Đọc truyện 100 Cách Cưng Vợ – Chương 766: Thế lực phía sau
“Đừng trừng mắt nhìn tôi như thế, lần đầu tiêm sẽ không có tác dụng.” Người đàn ông như đang nói thời tiết hôm nay thật đẹp, giọng điệu cực kỳ nhàn nhã, giống như sống chết của cô ta chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua.
Đúng là chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua, trước mặt cầm thú vô nhân tính này cho dù cô ta có chết, họ cũng sẽ không chớp mắt.
Chỉ là chết cũng phải chết rõ ràng, Đào Tuyết Y dốc hết sức chống nửa người dậy: “Rốt cuộc anh là ai, vì sao lại bắt cóc tôi, bây giờ có thể nói được chưa?”
Người đàn ông vẫn không nói gì mà xoay người cầm cái khay ra khỏi phòng.
Đào Tuyết Y hoàn toàn không hiểu nước cờ của đối phương, năm phút sau ở cửa xuất hiện một người đàn ông trung niên vóc người tráng kiện.
Cô ta cau mày, lau mồ hôi: “Ông, ông là ai?”
“Đào Tuyết Y, cô Đào?” Đối phương nhìn có vẻ rất tôn trọng cô ta nhưng lại giống như đang xác định một sự thật hơn.
“Sao ông biết tôi?”
Người đàn ông ngồi xuống sofa bên cạnh cô ta, nhìn người phụ nữ xụi lơ trên đất: “Đọc báo gần đây, cô và Bùi Dục qua lại rất thân thiết?”
Đầu Đào Tuyết Y như hồ nhão, vào lúc này đột nhiên nghe thấy tên Bùi Dục.
Cô ta lập tức tỉnh táo hơn: “Bùi, Bùi Dục?”
Ban đầu cô ta cho rằng gần đây tin đồn của mình quá ầm ĩ, có lẽ đã đắc tội một vài người không thể đắc tội, nhưng bây giờ xem ra, không đơn thuần như cô ta nghĩ.
“Đúng thế, Bùi Dục.” Đối phương mỉm cười, hai tay chống lên đầu gối, cúi người nhìn cô ta: “Cô sẽ không cho rằng Bùi Dục chỉ là thương nhân đơn giản chứ?”
Còi báo động trong lòng Đào Tuyết Y rung lên mãnh liệt: “Lẽ nào là anh ta…”
“Cậu ấy không biết chuyện bắt cóc nhưng sở dĩ cô ở đây là bởi vì cô quá thân thiết với cậu ấy, nói như vậy hiểu rồi chứ?” Người đàn ông lời ít ý nhiều, cũng không có ý định che giấu.
Đào Tuyết Y cũng không hiểu rõ ý của đối phương nhưng dù sao cũng không thể tránh khỏi có liên quan tới Bùi Dục. Cho nên người đàn ông nhìn vô cùng cao quý kia không hề đơn giản như người ngoài giới nhìn thấy, mà ẩn sau đó là cả thế lực hắc đạo không thể để lộ…
Rõ ràng cảm giác bị tiêm đã qua nhưng Đào Tuyết Y lại cảm nhận được sự nóng và lạnh thấu xương lại ập tới lần nữa: “Tôi, tôi và Bùi Dục không phải là… a!”
Lời còn chưa dứt, mặt bỗng bị tát một cái thật mạnh khiến đầu cô ta nghiêng sang một bên, răng cắn vào môi, mùi máu tanh lan ra.
Đào Tuyết Y kinh ngạc ôm mặt mình: “Ông đánh tôi?!”
“Hai chữ Bùi Dục này cô cũng có thể gọi?” Đối phương không chút thương tiếc, khuôn mặt dữ tợn.
Mặc dù Đào Tuyết Y cũng đã gặp không ít người nhưng những người bình thường tiếp xúc hoàn toàn là hai thế giới với đám người trước mặt, cô ta nhìn vào đôi mắt đen trầm kia lập tức ngậm miệng.
Thật sự rất đáng sợ, không phải cố ý làm ra dáng vẻ hù doạ bạn mà trên người họ có toát ra hơi thở thế lực độc ác.
Bùi Dục, Bùi Dục… Cái tên đã từng vô số lần mong muốn đuổi theo, lúc này nghe vào tai lại chỉ cảm thấy sợ hãi.
“Tôi không biết anh ấy có thân phận gì, chỉ biết anh ấy từng kinh doanh câu lạc bộ Hồng Đỉnh, giữa chúng tôi thật sự không có quan hệ gì khác, nếu không tin ông có thể hỏi anh ấy!”
