1 Cm Ánh Dương

Chương 22: Hai cực của sinh mạng


Đọc truyện 1 Cm Ánh Dương – Chương 22: Hai cực của sinh mạng

Năm 2002 xảy ra những thiên tai không thể nào tránh khỏi, năm 2003 đầy những thảm họa chiến
tranh, cô cứ ngỡ chỉ cần những chuyện này qua đi là sẽ ổn, nào ngờ năm
2004 mới là năm khiến cô không muốn nhớ đến nhất.

Năm ấy, cô cứ luôn nghĩ đến bộ phim nước ngoài mà cô lén lút xem chỉ vì Quý Thành Dương đã xem đi xem lại hai lần.

Cô nhớ mãi đoạn đối thoại giữa Mathilda và Léon trong cảnh mở đầu phim.

Mathilda hỏi Léon rằng: “Cuộc đời này khốn khổ, hay là chỉ cần lớn lên là sẽ ổn?”

Léon rất bình thản đáp: “Vẫn luôn là như thế.”

Khi Kỷ Ức nhận được điện thoại từ một người bạn học trong lớp Thực nghiệm
để sắp xếp họp lớp trong kì nghỉ đông, thì tâm trạng suy sụp vì email
quá ngắn ngủi của Quý Thành Dương lập tức rơi xuống vực thẳm. Cô không
dám tin những gì mình vừa nghe trong điện thoại: Lớp trưởng Từ Thanh bị
phát hiện mắc phải ung thư phổi giai đoạn cuối, cậu bạn học gọi báo cho
cô thời gian để mọi người cùng đi thăm, nhân tiện hỏi: “Cậu có liên lạc
được với Quý Noãn Noãn không?” Kỷ Ức nói, Quý Noãn Noãn đang ở Anh,
không thể về được, cậu bạn khẽ thở dài, sau đó cúp máy.

Đây là lần đầu tiên cô phải đối mặt với chuyện bỗng nhiên một người bạn của mình có tin dữ.

Kỷ Ức suy nghĩ rất lâu mà không biết phải nói với Quý Noãn Noãn như thế
nào, dù sao cũng là mối tình đầu, tuy không còn yêu nữa, nhưng vẫn là
bạn tốt. Người đã giữ gìn khoảng thời thanh xuân niên thiếu tuyệt đẹp
nhất giờ đã đi đến giai đoạn cuối của cuộc đời, cô sợ Quý Noãn Noãn sẽ
không thể chịu nổi, nên tạm thời chưa nói.

Ngày hẹn được thay đổi rất nhiều lần, cuối cùng lại tình cờ sắp xếp vào Mười bốn tháng Hai,
ngày Lễ tình nhân. Ngày hôm ấy đâu đâu cũng ngập tràn không khí
Valentine, nhưng hai mươi mấy người bạn học lúc gặp nhau đều rất lặng
lẽ, có bạn thấy tinh thần mọi người đều rất sa sút, chán nản liền mua
một gói kẹo để chia nhau ăn. Kỷ Ức được ném cho một viên kẹo sô cô la
hình trái tim. Bạn tổ chức bỏ ra một trăm tệ, đặt xuống bàn, mọi người
cũng lần lượt tự giác rút tiền ra thành một xập, sau đó họ chuyển hai
lần xe buýt để đến nhà của lớp trưởng.

Đây là lần đầu tiên cô đến nhà lớp trưởng, ngày xưa khi cậu ấy và Noãn Noãn yêu nhau, Noãn Noãn
cũng chưa từng đến nhà cậu. Mọi người đều biết rằng đó là một thôn trong khu ngoại thành của Bắc Kinh, nhưng đến nơi mới thấy, quả thật đó là
thôn.

Mùa đông, bốn bề đều hoang vu hiu quạnh trong màu nâu u ám.

