Bạn đang đọc 10 Bí Quyết Chinh Phục Trái Tim: Chương 13
Nick chỉ vừa kịp mặc chiếc áo sơ mi anh chuẩn bị cho bữa tối trước khi tiếng gõ cửa phòng vang lên. Anh giật mình vì âm thanh đó, tức thì anh cảm thấy bấn loạn, nên không thèm đáp lời.
Nếu anh thành thật với bản thân, anh sẽ thừa nhận mình đã bấn loạn suốt từ buổi chiều với Isabel… và anh đang rất háo hức chờ đón buổi tối.
Nhưng, anh không mấy thích thú với việc trung thực với chính mình.
Tiếng gõ cửa thứ hai vang lên và vừa đúng lúc anh quay sang thấy James đang ló đầu qua cánh cửa.
“Em biết anh sẽ tham gia bữa tối với chúng em mà.”
Nick nhếch một bên lông mày trả lời. “Đúng vậy, anh đã sẵn sàng.”
James gật đầu một cách trang nghiêm. “Tốt.”
James vẫn đứng tại chỗ, một nửa bên trong, một nửa bên ngoài căn phòng. Thay vào đó James chăm chú quan sát khi Nick quay sang gương và đưa lược lên để chải mái tóc dày của anh. Không ai nói chuyện, rồi cuối cùng Nick lên tiếng, “Em có thể vào đây được không, bá tước Reddich?”.
Lời nói đó đã giải phóng James và cậu bé chạy nhanh vào phòng, đóng chặt cửa lại. “Em rất hân hạnh.”
Nick giấu nụ cười, anh nhìn vị khách của mình qua gương sau khi vệ sinh xong. Anh điều chỉnh lại ống tay áo quá ngắn của chiếc áo sơ mi bằng vải lanh anh đã mặc trước khi anh vuốt thẳng nó dọc thân mình. Anh lấy chiếc cà vạt trên chiếc ghế bên cạnh, anh nói, “Em muốn gì hử?”.
James lắc đầu, những động tác khỏe khoắn của bàn tay Nick làm James ngẩn ra khi anh bắt đầu những động tác phức tạp mà kết quả là nút cà vạt được thắt tinh vi. “Làm thế nào anh biết thắt cà vạt thế?”
Nick dừng lại. “Anh biết thắt từ lâu rồi.”
James rón rén tiến tới gần hơn, đứng sững lại, “Nhưng… anh đã học như thế nào?”.
Nick nghĩ trong giây lát. “Anh nhớ là người hầu của anh đã dạy anh.”
“Ồ.” James im lặng suy nghĩ về câu trả lời. “Em sẽ phải học cách thắt trước khi em đi học, em nghĩ thế.”
Nick quay lại. “Em có muốn anh dạy em không?”
Đôi mắt cùa James sáng quắc lên. “Anh sẽ không phiền chứ?”
“Hoàn toàn không.” Nick tháo chiếc cà vạt rồi đặt lên cổ James. Quay người James hướng vào gương soi, anh vòng qua James và bắt đầu thắt lại chiếc cà vạt.
James rướn người vào gương, ngắm nghía chiếc cà vạt trong khi Nick mặc nốt trang phục còn lại cho bữa tối. “Trông nó thật đẹp.”
Có điều gì đó trong giọng nói hãnh diện của James đã làm Nick nhớ lại những ký ức xưa. Trong khi anh không thể nhớ anh đã học cách thắt cà vạt như thế nào, thì anh lại nhớ đến khát khao cháy bỏng về sự mong muốn được chấp thuận và được công nhận như một người đàn ông.
Khi Nick bằng tuổi của James, mẹ của anh đã rời bỏ họ – bỏ trốn vào nửa đêm và mang theo một chút quần áo, bỏ lại phía sau hai đứa con sinh đôi và một người chồng bất hạnh. Vào những tuần tiếp theo, cha của anh cũng biến mất, rời bỏ Nick và Gabriel để mặc bọn họ tự lo liệu – để tự sống sót trong hoàn cảnh mất cả cha lẫn mẹ. Họ được gửi đến trường học trong vòng một tháng, nhờ có sự can thiệp của một người họ hàng biết về việc mẹ họ đã bỏ đi.
Trong năm đầu tiên Nick miệt mài chăm chi học hành – khát khao gây ấn tượng với cha anh, tự mình thuyết phục mình khi anh và Gabriel quav về nhà vào kỳ nghi hè, với những danh hiệu cao nhất ở trường, bằng cách dó anh nghĩ có thể thuyết phục cha mình rằng có những đứa con trai là đủ rồi.
Nhưng anh nhanh chóng nhận ra không thể xoa dịu nỗi đau và tội lỗi vì đã mất đi hầu tước phu nhân của ông. Nhưng nhìn cậu bá tước Reddich nhỏ tuổi, anh nhớ về những điểu anh đã cố gắng. Và tin rằng James có thể thành công.
Và anh muốn mang đến cho cậu bé này điều anh chưa bao giờ có.
“Đúng vậy. Em sẽ phải thực hành nhiều để nó được hoàn hảo, nhưng không mất thời gian lắm đâu.” Nick cài khuy áo ghi lê và thấy đôi mắt cậu bé sáng lên thích thú khi anh tháo cà vạt và thực hành qua gương lần nữa. James định mở miệng nói gì đó, nhưng lại thôi, cố gắng hình dung lại các động tác vừa học được, Nick cười và đứng lên giúp đỡ cậu. Khi chiếc cà vạt được thắt xong, James nhìn anh cười toe toét.
Ai có thể ngờ rằng ở đây, ở vùng nông thôn hoang vắng như Yorkshire, anh lại cảm thấy vui khi làm ột đứa trẻ nhà Townsend nở nụ cười chứ?
Tất nhiên không có gì trẻ con về người lớn hơn ở Townsend.
Khi James gỡ chiếc cà vạt mà Nick vừa làm rồi loay hoay cố gắng thắt lại, Nick tự cho phép mình nghĩ đến Isabel. Trong một khắc, nàng đẩy anh ra, nói với anh rằng nàng muốn anh rời khỏi ngôi nhà này và cuộc sống của nàng và tiếp đó nàng lại thú nhận với anh về quá khứ và các bí mật của nàng và lao vào vòng tay của anh, ngọt ngào, gợi tình và quyến rũ.
Anh chưa bao giờ gặp một phụ nữ như nàng.
