Đọc truyện 1 Cm Ánh Dương – Chương 24: Người ngoài giấc mộng
Khi đi ngang qua cổng nhà Kỷ Ức, bước chân Quý Thành Dương sững lại rất rõ ràng.
Năm hai mươi mấy tuổi, anh từng mấy lần dừng bước khi đi ngang qua cánh cửa này?
Bây giờ nghĩ lại, đã là chuyện rất xa xôi.
Trong lối đi tối om, Quý Thành Dương đứng lặng lẽ. Anh lôi một bao thuốc từ
trong túi áo ra, rút một điếu và khẽ đặt lên đầu mũi. Dưới ánh trăng,
anh bỗng nhìn thấy trên bức tường trắng ở góc cửa sổ có mộ t dấu vết
màu đen.
Đó là dấu vết do anh để lại.
Năm Kỷ Ức học lớp
Mười một, cô bị mọi người trong nhà mắng mỏ chỉ trích ngay sau bức tường kia. Lúc ấy Quý Thành Dương tạm thời không nhìn thấy ánh sáng do có
khối u trong não, nên anh đã đứng đây để lắng nghe hết vở kịch ấy.
Đã đi qua quãng đường dài mấy chục nghìn kilomet…
Nhưng trái tim anh vẫn bị giam giữ tại nơi bắt đầu tình cảm với cô bao nhiêu năm qua.
Về tới nhà, chị dâu thứ vừa trở về từ Anh và đang thu dọn đồ đạc, lôi ra
rất nhiều quà cho mọi người trong nhà. Khi trông thấy Quý Thành Dương,
chị dâu chầm chậm đứng thẳng dậy, quan sát thật chăm chú cậu em trai đã
nhiều năm không gặp này: “Xem ra cũng gầy đi nhiều đấy nhỉ, thế nào? Đồ
ăn vợ Tây nấu không hợp khẩu vị hả?” Chị đùa.
Quý Thành Dương tránh những chuyện quan trọng và nói vòng sang chuyện khác: “Noãn Noãn đâu ạ? Năm nay cháu không về hả chị?”
“Về chứ, nhưng sẽ muộn vài hôm, nó đi chơi với người yêu rồi!” Chị dâu thứ
rất vui vẻ và thích thú nhắc đến Quý Noãn Noãn bây giờ, “Năm nay cậu sẽ ở lại Trung Quốc ăn Tết chứ? Nhất định phải gặp nó nhé, chắc cậu cũng
chẳng nhận ra nó được đâu. Chẳng biết người yêu nó có về cùng hay không, nếu về cùng thì cậu có thể gặp luôn!”
Qua lời nói của chị dâu
thứ, Quý Thành Dương có thể nhận thấy Quý Noãn Noãn chắc giờ đã trưởng
thành lên rất nhiều, tuổi thanh xuân nổi loạn của cô cũng chỉ là một dấu ấn trong cuộc đời. Anh còn nhớ rất rõ, hôm ấy anh đã bế Noãn Noãn ra
khỏi nhà cậu con trai ấy và đưa cô bé về nhà, để cô bị ép buộc phải đối
diện với những sự mắng mỏ chỉ trích của mọi người trong nhà như thế nào.
Còn bây giờ, chuyện đã qua, những việc đáng xấu hổ, những quá khứ điên cuồng đều đã trôi qua rồi.
Chị dâu thứ nói thêm vài câu rồi chợt nhớ ra một chuyện, lập tức về phòng
lấy một bức thư ra, vẫy anh đi vào bếp để tránh khỏi tất cả mọi người,
sau đó đưa bức thư ấy cho anh: “Đây là thứ cậu nhờ tôi chuyển giúp, năm
ngoái khi về đây, chị nghe nói Tây Tây đã không trở về nhà nữa nên đến
trường đại học của con bé, nhưng nó đã tốt nghiệp rồi, chẳng tìm được
nữa, thế nên chị vẫn chưa đưa được lá thư này cho con bé.”
Chị dâu thứ là một người sống rất có nguyên tắc, bà chưa bao giờ mở lá thư được nhờ chuyển giúp này dù chỉ là một lần.
Thế nên khi giao trả lại cho Quý Thành Dương nguyên vẹn, bà cũng không hề
hay biết có gì bên trong. Nhưng người trong nhà của họ Quý đều rất tốt
với Kỷ Ức, trong mắt bà, Kỷ Ức cũng là đứa trẻ mà Quý Thành Dương đã
quen biết, chăm sóc từ nhỏ. Bà đoán bên trong lá thư này có lẽ là thứ gì đó mà anh muốn tặng cho Kỷ Ức, ví dụ như sinh hoạt phí hoặc tiền mừng
tuổi chẳng hạn, có lẽ là một chút bù đắp vì anh không nhẫn tâm thấy Kỷ
Ức bị gia đình ghẻ lạnh.
Quý Thành Dương nhìn lá thư ấy, bất ngờ im lặng một hồi rồi mới đón lấy.
Khoảng thời gian trước Tết Âm lịch năm 2008, ngành tin tức vẫn rất bận rộn.
Khi tất cả mọi người đang đếm ngược đến Thế vận hội Olympic tổ chức vào
tháng Tám thì phía Nam lại xảy ra bão tuyết trăm năm mới có một lần.
Trước đó, phương Nam chưa từng gặp phải trận tuyết rơi nào lớn đến vậy, cơn
bão tuyết bất ngờ ập đến, không hề có báo trước. Từ ngày mùng Mười đến
cuối tháng Một, số người gặp nạn đã hơn tám triệu.
Kỷ Ức vốn là thực tập sinh nên không bị cử đi phỏng vấn trực tiếp.
Nhưng vì bão tuyết nên việc vận hành trên những con đường cao tốc phía Nam
gần như bị ngừng trệ. Rất nhiều phóng viên của các tòa soạn phải lưu lạc bên ngoài, không thể quay về Bắc Kinh kịp thời được. Đầu tháng Hai, Kỷ
Ức chủ động đề nghị được cùng Hà Phi Phi tới An Huy, vùng thiên tai
trọng điểm. Trước khi đi, trưởng nhóm còn hỏi Kỷ Ức rằng: “Hà Phi Phi
vốn là người phía Nam, nếu đi thì nói không chừng còn có thể thuận tiện
về nhà ăn Tết, còn nhà em ở Bắc Kinh, sắp Tết đến nơi rồi, hay là em ở
lại đây đi?”
Nhưng cô rất kiên quyết, tối hôm ấy liền ngồi lên chiếc tàu hỏa đi về phía Nam.
Thiên tai đã đi đến hồi kết, nhưng vẫn gây ra ảnh hưởng rất lớn cho những đầu mối giao thông then chốt.
Chỉ trong địa phận An Huy mà hai người họ bị tắc trên đường cao tốc không biết bao nhiêu lần.
“Ở phía trước, đường bị đóng băng rất nguy hiểm, có lẽ lại xảy ra tai nạn
rồi.” Hà Phi Phi ngái ngủ ngáp một cái rồi nói. Cả buổi tối Kỷ Ức cũng
chưa ngủ được mấy, cô gối lên chiếc áo lông vũ của mình, đôi mắt đỏ hoe
nhìn bạn: “Có cần phải xuống xem sao không?”
Hà Phi Phi lắc đầu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Kỷ Ức nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đông tuyết phủ toàn xe là xe, và cả những người ngồi trong xe đang sốt ruột chờ đợi.
Thời điểm này đang là lúc chuẩn bị Tết nhộn nhịp nhất, ai ai cũng đều sốt ruột muốn được về nhà…
Đằng sau lưng có tiếng trẻ con khóc, có lẽ vì quá mệt mỏi nên đang làm nũng
với mẹ. Cô xem giờ trên điện thoại, nhận ra có nhiều cuộc gọi lỡ từ một
số di động lạ nào đó, không có trong danh bạ.
Cô muốn gọi lại vào sô đó, nhưng điện thoại lại tắt ngấm vì hết pin.
Đành thôi.
Khi họ đi đến thành phố Vu Hồ thì trời đã tối mịt.
Sau khi làm xong thủ tục và vào phòng khách sạn thì cả hai người đều đã mệt lả và nằm lăn ra giường. Hà Phi Phi nhanh chóng tắm rửa đi ngủ, còn Kỷ
Ức vừa sạc điện thoại vừa gõ bài trên máy tính.
