Đọc truyện 10 Số Thập Phân – Chương 1: Không cần đuổi, tôi tự đi
Trans-Edit: Pinoneverdie+ Lytaa
———
“Alo, Văn Hán cậu có ở nhà không?”
“Ngô Ẩn đó hả, cậu cứ ghé nhà tôi, tầm 20 phút nữa là tôi về tới.”
Trên đường đi, Ngô Ẩn không ngừng băn khoăn trong lòng. Chuyện là cậu ta đang có mâu thuẫn với bạn gái, cô ta hết lần này đến lần khác chê bai cậu ta không biết lấy lòng phụ nữ, khiến chuyện tình của họ càng ngày càng nhạt nhẽo.
“Cậu ngồi đi, thế nào? Có chuyện gì?” Văn Hán nói.
Ngô Ẩn bộ dạng rầu rĩ: “Tiểu Thanh lại giận tôi.”
“Cái gì? Lại giận? Cô ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao?”
Ngô Ẩn nói: “Tôi cũng chẳng hiểu, rõ ràng ngoài giờ đi làm ra, thời gian còn lại tôi đều dành cho cô ấy nhưng tiểu Thanh cứ một mực giận dỗi.”
Văn Hán bất bình: “Tôi thấy cậu cứ chia tay cô ta đi, để xem lúc ấy cô ta còn dám giận? Tuấn lãng giỏi dang như cậu lại phải suốt ngày nhìn nét mặt cô ta?”
Ngô Ẩn nói: “Không được, cậu thừa biết tôi và cô ấy đã yêu nhau hơn ba năm, còn dự định kết hôn, thế nào lại nói chia tay dễ như vậy?”
Văn Hán nhíu mày suy nghĩ một hồi lại nói: “Tôi thấy như vầy! Chắc có lẽ vì tiếp xúc quá lâu nên khẩu vị có chút chán trường.”
Ngô Ẩn tỏ vẻ khó hiểu: “Ý tứ gì?”
Văn Hán nói: “Ý của tôi là cậu hiện tại đang tạo cảm giác không thú vị cho tiểu Thanh, tôi nghĩ cậu nên đi bồi dưỡng tài nghệ thu hút phụ nữ”
“Bồi dưỡng tài nghệ thu hút phụ nữ?”
“Phải! Đàn ông chẳng phải cần chút tài nghệ sao?”
Ngô Ẩn khoa trương: “Tôi đây bơi lội, điền kinh, bóng rổ đều giỏi…còn cần tài nghệ gì?”
Văn Hán nói: “Chính vì vậy cậu mới không hấp dẫn! Đàn ông ngoài những thứ nam tính mạnh mẽ ra thì đôi lúc phải có chút ôn nhu, phụ nữ mới đổ điếu được.”
Ngô Ẩn khó chịu: “Cậu cứ nói thẳng!”
Văn Hán rời khỏi ghế ngồi, chống hai tay lên bàn, đẩy gương mặt gần mặt Ngô Ẩn, hai mắt kiến định.
“Học nấu ăn”
Ba ngày sau, Ngô Ẩn vẫn là vì câu nói đó của Văn Hán làm khó chịu trong lòng. Có thể bắt cậu ta làm gì cũng được ngoài việc bếp núc. Bởi vì lúc nhỏ đùa nghịch dưới bếp nên đã từng bị chảo nóng làm phỏng trên lưng, bây giờ vẫn còn một vết sẹo dài, sau 16 năm ám ảnh vẫn chưa dứt.
Đang suy nghĩ trong đầu, điện thoại liền vang lên, là Văn Hán gọi đến.
“Tôi nhất quyết không học nấu ăn, đừng tốn công vô ích.”
Nói xong liền cúp máy, không cho Văn Hán nói lấy một lời.
Trở lại bàn làm việc, mở máy vi tính để check mail, có một thông báo mới.
Nhà văn hoá quận Triều Dương gửi mail?
“Xin chào, chúng tôi là nhân viên của nhà văn hoá tổng hợp quận Triều Dương, chúng tôi gửi thư này để xác nhận ngài Ngô Ẩn đã đăng kí thành công khoá nấu ăn ngắn hạn. Thời gian học bắt đầu từ ngày 22 tháng 08………”
Ngô Ẩn máu sôi nổi dậy, Văn Hán! Cậu định ép tôi sao? Dám lấy thông tin của tôi để đăng kí?
Cơn giận chưa nguôi, điện thoại lại nhận được tin nhắn.