Cái cách nàng bộc lộ bản thân, kể về sự ruồng rẫy của cha nàng, sự u buồn của mẹ nàng, lời hứa của bản thân nàng cố gắng chăm lo cho ngôi nhà nhỏ bé của nàng, quản lý điền trang Townsend Park mặc dù ông chủ của nó không còn – Nick hoàn toàn bị hấp dẫn bởi cô gái bí ẩn này.
“Vòng thêm một lần nữa”, anh chỉ James khi với tay lấy áo khoác.
James cẩn thận làm theo sự hướng dẫn của anh. “Em đang nghĩ.”
“Sao?”
“Em nghĩ anh nên lấy Isabel.”
Nick sững lại, cánh tay của anh vẫn đang ở lưng chừng khi anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của James. “Em có thể nhắc lại được không?”
“Điều đó rõ ràng là rất hợp lý mà.”
“Thật sao?” Trong tất cả nhiều điều James đã nói, đây là điều Nick không mong chờ.
James gật đầu. “Đúng vậy. Isabel sẽ là một người vợ tuyệt vời. Em sẽ nói cho anh tại sao nhé?
“Chắc chắn rồi”
Cậu bé hít thở sâu, như thể đang thực hành những câu nói này vậy. “Chị ấy giỏi quản lý một ngôi nhà. Chị ấy làm điều đó tốt hơn bất kỳ ai. Và chị ấy có thể cưỡi ngựa như một chàng trai. Có lẽ khi mưa tạnh anh sẽ tự mình chứng kiến.”
“Anh rất mong chờ điều đó”, Nick ngạc nhiên trước những tiết lộ trong câu nói của James.
“Chị ấy cũng giỏi trong trò chơi suy đoán.”
“Một tiêu chuẩn của một người vợ mà hầu hết người đàn ông nào cũng tìm kiếm.”
“Cũng có nhiều điều khác.” James nghiêng đầu. “Chị ấy không xấu.”
Môi Nick cong lên cảm thấy buồn cười. “Không, cô ấy không xấu. Nhưng anh nghĩ em không nên nói về chị em theo cách này.”
“Em thì không. Nhưng có lẽ anh có thể nói. Các cô gái thích lời khen.”
“Ở tuổi này mà em học được như vậy, thì em sẽ rất giỏi khi đến tuổi tiếp xúc với phái đẹp.” Nick nói. “Anh sẽ rất vui khi nói với cô ấy rằng cô ấy không xấu.”
Anh ngắm mình trong gương, nhìn thấy người bạn trẻ tuổi đang chăm chú nhìn mình đeo chiếc cà vạt đã bị nhàu.
“Em nghĩ anh sẽ làm một người chồng tốt.”
Nick nhìn James, quyết định nói thật. “Anh không chắc.”
Đôi lông mày của James nhăn lại. “Tại sao không?”
Nick không nói. Anh nói với cậu bé điều đó thì có ý nghĩa gì?
“Có phải vì anh không có tước vị không?”
“Không. Dù sao anh không nghĩ tước vị có thể tạo nên một người chồng tốt.”
“Cả em cũng không. Cha của em không phải là một người chồng tốt.”
Nick gật đầu. “Anh rất tiếc khi nghe điều đó.”
James nhún vai. “Em chưa bao giờ gặp ông ấy.”
“Em có ước được gặp được ông ấy không?”
Cậu ta nghĩ một lúc. “Thỉnh thoảng.”
Nick hít thở sâu khi nghe lời thú nhận thật thà đó. Anh biết chuyện gì xảy ra với một cậu bé mười tuổi khi không có ai hướng dẫn, giúp đỡ hoặc cho lời khuyên. Và anh hiểu được sự hỗn loạn mà James cảm thấy về người đàn ông họ gọi là cha đã chết mà chẳng biết gì nhiều hơn ngoài sự bí ẩn. “Em sẽ nói gì nếu em có thể gặp ông ấy bây giờ?”
Ngay lập tức James lắc đầu. “Em không thể gặp ông ấy được. Ông ấy đã chết.”
“Đó không phải là vấn đề. Em sẽ nói gì?”
James chăm chú nhìn chiếc cửa sổ gần đó một lúc lâu trước khi quay sang nhìn Nick. “Em sẽ nói với ông ấy rằng em đã lên kế hoạch trở thành một bá tước tốt hơn ông ấy.”
Nick gật đầu khoan thai. “Anh nghĩ nói hay lắm.”
James im lặng trong giây lát, cân nhắc trước khi nói thêm, “Em cũng sẽ hỏi ông ấy tại sao ông ấy không muốn có chúng em”.
Nick không thích cái cảm giác siết chặt trong ngực anh khi nghe James nói, nó quá giống. Có phải chính anh đã từng hỏi điều như vậy trong nhiều năm sau khi mẹ của anh rời bỏ họ? “Anh không nghĩ ông ấy không muốn có em đâu.”
Đôi mắt to màu nâu của James trong suốt và quả quyết. “Nhưng anh không biết mà.”
“Không. Anh không biết.” Nick cảm thấy tầm quan trọng trong câu hỏi mà cậu bé đã đặt ra. “Nhưng anh có thể nói rằng nếu anh ở vị trí của ông ấy, anh hoàn toàn muốn có em.”
“Vậy còn Isabel?”
“Và cả Isabel nữa.” Anh khá bất ngờ khi nói ra điều đó quá dễ dàng và anh quay đi chải tóc lần nữa.
James dõi theo các động tác của anh. “Vậy anh sẽ cân nhắc việc lấy chị ấy chứ?”
Một nụ cười ma quái hiện trên trên môi Nick. Rõ ràng cậu bá tước nhỏ tuổi này đã học được tính kiên trì từ người chị. Anh đặt lược xuống và quay lại. Anh chưa nhìn thấy bất kỳ ai có ánh mắt chứa đầy sự hy vọng như James trong lúc này, như thể lời đề nghị đối với Nick là tất cả mà cậu bé có thể làm được.
Điều mà James không biết là Isabel không muốn liên quan gì với Nick khi nàng biết sự thật về anh.
Anh cảm thấy nhức nhối với suy nghĩ đó. “Anh nghĩ rằng Isabel không thích chúng ta thương lượng về việc hôn nhân của cô ấy mà không có mặt cô ấy đâu.”
“Em là một bá tước, anh biết mà. Đây là một vấn đề hệ trọng của đàn ông.”
Nick bật cười. “Và với tư cách là một người đàn ông có một người chị gái bướng bỉnh như em, anh cho là em sẽ không bao giờ nói lại điều này nữa nếu em còn muốn sống.”