“Hôm nay phóng
viên của chúng tôi đã đến khu Lâm Nghiệp tỉnh An Huy, nơi đang được đánh giá là gặp tổn thất kinh tế lớn nhất và bị ảnh hưởng sâu sắc nhất do
bão tuyết kể từ khi Trung Quốc mới được thành lập. Bão tuyết đã tạo nên
tổn thất trầm trọng cho vùng Lâm Nghiệp tỉnh An Huy…” Cô dừng lại, lật
mở các số liệu trong sổ tay của mình, vừa xem lại vừa tiếp tục gõ bài:
“Tính đến ngày mùng Năm tháng Hai, đã có 240.000 động vật hoang dã chết
cóng, những động vật hoang dã đã được nhà nước bảo vệ ở mức độ cấp Một,
cấp Hai đã có con số tử vong lên tới…”
Cô chưa kịp gõ xong những con số cuối cùng thì bỗng nhiên, tất cả các đèn trong phòng chợt tắt phụt.
Kỷ Ức giật mình, những ngón tay đặt trên bàn phím hơi run lên một chút, cô chầm chậm hít vào một hơi và an ủi bản thân, không sao đâu, dù sao
trong phòng vẫn còn có một người nữa. Cô quay đầu lại nhìn về phía Hà
Phi Phi lúc này đang chìm trong giấc ngủ say, không muốn đánh thức bạn
nên cô không gọi điện xuống lễ tân mà chỉ lặng lẽ đứng dậy, cầm một tấm
thẻ khóa phòng rồi đi ra ngoài.
Quả nhiên, khi ra đến ngoài hành lang vẫn là một màn đêm tăm tối.
Không chỉ riêng cô, mà rất nhiều phòng khác cũng có người thò đầu ra ngoài để quan sát tình hình hành lang và những phòng bên cạnh trong hành lang
tối mù mù. Nhưng rất nhanh sau đó liền có một nhân viên phục vụ đi ra
khỏi cầu thang bộ, xin lỗi họ vì cầu dao ngắt điện khẩn cấp.
Đây
là một trong những ảnh hưởng của bão tuyết, mọi người đều rất thông cảm
nên không ai nói gì mà lần lượt đóng cửa vào trong phòng.
Kỷ Ức
trở về phòng, nhìn vào chiếc máy tính vẫn đang phát sáng, cô đi tới thấy pin vẫn còn đầy nên viết nốt bài luôn. Nhưng nếu bảo cô lần mò trong
bóng tối để tắm thì đành chịu.
Cô vào phòng tắm định thấm ướt
khăn mặt để lau mặt và tay, cô quyết định sẽ đi ngủ rồi sáng mai dậy tắm sạch sẽ sau. Nào ngờ vừa mới kịp thấm ướt khăn mặt đã nghe thấy chuông
điện thoại réo vang.
Cô vội vã ném khăn mặt xuống và đi vào nhấc chiếc điện thoại lên, sao vẫn là số điện thoại lạ hồi chiều thế này?
“Xin chào! Xin lỗi ai đấy ạ?” Cô hạ thấp giọng hỏi.
Đầu dây bên kia im lặng mất vài giây rồi bất chợt vang lên một giọng nói đầy nghẹn ngào: “Tây Tây.”
Giọng nói quen thuộc truyền vào tai cứ như một cơn gió lốc đập tan không gian yên tĩnh bình lặng ở nơi đây. Trong giây lát, Kỷ Ức chỉ cảm thấy mũi
mình cay cay, nước mắt xuýt nữa ứa ra rơi xuống: “Ừm.”
Giọng nói của cô cứ như bị nghẽn lại nơi lồng ngực.
“Tây Tây, cậu đang ở đâu? Tớ đến tìm cậu!”
“Tớ đang ở An Huy.” Kỷ Ức đáp, trước mắt cô đã hình thành một màn sương mỏng, “Còn cậu đang ở đâu?”
“A? Cậu đi xa thế để làm gì? Cậu định không về Bắc Kinh nữa à?”
“Không phải đâu, tớ đi công tác thôi.” Nước mắt ứa ra rơi xuống đôi dép lê màu trắng, không thể nào ngăn cản nổi, “Tớ vẫn sống ở Bắc Kinh mà!” Cô trả
lời Quý Noãn Noãn như thế, giọng nói dịu dàng, mềm mỏng, y như lúc còn
nhỏ.
Đây là lần đầu tiên cô thực sự nói chuyện điện thoại với một người trong quá khứ kể từ khi rời khỏi nhà và đoạn tuyệt mọi liên lạc
với tất cả mọi người. Hai người họ đã bắt đầu khóc ngay từ khi vừa cầm
điện thoại lên, liên tục hỏi nhau một vài chuyện. Quý Noãn Noãn cũng
chẳng kịp trách móc hay oán thán vì sao bạn lại bất ngờ biến mất, chỉ
khóc và hỏi han cô những chuyện cực kỳ nhỏ nhặt.
Noãn Noãn khóc
mãi, cuối cùng cũng chầm chậm khôi phục bản tính và bắt đầu bộc lộ cơn
giận của mình đối với việc Kỷ Ức mất tích: “Tớ nói cho cậu biết! Đừng có tưởng rằng tớ khóc là đã tha thứ cho cậu nhé! Cậu quá đáng thật đấy,
chẳng qua cũng chỉ là thất tình thôi, thất tình thì phải tìm đến tớ mà
khóc chứ? Cậu chỉ cần gọi điện cho tớ thôi, nói cho tớ biết rằng chú út
của tớ kết hôn, đã đá cậu là được, nhất định tớ sẽ bay về đuổi người phụ nữ kia ra khỏi nhà, có tớ cậu sao phải sợ nữa, sao cậu lại phải bỏ đi…”
Quý Noãn Noãn vừa giận vừa khóc, nhưng vì sợ bị người nhà nghe thấy nên giọng nói vẫn cố gắng kiềm chế.
Kỷ Ức nghe mãi, nghe mãi, những giọt nước mắt vừa kìm lại được khi nãy, giờ lại bắt đầu tuôn rơi.
Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh, Quý Noãn Noãn cao lớn đứng trước
mặt mình vung tay dạy dỗ người khác, bộ dạng không cần lý lẽ rằng, chỉ
có tớ mới được bắt nạt cậu, còn người khác không được phép đụng đến cậu.
“Cậu đã nghe thấy chưa? Đừng nói là bị mất kết nối đấy nhé?”
“Ừm.” Kỷ Ức khẽ đáp.
“Thế thì tốt, cậu tiếp tục nghe đây, tớ còn chưa mắng xong đâu.” Quý Noãn
Noãn nghẹn ngào, giận dữ nói tiếp, “Tớ nói cho cậu hay, tớ nghe thấy Quý Thành Dương nói với bố tớ rằng chú ấy đã ly hôn rồi, ly hôn thì cậu
cũng không được phép bận tâm đến chú ấy, đã nghe rõ chưa? Cái đồ tồi tệ
khốn nạn này, bắt buộc phải dạy dỗ cẩn thận, không được dễ dàng bỏ qua
cho chú ấy.”
Cứ như có người đang dùng kim đâm vào tim cô.
Quý Noãn Noãn không nghe thấy cô trả lời, dường như nhận ra sự thay đổi tâm lý của cô nên giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng hơn: “Nhưng nghĩ đến
chuyện của cậu với chú út… tớ vẫn rất mâu thuẫn. Tây Tây này, cậu có
biết không? Hôm qua về nhìn thấy chú ấy, tớ suýt nữa đã đánh nhau với
chú ấy rồi. Tớ còn nghĩ nếu như nhìn thấy người đàn bà ấy trong nhà thì
nhất định phải làm loạn lên mới được. Nhưng hôm sau khi nghe chú ấy nói
với bố tớ rằng đã ly hôn rồi, thì suy nghĩ đầu tiên của tớ lại là cậu,
nghĩ đến chuyện hai người vẫn còn cơ hội. Tớ chỉ cảm thấy rằng, chú ấy
lẽ ra phải là của cậu, khó khăn lắm mới được người ta trả lại.”
Kỷ Ức không lên tiếng.
Cô không nói cho Quý Noãn Noãn biết chuyện Quý Thành Dương đã nói với cô rằng anh vốn chưa hề kết hôn.
“Số điện thoại của cậu cũng là do tớ lấy từ chỗ chú ấy, thế mà chú ấy lại
có số của cậu bây giờ, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là trong tim
chú ấy nhất định vẫn còn có cậu.” Quý Noãn Noãn nói tiếp, “Nhưng không
phải vội, bao giờ cậu về bọn mình gặp nhau đã rồi nói chuyện này sau.”
