Đọc truyện 10 Số Thập Phân – Chương 24: Sự cố
Trans+Edit: Pino – Lytaa
Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie
———
Sáng sớm thức dậy đánh răng súc miệng, Ngô Ẩn nhận ra vết bầm càng xuất hiện ở nhiều chỗ, lòng không khỏi hoang mang.
Thấy Ngô Ẩn lâu quá chưa ra khỏi nhà vệ sinh, bác Xiễm vội gõ cửa.
“Ngô Ẩn à, thật phiền quá nhưng cháu có thể nhanh một chút không? Bác đang mắc.”
Ngô Ẩn vẫn như không nghe thấy. Tiếp tục nhìn vết bầm xuất hiện trong gương.
– Quái lạ, không lẽ ngủ cũng bị bầm sao? –
“Ngô Ẩn à! Cháu có nghe không, bác thật sự rất mắc…”
– Không thể nào! Chắc mình phải đi bệnh viện một chuyến! –
“Ngô Ẩn! Ngô Ẩn!….”
– Ai da..cơ thể đẹp đẽ của mình sao lại xuất hiện vết bầm xấu xí như vậy?-
Thế là bác Xiễm cứ hô hào, Ngô Ẩn cứ đứng ở bên trong ngắm nhìn các vết bầm, đến hơn mười lăm phút sau, bác Xiễm mới được “giải thoát”.
Tại nhà của Lạc Phong.
“Soái ca! Soái ca à, tôi đã làm xong nhiệm vụ mà anh giao.”
Nghiêm Chí Kiên đứng ngoài cổng nhà Lạc Phong kêu hô inh ỏi một lúc, Lạc Phong mới ra mở cửa.
Nghiêm Chí Kiên tung tăng đi vào ngôi nhà đẹp như trong truyện kia, tự nhiên rót nước mà uống, hớn hở nói.
“Tôi đã giúp anh điều tra vị cô nương tên tiểu Thanh, đây là toàn bộ hồ sơ.”
Lạc Phong lườm cậu ta một cái rồi giật lấy. Đọc qua một lúc, hắn ta liền nóng giận thấy rõ, lúc này ném bộ hồ sơ lên bàn.
Nghiêm Chí Kiên thừa cơ hội.
“Tôi biết ngay anh đọc xong sẽ nổi giận mà. Ngoài cậu bạn tên Ngô Ẩn của anh ra, cô ta còn cặp kè với một người nữa, hiện nay đang cùng với người đó du ngoạn ở Quế Lâm. Điều đáng nói là, cô ta dùng tiền của Ngô Ẩn để bao tên này đi chơi….”
“Câm mồm!” Lạc Phong đột nhiên nổi nóng, ném cái ly trên bàn vào vách gỗ vỡ nát.
Nghiêm Chí Kiên không bỏ cuộc, mặc dù lòng của cậu ta biết rõ, nhưng vẫn cố tình hỏi.
“Anh là vì Ngô Ẩn hay vì tiểu Thanh?”
“Mẹ kiếp! Cậu có im mồm hay không?”
“Được. Tôi sẽ im lặng.”
Nghiêm Chí Kiên có chút giận dỗi, nhưng vẫn là giúp hắn dọn dẹp đống đổ vỡ. Đang lúc thu dọn, vô tình bị mảnh chai cắt vào tay, máu đổ một dòng.
“Aaa”
Lạc Phong xoay mặt lại nhìn, thấy Nghiêm Chí Kiên đang bóp lấy ngón tay bị chảy máu. Cho tới khi máu đã loang đầy trên sàn gỗ, Lạc Phong mới đi lấy hộp bông băng ra để băng bó cho Nghiêm Chí Kiên.
Lạc Phong ngồi xuống đối diện Nghiêm Chí Kiên, từng bước quấn băng gạt cho cậu ta. Lòng của Nghiêm Chí Kiên thấp thỏm đập loạng, ánh mắt túc trực nhìn gương mặt lạnh lùng của Lạc Phong. – Không ngờ nhanh như vậy lại có thể để anh ta băng bó cho mình – Được một lúc, Lạc Phong mở lời.
“Cậu sắp xếp đi với tôi một chuyến được chứ?”
Nghiêm Chí Kiên tròn mắt kinh ngạc.
“Sao? Anh muốn cùng tôi đi đâu à?”
Lạc Phong ngước mắt lên, lạnh lùng hai chữ.
“Quế Lâm.”
Hôm nay Ngô Ẩn không đến lớp nấu ăn, trực tiếp đến bệnh viện. Kết quả bác sĩ khẳng định, những vết bầm này là do bị đánh hoặc nhéo, là ngoại thương, không do bất kì sự dị ứng nào bên trong cơ thể gây ra.
