1001 Cách Xuyên Không Cùng Vai Ác

Chương 18: Thế Giới I Trốn 17


Bạn đang đọc 1001 Cách Xuyên Không Cùng Vai Ác – Chương 18: Thế Giới I Trốn 17


Mây đen trôi lờ dần che khuất mặt trời khiến thành phố càng rơi vào u ám, bất cứ nơi nào cũng có thể thấy vết máu cũ kỹ, trên mặt đất ngổn ngang đủ loại phương tiện giao thông túi rác tứ chi người đã khô, xác thú bị xé nát tanh tưởi gay mũi.
Bốn phía yên tĩnh như chết.
Không người sống sót.

Duy nhất một cô gái bước đi chậm rãi, nghiêng đầu tìm kiếm xung quanh thứ gì đó nơi hoang phế đường phố.
Lão Cẩu cười nhạo: “Cô có muốn soi gương nhìn thử bộ dáng hiện tại bản thân không?”
Tân Mai cắn môi không phản bác.
Khỉ gió! Tưởng cô muốn đi chậm rì như vậy sao.

Vết thương trên vai cmn rất đau luôn ấy.
Bà đây nhục nhã với hình dạng này quá! Muốn tự sát.
Lão Cẩu dường như thấy được một tia chán đời của cô, uyển chuyển vỗ về: “Cô nhìn vũng nước động kia đi, hình ảnh phản chiếu thiếu nữ đi đường tư thế thoát tục không dính khói lửa nhân gian.

Mỹ mạo tựa hoa dù trọng thương.”
Tân Mai ấm ức nghĩ mà tức.
Tề Niệm lúc ngã xuống hơi thở thoi thóp mọi người đều cho là cô hại cô ta.
Tề Mộ tự dưng nhảy ra ôm Tề Niệm oán giận phát lửa nhìn cô: “Ninh Á Doanh sao cô lại độc ác như vậy? Muốn trả thù thì cứ nhắm vào tôi, vì sao hãm hại chị tôi hả?”
“Con mắt nào của anh thấy tôi ra tay? Chó cắn Lã Động Tân không biết lòng người tốt mà, tôi muốn thì đã hại ngay từ lâu…” còn cứu người làm gì? Tân Mai chưa kịp hết câu đã thấy Tề Niệm thổ huyết chỉ tay về hướng cô như muốn nói điều gì đó.
Tề Mộ nóng mắt nghĩ chị hắn khẳng định do cô hại còn chối.
Tân Mai cảm thấy Tề Niệm như xuyên qua cô chỉ đến hướng tối, cô tinh mắt phát hiện có bóng đen rục rịch, tò mò xoay người định lôi ra thủ phạm lại nhận một chưởng mang tia sét nhỏ nhanh như chớp đánh úp tới, khoét lên vai thịt đều muốn khét làm cô đau đến xém ngã sõng xoài ra đất.
Tề Mộ dị năng toàn hệ chưa xảy ra sai sót bao giờ nhưng lúc nãy hắn rõ ràng không cố ý, lỡ tay đánh cô vì nghĩ cô rời đi muốn ngăn cản, ý thức bỗng có phần mất kiểm soát điều khiển hệ mộc thành dị năng hệ lôi, khống chế không được dị năng trên tay nên đả thương Tân Mai.
Tân Mai khuỵu chân cố đứng vững, đột nhiên không muốn đôi co giải thích phí lời với loại người khiến cô ghét cay này, liền cậy mạnh mà bỏ đi.

Lần này hắn thế nhưng không cản cô, Tề Niệm thương tích nghiêm trọng hắn không thể đuổi theo cô mà chọn cứu chị gái.
Lúc đó không ai ngoài cô nhìn thấy cái con xác sống vàng kim ẩn nấp phục kích Tề Niệm.

Chả hiểu xác sống vừa thăng cấp 4 sẽ có loại IQ trò đùa dai não phình sắp đặt màn kịch đó.
Nhất định có quỷ mà!
Cô trải đời non kém nếu thật cứu người còn bị vu khống, lần sau tuyệt đối không tốt tính nữa, lòng người rẻ rúng quá mà.
Cô là ai? Là người bụng dạ hẹp hòi, chỉ giữ hình tượng mới tạm bỏ qua hắn.
Đánh cô một cái, cô sẽ thù rất dai.

Cứ đợi đấy nợ không vơi đâu được!
Tân Mai nhọc công lắm mới tìm được chiếc xe còn xăng, lái một chút lại nghe Lão Cẩu dò đông dò tây chỉ đoạn đường an toàn cho cô đi.
“Ầm!” mặt đất rung rinh chấn động, tiếng nổ liên tục diễn ra.
” Bùm Bùm Bùm!”
Lão Cẩu thở dài thườn thượt: “Ai, trời tuyệt đường thần mà! Phía trước có bom, phía sau có tang thi.”
Sinh mạng cô giờ gắn kết với thần linh có thấy vinh hạnh không?
“Rầm” Tân Mai mở cửa xuống xe, vận động gân cốt chuẩn bị phát động marathon đường dài tránh zombie, thử thách quá lớn khiến cô hơi đắn đo.
Mục đích Tân Mai không phải tìm chết mà là tìm người.