James thở dài. “Tốt thôi, nếu điều đó là vấn đề, thì em chọn anh cho chị ấy.”
“Anh hãnh diện vì sự ủng hộ của em.” Nick nhếch một bên lông mày. “Có phải đã từng có người đàn ông nào khác?” Anh không nên đặt câu hỏi như vậy.
James gật đầu. “Thỉnh thoảng có những người đàn ông đến đây để đón chị ấy.”
Cằm của Nick lập tức chùng xuống. “Để đón cô ấy?”
James gật đẩu. “Hầu hết, họ đến vì họ thắng được chị ấy.”
“Họ thắng cô ấy sao? Giống họ đã chiếm được trái tim của cô ấy vậy phải không?”
Anh không thích ý tưởng đó.
Cậu bé lắc đầu. “Không. Họ thắng chị ấy trong một cuộc cá cược.”
Ánh mắt Nick lóe lên sự tức giận. Chắc chắn rằng anh không hiểu điều đó một cách chính xác. “Họ thắng cô ấy trong một cuộc cá cược với ai cơ?”
James nhún vai. “Với cha của chúng em, em nghĩ vậy.”
Nick nghiến răng. Việc ngài bá tước Reddich đời trước đã đánh cược ngay cả con gái duy nhất của ông – đánh cược Isabel – điều đó vô cùng quá đáng. Nick muốn đánh đấm vào cái gì đó. Ngay lập tức. Anh siết chặt nắm tay, tưởng tượng đến sự sung sướng khi anh có thể nện nắm đấm này vào mặt của một tên quý tộc đỏm dáng đã tham gia vào cuộc cá cược đó. Và cả ngài quý tộc đã chết, người đã đề nghị việc đó.
Anh muốn hỏi thêm, muốn nhìn rõ hơn cái thế giới điên cuồng mà Isabel và James đã lớn lên, nhưng anh không thể. Anh ép mình phải thả lỏng cơ bắp để có thể tinh táo đối mặt với thông tin tiết lộ của James. Đây không phải là nơi để anh hỏi về điều này. Ít nhất không phải bây giờ.
Ngay bây giờ, anh sẽ đi ăn tối.
Và sau đó anh sẽ dạy Isabel nhảy.
Isabel vừa định đi lên gác để tìm James và Nick thì nàng nghe thấy họ đang đi xuống cầu thang ngay bên ngoài phòng ăn. Mạch đập của nàng đập nhanh hơn khi nghe thấy giọng nói khan ấm của Nick trong hành lang. Mặc dù rất căng thằng, nàng không thể nhận thấy anh nói gì, nhưng giọng nói trầm ấm của anh đủ làm nàng bấn loạn.
Nàng vuốt thẳng chiếc váy, lập tức lo lắng về diện mạo của mình – đã rất lâu rồi từ khi nàng có lý do để mặc một chiếc váy dạ hội buổi tối và cái váy này được nàng lôi ra từ tận đáy tủ quần áo và đã lo lắng suốt buổi chiều đó vì sự lỗi thời của nó. Chắc chắn rằng, những người phụ nữ mà anh thường xuyên tiếp xúc ở London đều là những người rất sành điệu. Ắt hẳn họ rất đẹp và sẽ không bao giờ mơ đến việc được nhìn thấy khi đang mặc một bộ váy đã cách đó hơn một tháng, huống hồ đã bị bỏ quên vài năm.
Nàng cau mày khi Nick và James cùng cười trong hành lang bên ngoài. Nàng không nên đồng ý yêu cầu ngớ ngẩn của anh, nàng thấy mình hệt một kẻ khờ dại.
Và rồi anh bước vào.
Mà không có cà vạt.
Cổ áo của anh được phanh ra, làm lộ phần da thịt bị rám nắng, được bao quanh bởi chiếc áo lanh trắng và chiếc áo khoác màu xanh đậm mà anh đã mặc khi đến hôm trước. Khi anh và James bước vào phòng ăn tối, ngay lập tức Isabel bị thu hút vào vùng tam giác như trêu ngươi trên ngực anh và điều đó làm nàng mất vài giây để hồi phục.
Khi nàng chú ý đến khuôn mặt anh, nàng nhận ra anh đang chăm chú nhìn nàng, mắt anh nhìn khắp vạt áo trên của chiếc váy, chăm chú vào nơi mà mép cổ áo ôm sát lấy khuôn ngực nàng trước khi di chuyển đáp lại ánh mắt nàng. Nàng nhận ra sự ngưỡng mộ nam tính ở đó và, đỏ mặt, nàng chuyển hướng chú ý sang em trai nàng.
Chỉ để khám phá ra cậu nhóc đang mặc một bộ quần áo không thích hợp cho bữa ăn: Quần ngắn, một cái áo sơ mi bẩn và một chiếc cà vạt được thắt tinh vi – nếu nó không bị nhăn nheo. Cà vạt cùa Nick. Anh đã dạy em trai nàng cách thắt một chiếc cà vạt.
Nàng cảm thấy thật ấm áp và mỉm cười với em trai. “Thật là đẹp!” Cậu bé hài lòng trước lời khen ngợi của nàng và nàng đáp lại ánh mắt của Nick. “Cảm ơn.”
Anh đang làm mọi chuyện trở nên khó khăn hơn mà không giống anh.
Rock chú ý đến phần cổ bị thiếu vật dụng của bạn anh và bật cười, một nụ cười rạng rỡ. “Dường như cậu đã quên thứ gì đó, St. John.”
Nick cười tươi. “Ta hy vọng nàng sẽ thứ lỗi cho ta vì trang phục lạ lùng của mình, thưa quý cô Isabel.” Nick nói, giọng điệu trêu chọc khi anh bước đến và hôn lên tay nàng, cái động chạm đó thiêu cháy găng tay của nàng. “Nàng biết đó, ta nhận thấy mình có một học sinh rất thích học cách thắt cà vạt vào tối nay.”
Hình ảnh James và Nick cùng nhau tập thắt cà vạt hiện lên trong đầu Isabel và đó là một điều kỳ diệu – James có một người hướng dẫn cậu bé những việc phức tạp cúa nam giới và đó Isabel có một đối tác để giúp nàng làm hoa tiêu cho những thách thức của việc nuôi dạy một bá tước nhỏ tuổi.
Một đối tác.
Từ ngữ này mới thú vị làm sao.
Nàng nhìn vào mắt Nick một lúc lâu, lạc đi trong suy nghĩ về anh ở đây, có thể giúp đỡ nàng. Lắc đầu gạt bỏ ý nghĩ đó, nàng nói. “Không phải thế. Em chắc rằng chúng em có thể tìm cho ngài một chiếc cà vạt khác… thích hợp.”
