Đọc truyện 1/2 Prince – Chương 72: Tiểu tiểu lam, phần hai
Tôi cảm thấy như thể
mình vừa bị sét đánh. Tôi biết cái tên ‘Tiểu Lam’ quá rõ. Thủa thiếu
thời tôi nghe cái tên này bao nhiêu lần, bởi mọi người đều gọi người ấy
như vậy. Người đó là mẹ tôi, Tiểu Lam.
Dáng hình đó chạy từ cổng
thành tới gần Tà Linh, chỉ khi đó tôi mới nhìn rõ diện mạo anh ta. Anh
ta là một yêu tinh có mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt màu rượu vang
sóng sánh, và một gương mặt cực kì xinh đẹp. Một chiếc vương miện trước
trán anh ta, bên hông đeo một thanh hắc đao… Trưởng làng nói đúng. Một
chàng trai xinh đẹp thế này nhất định sẽ bị các chị em đuổi tới mút mùa.
Một ánh mắt đầy cảm xúc và hồi tưởng hiện lên trên gương mặt xinh đẹp của yêu tinh, anh ta nói, “Đã lâu không gặp.”
“Phải.” Tà Linh nhìn chăm chăm yêu tinh như thể anh không bao giờ chán ngắm nhìn anh ta.
Hai yêu tinh thanh nhã đẹp trai nhìn nhau, tạo nên một cảnh tượng lãng mạn
tươi đẹp tới độ khiến cô gái nào nhìn tới cũng phải phun máu mũi tới
chết. Nhưng không hiểu sao, sâu thẳm trong lòng, tôi rất chắc chắn cảnh
sau đó không hề lãng mạn chút nào.
“Đồ đần lớn xác!” Yêu tinh
xinh đẹp đột nhiên bắt đầu bạo lực tẩn Tà Linh. Lạ lùng làm sao, góc độ
và lực đánh rất quen thuộc, rất giống cú đấm kiểu ‘tủ’ của nhà Long
Danh.
Thấy yêu tinh sắp xông tới Tà Linh dần cho anh một trận nhớ đời, Bất Tử Nam vội xông lên ngăn yêu tinh lại, khuyên lấy để, “Vương
Tử, đừng kích động quá, bình tĩnh lại đi.”
“Vương Tử?” Những
tiếng hô kinh ngạc này vang lên từ sau tôi, và khi tôi qua đầu lại thì
thấy Long Danh, Tinh Linh và Thập Tam Ác Ma đều đang nằm thẳng cẳng trên nền đất như tôi, kín đáo nhìn trộm tình hình xảy ra.
“Buông tôi
ra, Bất Tử Nam. Tôi PHẢI tẩn anh ta. Thằng cha này dám ra ngoài biến mất không nói lời nào, làm chúng tôi tưởng anh ta bị bắt cóc rồi cơ. Chúng
tôi lo muốn chết được, cuối cùng cha này lại chỉ gửi một thư viết vẻn
vẹn là đi du lịch vòng quanh thế giới! Làm tôi tức muốn chết!” Vương Tử
vừa nói, mắt vừa đỏ lên.
“Tiểu Lam, anh xin lỗi, anh chỉ…” Mặt Tà Linh đầy hối lỗi, nhưng cũng không thể bao biện gì cho bản thân.
Thấy vẻ hối hận của Tà Linh, Vương Tử cũng dịu nét mặt, mặc dù cũng không
khỏi phàn nàn, “Từ giờ anh không được phép bỏ đi mà không từ biệt – mà
không, kể cả anh có từ biệt em cũng không cho anh đi!”
Một vẻ hạnh phúc hiện lên trên nét mặt của Tà Linh khi anh chân thành hứa hẹn, “Không đâu, anh sẽ không bao giờ…”
“Vợ yêu của tôi, em đi đâu đấy? Đợi tôi với.” Giọng nói quá quen thuộc nữa lại vang lên từ phía cổng thành ngắt lời Tà Linh.