“Không phải chứ? Tôi không hề va chạm hay vận động mạnh tới mức bị bầm như thế này.”
Bác sĩ nói: “Nếu vậy thì thật lạ.”
Đang nói giữa chừng, bác sĩ lại cầm lên tờ giấy xét nghiệm máu, cau mày mà nói.
“Gần đây cậu có dùng thuốc ngủ hoặc những thứ khác có tác dụng gây ngủ?”
Ngô Ẩn không thể tiếp nhận.
“Thuốc ngủ? Làm gì có chuyện này! Tôi ngay cả thuốc lá còn không hút, nói gì đến những loại thuốc ức chế thần kinh đó ?”
“Trong kết quả xét nghiệm máu của cậu cho thấy trong máu của cậu có một lượng chất gây ngủ nhất định.”
Ngô Ẩn nghe xong liền hoang mang tột độ. Sau đó chỉ biết bần thần nà tạm biệt bác sĩ.
Cậu ta liên tục suy nghĩ.
Những ngày qua mình sinh hoạt ăn uống rất bình thường, đâu có gì khác thường. Sáng ăn sáng, trưa ăn cơm ở căn tin rồi sau đó uống nước hoa quả…..khoan đã! Nước hoa quả???
Mẹ kiếp! Mấy ngày nay mình đều uống nước hoa quả của Lạc Phong gửi tới. Quả nhiên là hắn! Chính hắn đã bỏ thuốc ngủ vào chai nước, sau đó nửa đêm dùng chìa khoá mở cửa đi vào, động thủ khiến mình bị bầm. Với thân thủ võ nghệ của hắn, cho dù có thâm niên trong nghề như bác Xiễm cũng không thể phát giác được hắn đột nhập.
Tên khốn! Cậu muốn trã đũa tôi vì tôi đấm cậu một đấm và đuổi cậu đi?
Phải nói rằng, khi đã ghét một ai đó, chuyện gì cũng có thể huyễn tưởng ra.
Lúc khám xong, đi trên hành lang bệnh viện định ra về. Vô tình gặp Văn Hán đi cùng một người đàn ông lịch lãm và một bé trai. Trông cậu ta cười cười nói nói, lòng Ngô Ẩn đang khó chịu giờ lại càng khó chịu không thể tả. Tôi không liên lạc được với cậu, hoá ra là cậu lang thang vui vẻ ở đây với người bạn mới.
Bước thật nhanh kêu lên hai tiếng vang vọng cả bệnh viện.
“Văn Hán!”
Văn Hán giật mình quay lại, nhận ra Ngô Ẩn, lúc này chạy đến.
“Ôi? Sao cậu không đến lớp nấu ăn?” Văn Hán ngạc nhiên.
Ngô Ẩn hai mắt thu hẹp, liếc nhìn Chu Hiếu Minh.
“Thế còn cậu sao không đến lớp? Gã kia là ai? Bạn thân mới của cậu?”
Văn Hán chỉ biết nói trong lòng: Chết tiệt! Lại tới nữa rồi! Sao cậu không bỏ được cái tính nết này chứ? “À ! Anh ta là phụ huynh của một bé trai do tôi phụ trách chăm sóc. Cậu biết đấy bé Lạc Lạc hôm nay là ngày tái khám.”
“Vậy sao?” Ngô Ẩn cứ liếc nhìn thẳng vào Chu Hiếu Minh. Chu Hiếu Minh cũng không biết ứng xử ra sao, chỉ nhoẻn miệng cười một cái xã giao rất gượng gạo.
Một lúc sau, Văn Hán biết không thể xoa dịu cậu ta, lúc này mới lên tiếng năn nỉ.
“Được rồi Ngô Ẩn, cứ tạm chia tay ở đây đã, tôi sẽ tới tìm cậu mà!”
“Không cần! Tôi mấy ngày nay buồn phiền đến không còn muốn sống, cậu có tới cũng không giúp gì được nữa.”
Cách giận dỗi này Văn Hán đã sớm quen, chỉ biết thở dài rời đi.
…
“Soái ca à, tôi tới rồi đây!” Nghiêm Chí Kiên kéo theo một chiếc vali thật lớn tới nhà Lạc Phong để cùng hắn ta đi tới Quế Lâm. Lạc Phong nhìn thấy liền lên tiếng nghiêm nghị.
“Cậu định đi du lịch? Là đi theo dõi người khác đấy! Không hiểu sao?”
Nghiêm Chí Kiên bĩu môi.
“Tôi đã mang ít lắm rồi, anh biết đấy, tôi….”
Chưa nói xong, Lạc Phong đã mở vali của Nghiêm Chí Kiên, lôi ra hai bộ đồ, sau đó nhét vào túi đeo du lịch nhỏ gọn của bản thân. Cái vali kia được ném vào nhà, khoá cửa!
