10 Bí Quyết Chinh Phục Trái Tim

Chương 10


Bạn đang đọc 10 Bí Quyết Chinh Phục Trái Tim: Chương 10


Nick biết có ai đó đang nhìn anh trước khi anh mở mắt.
Giữ hơi thở bình thản, anh xem xét lại những lựa chọn của mình.
Anh có thể nghe thấy hơi thở nhẹ và đều đều cách đó vài bước chân. Vị khách không mời này bước đến gần anh, sát bên giường và hoàn toàn không lo sợ. Nếu chuyện này xảy ra một thập kỷ trước, khi đang ở Thổ Nhĩ Kỳ, anh sẽ xử lý ngay – nhưng anh đang ở Yorkshire, bị mắc kẹt trong cơn mưa bão, cùng với một nhóm người lạ lùng.
Anh không ngửi thấy hương cam, điều đó có nghĩa là Isabel không bước vào phòng anh sáng nay. Anh thích thức giấc với nàng bên cạnh anh. Những sự kiện diễn ra vào buổi tối hôm trước chỉ làm tăng sự tò mò của anh về nàng, anh chưa từng biết đến một người đàn bà nào quá đam mê… và cũng quá bí hiểm đến vậy. Anh muốn khám phá mọi điều về nàng.
Đúng vậy, anh thích đánh thức nàng trên giường của anh, ấm áp và lộng lẫy, bên cạnh anh, ánh mắt màu mật ong của nàng, vẫn còn ngái ngủ và chào đón anh. Không gì trên thế giới tuyệt hơn cái giường tràn ngập những điều anh mơ đó.
Anh nhanh chóng tập trung đến vấn đề hiện tại. Vị khách của anh không nguy hiểm – đó là điều anh biết – nhưng bây giờ không phải là lúc để mơ tưởng về bà chủ của trang viên này. Thực tế, nghĩ về Isabel là điều rất nguy hiểm.
Nick mở mắt và nhìn thấy một ánh mắt nghiêm nghị màu nâu, hoàn toàn khác với người mà anh đang nghĩ tới.
“Tốt. Ngài đã thức dậy.”
Trong số tất cả những vị khách không mời, Nick không nghĩ mình sẽ gặp cậu bá tước nhỏ tuổi của Townsend đang cúi thấp bên cạnh giường anh, không chớp mắt.
“Dường như là thế.”
“Em đang đợi anh thức dậy.” James tuyên bố.
“Ta xin lỗi vì đã bắt em chờ.” Nick lạnh lùng đáp.
“Thực sự không sao cả. Em không có bài học nào trong một giờ nữa.”
Nick ngồi dậy, tấm chăn bằng vải lanh rơi xuống thắt lưng trần của anh khi anh vươn người xoa mặt để xua đi cảm giác buồn ngủ. “Không có ai nói với em rằng lẻn vào phòng ngủ của khách là một cử chỉ khiếm nhã à?”
James nghiêng đầu sang một phía. “Em nghĩ điều đó chỉ dùng đối với các cô gái.”
Nick mỉm cười. “Đúng vậy, thậm chí đúng hơn với phòng của các cô gái.”
James gật đầu như thể Nick vừa kể lại một vài bí mật lớn vậy. “Em sẽ nhớ điều này.”
Giấu đi sự thích thú, Nick đưa đôi chân của anh qua mép giường, mặc chiếc áo quá ngắn được mang đến vào tối hôm trước. Đứng dậy, Nick kéo dây thắt lưng của chiếc áo choàng chặt hơn và quay sang cậu bé đang quan sát anh từ phía đối diện của chiếc giường.
James tạo ra không khí căng thẳng xung quanh mình – sự cảnh giác trong đôi mắt nâu làm cậu bé có vẻ già hơn so với tuổi – Nick cảm nhận được khi James dõi theo hành động của anh, làm anh không thể không nghĩ đến Isabel, dường như sự nghiêm nghị đó mang tính di truyền.
“Ta có thể làm gì cho ngài, thưa bá tước Reddich?”
James lắc đầu. “Không ai gọi em như thế.”
“Họ nên bắt đầu gọi như thế. Em là bá tước Reddich phải không?”
“Đúng vậy…”
“Nhưng?”
James cắn cắn một bên môi dưới. “Nhưng em không thực sự làm những việc mà bá tước làm. Em chưa đủ lớn.”
“Như chuyện gì nào?”
“Những chuyện mà cha em làm.”
“Thế à. Anh không dám chắc mình đã đủ tuổi để làm những việc như cha em đâu”, Nick nói, đi về phía đối diện của căn phòng và vỗ nước lạnh từ chậu rửa lên mặt. Anh lấy một chiếc khăn lanh từ giá treo gần đó lau khô mặt trước khi quay sang James, giờ đã ngồi ở cuối chân giường nhìn anh.