Chị gái của lớp trưởng khi đón mọi người vào nhà vẫn nỗ lực mỉm cười, vì là Tết, nên trong nhà vẫn còn hạt hướng dương và hạt dưa đỏ, chị mang hết
ra đặt xuống bàn. Kỷ Ức không dám đi trước, cô đợi mọi người vào nhà gần hết rồi mới chầm chậm bước vào.

Nhà ở nông thôn đều rất rộng, hai mươi mấy người vừa ngồi vừa đứng cũng đủ để thể hiện sự rộng rãi của căn nhà.

Trong giây phút cô bước vào nhà, lớp trưởng đang đứng dậy, cậu bạn nở nụ cười vẫn rạng rỡ tươi sáng: “Đúng thật là, sao mọi người lại đến đây cả thế, cậu dạo này thế nào? Năm nay thi được chứ hả?” Lớp trưởng ngay từ hồi
cấp ba đã là một người có vẻ rất chín chắn đứng đắn, sau khi đi học ở
trường quân đội, cậu nói chuyện càng thêm mạnh mẽ hào sảng, các cậu bạn
nam đề trò chuyện với cậu.

Nói chuyện gì ư? Trời Nam biển Bắc,
đặc biệt là những người đi học ở tỉnh ngoài đều nói không ngừng nghỉ,
chỉ toàn chọn những chuyện thú vị để kể.

Lớp trưởng mỉm cười lắng nghe, ngoài sắc mặt có vẻ không tốt ra thì chẳng hề giống với một người bị ung thư giai đoạn cuối.

Đến cuối cùng có rất nhiều cô bạn không kiềm chế được nước mắt, nên phải
vén rèm đi ra ngoài sân, không đành lòng, thật sự không dành lòng.

Rất nhiều hồi ức ồ ạt quay về.

Cậu bạn tổ chức cho mọi người đến thăm liền rút số tiền đã quyên góp ra,
định đưa cho lớp trưởng, nhưng lớp trưởng đứng bật dậy từ chối: “Chỗ
tiền này tớ không thể nhận được, lần này bị bệnh tớ không tốn tiền, toàn bộ đều do trường quân đội chi trả, nên thật sự không cần đến tiền của
các cậu đâu.” Lớp trưởng từ chối, chị gái cậu cũng giúp cậu từ chối,
cuối cùng cậu bạn kia cuống liền nhét tiền vào trong tay lớp trưởng:
“Đưa cho cậu thì cậu cứ cầm đi.”

Mắt Kỷ Ức cay cay, cô lặng lẽ nghiêng người quay đi.

Mãi một lúc sau mới dồn được nước mắt ngược vào trong. Mọi người đều đang
từ biệt, người thì bắt tay, người thì nói tạm biệt. Cô đợi mọi người ra
gần hết mới bước tới, tay cô nhét trong túi áo, có hơi căng thẳng.

Là sự căng thẳng như đang nói lời từ biệt cuối cùng.


Trong tay cô chính là viên kẹo sô cô la mà các bạn đưa cho trước khi đến đây, cô không hiểu tại sao lại lôi nó ra, đặt vào tay Từ Thanh: “Hôm nay là
Lễ tình nhân đấy!” Cô ngước lên, trong mắt ngập nước mắt, tầm nhìn cũng
mơ hồ không rõ ràng, “Vừa hay có kẹo sô cô la, nếu không có ai tặng cậu
thì để tớ bù cho cậu!”

Lớp trưởng cúi đầu, nhìn viên kẹo sô cô la, cũng mỉm cười: “Cảm ơn nhé, Tây Tây.”

Lúm đồng tiền trên má Từ Thanh không rõ như trước nữa vì gầy ốm, nhưng vẫn có thể loáng thoáng trông thấy.

Kỷ Ức cảm thấy giọng nói của cô đã hơi run lên nên liền bước tới, ôm lấy
cậu: “Nghỉ ngơi dưỡng bệnh đi nhé, lần sau tớ sẽ lại đến thăm cậu!”

Cô cảm thấy cậu bạn cũng ôm lấy cô, “Được!”

Chớp mắt, nước mắt liền rơi xuống.