Câu chuyện về Quý Thành Dương liền kết thúc như thế.
Kỷ Ức nói với Noãn Noãn, cô có lẽ sẽ trở về sau Tết, nhưng phải xem xem
tình hình giao thông có thuận lợi hay không đã. Nói không chừng lại có
trận bão tuyết mới thì sẽ phải lùi ngày về thôi.
Khi dập máy, điện thoại vừa sạc đầy chỉ còn lại chưa đến mười phần trăm pin.
Trong phòng vẫn đang mất điện, vẫn tối tăm như cũ và người bạn đồng nghiệp vẫn đang ngủ rất say.
Thời gian dường như dừng lại tại một thời điểm, mọi thay đổi về mặt không
gian cũng ngưng trệ, chỉ còn sự cảm động sau khi nói chuyện điện thoại
với Noãn Noãn là còn lưu lại nơi đây.
Kỷ Ức đi tới bên cửa sổ, cô chui vào đằng sau lớp rèm cửa dày sụ để nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ và thành phố chìm trong băng tuyết đang được ánh trăng ấy chiếu sáng.
Trong đầu cô lặp đi lặp lại những lời Noãn Noãn đã nói.
Số điện thoại của cô vẫn luôn nằm trong di động của Quý Thành Dương, nhưng anh vẫn vờ như không biết, từ đầu tới cuối chỉ chờ cô liên hệ với anh…
chỉ một ý nghĩ nhỏ như vậy thôi đã đủ để khiến cô quay trở về thời niên
thiếu, cô sẽ thầm vui mừng chỉ vì một tờ danh sách những vật dụng du
lịch cần thiết, chỉ vì một cái ôm của anh, thậm chí chỉ vì một lời anh
nói…
Cô áp tay lên mặt kính lạnh toát, để lại một dấu bàn tay đẫm nước, nhìn nó nhanh chóng tan biến.
Cô cầm điện thoại lên, cúi đầu chầm chậm gõ một tin nhắn: Anh đã ngủ chưa?
Nghĩ một lát, cô xóa đi và sửa thành: Các bạn học và các đồng nghiệp thân
mến, Kỷ Ức từ An Huy xa xôi xin được gửi lời chúc mừng năm mới đến mọi
người.
Cô sửa nội dung tin nhắn thành tin nhóm nhưng chỉ gửi riêng vào số của anh.
Nhưng khi tin nhắn đã được gửi thành công thì cô lại lập tức hối hận.
Cô sợ rằng bản thân sẽ đợi tin nhắn trả lời của anh, nhưng thông thường
chẳng có ai trả lời những tin nhắn gửi tập thể như thế này…
Sự hối hận chưa duy trì nổi một phút thì điện thoại cô đã xuất hiện một tin nhắn mới.
Cô mở ra, quả thật là của Quý Thành Dương:
An Huy là vùng trọng điểm thiên tai, nếu như không về kịp để ăn Tết thì cứ đợi đến khi nào giao thông thuận lợi rồi tính, an toàn là trên hết.
Năm mới an lành, Tây Tây.
Quý Thành Dương nhét điện thoại vào trong túi áo rồi đi ra khỏi căn phòng học phủ đầy bụi bặm.
Ngôi trường tiểu học này cứ bỏ không mãi như thế, chiếm giữ một góc của khu
căn hộ này bao nhiêu năm qua, từ đầu tới cuối chẳng hề bị phá dỡ mà cũng chẳng có sắp xếp sửa chữa nào. Những chữ viết trên bảng không biết đã
bị ai xóa bỏ, thay vào đó là một bức tranh bằng phấn kín hết bảng, đó là một bức tranh về một cao thử bóng rổ. Anh nhận ra là vì lúc nhỏ Kỷ Ức
rất thích xem phim hoạt hình này.
Khoảng nửa tiếng trước khi nhận được tin nhắn của cô, anh vừa kết thúc một cuộc gọi để từ chối những
lời mời phỏng vấn của một người bạn cũ ngày xưa. Đối phương có lẽ đoán
được anh chắc hẳn đã gặp phải một tao ngộ không hề tầm thường trong trận chiến ấy nên hy vọng có thể sắp xếp để làm một chủ đề, thậm chí người
bạn đó còn đề nghị liên hệ với nhà xuất bản hộ anh để xuất bản một tự
truyện hoặc hồi ký gì đó.
Quý Thành Dương quả quyết phủ nhận suy
đoán này và nói với đối phương rằng, anh có chút việc nên mới lưu lại
nước ngoài một thời gian, chứ không phải vì có chuyện kinh thiên động
địa nào xảy ra.
Đối với anh lúc này, những trải nghiệm khiến
người thân phải đau đớn này chỉ thích hợp để bị chôn vùi và lãng quên
hoàn toàn mà thôi.
Anh khóa cửa lớp học, nghe thấy tiếng khóa đóng lại, anh cảm thấy đôi mắt mình cũng hơi cay cay.
Năm ngoái, trong những ngày tháng phải đón nhận hàng loạt những trị liệu về mặt tinh thần và thể xác ở nước ngoài, khoảng thời gian không tìm thấy
dấu vết của Kỷ Ức, mỗi khi trông thấy một cô bé người Hoa trẻ tuổi là
anh sẽ nhìn thêm vài lần, vì muốn có thêm không gian tưởng tượng thật cụ thể trong đầu để có thể tưởng tượng được những sự thay đổi của cô. Thực ra, cô chẳng hề thay đổi.
Còn anh, đã thay đổi rồi.
Ít nhất là về mặt thân thể, anh đã trở thành một loại người không thích hợp để kết hôn trong quan điểm lựa chọn bạn đời.
Vì tình hình vé rất căng thẳng nên thời gian trở về của Kỷ Ức cứ liên tục
bị lùi lại, khiến cô phải ở lại An Huy nguyên cả Tết năm 2008.
Hà Phi Phi không về nhà như lãnh đạo đã nói với Kỷ Ức mà ở lại cùng cô rồi trở về Bắc Kinh vào ngày mùng Năm. Trên đường, hai người trò chuyện về
sắp xếp công việc sau Tết, Hà Phi Phi hào hứng nói với cô, “Về đến nơi,
cậu tranh thủ thời gian đi làm thủ tục thông hành Hồng Kông, Ma Cao đi,
tớ sẽ đưa cậu đến Hồng Kông chơi.”
Kỷ Ức thoáng sững sờ: “Hồng Kông thì thôi tớ chẳng đi đâu!”
“Vì sao? Công tác mà, vé máy bay và khách sạn đều được thanh toán cả, cậu
chỉ cần ăn cùng với tớ là được, đến lúc ấy tớ sẽ tự điền đơn xin thanh
toán.” Suy nghĩ của Hà Phi Phi thật vượt quá sức tưởng tượng, “Nếu cậu
tự mua đồ thì phải tiêu tiền thôi, còn lại thì không cần phải lo.”
“Làm giấy thông hành phiền phức lắm.” Cô tìm một lý do không hẳn là lý do.
“Không phiền đâu!” Hà Phi Phi cười, “Thế sau này cậu ra nước ngoài thì sao? Hộ chiếu các kiểu còn phức tạp hơn nhiều.”
“Thế thì không ra nước ngoài nữa!”
Kỷ Ức cúi đầu, mở bánh bao ra, vừa cười vừa cắn một miếng.
Hà Phi Phi kinh ngạc, cô bạn rất ít khi thấy có người không thích đi công
tác công vụ thế này, đặc biệt là các sinh viên hiện nay đều rất ưa thích đi du lịch nước ngoài, nên những người giống như Kỷ Ức thật sự rất hiếm có. Cô chỉ nghĩ rằng Kỷ Ức lười và ngại phiền phức: “Đừng sợ phiền, sắp bắt đầu làm việc chính thức rồi, hộ chiếu và giấy thông hành Hồng Kông, Ma Cao đều là bắt buộc phải có, nếu không ngộ nhỡ bất ngờ bị điều động
đi công tác thì cậu phải làm sao?”
Kỷ Ức ấp úng, trả lời qua loa cho xong.