“Em cho rằng, em sẽ sớm đi học thôi”, James nói và Nick nhận ra sự thiếu hào hứng trong giọng nói của James. “Isabel nói rằng khi anh hoàn thành các công việc trong căn phòng chứa tượng, chúng em sẽ có đủ tiền để cho em đi học.”
Nick gật đầu ngay lập tức trước khi đưa dao cạo râu được đặt bên cạnh chậu rửa lên và xoa xà bông lên mặt. Anh quay lại phía chiếc gương ở góc phòng, anh biết James vẫn đang theo dõi những di chuyển của anh, thích thú nói. “Em bao nhiêu tuổi?”
“Mười tuổi.”
Mọi thứ đều thay đổi khi anh ở độ tuổi này.
Nick vờ như không nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cậu bé. Anh đặt lưỡi dao lên cằm mình một cách cẩn thận và nói, “Em biết đấy anh trai anh là một hầu tước”.

Phải mất một giây để James có thể nghe thấy được lời Nick nói, do cậu bé đang mãi chăm chú vào sự di chuyển của chiếc dao cạo bằng thép trên khắp làn da của Nick. Khi thấy chúng lướt đi, cậu bá tước nhỏ tuổi tròn mắt ngạc nhiên. “Thật sao?”
“Đúng vậy.” Nick tập trung vào việc anh đang làm trong vòng vài giây trước khi nói thêm, “Ở trường học anh ấy học được hầu hết những điều cần thiết để trở thành một hầu tước”.
Họ im lặng, trong phòng chỉ còn âm thanh của tiếng nước phát ra từ dao cạo râu của Nick khi James suy nghĩ về câu hỏi. “Anh đã đi học phải không?”
“Đúng vậy.”
“Anh có thích không?”
“Thỉnh thoảng.”
“Và những người khác?”
Nick dừng lại, dùng việc cạo râu để tạo thời gian cân nhắc câu trả lời. Anh có nhiều điểm chung với cậu bé này – một câu chuyện cũ kỳ lạ đã làm anh trở nên khác biệt so với những người bạn cùng lứa, một tương lai mập mờ, một quá khứ không may mắn. Nick nghĩ lại sự ruồng bỏ của mẹ anh, tình trạng rối loạn của những câu chuyện tầm phào sớm bắt đầu sau khi bà ấy bỏ đi, cái cách cha anh từ bỏ, gửi Nick và Gabriel đến trường mà không chuẩn bị cho họ phải làm thế nào để đối mặt với chuyện người khác nói… đối mặt với việc họ chế giễu. Là con trai thứ hai, không có tước hiệu, Nick đã phải nhận hàng loạt những trò trêu chọc và trong những ngày đó, chính anh đã lao vào việc học ở trường.
Đó là trước khi anh học được cách trả đũa lại bằng nắm đấm. Trước khi anh hiểu được kích thước, tầm vóc và thể lực có thể mở ra một cánh cửa cuộc đời tốt hơn nhiều so với cuộc đời anh đã dự kiến sống với thân phận là đứa con trai thứ hai của hầu tước Ralston.
Không, anh không thích trường học. Nhưng với James thì khác. Cậu ta không phải con trai của một hầu tước hèn yếu và một nữ hầu tước có đức hạnh đáng hổ thẹn. Cậu ta là một bá tước và xứng đáng được hưởng sự kính trọng của tước vị đó mang lại.
“Thỉnh thoảng đàn ông phải làm điều họ không thích. Đó là những điều làm nên một người đàn ông.”
James ngẫm nghĩ câu nói đó. Nick quan sát cậu bé qua gương, tự hỏi cậu bá tước nhỏ tuổi này đang nghĩ gì. Cuối cùng, cậu bé ngẩng cao đầu. “Em thích được coi là một người đàn ông.”
“Vậy anh e rằng trường học là điều cần thiết.”
“Nhưng còn có…” Nick không ép cậu bé, thay vào đó anh lau khô khuôn mặt bảnh bao của mình và im lặng chờ đợi. “Các cô gái thì sao?”
Có cảm giác gì đó trào dâng trong ngực Nick – một cảm giác như bị ai đó siết chặt khi nghe thấy câu hỏi chua xót đó. Cậu bé lo lắng về người chị gái. Và, nghĩ đến sự khinh suất của nàng trong vòng hai ngày qua, Nick không đổ lỗi cho cậu bé vì trách nhiệm đó.
Không phải là anh nói vậy.
“Dường như chị của em có thể tự mình làm mọi việc khá tốt, em không nghĩ thế à?”
