Bạn đang đọc 1001 Cách Xuyên Không Cùng Vai Ác – Chương 80: Tg3 Đừng Rời Nhà 16
Sau đó đối đáp của hai người chính là Tân Mai nói một câu, Tề Mộ nói mười câu, cô câm nín lâm vào trầm mặc, con ngươi không chớp nghiêm túc đối diện anh ta: “Không cần kể chuyện lừa con nít, một triệu khả năng đều nói cho tôi biết, có người dẫn đường cho anh.”
Tề Mộ bẹp miệng chắt lưỡi một tiếng: “Tiểu Mai lý luận thật, còn số đến một triệu khả năng.”
“Không được gọi Tiểu Mai.” Tên khai sinh của bản cô nương là để anh tuỳ ý gọi à?
“Được, được đều nghe baby.” Tề Mộ gật đầu, một bộ dáng vẻ cô nói gì anh nghe nấy.
“Anh đẻ được tôi sao? Babyyyy babyy cái mốc xì.” Tân Mai điêu ngoa lên ngữ điệu thật trát người.
Tề Mộ: “…” Lần đầu tiên cảm thấy hầu nổi cô vợ là một chuyện đáng khâm phục của cánh đàn ông.
Tân*khó chiều*Mai thấy Tề Mộ chết lặng, cô âm thầm ha hả cười, con hàng này bắt gặp tính cách khó ở của cô nói không chừng thời gian nữa sẽ bị doạ chạy mất dép.
Rốt cuộc một người đàn ông được nhiều cô gái hoang nghênh vây quanh sẽ chẳng ai kiên nhẫn dại khờ vì một thiếu nữ có tính tình thật lớn như vậy, đơn phương lâu dài ai chịu đựng được chứ.
“Anh có nói hay không.” Tân Mai xụ mặt hừ hừ khoanh tay, đầy mặt đều bất mãn với anh.
Tề Mộ không muốn lừa dối cô, chẳng qua có một số việc hiện tại không thể nói.
Tề Mộ nghĩ một vòng, rốt cuộc lựa chọn thành thật khai báo: “Lúc 11h nhận được tin anh đi tìm xem camera từ bên trong khách sạn đến camera toàn thành phố đều không có tung tích của em, hơn năm ngày sau thì anh phát hiện mẩu giấy vụn vẽ một địa phương kỳ quặc, bên dưới có lời nhắn muốn em một sợi tóc cũng không thiếu thì đúng ngày 15 tháng 08 đến địa chỉ đó đón.”
Tân Mai giác quan thứ sáu mách bảo Tề Mộ biết được một số chuyện thần bí nhưng hắn hết mực che giấu cô, anh chẳng qua chỉ kể nhiêu đó cũng đủ làm lòng hiếu kỳ Tân Mai dâng trào một phỏng đoán mấy việc bị giấu đi mới thực sự rất quan trọng.
“Tờ giấy kia đâu?”
Thấy Tân Mai hỏi, Tề Mộ không ngần ngại lập tức mốc từ túi áo ra một mảnh giấy.
Tình trạng của giấy giống như vốn đã từng bị người nhầu nát chỉ 15cm vuông vức, trên giấy chữ viết siêu vẹo cẩu thả là nét mực vẽ bản đồ đường đi đến núi U Kỳ tuy nhìn nét bút không chỉnh tề nhưng lại cực kỳ có quy tắc mà nghiêng ngã.
Tân Mai ngửi ngửi trên giấy, một cổ mặc hương còn đọng lại như từng nghe được ở đâu.
“Em ngửi nó làm gì, tới hít mùi nam tính trên cơ thể anh chất lượng hơn nhiều.” Tề Mộ kéo người cô ngồi lên đùi mình.
“Kinh Hồng.” Tân Mai bỗng lẩm bẩm rất nhỏ.
“Em nói gì cơ?” Tề Mộ quay khuôn mặt nhỏ của cô qua định hôn lên.
Tân Mai dặm chân đứng lên: “Nói bà nội nhà anh, ai thèm nghe cái mùi độc khí trên người anh.” Cô hung hăng quát vào mặt anh không tí thương tiếc.
Thiếu nữ trước khi đi còn hung dữ trừng một cái, cảnh cáo anh không được đi theo làm ồn cô.
Tề Mộ nhìn bộ dáng tiểu lưu manh Tân Mai vỗ mông đi, anh than nhẹ đành bó tay hết cách.
