Bạn đang đọc 1001 Cách Theo Đuổi Lão Công FULL – Chương 49
Đợi đến khi Tiểu Tang tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt của người yêu, nội tâm hắn tràn đầy ấm áp cùng quyến luyến không muốn rời.
Chính là vừa mới nâng người lên lại bị cơn tê dại từ eo xông thẳng lên não, cả người lập tức nằm bẹp xuống giường.
Thiếu niên nhăn mặt, đành phải dùng tay chống xuống giường dần dần nhích người đến gần thanh niên đang nằm ngủ bên cạnh, ánh mắt chăm chú.
“Quân Quân.
.
.
.” Âm giọng có phần run run đứt quãng.
Mạc Ảnh Quân chợt mở mắt ra nhìn hắn, thiếu niên lập tức nhếch miệng cười rạng rỡ, nâng đầu lên hôn một cái lên môi thanh niên.
“Ngươi nói được rồi?” Mạc Ảnh Quân hôn lại thiếu niên, sờ sờ đầu hắn.
“Quân Quân.” Thiếu niên cong cong mắt.
Mạc Ảnh Quân đối diện với ánh mắt trong suốt chờ mong của thiếu niên, không hiểu sao có chút ngượng ngùng, chính là đợi một lát vẫn thấy thiếu niên nhìn chằm chằm mình đành phải mở miệng, “Có chuyện gì sao?”
“Quân Quân.” Thiếu niên dụi mặt mình lên ngực Mạc Ảnh Quân, âm điệu mềm mại nhu nhuyễn, tựa như con mèo nhỏ đang làm nũng cầu chủ nhân vuốt ve.
“.
.
.
.
Tiểu Tang?”
“Quân Quân.”
Mạc Ảnh Quân rối rắm nhìn hắn, đừng nói bé con chỉ nói được mỗi tên của ta nha?
Đúng lúc này, âm thanh gõ cửa dồn dập vang lên, kèm theo là tiếng kêu của thiếu nữ, “Nam thần, nam thần, ngươi dậy chưa?!”
Thiếu niên nhăn mặt, đáy mắt toát ra tia sát khí, móng vuốt có xu hướng chuẩn bị bật ra lại bị Mạc Ảnh Quân đè lại, ôn nhu dụ dỗ.
“Ngoan.” Nói xong còn nâng mặt thiếu niên lên hôn một cái.
Đợi đến khi Tình Vũ được mở cửa đã là nửa tiếng sau.
Thiếu nữ phẫn nộ hua hua nắm tay, “Nam thần, ngươi không thể sa đọa vì mỹ nhân như thế được!”
Mạc Ảnh Quân hắc tuyến nhìn nàng, “Có chuyện gì?”
Tiểu Vũ vỗ tay bốp một cái, “Nga, suýt nữa quên mất, ngoài kia đang triệu tập dị năng giả, yêu cầu tất cả mọi người nhanh chóng tập trung.”
“Làm gì?” Mạc Ảnh Quân nhướng mày, tay vuốt ve đầu thiếu niên đang nằm trên đùi mình, thiếu niên ra sức đưa đầu lên trên dụi dụi, tiếp đó còn lười biếng ngáp một cái.
Ngao ngao ngao, giống chủ nhân với miêu nô quá!
Tình Vũ gương mặt đỏ ửng, hai tay nắm chặt để hai bên, thần tình phấn khích nhìn chằm chằm hình ảnh trước mặt.
“Tiểu Vũ.” Mạc Ảnh Quân nhíu mày.
“Dạ, có mặt!” Tình Vũ ngồi nghiêm chỉnh, một tay giơ lên chào kiểu quân đội, “Báo cáo, em không nhìn thấy gì hết!”
“.
.
.
.
.”
Thiếu niên bố thí một cái liếc mắt, thần tình rõ rệt khinh bỉ cười nhạo.
