Đọc truyện 10 Số Thập Phân – Chương 31: Năn nỉ ngô ẩn
Trans+Edit: Pino – Lytaa
Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie
———
Đã bốn ngày trôi qua, vết thương của Ngô Ẩn cũng nhanh chóng phục hồi, lúc này cũng không cần phải băng bó toàn thân nữa. Các vết sưng tấy đã xẹp xuống, vết thương cũng đã khép miệng. Hiện tại chỉ còn phải đều đặn xoa thuốc và uống thuốc tiêu sưng kháng viêm là có thể nhanh chóng phục hồi. Gương mặt cùng lắm chỉ có một vết xước nhỏ không đáng trở ngại. Tuy nhiên vẫn là phải nằm viện theo dõi.
Vài ngày trước Văn Hán còn thay ca với Lạc Phong để chăm sóc Ngô Ẩn, về sau chỉ còn lại Lạc Phong. Ngô Ẩn thời gian này cũng lạnh lùng không nói chuyện với bất kì ai, cứ mỗi ngày được Lạc Phong chăm sóc, lo ăn uống, thay băng xoa thuốc. Nói chính xác là cả hai không nói với nhau câu nào, cũng không thèm nhìn vào nhau.
Nước hoa quả vị đào đều được để sẵn ngay tủ đầu giường, nhưng chưa từng được khui một chai. Một ngày trôi qua với Ngô Ẩn như một tháng, cậu ta cứ nằm đấy như một cái xác chết không hồn.
Riêng Lạc Phong, hắn ta hiểu lúc này nên để yên cho Ngô Ẩn, không nên làm phiền cậu ta, vì vậy cũng chỉ làm cho trọn nhiệm vụ trôm nom. Lâu lâu ra ngoài hút vài điếu thuốc rồi quay trở lại phòng bệnh.
Mùa mưa bão, không khí lành lạnh, lại càng khiến cho không gian thêm buồn tẻ.
Chín giờ tối, mưa to, các dãy đèn ở bệnh viện đều đã tắt bớt, ánh sáng mờ ảo tĩnh mịch. Tiếng đế giày của Lạc Phong tiến về phòng bệnh của Ngô Ẩn vang lên “cộp cộp”.
Cửa mở!
“Ngô Ẩn!” Lạc Phong gọi Ngô Ẩn.
“Ngô Ẩn…Ngô Ẩn…Ngô Ẩn…” Lạc Phong đã chịu đủ sự chán trường, miệng liên tục gọi tên cậu ta.
Cậu ta vẫn im re mà nằm trên giường.
Lạc Phong không nhanh không chậm đóng cửa lại, đem cái máy cát-sét đặt lên bàn, bấm mở nhạc phim hoạt hình “Hồ lô biến”.
Tiếng nhạc rè rè từ cái máy cát-sét cũ kĩ vang lên ầm ĩ cả căn phòng. Biết rõ Ngô Ẩn vẫn chưa ngủ, hắn ta lại càng mở nhạc thật to.
“Hồ lô biến…hồ lô biến.Chúng ta là anh em hồ lô thần kì…”
Ngô Ẩn nằm trên giường lòng rối hơn tơ vò, nghe tiếng nhạc nhức tai như vậy, lòng dạ kiềm nén mấy ngày nay cũng bùng phát lên. Trong tích tắc, lấy cái gối đang nằm ném về phía Lạc Phong, miệng mắng chửi.
“Chó má! Không biết đây là phòng bệnh sao?”
Vừa chửi xong, cái gối vừa rơi xuống sàn, Ngô Ẩn đột nhiên há hốc mồm, mắt trợn tròn lòi cả tròng trắng. Giữa tiếng nhạc “Hồ lô biến” vui tươi, Lạc Phong một thân trần truồng chỉ mặc mỗi cái quần lót trắng, đang làm tư thế của Michael Jackson.