James lắc đầu. “Isabel ghét ở một mình. Chị ấy sẽ buồn nếu em rời đi.”
Nick cưỡng lại những hình ảnh về một Isabel buồn bã và cô đơn. Anh không thích điều đó.
“Anh nghĩ cô ấy có thể hiểu được trách nhiệm của em.”
James quay lưng lại cắn cắn môi – một thói quen mà Eton sẽ đập cho cậu ta một phát ngay tức thì, Nick nghĩ, nỗi thất vọng nhói lên cùng suy nghĩ ấy.
“Nhiệm vụ của em ở đây là gì? Đối mặt với những cô gái?” James hỏi.
“Isabel và Lara sẽ ở đây khi em quay lại, James à. Và họ sẽ rất vui vì em đã học được tất cả mọi điều để trở thành một bá tước.”
James lắc đầu dữ dội. “Họ không…”, cậu bé dừng lại, tập trung suy nghĩ và nói lại. “Em không thể bảo vệ họ khi em đi học.”
Nick cảm nhận được lời nói đó lóe lên tia cảnh báo. “Bảo vệ họ?”, anh lặp lại, cố giữ giọng bình thản ngay khi anh tiến đến gần James hơn. “Bảo vệ họ khỏi điều gì?”
Cậu bé quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ của căn phòng, thấp thoáng những cánh đồng xanh mướt. “Khỏi… mọi thứ.”
Ngay lập tức Nick có thể hiểu được mặc dù James không nói ra nỗi lo lắng, nhưng lại tiết lộ một chi tiết cụ thể. Anh cũng biết cậu bé sẽ không chia sẻ nó một cách dễ dàng. “James”, anh nói và không muốn làm cậu bé bỏ đi, “Nếu em có cái gì đó lo lắng – anh có thể giúp”.
James quay đầu lại và nhìn thấy vết sẹo của Nick, điều đó làm cậu ngạc nhiên – không phải do cái mà cậu ta nhìn thấy, mà do lần đầu tiên cậu nhìn thấy. Sự chú ý của James biến mất nhanh như nó xuất hiện, lần này cậu chuyển sang nhìn đôi vai của Nick, nơi mà đang căng ra vì chiếc áo quá nhỏ. “Em nghĩ anh có thể giúp được”, cuối cùng cậu bé nói một cách nhẹ nhàng, “Em nghĩ anh đủ to để giúp đỡ”.
Nếu Nick không bị phân tán tư tưởng trước lời nói của James, thì anh sẽ phì cười. Anh biết kích thước của mình – biết rằng nó sẽ áp đảo những người không quen biết. “Anh chưa bao giờ gặp phải nguy hiểm nào mà anh không thể vượt qua.”
Câu nói kiêu ngạo đó chỉ chứa một nửa sự thật, nhưng cậu bé không cần biết điều đó.
James gật đầu. “Họ sẽ cần ai đó bảo vệ. Đặc biệt là…”
Isabel.
Cái tên đó xuất hiện trong tâm trí Nick khi anh cảm nhận được sự lo lắng quá rõ ràng trên khuôn mặt của James.
Có thể nàng đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm? Có thể ai đó đang đuổi theo nàng? Có thể nàng đang lẩn trốn điều gì đó? Nick nghiến răng, cảm giác muốn bảo vệ trào dâng trong anh. Anh muốn xông ra khỏi căn phòng này, tìm nàng và lôi ra mọi thông tin về nàng. Cô gái này đang vướng vào chuyện quái quỷ gì thế?

Cuối cùng, James thầm thì, “Đặc biệt là Georgiana”.
Anh như nhận ra điều gì đó, mắt anh sáng lên. Georgiana.
“Ai là Georgiana?”
“Gia sư của em.”
Họ đã tìm thấy cô ấy.
Niềm hứng thú của việc đi săn xuất hiện và Nick cố đè nén cảm xúc của mình, giữ giọng nói bình thường. “Vậy cô ấy làm gia sư cho em bao lâu rồi?”
“Chỉ vài tuần. Nhưng chị ấy là một người tốt. Chị ấy nói tiếng La tinh. Và chị ấy biết rất nhiều điều để trở thành một bá tước.”
Đã có tin tức về em gái của ngài công tước.
“Nếu chị ấy cần em và em không ở đây thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
Câu hỏi vô tội đó làm gián đoạn cuộc điều tra của Nick. Bao nhiêu lần anh tự hỏi cùng một điều như thế khi ở tuổi của James? Chuyện gì sẽ xảy ra với mẹ anh, nếu bà cần anh và anh không nhận ra điều đó? Làm thế nào để bảo vệ bà khi anh không biết bà đi đâu?
