Bạn đang đọc 1001 Cách Theo Đuổi Lão Công FULL – Chương 59
Mạc Ảnh Quân nhướng mày nhìn bé con một hồi lâu, đến lúc khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng như quả táo mới khẽ mở miệng, “Tốt, ta là của ngươi.”
“A?” Lam Vũ ngơ ngác hỏi lại.
Nhóc thế nhưng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối rồi nha, ai ngờ.
.
.
.
!!
“Thật.
.
.
.
.
thật không?!” Hai tay Lam Vũ vặn vào nhau, âm thanh có chút run rẩy.
“Đương nhiên.
.
.
.”
Không đợi bé trai dứt câu, tiểu tinh linh nhào bốp một phát lên bên mặt Mạc Ảnh Quân, đầu nhỏ ra sức cọ cọ gò má hắn, đôi cánh trong suốt đằng sau rung mãnh liệt.
Ting, nhận được lời cầu yêu của tiểu tinh linh.
[Tinh linh Lam Vũ hảo cảm độ 100.]
Ting, nhờ tác dụng từ bụi tiên của linh vật trong truyền thuyết, cộng thêm độ hảo cảm đạt 100 của tiểu tinh linh, điểm may mắn của kí chủ cuối cùng cũng tiến một bậc thành cấp D.
Thật là đáng chúc mừng.
Sao hắn cảm thấy câu nói cuối cùng như đang mỉa nhau vậy?
Mở bảng thông tin nhân vật ra xem, quả nhiên đã tăng lên một cấp.
Điểm may mắn từ E biến thành D- ??
Sao còn dấu trừ đằng sau là sao, không phải tăng lên một cấp à?
Đoán xem. Âm thanh máy móc cứng nhắc vang lên.
“.
.
.
.
.
.” Hình như hắn cấm hệ thống nói rồi mà?
Đoán xem.
“.
.
.
.
.
.” Ai đây?
Đoán xem.
“.
.
.
.
.
.”
“Quân Quân ~” Âm thanh mềm mại bỗng nhiên vang lên.
Mạc Ảnh Quân lấy lại tinh thần liền thấy bé con đang ra sức hua tay múa chân trước mặt mình, thần thái lo lắng.
“Không sao, bây giờ ngươi muốn làm gì?”
Lam Vũ đáp xuống bàn tay giơ ra của Mạc Ảnh Quân, tay nhỏ kéo kéo mái tóc dài ra vẻ rối rắm.
“Đừng kéo, đau đầu.” Mạc Ảnh Quân xoa nhẹ đầu bé con, ôn thanh nói.
Tiểu tinh linh đỏ mặt hạ tay xuống, lần này đổi thành vặn tay vào nhau, đầu cúi gằm xuống, chuẩn một bộ nàng dâu nhỏ.
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ nhìn bé con, không lôi tóc nữa bây giờ lại kéo tay, “Được rồi, không phải nãy ta bảo đi tắm rửa sao, đi thôi.”
Nói xong Mạc Ảnh Quân liền ôm tiểu tinh linh đến bên cạnh hồ nước, nhẹ nhàng thả bé con lên cành cây, tiếp đó hắn vô cùng tự nhiên cởϊ áσ ra.
“A!” Lam Vũ kêu lên một tiếng, giơ hai tay lên che đi gương mặt đỏ bừng của mình.
Ngay lúc chân Mạc Ảnh Quân vừa chạm xuống nước, ánh sáng từ mặt trăng đột nhiên chuyển sang chỗ hắn, dần dần tạo thành hình một cái kén ánh sáng, qua vài giây nó liền tiêu tan, hiện ra dáng hình của một thanh niên tuấn mỹ.
“A!!” Tiếng kêu lúc này lớn hơn cả vừa nãy, tiểu tinh linh viuu một phát bay ra trước mặt thanh niên, trừng mắt nhìn hắn.