Cậu là người nghiêm túc vươn lên nhất thời học sinh, Kỷ Ức vẫn còn nhớ, ấn
tượng đối với cậu hồi năm lớp mười khi đi tập quân sự là tư thế rất
nghiêm chỉnh, lúc yêu Noãn Noãn thì trong sáng chung tình vô cùng, buổi
sáng sau nụ hôn đầu, cậu còn mua quà tặng cho Noãn Noãn làm kỷ niệm. Cô
còn nhớ, Noãn Noãn không chỉ là mối tình đầu, mà còn là bạn gái duy nhất của cậu…

Cô vẫn nhớ, lần họp lớp trước, lớp trưởng còn khuyên mọi người đùng hút thuốc.

Ấy vậy mà cậu lại là người mắc phải bệnh ung thư phổi, bỗng nhiên đã đến giai đoạn cuối?

Kỷ Ức vội vã cúi đầu xuống, nỗ lực ngăn nước mắt, vờ như đang cười để nói rằng: “Tớ về đây!”

Dứt lời cô cứ thế quay người vội vã đi khỏi mà không dám ngẩng lên.

Hôm ấy sau khi về ký túc xá, Kỷ Ức khóc rất lâu, cô vẫn luôn nghĩ rằng
người tốt sẽ có kết cục tốt đẹp, thế nhưng chính người lương thiện nhất, thích giúp đỡ người khác nhất, tin tưởng cuộc sống tươi đẹp nhất bên
cạnh cô lại có một kết cục như thế này. Cô khóc đến mức mắt sưng vù, nằm gục xuống bàn, viết một email rất dài cho Quý Thành Dương, nêu lên câu
hỏi của mình:

Hôm nay em đi thăm một người bạn học cũ, cậu ấy là
người con trai nghiêm túc, đứng đắn nhất mà em từng gặp ngoài anh. Năm
ngoái buổi họp lớp của bọn em cũng do cậu ấy tổ chức. Hôm đó, cậu ấy còn khuyên rất nhiều người đừng hút thuốc, hại cho sức khỏe. Thế nhưng sau
đó không lâu cậu ấy lại bị phát hiện ra đã mắc ung thư phổi giai đoạn
cuối. Một người không hút thuốc, sinh hoạt lại khỏe mạnh điều độ như thế vì sao lại mắc phải bệnh ung thư phổi cơ chứ?

Ngày xưa thành
tích của cậu ấy rất tốt, cậu ấy muốn tiết kiệm tiền cho gia đình nên vào học trường quân đội, em vẫn nhớ lúc ký lưu bút cho cậu ấy còn chúc cậu
ấy sau khi tốt nghiệp sẽ có cơ hội về Đại học Bắc Kinh học thạc sĩ và
phát triển thăng tiến sau này. Em cũng chẳng biết mình rốt cuộc đang
muốn nói gì, em chỉ cảm thấy rất buồn, tại sao một người tốt như thế đã
phải đi đến những bước cuối cùng của cuộc đời? Tại sao ông trời không
thể công bằng hơn một chút, để những người xấu thì đoản mệnh, còn những
người tốt đều sống lâu?

Anh biết không, lúc em đến thăm cậu ấy, cậu ấy vẫn rất lạc quan, cứ như thể sắp khỏi bệnh đến nơi…

Bây giờ anh đang ở đâu? Tại sao anh báo bình an với tất cả mọi người, nhưng lại không trả lời em?

Có phải anh đã không còn yêu em nữa không? Hay là anh thấy em có điểm nào
chưa tốt? Em gửi nhiều mail cho anh quá khiến anh thấy phiền phức ư? Cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng xin anh hãy trả lời em.

Yêu anh,

Tây Tây.

Cô nhìn hòm thư trống không chỉ có một loạt những email trả lời tự động mà chợt cảm thấy, Quý Thành Dương cũng cách cô thật xa xôi.

Xa đến mức chẳng còn liên lạc nữa.