Đây là vấn đề khiến cô bối rối nhất, cô làm hộ chiếu quá sớm nên đã hết hạn rồi, giấy thông hành Hồng Kông, Ma Cao cũng vậy. Nhưng nếu muốn làm
những thủ tục này thì cần phải có hộ khẩu của nhà ông nội. Cô thậm chí
đã bắt đầu lo lắng việc chứng minh thư bị hết hạn thì phải làm sao,
những chuyện vốn rất đơn giản đối với mọi người bình thường, nhưng lại
là một chuyện rất khó với cô.
Trên chuyến tàu vẫn ngập tràn không khí năm mới.
Mọi người đều nói về chuyện mùng Năm Tết là ngày đón thần Tài, nếu như
không phải vì họ đang ở trên tàu hỏa thì lúc này chắc đều đang đốt pháo
hoa rộn vang trời, đâu đâu cũng mời thần Tài. Ở quê Hà Phi Phi không có
tập tục như thế này nên cô bạn lắng nghe đầy hứng thú, cô bạn còn hỏi Kỷ Ức xem có đúng như thế không. Kỷ Ức cũng ngơ ngác lắc đầu, lúc còn nhỏ
năm nào cũng ăn Tết trong đại viện, tối Ba mươi Tết ngoài quảng trường
cũng bắn pháo hoa, nên cô chẳng hề có chút ấn tượng gì với ngày mùng Năm Tết, thậm chí đến một người thích những chuyện này như mẹ của Triệu
Tiểu Dĩnh cũng chưa từng nhắc tới.
Triệu Tiểu Dĩnh… Quý Noãn Noãn…
Dường như sự trở về của Quý Thành Dương đã ép cánh cửa phủ đầy bụi cất giấu những ký ức trong quá khứ buộc phải bật mở ra.
Tàu hỏa bị buộc phải dừng lại vài lần trên đường đi, khi hai người về đến Bắc Kinh đã là ba giờ đêm ngày mùng Bảy.
Mùng Bảy là ngày bắt đầu làm việc lại của tòa soạn, Kỷ Ức sau khi tính toán
đường đi, nếu như cô lập tức trở về trường thì chưa ngủ được bao lâu đã
lại phải bò dậy để đến tòa soạn, nên cô quyết định kéo theo hành lý đi
thẳng về tòa nhà có tòa soạn của bọn họ. Lần trước vì làm ngoài giờ nên
cô cũng từng ngủ lại văn phòng, do vậy lần này cô đã rất quen thuộc,
thậm chí còn mang bàn chải dùng một lần chưa được dùng đến mà cô lấy từ
khách sạn ra để dùng.
Sau khi đã vệ sinh xong, khi cô nằm xuống
ghế sô pha dài và đắp chiếc áo khoác lông vũ của mình lên người thì chợt nghĩ ra một chuyện.
Buổi chiều, Quý Thành Dương đã gửi tin nhắn cho cô, hỏi xem cô đã về tới Bắc Kinh chưa, nhưng cô không trả lời.
Trong căn phòng nghỉ đặc biệt yên tĩnh này, cô bỗng nhiên cảm thấy áy náy.
Có lẽ anh vẫn luôn đợi tin từ cô, đợi đến rất muộn, nhưng nếu bây giờ mới
trả lời thì có phải là đã quá muộn rồi không? Cô đắn đo một hồi, cuối
cùng vẫn quyết định gõ một tin nhắn cho anh, nói rằng cô đã về đến nơi
rồi.
Nào ngờ, chuông điện thoại lại bất ngờ réo vang trong đêm khuya.
Cô bật dậy khỏi ghế sô pha, nhìn vào điện thoại mà tim đập điên cuồng. Vô
vàn các câu hỏi khiến cô căng thẳng vô cùng, anh định nói gì nhỉ, có nên nghe máy không, nghe máy thì nên nói gì? Khi ý định “từ chối cuộc gọi”
vừa lướt qua thì ma xui quỷ khiến cô lựa chọn “chấp nhận cuộc gọi”:
“Chào anh.”
“Tây Tây, là anh, Quý Thành Dương.”
“Em biết.” Cô đáp, “Em biết đây là số điện thoại của anh.”
Quý Thành Dương thoáng im lặng.
Cô tựa vào ghế sô pha, lắng nghe đầu dây bên kia, thấp thỏm chờ đợi nội dung anh sẽ nói sau một thoáng im lặng này.
“Thuận lợi không?” Anh hỏi câu hỏi bình thường nhất.
Kỷ Ức ậm ừ đáp, nhưng lại sợ trả lời quá ngắn gọn sẽ khiến cả hai người
càng thêm bối rối, nên đành phải men theo chủ đề này để nói tiếp: “Mỗi
tội giao thông không mấy thuận tiện, nhiều đường cao tốc bị phong tỏa,
đến tàu hỏa còn bị ngừng lại trên đường mấy lần, thế nên em mới về đến
Bắc Kinh muộn thế này.”
Đầu dây bên kia vẫn im lặng.
Cô
cũng phải tiếp tục nói tiếp mà chẳng có chút ý tưởng nào: “Trận tuyết
này thật sự rất nghiêm trọng. Lúc em tới đó, tuyết đã ngừng rơi rồi
nhưng lớp băng thì đóng rất dày, nhiều người phải làm thêm giờ để phá
băng cho trạm điện cao áp. Những đồng nghiệp đến đó để phỏng vấn đều nói rằng, vẫn còn rất nhiều nhân viên của công ty điện lực vì phá băng mà
đã ngã từ trên cao xuống, rất nhiều trường hợp cấp cứu thất bại dẫn đến
tử vong…”
Những điều này đều có thể thấy trên bản tin.
Nhưng ngoài những lời này ra, cô cũng chẳng còn chủ đề nào để nói với anh
nữa. Giây phút này cứ như đang lặp lại một cảnh trong quá khứ, khi cô
còn nhỏ, run rẩy hoang mang cầm điện thoại gặng hỏi xem anh có an toàn
hay không, rồi lắng nghe anh kể một vài chuyện. Còn bây giờ, là cô kể
chuyện cho anh nghe. Chỉ có điều không còn cảm giác kinh sợ như xưa nữa.
“Trở về bình an là tốt rồi.” Quý Thành Dương cuối cùng cũng lên tiếng khi cô không còn lời nào để nói nữa.
“Anh… tại sao muộn thế này mà vẫn chưa ngủ?” Cô hỏi.
“Anh đang đợi em trả lời.” Anh nói, “Anh lo em gặp chuyện gì đó.”
Kỷ Ức lập tức viện cớ: “Em toàn quên kiểm tra điện thoại, về đến văn phòng mới nhìn thấy…”
“Bây giờ em đang ở văn phòng à? Em không về trường ư?” Anh nắm ngay được trọng điểm.
‘Mai phải đi làm rồi, nếu giờ này mà còn về trường thì muộn quá nên em đến
văn phòng ngủ một lát.” Cô vừa nói, ánh mắt vừa rơi xuống góc tường,
không hề có tiêu điểm, cứ như thể anh đang đứng trước mặt khiến cô không dám nhìn thẳng.
“Có an toàn không? Một mình ở văn phòng à?”
“Vâng, trị an của tòa nhà này rất tốt, hơn nữa tòa soạn cũng có phòng nghỉ
riêng, thi thoảng đồng nghiệp phải thức đêm làm thêm giờ đều sẽ nghỉ lại tại đây.”
“Anh nhớ hồi nhỏ em rất sợ tối, bây giờ chỉ có một mình có sợ không?”
Cô đáp: “Em đã quen một mình rồi, nghỉ hè hay nghỉ đông cũng đều chỉ có mình em ngủ lại ký túc xá mà.”
Bốn giờ sáng ngày mùng Bảy Tết, hai người họ lại nói với nhau những chuyện
linh tinh nhỏ nhặt, không hề có tư tưởng trung tâm nào, hoàn toàn không
mục đích. Và trong những lời nói chuyện này từ đầu tới cuối vẫn chỉ có
một chút không khí khiến người ta cảm thấy bối rối.
Cuối cùng, Quý Thành Dương mới bảo cô rằng: “Em đi ngủ đi.”
Kỷ Ức bất ngờ, cô không nghĩ rằng cuộc nói chuyện của họ lại đơn giản thế
này. Giống như lúc hai người họ vẫn chưa bắt đầu có tình cảm với nhau,
anh gọi cho cô từ Mỹ chỉ để hỏi thăm tình hình gần đây của cô, đơn giản
vậy thôi.
“Vâng, anh ngủ ngon.” Cô không nói rõ được cảm giác của mình là gì, mà chỉ khẽ khàng đáp.
