1001 Cách Xuyên Không Cùng Vai Ác

Chương 77: Tg3 Khúc Mắc 13


Bạn đang đọc 1001 Cách Xuyên Không Cùng Vai Ác – Chương 77: Tg3 Khúc Mắc 13


“Làm em hiểu lầm, tôi cũng từng thử mở lòng đối tốt với đám nữ sinh đó, nhưng thú thật họ nửa điểm hấp dẫn làm tôi hứng thú đều không có.

Một số thời điểm tôi luôn ngủ sâu trong thân thể Hạ Dĩ Dạ.

Cũng may mỗi lúc cần thiết đều kịp thời thức tỉnh để giữ gìn tấm thân này cho em.” Tề Mộ giải thích cặn kẽ tới vậy không lẽ cô còn không hiểu ý anh ta.
Có lẽ từ ngày cô đến thế giới này hành động cố chấp tác hợp Tư Hân Hân, chia rẻ anh ta cùng Tưởng Kinh Hồng thành ra là vô cớ gây sự vì cọ độ tồn tại thu hút sự chú ý của anh ta.
Anh dĩ nhiên đã hiểu nhầm ý của Tân Mai.
Cô đâu tào lao vặn vẹo vậy chứ? Ăn no rửng mở hôm nay bỏ một ít thuốc kích dục cho họ, ngày mai phòng tối se duyên cho họ lửa bén gần rơm.
Ông anh à, cung đấu giành ân sủng cũng không mô típ như vậy đâu.
Tề Mộ não bổ không nhẹ nha, nghĩ mình là hoàng đế chắc?
Hừ! Chẳng trách cô dùng đủ thủ đoạn hãm hại đời trai Hạ Dĩ Dạ bao lâu nay đều bất thành, hoá ra có kẻ phá rối.
Tân Mai ngậm ngùi xoa khuôn mặt mình, ảo tưởng bản thân sắp thăng cấp mỹ mạo giống như đỡ giận chút, cô bấm bụng biết mình bỉ ổi vẫn vì tương lai mà bán đứng lương tâm: “Không cần biết anh dùng biện pháp gì, hãy làm Tư Hân Hân mang trong người đứa con của anh, khi đó tôi sẽ giữ lời.” Người thông minh không đánh ý vòng co, cô thẳng thắn đòi hỏi vô lý yêu cầu.
Nếu hắn đáp ứng liền tốt.

Nếu hắn từ chối…thì cô cũng làm được đến bước cuối cùng, trộm nòng nọc không khó nha.
Tân Mai thiếu nữ lòng dạ một bụng quỷ kế đều đang tưởng triển khai.
“Hy vọng em ghi nhớ những gì em hứa với tôi.” Hạ Dĩ Dạ vậy mà không chần chừ một ngụm liền đáp ứng rồi.
Tân Mai ngạc nhiên có chút không tin muốn xác nhận lại: “Anh không hỏi tôi vì sao muốn anh phải làm vậy sao?”
“Những điều em làm ắt hẳn có lý của em, tôi yêu em bao gồm cả việc tin em.

Chỉ cần em vui vẻ chấp nhận tôi, dù em muốn tôi làm gì đều được.” Tình yêu luôn là khiến con người IQ thấp đi.

Hạ Dĩ Dạ sủng nịch ánh mắt làm Tân Mai toàn thân lông tơ đều dựng đứng.
Cô không biết vì sao tiềm thức của cô luôn luôn không tin tưởng Tề Mộ, dù anh ta có tích trữ bao nhiêu việc tốt, thậm chí ban đầu gặp mặt chưa từng tiếp xúc nhau, con người hắn đều không mang đến cho cô cảm giác đáng tin cậy an toàn.
Tân Mai ấp úng thử hỏi: “Tôi nếu như muốn mạng của anh, anh cũng sẽ cho?”