Tận sâu trong đáy lòng có một nỗi sợ hãi ẩn giấu, đến mức nảy sinh ra những suy đoán đáng sợ rằng anh đã thật sự gặp chuyện bất trắc, thậm chí sau
khi gọi cho Noãn Noãn cô vẫn không an tâm, lần đầu tiên cô chủ động làm
phiền bạn bè của anh. Tất cả bạn bè của Quý Thành Dương, ngoài cô phát
thanh viên kia, đều không biết về mỗi quan hệ giữa họ, thế nên khi Kỷ Ức liên lạc với Vương Hạo Nhiên cũng tỏ ra không mấy bận tâm. Đầu tiên cô
trò chuyện lung tung với Vương Hạo Nhiên, cuối cùng mới hỏi rằng: Dạo
này chú út Quý đang bận chuyện gì thế?

Vương Hạo Nhiên trả lời
rằng: Quý Thành Dương? Đang ở Iraq, mấy ngày trước còn gửi email cho
anh, bảo rằng cậu ta không định về nước nữa, nhờ anh giúp chăm sóc cho
em và cháu gái cậu ta. Đợi bao giờ anh về anh em mình đi ăn, anh sẽ kể
cụ thể cho em nghe.

Cô đọc đi đọc lại tin nhắn của Vương Hạo Nhiên ba lần, chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm.


Anh định không về nước nữa ư?

Tại sao bỗng nhiên anh lại có suy nghĩ như thế này? Tại sao anh chưa bao
giờ nói cho cô hay? Thế sau này thì sao? Sau này phải làm sao?

Trong thoáng chốc, Kỷ Ức cảm thấy trời như sắp sụp xuống, lần đầu tiên cô có
cảm giác này là lúc ở bệnh viện, nhìn thấy đôi mắt Quý Thành Dương bị
quấn băng trắng. Cảm giác ấy cực kì đáng sợ, cứ như cô bỗng chốc bị đợt
sóng dữ dội xô tới dìm xuống tận biển sâu, hoàn toàn ngộp thở,không thể
cử động, cơ thể cũng mất đi trọng lượng.

Cô không dám tin, gặng hỏi: Chú ấy nói không về nước nữa ư?

Vương Hạo Nhiên: Cậu ta nói vậy đấy.

Kỷ Ức không hỏi gì thêm, cô không tin.

Tuy lúc viết thư cho Quý Thành Dương cô cũng sẽ gặng hỏi rằng, có phải anh
cảm thấy cô gửi email cho anh quá tình cảm, quá nhiều tâm tư thiếu nữ
khiến anh cảm thấy phiền phức không. Nhưng cô không tin rằng Quý Thành
Dương lại là một người không có trách nhiệm. Anh là lý tưởng từ nhỏ đến
lớn của cô, là mục tiêu cô luôn nỗ lực phấn đấu, là người mà cô muốn trở thành.

Học kì hai năm thứ hai, cuộc sống của cô ngày càng trở
nên đơn giản, chỉ có học và gửi thư cho Quý Thành Dương, sau đó liên tục gọi điện cho Noãn Noãn để xác nhận việc Quý Thành Dương vẫn bình an.
Càng ngày cô càng khủng hoảng, nảy sinh những suy đoán rất đáng sợ rằng, liệu có phải Quý Thành Dương đã xảy ra chuyện gì hay không, những email báo bình an kia cũng chỉ là một thiết lập trả lời tự động để vỗ về mọi
người mà thôi.

Noãn Noãn nghe thấy cô nói thế liền cười: “Tớ đã
bảo rồi, trước khi yêu cậu, chú út của tớ vốn đã như thế, nửa năm, thậm
chí cả năm cũng chẳng có tin tức gì. Nếu có thì cũng chỉ là một email
ngắn gọn gửi cho bố tớ mà thôi, đúng bốn chữ: ‘Bình an, đừng lo.’ Nhà tớ đã quen với chuyện này rồi… Hơn nửa cậu cũng chẳng phải đã nghe cái anh Vương Hạo Nhiên ấy nói là không có vấn đề gì rồi sao? Tây Tây, đừng
hoảng, không sao đâu, biết đâu ngày mai chú ấy lại xuất hiện trước mặt
cậu, quỳ xuống cầu hôn thì sao?”