“Tiểu Ẩn à! Tôi biết là cậu đang tức tối, nhưng tôi bảo đảm sẽ có ngày cậu sẽ cảm ơn tôi. Tối nay cứ tới lớp học nấu ăn đi đã, tôi sẽ học cùng cậu.”
Tối nay? Lúc này Ngô Ẩn mới nhận ra hôm này là ngày 22 tháng 08, cũng là ngày bắt đầu buổi học được ghi trong email. Nhưng tối nay lại có hẹn với tiểu Thanh?
Nghĩ tới đây Ngô Ẩn càng có thêm lý do để không tới lớp học nấu ăn mà Văn Hán đã đăng kí cho mình.
“Này quý ông Ngô Ẩn, tôi còn phải đợi bao lâu để nhận được bản báo cáo của ngài?”
Ngô Ẩn như hoàng hồn khi nghe giọng điệu cay đắng này của sếp Trương, vội vàng quay lại làm việc.
“Xin lỗi sếp, 15 phút nữa sẽ xong.”
“Ôi! Ngài Ngô Ẩn cứ thong thả làm không cần vội, đợi tới sáng mai nộp cũng được. Tới lúc đó bản báo cáo hoàn chỉnh xuất sắc rồi tôi mời ngài sang công ty khác làm việc, nhân tài như ngài chúng tôi trọng dụng không nổi.”
Sếp Trương nói xong bỏ đi, để lại Ngô Ẩn đang tức tối bóp vụn bàn phím.
Buổi chiều tan ca, Ngô Ẩn vội chạy đến chỗ hẹn với Tiểu Thanh. Hai người hẹn nhau ở quán ăn gần khu thương mại, không gian sang trọng lịch thiệp.
Tiểu Thanh ăn bận gọn gàng tươm tất, chiếc áo sơmi ngắn tay cách điệu ôm đỡ lấy bộ ngực căng tròn, chân váy màu đỏ bắt mắt để lộ đôi chân thon dài gợi cảm, vẻ mặt quý phái hơn người.
“Tiểu Thanh, em tới lâu chưa?” Ngô Ẩn thở hổn hển nói.
Vì ban ngày làm việc áp lực, lúc tan ca chỉ liền muốn bỏ áo ra ngoài quần, buông lỏng cà vạt để đớp lấy chút không khí. Vẻ ngoài lôi thôi này của Ngô Ẩn so với sự gọn gàng của tiểu Thanh hoàn toàn khác xa.
“Anh có nhầm lẫn không ? Lần nào hẹn với em anh đều ăn bận cẩu thả như vậy. Chúng ta đang ở trong nhà hàng, anh thôi làm mất mặt em được không?”
Nghe đến câu này, Ngô Ẩn có chút không hài lòng nhưng vẫn cố nhịn.
“Tiểu bảo bối à, anh xin lỗi để anh đi chỉnh trang lại.”
Tiểu Thanh ngăn cản: “Không cần! Người có lòng sẽ không đợi người khác nhắc nhở.”
Quen nhau ba năm Ngô Ẩn chưa từng nổi giận với tiểu Thanh, nhưng hôm nay vốn dĩ từ sáng Ngô Ẩn đã bực dọc trong lòng, hiện tại đối với kiểu cách này của cô ta, Ngô Ẩn chính thức không thể nhịn.
“Làm sao? Tôi ăn mặc như vầy thì làm sao? Người nào dám nói gì tôi? Chỉ là đến ăn tối thôi mà.”
Tiểu Thanh vẻ mặt kinh ngạc đến tái xanh, anh ta lại dám lớn tiếng với mình?
Nói xong liền ngồi dậy, đứng giữa nhà hàng đang có rất nhiều khách thượng lưu ngồi ăn, quát lớn.
“Tôi ăn mặc như vầy ai trong số các người có ý kiến gì?”
Tất cà đều im lặng hướng mắt ánh không thiện cảm về cậu ta.
Tiểu Thanh gấp rút: “Anh làm cái quái gì vậy, không thấy mất mặt à?”
Ngay lập tức nhân viên nhà hàng liền chạy tới bao vây cậu ta vì tưởng rằng cậu ta muốn phá rối. Nhưng cuối cùng Ngô Ẩn vẫn rất hiên ngang.
“Không cần đuổi, tôi tự đi”
Nói xong còn quay về phía tiểu Thanh ném thêm một câu.
“Cô cứ ăn vui vẻ”
Tiểu Thanh mắt trợn tròn ngơ ngác, hướng về nhân viên phục vụ.