Anh lắc đầu để xóa bỏ ý nghĩ đó. Đây là một cậu bé đang say mê gia sư của cậu ta – hoàn toàn khác. “Anh biết rất khó để có thể rời xa điền trang này, nhưng anh dám chắc cô ấy sẽ hoàn toàn ổn khi không có em.” James dường như muốn phản đối, vì vậy Nick tiếp tục. “Chẳng phải bây giờ cô ấy đang rất tốt sao?”
“Đúng vậy – nhưng… chuyện gì sẽ xảy ra nếu ai đó đến tìm chị ấy?”
Một chút cảm giác tội lỗi. Ai đó ở đây sẵn sàng bảo vệ cô ấy.
“Cô ấy sẽ ổn.” Ít ra Nick có thể hứa điều đó với cậu bé.
James muốn nói thêm – Nick có thể nhận ra điều đó. Nhưng, thay vào đó cậu ta cúi đầu xuống sàn nhà và nói, “Em nghĩ rằng, có lẽ… nếu em đi… anh có thể ở lại không? Chỉ để đảm bảo họ an toàn được không?”.
Nick chăm chú nhìn cậu bá tước nhỏ tuổi, trong đôi mắt đó chứa đựng sự quan tâm mà anh đã thấy trong mắt của Isabel vào buổi tối trước đó.
Họ dính líu tới chuyện quái gì thế? Những cô gái này là ai? Tất cả họ đều là quý tộc ư?
Nick hít thở sâu. Nếu cô ấy có một ngôi nhà đều là những cô gái thuộc tầng lớp quý tộc, Isabel đang vi phạm hàng chục luật lệ của nhà vua. Nàng đang gặp rắc rối lớn. Nhiều rắc rối hơn anh có thể giúp nàng thoát khỏi.
Nick đi đến chỗ quần áo của anh đã được là ủi và một chiếc áo sơ mi mới bằng sa tanh được đặt bên ngoài. Cầm đống quần áo lên, anh quay lại phía James đang sốt sắng chờ anh trả lời. “Anh sẽ ở đây đủ lâu để đảm bảo với em rằng tất cả bọn họ đều an toàn. Điều đó đủ chứ?”
“Anh hứa chứ?”
“Anh hứa.”
Trên khuôn mặt James xuất hiện một nụ cười nhẹ nhõm điều đó làm Nick nhớ đến Isabel.
Nick thích cảm giác hạnh phúc của James. “Còn bây giờ thì hãy đợi bên ngoài khi anh thay đồ và em có thể dẫn anh đến xem phòng học của em. Anh rất muốn gặp gia sư của em.”
Mười lăm phút sau, Nick theo James đi qua hành lang bên trên của Townsend Park dẫn đến phòng học.
“Đó là con đường đi đến phòng chứa tượng – có lẽ anh sẽ dùng bữa trưa ở đó. Nếu anh thấy thích.” James nói luôn miệng từ lúc hai người đồng hành cùng nhau trên hành lang ngoài phòng ngủ. Dường như cuộc nói chuyện của họ làm James cảm thấy thoải mái, mặc dù anh không có nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với trẻ em, nhưng anh cảm thấy vui khi đã giải tỏa được sự lo lắng quá rõ ràng của cậu bé.
Một sự lo lắng đúng đắn.
Nick kìm nén cảm giác tội lỗi. “Có lẽ. Sau này chúng ta có thể biết được anh sẽ giúp được gì. Nhưng anh sẽ cố gắng.”
Câu trả lời dường như làm James thấy hài lòng và James gật đầu, quay sang cánh cửa đang đóng gần đó, cánh cửa bằng gỗ tối màu làm nó khó có thể nhận ra từ phía hành lang mờ ảo. James đặt hai tay lên ván cửa lớn và đẩy ra, phía bên kia phòng sáng và ấm áp.
Nick theo cậu bé bước vào trong và thầm suy tính điều gì đó. Đã nhiều năm từ khi anh có lý do để bước vào bên trong phòng học, nhưng nơi này lập tức mang lại cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc – từ những dòng chữ La tinh được viết xung quanh phòng làm anh cảm nhận rõ mùi thơm của bụi phấn vương vấn trong mũi anh.