“Không cần khách sáo, thưa quý cô.”
Anh mỉm cười ấn tượng. Điều đó làm nàng cảm thấy như thể có quá ít không khí trong phòng.
“Tốt thôi. Không có lý do gì để chúng ta câu nệ hình thức vào tối nay cả. Em rất vui vì ngài đến đây mà không có chiếc cà vạt như thế này.” Isabel hít thở, cân nhắc người đàn ông này và em trai nàng và họ tạo nên một chân dung lịch lãm. Ngay lập tức Nick đã gần gũi hơn. Dễ mến hơn. Hấp dẫn hơn.
Quá hấp dẫn.
Hắng giọng, Isabel nói, “Chúng ta ăn chứ?”.
Họ đi đến bàn, đã được bày trí một cách công phu – theo sự sắp đặt của Gwen, Isabel cược là thế – và các quý ông giúp các quý cô an tọa. Có sự thân mật khi Nick kéo ghế cho Isabel, cái cách anh rướn người, tấn công nàng bằng hơi ấm và mùi thơm của gỗ đàn hương. Nàng nhanh chóng quay lại nói lời cảm ơn và anh thì thầm, “Đó là vinh dự của ta”, chỉ đủ to để nàng nghe thấy. Nàng cảm thấy hơi thở của anh lướt qua bờ vai trần của mình. “Ta biết nàng sẽ trở nên lộng lẫy trong trang phục màu đỏ mà.”
Cảm giác thích thú ùa đến trong nàng.
Anh là một người đàn ông nguy hiểm.
Nàng lắc đẩu để quên đi ý nghĩ đó, hoàn toàn không thích hợp và tiếp nhận thức ăn. Tối nay Gwen đã rất cố gắng – tạo ra những món ăn đơn giản và ngon lành mà hầu hết đến từ vùng Townsend. Nó không quá phô trương – chắc chắn rằng Quý ngài Nicholas đã thưởng thức rất nhiều món ăn tinh tế – tuy nhiên các món ăn này rất thích hợp và rất ngon và là một bữa tiệc theo các tiêu chuẩn cùa Townsend Park.
Khi nàng nhìn thấy món thịt cừu và món mứt được mang ra như các món chính, Isabel cảm thấy vô cùng lo lắng. Bữa ăn này quá đơn giản để chiêu đãi các quý ông – những người đã đi du lịch khắp thế giới, họ đã thưởng thức rất nhiều các khẩu vị khác nhau. Họ thấy thích thú gì với một bữa ăn tối đơn giản ở vùng đất hoang vu của Yorkshire? Họ có thể cảm thấy thú vị gì với hai cô gái không được dạy bảo như một quý cô thực sự và một đứa trẻ mười tuổi?
Ý nghĩ đó làm nàng lo lắng khi bữa tối bắt đầu và Isabel rơi vào im lặng, tách biệt với cuộc nói chuyện xung quanh.
Khi Rock và Lara hỏi James về những bài học và sự kiện trong ngày của cậu ta, Nick nghiêng người về phía Isabel, “Nàng không tham gia cùng chúng tôi sao”.
Nàng nói thẳng “Em đang nghĩ về bữa ăn.”
“Đó là một bữa ăn tuyệt vời”, Nick trả lời và Isabel cảm thấy nghi ngờ về điều đó.
“Em chắc rằng bữa ăn này không phong phú bằng các bữa ăn ngài đã dùng”
“Không đâu.”
“Chắc chắn không xa hoa như những bữa ăn ngài đã dùng.”
Nick nghiêm túc nhìn nàng, không khoan dung với thái độ tự ti của nàng. “Ngược lại, Isabel. Bữa ăn này là một kết thúc lý tưởng cho.. một ngày bất bình thường.”
Và giọng nói trầm, cởi mở của anh đã xua tan mọi nỗi nghi ngờ của Isabel. Lời nói của anh là một lời hứa tinh quái gợi lên những hình ảnh và cảm xúc giữa họ trong phòng chứa tượng và làm nàng ước anh sẽ lại hôn nàng. Làm nàng ước họ đang ở một mình.
Nhưng họ không thể.
Họ đang ăn tối.
Với mọi người.
Với trẻ con, Chúa ơi.
Cúi đầu xuống, nàng giấu đi khuôn mặt đang đỏ ửng của mình trong khay đĩa. “Em rất vui khi ngài thích nó, thưa ngài.”
“… Và Quý ngài Nicholas và em đã có cuộc gặp gỡ riêng.”
Isabel ngẩng đầu lên khi nghe thấy câu nói của cậu em trai, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Lara. “Cuộc gặp của hai người? Cuộc gặp như thế nào?”
“Một cuộc gặp giữa hai người đàn ông.”
Nàng tựa lưng vào ghế. “Sao cơ?”
“Chúng em có vài điều để thảo luận”, James nói đơn giản.
Nàng quay sang nhìn Nick. “Để thảo luận.”
Anh nâng ly, làm điệu bộ như mình đang uống. “Đại loại thế.”
“Chị…”, nàng quay sang James. Họ có thể thảo luận điều gì mà không có nàng chứ? “Về điều gì?”
“Đó thực sự không phải là điều chị cần quan tâm đâu, Isabel. Em hỏi Quý ngài Nicholas về những chuyện của anh ấy, như một bá tước.”
Như một bá tước sao?
Mắt nàng mở lớn trước câu nói của em trai. Im lặng, nàng quay sang Nick, người đang cố nén cười. “Ta không thể từ chối, quý cô Isabel. Cậu ấy, thực sự là một bá tước. Và cũng là chủ nhà.” Anh dừng lại, rồi nói. “Món thịt cừu này thật tuyệt vời, đặc biệt món mứt này quá tuyệt. Cậu không nghĩ thế sao Rock?”
“Dĩ nhiên rồi”, gã khổng lồ nói và Isabel nhận ra sự hài hước trong giọng nói của anh ta.
Nàng muốn nhìn thấy cả hai người bị nhúng trong món mứt đó.
Nàng nhìn sang Lara, chú ý đến sự thích thú đang nhảy nhót trong ánh mắt cô em họ và quắc mắt nhìn cô ấy. Không bị ánh hưởng, Lara quay sang James và nói. “Vậy là em đã học được cách thắt một chiếc cà vạt rất ấn tượng!”