Đúng vào lúc chiếc điện thoại vừa rời khỏi tai cô và chuẩn bị tắt máy thì
giọng nói của Quý Thành Dương chợt vang lên: “Tây Tây?”
Cô vội vàng cầm máy lên: “Còn có chuyện gì ạ?”
“Tết Nguyên tiêu đã có dự định gì chưa?”
Làm sao mà có gì được, đó là ngày gia đình đoàn viên mà.
Cô hơi buồn bã: “Không ạ.”
“Anh đến trường đón em, rồi chúng ta đi ăn cơm.”
Tết Nguyên tiêu ư?
Kỷ Ức vẫn đang nghĩ đến ngày đó thì Quý Thành Dương đã lại thấp giọng gặng hỏi: “Có được không?”
Cô bừng tỉnh, khẽ đáp: “Vâng.”
“Em ngủ đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cuộc gọi kết thúc thì cũng đã gần năm giờ.
Kỷ Ức ôm cái áo lông vũ của mình và ngồi xuống ghế sô pha tiếp tục ngẩn
ngơ suy nghĩ, mãi một lát sau cô giật mình sực tỉnh và nhanh chóng mở
lịch trong điện thoại ra để xem ngày.
Tết Nguyên tiêu, ngày Mười lăm tháng Giêng âm, thứ Tư, ngày Hai mươi mốt tháng Hai dương.
Vẫn còn chín ngày nữa.
Buổi sáng ngày Mười lăm tháng Giêng, Quý Thành Dương về đài truyền hình một
chuyến để gặp gỡ các lãnh đạo trước kia tại văn phòng. Vị lãnh đạo già
hy vọng anh có thể tiếp nhận vị trí phó chủ nhiệm trung tâm tin tức, chủ quản trung tâm tiết mục hải ngoại. Anh không đồng ý ngay, vị lãnh đạo
liền cười: “Thế nào? Vẫn muốn ra ngoài chạy tin à?” Quý Thành Dương
thoáng cười khổ: “Điều kiện sức khỏe đã không cho phép tôi tiếp tục đi
chạy in nữa rồi, nếu như liều đi thì chỉ làm ảnh hưởng đến tiến độ công
việc thôi.”
“Thế thì cứ suy nghĩ đi nhé!” Lãnh đạo vỗ vai anh, “Ở lại Bắc Kinh, có một công việc ổn định rồi thành gia, cũng coi như để
người lớn trong nhà được an tâm!”
Khi câu chuyện kết thúc, anh
rời khỏi văn phòng, tình cờ gặp mấy đồng nghiệp vừa đi ăn trưa về. Mọi
người thấy anh xuất hiện thì lập tức vây quanh anh, nồng nhiệt chào hỏi
trò chuyện, nhưng khi Lưu Vãn Hạ xuất hiện thì họ liền tản ra ngay. Cô
phát thanh viên xinh đẹp cá tính thông minh này đã hơn ba mươi tuổi mà
vẫn còn độc thân, không biết là vì điều kiện cao hay vì vẫn còn nhớ mong Quý Thành Dương.
Dù sao thì theo thói quen từ trước, việc ghép đôi hai vị này đã trở thành quán tính rồi.
“Thế nào rồi? Đã đồng ý chưa?” Lưu Vãn Hạ vẫn phóng khoáng như trước, cô thẳng thắn hỏi thẳng về công việc của anh luôn.
“Vẫn đang suy nghĩ.” Quý Thành Dương đáp ngắn gọn.
“Lần trước gặp vội vàng quá nên vẫn chưa có cơ hội để hỏi thăm cậu, nghe nói cậu kết hôn ở nước ngoài rồi? Có cần tớ bổ sung tiền mừng cho cậu
không?” Lưu Vãn Hạ hỏi xong liền nhanh chóng bổ sung: “Tớ tình cờ gặp
người nhà cậu nên mới nghe nói thôi!” Dù sao thì họ cũng là bạn học hồi
cấp ba, lại là đồng nghiệp đã lâu năm nên ít nhiều cũng có liên quan đến nhau.
Không giống với những đồng nghiệp vừa đùa cợt khi nãy, họ chẳng hề biết rõ tình hình của Quý Thành Dương.
Quý Thành Dương đã sớm quen ứng phó với lời nói dối này nên chỉ lắc đầu, nói với bạn rằng: “Không cần đâu, đã ly hôn rồi!”
Lưu Vãn Hạ không thể giấu nổi kinh ngạc, nhìn anh.
Cái miệng danh tiếng này mà cũng có lúc lỡ lời.
Quý Thành Dương không muốn dừng lại ở chủ đề này quá lâu, nên anh viện cớ
để đi khỏi. Tuy rằng anh cũng không rõ có thể làm gì cho đến năm giờ để
đến trường đón Kỷ Ức.
Từ buổi trưa Kỷ Ức đã trở nên rối loạn
hoang mang, cô một mình ở trong ký túc xá không biết phải làm gì. Suốt
kỳ nghỉ đông, chỉ có mình cô ở lại ký túc xá nên rất lạnh lẽo và yên
tĩnh. Cả tòa nhà ký túc xá cũng chẳng có mấy người. Càng yên tĩnh thì cô căng thẳng, chỉ có thể mở hòm thư ra để đọc lại hết các email công
việc, xem có còn việc gì mà mình chưa hoàn thành không.
Con trỏ chuột cuối cùng dừng lại ở mấy email có tiêu đề giống nhau.
Là ảnh chụp của buổi nói chuyện liên trường đại học.
Cô nhận được những bức ảnh này từ trước Tết. Cô vẫn còn nhớ rất rõ, email
nào chứa ảnh chụp buổi nói chuyện cuối cùng, bởi trong đó có mấy tấm ảnh chụp hình dáng của Quý Thành Dương.
Trong lúc cô đang nhớ lại thì những tệp tin đính kèm đã hoàn tất việc tải xuống.
Cô mở tập tin và kích vào một tấm theo ấn tượng, đó là một bức ảnh chụp
chính diện các vị khách mời ngồi trên sân khấu. Quý Thành Dương ngồi ở
vị trí ngoài cùng, anh bỏ mũ xuống đặt trên chân phải, ảnh được chụp ở
cự li khá xa nên không nhìn rõ ngũ quan, tuy chỉ có những đường nét mờ
mờ cũng đủ để cô không thể nào rời mắt nổi. Cô ôm đầu gối, co người ngồi trên ghế, lặng lẽ nhìn anh trong bức ảnh.
Hôm nay đi ăn là vì cái gì?
Càng gần thời điểm hẹn, cô càng tăng thêm nỗi căng thẳng.
Khi Quý Thành Dương gọi điện đến và nói rằng anh sắp đến nơi, cô mới giật
mình nhận ra rằng đến quần áo mình cũng chưa hề thay, thế là khoảng thời gian chuẩn bị vốn rất sung túc đã bị cô lãng phí hoàn toàn. Cuối cùng
Kỷ Ức đành phải vội vàng cuống cuồng lấy những quần áo thường mặc nhất
trong tủ ra để mặc, sau đó chạy đến trước tấm gương đặt bên cạnh bồn rửa mặt, nhanh chóng dùng lược để chải đầu.
Cột tóc lên? Hay là không cột nhỉ?
Cô dùng một tay nắm lấy mái tóc đen chưa dài hẳn của mình, hoảng loạn nhìn bản thân trong gương.
Ngày xưa anh thích cô buộc tóc lên… hay là thích cô xõa xuống vai nhỉ?
Hình như anh chưa từng nói về chuyện đó.
…
Tay cô bỗng dưng khựng lại, cô bắt đầu có suy nghĩ khiến bản thân phải sợ hãi.
Nếu như anh tìm cô nhưng hoàn toàn không có ý muốn làm lành mà chỉ để xin
lỗi thì sao? Nếu như anh chỉ muốn bù đắp cho những tổn thương khi ấy?
Hoặc là anh vẫn chưa kết hôn, nhưng thật sự đã có bạn gái mới thì phải
làm sao? Những suy đoán này cứ lần lượt xuất hiện, suy đoán nào cũng rất hợp tình hợp lý, bởi dù sao cũng đã nhiều năm rồi.
Anh đã là người đàn ông ba mươi mốt tuổi.
Trái tim háo hức khi nãy chầm chậm chìm xuống, cô không dám nghĩ tiếp mà chỉ chải qua loa mái tóc và rời khỏi ký túc xá.