“Tính tiền!”
Hết chương!
Trans-Edit: Pinoneverdie+ Lytaa
———
“Alo, Văn Hán cậu có ở nhà không?”
“Ngô Ẩn đó hả, cậu cứ ghé nhà tôi, tầm 20 phút nữa là tôi về tới.”
Trên đường đi, Ngô Ẩn không ngừng băn khoăn trong lòng. Chuyện là cậu ta đang có mâu thuẫn với bạn gái, cô ta hết lần này đến lần khác chê bai cậu ta không biết lấy lòng phụ nữ, khiến chuyện tình của họ càng ngày càng nhạt nhẽo.
“Cậu ngồi đi, thế nào? Có chuyện gì?” Văn Hán nói.
Ngô Ẩn bộ dạng rầu rĩ: “Tiểu Thanh lại giận tôi.”
“Cái gì? Lại giận? Cô ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao?”
Ngô Ẩn nói: “Tôi cũng chẳng hiểu, rõ ràng ngoài giờ đi làm ra, thời gian còn lại tôi đều dành cho cô ấy nhưng tiểu Thanh cứ một mực giận dỗi.”
Văn Hán bất bình: “Tôi thấy cậu cứ chia tay cô ta đi, để xem lúc ấy cô ta còn dám giận? Tuấn lãng giỏi dang như cậu lại phải suốt ngày nhìn nét mặt cô ta?”
Ngô Ẩn nói: “Không được, cậu thừa biết tôi và cô ấy đã yêu nhau hơn ba năm, còn dự định kết hôn, thế nào lại nói chia tay dễ như vậy?”
Văn Hán nhíu mày suy nghĩ một hồi lại nói: “Tôi thấy như vầy! Chắc có lẽ vì tiếp xúc quá lâu nên khẩu vị có chút chán trường.”
Ngô Ẩn tỏ vẻ khó hiểu: “Ý tứ gì?”
Văn Hán nói: “Ý của tôi là cậu hiện tại đang tạo cảm giác không thú vị cho tiểu Thanh, tôi nghĩ cậu nên đi bồi dưỡng tài nghệ thu hút phụ nữ”
“Bồi dưỡng tài nghệ thu hút phụ nữ?”
“Phải! Đàn ông chẳng phải cần chút tài nghệ sao?”
Ngô Ẩn khoa trương: “Tôi đây bơi lội, điền kinh, bóng rổ đều giỏi…còn cần tài nghệ gì?”
Văn Hán nói: “Chính vì vậy cậu mới không hấp dẫn! Đàn ông ngoài những thứ nam tính mạnh mẽ ra thì đôi lúc phải có chút ôn nhu, phụ nữ mới đổ điếu được.”
Ngô Ẩn khó chịu: “Cậu cứ nói thẳng!”
Văn Hán rời khỏi ghế ngồi, chống hai tay lên bàn, đẩy gương mặt gần mặt Ngô Ẩn, hai mắt kiến định.
“Học nấu ăn”
Ba ngày sau, Ngô Ẩn vẫn là vì câu nói đó của Văn Hán làm khó chịu trong lòng. Có thể bắt cậu ta làm gì cũng được ngoài việc bếp núc. Bởi vì lúc nhỏ đùa nghịch dưới bếp nên đã từng bị chảo nóng làm phỏng trên lưng, bây giờ vẫn còn một vết sẹo dài, sau 16 năm ám ảnh vẫn chưa dứt.
Đang suy nghĩ trong đầu, điện thoại liền vang lên, là Văn Hán gọi đến.
“Tôi nhất quyết không học nấu ăn, đừng tốn công vô ích.”
Nói xong liền cúp máy, không cho Văn Hán nói lấy một lời.
Trở lại bàn làm việc, mở máy vi tính để check mail, có một thông báo mới.
Nhà văn hoá quận Triều Dương gửi mail?
“Xin chào, chúng tôi là nhân viên của nhà văn hoá tổng hợp quận Triều Dương, chúng tôi gửi thư này để xác nhận ngài Ngô Ẩn đã đăng kí thành công khoá nấu ăn ngắn hạn. Thời gian học bắt đầu từ ngày 22 tháng 08………”
Ngô Ẩn máu sôi nổi dậy, Văn Hán! Cậu định ép tôi sao? Dám lấy thông tin của tôi để đăng kí?
Cơn giận chưa nguôi, điện thoại lại nhận được tin nhắn.