Mạc Ảnh Quân nhướng mày quan sát thân thể của mình, hắn vốn nghĩ phải rời khỏi thế giới này thân thể mới trở lại bình thường, không ngờ bây giờ đã lớn lên, có chuyện gì đặc biệt sao?
Bỗng nhớ đến lần nói chuyện trước với hệ thống, thanh niên có chút hứng thú nhíu nhíu mày.
Nếu hắn đoán không lầm thì trong rừng cây mà bé con sống, hay đúng hơn là khu vực xung quanh chỗ ở của bé con được bao phủ bởi lĩnh vực và ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Lúc này Lam Vũ còn đang hoang mang nhìn thanh niên, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ rối rắm.
Làm sao bây giờ? Quân Quân của hắn thế nhưng biến thành người khổng lồ?! Hình dạng cũ của Quân Quân đã khiến hắn cảm thấy có chút khó khăn cùng không hợp, bây giờ thế nhưng còn lớn hơn nữa?! Làm sao đây.
.
.
? Chuyện gì đang xảy ra? Phải làm gì đây?.
.
.
.
.
.
Có lẽ do dáng vẻ tinh xảo của tiểu tinh linh khiến đầu óc cũng bị ảnh hưởng theo, Lam Vũ thế nhưng bị 1000 câu hỏi vì sao chạy liên tục trong đầu mình mà choáng váng ngất xỉu, may mà Mạc Ảnh Quân kịp đưa tay ra đỡ lấy.
“Lam Vũ.” Mạc Ảnh Quân dở khóc dở cười nhìn tiểu tinh linh trong lòng bàn tay, “Lại nghĩ lung tung gì không biết.”
Phát hiện bé con tạm thời sẽ không tỉnh, hắn liền một tay nâng bé con, chân hướng về hồ nước bước đến.
Đằng nào cũng tắm, để hắn tắm luôn cho Lam Vũ cũng được.
Sự việc xảy ra tiếp theo khiến Mạc Ảnh Quân không nhịn được sửng sốt, tiểu tinh linh thế nhưng cũng biến thành người khổng lồ? À không, là trở lại hình dáng như người lớn.
Mạc Ảnh Quân có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm hồ nước, hồ nước này chẳng lẽ có phép màu nào sao?
Chẳng hạn như.
.
.
.
.
.
khôi phục?
Trong tay Mạc Ảnh Quân là một thiếu niên tuyệt sắc.
Hắn có một mái tóc dài màu vàng ánh kim, làn da trắng nõn mịn màng, đôi môi phấn hồng hơi cong lên như mời gọi, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, thân thể thon dài cân xứng, và quan trọng nhất là.
.
.
.
.
.
.
Toàn thân hắn không hề có bất cứ thứ gì che thân, căn bản là nude a!
Mạc Ảnh Quân nhướng mày nhìn mỹ thiếu niên tuyệt sắc trong lòng, vô cùng bình tĩnh mà đưa tay lên.
.
.
.
.
.
véo má hắn.
“Ư!” Cặp lông mày thanh tú của thiếu niên hơi nhíu lại, miệng lầm bầm gì đó liền dần dần mở mắt ra.
“Quân Quân ~” Lam Vũ ánh mắt sáng rực lên, đưa tay muốn chạm vào mặt thanh niên lại bị thứ khổng lồ trước mắt làm hoảng sợ, “Oa!” (bàn tay em í mà :v)
Thiếu niên hoảng sợ vung mạnh ra bên ngoài, thế nhưng thứ to lớn này không những không cút nhanh mà nó vẫn còn dính chắc trên đây, hơn nữa Lam Vũ còn cảm thấy chỗ cổ tay vô cùng đau nhức.
“Ngu ngốc.” Mạc Ảnh Quân nhíu mày quát khẽ một tiếng, vội vàng cầm lấy tay thiếu niên xem xét.
Lam Vũ bị mắng một câu, vẻ mặt sững sờ ủy khuất nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân, trong mắt thế nhưng có hơi nước bốc lên.