Kỷ Ức nhìn đơn đăng ký trao đổi sinh viên và tinh thần rất bất định.

“Nhưng hình như ngày mai không được, cậu vẫn chưa đến tuổi kết hôn theo pháp luật!” Noãn Noãn lại cười.

Khi cô thu dọn hết mọi hành lý chuẩn bị đến Hồng Kông theo chương trình
trao đổi sinh viên một năm đã là giữa mùa hạ. Quý Thành Dương rời khỏi
Trung Quốc đã được mười bốn, mười lăm tháng. Cô về nhà chào mọi người
vừa hay gặp đúng lúc sinh nhật của cô bé em họ. Khi thím ba đưa cho cô
một miếng bánh sinh nhật liền hỏi xem cô có muốn ngủ lại nhà một đêm
không, bé em họ líu lo hỏi thím ba: “Chị này sẽ ở lại nhà chúng ta ạ?”
Thím ba thoáng bối rối, cúi đầu nói: “Đây là chị của con đấy, đây cũng
là nhà của chị ấy.”

Bé em họ không mấy khi gặp cô, nhưng lại thường xuyên gặp những anh chị em họ khác: “Chị Văn Văn mới là chị của con.”

Kỷ Ức cũng bối rối nên vội vã ăn hết miếng bánh.

Khi cô đẩy cửa vào phòng làm việc để chào ông nội, ông nội cũng chỉ ậm ừ đáp chứ không hề nhìn cô.

Cô rời khỏi nhà, trái tim đau đớn bức bối, cô nhớ đến rất nhiều chuyện mà
bản thân không muốn nhớ tới. Ngày xưa khi đăng ký nguyện vọng đại học cô cũng chỉ ghi đúng một trường một chuyên ngành, đến cô giáo cũng phải
giật mình, hỏi Kỷ Ức đã bàn bạc với người nhà chưa, nhưng cô chỉ ậm ừ
cho qua, từ đầu đến cuối chẳng ai hỏi gì về việc cô đăng ký nguyện vọng
đại học cả.

Đến lúc cô nhận được thông báo nhập học, người nhà mới biết cô đăng ký vào đâu.

Cô bước ra khỏi hành lang, nhìn ánh nắng chói chang giữa mùa hạ thiêu đốt
con đường xi măng màu xám trắng mà nhất thời không biết phải đi về đâu.
Đằng sau lưng có người nhảy xuống bậc cầu thang, tóm lấy vai cô: “Tây
Tây.”

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Tiểu Dĩnh đã hai năm không gặp mà nhất thời không kịp định thần.

“Chẳng mấy khi tớ từ Nam Kinh về đây, sao lại tình cờ gặp được cậu thế này!”
Triệu Tiểu Dĩnh đặc biệt vui vẻ: “Đến nhà tớ đi, mẹ tớ cả ngày hôm nay
đều không có nhà, mai mới về cơ, tớ sẽ làm món ngon cho cậu ăn!”

Cô cũng chẳng còn chỗ để đi, nên theo Triệu Tiểu Dĩnh về nhà.


Vẫn là dáng vẻ trong ký ức hồi nhỏ của Kỷ Ức, những bức tranh vẽ tay và
giải thưởng trên tường cùng những bức tranh thủ công vẫn được treo ở vị
trí cũ, bởi vì đã treo quá lâu nên các góc cạnh đều đã ố vàng. Triệu
Tiểu Dĩnh cầm bát bột, vừa ra sức nhào bột vừa cho thêm nước: “Mẹ tớ rất muốn ăn sủi cảo tớ làm, tớ chưa bao giờ ra sức thế này đâu, tớ nói cho
cậu biết nhé, tay nghề nhào bột của tớ khá lắm đấy, tờ nhào thêm một
chút nữa, cậu ăn sẽ thấy ngon hơn.”