“Ồ, vâng”, James nói, một cách háo hức, tay chạm vào cà vạt. “Chị có muốn nhìn em thắt không?” Trước khi Lara có thể trả lời, James giật mạnh một đầu cà vạt, tháo nó ngay trong bữa ăn tối.
Khi James bắt đầu bài học thắt cà vạt của mình, Isabel nghiêng người về phía Nick. “Như ngài biết”, nàng thầm thì, “Em trai em là một bá tước, nhưng cậu bé vẫn chưa biết cách cư xử phù hợp với vị trí của mình. Em nghĩ ngài nên kể cho em biết về điều mà cả hai đã nói”.
Vẫn nhìn James, Nick trả lời, “Về nàng”.
Chắc chắn nàng không nghe nhầm. “Em ư?”
“Đúng.”
“Điều gì về em?”
Anh cắt nhỏ miếng thịt cừu và xiên nó với một miếng khoai tây xào. Anh chậm rãi nhai kỹ một lúc lâu, đến khi Isabel bắt đầu cảm thấy tức giận vì không thể tiếp tục giữ im lặng thêm “Ôi, Chúa ơi. Nuốt nào!”
Nick quay sang giả vờ ngạc nhiên. “Sao thế, quý cô Isabel, thật mạnh mẽ! Nàng nên cẩn thận – nàng nên nhường nó cho ta nếu cảm thấy khó tiêu.”
“Thật đáng tiếc, thưa Quý ngài Nicholas.” Anh mỉm cười, nhỏ và kín đáo, nàng cảm thấy ấm áp trước âm thanh đó. “Ngài thích món này à.”
Anh đáp lại ánh mắt nàng và không thể nhầm được trong mắt anh xuất hiện sự cháy bỏng. “Ta thừa nhận là rất thích. Thực tế, ta thích toàn bộ khoảng thời gian ở bên nàng.”
Câu nói đó làm Isabel đỏ mặt và thích thú.
Anh đang có ý định gì với nàng?
Nàng không thể cho phép anh biến nàng thành một cô gái ngớ ngẩn mỗi khi họ nói chuyện. Hắng giọng, nàng nói, “Em phải yêu cầu ngài, thưa ngài Nicholas. Ngài và James đã nói về chuyện gì?”.
“Nàng không cần lo lắng, Isabel.” Nick nói, “Đơn giản là em trai nàng quan tâm về hạnh phúc của nàng khi cậu ta đi học thôi”.
Isabel nhìn James, đang lúng túng nhìn chiếc cà vạt khi Rock giúp cậu nhóc hoàn thành. “Vậy tại sao James lại nghĩ đến việc nói chuyện với ngài?”
Nick dựa lưng vào ghế khi khay đĩa sạch bong, nhìn thẳng vào Isabel. “Cậu bé nghĩ ra một lời đề nghị để giúp nàng an toàn và yêu cầu ta làm điều đó.” Anh quay sang nhìn James ngồi đối diện bên kia bàn. “Làm tốt lắm, James à. Đây chắc chắn là lần thắt tốt nhất của em!”
James cười toe toét khi được khen, quay sang nhận thêm sự khen ngợi từ Lara, người đang gắp thức ăn cho cả cậu bá tước nhỏ và Rock, cảm kích vì sự hỗ trợ của anh ta.
Isabel không thể đánh giá được tình huống này. Nhíu lông mày, nàng thầm thì với Nick. “Lời đề nghị gì?”
Chờ đợi đến khi Regina dọn đĩa của anh, Nick nghiêng người về phía Isabel. “Cậu bé nghĩ chúng ta nên kết hôn.”
Isabel mở miệng, rồi ngậm lại và lặp lại động tác đó lần nữa.
Khóe miệng Nick nhếch lên thích thú. “Sao thế, Isabel. Ta tin ta đã làm nàng không thể nói nên lời nào rồi.”
“Em…” Isabel dừng lại, không biết nên nói gì
“Cậu bé đã nghĩ rất kỹ về điều đó”, anh nói. “Cậu ta tin với khả năng quản lý nhà cửa và tính toán của nàng thì nàng có thể trở thành một ứng cử viên xuất sắc cho vị trí người vợ.”
Chắc chắn chuyện đó không xảy ra. Không phải ở đây. Tại bàn ăn tối.
“Cậu bé cũng rất hào hứng muốn cho ta xem nàng cưỡi ngựa. Ta được biết khả năng cưỡi ngựa của nàng sẽ chinh phục được ta. Ta rất trông chờ vào điều đó.”
“Em…”
“Đồng thời – đây là lời bình phẩm – nàng không xấu.” Nàng chớp mắt.
Mắt Nick hiện lên sự thích thú. “Hãy nhớ. Isabel. Chính em trai nàng nói. Ta sẽ không dùng những lời khen như thế. Ta sẽ nói cái gì đó không mấy thú vị hơn. Một nhà hùng biện tài hoa đã xuất hiện…”
“Không xấu.” Nàng hơi lắc đầu. “Đó quả là một lời khen đáng yêu.”
“A. Nàng đã khôi phục lại giọng nói của mình rồi.” Anh mỉm cười, mãn nguyện và đắc thắng và nàng không thể làm gì ngoài trừ phụ họa thêm.
“Có lẽ vậy.” Nàng dừng lại, “Hãy nói cho em, thưa ngài, trường học sẽ giúp em trai em học được những từ ngữ tốt hơn để tán tỉnh một nữ bá tước tương lai chứ?”.
“Hy vọng thế”, anh trả lời, “Chúng ta nên quan tâm đến tương lai của dòng họ Reddich rồi”.
Isabel không thể không mỉm cười trước tình huống kỳ lạ này, thu hút sự chú ý của những người khác trong bữa tối.
“Trong cuộc nói chuyện của chúng tôi, James đã nói một điều về quý cô Isabel làm tôi rất ngạc nhiên.”
Giờ đây anh thu hút sự chú ý của cả bàn ăn và Isabel cảm thấy lo lắng. Chắc anh sẽ không nhắc lại bất kỳ điều gì đáng xấu hổ?
“Điều đó là gì, thưa ngài Nicholas?” Lara khuyến khích.
“Cậu bé quả quyết rằng cô ấy là một quán quân trong trò chơi suy đoán.”
“Ôi, đúng vậy!” Lara đồng ý. “Tôi chưa từng thấy chị ấy có đối thủ.”
“Ta muốn chứng minh điều đó”, anh nhìn Isabel với ánh mắt suy tư. “Nhưng trước tiên, ta tin rằng chúng ta đã có hẹn một buổi khiêu vũ.”