“Ấy không được, tôi không thể bỏ em lại một mình.” Kiếp này cô và hắn nhất định phải sống hạnh phúc bên nhau, đó là Tề Mộ chắc ăn suy nghĩ.
Tân Mai cũng không muốn ngốc cùng một chỗ quá lâu với Hạ Dĩ Dạ, cô đẩy người anh ta ra, lìa khỏi cái ôm ngột ngạc, Tân Mai thoải mái thở một chút.
“Em đi đây, hy vọng trong vòng một tháng sẽ nhận được tin tốt từ anh.” Tân Mai sửa lại váy áo chỉnh tề, không chút do dự muốn rời đi.
Tề Mộ tay to từ phía sau níu giữ cổ tay cô, Tân Mai ngừng lại: “Còn gì muốn nói sao?”
“Anh cứng rồi.” Tề Mộ không nói hết hoàn toàn ý tứ nhưng Tân Mai hiểu.
Hiểu, hiểu cái đếch!
Tân Mai gỡ tay Tề Mộ, không thèm xoay lưng nhìn anh ta lấy một cái, cô lạnh lùng bỏ lại một câu: “Anh tự giải quyết đi.”
Muốn bà phục vụ à?
Nằm mơ!!!
Tề Mộ nhìn bóng lưng thiếu nữ vô cớ giận dỗi bỏ đi cho là cô ngại ngùng, nhưng ngẫm lại hành vi kinh người từ trước giờ của cô.
Đều thấy không giống, hình như cô có thể phóng khoáng với người khác, nhưng sẽ không bao giờ hào phóng với anh.
Tề Mộ thoát lưng quần tự mình an ủi, anh không khỏi nghĩ đến nếu Tân Mai dùng ánh mắt khi xem Tư Vực mà đổi thành nhìn nhiều đến anh.
Cả người trong chớp mắt hưng phấn tê dại.
Lại nghĩ đến ánh mắt đó thuộc về Tư Vực, con ngươi Tề Mộ nặng nề u tối.
Nhất là Tân Mai bao nhiêu sự chú ý đều dồn vào người Tư Vực.

Nhiêu đó liền đủ lý do để hắn ta không thể tồn tại.

Tân Mai sang chảnh vừa đi vừa vuốt lại tóc tai, cô ngó đồng hồ đeo tay hiện 08:26 tối.
Yến hội chào mừng Tư Vực, nghe nói nhân vật chính đã lên sàn lúc 8h.
Hiện tại tiệc tùng bên dưới chắc là đã biến thành chỗ thương giới thượng lưu kết quan hệ khách khí chào hỏi.
Dọc đường dạo tìm chị gái, Tân Mai thu không ít đôi mắt không yên phận từ người khác phái.
Tân Mai sờ lên đôi môi sưng đỏ của mình, cô sợ bản thân lộ liễu quá mức đã cố tình tô thêm son môi màu đậm che đi.
Nhưng thiếu nữ không hề hay biết người từng trải liếc mắt đều biết được, cô chính là vừa mới trải qua vận động kịch liệt.
Thiếu nữ da thịt trắng nõn ửng hồng phấn mịn, đôi mắt ánh nước long lanh, mị sắc như tơ xinh đẹp khuôn mặt, khắp người toả ra mê người hương khí chẳng khác nào cừu non lạc đường đang dụ người phạm tội.

Đã có mấy tay nam nhân già đời lẫn trẻ tuổi ngo ngoe tiến lên.
Tân Mai ở sảnh không thấy Tưởng Kinh Hồng đâu, móc điện thoại ấn gọi đi một lúc mới có người nhấc máy: “Chị ở chỗ nào?”
Đầu dây bên kia lâm vào thật sâu yên lặng, Tân Mai cẩn thận lắng nghe thậm chí có thể nghe được hơi thở đều đều từ đối phương.
Một lúc mới truyền đến giọng nam chậm rãi cực kỳ quen thuộc: “Cô ấy đang nghỉ ở phòng 109.”
Tân Mai bang một chút, cơ thể xém nữa vấp chân té về phía trước.

Một nam nhân vẻ ngoài điển trai đỡ lấy cô.