Kỷ Ức bê ra một chiếc ghế con đến ngồi trước mặt Triệu Tiểu Dĩnh, nhìn bạn ra sức nhào cục bột ướt
đẫm nước mà bỗng cảm thấy như được quay lại thời nhỏ, khi cô vẫn còn là
một cô bé con rất ngoan ngoãn, rất đơn thuần. Cô lúc ấy yêu ông yêu bà
yêu bố yêu mẹ, bên cạnh có Quý Noãn Noãn, có Triệu Tiểu Dĩnh, đằng sau
khu nhà là trường tiểu học, cách trường tiểu học khoảng mười bước về
phía bên trái là trường mầm non, còn trường cấp hai thì nằm ở phía còn
lại của trường tiểu học.

Cô chẳng hề hay biết gì về thế giới bên ngoài bức tường đại viện.

Chỉ biết rằng có một cung thiếu nhi, bên cạnh cung thiếu nhi có cửa hàng Trịnh Uyên Khiết.

Tối hôm ấy, cô ăn một đĩa sủi cảo nhân thìa là đầy ăm ắp mà Triệu Tiểu Dĩnh tự làm tự khen, khi trở về trường lại nhận được điện thoại của Vương
Hạo Nhiên. Vương Hạo Nhiên nói rằng anh sắp kết thúc đợt lưu diễn và về
nước, hỏi Kỷ Ức muốn đi ăn ở đâu. Kể từ khi Quý Thành Dương giao việc
chăm sóc Kỷ Ức lại cho anh, anh liền bắt đầu thực hiện trách nhiệm này,
thường xuyên liên lạc với Kỷ Ức, hỏi han tình hình học hành và cuộc sống của cô… Kỷ Ức không mấy bận tâm những chuyện này, đáp rằng ăn ở đâu
cũng được.

Kỷ Ức mở hòm thư, tiếp tục viết email cho Quý Thành Dương theo thói quen hằng ngày.

Lúc mới viết được một nửa thì cô bỗng nhận được một email mới.

Cô dừng phắt lại, nhìn hộp thư đến mà bỗng thấy muốn khóc, thế nhưng cô
vẫn nỗ lực kìm nén, đây là chuyện đặc biệt vui mừng, Kỷ Ức không được
khóc, đừng khóc, cuối cùng anh cũng viết thư cho mày rồi. Nhưng nhỡ đó
chỉ là thư rác hoặc quảng cáo thì sao…

Cô thấp thỏm mở hộp thư đến.

Là email của anh.

Tây Tây,

Thời gian qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh không biết phải bắt đầu từ đâu, mà cũng không cần phải nói rõ nữa.

Anh bắt đầu suy nghĩ lại về mối tình của chúng ta, tuy rất khó nói ra thành lời, nhưng anh nghĩ, chúng ta nên dành cho nhau một khoảng không gian
và thời gian để bắt đầu thích ứng với cuộc sống không có nhau.

Anh chuẩn bị sống ở đây lâu dài, không về nước nữa, hy vọng em có thể tiếp tục sống cuộc sống của mình.

Quý Thành Dương.

Tuần thứ hai sau khi Kỷ Ức đến Hồng Kông, cô nhận được một email gửi nhóm.

Tựa đề email là: Từ biệt lớp trưởng vĩnh viễn của chúng ta.

Email này cô không mở ra, bức thưu chưa đọc mang nỗi nhớ đối với cậu con trai lạc quan vui tươi ấy được đóng kín và lưu giữ ở nơi sâu nhất trong hòm
thư QQ, không xóa mà cũng không dám mở ra.

Mùa hè năm 2005.