Trong vài giây, họ đồng ý đến phòng khiêu vũ và sự đề phòng của Isabel làm nàng cảm thấy tức giận.
Nick kéo ghế cho nàng đứng lên và Isabel quay lại cảm ơn anh, chỉ thấy anh đang nhìn nàng đầy âu yếm. Nàng cúi đầu và nói, “Cảm ơn”.
Anh đưa tay ra mời nàng. Khi nàng khoác tay anh, hơi ấm của anh từ lớp vải dày lan ra, anh nói, “Ta nghĩ nàng nên biết, ta đã dùng những cụm từ khác để miêu tả nàng”.
Isabel cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng cố gắng hít thở không khí. “Ý ngài là, những từ khác với từ ‘không xấu’ sao?”
Anh không cười và đột nhiên, căn phòng này dường như ít dưỡng khí hơn. Nàng cố gắng bình tĩnh hít thở.
“Ta đã từng miêu tả nàng rất quyến rũ”
Phòng khiêu vũ đã được thay đổi.
Isabel choáng váng khi nàng bước vào căn phòng rộng lớn. Nàng đã bàn bạc với Jane về kế hoạch tối nay ngay sau khi vừa rời khỏi chỗ Nick vào buổi chiều, chỉ để cô ấy biết những tấm khăn che phủ cần được tháo bỏ và cho rằng họ nên phủi bụi trên cây đàn piano.
Thay vào đó, Jane đã tạo nên một điều kỳ diệu.
Cuối phòng khiêu vũ sáng bừng trong ánh sáng vàng mềm mại từ hàng tá những cây nến, không gì sánh bằng và rõ ràng được thu gom khắp nơi trong nhà và được đặt trên những giá đỡ cao. Ánh sáng được bố trí hợp lý để tạo ra một khu vực thân mật trong không gian tiện ích và được vây quanh bởi hai hàng ghế dài ở hai đầu và vài chiếc ghế tựa đặt ở một bên.
Cũng có một chiếc bàn thức ăn nhẹ, với một chiếc bát pha lê lớn đựng nước chanh, một chai rượu mạnh cùng với vài ly rượu và vài chiếc đĩa đựng những chiếc bánh nhỏ mà James nhanh chóng cướp lấy. Isabel mỉm cười – nàng cược rằng Gwen đã dành phần lớn buổi chiều để làm những chiếc bánh nhỏ này.
Mọi thứ bóng loáng và Isabel tự hỏi có bao nhiêu cô gái đã tham gia để biến một nơi không sử dụng thành một phòng khiêu vũ nhỏ, thích hợp ột buổi tối khiêu vũ. “Thật là đẹp.” Nàng thầm thì, quên đi những người xung quanh trong giây lát.
“Nàng dường như thấy bất ngờ”, Nick nói, một cách nhẹ nhàng.
“Em…” Nàng cười nhỏ và hài lòng. “Đã một thập kỷ qua kể từ lần cuối căn phòng này được sử dụng đúng với mục đích của nó. Chúng em dọn dẹp theo định kỳ, ít khi sử dụng, nhưng chưa bao giờ dùng để khiêu vũ…”, nàng kéo dài câu nói, một tay lơ đãng quơ vào không khí, “… chúng em không có nhiều lý do để khiêu vũ tại Townsend Park. Chúng em thiếu nhiều bạn nhảy”.
Anh cúi xuống thấp. “Nàng đã có vài bạn nhảy sẵn sàng trong tối nay, thưa quý cô.”
Nàng mỉm cười đáp lại anh. “Bọn em cũng thế.”
Cánh cửa dẫn vào phòng khiêu vũ mở ra và Georgiana bước vào, đầu cúi, đi thật nhanh chóng, như thể cô không quan tâm đến các hoạt động của mọi người trong phòng. Isabel định hỏi có chuyện gì, thì cực kỳ ngạc nhiên khi nhận ra cô ấy – người đã quá hoảng sợ bị Nick phát hiện – lại quyết định tham gia cùng họ. Cô gái trẻ ngồi xuống bên cây đàn piano dưới ánh sáng lờ mờ, quay lưng về phía họ và bắt đầu chơi một bản vanxơ.
James ngồi xuống cạnh Georgiana, Rock cúi đầu mời Lara khiêu vũ. Vài giây sau, cô đã khoác lấy tay anh ta và hai người đang di chuyển khắp căn phòng. Chiếc váy xanh bằng lụa của Lara sáng lấp lánh trong ánh nến. Isabel chăm chú nhìn họ, lòng cảm thấy tò mò và lo lắng, muốn xem xét mối quan hệ của họ, nhưng vẫn nhận thức được sự gần gũi của Nick ở bên mình.
Sau một thời gian đợi chờ, nàng cũng nghe được giọng nói trầm thấp của anh. “Isabel…”
“Hmm?” Nàng cố ý nói với giọng hời hợt.
Nàng nghe thấy tiếng cười trong giọng anh. “Nàng có muốn nhảy không?”
“Rất hân hạnh”, nàng trả lời, như lời thầm thì.
Và nàng khoác tay anh, rồi họ xoay tròn khắp phòng.
“Cô gia sư của James có một món quà nhỏ với đàn piano.”
“Ngôi nhà Minerva rất lấy làm kiêu hãnh vì có nhiều tài năng, thưa ngài.” Isabel không muốn nói về những cô gái đó. Nàng không muốn lẩn tránh anh. Không phải bây giờ. Không phải trong khi nàng vẫn đang khoác tay anh. “Ngài là một bạn nhảy tuyệt vời.”
Anh cúi đầu, kéo nàng vòng qua một giá đỡ nến cao và tiến vế phía cuối phòng. “Sao nàng lại nghĩ nàng không thể nhảy một điệu vanxơ chứ?”
“Em… em chưa bao giờ…” Anh quay sang nhìn nàng và nàng nhắm mắt tận hưởng những chuyển động, sức mạnh của anh, cái cách mà anh kiểm soát trọng lượng của nàng thật duyên dáng, đung đưa theo điệu nhạc.
“Nàng nên nhảy. Cơ thể nàng được tạo ra để làm những việc này.” Lời nói dịu dàng và quyến rũ vang lên bên tai, nàng biết anh đang ôm nàng quá gần. Và biết rằng nàng nên bảo anh dừng lại.
Nhưng nàng không thể.
Họ xoay một vòng nữa và nàng mở mắt nhìn phía đối diện với bức tường phía xa và cánh cửa mà Georgiana xuất hiện. Nó lại mở ra và một hàng những gương mặt tò mò nhìn vào, Gwen, Jane và Kate tất cả đều tập trung vào các sự kiện bên trong phòng khiêu vũ. Isabel không thể kiềm chế được tiếng cười ngạc nhiên.
