Bạn đang đọc 1001 Cách Theo Đuổi Lão Công FULL – Chương 22
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ nhìn nhóc con đang ngồi thu lu ngoài kia giận dỗi.
Hắn chỉ ăn chút thịt thôi mà, có cần giận lâu vậy không.
“Uy.”
Nha, nói mới nhớ, bây giờ hắn còn không biết nam chủ tên gì.
Mạc Ảnh Quân tiến đến chỗ lông xù đang run run, đưa tay ôm nhóc con lên, nhẹ giọng nói, “Ngoan.”
Dơi con trừng mắt nhìn thanh niên, tiếp đó liền quay đầu đi chỗ khác, bất quá hai tiểu móng vuốt vẫn ôm lấy ngón tay Mạc Ảnh Quân.
Có chút dở khóc dở cười nhìn cục bông giận dỗi, Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng nâng dơi con đặt trong cổ áo, bản thân đứng dậy ra khỏi hang.
Chit chit Ngươi muốn đi đâu ?
Dơi con sửng sốt, tiểu móng vuốt ra sức kéo lấy cổ áo Mạc Ảnh Quân lung lay.
Đưa tay đè nhóc con nằm im, Mạc Ảnh Quân thản nhiên mở miệng, “Bắt cho ngươi một con.” Nếu không lúc trưởng thành nam chủ vì việc này mà giận dỗi không giúp hắn làm nhiệm vụ thì sao?
Dơi nhỏ mở to cặp mắt tròn xoe, không thể tin được nhìn Mạc Ảnh Quân.
Nó không ngờ người này lười như vậy vẫn đứng lên đi bắt một con chim đền bù cho nó.
Chit chit
Cơn giận dỗi nháy mắt tiêu biến, dơi con bay lên lượn vòng quanh Mạc Ảnh Quân, vui thích kêu.
Vẻ mặt Mạc Ảnh Quân nhu hòa một chút, có một tiểu động vật đáng yêu như vậy ở bên cạnh cũng không sai.
Sau khi đền bù cho nam chủ một con chim sẻ, Mạc Ảnh Quân tiếp tục hướng về phía lâu đài đi đến.
Lần này khi xông vào phải quan sát cẩn thận, đưa nam chủ ra đằng trước cho Huyết tộc nhận diện đã rồi muốn gì cũng được.
Mạc Ảnh Quân một tay gãi gãi cằm cho dơi con, bản thân trầm tư suy nghĩ.
Mong là nam chủ nhanh chóng lớn lên rồi cho hắn mượn thần khí.
Âm thanh máy móc đột nhiên vang lên Ting, kí chủ, ngươi ở đây không ?
Mạc Ảnh Quân dừng chân, sửng sốt nhìn xung quanh.
Kí chủ, ta bị cái gì đó bao lại, không thể thấy được gì.
T^T Hệ thống ủy khuất.
Cuối cùng liên lạc được với kí chủ thân ái, trời mới biết sau khi hắn và kí chủ bị lạc nhau xong hắn sợ tới mức nào, hắn sợ kí chủ sống chưa được một ngày đã chết rồi.
T^T
Chỉ số may mắn cấp E cùng với bản tính lười biếng vụng về kia hắn chưa quên đâu !
“Sao ngươi lại bị buộc định ?” Mạc Ảnh Quân nhìn xuống nhóc con đang ôm lấy tay hắn hăng say gặm, phát hiện nó không nghe thấy gì liền an tâm đi tiếp.
Hệ thống ủ rũ, Ta cũng không biết, vừa tiến vào thế giới này ta đã bị cái gì đó trói lại không thể thoát ra được, may mà bây giờ liên lạc được với kí chủ ngươi a.
Mạc Ảnh Quân bỗng nhớ ra cái gì đó, “Vào lâu đài thế nào ?”
Cái gì ?! Hệ thống hoảng sợ, Kí chủ, ngươi tìm được nam chủ rồi à ?
“Uh.” Mạc Ảnh Quân hơi dừng một chút, “Ngươi không thấy ?”