….
Buổi tối.
Tân Mai nằm mơ.
Cô thấy mình mở điện thoại lên, là ngày 22 tháng 04.
Ngày này ở trong căn phòng Hạ Dĩ Dạ càm ràm giảng bài vẫn như cũ nhân lúc cô không kịp phòng ngừa mà hôn lén mặt cô.
Trầm Vực ngày hôm nay ở trường thừa nhận thân phận con trai độc đinh Tư gia dắt tay Tưởng Kinh Hồng, anh đưa Kinh Hồng về vừa lúc chứng kiến.
Anh vẫn nghĩa hiệp giở giọng trách cứ cô “vụng trộm” với anh rể mình.
Chỉ là đoạn đối thoại bị thay đổi hoàn toàn, cô không hề chạy lên hôn Tư Vực.
Cả bản thân như bị ép sắm vai hoà vào khối thân thể đó, cô không chi phối được “Tân Mai” kia nhưng lại đọc được suy nghĩ của “cô ấy”.
(Đoạn này trở đi cứ tên nhân vật mà bị đóng dấu “ ” ngoặc tức là một bản thể khác của nữ chính không phải hoàn toàn là nữ chính nhé! “Tân Mai” khác với Tân Mai vì cô ấy là người đi trước hoặc nói là ở không gian khác vận hành.)
“Tân Mai” đứng đó khoanh tay mỉm cười một chút rồi thu lại đôi mắt, một cái cũng không nghĩ nhìn thêm Tư Vực.
“Chị gái à, vị hôn phu chị ở đây thế mà chị còn ở tay trong tay với người con trai khác, cả ngày khoá máy không ai liên lạc được, có phải nên hỏi chị ngày hôm nay là làm cái gì không?”
Tưởng Kinh Hồng nghẹn một chút mới nghi ngờ hỏi: “Hạ Dĩ Dạ không nói với em, bọn chị chia tay rồi?”
“Tân Mai” vô ngữ, sau khi mồm nhanh khịa người.
Cô quay qua liếc Hạ Dĩ Dạ, ghi nhớ sâu sắc sự quê độ.
Hạ Dĩ Dạ mỉm cười một cái với cô, quay sang nói: “Kinh Hồng là em đề nghị, anh có nói đồng ý chia tay sao? .”
Tưởng Kinh Hồng ném ngay cục khoai lang phỏng tay đi, nhu nhược tựa vào người Tư Vực.
“Em nói là được à, còn nữa cha mẹ em không phản đối em kết hôn cùng Tư Vực.”
“Tân Mai”: ……….
Cô đang nghe cái gì vậy, trước đây uổng công cô dụng lòng nghĩ cách cho họ làm sao được vẹn toàn hoá ra họ căn bản chỉ là hôn nhân chính trị.
Đây là cầm nhầm kịch bản?
Rõ ràng cốt truyện nói, Tưởng Kinh Hồng cùng Hạ Dĩ Dạ yêu nhau sâu sắc.
“Tân Mai” Không muốn tại đây tiếp tục thở chung bầu không khí với họ, cô sợ ngốc ở chỗ này càng lâu càng làm não cô suy kiệt.
“Các người muốn tâm tình hay nói quái gì thì yêu cầu ra khỏi phòng tôi.” Thấy bọn họ vẫn không nhúc nhích như tùng bách nhìn nhau đầy căng thẳng.
“Tân Mai” không thể hiểu được đóng sầm cửa thả xuống câu nói: “Các người không đi, tôi đi.”
Ra tới bên ngoài, biểu tình bốc đồng ngang bướng cố làm cao nhân thiết tan ra, thay vào đó là cặp mắt đen láy ánh sắc cầu vòng đầy sự len lỏi cảm xúc tụ tập.
Sớm một chút nghĩ cách tạo ra nam chủ rời khỏi chỗ này là tốt nhất, ở nơi đây cô không cần Tư Vực.
Tưởng Kinh Hồng!!!
Lại là bị người khác thao túng.
Đối phương không biết nhìn ra nhiệm vụ của cô hay không, nhưng tư thái chống đối đã lộ rõ.
Họ không tha cho cô.
Một người chị hiền thục mẫu mực không thể qua một buổi sáng không thấy lập tức thoát thai hoán cốt đổi tính đổi tình.