Trong góc phòng, Isabel gập người cúi xuống bên một hộp hình tam giác bằng thủy tinh lớn, một cô gái trẻ với mái tóc thẳng đang chăm chú ngắm nhìn. Georgiana. Thậm chí cô bé không giữ dáng vẻ con gái của một công tước – thẳng thắn và chân thật như một người dân thường – Nick nhận ra cô ấy. Cô có mái tóc với những lọn xoăn vàng óng và đôi mắt màu mật ong của dòng họ Leighton. Cô quay lại khi nghe thấy tiếng gào chào buổi sáng của James, ánh mắt lập tức dừng lại ở Nick. Nick cố gắng che giấu sự phát hiện của mình, nhưng anh nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cô và lập tức biết rằng Townsend Park không bắt cóc các cô gái – mà là cứu họ. Georgiana sợ anh. Cô có thể biết anh là ai – nếu Isabel không kể với cô ấy thì vết sẹo cũng sẽ tố cáo anh – và có thể biết rằng anh là một người bạn của anh trai cô.
Georgiana thì thầm xin cáo lỗi, rồi rời khỏi, chiếc váy bay bổng phía sau khi cô khẩn trương sang phòng bên cạnh qua cánh cửa thông. Nick nhìn Georgiana rời đi, một cảm giác lạ lùng giằng xé trong lòng.
Cảm giác tội lỗi.

Anh không thích nó.
Với cảm giác tội lỗi, anh quay sang Isabel, nàng mặc một chiếc váy muxơlin màu xám, tiến gần đến chiếc hộp thủy tinh trong suốt, đầu nàng và một cánh tay dài của nàng bị che kín bởi chiếc hộp trong suốt đó. “Vì tất cả – Tại sao chị lại đồng ý chứ – cái thứ đáng nguyền rủa tốt nhất nên tránh xa chị như nó có thể.”
“Izzy!” James xông tới kéo tay nàng ra. “Chị đang làm gì ở đây? Chị sẽ làm nó đau!”
“Chị sẽ không làm thế.” Lời nói vang lên bên cạnh chiếc hộp và Nick tiến gần hơn vào căn phòng để nhìn rõ kiến trúc bằng đá và cây xanh, giống như một khu rừng nhỏ. Ở đó, xuyên qua tấm kính, anh có thể nhìn thấy những ngón tay Isabel đang tách lá và đá cuội sang một bên và cuối cùng là một cành cây to. Anh chăm chú nhìn khi nàng dịch chuyển được một tảng đá lớn để nàng có thể nhẹ nhàng cầm và giữ chặt lấy nó. “Ta tóm được mày rồi!”
Isabel đứng lên với nụ cười chiến thắng, một vài sợi tóc dài màu vàng rơi khỏi nút buộc, gợi lên hình ảnh một cô gái trẻ năng động nơi đồng quê. Ngay lập tức Nick nhớ đến buổi tối trước đó, nhớ đến những nụ hôn của nàng – quá tươi mát và mãnh liệt và nồng nàn. Nick chăm chú nhìn, mỉm cười khi nàng cầm phần thưởng của nàng lên cao, nàng đặt nó lên một vị trí mà James không thể với tới.
Cậu bá tước nhỏ tuổi kiễng lên đầu ngón chân, cố gắng chạm vào vật đang được nói tới. “Izzy! Đưa nó cho em!”
“Tại sao chị phải làm thế?” Nick cảm nhận được sự đùa giỡn trong giọng nói của nàng – thật thu hút. “Chị là người tìm ra nó. Vì vậy nó thuộc về chị.”
“Chị thậm chí còn không thích rùa mà!”
“Em trai à, em nên biết ơn vì điều đó.”
Nàng mỉm cười nhìn James và nhận ra sự xuất hiện của Nick. Anh biết khoảnh khắc đó nàng đã nhìn thấy anh. Nụ cười của nàng biến mất và ngay lập tức nàng nhìn xung quanh phòng. Tìm Georgiana. Nàng đang giấu cô ấy khỏi anh. Nick cảm thấy một chút giận dữ – nàng không tin anh.
Nàng không nên như thế. Anh sẽ tiết lộ vị trí của họ cho cả thế giới biết.
Nàng đưa tay sờ lên tóc mình cùng lúc đó anh tiến đến và cảm nhận được sự lo lắng của nàng. Sự xuất hiện của anh đã làm nàng sao nhãng, nàng hạ thấp tay, làm con vật nàng vừa tự hào bắt được vừa đúng tầm với của James.
Nick cảm thấy sự mất mát sâu sắc do sự thay đổi trong cách cư xử của nàng. Anh muốn nụ cười hạnh phúc của Isabel. Anh phát chán với thái độ căng thẳng này rồi.
Anh khẽ gật đầu. “Quý cô Isabel. Lại một lần nữa chúng ta gặp nhau trong… hoàn cảnh… đặc biệt.”
Isabel nhanh chóng nhún gối cúi chào, để có thể tránh ánh mắt anh, anh đoán. “Quý ngài Nicholas. Nếu ngài đừng xuất hiện theo cách không mời, tôi đảm bảo tôi sẽ bớt kỳ dị hơn.”