“Tiểu Ẩn à! Tôi biết là cậu đang tức tối, nhưng tôi bảo đảm sẽ có ngày cậu sẽ cảm ơn tôi. Tối nay cứ tới lớp học nấu ăn đi đã, tôi sẽ học cùng cậu.”
Tối nay? Lúc này Ngô Ẩn mới nhận ra hôm này là ngày 22 tháng 08, cũng là ngày bắt đầu buổi học được ghi trong email. Nhưng tối nay lại có hẹn với tiểu Thanh?
Nghĩ tới đây Ngô Ẩn càng có thêm lý do để không tới lớp học nấu ăn mà Văn Hán đã đăng kí cho mình.
“Này quý ông Ngô Ẩn, tôi còn phải đợi bao lâu để nhận được bản báo cáo của ngài?”
Ngô Ẩn như hoàng hồn khi nghe giọng điệu cay đắng này của sếp Trương, vội vàng quay lại làm việc.
“Xin lỗi sếp, 15 phút nữa sẽ xong.”
“Ôi! Ngài Ngô Ẩn cứ thong thả làm không cần vội, đợi tới sáng mai nộp cũng được. Tới lúc đó bản báo cáo hoàn chỉnh xuất sắc rồi tôi mời ngài sang công ty khác làm việc, nhân tài như ngài chúng tôi trọng dụng không nổi.”
Sếp Trương nói xong bỏ đi, để lại Ngô Ẩn đang tức tối bóp vụn bàn phím.
Buổi chiều tan ca, Ngô Ẩn vội chạy đến chỗ hẹn với Tiểu Thanh. Hai người hẹn nhau ở quán ăn gần khu thương mại, không gian sang trọng lịch thiệp.
Tiểu Thanh ăn bận gọn gàng tươm tất, chiếc áo sơmi ngắn tay cách điệu ôm đỡ lấy bộ ngực căng tròn, chân váy màu đỏ bắt mắt để lộ đôi chân thon dài gợi cảm, vẻ mặt quý phái hơn người.
“Tiểu Thanh, em tới lâu chưa?” Ngô Ẩn thở hổn hển nói.
Vì ban ngày làm việc áp lực, lúc tan ca chỉ liền muốn bỏ áo ra ngoài quần, buông lỏng cà vạt để đớp lấy chút không khí. Vẻ ngoài lôi thôi này của Ngô Ẩn so với sự gọn gàng của tiểu Thanh hoàn toàn khác xa.
“Anh có nhầm lẫn không ? Lần nào hẹn với em anh đều ăn bận cẩu thả như vậy. Chúng ta đang ở trong nhà hàng, anh thôi làm mất mặt em được không?”
Nghe đến câu này, Ngô Ẩn có chút không hài lòng nhưng vẫn cố nhịn.
“Tiểu bảo bối à, anh xin lỗi để anh đi chỉnh trang lại.”
Tiểu Thanh ngăn cản: “Không cần! Người có lòng sẽ không đợi người khác nhắc nhở.”
Quen nhau ba năm Ngô Ẩn chưa từng nổi giận với tiểu Thanh, nhưng hôm nay vốn dĩ từ sáng Ngô Ẩn đã bực dọc trong lòng, hiện tại đối với kiểu cách này của cô ta, Ngô Ẩn chính thức không thể nhịn.
“Làm sao? Tôi ăn mặc như vầy thì làm sao? Người nào dám nói gì tôi? Chỉ là đến ăn tối thôi mà.”
Tiểu Thanh vẻ mặt kinh ngạc đến tái xanh, anh ta lại dám lớn tiếng với mình?
Nói xong liền ngồi dậy, đứng giữa nhà hàng đang có rất nhiều khách thượng lưu ngồi ăn, quát lớn.
“Tôi ăn mặc như vầy ai trong số các người có ý kiến gì?”
Tất cà đều im lặng hướng mắt ánh không thiện cảm về cậu ta.
Tiểu Thanh gấp rút: “Anh làm cái quái gì vậy, không thấy mất mặt à?”
Ngay lập tức nhân viên nhà hàng liền chạy tới bao vây cậu ta vì tưởng rằng cậu ta muốn phá rối. Nhưng cuối cùng Ngô Ẩn vẫn rất hiên ngang.
“Không cần đuổi, tôi tự đi”
Nói xong còn quay về phía tiểu Thanh ném thêm một câu.
“Cô cứ ăn vui vẻ”
Tiểu Thanh mắt trợn tròn ngơ ngác, hướng về nhân viên phục vụ.
“Tính tiền!”
Hết chương!
