10 Bí Quyết Chinh Phục Trái Tim

Chương 6


Bạn đang đọc 10 Bí Quyết Chinh Phục Trái Tim: Chương 6


Bài học thứ hai:
Hãy cố gắng để lại ấn tượng trong tâm trí của anh ấy. Và cả trong mắt anh ấy.
Khi sự trống vắng bắt đầu le lói trong trái tim, thì cảm giác muốn gần gũi dần dần xuất hiện. Hãy nhớ rằng nếu quý ngài đang tìm kiếm một người vợ, anh ấy cần phải được nhắc nhở về sự tồn tại của cô ấy! Hãy cố gắng để xuất hiện trong tầm mắt anh ấy, đi lướt qua gần anh ấy trong buổi vũ hội, học các sở thích của anh ấy như đi dạo trong công viên, khuyến khích những người hầu của bạn kết thân với người hầu của anh ấy. Nắm rõ lịch trình của anh ấy là cách tốt nhất để quyến rũ người đàn ông thực sự.
Pearls & Pelisses, tháng Sáu năm 1823
Wellington nói rằng điều khó nhất đối với một người lính là rút lui, nhưng đối với Isabel hành động đó còn dễ dàng hơn là ở lại trong phòng chất giữ tượng, đặc biệt khi ở gần Quý ngài Nicholas St. John.
Thật sự nàng đã gần như chạy khỏi căn phòng đó với một phong thái có thể tạm chấp nhận được ở một quý cô.
Ít nhất là khi quý cô đó vẫn mặc trang phục tang chế.
Isabel muốn Nick hôn mình.
Quá thất vọng.
Điều đó là một lỗi lầm hoang đường.
Cảm ơn Chúa vì Lara và anh Durukhan hoặc bất kì ai đã có thể xuất hiện lúc đó.
Chuyện đó, quả thật là.
Isabel vội vàng đi qua lối đi của người hầu dẫn đến bếp của Townsend Park, biết rằng bản thân rất có thể đã gây ra một buổi chiều hèn nhát nhất trong đời.
Nhưng nàng có lựa chọn nào khác sao? Nàng phải rời khỏi căn phòng để tỉnh táo đầu óc, để… trừng phạt bản thân mình.
Nàng đang nghĩ điều gì?
Mời một người đàn ông lạ đến ngôi nhà Minerva là một điều – một điều cực kỳ ngu xuẩn và nguy hiểm. Nhưng lại để bản thân chú ý đến anh ta vì bất kỳ điều gì nhiều hơn là một phương tiện cứu cánh quan trọng và cần thiết? Điều đó không thể chấp nhận được.
Isabel cần Nicholas St. John để định giá bộ sưu tập đá cẩm thạch của nàng và để bán chúng. Không hơn.
Nếu cuộc đời của những người đàn ông và đàn bà bị tổn thương đã dạy cho Isabel điều gì, thì đó chính là họ không thể bị coi thường. Nàng đã chứng kiến nhiều người phụ nữ tan nát về cả trái tim và cơ thể, nhiều những người đàn bà – gồm cả mẹ nàng – là nạn nhân của những nụ cười quyến rũ và động chạm hấp dẫn. Và nàng đã không bao giờ để chuyện đó xảy ra với mình.
Nàng sẽ không bao giờ cho phép một người London làm thay đổi mọi chuyện – bất kể anh ta có là một trong số các anh chàng độc thân sáng giá nhất ở nước Anh.
Nàng hít một hơi thật sâu khi rẽ khúc quanh cuối cùng đến bếp, vừa chuẩn bị lờ đi sự hiện diện của Quý ngày Nicholas trong nhà nàng. Sao lại khó đến thế? Người đàn ông đó chỉ là một nhà khảo cổ học. Chắc chắn anh ta chỉ quan tâm đến các món cổ vật. Lý do đó đủ dễ dàng để tránh khỏi anh ta.
Ngoài ra… Nàng có một ngôi nhà để chăm lo.
Một ngôi nhà để mua.
Một ngôi nhà đầy người để chăm sóc.
“Chị không thể bắt em đi học. Bây giờ em là một bá tước. Không ai yêu cầu bá tước làm điều gì cả.”
Những từ ngữ đó lọt vào tai Isabel ngay ngoài bếp. Liếc nhìn qua góc quanh, nàng thấy James đi đến chiếc bàn gỗ mòn cũ kỹ lấy một cái bánh quy và thả nó vào cốc trà của mình một cách bất cẩn, làm nước trà màu nâu bắn xung quanh miệng cốc, James bĩu mỗi dòm ly trà trước khi quay sang Georgiana đang ngồi đối diện với James.
Isabel nhón chân, nghe trộm câu chuyện giữa hai người. Nàng yêu cầu Georgiana làm gia sư cho James, với hy vọng rằng James sẽ nhiệt tình với việc đi học.
Dường như chưa có khả quan hơn.
“Thật không may, James à, luôn có ai đó có thể yêu cầu chúng ta phải làm gì. Thậm chí đối với một bá tước.” Geogiana rót ình một tách trà ấm.
“Em ghét bị bảo phải làm gì.”
“Dĩ nhiên, chị cũng không thích điều đó.”
“Em thông minh.” James nói, vẻ phòng thủ.
Georgiana mỉm cười, cầm lấy một cái bánh. “Em vô cùng thông minh. Chị không phủ định điều đó.”
“Em có thể đọc. Em biết làm toán. Và em đang học tiếng La tinh. Chị đang dạy em.”
“Hầu hết mọi điều em đều biết. Rất ấn tượng. Nhưng những người đàn ông trẻ tuổi… các bá tước nhỏ tuổi… đều cần phải đến trường.”
“Trường học sẽ dạy cho em cái gì mà chị không thể dạy sao?”
“Tất cả mọi thứ. Những thứ dành riêng cho các bá tước?”
Cậu bé quan sát khi cô ấy chăm chú nhìn chiếc bánh quy của mình. “Chị nên nhúng nó trong trà. Tốt hơn nên làm thế.”
Isabel mỉm cười, nàng cá là Georgiana chưa bao giờ ngâm bánh quy trong trà.