Quý Thành Dương đã đổi xe mới nên cô không nhận ra. Mãi cho tới khi anh
bước xuống khỏi ghế lái, cô mới ngỡ ngàng nhận ra anh đã tới nơi. Hai
người lên xe và nhanh chóng rời khỏi trường học, khi con đường trước mắt ngày càng trở nên quen thuộc, cô mới nhận ra và chầm chậm liếc nhìn
anh: “Chúng ta đang đi đường số Hai à?”
Quý Thành Dương đánh vô lăng, lái vào đường rẽ theo sau chiếc xe phía trước: “Chúng ta về nhà.”
Con đường nhỏ quen thuộc, khu nhà quen thuộc, thậm chí cả tầng hầm để xe cũng vô cùng quen thuộc.
Khi Kỷ Ức đi theo anh suốt con đường, ra khỏi thang máy và nhìn thấy cánh
cổng lớn trước mặt thì bước chân cô chợt dừng lại. Quý Thành Dương đứng
trước mặt cô, nhét chiếc chìa khóa màu bạc trong tay vào ổ khóa, mở và
đẩy cửa ra.
Kỷ Ức vẫn đứng yên không cử động.
Mãi cho tới
khi Quý Thành Dương cúi người, lấy đôi dép lê trong tủ giày ra cho cô,
cô mới đi tới, quỳ một chân xuống, chậm rãi tháo bỏ dây giày trên đôi
giày thể thao của mình. Cô cứ ngồi mọp như thế, cúi đầu, như thể vĩnh
viễn cũng không thay xong giày, chẳng thể vào được bên trong.
Quý Thành Dương cuối cùng cũng phát hiện ra sự khác lạ của cô, anh đưa tay
vòng xuống dưới nách cô để ôm cô vào lòng, giúp cô đứng dậy.
“Tây Tây.”
Cô ngước lên, mắt đã đỏ ửng.
“Tây Tây.” Quý Thành Dương gọi tên cô, giọng nói anh rất thấp, rất chậm rãi khi nói rằng, “Anh xin lỗi.”
Dường như ngoài lời xin lỗi, anh không thể nói ra nổi bất kỳ lời lẽ, ngôn ngữ nào trong giây phút này. Tuy rằng cô không òa khóc và cũng không hề nói gì, nhưng anh vẫn nhớ rõ dáng vẻ của căn nhà khi lần đầu tiên anh bước
chận vào đây sau khi về nước. Phòng khách và phòng ngủ đã được cô dùng
vỏ chăn che kín như thế nào, trên đó phủ những lớp bụi rất dày.
Còn chìa khóa vốn dĩ thuộc về cô được đặt trên tủ giày, và nó cũng bị phủ một lớp bụi dày không kém.
Tuy rằng đối với cả hai người, đây đều là mối tình đầu.
Nhưng dù sao khi mất đi cô, anh cũng đã là một người đàn ông trưởng thành hai mươi bảy tuổi. Còn cô, lúc ấy mới mười mấy tuổi, sau khi mất đi tình
yêu, cô đã thu xếp gọn gàng căn phòng này và bỏ lại chìa khóa rồi bỏ đi
như thế nào?
Anh đã từng không tài nào tưởng tượng nổi.
Còn bây giờ, anh càng không dám tưởng tượng.
“Nơi này dường như chẳng hề thay đổi gì.” Giọng cô khàn khàn, nước mắt đong
đầy trong đáy mắt như thể chỉ cần chạm vào là sẽ lập tức trào ra.
Cô muốn nuốt vào trong nhưng đã bị anh nhìn thấy rồi thì phải làm sao?
Cô ngượng ngùng với trạng thái của bản thân, cúi người xuống định tiếp tục thay giày.
Bàn tay của Quý Thành Dương nắm lấy cánh tay cô: “Không cần thay nữa đâu.”
Người Kỷ Ức thoáng khựng lại.
“Hôm qua hình như anh quên không mua thức ăn, trong nhà chẳng có thứ gì để
nấu cho em.” Quý Thành Dương nói ra lời nói dối quá dễ dàng bị phát
hiện. Trong tủ lạnh chứa đầy những thực phẩm đã được chuẩn bị từ trước,
nhưng anh đổi ý, anh không muốn bữa ăn tối hiếm hoi của hai người trở
thành một cuộc đối diện đầy bối rối khó xử như thế này, có lẽ đổi một
địa điểm khác sẽ khá hơn rất nhiều.
Mọi thứ đều bắt đầu từ việc
anh quá gấp rút, chỉ muốn hôm nay cô có thể cảm nhận được cảm giác gia
đình, nhưng lại quên rằng nơi này đã từng chứa đựng những niềm hạnh phúc lớn lao nhất của cô, đồng thời chất chứa cả những nỗi khổ đau tương
đương.
“Thế thì… ra ngoài ăn vậy.” Cô khẽ nói.
Suốt dọc
đường đến đây, cô đã không ngừng chuẩn bị tâm lý cho mình, nếu cô đã
đồng ý ăn tối cùng anh thì đừng có làm chuyện gì khiến hai người khó xử. Hơn nữa hôm nay còn là Mười lăm tháng Giêng, Tết Nguyên tiêu, là ngày
lễ.
Kết quả vẫn là cô đã phá hỏng tất cả.
Tối hôm ấy, sau khi hai người ăn tối xong, anh đưa cô về trường.
Xe đi trên một con đường khá yên tĩnh mà Kỷ Ức không mấy quen. Cô vừa nhìn khắp bốn phía con đường, vừa đoán xem tại sao Quý Thành Dương laijquen
thuộc với nơi này như vậy, mãi cho tới khi ánh mắt cô bị một chiếc xe
trong bóng tối ven đường thu hút.
“Em sao thế?” Quý Thành Dương cảm thấy cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn ra phía sau.
Nhưng khi nhìn vào kính chiếu hậu thì rõ ràng chẳng có ai cả.
“Em nhìn thấy chiếc xe kia đang động đậy, có phải là có người đang ăn trộm không?” Kỷ Ức khẽ hỏi.
Quý Thành Dương chầm chậm đạp thắng xe và lùi lại một đoạn., sau khi đã xác định được chiếc xe mà cô đang nhắc đến, anh hiếm khi im lặng một hồi
lâu như thế. Kỷ Ức quay đầu sang nhìn anh, anh mới hắng giọng đầy không
tự nhiên, bàn tay phải đang đặt trên vô lăng chuyển thành tư thế nắm
chặt: “Có lẽ không phải là trộm xe đâu.”
Thế thì…
Cô ngơ
ngác quay lại nhìn mấy lượt, sau khi đã xác nhận được phỏng đoán của
mình thì lập tức ngồi thẳng người lên, mắt cô nhìn về phía trước không
hề chớp. Việc tình cờ bắt gặp này khiến cho không khí trong xe càng thêm bối rối vài phần, không chỉ là bối rối, mà còn có cả chút màu sắc hường phấn mờ ám mà họ không thể nào làm ngơ.
Kết quả, hai người vốn đã ít lời thì suốt dọc đường đi còn lại đều trở nên lặng lẽ, cho tới tận khi họ tới địa điểm cuối cùng.
Quý Thành Dương nhìn những tòa nhà ký túc xá nằm trong bóng đêm, vì đang là kỳ nghỉ đông, nên những cánh cửa có sáng đèn không nhiều. Khi Kỷ Ức mở
khóa đai an toàn thì nghe thấy anh hỏi: “Tầng mà em ở có nhiều người ở
lại trường không?”
“Cũng không nhiều lắm.”
Qua cửa kính xe cũng có thể nhìn thấy những cơn gió bên ngoài đang điên cuồng phát tác.
Chỉ nhìn thôi cũng đã đủ cảm thấy lạnh rồi.
Anh nghiêng đầu nhìn chiếc áo lông vũ của cô, chiếc áo này trông có vẻ quá
mỏng manh, dường như không cản được gió mấy. Hơn nữa, lần trước và cả
lần trước nữa họ gặp nhau, cô hình như cũng chỉ mặc chiếc áo này, không
biết cô có còn cái áo nào dày hơn không. Anh đang nghĩ thế thì Kỷ Ức đã
nói: “Em về đây, kì nghỉ đông có ít người nên dì trông kí túc xá đóng
cửa sớm.”
Thực ra bây giờ mới chín giờ, còn lâu mới đến giờ đóng cửa của kí túc xá.
“Anh có một chuyện, muốn hỏi ý kiến của em.” Anh bỗng nói.