Tình Vũ trừng mắt lại thiếu niên, tiếp đó hếch mặt ngạo kiều hừ một tiếng, một giây sau gương mặt biến trở về vẻ nịnh nọt hướng về phía Mạc Ảnh Quân nói, “Nam thần, ta nghe thấy tên chỉ huy thông báo là cái gì viện nghiên cứu bị tang thi cấp cao đột nhập, cho nên yêu cầu nhiều dị năng giả đến cứu trợ rồi bảo hộ mấy tên nghiên cứu viên về đây.”
Mạc Ảnh Quân dừng tay, viện nghiên cứu.
.
.
.
.
không phải là nhiệm vụ của hắn đây sao, thật là thuận tiện, hắn còn không biết nên đi đâu tìm đây.
Dưới ánh mắt bất mãn cùng cái đầu nhỏ liên tục nâng lên dụi dụi của thiếu niên, Mạc Ảnh Quân buồn cười nhìn hắn, tay lại tiếp tục động tác vừa nãy, khi có khi không vuốt ve đầu thiếu niên.
Tình Vũ rối rắm nhìn họ, chỉ huy ra lệnh tập trung khẩn cấp ngoài kia, nhưng mà hai người này bên nhau khung cảnh thật sự rất ấm áp, nàng không nỡ phá đám.
Mạc Ảnh Quân phát hiện ra ánh mắt khó xử phía đối diện, cười cười vỗ vai thiếu niên khiến hắn đứng dậy, “Đi thôi.”
Thiếu niên bĩu môi dùng hai tay ôm lấy chân Mạc Ảnh Quân làm nũng, ý tứ chính là không muốn đứng dậy.
“Lớn rồi còn làm nũng, đồ xấu xí.” Tình Vũ hừ lạnh nhìn thiếu niên, vẻ mặt châm chọc.
Thiếu niên nhếch mép nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy tia đắc ý như muốn nói giỏi thì ngươi cũng làm đi.
Tình Vũ tức đến run cả người, giơ chân đạp bay cửa khí thế hung hăng tiến ra ngoài.
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ nhìn tiểu dáng vẻ kiêu ngạo của thiếu niên, cúi người xuống bế hắn lên bước ra ngoài, “Đừng nháo nữa, đi thôi.”
Đúng như lời Tình Vũ nói, bên ngoài tụ tập rất nhiều dị năng giả, hầu như đứng gần đầy cả một quảng trường, trên bục có mấy vị nhìn như cán bộ đang thao thao bất tuyệt, nói tóm lại là cần sức mạnh của mọi người để đi giải cứu mấy nhân viên nghiên cứu và lấy mẫu thuốc xyz gì đó.
Tình Vũ, Mạc Ảnh Quân cùng thiếu niên được phân vào hàng ngũ hậu cần.
Vì sao là hậu cần a, hai người sau mạnh như vậy mà?
Đương nhiên là trong lúc điền hồ sơ Mạc Ảnh Quân có ghi thiếu niên là dị năng giả hệ nhanh nhẹn, Tình Vũ là hệ mộc, bản thân không phải dị năng, vừa nãy mới bổ sung thêm cũng là hệ mộc.
Có ngu đâu mà đi đầu chịu chết, hơn nữa cũng phải để lại át chủ bài chứ.
Đoàn người đi liên tục suốt năm ngày mới đến gần viện nghiên cứu, phân thành từng đội tiến vào, hậu cần ở đằng sau dự bị.
Đợi mấy đội ngũ đằng trước tiến lên trước, Tình Vũ tụt lại xuống cuối hàng ngũ nháy mắt với Mạc Ảnh Quân, ngữ điệu tò mò hỏi thăm, “Nam thần, ngươi mạnh như thế sao không đi giúp?”
“Không phải việc của ta.” Mạc Ảnh Quân lạnh nhạt nói, thiếu niên bên cạnh còn quay sang hừ lạnh với nàng một cái.
Khóe miệng Tình Vũ co rút, hai người này có cần phải như vậy không, đây là vật họp theo loài sao?
Nhưng mà.
.
.
.
.
nam thần cũng ngầu quá đi!
Tình Vũ ôm mặt, emma, bệnh hoa si của nàng bao giờ mới chữa khỏi đây! >////