“Làm thế này”, James thả chiếc bánh thứ hai vào cốc trà trước khi nhặt cái đầu tiên ra, mấy ngón tay ngập luôn trong trà. Khi cậu đưa cái bánh lên cao, một nửa bị rơi lại xuống vào tách, nước trà bắn tung tóe khắp bàn. Georgiana nhăn nhó, James cười to.
Isabel khoanh tay trước ngực và dựa vào tường. bá tước hay không, nàng chưa sẵn sàng để James đánh mất tước hiệu đó.
“Chị có nghĩ những cậu bé phải đến trường từ rất sớm không?” Câu hỏi của James đong đầy tò mò.
“Đúng vậy, chị đảm bảo về điều đó”, Georgiana nói, “Họ là những quý ông. Vì vậy các quý ông cần phải đến trường”.
Ngay sau đó, James im lặng để xem xét mức độ thành thật của câu nói đó.
“Chị cũng có một người anh trai nên chị biết”, Georgiana nhẹ nhàng nói và Isabel nghiêng người sát vào cánh cửa hơn. Trong ba tuần Georgiana ở đây, cô ấy không kể gì về cuộc sống của mình trước khi rời London.
“Thật sao? Anh ấy có phải đi học không?”
“Có chứ. Thực tế thì, từ khi đi học, anh ấy trở nên vô cùng thông minh. Một trong những người đàn ông thông minh nhất ở Anh.”
Và cũng là một trong những người quyền lực nhất, Isabel âm thầm bổ sung.
“Em cũng phải học tập anh ấy”, James thản nhiên nói, “Không thì làm thế nào một cô gái biết nói tiếng La tinh?”.
“Thành thật xin lỗi, thưa ngài Reddich”, Georgiana nói một cách sỗ sàng, “Các cô gái biết rất nhiều thứ… không chỉ tiếng La tinh”.

Isabel không thể ngăn mình chăm chú nhìn qua góc nhà. Mũi của James đang nhăn lại, rõ ràng là cậu nhóc không chắc chắn rằng các cô gái lại có thể biết rất nhiều điều. “Chị là cô gái thông minh nhất mà em biết.”
Isabel nhướng mày trước sự kính trọng trong câu nói của James. Nàng sẽ bỏ qua sự xúc phạm đối với trí thông minh của nàng vì em trai nàng đã say mê cô gia sư của cậu nhóc – chắc chắn là người đẹp nhất mà cậu từng gặp – tuy nhiên nàng vẫn phải làm gián đoạn cuộc tán gẫu của họ.
Dán lên mặt mình một nụ cười tươi rói, Isabel bước vào phòng, “Đã đến lúc uống trà rồi à?”.
James hào hứng nhìn nàng. “Isabel! Có chuyện gì với những người đàn ông đó thế? Một trong hai người họ rất to lớn! Chị có thấy không?”
Ừ. Và một trong hai người họ rất đẹp trai. Chính nàng cũng suýt trở thành kẻ ngốc nghếch.
Isabel bước đến bên bàn rót ình một tách trà. “Dĩ nhiên chị thấy.”
“Họ từ đâu đến? Họ sẽ ở lại đây à?”
“Họ vẫn đang ở trên lầu, trong phòng chứa tượng.”
“Em có thể đến gặp họ không?” Khuôn mặt James lộ rõ háo hức.
“Em không thể.”
“Tại sao? Giờ em là một bá tước. Em phải giữ ọi người ở Townsend Park an toàn. Em nghĩ họ nên gặp em.”
James nhắc đến sự an toàn – còn quá sớm để James quan tâm nàng – làm Isabel ngạc nhiên. Họ luôn cố gắng làm mọi thứ có thể, để giấu James về tình cảnh nguy hiểm của các cô gái, nhưng James đang lớn lên và rất thông minh và Isabel nhận thấy cuộc nói chuyện này cần phải thận trọng hơn bình thường. “Chị đánh giá cao điều đó”, nàng gật đầu, “và chị đồng ý rằng, là một bá tước thì em có vai trò quan trọng trong việc giữ an toàn cho điền trang. Nhưng các quý ông đó rất bận rộn khi họ ở đây và chúng ta không nên làm phiền họ”. Isabel cân nhắc cái nhìn quyết đoán của James. “Có lẽ chúng ta sẽ mời họ ăn tối. Em thấy sao?”
James nghiêm túc cân nhắc phương án đó. “Em nghĩ đó là việc làm đúng đắn và lịch sự.”
Isabel nhón một chiếc bánh cho vào miệng. “Chị rất vui khi em đồng ý”, nàng nháy mắt với Georgiana, khi cô giấu đi nụ cười trong tách trà của mình. “Bây giờ thì… ra ngoài giúp chị nào.”
James chăm chú nhìn Isabel và Georgiana trước khi quyết định rõ ràng rằng còn có nhiều cuộc phiêu lưu thú vị hơn ở bên ngoài bếp. Lấy thêm một cái bánh, cậu nhảy xuống ghế và đi theo lối hành lang tối tăm mà Isabel vừa đến.
Isabel ngồi xuống chiếc ghế của James, lấy một cái bánh khác. Thở dài, Isabel nhìn cô gái trẻ đối diện và nói, “Cảm ơn em vì đã nói chuyện với James về trường học”.
“Em rất vui. Một bá tước cần có một nền giáo dục phù hợp, quý cô Isabel.”
“Em biết đây, em nên bỏ qua mấy lễ nghi đó đi, Georgiana.”
Georgiana mỉm cười. “Ngược lại. Em là người hầu của chị.”
“Vớ vẩn”, Isabel chế giễu. “Giữa hai chúng ta, em là người có địa vị hơn chị. Làm ơn đi. Em gọi chị là Isabel sẽ làm chị thoải mái hơn.”
Một nỗi buồn thoáng qua trong ánh nhìn của Georgiana. “Bây giờ em là một gia sư. Thật may mắn khi em có được vị trí đáng giá như thế.”
Isabel không biết nhiều về Georgiana và nàng thay đổi cuộc nói chuyện. “Em có biết những người đàn ông đến đây hôm qua không?”