Kỷ Ức ngơ ngác nhìn anh.
Anh muốn nói gì đây?
Cả buổi tối họ chẳng hề có chủ đề nào nghiêm túc, thế mà đến lúc này khi
sắp chia tay thì ánh lại mở lời. Kỷ Ức bất giác né tránh ánh mắt anh,
hơi thở của cô cũng trở nên chậm chạp, cô chỉ sợ rằng những lời anh nói
tiếp theo đây có liên quan đến mấy năm ấy. Nhưng sâu trong tiềm thức. cô cũng muốn nghe anh nói, nghe anh kể rằng anh đã ở đâu, đã làm gì trong
bốn năm qua, tại soa anh lại muốn chia tay với cô.
“Lần này sau
khi về nước, anh có lẽ sẽ không làm phóng viên ngoại trú nữa.” Quý Thành Dương nói, “Trước mắt có một vài công việc đang được anh cân nhắc, một
là chủ quản Trung tâm Chương trình hải ngoại ở Đài truyền hình, một là
sang tòa soạn Hoàn Cầu…”
Anh nói tiếp, toàn là những nơi mà cô biết và những vị trí công việc mà cô hiểu.
“Anh vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng.” Anh đưa ra tổng kết cuối cùng cho lời mình nói, “Em có ý kiến gì không?”
“Em ư?” Kỷ Ức sững sờ, “Em không biết.”
Cô chỉ là một nghiên cứu sinh còn chưa tốt nghiệp, tuy rằng cô nghe hiểu
những cái tên chức danh này, nhưng sự khác biệt giữa chúng, những việc
phải làm và những được mất của mỗi công việc thì cô chẳng hề hay biết.
“Em không hiểu lắm, chắc chắn là không thể hiểu rõ bằng anh được.” Giọng cô hơi cay đắng, và cả sự căng thẳng không rõ lý do, “Chuyện quan trọng
thế này anh đừng hỏi em.”
“Không hiểu cũng không sao, em có thể nói cho anh nghe suy nghĩ của em bất kỳ lúc nào.”
Quý Thành Dương nhìn cô.
Nhiệt độ trong xe rất ấm áp, khiến cho gương mặt cô thoáng ửng đỏ.
Người trước mặt đang ở ngay trong tầm tay với.
Đây là người đã từng thuộc về, đã từng đánh mất, và cũng từng cho rằng không còn cơ hội để giành được.
Trong xe bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, không hề có dấu hiệu báo trước. Kỷ Ức
vẫn muốn nói gì đó, miệng cô hơi hé mở, nhưng cô không hề phát ra một âm thanh nào. Có một thứ gì đó điên cuồng vươn ra từ tân sâu trong đáy
lòng, chậm rãi lan rộng và quấn chặt lấy trái tim cô.
Cứ như thể bàn tay anh sẽ đưa lên bất cứ lúc nào và chạm vào cô.
Nhưng cũng như thể, tất cả đều chỉ là mong muốn một phía của cô.
“Anh đưa em đến trước kí túc xá.” Giọng nói của Quý Thành Dương hơi trầm thấp.
“Ừm.” Cô gật đầu, nhìn anh gỡ bỏ đai an toàn, xuống xe, rồi cô nhìn cánh cửa
xe đóng lại. Mãi cho tới khi, cô nhìn anh đứng trong gió qua cửa kính
xe, thấy thân hình anh gần như hòa lẫn vào bóng đêm mới chợt giật mình
sực tỉnh, sau đó vội vã xuống xe.
Khi về đến kí túc xá, hai người bạn ở ngoại tỉnh đang thu dọn hành lý, đồng thời xếp đầy những đặc sản
quê nhà lên kín bàn học của mỗi người. “Kỳ nghỉ đông năm nay khéo
thật!”, một người than trách, “Hôm nay là Tết Nguyên tiêu, mai đã phải
về trường để điểm danh rồi! Khổ thân đám ngoại tỉnh bọn mình, chưa kịp
ăn Tết Nguyên tiêu cùng gia đình đã phải vội vã đến trường!”
Bạn
cùng kí túc xá nhìn thấy Kỷ Ức đi vào, trong tay xách theo điểm tâm mà
Quý Thành Dương đặc biệt chuẩn bị cho cô làm đồ ăn đêm lúc ăn tối khi
nãy, liền hỏi han rất tự nhiên: “Vừa về nhà đấy à?” Kỷ Ức đáp qua loa
rồi chia mấy hộp đồ điểm tâm cho hai người kia ăn cùng. Chưa ăn được mấy miếng thì một người chợt nghĩ ra một chuyện: “À phải rồi, Kỷ Ức này,
lúc nãy khi vừa về đến trường, tớ gặp cô Triệu đấy, cô bảo ngày mai sau
khi điểm danh, cậu đến văn phòng gặp cô.” Dứt lời liền phỏng đoán, “Có
phải là chuyện liên quan đến công việc không?”
Cô lấy làm lạ: “Tớ đã tìm được công việc từ lâu rồi mà, sắp kí hợp đồng chính thức nữa.”
“Chắc chắn là công việc tốt hơn của cậu bây giờ.” Bạn cùng kí túc xá nói
tiếp, “Thông thường những nghiên cứu sinh tốt nghiệp trường mình kiểu gì cũng sẽ làm ở Bộ Ngoại giao này, ngân hàng này, cậu tìm việc hơi lệch,
sao lại đi làm phóng viên thế?”
Sao bỗng nhiên cô lại muốn làm phóng viên nhỉ?
Câu hỏi này, ngày hôm sau khi cô giáo Triệu gặp cô cũng hỏi. Nội dung nói
chuyện quả nhiên có liên quan đến công việc: “Cô đã xem bảng thành tíc
thi công chức của Bộ Ngoại giao rồi, có hơn ba trăm người qua điểm chuẩn thi Viết tiếng Anh, cô nhớ năm nay họ dự định tuyển tám mươi hai người, tỉ lệ một chọi bốn, em thấy mình có chắc chắn với vòng phỏng vấn
không?”
Cô sững sờ: “Em sắp kí hợp đồng chính thức với tòa soạn báo rồi, chắc em không đi phỏng vấn nữa đâu ạ.”
Ban đầu cô tham gia thi công chức cũng chỉ để chuẩn bị, dù sao chuyện công
việc khi ấy vẫn chưa được quyết định chính thức, các bạn cùng lớp tham
gia thi công chức nhà nước cũng đều có suy nghĩ này.
Cô hiểu rất rõ rằng có một số công việc cần phải có bối cảnh gia đình.
Trong trường vốn dĩ đã có rất nhiều học sinh có bố mẹ là quan chức ngoại
giao. Bất kể là gia cảnh hay giáo dục trong gia đình, thành tích đều nổi bật hơn cô rất nhiều.
Cô giáo còn nói thêm vài câu nữa, đại ý là thời buổi bây giờ, công chức nhà nước vẫn phù hợp với nữ giới nhất, hơn nữa các sinh viên Học viện Ngoại giao có tỉ lệ được nhận cao hơn các
trường khác nhiều.
Cô giáo cực kì nhiệt tình, thậm chí còn nói đến cả việc nhà trường đúng ra giới thiệu.
“Hơn nữa em có rất nhiều đàn anh đàn chị, hoặc các sinh viên chính quy đều
làm ở đó, lúc làm việc môi trường sẽ tốt hơn nhiều.” Cô giáo cười, “Còn
truyền thông tin tức thì vẫn nhiều sinh viên Đại học Nhân dân, Đại học
Truyền thông hơn. Mỗi trường đều có một lĩnh vực nghề nghiệp khác nhau.
Em cứ suy nghĩ cho kĩ, cô nghe nói người nhà em cũng rất ủng hộ việc em
vào làm ở Bộ Ngoại giao.”
Trước khi cô ra về, cô giáo đã nói những lời cuối cùng như vậy.
Những lời này từ đầu đến cuối cô không thể nào gạt ra nổi khỏi đầu mình.
Buổi chiều, cô và Quý Noãn Noãn hẹn giờ gặp nhau. Mấy ngày Tết cô ở lại An
Huy, nhưng đến khi cô về thì Quý Noãn Noãn lại đi Tứ Xuyên, hai người họ lệch thời gian với nhau rất lâu, cuối cùng cũng có thời gian rảnh cùng
nhau sau Tết Nguyên tiêu.
Cô vốn định hẹn gặp Noãn Noãn ở một trung tâm mua sắm nào đó, nhưng Noãn Noãn kiên quyết đến tìm cô.