Hào hoa lịch sự hỏi: “Vị tiểu thư này cô không sao chứ?”
Tân Mai di dời bước chân, lắc đầu đánh tiếng cảm ơn.
Người nam nhân điển trai kia nhấc lên ly rượu ngăn cô muốn mời một ly.

“Tiểu thư có bạn đồng hành đi cùng không?” lời này chứa biết bao thâm áo.
Đương nhiên Tân Mai bây giờ không có tâm trí, cô giống như không nghe thấy mà củng đầu lánh đi từ chối giao tiếp xung quanh.
Cô nhéo thật chặt điện thoại trong tay,Trong đầu chạy qua vạn câu hỏi vì sao giờ phút này Tư Vực cầm máy của chị gái, hai người thân thiết tới vậy sao?
Lòng cô có chút giá lạnh run rẩy.

Tân Mai đề nhanh sải chân nhìn cuộc gọi trên màn hình vẫn chưa kết thúc thử gọi một tiếng: “Vực…”
Bên kia một hồi lâu mới truyền đến tiếng “Ừm” thật nhẹ.
“Anh giữ máy đi, chúng ta gặp mặt nói chuyện.” Tân Mai nhấc váy đi thật mau.
Bỏ lại một đám yêu râu xanh ngơ ngẩn chưa kịp đi lên tán tỉnh đã nhìn mỹ nữ khuất dáng.
Tân Mai từ hành lang đi đến phòng 109, lúc cô đi ngang qua phòng 104 nghĩ thầm Tề Mộ chắc đã thu thập tốt hỗn loạn của Tư Hân Hân rồi đi, sẽ không trùng hợp tới mức bây giờ vặn ra chốt cửa rồi đụng mặt cô đâu ha.
Tự mặc niệm như thế, Tân Mai căng da đầu chạy nhanh chân như cơn gió lướt qua cửa phòng 104.
“Cạch” Tiếng mở cửa vang lên, làm Tân Mai trong lòng run lên nhìn cũng không dám quay đầu một mạch làm như không biết gì.
“Tiểu Mai.” Tề Mộ gọi tên thật của cô như nghiện mà cất tiếng hô to hơn: “Tiểu Mai Mai.”

Thiếu nữ hú hồn bấm tắt cuộc gọi, cô quay phắt đầu bực bội trừng Tề Mộ: “Anh có im đi không.

Chị tôi ở phòng gần đây, anh đi xuống dưới trước đi, tôi và chị sẽ nhanh cùng nhau xuống.”
Hạ Dĩ Dạ linh hồn Tề Mộ thực sự khó khống chế.
Tân Mai nghĩ cách đuổi anh ta đi.
Tề Mộ lại thấy cô nhắc tới Tưởng Kinh Hồng, bộ dáng giống có tật giật mình.

Anh ta nghĩ đến mối quan hệ bất chính hiện tại giữa cô và anh không biết sao lại vui vẻ bật cười.
Tân Mai không dám nhiều lưu lại, cô đã muốn chạy tới chỗ Tư Vực.
Tân Mai phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng nói ngứa đòn của Tề Mộ: “Baby đừng sợ, tôi sẽ sớm nghĩ cách làm mối quan hệ của chúng ta danh chính ngôn thuận được công chúng thừa nhận.”
Dứt lời Tân Mai nhìn thấy cửa phòng 109 rộng mở, Tư Vực ỷ ở cửa tư thái lười biếng ung dung, dĩ nhiên đều nghe được lời nói trơ trẽn mờ ám của Hạ Dĩ Dạ.
Rõ ràng đối diện đôi mắt không hề gợn sóng của Tư Vực, nhưng Tân Mai cảm thấy âm phong từng trận vây quanh, Tân Mai vẻ mặt không thiết sống mà nhào vào người Tư Vực.
Thao tác nhanh nhẹn đóng cửa lại, đề phòng Hạ Dĩ Dạ chạy tới mách lẻo.
Bổn bảo bảo cần được cứu rỗi linh hồn.
Trái tim không ngừng loạn nhảy từ từ bình ổn chút.
Cô miễn cưỡng nặng ra một nụ cười: “Hi, Chị gái em đâu?”
“Đi rồi.”
“Đi đâu?” Tân Mai nhìn một vòng trong phòng, quả thực không thấy Tưởng Kinh Hồng ở.

