Bạn đang đọc 1001 Cách Xuyên Không Cùng Vai Ác – Chương 45: Tg2 Lục Diệp21
Ma giới buổi trưa vẫn là âm âm u u.
Nàng leo người lên tháp mỹ nhân an tỉnh nhắm mắt, ngủ một giấc.
“Chàng thật đẹp mắt, sau này ta gả cho chàng có được không?” Một đứa bé chừng 10 tuổi mặc váy dài màu trắng xinh xắn đáng yêu theo đuôi một người nam nhân, ánh mắt nàng ta nhìn hắn si mê mà chìm đắm.
“Ngươi về đi.” nam nhân tuấn mỹ vô song ngồi ở một chỗ yên tĩnh mà lẳng lặng chú tâm điêu khắc một thứ gì đó, không hề để ý chút nào câu nói kia.
Cảnh thoáng chuyển.
Vẫn trên bàn đá đó nam nhân kiên trì đục đẽo mảnh ngọc kia, dùng tu vi mà điêu khắc nó.
Nữ tử bạch y hôm nay đến mang theo rất nhiều bánh hoa quế vừa ăn vừa ngẩn người ngắm nhìn hắn: “Ta phải làm gì thì người mới đồng ý cưới ta?” nàng nhỏ giọng bày tỏ: “Ta không cần sính lễ, rất dễ nuôi, còn nghe lời, nếu không muốn nuôi ta thì ta sẽ tự nuôi mình, cũng có thể nuôi luôn chàng và chăm con nha.
Ta sẽ sinh thật nhiều Tiểu Vực Vực cho chàng, trăm lợi không hại.”
“Ngươi quá ồn.” nam nhân nhàn nhạt quét mắt, mi mắt chỉ nâng một chút rồi lại cúi đầu.
Cảnh lại chuyển đổi.
Là núi non kiên cố trùng điệp, bạch y nữ tử ánh mắt tương vọng xuống vực thẳm kia, cao giọng hô to: “Tiểu Vực, Tiểu Vực nhà ta ơi! Diệp Diệp yêu ngươi nhất trên đời này! Đời đời kiếp kiếp yêu chàng!” thanh âm nàng vang vội quanh quẩn chấn khắp núi non.
Tân Mai giống như linh hồn phiêu bạc, một kẻ ngoài cuộc trơ mắt nhìn bạch y nữ tử như thế nào từng ngày từng ngày ném mặt mũi đi theo đuổi cục đá nam nhân kia.
Hắn thi thoảng mới nhìn nàng một chút, ánh mắt luôn là không kiên nhẫn.
Chỉ là năm tháng một trôi mau tiểu cô nương kia càng trưởng thành thời gian đến thăm hắn càng ít đi.
Nam nhân đó hắn là người dân ở chân núi, cũng không phải chung môn phái với nữ tử kia.
Cho đến một ngày nàng mỉm cười khắp người đều là thương tích che chắn tốt mới chạy đi tìm hắn, rõ ràng nàng biết dẫu thế nào hắn cũng sẽ không quan tâm dù nhìn thấy nàng thương tích đầy mình cũng chưa chắc đau lòng, nhưng nàng vẫn là không nghĩ cho hắn xem.
Nàng dắt theo rất nhiều đồ tốt cho hắn, đều là những đồ đại bổ tăng cường tu vi, chữa thương thần hồn.
Nàng biết hắn cơ thể luôn là bị thương, nàng nói chỉ cần hắn ăn mấy thứ này, nàng sẽ ngoan ngoãn không làm ồn nữa mà rời đi.
Hắn giống như thật chán ghét nàng, mỗi một lần nghe câu nói đó đều sẽ ăn vào.
Một đêm đó hắn phát điên, đôi mắt đỏ tươi như máu mà rời đi, một lúc sau khi về cả người đều mang theo huyết tinh hơi thở, hắn nhìn đến nàng ngây ngô ngồi trong phòng khắp nơi nhìn ngắm.
Cũng không biết là làm sao hắn lại tiến đến ôm chặt lấy nàng, giây phút đó Tân Mai thấy được rõ ràng biểu cảm mừng như điên của nàng, nàng vui mừng ôm lại hắn, hắn khẽ hôn lấy môi nàng, không biết khi nào trong phòng bốc lên một mảnh lửa nóng ái muội, thân hình nam nữ quấn lấy nhau không rời.