Âm thanh hệ thống phát ra càng ủy khuất, Ta chỉ cảm nhận được kí chủ ở gần đây thôi. Còn đang suиɠ sướиɠ đã thoát khỏi chỗ trói buộc kia, ai ngờ bản thân vẫn ở đây, chẳng qua là liên lạc được với kí chủ mà thôi.
“Gần lắm không ?”
.
.
.
.
Cảm giác như ngay bên cạnh, sát vào nhau ? Hệ thống có chút do dự.
Mạc Ảnh Quân dừng chân, nghiêm túc quan sát những thứ xung quanh.
Hắn vừa đi ra khỏi rừng, xung quanh trống vắng mát mẻ, dưới chân chỉ có vài hòn sỏi cùng đất đá.
Mạc Ảnh Quân cúi người xuống cầm một viên đá gần hắn nhất lên, “Ngươi ở đây à ?” Tay lật qua lật lại hòn đá quan sát.
Kí chủ, ta không cảm nhận được gì cả.
T^T Hệ thống ủy khuất lên tiếng.
Mạc Ảnh Quân trầm mặc, thế này thì khó nói.
Khẽ nhắm mắt lại, Mạc Ảnh Quân điều động tinh thần lực truyền xuống dưới chân, tiếp đó tràn lan lên mặt đất, bụi cỏ, hòn sỏi.
Mãi vẫn không thấy động tĩnh, Mạc Ảnh Quân liền đưa tinh thần lực xuống mặt đất, đến lúc xuống độ sâu hơn 3km vẫn không cảm nhận được.
Mạc Ảnh Quân nhíu mày, tinh thần lực của hắn có hạn, không thể cho sâu thêm chút nữa.
Bỗng nhớ ra cái gì, Mạc Ảnh Quân từ từ nâng tinh thần lên không trung.
Bất qua tinh thần lực vừa mới di chuyển lên ngang người hắn liền có chút rung động, Mạc Ảnh Quân ngay lập tức tập trung vào đó.
Chit chit
Dơi con mờ mịt nhìn tầng ánh sáng vàng đang bao quanh người mình, ấm áp nhẹ nhàng, thật thoải mái.
Mạc Ảnh Quân ngẩn người, tay nâng nhóc con lên tập trung điều động tinh thần lực, có một rung động phát ra từ trong người nó.
Kí chủ, ta vừa cảm nhận được tinh thần lực của ngươi ! Âm thanh kích động của hệ thống vang lên.
Như vậy đủ biết rồi, Mạc Ảnh Quân thu lại tinh thần lực, ôm bé con bước tiếp.
Kí chủ, sao ngươi không nói chuyện ? Mãi vẫn chưa thấy âm thanh vang lên, hệ thống nhịn không được hỏi.
“Nói gì ?” Không đợi hệ thống trả lời, Mạc Ảnh Quân tiếp tục mở miệng, “Ngươi đâu thoát được.”
.
.
.
.Kí chủ Hệ thống run rẩy, người này là đang chọc vào nỗi đau của nó đúng không.
“Ngươi có nghĩ, thần khí ở trong cơ thể nam chủ ?” Mạc Ảnh Quân thản nhiên mở miệng.
Có lẽ.
Nó cũng nghĩ đến điểm này, ngoại trừ thần khí là tạo vật của trời đất, làm gì có chuyện có thứ nào có thể trói buộc được nó, chỉ trách số nó xui xẻo rằng trong lúc truyền tống rơi đúng vào chỗ nam chủ.
T^T
Kí chủ, ta muốn ngủ say một thời gian, khi nào ngươi làm xong nhiệm vụ phụ là lấy được thần khí hãy gọi ta tỉnh.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, hệ thống truyền lại một câu, Kí chủ, nhớ rõ điều này, tuyệt đối không được để bản thân chảy máu, nhất là trước mặt Huyết tộc.
Mạc Ảnh Quân nhướng mày, không được chảy máu ?