“Đương nhiên tôi biết hai người không có quan hệ gì.” Người đàn ông vẫn thong dong nhìn người phụ nữ trên đất, thấy đáy mắt cô ta dâng lên hy vọng thì nhanh chóng tạt một gáo nước lạnh: “Nhưng đại chúng không biết, cô nói cô làm gì không tốt cũng đều đưa lên tin tức, như vậy tôi rất khó xử lý…”
Lúc này Đào Tuyết Y mới hiểu, thì ra đối phương cảm thấy cô và Bùi Dục lộ ra ánh sáng quá nhiều nên dẫn tới sự chú ý.
Cô ta không khỏi nghĩ tới lời Bùi Dục cảnh cáo mình buổi tối hôm trước ở khách sạn…
‘Bảo cô làm gì thì làm cái đó, cho dù với lý do gì’
Khi đó cô ta chỉ nghi hoặc vì sao Bùi Dục lại chỉ muốn có scandal với mình mà lại không động vào mình, trong lòng cảm thấy hơi may mắn, có lẽ với Bùi Dục mà nói, mình chính là người đặc biệt đó?
Sự thật chứng minh, tất cả chỉ là cô ta mơ mộng hão huyền, người đàn ông đó chẳng những không thích cô ta chút nào mà còn đẩy cô ta vào tình cảnh nguy hiểm.
Đào Tuyết Y vô cùng hối hận, vì sao ban đầu lại muốn dính líu tới Bùi Dục, đây là một thế giới mà nằm mơ cô ta cũng không nghĩ tới, cũng là thế giới mà người bình thường không bao giờ có khả năng chống lại.
“Tôi, tôi đảm bảo sau này sẽ không thế nữa, cầu xin các người tha cho tôi…”
“Đảm bảo?” Người đàn ông ngồi xổm xuống, đưa tay nâng cằm cô ta lên: “cô lấy gì để bảo đảm?”
“Các người có thể bắt cóc tôi lần một thì sẽ có thể bắt cóc tôi lần hai, tôi biết là mọi hành tung của mình đều nằm trong tay các người, coi như vì sự an toàn của mình, tôi cũng sẽ không…” Đào Tuyết Y vô cùng khẩn thiết, cô ta thật sự không muốn dính líu tới Bùi Dục chút nào nữa.
Cho dù cả đời này không được đóng nữ chính, cho dù mãi mãi không thể nổi tiếng trong giới giải trí cũng không quan trọng bằng tính mạng!
Người đàn ông nhìn rõ sự sợ hãi trong đáy mắt cô ta, cười lạnh buông tay: “Coi như cô thức thời!”
Đối phương lại đứng dậy: “Tôi sẽ giám sát cô, đừng mơ tưởng có thay đổi gì, nếu nói chuyện này ra…”
Đào Tuyết Y vội vàng lắc đầu liên tục: “Tôi tuyệt đối không nói ra!”
Một người có thể ban ngày ban mặt đưa cô ta tới đây, tiêm thuốc có thành phần gây nghiện không rõ tên vào người cô ta, cho dù có báo cảnh sát thì người gặp nạn cũng chỉ có cô ta mà thôi.
Đào Tuyết Y đã không mong cầu xa vời gì khác, chỉ cần có thể ra khỏi đây, mọi chuyện đều không còn quan trọng.
…
Sau khi tổng giám đốc Đỗ biết Đào Tuyết Y mất tích thì báo cảnh sát trước tiên rồi gọi cho Bùi Dục. Thư ký Bùi Dục nghe máy, sau khi truyền đạt tính nghiêm trọng của sự việc thì mới nhận được điện thoại Bùi Dục gọi tới.
“Tổng giám đốc Bùi, anh xem chúng ta nên xử lý chuyện này thế nào?” Thông minh như tổng giám đốc Đỗ đương nhiên có thể đoán được chút gì đó, thế lực bóng tối của giới giải trí không thể sánh được với thế lực phía sau Bùi Dục.
“Không có chuyện gì đâu, anh không cần quan tâm.” Bùi Dục đầu bên kia cho một câu trả lời hờ hững, anh đã đoán ra Đào Tuyết Y sẽ gặp chuyện gì, chỉ là thông qua cô ta để ra oai phủ đầu anh một chút mà thôi, sẽ không thật sự làm gì cô ta.
Tổng giám đốc Đỗ vẫn hơi không yên lòng, dù sao cũng là người của công ty: “Tổng giám đốc Bùi, anh chắc chứ? Dù sao cũng không phải chuyện nhỏ, lỡ như…”
“Không có lỡ như.” Bùi Dục ngắt lời anh ta, giọng điệu có phần không vui: “Người sẽ được đưa về nhanh thôi.”
Tổng giám đốc Đỗ cũng chỉ đành lựa chọn tin tưởng, chờ thời cơ hành động: “Vâng, vậy chúng tôi chờ vậy.”