Georgiana lắc đầu. “Lúc đó em đang dạy James bài học buổi chiều và em không biết họ tới đến khi chị dẫn họ đi xem các bức tượng.”
“Họ là người London.”
“Tầng lớp quý tộc ư?” Cô trở nên nhạy cảm.
“Không hẳn thế. Quý ngài Nicholas St. John. Em trai của hầu tước Ralston – nhà khảo cổ học…” Isabel dừng lại khi Georgiana mở to mắt kinh hoàng. “Georgiana?”
“Ngài Nicholas và anh trai em… họ… biết nhau.” Cô thì thầm. “Em không gặp anh ấy, nhưng…”
Tất nhiên họ quen biết nhau. Quan trọng hơn là điều đó đã làm tình huống này càng trở nên nguy hiểm.
“Georgiana.” Giọng Isabel dịu dàng và chắc nịch. “Em sẽ ổn thôi. Khi chị nhận em, chị đã nói với em rằng ngôi nhà Minerva sẽ chăm sóc em, đúng không nào?”
Georgiana nuốt khan và hít sâu. “Đúng vậy.”
“Chúng tôi sẽ chăm sóc em”, Isabel bình tĩnh nói. “Chúng tôi sẽ giấu kín em. Đây là một ngôi nhà lớn. Và em là gia sư của James, hầu như chẳng có lý do để một vị khách gặp em.”
“Tại sao anh ta ở đây? Ở Yorkshire?”
“Chị không biết. Chị nghĩ chắc là anh ta chỉ đang đi nghỉ thôi.” Nàng dừng lại, nhận thấy sự sợ hãi của Georgiana, “Em đang an toàn dưới sự bảo vệ của bá tước Reddich.”
An toàn như bất kỳ ai trong chúng tôi có thể.
Isabel bác bỏ âm thanh nhỏ nhẹ nói trái ngược vang lên trong đầu nàng.
Họ an toàn. Nàng sẽ làm điều đó trở nên chắc chắn.
Georgiana vẫn im lặng, cân nhắc lời nói của Isabel. Cuối cùng cô gật đầu, đặt trọn niềm tin vào Isabel – vào ngôi nhà.
“Tốt lắm”, Isabel rót thêm trà cho cả hai, hy vọng điều đó củng cố sự bình tĩnh của cô gái trước khi tiếp tục, “Khi em sẵn sàng nói đến việc tại sao em đến đây, chị sẽ lắng nghe chúng. Em biết điều đó phải không?”.
Georgiana gật đầu. “Em biết. Chỉ là… Em không… Chuyện đó nếu…”
“Khi nào và nếu em đã sẵn sàng, Georgiana. Chị sẽ ở đây.” Câu nói của Isabel rất đơn giản và trực tiếp. Nàng đã có nhiều năm kinh nghiệm thuyết phục những cô gái trẻ thoát khỏi nỗi sợ hãi của họ. Em gái của công tước hay cô phục vụ quán rượu đến từ Cheapside, họ không khác nhau mấy.
Không khác nàng.
Nếu nàng có sự lựa chọn khác, nàng sẽ không cho phép Quý ngài Nicholas St. John xuất hiện trong nhà nàng.
Nhưng sự sợ hãi trước các lựa chọn khác – sợ hãi khi phải đuổi Georgiana và mọi người vào một thế giới mà không có bất kỳ thứ gì, ngoại trừ quần áo trên người – thật không thể tưởng tượng được. Và vì vậy Isabel đang tiến hành một kế hoạch liều lĩnh.
Quý ngài Nicholas.
Trớ trêu thay, Isabel đã đặt tương lai của ngôi nhà đầy phụ nữ vào tay một trong những người đàn ông hấp dẫn và cũng nguy hiểm nhất nàng từng gặp. Nhưng khi nhìn thấy Georgiana, nhỏ bé và do dự, hai tay mân mê tách trà, ánh mắt đăm đăm nhìn vào nước trà, Isabel biết rằng anh là cơ hội tốt nhất để thành công. Hy vọng lớn nhất của họ ột tương lai.
Đơn giản là họ phải kiểm soát anh bằng các bức tượng.
Điều đó không khó.
Buổi chiều tiếp theo, Isabel cảm thấy cực kỳ hãnh diện về mình.
Tất cả những lo lắng của nàng về ngài Nicholas đều vô ích. Anh không hề rắc rối.

Thực ra, khi anh và Durukhan xuất hiện vào buổi sáng hôm sau và nàng đã giữ chân họ bằng các bức tượng và chuyển lời hướng dẫn cẩn thận rằng họ sẽ không bị quấy rầy, Isabel tuyết đối tránh được hai người.
Không phải đơn thuần chỉ để tránh mặt hai người này.
Vô lý. Isabel lắc đầu xóa bỏ ý nghĩ đó. Vì vậy nàng lại ở trên mái nhà một lần nữa. Mái nhà vẫn bị dột. Dựa vào những đám mây kéo đến từ phía Đông, việc sửa chữa của họ sẽ kéo dài đến tối.
Isabel mặc quần chẽn và áo sơ mi cùng với Jane, họ cẩn thận quỳ trên mái nhà để dán một loại keo dính có mùi thật khủng khiếp lên mặt sau tấm ngói bằng đất sét sắp long ra khỏi mái nhà. Đã bảy năm qua từ khi những người hầu đầu tiên của Townsend Park rời đi, bao gồm những người đàn ông lành nghề – những người hầu có giá nhất ở nhiều điền trang lớn khắp vùng nông thôn này. Họ có đủ các kiến thức thủ công về sửa mái nhà, nghề mộc và nhiều kỹ năng hữu hiệu khác trong một điền trang nông thôn.
Isabel thở dài khi nhớ về quá khứ. Nàng cho rằng họ may mắn vì đã rời khỏi đây từ nhiều năm trước đây mà không cần phải sửa chữa cấu trúc chính cho ngôi nhà này. Nhờ trời trong thư viện của điền trang có những đầu sách về kiến trúc và xây dựng thực hành. Nàng mỉm cười châm chọc. Sửa chữa mái nhà không phải loại sách ưa thích của hầu hết các quý cô trẻ, tuy nhiên nếu mái nhà được sửa xong nàng có thể tháo bỏ chiếc nồi hiện tại được đặt ở cuối giường để hứng những giọt nước mưa thấm xuyên mái nhà được quết hắc ín một cách vụng về.