Trans-Edit: Pinoneverdie+ Lytaa
———
“Alo, Văn Hán cậu có ở nhà không?”
“Ngô Ẩn đó hả, cậu cứ ghé nhà tôi, tầm 20 phút nữa là tôi về tới.”
Trên đường đi, Ngô Ẩn không ngừng băn khoăn trong lòng. Chuyện là cậu ta đang có mâu thuẫn với bạn gái, cô ta hết lần này đến lần khác chê bai cậu ta không biết lấy lòng phụ nữ, khiến chuyện tình của họ càng ngày càng nhạt nhẽo.
“Cậu ngồi đi, thế nào? Có chuyện gì?” Văn Hán nói.
Ngô Ẩn bộ dạng rầu rĩ: “Tiểu Thanh lại giận tôi.”
“Cái gì? Lại giận? Cô ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao?”
Ngô Ẩn nói: “Tôi cũng chẳng hiểu, rõ ràng ngoài giờ đi làm ra, thời gian còn lại tôi đều dành cho cô ấy nhưng tiểu Thanh cứ một mực giận dỗi.”
Văn Hán bất bình: “Tôi thấy cậu cứ chia tay cô ta đi, để xem lúc ấy cô ta còn dám giận? Tuấn lãng giỏi dang như cậu lại phải suốt ngày nhìn nét mặt cô ta?”
Ngô Ẩn nói: “Không được, cậu thừa biết tôi và cô ấy đã yêu nhau hơn ba năm, còn dự định kết hôn, thế nào lại nói chia tay dễ như vậy?”
Văn Hán nhíu mày suy nghĩ một hồi lại nói: “Tôi thấy như vầy! Chắc có lẽ vì tiếp xúc quá lâu nên khẩu vị có chút chán trường.”
Ngô Ẩn tỏ vẻ khó hiểu: “Ý tứ gì?”
Văn Hán nói: “Ý của tôi là cậu hiện tại đang tạo cảm giác không thú vị cho tiểu Thanh, tôi nghĩ cậu nên đi bồi dưỡng tài nghệ thu hút phụ nữ”
“Bồi dưỡng tài nghệ thu hút phụ nữ?”
“Phải! Đàn ông chẳng phải cần chút tài nghệ sao?”
Ngô Ẩn khoa trương: “Tôi đây bơi lội, điền kinh, bóng rổ đều giỏi…còn cần tài nghệ gì?”
Văn Hán nói: “Chính vì vậy cậu mới không hấp dẫn! Đàn ông ngoài những thứ nam tính mạnh mẽ ra thì đôi lúc phải có chút ôn nhu, phụ nữ mới đổ điếu được.”
Ngô Ẩn khó chịu: “Cậu cứ nói thẳng!”
Văn Hán rời khỏi ghế ngồi, chống hai tay lên bàn, đẩy gương mặt gần mặt Ngô Ẩn, hai mắt kiến định.
“Học nấu ăn”
Ba ngày sau, Ngô Ẩn vẫn là vì câu nói đó của Văn Hán làm khó chịu trong lòng. Có thể bắt cậu ta làm gì cũng được ngoài việc bếp núc. Bởi vì lúc nhỏ đùa nghịch dưới bếp nên đã từng bị chảo nóng làm phỏng trên lưng, bây giờ vẫn còn một vết sẹo dài, sau 16 năm ám ảnh vẫn chưa dứt.
Đang suy nghĩ trong đầu, điện thoại liền vang lên, là Văn Hán gọi đến.
“Tôi nhất quyết không học nấu ăn, đừng tốn công vô ích.”
Nói xong liền cúp máy, không cho Văn Hán nói lấy một lời.
Trở lại bàn làm việc, mở máy vi tính để check mail, có một thông báo mới.
Nhà văn hoá quận Triều Dương gửi mail?
“Xin chào, chúng tôi là nhân viên của nhà văn hoá tổng hợp quận Triều Dương, chúng tôi gửi thư này để xác nhận ngài Ngô Ẩn đã đăng kí thành công khoá nấu ăn ngắn hạn. Thời gian học bắt đầu từ ngày 22 tháng 08………”
Ngô Ẩn máu sôi nổi dậy, Văn Hán! Cậu định ép tôi sao? Dám lấy thông tin của tôi để đăng kí?
Cơn giận chưa nguôi, điện thoại lại nhận được tin nhắn.