Nên bắt đầu rời khỏi căn cứ làm Lão Cẩu hiểu lầm, chính là cố tình doạ cho Lão chết khiếp.
“Ầm! Ầm Ầm!” Tiếng nổ bom tanh bành mỗi lúc một lớn, thu hút thính giác xác sống, chúng nghe thấy mà tụ tập kéo nhau lũ lượt tập trung đến.
Ba phút sau.
Cô gái mỏng manh yếu đuối phải chống chọi cùng đám xác sống dị dạng, theo lý thuyết vận may vai chính tua tủa phải mở ra đường thoát mới đúng, cho nên đây là lừa người.

một xác sống phi vèo ra như đạn bắn.
Tân Mai hú hồn tránh được một kiếp trèo nhanh lên nóc xe quân dụng đang chạy của người qua đường.
“Tê” Cô hít một ngụm khí lạnh, mồ hôi thơm đầm đìa, đau nhức từng cơn ở bả vai truyền đến.
Từng làn gió quất vào mặt đến đau rát, tóc tai Tân Mai thiếu điều phấp phới như lá cờ tổ quốc tung bay trong gió lạnh.
Xe chạy băng băng vận tốc vô cùng nhanh nhẹn điêu luyện thỉnh thoảng xác sống lao đến đều nghe tiếng bị tông bị cán “rùm rụp” mềm xương, hết ánh sáng dị năng này đến dị năng khác công kích phi ra ngoài.
Chiếc xe rượt theo phía sau, trên nóc đầu xe có một con xác sống đu đu bò xuống tấn công người trong xe.

Họ liên tiếp bắn súng bắn dị năng nhưng nó vô cùng linh hoạt né được.
“Grừ!” xám xịt mặt ngẩng lên nhìn cô, vừa lúc xe phía sau vọt lên ngang với chiếc xe cô trèo trên nóc.
“Đờ Mờ! Tôi là người.” Tân Mai mặc kệ họ nghe không, hét lên với mấy bọn điên trong xe đối diện đang nhắm súng bắn cô.
Tân Mai lôi từ không gian ra tấm sắt dày cộm làm bia đỡ đạn, móc súng ra linh hoạt lấp đạn.

Họng súng đen ngòm nã bắn xác sống muốn vồ qua cô.

“Đùng!”
“Đoàng!” tiếng súng đan chéo nhau bắn xuất.

Xác sống đầu trúng đạn trườn từ xe đối diện lăn xuống đất.
Tân Mai vịn chặt xe điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, vỗ vỗ ngực mắng xe đối diện: “Mẹ đám thiểu năng! Bổn tiểu thư là con người, không hiểu tiếng người hay mắt so le hả?” Lúc nãy cô không có tấm bia đỡ đạn không chừng bị tưởng nhầm thành xác sống, chết tươi dưới ngòm súng lũ ngu này rồi.
“Xin lỗi cô bé.” người đàn ông tư thái thân sĩ hạ cửa kính xe chào hỏi cô.
“Hừ, không tha lỗi cho đồ ruồi điếc.” tức chết đi được ai cũng ăn hiếp cô, khinh kẻ yếu dễ bắt nạt phải không?

Đu ở trên xe một lúc, vai dùng lực khiến cô thấy đau đến tê mỏi vừa lúc một bàn tay to lớn chìa ra muốn giúp đỡ kéo cô vào trong xe.

Tân Mai trợn trắng mắt nhìn bàn tay ở dưới cửa xe mà cô đang bám, chỉ còn xíu nữa cô đã nắm lấy bàn tay nam tính đó.
“Nam Phương tiên sinh bây giờ chúng ta có thể trở về chưa?” người đàn ông thân sĩ cười hỏi chủ nhân bàn tay kia làm Tân Mai hoảng tới mức trực tiếp nhảy từ trên xe xuống.
“Doanh Doanh!” giọng nam tính quen thuộc ở phía sau liên tục gọi tên cô.
Lộn một vòng vào cây cỏ ven đường, động vết thương nhưng cô không hề thấy đau mà cắm cổ co giò chạy như điên trong đêm tối.
Nam Phương Vực bây giờ trong mắt cô như hồng thuỷ mãnh thú, bị hắn tóm được sẽ đối mặt muôn vàn tù túng, tính cách hắn có thể sẽ giam lỏng cô cả đời, từ đó cô đừng mơ trốn đi tìm gặp ai được nữa.
Lật bàn! Có còn đạo đức không? cố ý chạy xa hắn mấy con phố mà vẫn chạm mặt.
Tân Mai nghe tiếng động cơ xe gầm gù đuổi theo khoảng cách mỗi lúc một gần, cô dồn hết sức lực từ khi bú sữa mẹ đến giờ phi như bay vào căn nhà được Lão Cẩu nói là không có zombie.
Lão Cẩu: “Hay cô theo hắn về đi, tả tơi lắm rồi, đừng cậy mạnh nữa Mai Mai à.