Mạc Ảnh Quân thở dài một hơi, điều động tinh thần lực chữa trị cho thiếu niên xong liền ôm hắn vào lòng, nghiêm túc mở miệng, “Lần sau phải cẩn thận.”
Lam Vũ mím môi, im lặng một lát liền nghẹn ngào nói, “Ngươi hung ta!”
(từ hung nghe cute hơn mắng)
“Không có.”
“Rõ ràng ngươi vừa hung ta!”
“Ngươi nghe lầm rồi.”
“Ngươi có!”
“Không có.”
“Ngươi có!”
“Không có.”
“Ngươi có.
.
.
.
.” Giọng mũi phát ra nức nở như tiểu thú, hơi nước trong mắt thiếu niên như sắp hóa thành thực thể rơi ra.
Mạc Ảnh Quân thấy vậy liền không nói gì, cúi người xuống hôn một cái lên trán thiếu niên, “Được chưa?”
Lam Vũ ngơ ngác nhìn hắn, tay đưa lên sờ sờ chỗ vừa bị hôn, khuôn mặt tuyệt mỹ đỏ ửng.
Mất một lát mới lấy lại được giọng, Lam Vũ rầm rì kêu, “.
.
.
.
Không đủ.”
“Hử?” Mạc Ảnh Quân nhướng mày.
Thiếu niên đỏ mặt, hai tay vòng qua ôm chặt lấy eo Mạc Ảnh Quân, áp sát mặt vào ngực hắn.
“A!”
Lam Vũ hoảng sợ vội vàng ngửa người ra.
“Lại sao nữa?” Mạc Ảnh Quân khó hiểu nhìn thiếu niên.
Lam Vũ run run tay chỉ hắn, “Ngươi.
.
.
.
ngươi không mặc gì cả!” Nói xong thiếu niên nhìn lại bản thân, “A! Ta.
.
.
.
ta cũng không mặc gì cả!”
Mạc Ảnh Quân hứng thú hỏi lại, “Rồi sao?”
Lam Vũ trừng mắt, ngơ ngác nói, “Sao.
.
.
.
sao?”
“Chúng ta đều không mặc gì cả, ngươi có ý kiến gì không?” Mạc Ảnh Quân cười khẽ một tiếng, nhìn cả thân thể trắng nõn của thiếu niên nhanh chóng đỏ bừng lên, trông vô cùng ngon miệng.
“Ta.
.
.
.
ta.
.
.
.
chúng ta.
.
.
.
ta.
.
.
.” Hai mắt thiếu niên mở to nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân, khuôn mặt đỏ bừng như trái táo, lắp bắp nói lại.
“Hử?” Mạc Ảnh Quân phát ra âm thanh trầm thấp từ tính.
“Ta.
.
.
.” Hai mắt thiếu niên tràn ngập sương mù, khuôn mặt đỏ đến nỗi như sắp nhỏ ra máu.
Mạc Ảnh Quân mím môi nhịn cười, khụ một tiếng liền mở miệng, “Được rồi, không trêu ngươi nữa, lại đây.” Nói xong, tay hắn vươn về phía thiếu niên.
Lam Vũ có chút ủy khuất bĩu môi, bất quá không nói gì mà nhanh chóng nhào vào vòng tay của Mạc Ảnh Quân, được người ôm xong còn thỏa mãn thở ra một hơi rồi kêu rầm rì như con mèo nhỏ, tiếp đó liền dụi dụi mặt lên ngực thanh niên.
Mạc Ảnh Quân vuốt ve mái tóc vàng ánh kim của thiếu niên, bỗng chợt nhớ ra, “Lam Vũ.”
“Ưm?” Lam Vũ ngửa đầu lên nhìn Mạc Ảnh Quân, thần tình mờ mịt ngây thơ.
“Ngươi chưa gội đầu.”
“.
.
.
.
.
?”
**Thông Báo: Truyện này còn 3 thế giới nữa nhé, ta sẽ cố gắng hoàn thành truyện và chắc chắn sẽ không Drop dù tiến trình có chút chậm, mong mn thông cảm >