Một kẻ vừa lạ lại vừa quen chạy ra: một ma nhân tóc đen dài mắt đen sẫm cầm cây Cổ Cầm trong tay. Mặc dù hình ảnh nọ hoàn toàn khác bố tôi suốt
ngày mặc com-lê đeo cà vạt đi làm, nhưng với khuôn mặt và cái kiểu gọi
người khác phát gớm kia thì tôi cực kì chắc chắn là kẻ đó chính là bố
tôi, Mẫn Cư Văn. Aaaa!
Bố tôi phi thân về phía Vương Tử, ôm chặt lấy anh ta, lại còn thù địch nhìn Tà Linh. “Cậu về rồi.”
Nụ cười của Tà Linh tức khắc bay biến, lạnh như băng đáp, “Ờ.”
“Lấy vợ chưa?” Bố tôi nheo mắt lại nguy hiểm, như thể đang tra vấn cô con gái bốn mươi tuổi xem đã tìm thấy chồng chưa vậy.
“Chẳng liên quan đến thầy.” Giọng Tà Linh càng băng giá.
“Đương nhiên là liên quan rồi.” Như thể sắp nổi điên, bố tôi chỉ thẳng vào mũi Tà Linh mà mắng, “Ai mà biết cậu có còn tơ tưởng tới vợ người khác
không chứ!”
“Hừ.” Mặt Tà Linh sắt lại như đá, không nói thêm lời nào quay người đi thẳng.
“Á! Hai người, đừng mới gặp đã cãi nhau nữa chứ.” Vương Tử vội kéo Tà Linh
lại, nhưng sau khi anh ta quay lại thấy bố tôi như thể sắp khóc tới nơi, anh ta chỉ đành ôm bố tôi vào lòng. Cảnh này rất giống hồi tôi và Long
Danh còn nhỏ, chúng tôi đánh nhau đòi được mẹ tôi ôm, mà mẹ tôi cuối
cùng chỉ biết mỗi tay ôm một đứa.
Dùng một giọng dở khóc dở cười, Vương Tử nói, “Em bảo hai anh này, hai người không thể hòa bình một
chút được sao? Đã mười năm rồi, hai anh vẫn cư xử như trẻ nhỏ vậy.”
Tuy nhiên, mặc dù không biết giữa bố tôi và Tà Linh có thù hằn sâu đậm tới
đâu, nhưng rõ ràng mười năm là không đủ dài để cả hai hòa hợp với nhau
được, bởi họ lại đang trừng mắt lườm nhau kia. Nhưng đúng lúc đó, tiếng
người huyên náo vang lên từ phía cổng thành như thể có khoảng mười người sắp bước ra. Lẫn trong những giọng kia là giọng trầm thấp của một người sói, “Tà Linh?”
“A! Tà Linh ca ca cuối cùng cũng trở về!”
Một thiên thần đáng yêu vui vẻ nhào vào lòng Tà Linh, vậy nên Vương Tử cuối cùng cũng buông anh ra, bởi lúc đó anh ta khỏi phải lo Tà Linh sẽ bỏ
trốn nữa.
Bấy giờ, mọi người bắt đầu cười đùa, và trong đám người đó có nhiều trai xinh gái đẹp tới độ tôi nhỏ dãi đến suýt chết vì mất
nước.
Sau khi đám người vui mừng hội ngộ, bọn họ đi về phía cổng
Vô Ngân Thành – kể cả con trai cũng vào luôn – và cánh cổng rầm một cái
đóng sầm lại, khiến một trận gió thu thổi tung lá vàng khô… Rồi răng rắc một cái, vài kí lá khô rơi thẳng vào đầu của bốn kẻ xấu số đang nằm
dưới cây bọn tôi.
Tôi phun ra hai cái lá, cuối cùng cũng hoàn hồn và lập tức lao về phía cổng thành, trút hết lửa giận ra mà gào lên,
“Này! Mở cổng thành ra, chúng tôi vẫn còn ở ngoài!”
Tôi la hét có tới mười phút, vậy mà chẳng có ma nào ra mở cửa. Đằng sau tôi bỗng vang lên giọng nói run rẩy của Long Danh, “Tiểu Tiểu Lam, mau trở lại đây.”