“Ta không bao giờ coi nàng là kỳ dị. Mà là độc nhất, đúng thế. Dĩ nhiên hấp dẫn. Nhưng không bao giờ là kỳ dị…”
Má nàng ửng đỏ và sự thích thú hiện lên qua ánh nhìn của Nick. Thậm chí khi anh định hành động theo cảm tính, tuy nhiên, anh nhận thấy sự xuất hiện của James. Quay sang nhìn cậu bé, anh cúi thấp. “Anh rất thích rùa, bá tước Reddich. Con rùa của em nhìn rất đẹp. Anh có thể nhìn không?”
James hào hứng khoe với Nick con vật nuôi của cậu ta. Nick ngắm nghía con rùa. “Quả thật là rất đẹp.”
James cười toe toét. “Tên của nó là George. Theo tên nhà vua.”
“Tôi chắc chắn rằng nhà vua sẽ rất tự hào khi có cùng tên với con vật này.”
“Em tìm thấy nó vào mùa xuân. Izzy và em đã làm một vườn thú cho nó. Chúng em mất vài tuần để hoàn thành đó.”
Nick nhìn về phía Isabel, tò mò về cô gái trẻ có thể dành thời gian để xây dựng môi trường sống ột con rùa. “Có phải nàng không?” Ánh mắt anh không rời khỏi nàng. “Đó là một kế hoạch tuyệt vời.”
Isabel thấy cáu kỉnh vì cuộc nói chuyện đó, cố tình quay đi và khoanh tay, khiến phần vải ngực áo căng ra ôm sát lấy ngực nàng.
Nick không muốn bản thân anh nhìn thấy.
Nàng có bộ ngực đẹp.
“Được rồi, tốt thôi, nếu chúng ta không di chuyển vườn thú này, George sẽ không có nhà nữa”, Isabel nói, kéo sự chú ý của Nick quay trở lại vật đang cầm trên tay. “Mái nhà bị dột đúng vào chỗ của con rùa.”
James và Nick nhìn theo hướng ngón tay của Isabel, chỉ lên mái nhà. Có một lỗ thủng trên đó và quả thực nhà của George ở ngay bên dưới.
“Ngài có thể ở lại cũng được, thưa ngài Nicholas”, Isabel nói, giọng lạnh nhạt. “Chúng ta có thể sử dụng sức mạnh cường tráng của ngài.”
Nick cảm nhận được chút thỏa mãn trong giọng nói của nàng – một dấu hiệu căn bản cho thấy sự biến đổi trong mối quan hệ của họ. Câu trả lời thô lỗ không phải điều anh nên làm, anh biết điều đó. “Ta sẽ coi đó là một lời khen tuyệt vời khi nàng nghĩ ta hữu dụng, thưa quý cô Isabel.”
Nick nhìn thấy một nụ cười xuất hiện trên môi nàng khi nàng quay lại bức tường thủy tinh khổng lồ. Nàng không phải là người phụ nữ lạnh lùng như nàng muốn.
“Đặt George xuống đằng kia”, nàng nói với em trai, chỉ vào một chiếc bàn thấp ở góc cuối phòng. “Sau đó hãy đến đây và giúp đỡ.” Nàng lại ngước nhìn lên trần nhà, xem xét những lựa chọn.
Cuối cùng, nàng nhìn Nick, chỉ về phía góc cuối phòng và nói, “Tôi nghĩ đây là công việc chung duy nhất của chúng ta”.
Nick gật đầu, anh đứng tại một đầu của chuồng thú. “Ta không nghĩ rằng nàng sẽ để ta tìm Rock giúp đỡ thay vì tự mình làm điều đó chăng?”
Isabel cũng đứng như Nick ở góc đối diện của chuồng thú. “Nếu tôi cần sự giúp đỡ, St. John, tôi sẽ gọi một người hầu.”
“Dĩ nhiên rồi.” Nick lạnh nhạt nói và tự hỏi ai trong nhóm pha tạp của nhiều người hầu nữ mà nàng sẽ gọi đến. Điều đó không đáng tranh luận. Anh đặt một vai mình vào chiếc chuồng và đẩy. Ôi Chúa ơi, cái thứ này nặng khiếp. Anh làm hầu hết việc di chuyển chuồng thú. Isabel dùng sức để dịch sát nó vào vị trí mới, James thì đang đứng nhìn và ôm chặt lấy George.
Và sau đó, bầu trời sụp đổ.
Trong giây lát, anh đang cố gắng thở, đợi chờ Isabel cho biết nàng rất hài lòng với vị trí mới của chuồng thú và ngay sau đó có một tiếng nổ kinh khủng phía sau anh. Anh xoay người nhìn thấy một miếng thạch cao khổng lồ trên trần nhà rơi xuống, rơi chính xác vào vị trí họ đứng đó một phút trước. Đám bụi hằn trên đoạn trần bị ướt, thấm đẫm nước mưa suốt đêm qua.
