Bạn đang đọc 1001 Cách Theo Đuổi Lão Công FULL – Chương 9
Cuối cùng cũng dỗ được đứa trẻ to xác nào đó nín khóc, Mạc Ảnh Quân mệt mỏi ngã xuống giường.
Tịch Thần đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân, trên mặt còn vệt nước mắt lấm lem.
“Còn không về ngủ đi.” Mạc Ảnh Quân nhướng mày xem thiếu niên.
Tịch Thần vặn vẹo hai tay vào nhau, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, lắp bắp mở miệng, “Quân.
.
.Quân Quân.
.
.
ta muốn.
.
.”
“Cái gì ?”
“Ta muốn ngủ với ngươi !”
Tịch Thần nhắm tịt mắt lại hét to, không đợi Mạc Ảnh Quân phản ứng liền nhào lên giường dùng cả tay cả chân quấn chặt lấy hắn như con bạch tuộc.
Oa nha, kí chủ ngươi có phúc lợi thật lớn nha, nam chủ muốn ngủ với ngươi kìa. Hệ thống vui sướng khi người gặp họa.
Mạc Ảnh Quân khó chịu kéo tay thiếu niên ra, “Không cần.” Thế nhưng đẩy mãi không ra !
“Cút ra.”
“Không.”
“Cút.”
“Không, không.” Thiếu niên ra sức dùng đầu dụi vào ngực Mạc Ảnh Quân.
“.
.
.
.
.” Hắn mệt quá.
Mạc Ảnh Quân thở dài một hơi, muộn rồi có để cho người ta ngủ không ?!
“Thôi, ngủ đi.”
Vừa nói xong liền vươn tay tắt đèn, Mạc Ảnh Quân nhắm mắt lại không để ý đến thiếu niên bên cạnh.
Tịch Thần ngơ ngác ngẩng đầu lên, cố sức miêu tả bóng dáng papa qua bóng tối, xong rồi hả ?
—————-
“Quân Quân, ta muốn đi khu vui chơi ~~”
Tịch Thần vui vẻ tiến đến dắt tay áo Mạc Ảnh Quân, cả người sắp nằm hẳn trong lòng hắn.
Đầu cũng không nâng lên, Mạc Ảnh Quân tiếp tục xem quyển sách trong tay, lười biếng mở miệng, “Tại sao ?”
Thiếu niên đột nhiên đỏ mặt, hôm qua hắn xem TV thấy người ta bảo gia đình sẽ cùng nhau đến khu vui chơi tăng thêm tình cảm, hơn nữa.
.
.
.
những cặp tình nhân cũng hay ra đó hẹn hò.
Mặc dù hắn cũng không rõ tình nhân là gì, hẹn hò là gì, thế nhưng cứ nghĩ đến được đi chơi cùng Quân Quân là trái tim bé nhỏ lại vang lên thình thịch liên hồi.
“Ta muốn đi chơi.” Tịch Thần đảo mắt nói dối, thực ra hắn không thích mấy chỗ vui chơi lắm.
Mạc Ảnh Quân trầm mặc, ngươi chỉ là bị chấn thương não nên tâm trí trở về trẻ con thôi nam chủ, cũng không phải là đứa bé thực thụ được chứ ?
Mãi vẫn không có người nói chuyện, Tịch Thần lúng túng giật giật tay áo Mạc Ảnh Quân, chẳng lẽ papa không muốn đi chơi với ta ô ô T^T
Không thể làm ngơ được, khí tức ủy khuất của người bên cạnh mãnh liệt quá hắn không tập trung đọc sách được, thôi vậy.
.
.
.
.”Đi thay đồ đã.”
Ánh mắt thiếu niên sáng rực lên, lập tức ôm chặt lấy Mạc Ảnh Quân thân thiết hôn một cái lên má hắn, “Quân Quân, ngươi thật tốt ~” Tiếp đó xoay người chạy lên lầu.
