Bạn đang đọc 1001 Cách Theo Đuổi Lão Công FULL – Chương 15
Đến tối diễn ra dạ hội, Mạc Ảnh Quân nghiêm túc nhìn một loạt quần áo trước mặt, chọn cái nào bây giờ ?
“Quân Quân, ngươi xem chọn đồ mệt như vậy, không cần phải đi nữa, ở lại với ta đi, ta dẫn ngươi đi ăn đồ ngọt.”
Tịch Thần từ đằng sau ôm lấy Mạc Ảnh Quân, thở khí bên tai hắn thầm thì.
Khẽ tránh người ra, Mạc Ảnh Quân tiến lên cầm lấy một bộ vest đen bước vào phòng tắm thay đồ, mặc kệ người đằng sau.
Từ ngày hẹn nữ chủ về, ngày nào hắn cũng bị nam chủ chặn lại, quen rồi.
Tịch Thần bĩu môi, có chút ủ rũ ngồi xuống giường.
Hắn thế nhưng phát huy công lực mặt dày lên cảnh giới cao nhất mới có thể bước vào nhà Quân Quân, chỉ vào được nhà thôi chưa đủ, hắn còn bán manh nịnh nọt đe dọa uy hiếp các loại mới được vào phòng ngủ của người yêu.
Mặc dù bây giờ còn chưa phải người yêu, nhưng sẽ sớm thôi ~
Nếu lúc trước ai nói cho hắn biết rằng hắn mặt dày bám cửa người khác để xin vào, hắn chắc chắn không hề do dự sai người bắn chết tên đó, nhưng mà bây giờ có khi còn thưởng thêm cho, ý kiến thật sáng tạo !
Kết quả điều tra hắn đã xem xét kĩ càng, tuy là bây giờ kí ức đó rất mơ hồ hầu như là không nhớ được, thế nhưng hắn tin tâm mình, chỉ cần nhìn thấy người đó thôi là trái tim lại đập lên rộn ràng, mặt sẽ đỏ ửng lên, khát cầu được ở bên cạnh người đó, mong muốn người đó nhìn mình, muốn bàn tay đó vuốt ve lên từng tấc trên cơ thể này, muốn người đó dùng lời lẽ ôn nhu cử chỉ dịu dàng đối với bản thân, à không, thô bạo cũng được, chỉ cần người đó muốn, chỉ cần hắn nhìn ta, ở cạnh ta, nói.
.
.
.
.
yêu ta.
(ta miêu tả hơi quá ko -.-)
Mạc Ảnh Quân thay quần áo xong bước ra ngoài liền phát hiện thiếu niên ôm mặt ngây ngô cười, gương mặt đỏ ửng lên.
Tên này phát tình à ? (Yepp)
Vừa thoát khỏi suy nghĩ, Tịch Thần liền phát hiện Mạc Ảnh Quân đang dựa tường nhìn mình, ánh mắt loáng thoáng khinh bỉ, ngượng ngùng đứng lên, “Cái kia.
.
.
ha ha.
.
.
Quân Quân ngươi xong rồi à ?”
Quân Quân mặc gì cũng đẹp nha !
Mạc Ảnh Quân nhướng mày xem thiếu niên mặt càng ngày càng đỏ, đầu cúi sắp sát ngực rồi, thản nhiên mở miệng, “Đi thôi.”
“Tốt.” Lon ton chạy theo.
—————————-
“Nam thần, ngươi đến rồi.” Lan mỉm cười.
Mạc Ảnh Quân khẽ gật đầu, như có như không quan sát thiếu nữ trước mặt.
Không hổ là nữ chủ, thiếu nữ nhan sắc mĩ miều, thân thể mềm mại uyển chuyển, tóc đen như mực, mắt phượng hé mở, da thịt oánh nhuận.
Thiếu nữ xinh đẹp khoác lên người một bộ lễ phục sắc tím bó eo càng tôn lên vẻ quý quái tao nhã, cử chỉ tự nhiên mềm mại.
Trước mắt bỗng nhiên bị che, Mạc Ảnh Quân khó chịu chớp chớp lông mi, định lùi ra sau.
“Quân Quân, bà thím kia xấu chết, ngươi nhìn làm gì cho bẩn mắt !” Tịch Thần khó chịu đưa tay che mắt Mạc Ảnh Quân, cảm nhận được lông mi trượt qua lòng bàn tay, tê dại buồn buồn.
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ cầm tay thiếu niên xuống, hướng về phía Lan mở miệng, “Rất đẹp.” Theo bí quyết tán gái, đầu tiên phải luôn khen người ta đẹp.
Lan ngẩn người, gương mặt xinh đẹp nháy mắt đỏ bừng lên, ngượng ngùng cúi đầu, “Nam thần.
.
.
ta.
.
.
ta.
.”
Tịch Thần càng nhìn càng khó chịu, một tay đẩy thiếu nữ ra, một tay kéo Mạc Ảnh Quân đi vào trong.