Một thoáng im lặng sững sờ khi tất cả họ chứng kiến cảnh tượng kinh hãi đó trước khi Isabel thở dài. “Tôi biết việc này chỉ là vấn đề thời gian mà. Bây giờ ngài biết tại sao tôi lại đang sửa mái nhà vào hôm qua rồi chứ, thưa ngài Nicholas.” Nàng quay sang nhìn James. “Em phải đi tìm gia sư của em đi. Chị không nghĩ em có thể dùng được phòng học vào hôm nay đâu.”
James chớp mắt nhìn chị gái mình, xem xét lựa chọn của mình. Hình như, một buổi chiều với gia sư của cậu ở nơi nào đó khác phòng học quả là rất hấp dẫn. Đặt George vào căn nhà của nó, James chạy vụt ra khỏi phòng, để lại Nick và Isabel với đống bừa bộn.

Nick ngắm nhìn chú rùa chui ra khỏi mai của mình và xé lấy một chiếc lá ở gần nhất và chậm chạp nhai, không hề quan tấm đến sự thay đổi bên ngoài.
Ôi, đúng là rùa.
Nick quay sang nhìn Isabel khi nàng đang ngước lên nhìn cái lỗ ở trên trần nhà. Rồi anh cũng ngước nhìn nó. Một giọt nước mắt chảy ra từ góc mắt nàng rơi xuống má. Ngay lập tức nàng đã lau nó đi, rất nhanh như thể giọt nước mắt đó hầu như chưa xuất hiện.
Nhưng anh đã nhìn thấy nó.
Chết tiệt.
“Isabel…”, anh nói, sự ngập ngừng trong giọng nói dường như khá lạ đối với anh.
Hít thở sâu, nàng quay sang nhìn anh. “Bây giờ chúng ta không thể làm điều gì nữa rồi phải không? Chỉ hy vọng cơn mưa sẽ dừng trước khi chúng tôi phải xây một bồn tắm ở đây.”
Và, khi nghe thấy câu nói đó, anh cảm thấy ngưỡng mộ người phụ nữ này biết bao nhiêu. Mọi người phụ nữ anh đã gặp – từ mẹ anh, đến những người phụ nữ đã cùng anh lên giường – đều đã dùng nước mắt một cách giả tạo.
Cô gái này lại che giấu chúng.
Và điều đó làm anh chú ý hơn.
Anh muốn ôm lấy nàng. Để nàng có cơ hội giảm bớt sự đề phòng của mình. Nàng có quá nhiều trách nhiệm lớn lao. Anh không đổ lỗi cho nàng vì cảm giác bị áp đảo. Nhưng anh biết nàng không muốn anh nhắc đến giọt nước mắt đó, nên anh không làm. “Tất cả những ngôi nhà tốt nhất ở London đều có bồn tắm. Họ tiêu tốn hàng đống tiền vì nó. Nàng đã theo kịp thời thế rồi.”
Có điều gì đó trong ánh mắt nàng khi nàng nhìn anh – điều gì đó như một sự biết ơn và cảm giác thoải mái. “Tốt thôi, chúng ta mới may mắn làm sao khi có được một mái nhà như thế này phải không?”
Rồi nàng mỉm cười, âm thanh khúc khích của tiếng cười đã kích động cảm giác của anh. Anh tự ình hòa vào cùng tiếng cười của nàng. Họ cười một lúc, tận hưởng sự bầu bạn và nhẹ nhõm.
Khi sự hài hước của Nick biến mất trong im lặng, điều đó làm lộ ra một điều gì đó. Anh thích cô gái này. Thẳng thắn mà nói, anh rất muốn thừa nhận điều đó.
Một ý nghĩ tỉnh táo. Ý nghĩ đó gợi lên một cảm giác đau đớn. Hoặc sự trói buộc.
Anh hắng giọng. “Ta băn khoăn về việc James lo lắng cho sự an toàn của nàng, nhưng giờ ta thấy cậu bé không nhầm. Sự nguy hiểm vẫn đang rình rập xung quanh nàng.”
Đôi lông mày của nàng nhíu lại gần nhau. “James lo lắng cho tôi sao?”
“Về nàng, về gia sư của cậu bé, về Lara… về ‘những cô gái’ mà James đã nhắc.” Lập tức nàng quay đi. “Isabel, có điều gì đó nàng nên cho ta biết không?”