Bạch y nữ tử cho rằng hắn đã chấp nhận đáp lại tình cảm của nàng, hắn sẽ hôn nàng, sẽ cho phép nàng ngủ trên giường hắn.
Còn tặng cây trâm mà chính tay hắn tạc cho nàng.
Nhưng ánh mắt nhìn nàng vẫn rất lạnh lùng một chút cảm tình nơi đáy mắt đều không có.
Tân Mai nhìn ra.
Dù họ có bao nhiêu triền miên trên giường, nhưng khi nam nhân rời khỏi cơ thể nàng đều một bộ “rút X vô tình”.
Tình trạng vẫn luôn duy trì cho đến một ngày có một nữ nhân khác xuất hiện trước cửa nhà hắn.
Bạch y nữ tử thói quen mọi hôm mang đồ mà đến, nữ nhân áo xanh kia đứng trước mặt nàng chặn ngang một câu: “Từ nay ngươi không cần đến đây nữa, chàng ấy không muốn thấy ngươi.”
Bạch y nữ tử ngoan cố muốn vào xác nhận, lại nghe nàng ta cười đầy khinh miệt nói nàng không biết xấu hổ, vô liêm sĩ không có lòng tự trọng, ô nhục nữ tử tu chân giới.
Nữ nhân cười xong lại thì thầm một câu như sét đánh vào tai nàng: “Lục Diệp à Lục Diệp ngươi không thắc mắc a, A Lục mà chàng gọi tên mỗi đêm thực sự là ngươi hay không ư? Trước đây ta đi một đoạn thời gian hiện tại chính bản đã trở lại, thế thân như ngươi cho rằng còn chỗ dùng?”
Nữ nhân kia liếc mắt xem nàng tràn đầy đắc ý phun ra lời nói: “Thập Lục là tên ta.”
Bạch y nữ tử sau hôm đó không còn đến nữa.
Hai năm sau cha nàng chết, là đỡ một kích thay cho mẫu thân của nàng, mà người giết cha nàng chính là người nam nhân nàng yêu nhất.
Hắn! nam nhân nàng yêu nhất, giết mất người thân nhất của nàng!
Mẫu thân bảo hộ nàng, mang theo nàng chạy.
Toàn bộ môn phái của nàng bị phục kích, kẻ trọng thương, người mất mạng.
Kình Thiên sơn phái một mảnh hoang phế.
Mười năm sau nàng cùng mẫu thân.
Tiên tôn, chưởng môn, những người còn sống đều đã cố gắng một phen tu bổ chấn chỉnh trở lại bộ dáng Kình Thiên Sơn phái năm xưa.
Mang trên vai những vong hồn của đệ tử đã mất mà sống sót trả thù.
Một lần tình cờ gặp lại hắn, hoàn cảnh chính là thù không đội trời chung, hai người hai chiến tuyến.
Nàng là Lục Diệp tiên tử, chàng là Tương Vực ma tôn.
Hắn lúc này nhận ra nàng, tuyên cáo tu chân giới bức cưới nàng làm thê.
Điều khoản là gả nàng tu chân giới sẽ được yên bình, Ma giới sẽ ngừng chiến không xâm phạm nữa.
Lúc đó môn phái của nàng là không phục, thề chết không để Ma giới chèn ép uy hiếp nàng, nhưng nàng nói họ, nàng là đồng ý gả cho hắn.
Ngày đại hôn.
Nàng lấy con dao mà Tiên tôn cho nàng kết liễu hắn.
Đòi lại món nợ giết cha.
Máu vẫn luôn từ thanh chuỷ thủ kia chảy ra bên ngoài, ướt cả y phục đỏ mà nàng hằng ao ước, dao nhợt nhạt đâm được vài li trên ngực hắn đã làm nàng đau trát tâm.
“Khi ấy ta vẫn luôn mong ước được làm tân nương của chàng.” giọng nói nàng run run, khớp tay chớp nhoáng xoay chuyển không do dự mũi dao hướng thẳng vào thân mình, xoáy vào trái tim đang đau đớn trên cơ thể nàng.