“Cậu làm cái…cái quỷ gì vậy?” Ngô Ẩn lắp bắp nói không thành lời.Lạc Phong ngay lập tức xoay mặt qua nháy mắt với Ngô Ẩn, Ngô Ẩn cũng vì vậy mà nuốt nước bọt ực một cái. Không chờ đợi lâu hơn nữa, Lạc Phong nhanh chóng nhảy múa. Nói thật, Ngô Ẩn cả đời chưa thấy ai nhảy múa kiểu như Lạc Phong. Hắn ta quơ quào loạn xạ như trong các clip Harlems Shake ở Weibo video, động tác không hề khớp nhạc, có lúc còn tự móc lấy chân té xuống sàn, sau đó nhanh chóng đứng dậy, hậu đậu đập đầu vào cạnh bàn rồi nằm xuống kêu ngao lên như con mèo.
Điểm đáng khen nhất của “vũ công bất đắc dĩ” này chính là thể hình của hắn. Lúc này chỉ mặc mỗi quần lót trắng, các cơ bắp mới có cơ hội trình diễn, chuyển động liên kết phối hợp với nhau. Là con nhà võ nên cơ thể dẻo dai, tuy là nhảy bậy múa bạ nhưng từng cái di chuyển đều rất mượt mà sinh động.
Ngô Ẩn ngồi trên giường xem cũng bắt đầu hứng thú một chút, lúc này yêu cầu Lạc Phong.
“Nhảy Moon walk đi.”
Lạc Phong nghe thấy liền đi tới cánh cửa, xoay lưng vào bên trong phòng bệnh, bắt đầu bắt chước động tác đi lùi của Michael Jackson. Vì là bắt chước nên trông hắn ta như con rối bị giật dây.
Ngô Ẩn chứng kiến cảnh này mắc cười không nhịn được, miệng há rộng vang lên những tiếng haha sảng khoái, lại yêu cầu thêm một điệu nhảy.
“Ba lê.”
Lạc Phong không hề ngần ngại, ngay lập tức nhón mũi chân lên giả bộ xoay xoay rồi đá chân như vũ công ba lê. Gương mặt cũng biểu cảm thanh tao như mấy cô gái trẻ đẹp, thể hiện điệu múa có chút tươi tắn hồn nhiên. Một gã võ sư vai u thịt bắp, đường nét thô kệch mà đi múa ba lê thật nhìn không ra thể thống gì. Có một màn xoay người vì mất thăng bằng nên đã bị ngã, cái mông đang mặc quần lót đập thẳng xuống sàn, hắn ta nhăn mặt chu mỏ lên kêu đau. Ngô Ẩn cười ra nước mắt, còn cố nhét cái mền vào miệng để nén tiếng cười lại, một lúc sau, búng tay “tách” một cái, hai mắt sáng rỡ, yêu cầu thêm một điệu.
“Lắc hông kiểu Hawaii”
Lạc Phong đột nhiên ngưng trọng, ánh mắt phát ra hàng vạn lần sự tự tin, miệng nhếch lên đểu cán, thể hiện cảm xúc: là nghề của tôi.
Xoay lắc hông là một bài tập khởi động cơ bản trước khi luyện võ, cho nên yêu cầu này của Ngô Ẩn là hoàn toàn đơn giản đối với hắn ta.
Nhanh chóng quay cái mông hướng vào mặt Ngô Ẩn, Lạc Phong chống hai tay vào hông, bắt đầu lắc.
Động tác xoay tròn đều, đẹp mắt kinh người. Các cơ bắp từ cơ bụng, cơ liên sườn, rãnh bụng, xương chậu phối hợp với nhau nhịp nhàng. Ngô Ẩn trợn tròn mắt, như là đang được xem múa thoát y ở trong các hộp đêm dành cho các quý bà cô đơn, trong đầu chỉ biết mắng chửi: Mẹ kiếp! Nam nhân lại có thể lắc hông đẹp như vậy?
Hoàn toàn bị phần hông và phần mông của Lạc Phong thu hút, Ngô Ẩn lúc này không khép miệng được. Lạc Phong đã chuyển từ Hawaii sang điệu nhảy của các nước Latinh. Đánh mông qua trái, giật một cái, đánh mông qua phải, giật một cái. Sau đó liên tục rung mông, “cặp đồn biện” rung lên như một cái máy mát xa, Lạc Phong bắt đầu đi lùi, đi lùi, đưa cái mông đang rung tới gần vào mặt Ngô Ẩn, còn không quên quay mặt xuống nháy mắt với với cậu ta một cái. – Chết tiệt! Hết sức khiêu dâm! –
Ngô Ẩn không kiềm chế được, mắt trợn to lên định bóp vào mông của Lạc Phong, bất ngờ, nữ hộ lý xông cửa đi vào.