Hãy kể cho ta. Anh muốn nàng tự thú nhận mọi chuyện. Nếu nàng làm điều đó, anh sẽ làm tất cả trong phạm vị quyền lực của mình để giúp họ an toàn. Nhưng nàng phải tin anh.
Dĩ nhiên Isabel không nói gì cả, thay vào đó nàng đi khắp phòng để tìm một cái xô hốt tất cả những miếng thạch cao bắn tung tóe khắp căn phòng.
“Isabel… Ta có thể giúp nàng.” Ngay khi câu nói vừa được thốt ra, anh biết mình không nên nói điều đó.
“Điều gì làm ngài nghĩ rằng chúng tôi cần sự giúp đỡ?” Giọng nói của nàng bình thản nhưng Nick vẫn nhận ra được sự căng thẳng trong đó. Anh đã quá hiểu nàng.
Nick cúi thấp người đối diện chỗ Isabel dừng lại để dọn dẹp. Nick cởi một bên găng tay, bàn tay trần của anh nhẹ nhàng chạm vào làn da của nàng ở giữa găng tay và cổ tay áo của nàng. “Đừng đẩy ta ra. Ta biết có chuyện không ổn.”
Isabel nhìn xuống nơi mà Nick đặt tay lên, rồi ngước nhìn ánh mắt anh. Đôi mắt nàng hiện lên sự cứng rắn. “Tôi không phải là người đang cố xua đuổi ngài. Tất cả sự hiểu lầm ở đây chỉ là một mái nhà bị dột và một vị khách không chịu ở yên một chỗ. Đừng cố gắng tìm hiểu về chúng tôi nữa. Chúng tôi không phải là vấn đề của ngài, thưa ngài Nicholas. Ngài đã làm rất tốt để cả hai chúng ta không phải giả bộ với nhau nữa rồi đó.” Đáp lại những câu nói của nàng là sự im lặng. Nàng giật tay mình khỏi tay anh và tiếp tục dọn dẹp. “Tôi có thể tự chăm sóc cho chúng tôi. Tôi luôn luôn có thể.”
Có hàng trăm vết thương trong những lời nói này.
“Ta không nghĩ nàng có thể.”
Nàng quay sang anh, nàng lên giọng cứng rắn. “Đúng vậy. Mọi người đều nghĩ thế. Nhưng tôi đã ở đây nhiều năm. Một mình. Giữ gìn ngôi nhà này. Và tôi sẽ ở đây sau khi ngài rời đi. Với mái nhà bị dột và một bá tước nhỏ tuổi và tất cả.”
Ngực nàng lên xuống rộn ràng vì sự tức giận và anh chỉ nói điều duy nhất anh có thể nghĩ đến. Lời nói đó hoàn toàn không thích hợp. “Hãy để ta giúp nàng.”
Nàng nheo mắt nhìn anh, ngực nàng vẫn đập lên xuống rộn ràng trong căn phòng im lặng. “Ngài muốn giúp gì? Định giá bộ sưu tập đá cẩm thạch chết tiệt đó đi.” Nàng lại quay lại và anh nhìn nàng, siết chặt nắm đấm vì tức giận.
Có điều gì đó đang diễn ra trong ngôi nhà này. Anh đã đối mặt với vô số kẻ thù cực kỳ xấu xa – những người có thể gây ra những vết thương với độ chính xác tuyệt đối mà yêu cầu kỹ thuật cao. Những người phụ nữ với trái tim băng giá có thể đối nghịch lại với bất kỳ gã đàn ông nào. Những kẻ độc ác giàu có và mạnh mẽ hơn bất kỳ thế lực nào. Anh biết chắc một điều anh có thể giải quyết được bất kỳ nỗi lo âu nào mà Isabel đang phải đối mặt – và anh cũng có thể cứu cô gái. Vị bá tước nhỏ tuổi này. Không nghi ngờ gì.
Nhưng anh không biết tại sao điều đó lại quan trọng với anh đến như thế.
Điều gì ở cô gái này, ngôi nhà này, nơi này… làm anh muốn ở lại, trong khi cả cuộc đời anh, thậm chí vì sự yên ổn, trách nhiệm và những mối đe dọa vẫn đang tồn tại ở một nơi, đã đẩy anh vào cuộc mạo hiểm tiếp theo?
Nick sẽ không bỏ mặc Isabel. Cho đến khi anh chắc chắn tất cả họ an toàn thoát khỏi bất kỳ kẻ thù nào mà họ đang đối mặt.
Đơn giản là, anh phải thuyết phục nàng để anh có thể làm những điều tốt nhất.
Một trong hai người họ nên nói thật.
Vì vậy anh đã nói thật với nàng.
Ít nhất là một phần.
“Vì Chúa, Isabel. Ta biết về các cô gái đó.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.