Nàng giết hắn, nàng làm không được!
Nhưng thù cha, nàng không thể không báo, nàng với hắn ban đầu đã định sẵn không kết cục tốt đẹp.
Tương Vực bàng hoàng, hắn cho phép nàng giết hắn, lại không nghĩ phút cuối cùng nàng giết lại là chính mình.
Hắn biết nàng có bao nhiêu yêu hắn.
Thực tế từ lâu hắn đã cảm mến thầm yêu lại nàng, không, không phải, là từ ánh mắt đầu tiên đã yêu nàng, ngày ấy hắn điêu khắc trâm chính là để tặng nàng, nó sẽ bảo hộ nàng thay hắn.
Nhưng nàng đã đánh gãy nó, từ ngày cha nàng mất.
Hắn không phải cố ý giết hại người nhà nàng.
Khi hắn sinh ra trên người hắn đã tồn tại ma chủng, lực lượng ma chủng dần lớn mạnh càng lúc càng khống chế ăn mòn nhân tính làm hắn đánh mất lý trí.
Cho nên trước giờ vẫn luôn xa lánh nàng, sợ khống chế không tốt mà ngộ thương nàng.
“Nàng đừng chết đừng ngủ, nghe lời ta có được không?” hắn ôm nàng cho nàng uống lên máu hắn, dùng tu vi tẩm bổ rót vào cơ thể nàng.
“Ta hận nhất là chàng, yêu nhất là chàng! Ta biết chàng không có yêu ta, chỉ là thấy ta tội nghiệp mà thôi…” nàng chăm chú nhìn hắn, tươi cười dần nhợt nhạt.
“Ta cưới nàng là cam tâm tình nguyện không hề thương hại nàng.” Hắn vuốt ve môi nàng gấp gáp nói: “Uống máu ta đi, đừng nói chuyện nữa, chỉ cần nàng sống muốn gì ta cũng sẽ cho, có được không?”
Nàng mỉm cười nằm ở trong lòng ngực ấm áp kia, tham luyến sự ôn hoà dịu dàng dỗ dành này, đây là bộ dáng mà hắn trước nay chưa từng bày ra cho nàng thấy.
“Ta…làm tân nương tử có đẹp không?” trước khi nàng ý thức mất đi, nhìn thấy hắn hốc mắt đỏ bừng nói cái gì đó nhưng nàng nghe không rõ.
Tân Mai là kẻ ngoài cuộc xem rất kỹ càng, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.
Cuối cùng Ma giới ngày đại hôn bị đánh lén, trận địa va chạm lớn kinh hoàng.
Sau ngày đó Ma giới tổn thất nghiêm trọng, Ma tôn đại nhân mất tích.
Nửa năm sau hắn xuất hiện chính là một trận oanh động.
Hắn đoạt được truyền thừa của Hỗn Thế Ma vương giết người tu chân giới lấy máu lấy oán khí tưới lên Hỗn Thiên Quyết gia tăng sức mạnh.
Tu chân giới đánh nhau cùng Ma giới một trận so một trận ngày càng lớn, Thiên giới giống như phát giác ra điều bất ổn nơi đây mà cử tiên quân xuống yểm trợ tu chân giới.
Nàng ở xa xăm nhìn đến phút cuối Ma tôn bại dưới tay một vị anh tuấn mỹ nam chính khí ngất trời.
Tương Vực vết thương chồng chất, xuất khẩu niệm quyết, thời gian như bị lời nguyền bao lấy hư không đỏ rực một mãnh, hỗn độn hồng quang chi lực buông xuống, vạn vật như ngưng động, chỉ riêng nơi không trung tiếp diễn mạnh mẽ lung lay chớp mắt chấn động.
Ánh sáng đỏ tươi dần lan toả tưới khắp thiên địa.
Nàng giống như chịu vạ lây toàn linh hồn như bị hút vào cái gì đó, Tân Mai từ mộng cảnh tỉnh dậy chớp mắt sững sờ ngồi thừ người, chân tay toàn thân tràn đầy mồi hôi lạnh lẽo, lẩm bẩm niệm lên: “Lục Diệp.”