Tôi cực kì tức khí quay lại nói, “Muốn gì chứ? Không thấy em đang gõ cổng thành sao?”
Khoảnh khắc vừa quay đầu lại, mắt tôi gần như suýt rớt khỏi tròng. Mấy kí lá
khô vừa rớt thành một đống trên đầu chúng tôi bấy giờ đã bay cả lên
trời, dập dềnh như cánh bướm… Bình thường thì cũng chả có gì đáng kinh
ngạc – tôi cũng không phải chưa từng nghe thấy bướm giả lá. Tuy nhiên,
đúng là tôi chưa nghe tới chúng hợp thành một đàn, rồi nhắm một người mà chơi trò SM. Cũng may, kẻ bị nhắm cho trò SM kia không phải tôi, mà là
thiên thần ngực khủng Long Danh.
Cùng lúc đó, Tinh Linh đang bị
treo ngược trên chạc cây, tình hình của Thập Tam Ác Ma càng tệ hại hơn,
người anh ta bị trói chặt lại, mà còn bị trói chặt tới tận chân bằng “nơ bướm” nữa.
Tôi kinh hoảng hỏi, “Không lí nào… bươm bướm thời nay cũng nguy hiểm vậy sao?”
“Mau cứu chúng tôi đi!” Ba người kia cùng đồng thanh gào lên.
Tôi vội lao tới, sau khi rút đại đao ra, tôi bắt đầu điên cuồng chém. Sau
khi chém xong, Long Danh rớt xuống và lồm cồm bò dậy, cả bộ áo bào trắng biến thành bikini. Tinh Linh từ cây ngã vật xuống, trên người chỉ còn
đúng một mảnh khố. Quay lưng về phía chúng tôi, Thập Tam Ác Ma chạy
thẳng vào trong rừng nhanh như chớp, hai tay che lấy đôi mông trắng nõn
xinh đẹp kia.
Tôi mở to mắt, còn Long Danh đang bận dùng tay điên cuồng che “cảnh xuân tươi đẹp” của ổng lạnh lùng nói, “Có nhất thiết
phải dòm kĩ vậy không?”
Em – em hoàn toàn vô tội mà!
“Á!
Đàn bướm biến thái đó lại tới tấn công rồi!” Không thể nào che kín nổi
bụng và mông, Long Danh phẩy tay xua đàn bướm rồi vừa ré lên vừa chạy về cùng hướng mà Thập Tam Ác Ma đã trốn đi lúc trước.
“Bướm vốn là
do ấu trùng biến thái mà thành mà!” Tôi rất thản nhiên nói, rồi thấy
Tinh Linh cũng chạy theo hai kẻ kia, tôi đành vội hét lên, “Ấy này đồng
chí, chờ với!”
Tôi vừa chạy vừa đuổi, nhưng trước mặt tôi đàn
bướm biến thái bay dập dềnh dày ken như một bức thành. Tôi chỉ đành vừa
vung đao đuổi bướm vừa gào lên, “Long Danh? Tinh Linh? Ác Ma? Mấy người
đâu rồi?”
Từ xa xa vọng lại tiếng bọn họ, tuy nhiên tôi lại không thể xác định xem rốt cuộc là hướng nào. Tôi chạy đông chạy tây đuổi
theo, cuối cùng thở không ra hơi dừng lại, nhưng đương nhiên bọn Long
Danh đã sớm chuồn mất tăm mất tích.
Tôi nản chí ngồi sụp xuống.
Hú hu hu, có vẻ mình thành trẻ lạc rồi? Nghe nói lúc đi lạc thì tốt nhất là đứng nguyên một chỗ. Hơn nữa còn chưa nói tới bệnh mù hướng siêu
nặng của tôi… Cái bệnh mù hướng này sẽ chỉ dẫn tôi đi càng lúc càng xa
khỏi điểm đến của tôi, nên tôi quyết định cứ ngồi xổm một chỗ đợi Long
Danh và bọn kia quay lại cứu tôi.
“Haizzz. Kinh bao gian khổ, sắp tìm ra chân tướng rồi, mình lại ngồi một chỗ chống mắt nhìn bọn họ sập
cổng thành ngay trước mũi mình.”