Cho rằng cô không có IQ hay sao? Cả diễn cũng bắt đầu lười sắm tuồng…
…
Rèm cửa sổ màu vàng nhạt đong đưa theo gió, có lẽ tối qua chủ nhân của nó không đóng cửa cẩn thận, một góc màng phất phơ kẹp ngoài khung cửa.
Trái ngược ấm áp bên ngoài cả căn phòng giờ phút này chìm trong sự lạnh lẽo tỉnh lặng như tờ, vầng thái dương dần dần nhô lên, hô hấp của cô gái nằm trên giường có chút hỗn loạn.
Cô đột nhiên mở bừng hai mắt, hốc mắt đỏ hoe lệ châu tụ tập quanh hàng mi, dường như những dòng lệ chưa khô lại kéo nhau lũ lượt rơi xuống, chất lỏng nặng trĩu lăn từ trên mặt nhỏ xuống gối đầu.
Tân Mai giống như vừa trải qua một đời ở trong giấc mơ.
Thiếu nữ nằm nghiêng mặt dán vào gối nức nở một hồi mới tạm bình ổn.
Cô mơ thấy “Tân Mai” kia cuối cùng bị hiện trường vu oan hại chết Tưởng Kinh Hồng.
Ở nơi đó mặc kệ cô giải thích thế nào Tư Vực đều không đứng về phe cô, thậm chí anh còn cưới “Tân Mai” về làm thế thân cho chị gái, trên giường lăng nhục thoái mạ đủ điều.
Không lâu sau “Tân Mai” kia tuyệt vọng bỏ đi lại bị rơi vào kết cục không khác nguyên chủ là bao, cô ấy là bị chiếc xe bất ngờ đâm tới tử vong tại chỗ.
Tân Mai biết mọi chuyện diễn ra trong mộng là có người muốn chi phối tâm tình của cô.
Muốn cô tin rằng thông điệp trong giấc mơ là sự thật, nhưng có một số chuyện biết rõ vẫn kiềm lòng không được, suy nghĩ nhiều.
Nếu có một ngày Tư Vực gây uy hiếp lớn đối với cô, có phải cô sẽ dễ dàng từ bỏ anh?
Tân Mai lau nước mắt, khoé miệng hơi nâng lên một cách khó hiểu.
Chết xấu như vậy vì anh, cô mới không ngu xuẩn.
Tân Mai nghĩ nghĩ, hiện tại cô thích anh, rất thích anh.
Nhưng cảm giác đối với Tư Vực đại khái không tới mức yêu sống chết không cần mỹ mạo.
Dù sao chết khó coi cũng là một loại hình thức sỉ nhục sâu sắc đối với người có nhu cầu cao về nhan sắc như cô.
Điện thoại trên bàn bỗng đùng đùng nhạc reo lên, kéo tâm hồn phiêu xa tận thời không khác của Tân Mai trở về.
Tân Mai lười biếng lăn lê người bò dậy.
Là chuỗi số máy xa lạ.
Cô vừa tiếp thì nghe giọng nam khàn khàn nôn nóng vang lên: “Hôm nay không được ra khỏi nhà.”
Tân Mai nhận ra đây là giọng nói của Tề Mộ, nhưng anh ta vì sao nói lời này.
Thấy Tân Mai yên lặng không đáp, người kia đợi một lúc không nhịn được càng thêm nhấn mạnh lặp lại: “Tuyệt đối không được đi ra khỏi nhà nửa bước, biết chưa?”
“Tề Mộ? Xảy ra chuyện gì rồi?” Tân Mai có thể nghe thấy Tề Mộ nhịp thở dồn dập lẫn tiếng chân mất trật tự bên đầu dây kia.
“Baby ngoan, nghe lời anh.
Hôm nay bất luận là ai kêu em đi ra ngoài đều không được phép đi, nếu có cơ hội anh sẽ giải thích với em sau.”
“Anh không nói rõ lý do, làm sao em yên tâm ngốc trong nhà được?” Tân Mai lỗ tai giật giật.
Bên đầu dây truyền đến tiếng đồ phành phành bị đập nát, còn có tiếng xa xa đánh nhau hì hục ồn ào tới bất thường.
“Anh hiện tại cảnh báo em không phải vì ghen tuông, nhớ kỹ Tư Vực không đáng tin.” Tề Mộ thở gấp cố chạy nhanh nói: “Nếu bắt buộc phải chọn một người để tin tưởng, lệ trừ anh thì Tưởng Kinh Hồng là lựa chọn tốt nhất.”