Kỷ Ức kết thúc một năm trao đổi học sinh, trước khi về, cô cùng bạn bè
trong lớp đi chơi ở Tsim Sha Tsui, cả đám mười mấy người đều mặc áo
phông trắng với quần dài xanh, đeo ba lô. Vì các bạn đến từ nhiều nước
khác nhau nên mọi người đều dùng tiếng Anh để trò chuyện giao lưu. Khi
Kỷ Ức đến bến tàu, cô trông thấy xe bán kem nên mua một hộp.

Ánh nắng gay gắt, cô ngồi dưới bóng râm trên con đường bên bờ sông.

Cô xúc miếng kem màu da cam bỏ vào miệng, vẫn còn một năm nữa, một năm nữa là cô sẽ tốt nghiệp đại học.

Chuông điện thoại của cô réo vang, nhưng cô lười nghe.

Mãi cho tới khi người đi đến gọi sau lưng cô, thấy cô đang cúi đầu xúc từng thìa kem, tốc độ ăn có vẻ rất chậm, cô ngậm trong miệng để xua đi cơn
nóng.

“Tây Tây.”

Cô giật bắn mình, quay đầu lại.

Vương Hạo Nhiên cầm điện thoại trong tay nghịch, nhìn cô đầy bất lực: “Anh đã nói rằng sẽ gọi cho em vào giờ này. Sao em không nghe máy?”

Kỷ Ức dĩ nhiên là quên béng chuyện “đã nói” này, nên cười cười đầy ngại ngần: “Nóng quá, em phơi nắng đến hồ đồ rồi!”

Vương Hạo Nhiên cũng đang ở Hồng Kông, biết cô sắp về Bắc Kinh nên hẹn thời gian, định dẫn cô đi chơi Hồng Kông.

Thực ra cũng chẳng có chỗ nào để chơi, Kỷ Ức nghĩ một hồi rồi nói, đi xem cá heo và gấu trúc nhé. Vương Hạo Nhiên cũng hoàn toàn nghe theo lời của
Kỷ Ức, kể từ lần đầu tiên trông thấy cô bé ngồi ở ngoài ban công nhà
khóc, anh liền cảm thấy cô bé này khiến người khác phải thương yêu. Anh
bất giác nhớ mãi chuyện đó suốt bao năm qua, nhưng không dám tiếp cận cô bé, sợ khoảng cách tuổi tác sẽ làm cô bé này sợ hãi, cùng lắm anh cũng
chỉ dám nói với Quý Thành Dương về sự hấp dẫn của Lolita.

Kỷ Ức

nói qua với bạn bè rồi cùng Vương Hạo Nhiên gọi một chiếc taxi để đến
công viên Hải Dương. Trong suốt một năm sống ở đây, cô chưa từng lặp lại chuyến hành trình này, chuyến hành trình cùng với Quý Thành Dương năm
ấy. Khi họ đi cáp treo lên đến đỉnh núi thì đã gần mười hai giờ, vừa kịp thời gian biểu diễn của cá heo.

Kỷ Ức dựa vào kỷ niệm lần trước
để dẫn Vương Hạo Nhiên chạy đến kịp giờ biểu diễn, chạy mãi chạy mãi cô
liền quên mất người ở đằng sau. Khi cô vừa thở dốc vừa đứng ở nơi cao
nhất trên khán đài , cũng là lúc cá heo nhảy ra khỏi mặt nước theo tiếng nhạc cao trào. Từ ghế khán giả dậy lên những tiếng hoan hô đầy vui vẻ.

Cô nhìn cá heo không chớp mắt, ánh mắt cô cố gắng tìm kiếm nơi cô đã ngồi
cùng với Quý Thành Dương, đã qua rất lâu thế mà cô vẫn có thể nhận ra
ngay.

Nơi ấy, dưới ánh nắng chói chang, vẫn còn trống.

Không có ai.

Thậm chí cô vẫn còn nhớ khi ấy Quý Thành Dương nắm tay cô, trước vô vàn cặp
mắt, đi vào dưới ánh nắng chói chang đến mức không mở được mắt, và ngồi
xuống vị trí nóng bỏng do bị ánh mặt trời gay gắt thiêu đốt…

Khóe mắt cô cay cay, cực kỳ muốn khóc…

Hay là… đã khóc rồi?