“Cô có thể kể cho tôi nghe chuyện gì đã ra hôm qua khiến cô phải lẩn trốn ngài Nicholas không?”
Jane luôn thẳng thắn, cô không bao giờ nói vòng vo.
Isabel nhúng chổi vào chiếc xô đựng hắc ín, “Chẳng có chuyện gì cả”.
“Không có gì à.”
Không có gì tôi muốn nhớ lại.
“Không. Anh ta đã đồng ý xác định và đánh giá bộ sưu tập. Tôi nghĩ tôi nên để anh ta tự nhiên làm việc. Nếu tất cả đều tiến triển tốt, nhà Minerva sẽ có một ngôi nhà mới trong tháng này.” Nàng cố gắng giữ giọng hào hứng. Tự tin.
Jane im lặng khi đặt một vài viên ngói mới có dính keo vào vị trí cần thiết. “Vậy ngài Nicholas?”
“Anh ta làm sao?”
“Cẩn thận.”
“Tôi nghĩ không nhất thiết phải coi anh ta là kẻ thù”, Isabel nói, cố tình hiểu sai ý câu hỏi của Jane. Một luồng gió mạnh thổi tới, làm ống tay áo sơ mi của Isabel bay phấp phới như cánh buồm trong cơn bão. Cố gắng chống lại cơn gió mát lạnh, nàng lựa chọn câu nói tiếp theo một cách cẩn thận. “Nhưng tôi nghĩ chúng ta không có nhiều giải pháp thay thế.”
“Cô có giải pháp thay thế, Isabel.”
“Tôi không thấy cái nào hết.”
Jane im lặng cố định vài viên ngói trước khi quay sang Isabel. “Cô đã quan tâm chúng tôi trong một thời gian dài. Cô đã biến ngôi nhà Minarva thành một huyền thoại cho các cô gái khắp London. Những người đã đến với chúng ta bây giờ… và trước kia họ không khi tin vào sự tồn tại của chúng ta. Tất cả điều đó đều do cô làm.” Isabel dừng bôi keo dính vào các miếng ngói, đáp lại ánh mắt xanh mát lạnh của Jane. “Nhưng cô không thể cho phép huyền thoại đấy vượt qua bản thân mình.”
“Nó không phải là huyền thoại về tôi, Jane à. Nó có thật.”
“Nhưng cô có thể có nhiều thứ hơn. Cô là con gái của một bá tước.”
“Một bá tước với những đức hạnh cực kỳ có vấn đề.”
“Chị gái của một bá tước.” Jane nhắc lại. “Cô có thể kết hôn. Sống cuộc đời mà cô muốn.”
Cuộc đời mà nàng muốn. Những lời có vẻ rất đơn giản – như thể nó đã được vạch ra rõ ràng – và có lẽ là thế thật. Đối với những cô gái xuất thân từ gia đình quý tộc khác dường như không gặp trở ngại gì khi đi theo lối sống cũ kỹ.
Các cô gái đó không phải là con gái của cha nàng. Mẹ nàng.
Isabel lắc đầu. “Không. Đây là cuộc sống mà tôi có. Không kết hôn, không có các bữa tiệc trà với cánh phụ nữ giới thượng lưu, không mùa vũ hội nào ở London có thể thay đổi con đường của tôi. Và hãy nhìn con đường mà tôi đã đi. Hãy nhìn sự khác biệt mà tôi đã làm cho cô. Cho người khác.”
“Nhưng cô không nên hy sinh bản thân mình cho chúng tôi. Điều đó có phải trái với mục đích của ngôi nhà không? Có phải cô đã không dạy chúng tôi rằng hạnh phúc và cuộc sống của chúng tôi quan trọng hơn những gì chúng tôi đã hy sinh trước khi đến đây?”
Lời nói đó thật dịu dàng và chính xác. Isabel chăm chú nhìn người quản gia, cơn gió mạnh làm cho hai bên má Jane đỏ hồng, mái tóc nâu trượt ra từ bên dưới chiếc mũ lưỡi trai. Jane là người đầu tiên đến với Isabel, một cô gái làm thuê vừa mới trốn thoát khỏi một tên say rượu nhờ có sự can thiệp của một khách hàng và bằng cách nào đó Jane cũng đã dũng cảm rời London đến Scotland, nơi cô hy vọng có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Cô đã đến được một nơi xa như ở Yorkshire với vài đồng xu ăn trộm – không đủ để sống, nhưng đủ để tống cô vào tù suốt quãng đời còn lại vì tội ăn trộm. Khi cô hết tiền, bị kiệt sức trên đường mà không có gì ngoài bộ quần áo mặc trên người. Isabel tìm thấy cô khi đang ngủ trong một chiếc chuồng ngựa không dùng đến của trang viên, một ngày sau khi những người hầu cuối cùng rời bỏ nàng.
Isabel chỉ mới mười bảy tuổi, ở nhà một mình với James chỉ mới lên ba và mẹ nàng – sắp chết. Lúc nhìn thấy Jane, quá yếu để có thể chạy, quá suy nhược để đánh nhau và Isabel hiểu được nỗi tuyệt vọng đã làm cô gái đó trở nên vô cùng liều lĩnh – ngủ qua đêm một chuồng ngựa không phải của cô ấy, một phần của một điền trang rộng lớn.
Không phải vì tốt bụng mà Isabel chào đón Jane – mà là hoảng sợ. Vợ ngài bá tước đang chết dần, bà điên loạn với nỗi buồn và sự thất vọng, những người hầu đều đã bỏ đi và James cần tình yêu, cần sự chăm sóc và Isabel chẳng có gì cả. Nàng mang đến cho Jane việc làm và đã có được người trung thành nhất trong số người hầu. Người bạn đáng tin nhất.
