Bạn đang đọc 1001 Cách Theo Đuổi Lão Công FULL – Chương 5
Kí chủ, ngươi đang làm gì vậy?
Hệ thống hắc tuyến nhìn thiếu niên đang lén lút nhìn vào trong phòng bệnh.
Mạc Ảnh Quân nhíu mày, vươn tay tóm chùm sáng đang lấp lánh xuống, khẽ thì thào, “Nói nhỏ thôi, ta cảm thấy nam chủ phát hiện chúng ta.”
Cái gì? Hệ thống mờ mịt.
“Hôm qua nam chủ nhìn ta.” Mạc Ảnh Quân nghiêm túc nói.
Làm sao bây giờ, nhỡ hắn nghi ngờ ngươi thì sao?! Hệ thống hoảng loạn bay vòng vòng.
Mạc Ảnh Quân nhức đầu xem bóng sáng bay loạn xạ, vươn tay túm nó xuống, khẽ nói, “Nam chủ mất trí nhớ, không sao.”
Hệ thống run rẩy hỏi lại, Kí chủ, ngươi chắc chứ?
“Không chắc.”
.
.
.
.
.
Lạch Cạch.
Cửa phòng bệnh mở ra.
Mạc Ảnh Quân sửng sốt, lập tức nắm chùm sáng quẳng ra sau.
Oa !
“.
.
.
.
.”
Hệ thống tức giận kêu gào, Kí chủ, ngươi làm gì vậy?! Dù hắn không phải người nhưng bị ném nhiều như vậy cũng tức a!
“Có người.” Mạc Ảnh Quân mím môi.
Hệ thống ngẩn người, kí chủ đây là quan tâm hắn sao, không thể tin được!
Lấy lại tinh thần, hệ thống liền phát hiện có nữ nhân tiến vào phòng bệnh, Kí chủ, mau chặn nàng lại, là nữ chủ đó.
Mạc Ảnh Quân do dự, hắn cũng không phải họ hàng thân thích gì của nam chủ, tự nhiên xông vào không hay lắm.
Trong lúc hai người, không, một người một hệ thống đang bối rối ở ngoài.
Bên trong phòng bệnh, nam nhân từ từ mở mắt.
Rầm
Hệ thống và Mạc Ảnh Quân sửng sốt, lập tức nhìn vào trong phòng.
.
.
.
.
hóa đá.
Nam chủ này hình như bị xe tông nên trí não thoái hóa nặng nề hay sao? Thế nhưng cầm cả gối, cốc nước và vài thứ gì đó ném tới tấp về nữ chủ.
Ném thôi thì không sao, đây lại còn vừa ném vừa chửi.
Chửi thôi thì không sao, thế nhưng ngôn ngữ chửi thật khiến người ta câm lặng.
.
.
“Ngươi là ai ?!”
“Cút ngay, đây là địa bàn của ta.”
“Không biến nhanh đừng trách ta nặng tay !”
“Nữ nhân xấu xí, mau biến khỏi đây.”
“Khốn kiếp, ngươi giấu papa ta ở đâu rồi ?!”
“Ô ô, papa ơi, ngươi ở đâu ToT —–“
“Papa ngươi đi đâu rồi, đừng bỏ lại tiểu Thần ở chỗ này ToT”
.
.
.
.
.
.
Y tá hay nữ chủ gì đó liên tục tránh né các vật thể bay tới, vẻ mặt hoảng sợ.
Nam nhân này đầu óc có vấn đề rồi, có nên đưa tới viện tâm thần chữa trị hay không?! Đường đường là dáng vẻ nam nhân 20t, cư xử hành động lại y hệt nhóc con 3t.
Mạc Ảnh Quân trầm mặc một lúc liền mở miệng, “Ngươi chắc đây là nam chủ?”
Ta.
.
. Hệ thống lúng túng, đây đúng là nam chủ rồi, nhưng mà tình tiết chim non ảnh hưởng mạnh đến thế hả?
Cạch
Nữ y tá thần sắc hoảng sợ, tóc tai rối bù hốt hoảng xông ra ngoài, phát hiện một thanh niên đứng ở ngoài liền tiến lên nhờ canh phòng bệnh hộ, tiếp đó chạy như bay về cuối hành lang, chắc là đi gọi bác sĩ.
Kí chủ, cơ hội tiếp xúc với nam chủ kìa, nữ chủ đi rồi ! Thanh âm phấn khích của hệ thống vang lên.