Mạc Ảnh Quân đóng sách lại, bất đắc dĩ bước lên phòng.
Nháo loạn một hồi, cuối cùng vẫn phải đích thân Mạc Ảnh Quân chọn đồ rồi thay đồ cho thiếu niên, tên này thế nhưng tưởng qυầи ɭóŧ là mũ đội đầu !
“Quân Quân, xem ta mặc được không ?” Tịch Thần được Mạc Ảnh Quân thay đồ cho, hạnh phúc cười đến méo cả miệng.
Mạc Ảnh Quân thay đồ xong nhìn về phía thiếu niên.
Um, nam chủ đúng là cái móc treo quần áo, thân hình cân xứng thanh mảnh, khuôn mặt thanh lãnh xuất trần nhưng cứ hễ cười lên là.
.
.
.
.
y như thằng ngu.
“Đi thôi.”
———————
Đến khu vui chơi, Mạc Ảnh Quân thầm may mắn rằng hôm nay không phải ngày nghỉ nên chỗ này ít người, nếu không chắc hắn về luôn quá,
“Muốn chơi cái gì ?”
Tịch Thần một tay cầm chặt tay Mạc Ảnh Quân, một tay cầm lon coca vừa mua, ánh mắt thích thú nhìn ngắm khắp nơi.
Làm sao bây giờ, lần đầu tiên hắn ra khu vui chơi, nên chơi cái gì trước đây !
Hai thiếu niên đứng giữa khu vui chơi, một thanh lãnh xuất trần, một tuấn mỹ lạnh lùng, hơn nữa lại nắm tay nhau, thật sự là cảnh đẹp ý vui !
“Quân Quân, đi cái kia nha.”
Tịch Thần vui vẻ chỉ về phía tàu lượn siêu tốc, ánh mắt mong đợi nhìn Mạc Ảnh Quân.
Khẽ gật đầu, Mạc Ảnh Quân đi theo sau thiếu niên.
Coi như hắn ôn lại tuổi thơ đi.
Bắt đầu từ tàu lượn siêu tốc đến đua xe gắn móc, vòng quay ngựa ngỗ, bắn phi tiêu, tàu hải tặc ,.
.
.
.
.
Hai người đã đi gần hết khu vui chơi này rồi.
“Quân Quân, tiếp theo là cái này !”
Tịch Thần cười vui vẻ tiến đến trước cửa vào nhà ma.
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ nhìn hắn, tuổi trẻ bây giờ tốt thật, sung sức quá đi.
Kí chủ, ngươi chỉ lớn hơn nam chủ 2 tuổi thôi. Hệ thống vắng mặt mấy ngày đột nhiên trào ra một câu.
“Cút.”
Tiến về phía thiếu niên, Mạc Ảnh Quân nhức đầu nói, “Chơi nốt cái này rồi về.” Hắn buồn ngủ quá.
“Tốt.” Tịch Thần cười rộ lên.
Đi được nửa nhà ma, Tịch Thần liên tục trộm nhìn Mạc Ảnh Quân, sao papa không sợ gì hết vậy, hắn muốn làm anh hùng mà không được, trên truyện toàn nói dối !
Một ý tưởng bỗng lóe qua trong đầu, Tịch Thần lén lút tránh khỏi người Mạc Ảnh Quân, tiến về phía sau rèm bên phải tìm kiếm.
Đây rồi !
Tịch Thần cười trộm nhìn hóa trang quái vật trong tay, nếu mấy người kia không dọa được papa thì hắn sẽ tự làm, tiếp đó khi papa hét lên hoảng sợ hắn sẽ nhanh chóng vứt mặt nạ đi rồi lao vào ôm người !
Thế nhưng còn chưa kịp đeo mặt nạ lên, Tịch Thần liền bị một bàn tay cầm chiếc khăn vươn ra từ đằng sau bịt miệng.
“Ô.
.
.ô.
.
.” Quân Quân, cứu ta !