Jane là người duy nhất chứng kiến bá tước phu nhân vào những ngày cuối đời của bà khi bà chửi mắng Isabel, bỏ mặc James đang chập chững đi, chống lại Chúa và người Anh – buộc tội họ đã bỏ rơi bà, phá hủy cuộc đời bà. Khi phu nhân chết – cũng là lúc những nỗi sợ hãi khác trong cuộc đời Isabel bắt đầu xuất hiện – giúp Jane chính là giúp Isabel thoát khỏi tình trạng khó khăn lúc đó.
Trong vài tuần, Isabel đã quyết định đưa những người khác đến Townsend Park. Dù không thể là một cô con gái ngoan hoặc người phụ nữ tốt, nhưng nàng có thể chắc chắn rằng những người khác có cuộc sống gần như thế sẽ có một nơi để sinh sống và để phát triển. Một vài bức thư vẽ một nơi ở tốt gửi đến người em họ nàng, đã đưa Gwen và Kate đến và sau đó, họ không cần quảng cáo về họ nữa. Những cô gái tự tìm đến họ. Townsend Park đã được đổi tên thành ngôi nhà Minerva và qua những lời đồn kín đáo những cô gái gặp khó khăn biết rằng nếu họ bước đến cánh cửa đó, họ sẽ được an toàn.
Nhờ có họ, Isabel đã tìm được mục đích – bảo vệ các cô gái bị ngược đãi, bất hạnh và mang đến cho họ một cơ hội mới trong cuộc sống.
Một cách để chứng minh nàng làm được nhiều điều hơn những gì người ta nhìn thấy.
Một cách để cảm thấy mình hữu dụng.
Không phải tất cả các cô gái đều ở lại – trong sáu năm kể từ khi Jane đến, họ đã chứng kiến hàng tá cô gái đến và rời đi giữa đêm tối, không thể tiếp tục quay lại với cuộc sống mà họ đã trải qua. Phần đông rời khỏi đây để xây dựng cuộc sống của chính họ, Isabel mang đến cho họ cơ hội để nhận ra ước mơ của mình. Họ là những người thợ may, chủ quán trọ và thậm chí vợ của một mục sư ở vùng phía Bắc.
Điều đó chứng minh nàng không cô độc. Nàng sống có mục đích. Nàng sống tốt hơn đứa con gái vô tích sự của một kẻ vô lại nổi tiếng xấu xa. Nàng không phải là đứa trẻ ích kỷ như mẹ nàng đã buộc tội trong suốt những tuần cuối cùng của bà.
Và khi nàng đang nghĩ về họ – về ngôi nhà Minerva – thì lúc đó nàng sẽ không nghĩ về những điều nàng chưa có lấy một lần được trải qua.
Tất cả những điều đó nàng xứng đáng có – nàng sẽ có – nếu nàng được sinh ra là con một bá tước khác.
Không.
“Đó không phải là sự hy sinh để tiếp tục ngôi nhà Minerva”, cuối cùng nàng nói, quá lặng lẽ đến nỗi khó có thể nghe thấy được trong gió. “Tôi sẽ sửa một trăm mái nhà để đảm bảo rằng mái nhà này có thể chắc chắn che chắn cho các cô gái.”
Jane mỉm cười tinh quái. “Cần tôi nhắc cho cô biết là cô không chỉ có một mình trên mái nhà này không? Tôi sẽ không thể tống khứ được cái mùi kinh tởm này ra khỏi người tôi.”
“Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau bốc mùi”, Isabel cười.
“Quý ngài của cô sẽ không thích điều đó đâu.”
Isabel giả vờ không hiểu. “Anh ta không phải quý ngài của tôi.”
“Gwen và Lara sẽ thấy khác.”
Nhíu mày lại, Isabel nói. “Vậy thì Gwen và Lara cũng không phải không có đầu óc nhỉ. Tôi sẽ không đâm anh ta một nhát, Jane à. Cô cũng phải nói với họ như thế.”

Sau đó, Jane cười, nghe thật vui vẻ. “Cô nghĩ rằng tôi có sức ảnh hưởng hơn tạp chí lố bịch đó sao?”
“Tôi nghĩ cô có thể”, Isabel thở dài. “Anh ta chỉ ở đây trong khoảng hai tuần. Tất cả mọi thứ tôi cần làm là giữ các cô gái tránh xa các bức tượng.”
“Và còn cô, thưa quý cô Anh-ta-không-phải-quý-ngài-của-tôi?”
Isabel phớt lờ sự trêu chọc của Jane, khuôn mặt đẹp trai của ngài Nicholas xuất hiện trước mặt nàng. Hàm răng sáng bóng của anh đối lập với làn da rám nắng, đôi môi mềm mại và dầy dặn biến thành những nụ cười hứa hẹn táo bạo. Đôi mắt xanh biếc quyến rũ của anh dụ dỗ nàng nói ra mọi điều.
Anh quả thực rất nguy hiểm.
“Tôi sẽ làm như vậy. Điều đó không quá khó. Sau rốt, tôi có một mái nhà để sửa mà.”
Lời vừa thốt khỏi miệng Isabel thì một giọng nam quen thuộc vang lên. “Ta nghĩ mình sẽ tìm được nàng ở đây.”
Isabel giật mình. Ánh mắt chứa đầy sợ hãi, nàng nhìn Jane, người mà ngay lập tức cúi đầu xuống như bất kỳ người hầu chuyên nghiệp nào, hoàn toàn tập trung vào công việc.
Anh đến tìm nàng hay họ đã bị phát hiện. Không còn lựa chọn nào khác, nàng quay sang Quý ngài Nicholas, đang trèo ra bên ngoài cửa sổ gác mái.
Ai để anh lên đây?
Nàng thấy một chiếc bốt Hessian tiến một bước thăm dò về phía nàng, chạm xuống tấm ngói sét bấp bênh.
Nếu không cẩn thận, anh sẽ gây hư hỏng thêm cho cái mái nhà đáng nguyền rủa này.
“Đợi đã.”
Vì danh tiếng của anh, anh đợi.