“Anh có nhầm không? Còn kem chống nắng, kem dưỡng da, quần áo đẹp của tôi……”
Nghiêm Chí Kiên ngồi trên moto quay đầu nhìn trong tiếc nuối.
…
Ngô Ẩn mang theo ngọn hoả diễm nung nấu trong lòng từ bệnh viện về tới nhà. Tâm trạng khó chịu tốt nhất là nên đi tắm. Sau khi tắm rửa thoải mái, Ngô Ẩn dùng thuốc mới nhận được từ bệnh viện để xoa vết bầm. Hôm qua còn không đậm màu như vậy, hôm nay đã liền nhìn thấy rõ từng mảng tím đen. Mẹ kiếp!
Sau đó đi vào bếp, mở tủ lạnh ra định uống nước hoa quả, cuối cùng phát hiện bên trong lại có 5 chai nước hoa quả có dán dòng chữ “Cái này là cho anh”.
Chuyện là tối nay Lạc Phong cùng Nghiêm Chí Kiên sẽ đi thẳng tới Quế Lâm, sẽ không thể mỗi ngày gửi nước hoa quả cho Ngô Ẩn, đành phải dùng nhiều trò để đặt chúng vào tủ lạnh của cậu ta, sẵn tiện chọc ghẹo một chút.
Ai ngờ rằng chuyện đã bị đẩy đi sang một hướng khác.
Mẹ kiếp! Cậu còn muốn lừa gạt tôi? Muốn đóng kịch tới chừng nào!? Còn nhắn tin đùa giỡn với tôi? Tôi còn nghĩ cậu tử tế muốn làm lành!
Lúc này lập tức đem đống chai nước hoa quả kia của Lạc Phong đi tới sọt rác vứt vào trong, tiếp theo lấy điện thoại ra gọi cho Lạc Phong.
Lạc Phong đang lái xe, thấy Ngô Ẩn gọi điện, liền dừng lại, nhoẻn miệng cười.
“Sao vậy tiểu Ẩn! Rốt cục nhớ tôi rồi sao?”
Nghiêm Chí Kiên ngồi phía sau vẻ mặt khó coi vô cùng – Lại có thể khiến anh cười như vậy? –
Ngô Ẩn nghe được giọng điệu cợt nhã kia của Lạc Phong, lúc này máu huyết chảy ngược.
“Chó má! Tên khốn nạn! Nhà ngươi làm trò gì? Mẹ kiếp! Tôi nói cho cậu biết, đừng có đem mấy chai nước bẩn thỉu trước mặt tôi, còn nữa tôi sẽ đổi ổ khoá. Từ nay về sau, cậu chính là kẻ thù của tôi. Lạc Phong! Tôi căm ghét cậu.”
Lạc Phong ngay lập tức dập tắt nụ cười trên môi. Hai hàng lông mày siết chặt. Anh nói những chai nước của tôi là bẩn thỉu? Tôi mỗi ngày luyện chữ để nhận được câu nói đó từ anh? Anh vì sao nói tôi khốn? Tôi đang còn đang muốn giúp anh! Ngô Ẩn, tôi cũng đã không thể nhịn anh.
“Được thôi! Tôi cũng đã bắt đầu không thể chấp nhận được tính khí của anh.”
Hai gã này suy nghĩ trẻ con mà làm tổn thương lẫn nhau.
Nghiêm Chí Kiên ngồi phía sau, cũng đoán được ít nhiều, nhưng cũng chỉ im lặng. Nghĩ rằng chuyến đi tới Quế Lâm này sẽ bị huỷ, vì Lạc Phong căn bản không còn lý do để theo dõi bắt quả tang tiểu Thanh. Cuối cùng, vượt xa khỏi dự liệu, Lạc Phong nổ máy, trước khi đi còn nói với Nghiêm Chí Kiên.
“Cậu giữ điện thoại cho tôi. Ngoài Đặng Thiên sư huynh ra, là ai gọi hay nhắn tin tới cũng không cần báo với tôi.”
Ngô Ẩn ở nhà tức tối không kém, quay lên đập đồ. Cái đèn ngủ bị vỡ nát, chăn mền bị ném tứ tung, cảnh tượng bề bộn. Cửa tủ quần áo cũng bị cậu ta một quyền đập nát. Lúc này đột nhiên phát hiện, bên trong văng ra rất nhiều thứ lung tung. – Những thứ này có trong tủ mình lúc nào? –
Dây thừng, còng tay, còng chân, bật lửa, đèn cầy, lại còn có cả một cái sextoy dương v*t.
Những thứ này….ở đâu ra?
“Bốp”
Bị một người đứng ở đằng sau bất ngờ đập vào đầu.
Ngô Ẩn bất tỉnh.
Hết chương!