Bạn đang đọc 1001 Cách Xuyên Không Cùng Vai Ác – Chương 30: Tg2 Thành Quả Đều Nhờ Hào Quang Nam Chính 6
Tuyết rơi dày đặc nữ nhân lam y áo không đủ ấm bước chân ngày càng run rẩy lợi hại hơn, Tân Mai nhìn một lúc xoay người không nghĩ quản lại cảm giác dưới chân hơi trầm, một bàn tay gầy yếu nắm lấy chân cô.
“Tiểu muội muội có nhìn thấy một vị đại sư trẻ tuổi toàn thân giống như phát quang đi ngang qua không?” nữ nhân này tầm mười tám tuổi, môi miệng quá lạnh mà bong tróc, thanh âm run run, ngũ quan bình thường đường nét không khó nhìn, y phục giống như con nhà dân áo thô.
Tân Mai hơi nhíu mày, mím môi đưa một tay ra nâng cô ta đứng dậy: “Đại sư đã đi xa rồi.” nữ nhân này khẳng định là fan cuồng của Vô Ước đại sư rồi.
Thần sắc lộ ra tiếc nuối khổ sở rất rõ rệt, cô ta khẽ lắc đầu cười tự giễu: “Ngài ấy vẫn là tránh ta.”
“Y y nha nha” đôi tay múp múp bụ bẫm vỗ vỗ vào người Tân Mai.
Cô khẽ liếc nhìn tiểu oa oa trong lòng ngực.
“Ta xem tỷ giống như sắp đông cứng thành nước đá rồi, nếu muốn có thể vào nhà sưởi ấm một chút.”
“Đa tạ muội.” nữ nhân khẽ cười cùng theo vào bên trong.
Vì trời quá tối muộn Tân Mai cũng không phải là người quá máu lạnh nhìn cô nương gầy yếu phơi xác đêm đông, dù ban đầu không muốn xía vào nhưng khi cô ta nắm lấy chân Tân Mai vẫn là làm cô thay đổi ý định.
“Tỷ tên là Ngọc Nhu là dân bản địa ở đây, nhưng nhà tỷ cách khá xa nơi này.
Muội muội tên gì vậy?”
“A Kiều.”
“Tên xứng với người, đều thật đẹp.” Ngọc Nhu cảm thán một tiếng thấy Tân Mai thờ ơ không đáp lời giống như cũng không để ý là có thêm một người ở đây.
Chỉ bận bịu bôi trét lên mặt những thức màu xanh kỳ quái.
Ngọc Nhu xoa tay ngồi sưởi ấm ở bên lò than e dè quan sát hỏi Tân Mai “A Kiều muội, ta có thể ngủ nhờ ở đây một đêm được không?”
“Không thành vấn đề, bên kia có ghế mỹ nhân phô thảm dày ngủ sớm đi, ngày mai có thể đi.”
Tân Mai bỏ xuống một câu liền im lặng đắp chăn nằm ngủ, như là sợ ngủ trễ một khắc sẽ mau thành bà già, mặc cho Ngọc Nhu cởi mở tự nói luyên thuyên một hồi lâu mới phát giác bản thân nói nhiều mà người ta đã ngủ từ lúc nào, sợ làm phiền giấc ngủ người khác, bèn tự giác khép miệng.
Sáng hôm sau.
Tân Mai là bị tiếng khóc oanh động oa oa làm thức giấc.
“Ngáp!” Tân Mai vươn vai lờ mờ nhìn vào cái noi theo bản năng, phát hiện không thấy oa oa nam chủ.
Cô tầm mắt tìm kiếm quanh phòng thấy được Ngọc Nhu tay ôm nam chủ tay trái đang đút từng muỗng sữa cho đứa nhỏ uống nhưng Thương Dương không ngoan liên tục né tránh, thấy cô tỉnh dậy càng là vươn bàn tay bụ bẫm ánh mắt ngập nước hướng cô như là cầu được ôm ôm.
Đáp lại ánh mắt trông mong của oa oa nam chủ chính là Tân Mai ngáp ngáp lười ịch ngã người nằm xuống giường ngủ tiếp.
“Oa!” Tiểu Thương Dương uất ức gào khóc càng thảm.
Một hồi lâu tiếng khóc chỉ tăng không giảm, Tân Mai đinh tai nhức óc cuối cùng vẫn là đoạt nam chủ ôm vào trong lòng dỗ dành hống: “Ôi, ôi ầu a dí dầu __bé bi ngoan ngoan, tìm về giấc mơ, kéo a kéo a trở về thơ ấu, vì không nghe lời, tiếng chân vội vã, bóng hình người đi nơi nao”????????
Tiểu Thương Dương mút tay ngô nghê cười nhìn cô.
Tân Mai thở phào một hơi biết ngay là nhớ thương giọng ca tiên cá của cô mà.