Ba người cứng đờ ra, không gian dừng lại.
Nhìn thấy cảnh Lạc Phong không một mảnh vải ngoài cái quần lót, còn đang chu mông vào mặt Ngô Ẩn, Ngô Ẩn thì đang vươn hai bàn tay ra định bóp, nữ hộ lý thất kinh, ánh mắt dời đi chỗ khác giả vờ không thấy, lúc này miệng lắp bắp.
“Tôi…tôi vào lấy ra giường bẩn.”
Lạc Phong xấu hổ, nhanh chóng leo lên giường của Ngô Ẩn lấy mền trùm lại. Tuy là đại võ sư karate lừng lẫy, nhưng khi bị người khác bắt gặp cảnh này cũng không thoát khỏi cảm giác hổ thẹn ngượng ngùng, chui rúc như con mèo.
Ngô Ẩn nhoẻn miệng cười, chỉ ngón tay vào cái tủ.
“Ra giường bẩn ở trong kia.”
Nữ hộ lý đi tới lấy ra giường bẩn bỏ vào xe đẩy, lúc rời đi gương mặt vẫn chưa hết bàng hoàng.
Ngay cái lúc mà cánh cửa phòng bệnh được khép lại, Ngô Ẩn cười một trận mát trời.
“Hahahahahaha….hahaha…hahahaa…”
Lạc Phong trong lòng oán giận, mặc dù đã đạt được mục đích là làm cho Ngô Ẩn vui, nhưng bị bẻ mặt như vậy quả thực nằm ngoài dự đoán, hiện tại vẫn đang chui rúc trong chăn.
“Lạc Phong sư phụ, cậu cũng có ngày này sao! Hahaha…” Ngô Ẩn vẫn đang cười chưa dứt, coi bộ hứng thú tột cùng, vẫn còn trêu chọc.
“Này Lạc vũ công, đang nhảy rất đẹp mà…hắc hắc…”
Lạc Phong nằm yên không nhúc nhích, không nói chuyện, vẫn nhét đầu vào chăn, xoay lưng lại với Ngô Ẩn.
Một lúc thật lâu, căn phòng bỗng im lặng như lúc ban đầu, mưa vẫn chưa ngừng rơi, nhưng không gian xem ra ấm áp vui vẻ hẳn lên.
Ngô Ẩn nằm xuống bên cạnh Lạc Phong, đột nhiên nhẹ nhàng luồng tay vào trong chăn, mò đến đám cơ bụng tám múi của Lạc Phong mà sờ sờ.
Lạc Phong lần đầu được Ngô Ẩn đụng chạm, toàn thân kích động giật giật liên tục, nhưng vẫn là cố gắng chịu đựng, tay cáu lấy cái chăn, miệng ngậm thật chặt, không phản ứng lại.
Ngô Ẩn bắt đầu tăng cấp độ, hết dùng ngón tay khẩy khẩy vào cơ bụng, lại dùng nguyên cả bàn tay ấm áp chà chà, xoa loạn từ eo lên ngực, dùng ngón tay đặt dọc theo rãnh ngực chà lên chà xuống. Lạc Phong ngứa ngáy toàn thân, nhưng kiên quyết không phản cự. Cuối cùng, Ngô Ẩn đột nhiên không nghịch phá nữa, vòng cánh tay ôm lấy eo của Lạc Phong, đầu đặt vào hõm lưng của hắn, nghiêm chỉnh nằm yên, mở miệng nói.
“Cảm ơn cậu Lạc Phong!”
….
Hai người họ nằm ngủ một cái liền đến nửa đêm. Lạc Phong bỗng thức giấc, tháo cái chăn ra, nhìn thấy Ngô Ẩn đang ôm mình ngủ ngon lành, gương mặt tươi tắn bình yên, lòng của hắn ta cũng rạo rực vui vẻ.
