Bạn đang đọc 1000 Ngày Ly Hôn Dịch Tổng Lên Giường Vợ Cũ – Chương 87: Yên Yên 7 Tuổi – Con Không Nhận Ba!
Phòng kín bưng vuông vức, không có lấy cửa sổ nào, một chiếc giường trẻ em, cả ti vi nữa.
Ở giữa phòng là chiếc bàn thấp, và hình dáng đứa bé gái cột tóc đuôi ngựa bằng đồ cột con thỏ, đang ngồi bệt dưới đất cặm cụi tô tô vẽ vẽ trên tập giấy.
Có lẽ bức tường khá dày, nó chẳng hề hay biết bên ngoài đang ầm ĩ huyên náo, thậm chí ngay lúc này nó vẫn chỉ chú tâm vào những cây bút màu, nguệch ngoạc vẽ vời.
– Yên Yên…?
Tiếng gọi dịu dàng run rẩy của Hâm Đình cất lên nơi căn phòng tĩnh lặng, bấy giờ mới kéo đứa bé gái rời khỏi thế giới tưởng tượng, quay qua ngơ ngác nhìn trước sự hiện diện của nhiều người lạ mặt tại đây.
Hâm Đình xúc động dữ dội, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu đó chính là Yên Yên, dù ba năm trôi qua nó đã thay đổi khác xưa và lớn hơn rồi! Đôi mắt giống Dịch Quân, mũi và miệng thì giống Hâm Đình, cô bé mang nét hòa hợp của ba lẫn mẹ.
Hâm Đình ôm chầm lấy con gái, cảm nhận cơ thể ấm nóng và cả hơi thở của sự sống, hạnh phúc đến tột cùng!
– Yên Yên! Yên Yên! Con gái bé bỏng của mẹ…!Ôi, đây là thật hay mơ?
Hâm Đình bật khóc, áp hai lòng bàn tay lên đôi gò má phúng phính đáng yêu, ngắm kỹ từng đường nét khôn lớn mà suốt ba năm qua cô đã không thể nhìn được.
– Cô là ai vậy ạ? – Yên Yên khó hiểu trước người phữ xinh đẹp cứ ôm lấy mặt mình, vừa khóc vừa mỉm cười mừng rỡ.
– Mẹ đây, Yên Yên…!Tên mẹ là Hâm Đình! Mẹ Đình của con đây!
– Hâm Đình? Mẹ Đình? A, là mẹ Đình mà ba Hải nói với con đó ạ?
– Phải, là mẹ Đình của con.
Yên Yên, con có nhớ ra mẹ không?
– Con không nhớ mẹ Đình thế nào hết nhưng ba Hải bảo: mẹ con tên Hâm Đình, một ngày nào đó mẹ sẽ tới đón con, rồi ba người chúng ta sẽ sống với nhau!
Nghe Yên Yên ngây ngô trả lời, Hâm Đình lau nước mắt, khẽ nhíu mày ngạc nhiên.
Hình như con gái đã không nhận ra cô, còn cả người tên Hải kia là ai? Vì sao lại tự xưng mình là “ba” của con bé chứ?
Đâu riêng gì Hâm Đình, cả Dịch Quân nãy giờ đứng quan sát Yên Yên, mà lòng cũng thấp thỏm.
Khi vừa nhìn thấy gương mặt đứa trẻ đó, tim hắn đã trào dâng niềm yêu thương khó tả, rất muốn chạy đến ôm con.
Nhưng hắn sợ, cảm giác tội lỗi về việc làm năm xưa, chỉ e rằng con gái sẽ không chấp nhận hắn.
Vừa rồi, hắn nghe con gọi “ba Hải” nào đấy, rốt cuộc là ai?
Hâm Đình đỡ Yên Yên đứng dậy, vuốt qua mái tóc, mặt mũi, quần áo của con xong, liền nhẹ nhàng nói:
– Con tên là Yên Yên, con của mẹ Đình và ba Quân.
– Không, con tên Y Y mà…!Con chờ mẹ Đình tới đón con, cùng với ba Hải.
– Y Y cũng chính là Yên Yên đấy.
– Hâm Đình dùng lời lẽ khéo léo chuyển đổi cái tên để tránh sự kích động phản đối từ con bé – Ba Hải là ai thế?
– Ba Hải là ba của con, ba bảo mẹ bận việc chưa đến đón con được, vì bên cạnh mẹ có kẻ xấu xa! Lâu lâu ba tới thăm con, chơi với con, kể chuyện về mẹ.
Ba không cho con ra ngoài vì nói bên ngoài có nhiều kẻ xấu lắm, kêu con sống trong này, thích đọc truyện tô màu, coi hoạt hình đều được hết.
Hâm Đình có chút ngỡ ngàng, kẻ gọi là “ba Hải” đó rõ ràng bắt cóc Yên Yên, nhốt vào căn phòng bức bối kín bưng này, giam lỏng con bé suốt ngần ấy năm ư, đã vậy còn tự nhận là ba nó!
Điều quan trọng, gã đàn ông này biết rõ cô tới nỗi còn kể chuyện về cô cho Yên Yên nghe, nhưng lại tuyệt đối không hề nhắc tới Dịch Quân! Gã ta “đóng vai” ba của con gái cô sao, rốt cuộc là chuyện tồi tệ gì?
Nhìn khắp người con gái, Hâm Đình lo lắng hỏi:
– Ba Hải chơi gì với con? Có đụng chạm thân thể hay ở đâu đó trên người con?
– Ba chơi rượt bắt, đếm số, oẳn tù xì với con ạ…!Ba hay ôm con cùng ngủ.
– Thế ba Hải có tắm rửa, sờ soạng gì con không?
– Các mẹ tắm cho con chứ ba Hải không tắm cho con đâu.
Hâm Đình thở phào nhẹ nhõm, “ba Hải” đó chỉ kỳ quái nhận làm ba của Yên Yên thôi, ngoài ra cũng không đụng chạm xâm hại quá mức tới con bé.
Chợt, cô thấy Yên Yên lùi ra phía sau lưng mình, biểu hiện có hơi sợ sệt khi nhìn Dịch Quân.
Do không kìm lòng được, hắn bước vài bước lại gần muốn ôm con gái, nhưng khi đứa bé này vừa thấy hắn thì đã nép vào mẹ, tỏ ra không thích và tránh né.
– Yên Yên, ba đây.
Là ba Quân đây mà, đừng sợ…
– Không, chú là kẻ xấu! Ba Hải nói ở bên mẹ Đình có kẻ xấu xa!
– Ba không phải kẻ xấu, đừng sợ Yên Yên, ba mới là ba của con.
– Ba con là ba Hải cơ, chú không phải! Chú là kẻ xấu!
Trông cảnh Dịch Quân khổ sở đưa hai tay về phía Yên Yên, còn con bé thì lắc đầu nguầy nguậy, một mực khăng khăng nói hắn xấu xa nên chẳng muốn tới gần, Hâm Đình đành phải dịu dàng ôm con vào lòng, dỗ dành một chút:
– Ngoan, Yên Yên, ba Hải chỉ chơi với con thôi, còn đó là ba Quân, ba ruột của con.
Con là do mẹ Đình và ba Quân sinh ra, con đừng sợ ba nhé.
– Không! Chú ấy không phải ba con! Mẹ Đình, con không muốn!
Yên Yên ở trong lòng Hâm Đình, phản ứng hơi kịch liệt, nhất quyết không nhận ba ruột! Bị con gái chối bỏ, lòng Dịch Quân đau như cắt, lại nghĩ có phải là quả báo?
Hắn từng hiểu lầm Yên Yên không phải con ruột mình, trở nên hắt hủi nó, dù từng chăm sóc suốt ba năm nhưng lại dễ dàng phủ nhận con bé.
Giờ đây Yên Yên nhận một kẻ nào đó xa lạ làm ba, còn nói hắn xấu xa, hắn mới hiểu cảm giác không được thừa nhận là thế nào!
Dẫu trong lòng khổ sở, khó chịu nhưng hắn chẳng thể ép buộc Yên Yên, hắn phải nhẫn nhại, càng ép uổng thì tình hình càng tệ hơn.
– Ba Hải mà con nói, có phải người này không? – Chuyển hướng tình hình, Dịch Quân lấy điện thoại đưa hình của Tiêu Chấn Nam ra cho Yên Yên xem.
Hâm Đình thấy Yên Yên nghiêng đầu suy nghĩ, tiếp theo đáp rằng:
– Con không biết nữa…!Ba Hải lúc nào cũng đeo mặt nạ chú hề với con.
Hai vợ chồng Dịch tổng đưa mắt nhìn nhau, “ba Hải” này xem chừng còn không muốn Yên Yên biết mặt thật! Ngay cả đứa bé gái nọ cũng nói, chú Hải luôn đeo mặt nạ hề, chẳng đứa trẻ nào ở đây được thấy mặt hết! Dịch Quân đứng dậy, nhìn vợ:
– Em đưa Yên Yên ra ngoài xe, chúng ta sẽ về nhà.
Hâm Đình cũng không muốn con gái ở lại căn phòng bưng bít này thêm nữa.
– Yên Yên, chúng ta ra ngoài nhé.
Ở bên ngoài vui hơn, mẹ Đình sẽ đưa con đi.
– Còn ba Hải ạ?
– Mẹ đưa con đi xong sẽ quay lại đón ba Hải.
Được rồi, chúng ta đi thôi!
Hâm Đình nắm tay Yên Yên rời đi, con bé vừa đi vừa dè dặt nhìn Dịch Quân.
Dõi theo bóng dáng con gái nhỏ, vị Dịch tổng siết chặt tay, tức giận với cái tên ba Hải khốn kiếp ấy, đã bắt cóc Yên Yên, giam cầm, rồi còn áp đặt suy nghĩ của con bé rằng gã là ba ruột, là tốt nhất với nó!
Hắn quay qua mẹ Lê đang bị Hải Vương kìm giữ, rút súng ra kề lên thái dương của bà ta, đồng thời đưa điện thoại ra, đay nghiến:
– Nói! Rốt cuộc tên Hải đó là ai? Làm gì ở đây? Có phải là người trong ảnh này?.