Cô vuốt vuốt mặt, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt.

Tình cảm trong đáy lòng sâu sắc đến thế mà lại chẳng có ai hay biết, tất cả mọi thứ chỉ có riêng mình cô ghi nhớ.

Bỗng một chiếc mũ chụp xuống đầu cô, một cây kem đã được bóc vỏ bọc đưa đến
trước mặt. Vương Hạo Nhiên mua cho cô một chiếc mũ che nắng màu hồng rực in chữ OCEAN PARK kèm theo một cây kem để giải nhiệt, anh cười: “Chỗ
này nắng gắt quá, nếu không đội mũ em sẽ bị say nắng mất.”

Giây phút này, trước mắt cô hiện lên một hình dáng rất quen thuộc.

Cô đón lấy cái kem và cúi xuống ăn.

“Anh nghĩ ra một chuyện!” Vương Hạo Nhiên vừa ngắm cá heo vừa chầm chậm nói, có vẻ như tâm trạng đang rất tốt, “Quý Thành Dương kết hôn rồi, nghe
nói là hôn lễ trên chiến trường, lãng mạn thật đấy!”

Cô ngơ ngác ngẩng lên.

Nước mắt bỗng rơi xuống.

Ngực, cơ thể, thái dương, mắt, bỗng chốc nỗi đau lan khắp toàn thân, khiến cô không dám thở.

“Em sao thế?” Vương Hạo Nhiên vốn đang nhìn đồng hồ, thấy cô không đáp liền quay lại, thấy gương mặt cô ướt đẫm nước mắt, mắt cũng đỏ rực rất đáng
sợ. Anh hoảng hốt nắm lấy vai cô gặng hỏi: “Tây Tây, em sao thế?”

Từ căn nhà mà Quý Thành Dương từng ở phía bên kia đại dương, có một email
được gửi đi từ hòm thư của anh, email này được gửi đến một loạt địa chỉ
email chỉ định từ trước, nội dung rất đơn giản nhưng lại rõ ràng:

Đã kết hôn, đừng lo.

Quý Thành Dương.

Đến ngày hôm nay, chủ nhân của hòm thư này đã mất tích trên chiến trường được tròn hai năm.

Đã từng có ba người sống trong căn nhà này, ngoài phóng viên tài chính
kinh tế vẫn đang ở đây thì hai người phản chiến còn lại đều đã mất tích
trên chiến trường Iraq. Hai người họ đều tới Iraq với tư cách là phóng
viên được hẹn của một cơ quan truyền thông, nhưng sau nhiều lần bị từ
chối phỏng vấn, họ quyết định từ bỏ thân phận chính thức của mình và
dùng thân phận phóng viên tự do để thâm nhập vào trong lòng Iraq, vùng
ven Baghdad.

Kể từ đó, không có bất cứ tin tức gì.

Người
được ủy thác đã căn cứ vào những lời dặn dò trước khi đi của hai người
họ để tiếp tục ở lại đây giải quyết những chuyện sau này.

Chiến
tranh Iraq là cuộc chiến tranh không được thông qua cuộc họp Liên Hợp
Quốc, đây thực sự là một cuộc chiến phi pháp về mặt ý nghĩa.

Từ
khi nổ ra vào năm 2003 cho đến tháng Năm năm 2005, sau khi hai phóng
viên mang quốc tịch Iraq đã bị bắt giữ và giết hại bởi phần tử vũ trang
bất minh, thì số phóng viên tử vong tại đất nước này đã lên đến một trăm người. Đến tháng Tám năm 2005, con số phóng viên tử vong trong trận
chiến này đã vượt quá tổng số phóng viên tử vong tại chiến tranh Việt
Nam vào hai mươi năm trước.

Những người bạn thân yêu của tôi,

Tuy không ai ghi nhớ tên của các bạn.

Nhưng các bạn,

Là những vị vua không ngại chân chính.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.