Dựa vào sự sủng ái em gái của hắn, cô muốn khứa chém đánh giết hắn tuỳ ý thoải mái mà.”
“Ngây thơ!” Tân Mai biết rõ Nam Phương Vực điên như thế nào.
Cô đứng trên tầng cao toà bốn trèo sang toà đối diện, thủ pháp quen thuộc cách hai ba mét nhảy qua gấp đến độ muốn lộn ruột.
Cô gái kiên cường chạy trối chết trong đêm không một chút ngừng nghỉ.

Liên tục nghe tiếng bước chân bao vây xào xạc quanh quẩn sau lưng.

Ban đêm sương lạnh giăng khắp, Tân Mai hổn hển nép mình trong bóng tối.

Cô hỏi Lão Cẩu xác nhận đã thành công đánh lạc hướng Nam Phương Vực rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Mạt thế ban đêm, không có tiếng ve côn trùng kêu vang, cũng chẳng có hơi thở sự sống.
Chỉ có bóng đêm không trăng tĩnh mịch.
Trên bầu trời, không ánh sao không tia sáng.

Thiếu nữ trong bóng tối, giơ tay không nhìn rõ năm ngón đang cố di chuyển thân thể mệt lã.

Bóng tối luôn ẩn giấu những xác sống khiến con người ta tuyệt vọng.
Không có hy vọng.
Đây là mạt thế.

Tân Mai rời khỏi sự bao bọc của Nam Phương gia vẫn tự lực cánh sinh được nhiều ngày khiến Lão Cẩu xác minh được khả năng sinh tồn của cô.
Trên thân máu xác sống bắn đầy tất quần áo, cô tắm táp xong, vừa ăn vừa chạy xe trên phố, khu đô thị bị huỷ hoại nghiêm trọng hố voi, ổ gà hoen ố vết máu xác sống bị mổ não la liệt đầy đất.

Đường phần lớn, không phải là bị phá hỏng thì là bị nổ hư, cô khó khăn lắm mới không bị trượt tay lái té sấp mặt.
Lưu lạc màn trời chiếu đất gần một tháng bên ngoài Tân Mai tập thành thói quen ăn uống ngủ nghỉ chuyên nghiệp để thích ứng.
Cô đi ngang qua một căn cứ Quang Minh quân đội đứng gác nghiêm ngặc, người nằm ì xung quanh giống như khu tị nạn thời xưa, con người sống sót tập trung bên ngoài càng nhiều, chật nít người và người.
Dựa theo cốt truyện bây giờ con người đã biết về tinh hạch trong não xác sống để giao dịch vào căn cứ.
Căn cứ Quang Minh lớn gấp ba lần căn cứ B, nhưng vẫn không đủ chỗ chứa con người ở khắp các nơi tụ tập từ xa đến.

Họ mang theo hy vọng ở bên ngoài căn cứ xếp hàng muốn tiến vào nhưng chỉ có gia đình dị năng giả hoặc người có nhiều tinh hạch vật tư mới có thể vào trú căn cứ, những người yếu đuối có thể sinh tồn đều chẳng dễ dàng.
Căn bản không ai không ham sống, họ nghĩ đủ mọi biện pháp đi vào căn cứ, duy cô lại muốn trốn đi ăn khổ.
Tân Mai không vào căn cứ Quang Minh mà cô đậu xe ở gần đó, vì tránh bị con người nhòm ngó một thiếu nữ xinh đẹp như hoa mang theo vật tư nên cô ẩn nấp rất kỹ.
Mỗi lần Tân Mai chợp mắt nghỉ ngơi Lão Cẩu phải banh mắt trông trừng cho cô.

Bất kỳ người xấu hay xác sống chú ý bên này đều đong đỏng đánh thức cô.

Tiếng “Xào Xạc, Xạc” trong lùm cỏ cao ngất khiến Tân Mai chưa ngủ sâu liền tỉnh.
Cô cầm theo đèn pin nhẹ nhàng di chuyển đến chỗ tối.
Tiếng động chỗ tối phát ra là do một cô gái mặc váy liền thân, tóc xoăn nhẹ bước đi trên cỏ tạo ra động tĩnh, cô ta đang đi theo một người đàn ông áo choàng bạc dáng lưng lẫm liệt khí thế bất phàm, bộ dạng cô gái e lệ khép nép như chim nhỏ nghe lời không dám đứng quá gần người đàn ông kia.
Nhìn bóng lưng họ trong đêm, Tân Mai chợt loé lên một suy nghĩ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.