“Tôi…”, Isabel nhìn Jane, đang lắc đầu ngụ ý rằng cô ấy sẽ không giúp gì đâu, sau đó nhấn mạnh. “Tôi sẽ tới đó, thưa ngài!” Nàng rón rén di chuyển từ bên này sang bên kia mái nhà thật cẩn thận. Khi nàng tiến đến chỗ anh, nàng mỉm cười rạng rỡ.
Điều khiến anh không quay lại được.
“Thưa ngài! Điều gì đưa ngài lên mái nhà vậy? Ngài cần gì sao?”
“Không”, anh nói, đó là âm tiết duy nhất vang lên khi anh chằm chằm vào nàng vào cái cách ăn mặc của nàng.
Chúa ơi. Nàng đang mặc đồ đàn ông. Điều đó không phải là vấn đề. Dĩ nhiên, những quý cô trên mái nhà cũng không phải là vấn đề. Nhưng trang phục nàng mặc thật sự là vấn đề. Và nhảy nhót trên mái nhà cũng không phải là một giải pháp tốt. Nàng không hề cảm thấy xấu hổ vì điều đó.
Isabel khoanh tay trước ngực, cố gắng lờ đi hai bên má đang nóng ran lên. “Tôi không nghĩ là ngài sẽ tham gia cùng chúng tôi, thưa ngài Nicholas”, nàng thẳng thừng.
“Ta hiểu. Nhưng ta thực sự rất ngạc nhiên khi thấy nàng mặc đồ như vậy trước mặt người hầu.” Anh ngụ ý nói Jane, người vẫn cúi đầu, đang đặt một tấm mái ngói.
“Ôi.” Làm thế nào nàng có thể thoát khỏi tình huống này? “Vâng. Ừm. Jan…” Hãy cẩn thận, Isabel.“Janney ở với gia đình tôi nhiều năm. Anh ấy biết tất cả về… tính lập dị của tôi.” Nàng cười nhưng mày nhíu lại vì nhận ra âm lượng quá to và không được tự nhiên.
“Ta hiểu điều đó.” Thực tế, ý anh nói là anh không hiểu.
“Có phải chúng ta nên vào trong? Có lẽ ngài muốn uống trà?” Nàng nói thật nhanh, cứ như phải vội vã xua anh xuống khỏi mái nhà, ra khỏi căn nhà, đúng vậy, rời khỏi Yorkshire.
“Không, ta không nghĩ vậy.”
“Thưa ngài?”
“Ta muốn biết về cái mái nhà đã thu hút sự chú ý của nàng.”
“Tôi… Ôi.”
Có phải là do nàng? Hoặc dường như anh thấy vui khi làm nàng khó chịu?
“Có phải nàng nên đưa ta đi xem nơi sửa chữa này không, thưa quý cô?”
Rõ ràng anh đang trêu chọc nàng.
Anh là một người đàn ông đáng ghét. Hoàn toàn không đáng hôn.
“Chắc chắn rồi.” Isabel quay về phía Jane – phải đưa cô ấy rời khỏi mái nhà. “Hôm nay đủ rồi, Janney. Anh có thể đi.”
Jane đứng vụt dậy như một viên đạn, vội vàng chui đầu qua cửa sổ gác mái giống như đó là một sự cứu cánh.
Dĩ nhiên, hành động đó chính là sự cứu tinh.
Tuy nhiên khi cô đi qua họ, St. John đã chặn lại, “Anh nên ở lại để bảo vệ cô chủ của mình chứ”.
Jane dừng lại, cúi đầu và lập tức gật đầu.
“Ta nghĩ anh hiểu ý ta nói.”
Isabel nín thở một lúc lâu, chờ đợi anh tiếp tục. Khi anh không nói nữa, nàng nói, “Được rồi, Janney”, và Jane bò qua cửa sổ, biến mất trong căn phòng gác mái.
Nhìn Jane biến mất, Isabel cân nhắc những lựa chọn của nàng. Mặc dù nàng chưa bao giờ được đào tạo bài bản về cách ứng xử và giao tiếp phù hợp, nhưng nàng cũng khá chắc chắn mái nhà không phải là nơi thích hợp để diễn ra một cuộc trò chuyện giữa nam và nữ.
“Ta không thích thấy nàng trên mái nhà.”
Lời nói, quá hống hách, như thể nàng được xuất hiện trên trái đất này là theo ý của anh, nàng ngạc nhiên. Isabel nhìn vào mắt anh và cảm thấy hài lòng khi thấy anh tức giận vì nàng. Không phải là nàng yêu cầu anh lên đây cùng nàng, ôi Chúa ơi. “Được rồi, nghĩ lại thì cả mái nhà và con người tôi… tôi không thấy vị trí của mình ảnh hưởng đến cuộc sống của ngài một chút nào.”
“Nếu nàng ngã xuống…”
Isabel nhấc một chân, chỉ cho Nick nhìn đôi dép nàng đi. “Tôi có một bàn đạp tuyệt vời.”
Nick quan sát cái quần ống túm đổ xuống bắp chân, đến bàn chân và cái nhìn chăm chú đó lập tức làm nàng bối rối. Nàng đặt chân xuống chắc nịch, làm các tấm ngói kêu răng rắc. Một tay lo lắng vuốt tóc, nàng kéo lại nút buộc trên mái tóc. “Tôi nghĩ chúng ta nên vào trong.”
Anh di chuyển rồi ngồi lên chóp mái. Nghiên cứu công việc mà nàng và Jane đã hoàn thành, anh hỏi, “Tại sao nàng để mặc ta với những bức tượng vào ngày hôm qua?”.
Đó không phải là câu hỏi mà nàng mong đợi. “Thưa ngài?”
“Bỏ mặc không phải là từ thích hợp đúng không nào? Biến mất thích hợp hơn.”
“Quả thật tôi thích từ lẩn trốn.”
Sự thẳng thắn của nàng làm cho cả hai ngạc nhiên. Nick cúi đầu. “Một cú đánh rất mạnh đấy, thưa quý cô Isabel.”
Nàng đỏ mặt trước lời nói của anh, bối rối vì câu nói của mình, nhưng không muốn rút lại lời đã nói. “Tôi không có thời gian để làm phiền ngài trong phòng. Tôi có quá nhiều việc phải làm.”