Nhẹ nhàng đỡ Ngô Ẩn nằm lên cánh tay của mình, sau đó choàng cậu ta vào trong lòng, nội tâm chỉ hiện lên hai chữ “hạnh phúc”. “Cơ thể của cậu ấm thật đấy.” Ngô Ẩn đột nhiên lên tiếng.
Lạc Phong kinh ngạc.
“Anh chưa ngủ sao?”
“Do tên bí nhân biến thái như cậu mới vừa đánh thức tôi dậy.” giọng điệu mê ngủ trách móc.
Cảm thấy đã đến lúc, Lạc Phong nhẹ nhàng xoa xoa vào mái tóc đinh cắt ngắn của Ngô Ẩn, miệng nghiêm túc hỏi.
“Ngô Ẩn, anh ổn chứ?”
Cậu ta biết rõ Lạc Phong muốn hỏi cái gì, lúc này thoát ra khỏi vòng tay của hắn, nằm ngay ngắn trên gối, hai tay chắp lại để lên ngực, đi thẳng vào vấn đề.
“Mấy ngày qua tôi suy nghĩ rất nhiều về chuyện của tiểu Thanh. Tôi tự hỏi mình đã làm gì sai, có gì không tốt với cô ta, và rồi tôi phát hiện…”
Quay mặt nhìn vào mắt của Lạc Phong.
“…tôi phát hiện tôi không có gì không tốt cả. Vấn đề của tôi là tôi gây nhàm chán cho cô ta, tôi không biết cách để khiến cho mối quan hệ này trở nên thú vị. Tôi không thể giữ được cô ta là do lỗi của tôi. Suy nghĩ kĩ thì tôi không giận cô ta về việc cô ta lừa tôi, cô ta có lý do để làm vậy. Đối với người mình yêu, tôi không thể dựng lên bức tường hoài nghi đề phòng.”
Lạc Phong chăm chú lắng nghe, nghe xong câu đó liền bắt bẻ.
“Vậy sao anh vẫn còn hoài nghi đề phòng tôi?”
Ánh mắt của hai người vẫn quyện vào nhau. Lạc Phong hỏi câu đó vô cùng nghiêm túc, làm cho Ngô Ẩn thực sự bối rối.
“Lạc Phong à, tôi chấp nhận đụng chạm thân xác với cậu không có nghĩa là tôi yêu cậu.”
“Thật vậy sao?” Lạc Phong vô cùng tự tin, ngay tức khắc cởi áo của Ngô Ẩn ra.
Ngô Ẩn bất động nằm yên, tim đập thình thịch, trong mắt chỉ còn hình dáng của cái gã võ sư kia, không chút kháng cự.
Đè Ngô Ẩn dưới thân của mình, Lạc Phong hít một hơi thật mạnh, nhẹ nhàng áp đôi môi xuống môi của cậu ta.
Răng môi lại hoà hợp, lần này còn nóng bỏng cuồng nhiệt hơn nhưng vẫn là có chút phản kháng từ Ngô Ẩn. Cậu ta vẫn còn hoang mang chưa thể chấp nhận.
Chiếc áo bệnh nhân của Ngô Ẩn đã được Lạc Phong cởi ra hoàn toàn, hai bộ ngực trần nam tính lại tiếp xúc với nhau, làn da thô ráp của Lạc Phong liên tục mài dũa vào làn da rèn luyện thể thao chắc khoẻ của Ngô Ẩn. Mà đã gọi là mài thì chắc chắn phải tạo ra lửa.
Hôn nhau tới mức nước miếng đã chảy ra đầy gối, Lạc Phong mới thả môi của Ngô Ẩn ra, nhìn cậu ta say đắm. Ngô Ẩn nằm đó thở hổn hển không ra hơi, ánh mắt như muốn tiếp tục nhưng còn ngần ngại. Mái tóc liên tục được Lạc Phong xoa xoa tràn đầy yêu thương. Lâu lâu hắn ta đột nhiên lại nhe hàm răng trắng ra cười rất hạnh phúc, rồi lại dùng mũi của bản thân cọ ngoạy vào mũi của Ngô Ẩn.