Cô vừa âm thầm thở phào một hơi liền nghe từ ngữ lạnh lẽo tra hỏi từ người đối diện.
“Trăm phương ngàn kế gấp gáp muốn thế thân phận của Kinh Hồng làm vợ Hạ Dĩ Dạ đến vậy?” Tư Vực một bước đi tới.
Tân Mai đối diện loại khí thế quá áp bức người này cô theo bản năng lùi lại một bước.
Tư Vực được nước lấn tới càng ép sát: “Thích làm tiểu tam chen chân?” Thế gian này thiếu đàn ông hay sao, vì sao cô cứ đâm đầu vào kẻ không đáng đó.
Cô lùi một bước anh tiến một thước, áp đến Tân Mai liên tục chùn bước.
“Em không có.” Làm tiểu tam gì đó cô hoàn toàn không có đam mê, có vẻ Vực đã hiểu lầm sâu sắc con người cô.
Tân Mai nhìn Tư Vực mỗi một câu đều là chất vấn hỏi tội, cô có chút rối loạn trong lòng.
“Dối trá.” Tư Vực nắm lấy cằm Tân Mai, mỉa mai ánh mắt dừng trên cánh môi sưng mọng của thiếu nữ: “Để cho thằng con trai khác hôn, đối ai đều có thể tiện miệng.”
Cô còn nói không thích hắn, thái độ của cô rõ ràng mập mờ không dứt với Hạ Dĩ Dạ, giờ còn lúng ta lúng túng…bảo anh làm sao tin?
“Không, em trong sạch chỉ để cho anh huỷ.


Tuyệt đối chưa phát sinh dơ bẩn quan hệ cùng người khác.” làm sao thì anh mới chịu tin lời em nói đây.
“Trình độ nói dối không biết chớp mắt, cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cô sao?” Tư Vực trào phúng cười.

“Chỉ có kẻ ngu mới tin cô.”
Tân Mai nhìn anh tuấn tú khuôn mặt như thế nào có thể cười chói mắt đến cứa tim người như vậy.
Cô há miệng thở dốc còn chưa kịp mở lời, điện thoại của Tư Vực đã reo lên.
Là dãy số của Tư Hân Hân.
Không biết bên kia nói cái gì.
Chỉ thấy Tư Vực sắc mặt dần không tốt.
Anh cho di động vào túi quần, lạnh lẽo bộ mặt liếc qua nhìn cô: “Ở chỗ này chờ.

Không được đi đâu, hiểu chưa?”
Tân Mai tròn mắt định tiến lên.
Tư Vực đã nhanh chóng đóng cửa rời đi, cô nhìn theo cái bóng của anh vội vã biến mất.
Đôi mắt đen chứa ánh cầu vòng vụn vỡ, cô ngồi phịch ở sofa ôm gối đầu thất hồn lạc phách.
Giọng nói trong di động anh rất nhỏ nên không nghe được là nói gì, nhưng bốn phía yên tĩnh cho nên khi nãy Tân Mai mập mờ nhận ra tiếng thút thít của Tưởng Kinh Hồng.
Không được, anh với cô còn chưa nói rõ ràng đâu.
Bộ dáng Tư Vực lúc nãy hẳn là trong lòng có khúc mắc rất lớn đối với cô.
Tân Mai thẫn người một lúc vội ném gối đứng dậy.

Cô không yên tâm gấp gáp chạy ra ngoài.

Muốn đuổi theo Tư Vực.
Nhưng anh đã sớm biệt tăm.
Lúc ra khỏi phòng 109 vài mét, phía sau bỗng có một bàn tay dài tới kỳ quái vươn tới khăn mù xoa bịt chặt mũi cô.

Tân Mai đột nhiên tối sầm mặt mày, hôn mê bất tỉnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.