Mạc Ảnh Quân do dự, tình huống của nam nhân có vẻ không khả quan lắm, hắn đi vào nhỡ bị nam chủ ném đồ vào người thì sao.
.
.
.
.
Kí chủ!
“.
.
. Được rồi.”
Mạc Ảnh Quân lẩm bẩm vài tiếng, mở cửa bước vào phòng, lập tức đối diện một cặp mắt màu xanh lam trong suốt có phần ngây thơ.
Di, diện mạo người này nhìn quen quen?
Vì tò mò, Mạc Ảnh Quân tiến gần hơn chút nữa quan sát, cũng không để ý rằng lúc hắn bước vào ánh mắt nam chủ sáng rực lên kèm theo mong đợi cùng vui vẻ.
“Pa pa ~” Âm điệu vui sướng.
“Cái gì ?” Mạc Ảnh Quân mờ mịt hỏi lại, nam chủ vừa nói gì thế hắn không nghe rõ.
“Pa pa ~” Nam nhân vui vẻ kêu lại, ánh mắt ngây thơ nhìn Mạc Ảnh Quân.
Khóe miệng Mạc Ảnh Quân run rẩy, cảm giác lỗ tai mình có vấn đề.
Nam nhân thấy papa không để ý đến mình liền vô cùng ủy khuất, run run đứng dậy nhào về phía Mạc Ảnh Quân, ôm chặt lưng người đó ngọt ngào kêu, “Pa pa ~”
Lần này đến lượt hệ thống hoảng sợ rồi, Kí chủ, ngươi kết hôn lúc nào vậy, sao ta không biết?! Chùm sáng bay vèo vèo trong phòng.
Mạc Ảnh Quân hơi nhíu mày nhìn người trong lòng, lấy tay đẩy ra, lạnh nhạt mở miệng, “Ta không phải papa ngươi.”
Nam nhân nghe vậy khổ sở lắp bắp nói: “Papa, ta sẽ ngoan, ngươi đừng bỏ ta đi.
.
.
.”
“Không phải papa ngươi.” Mạc Ảnh Quân nhấn mạnh từ không phải.
“Ô ô.
.
papa đừng bỏ ta đi ToT”
“Không phải.”
“Pa pa.
ToT”
“Không.”
“Pa pa.
ToT”
“.
.
.
.
.”
“Pa pa.
ToT”
“.
.
.
.
.”
Đúng lúc này, nữ chủ cùng mấy vị bác sĩ hùng hổ tiến vào, la lớn, “Đâu, người bệnh có vấn đề thần kinh đâu ?!”
Đám bác sĩ trừng mắt nhìn chằm chằm nam nhân trong lòng Mạc Ảnh Quân, được rồi, không cần ai nói họ cũng hiểu, có nam nhân nào chui rúc vào lòng người khác một cách e ấp ngọt ngào như thế không?! Đã thế lại còn liên tục gọi thanh niên này là papa, ôm vô cùng chặt, rõ một thái độ chết cũng không buông.
.
.
.
.
“Cái kia.
.
.
ngài là?” Một vị bác sĩ tiến lên thăm hỏi Mạc Ảnh Quân.
Mạc Ảnh Quân lạnh nhạt nhìn lại, “Người qua đường.”
“.
.
.
.
.” Vậy vị bệnh nhân này ôm chặt ngài như sợ bị kẻ khác cướp mất là thế nào?!
Nhìn được vẻ mặt rõ rệt không tin của bác sĩ, Mạc Ảnh Quân có chút bất đắc dĩ.
Hắn nói thật mà, hắn chỉ đi ngang qua phòng bệnh thấy nam chủ nhìn quen quen nên vào quan sát thôi, có ai tin không? Được rồi, hắn nghe cũng thấy không tin tưởng được.
.
.
.
Bất quá, nam nhân này hình như hắn gặp ở đâu rồi?
“Người xấu.
.
.
.
papa, mau đuổi người xấu đi ~” Phát giác thanh niên không để ý mình, nam nhân ủy khuất kêu lên.
Mạc Ảnh Quân cúi đầu, trầm mặc cùng vị nghe nói là nam chủ này mắt to trừng mắt nhỏ.
Đừng nói sự kiện kêu loạn papa này là do ảnh hưởng của kịch tình nhá, tình tiết chim non gì đó cũng quá vớ vẩn rồi.
Chẳng lẽ lúc gặp nữ chủ, nam chủ gọi là mama ?