“Có cần ta nhắc nhở rằng chính nàng yêu cầu ta đến đánh giá bộ sưu tập đá cẩm thạch chứ?”
Má nàng càng đỏ hơn. Anh đang nhắc lại sự thô lỗ của nàng. Và anh hoàn toàn không đứng đắn một chút nào. “Ngài không cần phải như thế. Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của ngài, thưa ngài.”
Nick nheo mắt nhìn Isabel. “Ta rất vui được nhận nó, nhưng nàng phải thừa nhận, thời gian chúng ta ở bên nhau khá… kỳ dị.”
Nàng cười ngượng. “Tôi cho rằng vị trí hiện tại của chúng ta không giải quyết được điều đó.”
“Cả quần áo của nàng nữa, quý cô Isabel.” Anh bật cười trước khi nhắc lại, “Tại sao nàng lại chạy trốn khỏi phòng chứa tượng?”.
“Tôi… tôi không có sự lựa chọn nào.”

Nàng cứ nghĩ anh sẽ thúc ép nàng hơn nữa, nhưng điều gì đó trong giọng nói làm anh dừng cuộc thẩm vấn.
Giữa hai người im lặng rất lâu trước khi anh thay đổi chiến thuật. “Ta nghĩ rằng nàng nên nói cho ta tại sao nàng đang sửa mái nhà.”
Isabel nhún vai. “Tôi đã nói với ngài rồi, thưa ngài. Nó bị dột. Điều đó hoàn toàn không thú vị khi trời mưa. Và đây là nước Anh, mưa rất nhiều.”
Gác tay lên đầu gối anh quan sát tỉ mỉ khu điền trang, bỏ mặc điều nàng nói. “Nàng đang cố tình hiểu sai ý ta. Ta thấy mình không có phương án nào khác ngoài tận dụng khả năng duy nhất của mình thôi.” Anh thở dài, rồi kể lại, “Voluptas, con gái của Cupid và Psyche, được làm từ đá cẩm thạch hồng từ Mergozzo, một khu vực thuộc dãy núi Alps nổi tiếng.”
“Bức tượng đó không phải màu hồng. Và đó không phải người Ý.”
Anh nhìn chằm chằm vào nàng và nàng bị hấp dẫn bởi đôi mắt xanh lấp lánh trước khi nhận ra sự co giật trên cơ má anh. Nàng thắc mắc liệu rằng hành động đó nghĩa là gì.
“Bức tượng đó được làm từ đá cẩm thạch hồng từ Mergozzo”, Nick chậm rãi nhắc lại, như thể Isabel bị ngớ ngẩn vậy. “Đá cẩm thạch hồng không phải luôn luôn màu hồng. Và bức tượng đó không phải người Ý. Bức tượng là người La Mã. Cô ấy là một vị thần La Mã.”
Nàng đã hiểu được dụng ý hành động của anh – anh đang buộc nàng phải trả lời câu hỏi về mái nhà qua thông tin về bức tượng.
Nếu anh đúng, nàng đã bị vạch trần.
“Chắc ngài nhầm”, Isabel nói, không quan tâm đến sự xúc phạm trong câu nói đó.
“Ta đảm bảo với nàng, ta không sai. Chân dung Voluptas luôn được vẽ với sự bao phủ của hoa hồng. Nếu điều đó không đủ, khuôn mặt có thể khẳng định danh tính của cô ấy.”
“Ngài không thể khẳng định một vị thần qua khuôn mặt được khắc trên đá cẩm thạch”, nàng giễu.
“Nàng có thể nhận ra Voluptas qua khuôn mặt của cô ấy.”
“Tôi chưa bao giờ nghe về vị thần này và sao tôi biết cô ấy trong như thế nào?”
“Cô ấy vị thần của nhục dục.”
Isabel há hốc miệng. Nàng không thể nghĩ ra một điều gì để đáp lại. “Ồ.”
“Khuôn mặt cô ấy phản ánh rất nhiều cảm xúc. Khoái lạc, hạnh phúc, đam mê, say đắm…”
“Vâng. Tôi thấy rồi”, Isabel cắt ngang, nhận ra sự thích thú trong mắt anh. “Có phải ngài đang rất vui?”
“Rất thích.” Nick cười toe toét và Isabel buộc mình phải đưa lý trí quay lại. Nàng quắc mắt nhìn anh và anh bật cười, dường như không khí thoải mái hơn khi nàng tự thừa nhận. “Lại đây, quý cô Isabel, hãy ngồi cùng ta và nói cho ta về mái nhà cần sửa chữa.”
Isabel không thể cưỡng lại. Nàng làm như Nick yêu cầu.
Khi nàng ngồi xuống, anh không nhìn nàng, thay vào đó anh ngắm khu vườn phía trước của ngôi nhà, theo hướng của con đường. Sau một lúc yên lặng, anh nhẹ nhàng hỏi, “Tại sao nàng lại sửa mái nhà? Không có ai ngoại trừ người quản gia giúp nàng sao?”.
Nàng thở sau, gió hè ấm áp thổi xung quanh họ, xuyên qua các tán cây cao và tòa nhà thổi lên tận mái. Cảm nhận được sự ẩm ướt trong không khí báo hiệu một cơn bão mùa hè sắp xảy ra, Isabel có chút tiếc nuối khi những đám mây vẫn chưa xuất hiện và nàng không có cách nào để tránh trả lời câu hỏi của anh. Phải nói sự thật.
“Tôi không thể trả tiền để thuê thợ sửa mái nhà”, nàng nói đơn giản, nhìn xuống và tay phủi phủi lớp bụi tưởng tượng, từ một trong những tấm ngói nâu dưới chân họ. “Tôi không có khả năng thuê một người thợ. Tôi không thể tin tưởng ai ngoài – Janney.”
“Thế còn những người hầu khác?”
Hay lắm, quý ngài, bắt đầu là những người hầu.
“Họ bận làm những việc mà người hầu cần làm”, nàng đáp, vai nhún khẽ đến mức gần như không thể nhận thấy. “Tôi có thể học cách sửa mái nhà như mọi người.”
