Đọc truyện 10 Số Thập Phân – Chương 21: Cái này là cho anh
Trans+Edit: Pino – Lytaa
Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie
———
Ngô Ẩn mang tâm trạng bức rức đi vào lớp nấu ăn. Lúc này lão sư và các học viên đều ngạc nhiên, người mừng rỡ, người hỏi thăm sức khoẻ, ai nấy đều hoan nghênh cậu ta trở lại, sự nhiệt tình có thể nói còn mãnh liệt hơn lúc sáng ở công ty. Nhưng tất nhiên, cậu ta lại không hề thống khoái như vậy, vẻ mặt hiện rõ hai chữ “gượng gạo”.
Cùng một ngày, cùng một kiểu chào đón, mà sao tâm trạng lại đối lập như vậy?
Văn Hán nhìn thấu cậu ta hơn ai hết, hai người lúc này chỉ chào nhau đôi ba câu rồi im lặng. Văn Hán cũng không khỏi thắc mắc – chẳng phải lúc sáng còn vui vẻ hớn hở ? –
Lạc Phong quay lại lớp học, ngược lại với Ngô Ẩn, hắn ta vẫn mang vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng đúng chất võ sư, mặc bộ võ phục với đai đen ngang bụng bước đi khí phách.
Vẫn đứng hô to dõng dạc, thúc giục võ sinh luyện tập, nhưng trong lòng liên tục gào thét bốn chữ “giận tôi việc gì?”.
Liên tục quan sát Lạc Phong, không ai khác chính là Nghiêm Chí Kiên. Cậu ta hầu như túc trực phán đoán tâm tình của Lạc Phong sau khi gặp Ngô Ẩn, nhưng đáng tiếc, mắt của của cậu ta vẫn chưa đủ bén để xuyên qua lớp da mặt dày cộm kia. Cuối cùng vẫn là thua cuộc.
Ngô Ẩn ngồi trong lớp học nấu ăn lòng rối hơn tơ vò. Suy nghĩ mãi không ra lý do khiến bản thân khó chịu. Đơn giản chỉ là vì cái bản kế hoạch kia? Thực ra mình cũng chưa kịp nói với Lạc Phong chuyện kế hoạch được duyệt, cậu ta căn bản không biết. Nhưng cách cậu ta trả lời những câu hỏi của mình như vậy khác nào gián tiếp từ chối sự giúp đỡ? Bản thân mình muốn giúp cậu ta đến vậy sao? Aaaaa. Mẹ kiếp!!!
Văn Hán mặc dù nghe giảng, nhưng mỗi nét mặt biến hoá của Ngô Ẩn, cậu ta đều thu rõ trong tầm mắt. Trước giờ tâm tình của cậu ta, Văn Hán nắm bắt khá chính xác, duy nhất chỉ có ngày hôm nay, Văn Hán hoàn toàn bất lực.
Chuyện cũng dễ hiểu, tâm tìng giữa hai gã đàn ông cứng đầu đang lạc vào ái tình có thể dễ dàng nắm bắt?
Bảy giờ, các phòng học đồng loạt tan lớp.
Các võ sinh cùng nhau ra về, đám học viên mới không ngừng đùa giỡn vui vẻ, còn không quên chọc ghẹo mấy nam võ sinh cũ.
Lạc Phong cùng Đặng Thiên sư huynh và Hoa Đáng sư muội nói tạm biệt đôi câu.
“Chuyện lớp võ bị khai trừ xem ra đã ổn thoả nhỉ?” Hoa Đáng vui vê lên tiếng.
“Cũng không hẳn, còn phải đợi ban quản lý nhà văn hoá quyết định.” Lạc Phong nhàn nhạt lên tiếng.
Đặng Thiên cũng bắt đầu trấn an.
“Cứ quay về nhà tắm rửa nghỉ ngơi đã.”
