Bạn đang đọc 1001 Cách Theo Đuổi Lão Công FULL – Chương 67
Sau 1 tuần vất vả, đến một buổi sáng đẹp trời, cuối cùng gà mẹ cũng chờ được đứa con nở ra.
Rắc rắc —–
Cậu bé trừng mắt nhìn quả trứng, trong quả trứng này rốt cuộc là con gì?!
Vỏ trứng càng lúc càng rạn nứt, một cái tay nhỏ đột nhiên đâm thẳng ra ngoài khiến một vài mảnh trứng bắn lên mặt cậu bé.
“!.
A?” Đây!.
.
đây là tay người đi?
Phần bên kia của quả trứng cũng mọc ra một cái tay nữa, tiếp đó hai tay lại cùng rụt vào.
Có vẻ thứ bên trong quả trứng ra sức đụng nhiều lần vào lỗ vỏ bị thủng, quả trứng cuối cùng cũng vỡ ra thành từng mảnh để lộ ra một đứa bé xinh đẹp tí hon để vừa trong lòng bàn tay.
“Oa!” Hai mắt cậu bé trừng lớn, không thể tin được nhìn quả trứng vừa nở của mình.
Trứng nhà khác nở ra gà vịt chim ngỗng, trứng nhà mình thế nhưng trực tiếp nở ra người!!
Lấy lại tinh thần, cậu bé phát hiện bé con tí hon đang dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn mình, hai tay nhỏ hua hua như đòi bế.
Thật đáng yêu!
Cậu bé cảm giác tim mình như bị vạn tiễn xuyên qua vậy, lập tức cúi người nhẹ nhàng ôm bé con vào lòng, đôi tay có chút run.
Bé con ôm lấy một ngón tay của cậu bé cọ cọ, tiếp đó vui thích hô, “Papa!”
“A?” Cậu bé mờ mịt.
Ta là papa? Vậy mama là ai? Không đúng! Đây không phải do ta đẻ ra a! Cũng không đúng, trứng là do mama đẻ mới đúng! ! Loạn hết rồi! Quan trọng là tại sao quả trứng lại nở ra một bé con loài người khoảng 5-7cm?!
“Ngươi, ngươi vừa nói gì?” Cậu bé run rẩy hỏi lại.
“Papa~” Bé con lần nữa cọ cọ vào tay cậu bé, cặp mắt long lanh.
Hự!
Cậu bé khóe miệng run rẩy, đáng yêu cũng không được phép gọi lung tung!
“Gọi ca ca.
“
“Papa~”
“Gọi ca ca.
“
“Papa~”
“Ca ca.
“
“Papa~”
“Ca ca!”
“Papa~”
Tui nản rồi!
Giờ tính sao với bé con này đây? Cậu bé rối rắm đi vòng quanh trong nhà.
Không thể để người ngoài thấy được, cũng không thể nhốt bé trong nhà mãi, ta phải làm gì bây giờ?!
Ọt ọt
“Gì?” Cậu bé sửng sốt dừng lại, cái gì vừa kêu vậy?
Ọt ọt
Theo hướng âm thanh phát ra, không đợi cậu bé suy nghĩ cẩn thận bé con đã nhào đến rầm rì kêu, “Papa, đói~”
“A?” Cậu bé mờ mịt cúi đầu xuống, chạm vào cặp mắt long lanh ướt sũng của bé con.
“Ngươi ăn gì?”
“Papa~”
“! !.
” Xem ra không trông chờ gì vào thằng nhóc này được rồi.
Cậu bé lục tung cả nhà lên nửa mới lấy ra được 3 củ khoai, 1 túi lúa mì cùng vài cọng rau mềm nhũn.
Cậu bé im lặng nhìn đống đồ ăn trên mặt bàn, có chút xấu hổ xem bé con trong lòng, “Ngươi muốn ăn gì?”
Bé con nghiêng đầu, chớp chớp mắt nhìn qua mấy món trên bàn liền quay đầu lại dụi dụi vào người cậu bé, “Papa~”
Cậu bé bất đắc dĩ liếc qua mấy món trên bàn, nói thật cậu cũng không ưa mấy món này lắm.
Nhưng biết làm sao bây giờ, nhà cậu nghèo hơn nữa còn là cô nhi nên chỉ có mấy món đơn giản này thôi.
Hít sâu một hơi, cậu bé để bé con vào trong túi áo, nghiêm giọng nói, “Ở yên đấy, cấm thò đầu ra nghe chưa.
“
Bé con ngơ ngác gật đầu, bàn tay nắm lại giơ một ngón ra trước môi suỵt một tiếng.
“Ngoan.
” Cậu bé cười khẽ, “Đừng để người khác phát hiện.
“
Cậu đã có một quyết định rất táo bạo, tiến về phía Vạn Thú Sâm Lâm để tìm đồ ăn, dù sao cũng không thể để đứa bé mới ra đời đã ngỏm luôn đi?
Chỉ là hung danh lộ rõ, kể cả người có năng lực cũng không dám tiến vào, huống chi là một thằng nhóc mới tí tuổi còn chưa luyện qua linh lực?
Đi hơn nửa ngày mới đến bìa rừng, cũng may nơi này cách nhà cậu không xa lắm, càng may hơn là mấy đợt thú triều chưa bao giờ là hướng này, nếu không cậu đã đi gặp tổ tiên từ lâu rồi.
Đi được một đoạn, xung quanh cũng chỉ toàn cây với hoa lá xào xạc, đến con thú cũng không thấy đâu, cậu kiếm đồ ăn ở đâu bây giờ?
“Papa~” Bé con giọng điệu mềm nhũn, hai tay bám lên mép áo.
“Cẩn thận không ngã.
” Cậu bé nâng tay lên.
Bé con ôm lấy tay cậu bé, một tay khác ra sức hua hua về một hướng, “Papa~”
“Không được, đi sâu hơn nguy hiểm lắm.
” Cậu bé mím môi, không đồng ý nhìn bé con.
Đùa, thân hình nhỏ xíu này của cậu còn không đủ nhét kẽ răng cho dị thú.
Bé con xụ mặt xuống, ủy khuất nhìn cậu, “Papa!.
“
Thật quá đáng!
“Đi thì đi!” Cậu bé khó chịu dậm chân tiến về hướng bé con chỉ, trong lòng thầm nghĩ chỉ lần này thôi.
Lạ một điều rằng cậu đi nãy giờ cũng không gặp một con dị thú nào, đương nhiên cũng không có thứ có thể ăn được, bé con dẫn cậu đi hướng này làm gì?
Cánh mũi khẽ động đậy, mùi máu?!
Cậu thấy gì thế này, một đứa bé tầm tuổi cậu nhưng ngoại hình giống y hệt bé con trong túi áo!
A! Đứa bé này đầy người máu me, chẳng lẽ bị thú hoang gây thương tích?
“Ngươi có sao không?” Cậu do dự nhìn đứa bé.
Đứa bé mở to cặp mắt nhìn cậu, trong mắt có gì đó cậu không hiểu được, thân hình nhỏ bé run run liên tục.
Thật đáng thương!
Không thể để đứa bé này ở đây được, dù nhà cậu không có gì nhưng cũng phải đưa bé về chữa thương nghỉ ngơi đã!
“Ngươi theo ta về nhà nhé?” Cậu đưa tay về phía đứa bé.
Đứa bé khẽ híp mặt lại, qua mấy giây mới chậm rãi đặt tay mình lên, “Tốt.
“
—————
Bí Mật Nhỏ
“Tìm thấy rồi!”
“Chính là hắn!”
Chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa.