Đọc truyện 100 Ngày Giả Vờ Yêu – Chương 69
Ngày thứ hai Cố Viêm ở Mỹ, anh đưa Ôn Thiển đến bệnh viện khám thai, mọi thứ đều rất bình thường.
Hai người thuận tiện kiểm tra giới tính của thai nhi, đó là một bé trai.
Mặc dù trước kia anh có phàn nàn Ôn Thiển hơi thấp, nếu sinh con trai thì nói không chừng sẽ bị mẹ kéo cho thấp. Nhưng thật ra anh rất thích bé trai, bởi vì anh cảm thấy bé trai tương đối dễ chăm hơn, có thể tập thể thao hoặc là làm chuyện của đàn ông với nhau.
“Là con trai cơ!” Sau khi ra khỏi bệnh viện, dường như Ôn Thiển không hài lòng cho lắm.
Cố Viêm khá kinh ngạc, anh nhớ Ôn Thiển rất thích trẻ con, không ngờ cô lại có sự phân biệt giới tính như vậy, anh hỏi: “Sao vậy, em không thích con trai sao?”
Ôn Thiển lo lắng hỏi: “Không phải anh nói chiều cao của con trai sẽ theo mẹ sao? Nhỡ đâu con trai chúng ta thấp quá, sau này làm sao tìm được vợ đây?”
Cố Viêm ôm lấy cô, an ủi nói: “Không sao đâu, ba mẹ nó giàu như vậy, sao lại không tìm được vợ cơ chứ?”
Ôn Thiển: “…”
Cố Viêm mong đợi nói: “Anh thực sự muốn sớm nhìn thấy con ra đời.”
Ôn Thiển cúi đầu sờ bụng rồi cười nói: “Còn hơn ba tháng nữa…”
Cố Viêm nói: “Vậy cũng sắp rồi, anh phải thông báo với người trang trí để trang trí phòng bé theo phong cách cho con trai. Sau khi cô nhốt xong, chúng ta có thể dọn vào ở.”
Hai người đứng ở ven đường đón xe, Ôn Thiển thuận tiện nói: “Về nhà chúng ta nghĩ xem nên đặt tên con là gì đi.”
“Ừ.” Cố Viêm đáp, sau đó có một chiếc taxi dừng cạnh họ, anh mở cửa ra rồi để Ôn Thiển đi vào trước.
Buổi tối, sau khi ăn tối xong, Ôn Thiển ngồi trên sô pha cầm di động xem tin tức, ở trong nước bây giờ là ban ngày nên có rất nhiều tin tức. Trong đó, những bức ảnh thân mật của vợ chồng bọn họ tại bệnh viện phụ sản ở Mỹ được đưa lên đầu trang với tiêu đề: Tổng giám đốc thời trang Thiển Thiển Cố Viêm đưa vợ xinh đẹp đi khám thai.
Theo đó còn có một vài tin tức liên quan: Thiển Thiển làm rõ việc “ngoại tình” chỉ là lời nói vô căn cứ…
“Anh nhờ người chụp cái này hả?” Ôn Thiển chỉ vào bức ảnh trên màn hình, Cố Viêm ôm cô, cúi đầu nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương.
“Ừ, công ty cần những bức ảnh này.” Cố Viêm đáp, rồi lại nói thêm: “Nhưng lúc đó anh bộc lộ cảm xúc thật, không phải giả vờ giả vịt.”
Ôn Thiển gật đầu: “Ừm…Em biết anh không thể giả vờ được.”
Cố Viêm: “…”
Cho anh một chút mặt mũi được không.
Khoá học của Ôn Thiển ở Mỹ đã kết thúc, ở đây cô đã học được rất nhiều điều, cực kỳ thực tế, có thể sử dụng trong việc thiết kế sau này. Trước khi về nước, cô cố ý đi làm kiểm tra, thuận tiện hỏi bác sĩ xem cô có thể về Trung Quốc bằng máy bay hay không.
Sau khi được bác sĩ cho phép bay chuyến bay đường dài, Cố Viêm lại bay đến Mỹ rồi ngồi cùng máy bay với cô trở về. Ôn Thiển cười nhạo anh đã khoa trương quá rồi, nhưng anh vẫn muốn ngồi máy bay về nước với cô.
Mẹ Ôn biết được Ôn Thiển mang thai đã 8 tháng, chuẩn bị về nước nên cố ý đến Thâm Thành đón cô, thuận tiện ở lại chăm sóc con gái.
Mẹ Ôn ở sân bay nhìn thấy Cố Viêm và Ôn Thiển đi ra thì dùng sức vẫy tay.
Đã lâu Ôn Thiển không gặp mẹ nên cô tiến lên ôm lấy bà: “Mẹ ơi!”
Mẹ Ôn lại bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Con đó nha, luôn khiến người già phải lo lắng. Biết là đang mang thai mà con còn ở Mỹ học. Nếu chẳng may có chuyện gì thì mẹ phải làm sao bây giờ đây?”
Khoảng thời gian trước, ở Mỹ có xảy ra một số vụ cướp bóc ở trường học, trong thời gian đó, mẹ Ôn đã luôn thuyết phục Ôn Thiển về nước, nhưng cô con gái này hết lần này đến lần khác vẫn không sợ, muốn đợi kết thúc khoá học mới trở về, khiến người lớn tuổi như bà đây lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng.
Ôn Thiển nói nhỏ: “Mẹ còn có Ôn Trạch mà!”
Mẹ Ôn bị Ôn Thiển chọc tức, thiếu chút nữa đã giơ tay đánh cô, “Con còn dám cãi lại mẹ?”
Ôn Thiển trốn phía sau Cố Viêm nói: “Con đâu có.”
Cố Viêm đứng ra hoà giải: “Mẹ, Ôn Thiển chỉ đùa thôi ạ.”
Mẹ Ôn bất mãn nói: “Sắp làm mẹ rồi mà còn như thế!”
Ôn Thiển nghịch ngợm lè lưỡi, bây giờ có Cố Viêm chắn cho cô rồi, mẹ cũng sẽ không mắng cô được nữa.
Căn biệt thự Cố Viêm mua trước đó đã trang trí xong rồi, vì mới sửa sang xong nên mùi hóa chất nồng nặc, phải vài tháng sau mới tan hết mùi hôi, vì thế bây giờ hai người vẫn ở nhà cũ.
Ôn Thiển đã mang thai được tám tháng, Cố Viêm cũng không muốn Ôn Thiển quay lại công ty làm việc, dù sao cô cũng sắp đến ngày sinh rồi. Cũng may Ôn Thiển làm thiết kế nên cũng có thể làm ở nhà, mỗi ngày ở trong phòng sách cầm bút vẽ thiết kế vài bộ quần áo mới.
Cố Viêm tăng ca xong về nhà, mẹ Ôn và Ôn Thiển đã ăn cơm xong, Ôn Thiển đang ở trong phòng sách thiết kế quần áo. Cố Viêm đi vào phòng, nghe được tiếng động thì cô ngẩng đầu hỏi: “Anh về rồi hả? Ăn cơm chưa?”
“Anh ăn rồi.” Cố Viêm bước tới bàn nói: “Nghe mẹ nói, em lại ở trong phòng cả ngày không ra ngoài.”
Ôn Thiển ngượng ngùng gãi ót, “Hôm nay em chăm chú vẽ quá nên không để ý.”
Cố Viêm hơi không vừa lòng: “Hôm qua cũng vậy!”
Ôn Thiển le đầu lưỡi ra rồi nói: “Hehe, ngày mai em sẽ chú ý.”
Cố Viêm đưa tay trái lên, nhìn vào đồng hồ sau đó nói: “Giờ vẫn còn sớm, anh với em xuống lầu đi dạo đi.”
“Ừ…được.” Nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết của anh, Ôn Thiển đành phải thu dọn đồ đạc trên bàn rồi đi ra ngoài với anh.
Ôn Thiển thường không thích vận động cho lắm, sau khi mang thai lại lười hơn một chút, cho nên mỗi ngày đều có người đốc thúc cô đi vận động.
Ôn Thiển và Cố Viêm đi dạo trong vườn hoa của chung cư, đã hơn chín giờ tối, những người chạy hoặc tản bộ vào ban đêm đã dần về nhà. Gần đến lễ Giáng Sinh và Tết Dương Lịch, cây cối trong vườn được treo đèn, buổi tối phát sáng sặc sỡ, nhấp nháy nhịp nhàng.
“Lại sắp qua một năm nữa.” Ôn Thiển ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên cây, một tay đỡ eo, tay còn lại đặt lên bụng của mình. Còn ba tuần nữa cô sẽ lâm bồn, bụng rất to nên đi rất chậm.
Cố Viêm đỡ lấy cô rồi đáp: “Ừ.”
“Vài ngày nữa là sinh nhật lần thứ 29 của anh rồi, không ngờ anh sẽ làm ba trước tuổi 30…” Ôn Thiển nhìn xuống bụng lớn của mình rồi nói: “Năm sau thằng bé có thể cùng anh đón sinh nhật 30 tuổi rồi…”
“Xin lỗi anh, em quên mất… anh không có sinh nhật.” Ôn Thiển đột nhiên nhớ tới lý do năm ngoái Cố Viêm nói anh không có sinh nhật nên thấp giọng xin lỗi.
Hai người đồng thời ngừng bước, Cố Viêm ôm vai cô tiếp tục đi: “Không sao, thật ra cũng không có gì…”
Hai người đi đến một lối ra vườn hoa khác của chung cư, cách hàng rào sắt của chung cư sẽ nhìn thấy có người bán khoai lang nướng ở ven đường, mùi thơm khoai lang nướng theo gió lạnh bay vào vườn hoa trong chung cư.
Ôn Thiển nhìn chằm chằm vào người bán khoai lang nói: “Em rất muốn ăn…”
Cố Viêm nói: “Vậy em ở chỗ này chờ anh, anh đi mua.”
Ôn Thiển gật đầu: “Ừm.”
Ôn Thiển nhìn Cố Viêm đi về phía cổng, còn cô thì đi đến ghế đá bên đường nhỏ ngồi xuống.
Trong đầu cô chợt lóe lên những chuyện lúc trước, cô may quần áo ở phòng trọ của Cố Viêm, mệt quá nên vô tình ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy thì đang nằm trên giường của anh, nhưng trong phòng lại không có ai nên cô nghĩ mình do quá mệt mỏi mới vô thức lên giường nghỉ ngơi.
Lúc này Cố Viêm mở cửa trở về, anh còn mang theo một túi giấy da trâu, cũng không hỏi cô nằm trên giường làm gì mà chỉ đưa túi giấy đó cho cô rồi hỏi: “Em muốn ăn không?”
Ôn Thiển cầm lấy túi rồi nhìn vào đó, là hai củ khoai lang nướng vẫn còn rất nóng.
Cố Viêm nhận lấy khoai lang nướng từ người bán hàng, đưa tiền rồi, đang đợi trả lại tiền thừa. Anh mang theo một túi khoai lang nướng vội vàng chạy về, vì sợ Ôn Thiển đợi lâu.
Cố Viêm đến chỗ bên cạnh Ôn Thiển ngồi xuống, mở túi giấy ra, cầm củ khoai lang rồi lột vỏ, dùng khăn giấy bọc lại để cách nhiệt rồi sau đó đưa cho Ôn Thiển.
“Thơm quá đi!” Ôn Thiển ngửi một cái, mùi thơm ngọt ngào. Cô cắn thử một miếng thì lại hơi thất vọng: “Không ngọt bằng cái trước đây anh mua.”
Cố Viêm khá mơ hồ, “Trước đây hả? Anh mua cho em lúc nào thế?”
Trong ấn tượng của anh, dường như anh chưa từng mua khoai lang nướng cho Ôn Thiển.
Ôn Thiển nhớ lại rồi nói: “Có, trước kia có một lần em may quần áo ở chỗ của anh rồi vô tình ngủ quên mất. Lúc tỉnh dậy thì đã nằm trên giường của anh rồi, vừa lúc anh còn mang khoai nướng về cho em…”
Cố Viêm suy nghĩ một chút, hình như là có chuyện như vậy. Tuy nhiên, không phải là anh ‘vừa lúc’ trở về.
Hôm đó anh ra ngoài gửi quần áo, nhưng trong nhà trọ không có giấy gửi hàng nên anh phải ở cửa hàng vận chuyển rất lâu để viết đơn.
Lúc anh về nhà, Ôn Thiển đã nằm sấp ngủ trên bàn, vốn dĩ anh muốn gọi cô cùng đi ăn cơm.
Có lẽ do cô gái nhỏ quá mệt mỏi nên gọi thế nào cũng không dậy. Anh nghĩ rằng ngủ trên bàn sẽ không tốt nên liền ôm cô lên giường ngủ.
Sau khi cúi người đắp kín chăn cho cô, anh vẫn chưa đói và cũng không có việc gì làm nên anh ngồi trên giường nhìn cô ngủ.
Đây là lần đầu tiên Cố Viêm nhìn một Ôn Thiển yên tĩnh ở cự ly gần như vậy, cô không giống những bạn học sinh nữ khác thích sửa soạn, tuy kiểu tóc của cô khá lỗi thời nhưng tóc lại đen nhánh sáng bóng, da cô hơi vàng nhưng lại căng bóng và không có mụn…
Cố Viêm nhìn chằm chằm vào cô, quan sát thấy cô rất bình thường, nhưng lại không quá tầm thường.
Trong lúc ngủ mơ màng, cô đột nhiên gọi một tiếng: “Cố Viêm…”
Cố Viêm tưởng rằng cô đã tỉnh, nhưng anh thấy cô nhắm mắt tiếp tục nói: “… Đừng làm việc quá sức.”
Từ năm lên 10 tuổi Cố Viêm đã sống rất vất vả, vì để giành được sự chú ý của ba mình nên anh học ngày học đêm, vẫn luôn đứng nhất trường nhưng ba anh vẫn không khen ngợi anh. Sau đó anh bị bệnh thi trượt đại học, ba anh thẹn quá hoá giận nói rằng anh đã đủ 18 tuổi nên phải tự mình giải quyết tiền học phí. Về sau, anh bắt đầu làm nhiều công việc bán thời gian khác nhau để kiếm tiền đóng học phí học đại học.
Lúc mới vào đại học, vì quá chăm chỉ làm thêm nên người khác luôn cho rằng anh tiết kiệm rất nhiều tiền, có một bạn học thiếu thông minh luôn la ó kêu anh đãi một bữa, anh không đãi nên luôn bị họ cười nhạo là tên bủn xỉn.
Anh vẫn luôn cố gắng vừa học tập vừa đi làm thêm, từ trước đến giờ chưa từng có ai hỏi anh có mệt không, cũng không ai khuyên anh đừng làm việc quá sức.
Nghe được những lời mơ màng của Ôn Thiển, anh nhớ ra đã rất lâu rồi không có người nói với anh như vậy, nên không hiểu sao anh bỗng hơi xúc động.
Trải nghiệm thời thơ ấu khiến anh không tin vào tình yêu, khiến anh lùi bước, không dám thích cô gái nhỏ luôn làm bạn với anh này…
Anh ra khỏi nhà trọ, ở bên ngoài cho tỉnh táo một chút. Lúc đó đã là mùa đông, ven đường có bán khoai lang nướng, anh nhớ Ôn Thiển vẫn chưa ăn cơm tối nên nhân tiện mua về…
Không ngờ một củ khoai lang nho nhỏ lại khiến cô nhớ đến tận bây giờ.
Ôn Thiển nói: “Lúc đó em tỉnh dậy, rất sợ bị anh mắng.”
Cố Viêm hỏi: “Tại sao thế?”
“Bởi vì em sợ anh mắng em, leo lên giường anh ngủ mà không có sự đồng ý của anh…”
“Là anh ôm em lên giường.”
Ôn Thiển bỗng hiểu ra: “Thì ra là anh sao, em tưởng em ngủ mớ nên tự mình leo lên giường chứ, ơ…không đúng, sao anh lại làm vậy?”
“Ai mà biết được…” Ngay cả bản thân Cố Viêm cũng không rõ ràng.
Ôn Thiển lại hỏi: “Sau đó anh sợ em đói mới đi ra ngoài mua khoai lang nướng phải không?”
“Gần như thế này…”
Hai người im lặng ăn khoai lang nướng một lát.
Ôn Thiển lại hỏi: “Lúc đó anh thích em rồi phải không?”
Cố Viêm trả lời: “Chắc vậy đó.”
Ôn Thiển cười nói: “Cũng may là em kiên trì, nếu không anh thật sự sẽ cô độc đến già luôn rồi.”
Cố Viêm: “…”