc vốn dĩ định đi thẳng lên tầng 5 tìm Bắc Minh Dục nhưng cô lại sợ nhỡ đâu anh ta đang tiếp khách, cô mà cứ thế đi lên sợ gây ra phiền hà gì cho anh ta, vậy là, cô ở đại sảnh ngồi chờ một lúc, gọi một cốc cốc – tai, đến 8 giờ 50 phút mới đi lên tầng 5.
Làm cô hết sức ngạc nhiên, đó là khi cô vừa bước ra khỏi thang máy, đã có người phục vụ đứng đợi sẵn, chủ động đưa cô tới phòng của Bắc Minh Dục.
Khi cô đẩy cửa đi vào, vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng, vừa bước chân vào cô cảm thấy không khí trong phòng rất thoải mái, ngoài mùi hương của rượu bao phủ khắp căn phòng thì không có một biểu hiệu gì khác của việc ăn chơi hay mùi thuốc lá giống như các căn phòng thường thấy ở các câu lạc bộ.
Trong phòng ngoài Bắc Minh Dục thì còn có ba bốn người đàn ông trẻ khác, không có phụ nữ.
“Đến rồi đấy à?”
Bắc Minh Dục đã thay trang phục, tối nay anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo được xắn lên tới khuỷu tay, bên ngoài choàng một chiếc áo vest màu nâu, lúc cô bước vào anh cở chiếc vest để gọn sang một bên, ánh sáng vàng mờ mờ trong căn phòng chiếu vào khuôn mặt của khôi ngô của anh tạo nên cho anh có một sự mê hoặc khác thường.
Lương Nặc lịch sự khẽ gật đầu: “Ừm ừm, túi xách của tôi đâu?”
Giữa hai ngón tay của Bắc Minh Dục đang cầm một điếu thuốc màu trắng nhưng mùi không phải loại rất nồng, anh chỉ vào chiếc ghế sô pha: “Ngồi đi.”
Lương Nặc lắc đầu: “Gia đình tôi quản rất nghiêm, lát nữa tôi phải về nhà luôn, phiền anh trả lại túi xách cho tôi….”
“Oh? Em gái này tới từ đâu thế?” Lúc này, một giọng điệu đùa cợt được phát ra từ một người đàn ông với cái đầu cạo gần như trọc, đôi mắt híp cả lại, nhìn Lương Nặc rồi quay sang nhìn Bắc Minh Dục: “Đổi khẩu vị rồi à, từ lúc nào mà còn chơi đùa cả với mấy em chưa đủ tuổi vị thành niên thế này?”
“Mồm cẩu chỉ thốt ra được những lời thế à?” Bắc Minh Dục lạnh lùng đá lại anh ta.
Lý Tranh Diễn là bạn từ thuở nhỏ của Bắc Minh Dục, hai người chơi với nhau cũng được mười năm rồi.
Anh ta từ ghế sô pha ngồi dậy, khuôn mặt đầy khí chất không có gì phải bàn cãi, ánh sáng vàng rời khỏi cơ thể anh, Lương Nặc lúc này mới phát hiện chiếc áo sơ mi anh ta mặc là chiếc áo sơ mi hoa lá cành!
Hoa! Lá! Cành!
Năm sáu màu sắc in trên chiếc áo của anh ta làm cho mặt của anh cũng như được phản chiếu bằng bấy nhiêu màu sắc, Lương Nặc trong giấy phút đó cảm thấy… đây nhất định là một sự chịu đựng với cô.
“Tiểu Nặc Nặc, Anh nhìn sao nhìn trăng chờ em đến, cuối cùng thì em cũng đến, thế nào, nhìn anh lâu thế, có phải là thấy anh đẹp trai hơn cái cục đá lạnh kia không? Hay là, em đá hắn đi, đi theo anh?”
“Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, anh đảm bảo, anh có thể cho em nhiều hơn rất nhiều những thứ hắn có thể cho em.”
Anh ta nói như thể anh ta quen biết cô lâu rồi ấy, hoàn toàn không hề để ý tới ánh mắt sắc lạnh dường như có thể làm người ta đông cứng lại của Bắc Minh Dục, Lương Nặc cũng không hề tin vào những hứa hẹn của anh ta, cô nghĩ, chắc là tên trai bao kia đa nói với bọn họ rằng tối nay cô sẽ tới.
“Anh à! Mắt anh có vấn đề gì à?”
Hai tay hắn nắm vào nhau xoa xoa, cười haha: “Ui? Tiểu Nặc Nặc, sao em lại nói thế? Anh thật sự rất thích em mà!”
“Vậy anh có thể trả lại túi xách trước cho tôi được không? ” Lương Nặc chớp chớp mắt.
“Hóa ra hắn cầm túi xách của em à?” Lý Tranh Diễn cười như không cười, nheo mày, sau đó rút điện thoại ra, nhanh chóng ấn một số máy rồi ấn nút gọi, ra lệnh cho người ở đầu dây bên kia: “Mang ngay một chiếc túi xách loại mới nhất có giới hạn số lượng của LV tới đây cho tôi.”
Anh ta cúp máy xong, tiếp tục nhìn Lương Nặc nói: “Phụ nữ không phải đều thích những vật phẩm xa xỉ à, hàng LV em thấy thế nào?”
“Tôi không có tiền.” Lương Nặc mở đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào mắt hắn nói.
Lý Tranh Diễn liếc mắt nhìn Bắc Minh Dục, cười điệu cười giống điệu cười của con hồ li đã tu luyện cả nghìn năm: “Sợ gì chứ, em không có nhưng hắn có! Không phải hắn đang cầm túi xách của em à? Vậy thì chúng ra sẽ mua một cái khác, loại đắt nhất, tiêu sạch tiền của hắn đi!”
Lương Nặc suy nghĩ, một chiếc túi hãng LV loại mới, lại là loại có giới hạn về số lượng cũng tới hơn mười vạn nhân dân tệ, nghĩ thế cô liền lắc đầu liên tiếp: “Không được, anh ta cũng không có tiền, hơn nữa, tôi chỉ muốn lấy về điện thoại và chứng minh thư nhân dân của tôi thôi.”
“Hì hì….” Hắn cười tới nỗi mà cả cơ thể hắn rung hết cả lên: “Hắn không có tiền? Em có bị làm sao không đấy?”
“Các người đùa đủ chưa?” Bắc Minh Dục đột nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh như gươm nhìn hướng vào Lý Tranh Diễn, sau đó là Lương Nặc, rồi chỉ vào chiếc ghế sô pha: “Cô không phải muốn lấy lại điện thoại và chứng minh thư à? Lại đây!”
Lương Nặc nghe xong anh ta nói liền nhìn quanh bốn phía căn phòng, cô phát hiện trong phòng không hề có chiếc túi xách màu trắng của mình, cuối cùng cô vẫn không có cách nào khác đành nghe lời anh ta, đi tới trước mặt anh ta.
Cô bước tới trước mặt anh ta chỉ còn cách nửa mét, Bắc Minh Dục đột nhiên giơ tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô sau đó dùng lực lôi cô lại gần, ôm chặt cô vào lòng.