Hát ru hay quá làm người nghiện cũng là cái tội.
“A Kiều, lúc sớm dậy ta đã thấy đứa nhỏ ngọ ngoẹ nhìn muội, còn tưởng nó đói, không ngờ càng dỗ càng khóc lợi hại hơn, làm ồn đến muội thực xin lỗi.”
“Không sao, Tiểu Dương là ngại người lạ.” Tân Mai tự cho là vậy.
Lúc sau Tân Mai cùng Ngọc Nhu nói chuyện phím một ít với nhau, Ngọc Nhu là cô gái tính tình đơn thuần thẳng thắn nói đôi ba câu đã kể ra một năm trước cha cô ta gặp tà bệnh kỳ quái không thuốc chữa tưởng chừng chờ chết lại vô tình được Vô Ước đại sư hoá duyên đi ngang qua cứu độ mới thoát khỏi cơn nguy kịch.
Từ đó hằng tháng Ngọc Nhu hay thay cha lên chùa dâng hương, tìm Vô Ước đại sư tạ lễ, hôm qua cô ta là tiếp tục đi Linh Thiền Tự vốn định sớm trở về nhà lại gặp phải tặc cướp là đại sư cứu cô ta.
Tân Mai lắng nghe, ánh mắt thẳng tấp nhìn Ngọc Nhu một hồi: “Tỷ thích đại sư?”
“Không…Ta” Ngọc Nhu khẽ giật mình, con ngươi đảo trốn tránh, dưới ánh nhìn nghiêm túc của Tân Mai cuối cùng vẫn là rụt người gật đầu: “Phải.”
“Nhưng ta không phải thích theo kiểu nam nữ, đại sư là đại ân nhân của nhà ta, ngài ấy giúp ta____”
“Tỷ có thể lừa tất cả mọi người nhưng không lừa được bản thân mình, thích chính là thích.” Tân Mai đứng dậy ít được nghiêm túc chậm rãi nói: “Ta khuyên tỷ một câu, thà khuấy động trăm hồ nước cũng không nên nhiễu loạn lòng người tu hành, Vô Ước đại sư là đắc đạo cao tăng nếu không nhiễm hồng trần vẫn đại ái muôn sinh cách chính quả là không xa, tỷ từ bỏ đoạn chấp niệm với ngài cũng là tạo đại phước cho chúng sinh.”
Hình hài chừng 11 tuổi nhi đồng ăn nói rất không hợp tuổi tác.
Tân Mai nghe đôi câu từ miệng Ngọc Nhu lúc nhắc đến Vô Ước đôi mắt cô ta luôn sáng lấp lánh nhìn đã biết được một số tình tiết tương lai nếu theo đà phát triển chính là tuồng tình yêu chốn phật môn, phá đạo người tu quen thuộc.
[Ký chủ sao cô khi không lại đi bao đồng vậy? Chuyện này liên quan gì cô đâu.]
Tân Mai: ta là chịu đựng không được nha.
Vô Ước đại sư lớn lên đẹp như vậy sao có thể cắm vào Ngọc Nhu thật bình phàm.
[Không lẽ cắm vào cô thì xứng à? Ký chủ đang tự luyến sao?]
Không tới nỗi…Ơ bậy nha, Vô Ước đại sư trong lòng ta là gần như thần phật chỉ có thể xa xăm nhìn không thể dâm loạn.
Ngọc Nhu há miệng, khuôn mặt nặng nề không hiểu được bản thân tại sao đối trước cô bé A Kiều này vẫn là nói ra tiếng lòng: “Ta không bỏ xuống được.”
“Nếu phải cùng lôi kéo nhau vào địa ngục chịu thống khổ, tỷ chịu đựng được hậu quả nhưng sẽ nỡ lòng nhìn ngài bị lôi cuốn?” Tân Mai vỗ về chơi đùa với Tiểu Thương Dương, một bên nói: “Ta nói được bao nhiêu cũng đã nói, tỷ quyết định thế nào vẫn là con đường của tỷ.”
Bên nhau mà phải lôi kéo đối phương sa đoạ vào địa ngục vô lối thoát đây là vì chưa thật sự yêu người ấy hơn bản thân mình.
Nếu không sẽ có một cách lựa chọn cao thượng hơn là lẳng lặng nhìn người đó có con đường trải đầy hoa vinh quang vô lượng mà không phải nếm mật nằm gai chịu khổ.
[Ký chủ cô sai rồi, nếu có người nói với cô thà chịu khổ mà được ở bên nhau đó mới là hạnh phúc thì sao?]
Kệ họ chứ sao, tôi quản được họ yêu là khổ, không yêu thì lỗ gì đó sao.
[Ký chủ cô thật là đồ cục hứng!]
“Ta hiểu lòng tốt của muội.