Khi xe của Quý Noãn Noãn dừng trước khu kí túc xá, cô bạn nước mắt nước mũi đầm đìa lao vào tặng cô một cái ôm kéo dài một phút rưỡi, sau đó cúi
đầu dùng tay để kiểm tra chiều cao của cô rồi mỉm cười trong nước mắt:
“Sao cậu vẫn thấp thế này, lần sau gặp cậu tớ không đi giày cao gót nữa, tớ bỗng nhiên có cảm giác muốn được che chở, tớ đi giày cao gót thì 1m8 cơ, còn cậu…” Noãn Noãn nhìn xuống đôi giày thể thao của cô: “Có được
1m6 không?”
Đôi mắt Kỷ Ức vừa đỏ hoe vì cái ôm của cô bạn thì giờ cô lập tức đẩy bạn ra, tức đến mức phải bật cười: “Sao vừa mới gặp đã
chê tớ thấp thế, tớ có định lấy cậu đâu?”
“Cậu không được gả cho
tớ thì vẫn có khả năng được gả cho người nhà tớ mà!” Đôi mắt to tròn đen láy của Quý Noãn Noãn không nỡ rời khỏi cô, mà cứ tiếp tục nhìn cô cảm
thán: “Chỉ thương cho gen quá tốt của nhà tớ thôi!”
Cô biết Quý Noãn Noãn ám chỉ điều gì, nhưng cô né tránh và hỏi bạn muốn đi đâu.
“Cứ đưa đồ lên trên đã rồi tính tiếp!” Quý Noãn Noãn mở cốp xe, “Cho cậu
biết nhé, để không bị làm phiền nên tớ mới không cho người khác đưa mình tới đây, thế nên hai chúng ta chẳng có ai giúp đỡ đâu, đành phải làm
khổ sai thôi.”
Cốp xe sau bị nhét kín những đồ.
Từ đồ uống đến hoa quả thậm chí có cả sản phẩm dinh dưỡng được đóng gói thành những hộp quà.
Kỷ Ức bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc: “… Sao cậu mang nhiều đồ thế? Không ăn hết được lại hỏng.”
“Có nhiều đâu, dù sao kí túc xá của cậu cũng nhiều người, cứ coi như tặng
quà lấy lòng họ cũng được!” Quý Noãn Noãn vừa nói vừa cởi bỏ chiếc áo
khoác dạ màu vàng nghệ ra rồi xắn tay áo lên, bắt đầu thúc giục cô
chuyển đồ.
Hai người họ vì đống đồ ăn ngập tràn một cốp xe này
mà phải leo lên leo xuống năm sáu lần, cũng may trong phòng kí túc còn
có hai người khác đã chạy xuống giúp đỡ do lời chào hỏi đầy nhiệt tình
của Quý Noãn Noãn thì mới chuyển được hết đồ lên. Khi Quý Noãn Noãn vào
trong xe và ngồi lên ghế lái, thì cô bạn đã chẳng còn sức để giơ cánh
tay lên nữa: “Thất sách rồi, Tây Tây ạ… Bọn mình tìm chỗ nào gần đây
ngồi nghỉ một lát đi. Tớ gọi người đến lái xe đưa tớ về nhà.”
Kỷ Ức đồng ý, chẳng hề có ý phản đối nào.
“Hay là, bọn mình luân phiên lái cũng được.”
“Hả? Tớ không biết lái xe đâu!”
“Sao vẫn chưa học thế?” Quý Noãn Noãn nhìn cô đầy quái lạ, “Tiết kiệm biết bao nhiêu!”
“Học lái xe đắt lắm, tớ vẫn tiết kiệm tiền thực tập để sau này trả tiền thuê phòng khi đi làm.” Cô cúi xuống cài dây an toàn, “Bao giờ có tiền thì
học sau cũng được.” Noãn Noãn không đáp mà chỉ nhìn cô, sau đó đưa tay
sang chỉnh lại mái tóc hơi rối, động tác này giống hệt với khi họ còn
nhỏ: “Tóc cậu bị thổi rối tung rồi, chẳng đẹp nữa!”
Quý Noãn Noãn quá hiểu cô, có hai vấn đề mà cô bạn không bao giờ chủ động hỏi: một là chuyện giữa cô và người nhà, chuyện thứ hai là tình hình của cô và Quý
Thành Dương gần đây.
Chủ đề nói chuyện của hai người họ phần
nhiều là về Quý Noãn Noãn, thậm chí còn nhắc đến cả Triệu Tiểu Dĩnh.
Việc học hành, tình cảm của Quý Noãn Noãn đều nằm trong dự đoán của Kỷ
Ức, còn Triệu Tiểu Dĩnh thì hoàn toàn khiến cô bất ngờ. Triệu Tiểu Dĩnh
sau khi tốt nghiệp ở Nam Kinh, vì không tìm được công việc nào lý tưởng
nên bỗng nhiên quyết định vùi đầu tự học tiếng Đức ở nhà, một cô gái vốn chẳng bao giờ có chủ kiến, nay lại hạ quyết tâm, sau khi học được một
năm rưỡi thì cô bạn đã thành công xin được đi Đức học.
“Lúc tớ
nghe mẹ kể tớ cũng giạt cả mình, con bé này có nghị lực quá!” Quý Noãn
Noãn nói đến đây, lần đầu tiên thể hiện sự khâm phục chân thành nhất đối với Triệu Tiểu Dĩnh, “Điều đáng khâm phục nhất là, lần này không phải
mẹ cậu ấy mà là chính cậu ấy đến tìm bố để vay tiền. Tớ nhớ hồi nhỏ, mỗi lần cậu ấy và mẹ nhắc đến người cha nhẫn tâm kia đều nghiến răng nghiến lợi. Quả nhiên là, vĩnh viễn chỉ có cuộc sống hiện thực mới có thể thật sự thay đổi con người.”
“Thật tốt” Kỷ Ức cảm thán thật lòng.
Ngày hôm sau, Kỷ Ức nhận được điện thoại của cô giáo Triệu thuyết phục cô đi phỏng vấn.
Khi Kỷ Ức nhận điện thoại, cô đang tìm đồ trong phòng tư liệu của tòa soạn, nhưng khi cuộc gọi kết thúc thì cô cứ như đã mất ký ức và quên mất mình đang cần tìm thứ gì. Cô đứng bên cạnh giá sách màu đỏ sậm, quay lưng
vào cửa sổ, sau khi nghĩ một hồi, cô quyết định hỏi Quý Thành Dương xem
chuyện này liệu có liên quan gì đến anh không.
Khi gọi cho anh, cô không biết phải vòng vo thế nào nên cứ hỏi thẳng luôn.
Quý Thành Dương cũng không phải là người thích vòng vo nên anh cho cô một
câu trả lời đầy chắc chắn: “Những chuyện anh có thể làm được thì không
nhiều, đợi sau này khi em thực sự bước chân vào xã hội thì những việc
anh có thể giúp được em sẽ càng ít. Lần này anh chỉ hy vọng em có thêm
một lựa chọn trong con đường tựu nghiệp. Hơn nữa Tây Tây ạ,” Quý Thành
Dương nói với cô, “tất cả đều là những thứ em xứng đáng được nhận. Em tự mình đi thi công chức, em cũng tự mình thi vào một trường trực thuộc Bộ Ngoại giao là Học viện Ngoại giao, em đã đi trên con đường này rất
tốt.”
Anh đang nói với cô rằng, cô xứng đáng được tự hào.
Kỷ Ức hiểu lời anh nói.
Hơn nữa cô cũng hiểu rằng, nếu so sánh hai công việc thì bên nào sẽ đảm bảo hơn và thích hợp với tình hình hiện tại của mình hơn. Thế nhưng cô vẫn
cố chấp kiên trì suy nghĩ từ nhỏ đến lớn của mình: “Nhưng, em thật sự
muốn làm phóng viên.”
Anh bất ngờ yên lặng, mãi một hồi lâu sau mới trả lời cô: “Chọn thứ mà em muốn.”
Cuộc nói chuyện của họ kết thúc như thế.
Nhưng không ai nói tạm biệt trước.
Cô cứ ngỡ rằng Quý Thành Dương sẽ cúp máy thì anh chợt hỏi: “Em đang ở tòa soạn hay ở trường?”
“Tòa soạn.”
“Được, sau khi công việc kết thúc, đợi anh đến đón em!”