Nói xong, hai người kia rời đi, Lạc Phong như mọi khi, ở lại sân tập một chút để kiểm tra lại các dụng cụ. Lúc này, ở sau lưng có người lên tiếng. “Soái ca, soái ca, anh chưa về sao?”
Mặc dù đã không còn trong giờ học, nhưng Lạc Phong vẫn rất nghiêm túc.
“Một khi vẫn còn mặc võ phục, hãy gọi tôi là sư phụ. Cậu có chuyện gì?”
Nghiêm Chí Kiên bĩu môi.
“Anh nghiêm túc vậy sao cơ chứ?”
Nói xong chìa ra cho Lạc Phong một chai nước.
“Đây là nước hoa quả, tôi thấy anh có vẻ thích nên mua cho anh một chai. Anh thích vị trái đào chứ?” híp mắt tươi cười.
Lạc Phong nhìn thấy chai nước hoa quả, cảnh tượng Ngô Ẩn giận dỗi bỏ đi lúc nãy càng hiện ra rõ hơn.
Bất giác cầm lấy trong tay Nghiêm Chí Kiên, giơ lên ngắm nhìn. Lạc Phong nội tâm thắc mắc suy nghĩ, rõ ràng trong tủ lạnh của Ngô Ẩn bày ra rất nhiều chai nước vị trái đào của nhãn hiệu này, sao anh ta lại nói không thích?
Trầm tư một lúc, lại đem chai nước hoa quả vị đào kia trả lại cho Nghiêm Chí Kiên.
“Cậu cứ uống, tôi đây không khát lắm.”
Nói xong quay người bỏ đi, bất ngờ nhìn thấy Ngô Ẩn đang đứng kế bên sân tập không xa.
Một khoảnh khắc nhỏ bé lúc Lạc Phong trao lại chai nước hoa quả kia cho Nghiêm Chí Kiên, đều đã lọt vào nhãn thần của Ngô Ẩn. Là chai nước hoa quả vị đào quen thuộc mà cậu ta ưa thích.
Chuyện là lúc đi tới bãi giữ xe, Văn Hán tâm linh tương thông mà khuyên bảo Ngô Ẩn một câu: “Có chuyện thì nên giải quyết nhanh gọn, lòng cũng mau hết bất an.” Ngô Ẩn ngẫm lại thấy cũng đúng, do bản thân mình gay gắt thái quá, hành vi trả lại chai nước hoa quả cho Lạc Phong dù gì cũng rất không hợp lẽ, cho nên quyết định tìm hắn ta làm rõ mọi chuyện một chuyến.
Vừa bước tới sân võ đã liền thấy cảnh tượng trao tay kia, nội tâm không còn rõ tốt xấu.
Không gian ngưng trọng. Thế giới xung quanh chỉ còn lại ba người.
Ngô Ẩn nhìn Lạc Phong, Lạc Phong nhìn Ngô Ẩn, Nghiêm Chí Kiên thì chứng kiến hai người họ nhìn nhau. Bầu không khí ngộp thở kinh người.
Ngô Ẩn không nhanh không chậm đi tới, hỏi Lạc Phong một câu.
“Cậu có bao nhiêu chai nước hoa quả?”
Lạc Phong ngay thẳng, nhìn vào mắt Ngô Ẩn.
“Một chai.”
Nghe xong câu trả lời này, Ngô Ẩn hai mắt nhuộm đỏ màu lửa huyết. Được lắm! Có duy nhất một chai lại không để dành cho tôi, tôi có nói là tôi không lấy sao? Cậu thực sự đem đưa cho tên võ sinh mới kia.
Ôm lửa giận trong người quay mặt bước đi. Lạc Phong cũng không đuổi theo, lẳng lặng đi khoá cửa văn phòng bộ môn karate.
Nghiêm Chí Kiên bị bỏ lại, chai nước trên tay bị cậu ta bóp chặt.
Chín giờ tối, Lạc Phong vẫn là đi đến chung cư của Ngô Ẩn. Thực ra hắn ta đã đắn đo, nhưng vẫn là muốn nhìn mặt Ngô Ẩn.