Đột nhiên bị đẩy, Lan hoảng sợ vung tay lung tung muốn tìm được thứ để chống đỡ bản thân, sau lưng liền áp lên một cơ thể ấm áp, một đôi tay giữ lấy nàng.
Lan vội vàng rời người ra, bối rối mở miệng, “Xin.
.
.
xin lỗi, ngươi có sao không ?”
Nam nhân mỉm cười, ôn nhu nói, “Không sao, ngươi không bị thương chứ ?”
“Ta không, cảm ơn ngươi đã đỡ ta.
.
.
.” Lan khẽ nâng mắt lén nhìn người bị nàng đụng vào.
Oa oa oa, nam.
.
.
nam thần! Không đúng, nam thần của ta là băng sơn mỹ nam, đây là ôn nhu mỹ nam nha !
Gương mặt đẹp trai tuấn lãng, cặp mắt nâu hút hồn, khí chất ôn nhu tao nhã.
Lan đỏ mặt, chết rồi, làm sao bây giờ, nàng cảm giác nàng muốn nɠɵạı ŧìиɦ, nam thần a~ ta xin lỗi.
ToT
“Ngươi.
.
.
.
ngươi tên gì ?” Bệnh mê trai đẹp của nàng còn chữa được không ?!
Nam nhân sửng sốt, lập tức ôn nhu đáp lại, “Ta là.
.
.
.
.”
————————-
Về bên Mạc Ảnh Quân, hắn bị Tịch Thần lôi đi nhanh quá nên không để ý đến động tác đẩy người của thiếu niên, nếu hệ thống ở đây liền biết nam nhân vừa đụng vào nữ chủ chính là.
.
.
.
.
nam phụ thứ hai.
Gọi thứ hai là vì trong cốt truyện chia ra làm hai phần.
Phần đầu tiên là cuộc sống ở trường đại học, nam phụ thứ nhất là nam thần Mạc Ảnh Quân hắn đây.
Phần thứ hai là bắt đầu vào công ty làm việc, nam phụ một bỏ cuộc ra nước ngoài, nam phụ hai bắt đầu tiến công nữ chủ, là tổng tài công ty đối đầu với nam chủ.
Tịch Thần dừng lại, ôn nhu thâm tình nhìn Mạc Ảnh Quân, “Quân Quân, ngươi muốn ăn gì không ?”
Mạc Ảnh Quân nhíu mày, quay mặt đi chỗ khác.
Làm như hắn là con heo suốt ngày ăn í.
“Quân Quân.
.
.
.
.” Tịch Thần khổ sở cúi đầu.
Làm sao bây giờ, hình như Quân Quân thích yêu nữ kia rồi, lại còn khen rất đẹp, Quân Quân quay đầu đi không thèm để ý đến hắn, chẳng lẽ là tìm yêu nữ kia ?
Mạc Ảnh Quân quan sát qua một lượt, không phát hiện được cái gì hay, gọi là dạ hội nhưng chẳng qua là xoay xoay nhẩy nhẩy vài cái xong lon ton đi làm quen nhau, mấy bàn ăn đặt ở đây chỉ để làm cảnh.
Nếu đã không ai dùng thì để đấy cũng phí, chi bằng vào bụng hắn đi !
Định quay lại gọi thiếu niên đi cùng, Mạc Ảnh Quân sững sờ.
Ngọa tào, nam chủ à, ngươi đứng đấy khóc cái ếu gì, người phải khóc là ta mới đúng, nhiệm vụ bao giờ mới hoàn thành đây, ta muốn về nhà.
“Uy.” Mạc Ảnh Quân không được tự nhiên mở miệng.
Tịch Thần cúi đầu, tay bám chặt lấy áo Mạc Ảnh Quân.
Mạc Ảnh Quân có chút bối rối, thế này là sao? Ê, đừng nói là.
.
.
.
tâm trí nam chủ không ổn định nên lại quay về thời kì trẻ ba tuổi nhá ?!
Đùa, hắn không muốn trông trẻ con nữa đâu.
Kéo tay thiếu niên đến góc khuất, Mạc Ảnh Quân thấp giọng hỏi, “Làm sao ?” Nói là không sao đi nam chủ.
Tịch Thần nhào vào lòng Mạc Ảnh Quân, ôm chặt lấy hắn, mặt áp vào ngực.
Đợi qua một lúc, Mạc Ảnh Quân thấy nam chủ vẫn không có động tĩnh gì liền bất đắc dĩ kéo người ra.
“Ngươi làm sao ?”
Tịch Thần hít sâu một hơi, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân.
“Làm sao.
.
.
.” Mạc Ảnh Quân hơi rụt người về sau.
Tịch Thần ôm lấy cổ Mạc Ảnh Quân hơi kéo xuống, kiễng chân lên dùng môi chạm môi hắn, đầu lưỡi tiến vào điên cuồng càn quấy.
Mạc Ảnh Quân trừng mắt nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt, ai nói cho ta biết chuyện này là sao, nam chủ hôn ta ?!
**Còn 1 chương là xong thế giới này.
Mấy nàng muốn nhất công nhất thụ hay nhất công đa thụ ?