Lần sau ta còn có thể đến đây chơi với muội không?”
“Không thể.
Muội rất bận.” Tân Mai thẳng thừng từ chối, không vì lý do gì đơn giản là cô lười giao tiếp, thời gian lo cho tổ tông nam chủ đã chẳng còn bao nhiêu để chăm sóc dung nhan rồi.
“Vậy ta không phiền muội nữa, ta trước đi, hẹn gặp lại tiểu muội.” Ngọc Nữu giống như nghe không hiểu mà cười vui vẻ rời đi còn nói vài ngày nữa sẽ mang trái cây ngon cho cô để tỏ lòng biết ơn tối qua.
…
Mấy ngày trôi qua nhàn tản Lão Cẩu vẫn là thương lượng với cô.
Tân Mai lơ ngơ bị bắt nghe Lão Cẩu lãi nhãi:
“Thế giới đại biến chính cô là kẻ tội đồ, đừng trách bổn thần không nhắc nhở, sớm muộn nào thiên đạo cũng sẽ cho sét đánh cô hồn phi phách tán!” Vốn dĩ thế giới này nhiều hơn thiên lực còn tưởng sẽ lời to, ai ngờ bị Tân Mai trục lợi vơ vét thế này.
Tân Mai ngoái ngoái lỗ tai: “xuy! Im mồm nào.”
Vì nhớ đến nhận được nhiệm vụ nuôi nam chủ là do bôn ba ngoài đường cho nên muốn mau kích phát nhiệm vụ ẩn còn lại, Tân Mai đã bỏ bê chăm sóc Thương Dương mà hằng ngày năng nổ chạy ra bên ngoài.
Lúc đi còn để bình sữa cạnh tiểu nam chủ dặn dò đói thì tự uống, ngủ hay vệ sinh tuỳ ý khi về cô sẽ dọn dẹp.
Cảm thấy bản thân hầu hạ tổ tông nam chủ như vậy đã rất chu toàn, hắn cũng đã đồng ý rồi.
Nhưng Lão Cẩu nhãi nhép vẫn cứ rầm rì trách móc cô hoang đường.
“Ô ê a a là Tiểu Dương nói đồng ý hả? Cô khi nào thì hiểu tiếng trẻ con?” Lão Cẩu cay cú thấy cô không phản ứng lão thì miệng mồm châm chọc càng hăng: “Cô đồ điên, cây trâm xấu quắc, phấn hồng như lỗ đít khỉ, son thì màu như bồn máu mua tốn tiền, lựa hàng thì lâu hoang phí thời gian.
Nhiệm vụ nuôi nấng chu đáo nam chủ thì không lo làm, đồ xạo sự!”
Tân Mai túi lớn túi bé hăng say đi chợ mua sắm cả ngày, lúc thấy vài vị thiên kim tiểu thư đi ngang qua được kiệu phu đưa đón, nô tỳ thì hầu hạ xách đồ che nắng.
Cùng cảnh ngộ đú đởn mua đồ mà không cùng một đẳng cấp, Tân Mai đột nhiên tủi thân, suy tư một lúc đôi mắt chợt sáng.
Khi ngày đã trôi và màn đêm vọng về.
Tân Mai ôm một đống vật dụng ngồi bào bào chế chế, một bên ru ngủ chăm nom nam chủ vô cùng bận rộn.
Ai, Thật chán chết.
Quẩy một chút cho có không khí vậy!
Ba ngày sau.
Tân Mai ôm nam chủ cùng đi buôn bán thử vận may, cô mở sạp hàng kinh doanh không ngờ một bước thành danh làm ăn phất lên, tạo ra trào lưu mới.
Cô dùng kiến thức hiện đại áp dụng ý tưởng đã tạo ra làn sóng không nhỏ đối với triều đại này.
Trong một thời gian ngắn từ phong cách ăn vận trang nhã cách tân đến xu hướng kiểu tóc nữ nhân, son phấn, mỹ phẩm dưỡng da trong nước vào ngoài nước đều là do cô cung cấp.
Tân Mai chế tạo ra mỹ phẩm dưỡng da hiệu quả luôn là nhất đẳng nhưng khổ nổi cô rất lười, tung ra vài chiêu múa may liền thu lợi nhuận đếm tiền mỏi tay, cung cấp đồ dưỡng da cho phi tần chốn hoàng cung, bạc thưởng hàng tháng vốn đã đủ để trở thành tiểu phú bà.
Lão Cẩu nói cô suôn sẻ thuận lợi đều là do đang hưởng quang hoàn của tiểu nam chính.
Vì biết nguyên chủ vốn trời sinh xinh đẹp dễ gây chú ý nên Tân Mai ngày nào cũng nguỵ trang bản thân thành cô nương dung mạo thanh tú bình thường để tiện xuất đầu lộ diện mua bán.