Nếu không nhầm thì hắn nghe nói là Huyết tộc dùng máu làm thức ăn ?
Thế giới này có hơi khó so với cấp bậc hiện tại của hắn không, sao cảm giác không an toàn lắm.
Sau khi ném nam chủ ra trước cửa lâu đài, hai người cuối cùng cũng được đám người Huyết tộc niềm nở đón vào.
Có lẽ lần trước nam chủ mới sinh nên khí tức không đủ khiến Huyết tộc nhận ra.
Hắn cũng không ngờ được rằng, Huyết tộc khó sinh ít người thì thôi, ai ngờ mấy trăm năm mới có một Huyết Vương được sinh ra, mà mỗi lần Vương xuất hiện là mang lại sự may mắn cho Huyết tộc, ví dụ như tăng khả năng sinh sản ?
Cuối cùng cũng được thoải mái hưởng thụ, Mạc Ảnh Quân ngã xuống giường.
Mấy chục ngày trời lang thang cùng nam chủ bên ngoài, hắn ngán lắm rồi, thật mệt a.
Chit chit
Dơi con chớp chớp cặp mắt tròn xoe nhìn thanh niên ngang nhiên nằm chiếm giường nó.
Đây vốn là phòng của nó, giường này cũng là của nó, bảng tên ngoài kia cũng ghi phòng của Vương.
Lúc đầu nó cũng không để ý đám người này, chẳng qua bản năng dòng máu Huyết tộc vẫn thôi thúc nó tỏa ra khí thế, lúc này nó mới biết được hóa ra mình là Vương.
Dù không hiểu rõ Vương là gì, nhưng mà khi nhìn đến dáng vẻ thỏa mãn lười biếng của người kia, nó tự nhiên cảm giác được hạnh phúc.
Hạnh phúc là gì ?
Ai biết được, hai từ đột nhiên xuất hiện trong đầu nó, bất quá nó có chút thích ngôn ngữ này.
Dơi con nhào lên bẹp một phát vào giữa mặt Mạc Ảnh Quân, chu mỏ hôn chóc chóc mấy cái.
Khẽ nhíu mày, Mạc Ảnh Quân đưa tay xách cục bông trên mặt giơ lên, nghiền ngẫm nhìn nó.
Bây giờ đến lâu đài rồi, nam chủ cũng thành Vương của đám Huyết tộc, bọn người kia đương nhiên sẽ chăm chút cho Vương của bọn chúng thật cẩn thận, xem ra hắn chỉ cần ngồi chơi xơi nước chờ đợi đến ngày thành niên của nam chủ rồi mượn hắn thần khí cứu hệ thống là đại công cáo thành.
“Uy.” Mạc Ảnh Quân hơi nheo mắt.
Chit ? Dơi con hơi nghiêng đầu, mờ mịt nhìn hắn.
“Ta bảo vệ ngươi tốt như vậy, lớn lên phải báo đáp ta đó.” Mang thần khí cho ta mượn là ok rồi.
Dơi con như nghe được chuyện gì kinh thiên động địa, hai mắt vốn tròn xoe trợn ra, trong đó tràn đầy vẻ không thể tin được còn xen chút khinh bỉ.
Người này không đùa nghịch chết hắn là tốt lắm rồi, là hắn âm thầm bảo vệ người này được chứ !
Nói dối không biết ngượng, nghĩ hắn là trẻ sơ sinh không biết gì chắc.
(yes)
Bỗng nghĩ ra cái gì, Mạc Ảnh Quân đung đưa nhóc con trong tay, miệng ôn nhu nói, “Ngươi chưa có tên đúng không ?”
Dơi nhỏ rùng mình, nó đột nhiên có dự cảm xấu.
Mạc Ảnh Quân híp mắt nhìn vẻ mặt thay đổi đa dạng của nhóc con, trong mắt lóe lên tia trêu đùa.
“Gọi ngươi là tiểu Hắc đi.”
Dơi nhỏ trừng mắt.
Nó biết mà !