Anh im lặng một lúc đến khi nàng quay sang anh, cảm nhận được sự thấu hiểu trong ánh mắt anh – đôi mắt có màu bầu trời mùa hè chói chang. Cái tạp chí ngớ ngẩn kia nói đúng. Chúng có màu xanh tuyệt đẹp. “Tuy nhiên, hầu hết các quý cô có địa vị như nàng sẽ không nghiên cứu cách sửa mái nhà.”
Nàng mỉm cười ngượng ngùng. “Đó là sự thật. Nhưng hầu hết những quý cô có địa vị như tôi sẽ không làm những việc tôi làm.”
Anh chăm chú nhìn nàng và nàng tưởng tượng sự ngưỡng mộ trong đôi mắt anh. “Ta tin điều đó.” Anh lắc đầu. “Chắc chắn không có cô con gái nào của bá tước trong vương quốc này lại dũng cảm như nàng.”
Nàng ngoảnh đi, nhìn khoảng sân bên ngoài. Không hề dũng cảm. Mà là tuyệt vọng. “Vâng, tôi đoán rằng nếu có một bá tước nào giống cha tôi, thì có thể có một cô con gái khác sẽ giống tôi. Ngài nên cám ơn một trong các vị thần trong phòng chứa tượng đã làm hỏng khuôn mẫu cho ngài Wastrearl.”
“Nàng biết rõ về các việc làm của cha nàng.”
“Không cụ thể lắm, nhưng ngay cả khi được giấu kín ở Yorkshire, thì một đứa trẻ cũng biết những thông tin đó.”
“Ta xin lỗi.”
Nàng lắc đầu. “Không. Ông ấy đã rời khỏi đây bảy năm trước, James hầu như không biết ông ấy và tôi không nhìn thấy ông ấy kể từ đó.”
“Ta rất lấy làm tiếc vì điều đó. Ta biết chuyện mất đi cha mẹ là điều đau khổ hơn cả cái chết.”
Nàng đáp lại ánh mắt của anh. Cảm nhận được điều anh đang nói là thật. Phân vân, trong chốc lát, câu chuyện đó có thế là gì. “Mất cha không phải là mất tất cả. Chắc chắn chúng tôi tốt hơn mà không có ông ấy ở đây.” Anh nhìn nàng trìu mến một lúc lâu, đến khi nàng cảm thấy không thoải mái do cái nhìn quá đỗi cảm thông của anh và nàng nhìn lên bầu trời đang tối dần. “Tôi sẽ không từ chối một hoặc hai đồng siling đâu.”
“Ông ấy không để lại cho nàng thứ gì sao?”
Isabel giật mình trước câu hỏi đó, nàng sẵn sàng thừa nhận tình hình tài chính khó khăn của mình, nhưng không muốn thảo luận. Nàng không chấp nhận thương hại. Dường như anh là kiểu người muốn thúc ép người khác. Người muốn giúp đỡ người khác.
Và nàng không thể nào cho phép anh làm như vậy.
Ngón tay nàng lần theo đường cong của một tấm ngói, cảm thấy bả vai hơi đau. Nỗi lo lắng đã biến mất trong một phút trước nay quay trở lại. Đã có lúc nàng muốn chia sẻ những gánh nặng của nàng – khi cảm thấy điều đó là tốt và đúng.
Tuy nhiên điều này không phải là một gánh nặng cần được chia sẻ. Đó là của nàng. Bắt đầu từ ngày cha nàng bỏ đi, nàng phải chịu trách nhiệm cho cả điền trang và mọi người ở đây. Nàng đã cố gắng hết sức mà không cần bất kỳ ai giúp đỡ. Từ đó, nàng đã rút ra ình một bài học – một điền trang kiệt quệ và một nhóm đàn bà có những hoàn cảnh đặc biệt không phải là chuyện mà các quý ông thuộc tầng lớp quý tộc quan tâm.
Đặc biệt không dành cho những quý ông thành công, giàu có hay những người tình cờ đi ngang qua Yorkshire.
“Bộ sưu tập đó rất đáng giá, Isabel.”
Nàng mất vài giây để hiểu ra lời anh nói, không ăn khớp với mạch suy nghĩ của nàng. “Thật sao?”
“Không nghi ngờ gì.”
“Đủ để…”, nàng dừng lại. Có quá nhiều cách để kết thúc câu nói… quá nhiều cách. Đủ để mua một ngôi nhà? Để chăm sóc các cô gái? Để gửi James đi học? Để khôi phục lại danh tiếng cho Townsend sau nhiều năm bị hủy hoại?
Dĩ nhiên nàng không thể nói những điều này, mà không tiết lộ những bí mật của nàng. Do đó nàng không nói gì cả.
“Đủ để sửa mái nhà và nhiều việc khác.”
Nàng thở hắt ra, cảm thấy nhẹ nhõm đến mức gần như không chịu nổi.
“Cảm ơn Chúa.”
Lời thì thầm không vang lên rõ ràng, biến mất trong tiếng sấm khủng khiếp làm nàng giật mình hoảng sợ, nép vào cơ thể anh khi ở trên đỉnh mái nhà của Townsend Park. Cảm giác được hơi nóng của anh bên cạnh nàng, nàng quay sang anh. Anh chăm chú nhìn nàng, một sự hòa trộn của nguy hiểm và tò mò trong mắt anh. Đó là điều cuối cùng làm tim nàng đập rộn ràng, như thể anh có thể nhìn sâu vào trong con người nàng và khám phá mọi thứ nàng đã cất giấu rất lâu rồi.
Có lẽ điều đó không quá khủng khiếp.
Nàng biết đó là một dấu hiệu của sự yếu đuối, nhưng, nàng không thể rời mắt. Đôi mắt của anh quá xanh, chứa đầy sự cảm thông, quá hấp dẫn – đủ để nàng quên hết tất cả quy tắc của mình.
Nàng không có cơ hội để cám dỗ ảnh hưởng.
Thay vào đó, bầu trời bắt đầu đổi thay và trời đất đan xen lẫn lộn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.