Kéo cánh tay của Ngô Ẩn lên, Lạc Phong hít một hơi thật sâu rồi phà vào nách của cậu ta. Hơi thở mạnh mẽ khiến đám lông nách rung động xào xạc, làm Ngô Ẩn bị nhột đến nổi da gà toàn thân. Đưa cái mũi thẳng đến ngửi thật đã đời, Lạc Phong vừa hít mùi cơ thể ngay nách, lại nhanh chóng phà hơi thở ra, động tác này liên tục kích thích thần kinh của Ngô Ẩn, làm cậu ta giật rung liên hồi trên giường. Sau đó, cái lưỡi của hắn ta bắt đầu làm việc. Những vết bầm trên người Ngô Ẩn còn hiện diện chưa tan, Lạc Phong dùng lưỡi liếm khẩy vào. Cảm giác của Ngô Ẩn là vừa nhói vừa ngứa, vừa đau vừa tê tê dại dại. Ngay chỗ vết thương hở miệng chưa lành, Lạc Phong cũng không tha mà lè lưỡi ra liếm sạch những dòng dịch mủ rỉ ra từ vết thương, liếm rất say đắm.
Ngô Ẩn nằm trên giường chỉ còn biết nhăn mặt gắng gồng tận hưởng cảm giác mới lạ.
Được một lúc sau, Lạc Phong nhẹ nhàng chồm lên liếm sâu vào trong lỗ tai của Ngô Ẩn. Liếm tới mức lỗ tai của cậu ta đã ướt nhẹp nước miếng vẫn chưa buông tha. Ngay sau đó, hắn ta thì thầm với Ngô Ẩn, giọng điệu khẩn cầu.
“Anh để tôi xoa dương v*t cho anh nhé?”
Ngô Ẩn ánh mắt đê mê, không nói câu chấp nhận nhưng người ta vẫn hiểu.
Cái quần bệnh nhân nhanh chóng được Lạc Phong cởi ra, dương v*t của Ngô Ẩn đã sớm phập phồng trong lớp quần lót màu đen kia, lúc này bật ra như một cái lò xo.
– dương v*t này là thứ đã từng dùng để thao tiểu Thanh, hôm nay tôi giúp anh xoá bỏ vết tích của cô ta –
Bàn tay thô kệch ấm áp bắt đầu bao trùm lấy dương v*t đã cương dài đến 20cm của Ngô Ẩn. dương v*t thẳng tắp như cây đinh khổng lồ, lớp da quy đầu tuột lên tuột xuống, liên tục bị da tay của Lạc Phong ma sát. Đang vuốt nhanh bỗng chậm, đang chậm chạp bỗng ập tới nhanh như động cơ, khiến Ngô Ẩn không muốn rên lên một tiếng cũng không được.
“Hự….aaa…mẹ kiếp! Thường ngày cậu thủ dâm như vậy sao? Điệu nghệ đấy.”
Một giây phút cao trào dâng lên, tinh dịch từ trong túi tinh hoàn của Ngô Ẩn được các lớp cơ bên trong nén lực bắn ra ngoài, bắn nhiều đến mức như muốn làm cho da tay thô cứng của Lạc Phong trở nên mềm mại.
Lạc Phong nhếch miệng ngắm nhìn thành quả, bắt đầu thò lưỡi ra liếm. Ngô Ẩn vẫn đang tận tưởng cảm giác lên đỉnh, bỗng dưng bắt gặp cảnh tượng Lạc Phong đưa ngón tay đang dính tinh dịch đút vào miệng mút như mút kem, dẫn tới bạo phát.
“Không được liếm! Cậu điên à ? Sao lại liếm thứ đó? Không thấy tởm sao?”
Lạc Phong liếm sạch tinh dịch dính trên tay, rồi nhẹ nhàng chồm tới Ngô Ẩn, dùng cái mũi thẳng ngoạy ngoạy vào lỗ tai của cậu ta, dịu dàng nói.
“Bất cứ thứ gì trên người anh cũng đều rất tuyệt vời, đều rất hấp dẫn, rất thơm ngon.”