“Tiểu Ẩn à! Tôi biết là cậu đang tức tối, nhưng tôi bảo đảm sẽ có ngày cậu sẽ cảm ơn tôi. Tối nay cứ tới lớp học nấu ăn đi đã, tôi sẽ học cùng cậu.”
Tối nay? Lúc này Ngô Ẩn mới nhận ra hôm này là ngày 22 tháng 08, cũng là ngày bắt đầu buổi học được ghi trong email. Nhưng tối nay lại có hẹn với tiểu Thanh?
Nghĩ tới đây Ngô Ẩn càng có thêm lý do để không tới lớp học nấu ăn mà Văn Hán đã đăng kí cho mình.
“Này quý ông Ngô Ẩn, tôi còn phải đợi bao lâu để nhận được bản báo cáo của ngài?”
Ngô Ẩn như hoàng hồn khi nghe giọng điệu cay đắng này của sếp Trương, vội vàng quay lại làm việc.
“Xin lỗi sếp, 15 phút nữa sẽ xong.”
“Ôi! Ngài Ngô Ẩn cứ thong thả làm không cần vội, đợi tới sáng mai nộp cũng được. Tới lúc đó bản báo cáo hoàn chỉnh xuất sắc rồi tôi mời ngài sang công ty khác làm việc, nhân tài như ngài chúng tôi trọng dụng không nổi.”
Sếp Trương nói xong bỏ đi, để lại Ngô Ẩn đang tức tối bóp vụn bàn phím.
Buổi chiều tan ca, Ngô Ẩn vội chạy đến chỗ hẹn với Tiểu Thanh. Hai người hẹn nhau ở quán ăn gần khu thương mại, không gian sang trọng lịch thiệp.
Tiểu Thanh ăn bận gọn gàng tươm tất, chiếc áo sơmi ngắn tay cách điệu ôm đỡ lấy bộ ngực căng tròn, chân váy màu đỏ bắt mắt để lộ đôi chân thon dài gợi cảm, vẻ mặt quý phái hơn người.
“Tiểu Thanh, em tới lâu chưa?” Ngô Ẩn thở hổn hển nói.
Vì ban ngày làm việc áp lực, lúc tan ca chỉ liền muốn bỏ áo ra ngoài quần, buông lỏng cà vạt để đớp lấy chút không khí. Vẻ ngoài lôi thôi này của Ngô Ẩn so với sự gọn gàng của tiểu Thanh hoàn toàn khác xa.
“Anh có nhầm lẫn không ? Lần nào hẹn với em anh đều ăn bận cẩu thả như vậy. Chúng ta đang ở trong nhà hàng, anh thôi làm mất mặt em được không?”
Nghe đến câu này, Ngô Ẩn có chút không hài lòng nhưng vẫn cố nhịn.
“Tiểu bảo bối à, anh xin lỗi để anh đi chỉnh trang lại.”
Tiểu Thanh ngăn cản: “Không cần! Người có lòng sẽ không đợi người khác nhắc nhở.”
Quen nhau ba năm Ngô Ẩn chưa từng nổi giận với tiểu Thanh, nhưng hôm nay vốn dĩ từ sáng Ngô Ẩn đã bực dọc trong lòng, hiện tại đối với kiểu cách này của cô ta, Ngô Ẩn chính thức không thể nhịn.
“Làm sao? Tôi ăn mặc như vầy thì làm sao? Người nào dám nói gì tôi? Chỉ là đến ăn tối thôi mà.”
Tiểu Thanh vẻ mặt kinh ngạc đến tái xanh, anh ta lại dám lớn tiếng với mình?
Nói xong liền ngồi dậy, đứng giữa nhà hàng đang có rất nhiều khách thượng lưu ngồi ăn, quát lớn.
“Tôi ăn mặc như vầy ai trong số các người có ý kiến gì?”
Tất cà đều im lặng hướng mắt ánh không thiện cảm về cậu ta.
Tiểu Thanh gấp rút: “Anh làm cái quái gì vậy, không thấy mất mặt à?”
Ngay lập tức nhân viên nhà hàng liền chạy tới bao vây cậu ta vì tưởng rằng cậu ta muốn phá rối. Nhưng cuối cùng Ngô Ẩn vẫn rất hiên ngang.
“Không cần đuổi, tôi tự đi”
Nói xong còn quay về phía tiểu Thanh ném thêm một câu.
“Cô cứ ăn vui vẻ”
Tiểu Thanh mắt trợn tròn ngơ ngác, hướng về nhân viên phục vụ.
“Tính tiền!”
Hết chương!
Nguồn: .wattpad.com/pinoneverdie