Mở cửa bước vào liền nhìn thấy Ngô Ẩn và tiểu Thanh hai người họ đang ôm ấp tươi cười trên giường.
“Tiểu Thanh hôm nay em có nhớ anh không?”
“Anh không biết xấu hổ hả? Nhớ nhung đến em là nhiệm vụ của anh mới đúng.”
Ngô Ẩn liền chúi mũi vào tiểu Thanh, hớn hở nói.
“Vậy hôm nay anh đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc rồi.”
“Ấy! Nhột quá! Anh làm gì vậy ? Ahahaha.”
Lạc Phong làm như không thấy mà đi vào, tiểu Thanh nhìn thấy chọt chọt Ngô Ẩn vài cái, lúc này Ngô Ẩn mới lên tiếng khiêu khích.
“Về rồi à? Muốn uống nước trái đào chứ? Trong tủ lạnh có rất nhiều.”
Lạc Phong vẫn làm ngơ, đi xuống bếp.
Ngô Ẩn nói xong liền ma mãnh với tiểu Thanh.
“Hôm nay, đùi em sao trắng vậy? Hình như em đang không mặc quần lót đúng không? Hay là tối nay….” cố tình nói lớn tiếng.
Hơn ba mươi phút sau, đang lúc sờ mó nhau, tiểu Thanh có chút tức tối, đem chuyện lúc sáng Lạc Phong cởi quần lót trước mặt cô ta kể cho Ngô Ẩn nghe.
Ngô Ẩn nghe xong phát hoả, phóng nhanh xuống bếp tìm Lạc Phong.
“Lạc Phong ! Bước ra đây cho tôi.”
Vừa bước xuống đã liền nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng, hơn hai mươi cái vỏ chai nước hoa quả vị đào trong tủ lạnh của Ngô Ẩn đã bị Lạc Phong uống sạch, ném lăn lốc dưới sàn. Lúc này càng điên hơn, nhào tới vung một cú đấm vào miệng Lạc Phong, khoé miệng Lạc Phong rướm máu.
“Cậu dám giở trò trước mặt bạn gái tôi? Mẹ kiếp! Biến khỏi nhà tôi ngay!”
Cú đấm này là vì tiểu Thanh? Vì vài chai nước hoa quả? Lý do Ngô Ẩn tức tối dẫn đến động thủ, không nói rõ thì ai cũng biết.
Lạc Phong vẫn là không nói gì, đã sớm đoán không thể ở đây lâu, lãnh cú đấm xong lặng lẽ đi tới tủ quần áo, gom từng cái áo cái quần chỉ vừa mới được máng lên vài ngày.
Tiểu Thanh nằm trên giường, cũng không nghĩ một câu nói kia của mình lại gây ra chuyện lớn như vậy. Cơ bản chỉ muốn Lạc Phong dọn ra khỏi đây, không ngờ lại khiến hai người họ không nhìn mặt nhau.
“Ngô Ẩn à, chuyện không như anh nghĩ, bình tĩnh lại đã.”
Mọi thứ đã trễ, Lạc Phong đã thu dọn xong, Ngô Ẩn vẫn tức giận đứng trơ mắt nhìn hắn ta cuốn gói.
Trước khi rời đi, Lạc Phong đi tới trước mặt Ngô Ẩn, một lần nữa chìa ra một chai nước hoa quả vị đào.
Ngô Ẩn căm phẫn trợn mắt, chuẩn bị vung thêm một nắm đấm.
Biết rõ cậu ta sẽ không nhận, Lạc Phong đặt chai nước vị đào xuống bàn, trên vỏ chai còn dán một mảnh giấy ghi rõ ràng 5 chữ.
“Cái này là cho anh.”
Nét bút của võ sư thô kệch vẫn cố gắng gò con chữ cho thật đàng hoàng.
Hết chương.