Ngô Ẩn bị bắt thóp điểm yếu, được người khác khen những thứ trên cơ thể đã là sướng lắm rồi, đằng này còn được khen tinh dịch của mình thơm ngon, lửa huyết trong người nổi dậy, nhào tới lột luôn cái quần lót trắng của Lạc Phong ra.
Hắn ta một trận thất kinh, vẫn chưa nắm bắt được tình hình đã bị Ngô Ẩn dùng tay nắm lấy dương v*t.
“Tôi cũng nên giúp cậu một chút chứ nhỉ?” Ngô Ẩn láu cá.
Lạc Phong từ đó tới giờ vẫn chưa từng làm tình với ai, vẫn chưa từng được ai thủ dâm cho mình, lúc này có chút yếu mềm vì hạnh phúc.
Tim đập loạn xạ, Lạc Phong lên tiếng thoả hiệp.
“Ngô Ẩn à, anh xóc nhanh một chút được không? Tôi ngứa không nhịn nổi nữa.”
Thực ra lúc này dương v*t của hắn đã cương lên cùng cực, một lòng bàn tay của Ngô Ẩn không thể bao trùm mà tạo cảm giác “lấp đầy” cái hình trụ đường kính 3,5 cm kia, đành phải dùng cả hai tay, chặp lại thành một cái lỗ phù hợp, bọc vào cây “côn th*t” khủng khiếp kia.
Là đàn ông ai lại muốn khen dương v*t của thằng khác bự hơn của mình, nhưng lúc này Ngô Ẩn đành phải cắn răng thừa nhận: “Hàng khủng”.
Hai cánh tay tập thể thao của Ngô Ẩn hoạt động xóc lên xóc xuống cho Lạc Phong đã hơn hai mươi phút, nước nhầy đã tiết ra rất nhiều nhưng hắn ta vẫn chưa có dấu hiệu sẽ bắn, lúc này lên tiếng mắng chửi.
“Mẹ kiếp! Cậu bị liệt dương à? Hay là trong người không có t*ng trùng?”
Lạc Phong bị mắng, nhưng mà lại đang sướng, không muốn làm Ngô Ẩn giận cho nên xuống giọng.
“Anh thông càm, tôi vẫn chưa có quá nhiều cảm giác, anh mạnh tay một chút…aaa…”
Ngô Ẩn đột nhiên dừng tay, đi vào nhà vệ sinh.
Lạc Phong hoảng loạn.
“Sao vậy? Anh đi đâu? Tôi vẫn chưa xong mà?”
“Tôi đi rửa bàn chân.” Ngô Ẩn đứng trong nhà vệ sinh vừa rửa chân vừa vọng tiếng ra.
Cuối cùng, sau khi rửa chân, Ngô Ẩn ngồi xuống kẹp dương v*t của Lạc Phong vào hai lòng bàn chân, tiếp tục “chiến đấu”.
Đã dùng lòng bàn chân nắn nắn, xoa xoa, lăn lăn, nhào nhào nhưng Lạc Phong vẫn chỉ đang gầm gừ sung sướng. Ngô Ẩn chính thức mỏi tay lẫn mỏi chân, quyết định bỏ cuộc.
“Dẹp đi! Tôi mệt rồi! Ngủ!”
Ngay lập tức chui vào trong chăn, Lạc Phong ở bên cạnh méo mặt năn nỉ.
“Ngô Ẩn à, một chút nữa thôi tôi sắp ra rồi.”
“Không! Cậu tự giải quyết đi. Đừng hòng gạt tôi.”
“Không được đâu Ngô Ẩn, tôi chờ giây phút này của anh cả mấy tháng nay rồi á.”
“Không là không.”
“Ngô Ẩn à…”
Lạc Phong liên tục lay lay Ngô Ẩn không cho cậu ta ngủ, miệng liên tục nài nỉ.
“Làm cho tôi năm phút nữa thôi cũng được.”
“Một phút cũng không.”
“Vậy ba mươi giây nhé..”
“Mẹ kiếp! Cậu có thôi đi không…”
“Ngô Ẩn à………”
Lạc Phong chỉ còn biết khóc ròng…
….
Hết chương!