Nick nhìn xuống nàng. “Chuyện gì thế?”
Nàng ngước mắt nhìn lên, thích thú, đáp lại ánh mắt đang hỏi của anh. “Đừng nhìn, thưa ngài, dường như chúng ta có rất nhiều khán giả.”
Anh cười thích thú, ngay lập tức hiểu được “À. Nếu tôi biết các quý cô, ta có thể hình dung được họ làm gì.”
“Thực chất họ đang cố gắng suy xét”
“Họ giỏi điều đó hơn những người phụ nữ trong gia đình ta.”
Lời nói đó, được nói ra kèm theo sự ngưỡng mộ đùa cợt, làm nàng tò mò. “Hãy kể cho em về họ.”
Anh nghĩ một lát trước khi nói. “Em cùng mẹ khác cha của ta, Juliana là người Ý, nàng có thể tưởng tượng về con bé. Nó rất ngoan cố, dễ nổi cáu và có thiên hướng nói toàn những điều không thích hợp tại những thời điểm không phù hợp.”
Nàng bị thu hút bởi giọng cười vui vẻ của anh. “Cô ấy thật tuyệt vời.”
Anh khẽ khịt mũi. “Ta nghĩ nàng sẽ thích con bé. Và ta biết nó sẽ thích nàng – nó không chịu đựng được London, hay xã hội thượng lưu và con bé đặc biệt ghét những cô nàng màu mè và những gã đàn ông thích chưng diện. Điều đó làm cho nó khó có thể tìm được một người chổng. Nhưng rõ ràng, đó là vấn đề của Gabriel.”
Nàng mỉm cười, “A, những lợi thế khi làm con thứ”.
“Chính xác.”
“Và cả chị dâu của ngài?”
“Hiện tại, Callie sẽ thích nàng.”
Nàng bật cười. “Em cảm thấy thật khó có thể tin rằng nữ hầu tước Ralston sẽ ‘thích’ một cô gái vùng quê phương Bắc thường mặc quần dài khi làm việc và dành phần lớn thời gian trong đời để làm những việc hoàn toàn không thích đáng.”
Nick cười thích thú. “Đó chính xác là lý do tại sao phu nhân hầu tước Ralston sẽ thích nàng.”
Isabel nhìn Nick thẳng thừng nói. “Em không tin ngài.”
“Rồi đây, Isabel à, ta sẽ đưa nàng đến London và nàng sẽ nghe sự thật từ anh trai và chị dâu của ta.”
Isabel cảm thấy ấm áp khi nghe lời hứa hẹn hiện hữu trong lời nói của anh – đảm bảo rằng sẽ có lúc họ cùng nhau ở London. Khi nàng gặp gia đình anh và họ sẽ có nhiều lý do để thảo luận về những câu chuyện cũ của cặp đôi được nói đến nhiều nhất trong giới quý tộc.
Nàng muốn điều đó trở thành sự thật.
Thật là lạ. Ở đây, trong căn phong mờ ảo này, với sự huyền diệu của bản nhạc vanxơ, ánh sáng của những ngọn nến và người đàn ông tuyệt vời, mạnh mẽ này, nàng muốn biến điều đó thành sự thật. Nàng muốn được gắn liền với anh. Muốn trở thành bạn đời của anh. Muốn có cuộc sống theo lời anh nói. Ở đây, nàng đã đánh mất chính mình theo điệu nhạc, đung đưa cơ thể và sự ấm áp của vòng tay anh bao quanh nàng, để mơ rằng nàng đã rời đi rất lâu trước đây.
Nàng cho phép mình nghĩ đến giấc mơ đó, điệu vanxơ đầu tiên cùa nàng, là điệu vanxơ đầu tiên của nàng với một người đàn ông quan tâm nàng, bảo vệ và gánh vác những lo lắng của nàng và… cũng yêu nàng.
Isabel nhắm mắt lại lần nữa và để tự nàng di chuyển, cảm nhận vị trí nơi bàn tay anh, không đeo găng, truyền hơi ấm xuyên qua đường cong của eo nàng. Nàng cảm thấy bắp đùi cường tráng và dài của anh chạm vào nàng khi anh hướng dẫn nàng di chuyển dọc căn phòng trong một hành trình quanh co và không đích đến. Sau một lúc lâu, nàng mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt xanh cháy bỏng của Nick.
“Nàng đang tận hưởng phải không, Isabel?”
Nàng biết mình nên rụt rè. Nàng biết rằng anh đã ở London, những người đàn bà trong vòng tay anh đều thông minh, dí dỏm và biết tán tỉnh. Nhưng Isabel không biết gì về những điều này, “Rất nhiều”.
“Tuyệt. Nàng xứng đáng có được những niềm vui trong cuộc đời mình. Ta nghĩ chính nàng không cho phép bản thân cảm nhận về điều đó.”
Nàng quay đi, ngượng ngùng. Làm thế nào người đàn ông này hiểu rõ về nàng và nhanh đến thế?
“Tại sao vậy?” Câu hỏi thật nhẹ nhàng, chỉ nghe như một tiếng thì thầm. “Tại sao nàng không chấp nhận cảm giác thích thú của mình?” Nàng nhắm mắt, lắc đầu. “Em – em có mà.”
“Không đâu, người đẹp à. Ta không nghĩ nàng làm thế.” Anh ép mình gần hơn, hơi ấm của anh bủa vây lấy các suy nghĩ của nàng. “Tại sao không nhảy, cười và sống theo cách mà nàng mơ ước?”
Tại sao không?
“Giấc mơ là dành cho những bé gái không có nỗi lo lắng.”
“Vớ vẩn. Tất cả chúng ta đều có những giấc mơ.”
Nàng mở mắt, nhìn vào ánh mắt xanh trong sáng của anh. “Kể cả ngài?”
“Kể cả ta.”
“Ngài mơ ước gì?” Câu hỏi đã được thốt ra, nàng hầu như không nhận ra giọng mình.
Anh không chần chừ. “Hôm nay, ta nghĩ ta sẽ mơ về nàng.”
Nàng nên thấy những từ đó thật ngớ ngẩn và đùa cợt. Thay vào đó, nàng cảm nhận được sự hứa hẹn và chẳng muốn gì ngoài việc tin tưởng anh. “Hãy nói cho ta về giấc mơ của nàng, Isabel.”
“Em mong James sẽ được đến trường. Mong các cô gái an toàn. Mong mái nhà được sửa và có nguồn cung cấp nến vô hạn.”
Anh cười khùng khục. “Nào, Isabel. Nàng có thể mơ ước những điều tốt hơn. Đây không phải là giấc mơ của họ. Mà là của nàng. Nàng mơ về điều gì? Cho chính bản thân nàng?”
Trong một lúc lâu, đầu óc nàng trống rỗng. Đã bao lâu kể từ khi nàng nghĩ đến những khát vọng của riêng mình?
Nàng mỉm cười với anh. “Em muốn nhảy thêm nữa.”
Hàm răng lóe sáng. “Ta rất hân hạnh được phục vụ nàng” Anh cùng nàng xoay thêm nhiều vòng theo giai điệu và những ngọn nến xung quanh căn phòng mờ ảo mang đến cảm giác giống như đang khiêu vũ dưới ánh sao. Khoảnh khắc này làm nàng tin rằng nếu nàng nói to khát vọng của nàng, chúng có thể thành sự thật.
Một lúc sau, anh dò hỏi, “Điều gì nữa?”.
“Em – em không biết.”
Đôi lông mày của anh nhếch lên. “Không gì sao? Nàng không thể nghĩ ra bất kỳ điều gì nàng mong muốn sao?”
“Em sẽ không muốn bị coi là ích kỷ”, nàng thì thầm.
Anh giữ ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào anh, thu hút sự chú ý của nàng. Anh xoay tròn cả hai rồi dừng lại tại một điểm và nàng nhận ra họ đang đứng ở cuối phòng, nơi có một chiếc ghế dài được đặt trong bóng tối.
“Ích kỷ?”
Nàng nhìn vào chỗ lõm trên cằm anh và gật đầu.
Anh nở một nụ cười, trong lòng có chút bực tức, không tin vào lời nói đó. “Isabel, nàng là người ít ích kỷ nhất mà ta từng biết.”
Nàng lắc đầu. “Đó không phải là sự thật.”
“Tại sao nàng nghĩ vậy?”
Nàng ấn các đầu ngón tay vào nhau, e ngại câu trả lời.
Nhưng khát vọng muốn nói quá lớn.
Nàng nói. “Em – cha em đã cho em một cơ hội để sửa chữa tất cả. Để cứu ngôi nhà. Tước hiệu. Và mọi thứ.” Nàng chưa bao giờ kể cho ai về điều này. “Tất cả mọi việc em phải làm là đến London. Và để ông ấy sắp xếp một hôn lễ cho em.”
“Lúc đó nàng bao nhiêu tuổi?” Câu nói thật lạnh lùng và Isabel cảm thấy sợ hãi – nghĩ rằng anh đang phán xét hành động của nàng. Như mẹ nàng đã làm.
“Mười tám.”
“Nàng đã phản đối.”
Nàng gật đầu, những giọt nước mắt kìm nén đang cào xé cổ họng nàng. “Em không muốn – không muốn có một đám cưới như mẹ em. Em không muốn trở thành một người đàn bà cô độc. Chỉ có một mình. Ông ấy đã bỏ đi và không bao giờ quay lại. Mẹ em – bà ấy đã mất ngay sau đó. Bà đã đổ lỗi cho em vì sự ra đi của ông ấy.”
Anh im lặng. Bất động.
Nàng không nên nói với anh. “Em xin lỗi nếu em đã làm ngài thất vọng.”
Cái nhìn sắc bén của anh thu hút sự chú ý của nàng.
Một ngón tay anh đặt dưới cằm nàng, đẩy lên để nàng nhìn vào anh. Nàng thở gấp xúc động.
“Ta không thất vọng, tình yêu à.” Lời thì thầm khẽ và gần, gần đến mức nàng cảm nhận nhiều hơn là nghe. “Ta tức giận.” Mắt nàng mở lớn khi anh nâng niu khuôn mặt nàng trong bàn tay anh, họ quay đi để đảm bảo không nằm trong tầm quan sát của những người trong phòng. Nàng cảm thấy ở các đầu ngón tay anh đang run lên. “Ta ước ta đã ở đây. Ta ước ta có thể…”
Anh dừng lại khi mắt nàng nhắm.
Em cũng ước ngài đã ở đây.
Anh lướt các ngón tay xuống phía dưới cổ nàng đến nơi mà nhịp tim của nàng đang đập rộn ràng mất kiểm soát.
Nàng không muốn nghĩ về quá khứ. Không phải bây giờ. Không phải khi anh ở quá gần.
“Em ước ngài sẽ hôn em.”
Sự thú nhận chân thực đó làm cả hai ngạc nhiên.
Anh hạ thấp giọng thì thầm. “Isabel, nếu chúng ta ở bất kỳ nơi nào nhưng ở đây thì…”
Nàng cúi xuống khi nghe thấy câu nói đó. “Em biết.”
“Chắc không? Nàng có biết ta muốn nàng biết bao nhiêu không?”
Nàng không thể nhìn anh. “Có.”
Nàng cảm thấy ngón tay cái cúa anh chà xát lên làn da nơi cổ tay mình, sự tiếp xúc điên rồ đó tim nàng loạn nhịp. “Làm sao nàng biết?”
Lời thì thầm mờ ám và ngọt ngào, mang cho nàng dũng khí để ngước lên nhìn anh. Mắt anh sẫm màu – quá sẫm để có thể nhận ra màu sắc thực của chúng trong luồng ánh sáng này – nhưng nàng có thể đọc được ý nghĩ của anh. “Bởi vì em cũng muốn ngài.”
Rồi anh rên lên, âm thanh nhỏ phát ra từ cổ họng và Isabel cảm nhận được âm thanh đó truyền qua nàng, làm nàng vô cùng thích thú. Nàng xoay mặt đi, nhưng anh vẫn giữ nguyên động tác đặt một ngón tay dưới cằm nàng. “Không, người đẹp. Hãy nhìn ta.”
Làm thế nào nàng có thể từ chối một lời khẩn nài như thế?
“Ta không hoàn hảo. Ta không thể hứa với nàng rằng ta sẽ không làm điều gì để tổn thương nàng.” Anh dừng lại, vết sẹo nhạt của anh đối lập với làn da rám nắng của anh. “Nhưng ta sẽ làm bất kỳ điều gì trong quyền lực của ta để bảo vệ nàng và James và những cô gái này.”
Anh dừng lại và nàng nín thở để chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
“Ta nghĩ ta nên cân nhắc lời đề nghị của em trai nàng.”