Tôi không khỏi thở dài thườn
thượt, và nhớ lại những cảnh tượng vừa thấy. Càng nghĩ về nó, mọi chuyện càng có vẻ kì lạ. Mặc dù bố tôi thường xuyên bị mẹ bắt nạt, bố vẫn có
vẻ rất hạnh phúc mà. Nếu có ai bảo tôi bố tôi vụng trộm sau lưng mẹ, tôi nhất định sẽ là kẻ đầu tiên không thèm tin.
Nhưng mà, ma nhân
vừa nãy rõ ràng là bố tôi, mà tôi còn thực sự thấy ổng chạy ra ôm chặt
một gã đẹp trai muốn chết nữa? Chẳng lẽ gã đẹp trai đó là… bố Long Danh?
Nhưng… tôi cau mày tư lự. Sao bố tôi lại gọi bố Long Danh là “vợ yêu của tôi”? Còn chưa nói ở chung với nhau lâu như vậy, sao tôi không phát hiện ra
có gì bất thường giữa bố tôi và bố Long Danh nhỉ.
Quan trọng hơn
là, làm sao bọn họ có gan có gian tình cứ? Mẹ Long Danh và mẹ tôi đều
đứng đầu danh sách những kẻ không nên dây vào mà.
“Tiểu Tiểu Lam!”
Long Danh đột nhiên gọi to, tôi vội vàng đáp, “Em ở đây! Đừng bỏ em lại một mình!”
Tôi mới hét dứt lời thì cổ áo bị nhấc lên. Tôi ngỡ ngàng nhận ra bản thân
thực sự “bay” lên một chạc cây, hơn nữa còn nhảy vọt qua cây nọ cây kia, mặc dù tôi chắc chắn bản thân chưa hóa Tắc-dăng, mà người đang mang tôi đi mới có khinh công như Tắc-dăng.
Cứ vậy, hai mắt mở trừng
trừng, tôi không hiểu gì bị mang đi tới khi nhìn thấy Long Danh và đám
kia từ dưới đất vẫy tay với tôi. Tôi vui vẻ vẫy lại, và kẻ đang đưa tôi
đi nhẹ nhàng đặt tôi xuống trước Long Danh. Long Danh xông lên bẹo mạnh
má tôi. “Đồ đần này! Anh còn lo mày bị bướm ăn sạch rồi.”
Tôi ngây ngô lẩm bẩm, “Em lỡ chân đi lạc mà.”
“Cũng may chú ấy tìm thấy mày, bằng không anh không biết tìm mày thế nào
trong cái game không có kênh PM này,” Long Danh cáu kỉnh nói.
Chú ấy? Tôi đứng sững đó, hoàn toàn chẳng hiểu mô tê gì, nhưng tôi đột
nhiên nhớ ra mình mới bị cắp theo tới đây bởi một người. Tôi nhẹ nhàng
quay đầu, và kẻ tôi chưa từng nghĩ tới lại xuất hiện trước mắt tôi.
Kenshin!
Tôi kinh ngạc tới nỗi không ngậm mồm lại được. Mặc dù quần áo mà Kenshin
mặc hiện tại vô cùng kì quái, nhưng vết sẹo hình chữ thập trên mặt chú
thì quá rõ ràng. Chú mặc một bộ quần áo lùng thùng quái lạ, lưng đeo một thanh katana, cả người tỏa ra khí thế lạnh lùng tàn khốc. Chú trông rất khác với Kenshin tôi hay thấy mặc tạp dề, nấu ăn và hút bụi nhà cửa.
Nhưng khuôn mặt không lẫn vào đâu được đó đúng là của Kenshin.
Tôi liếc trái liếc phải. Theo lời mẹ tôi, nếu tôi thấy “kẻ kia”… thì người
trước mặt tôi nhất định là chú Kenshin rồi… Tôi nhìn kĩ hơn, và cuối
cùng cũng thấy đằng sau bên phải Kenshin là một chàng trai tóc đen, bận
đồ đen, cầm vũ khí màu đen, cả người phủ một lớp đen sì: Ngân Diện Khoái Hồ, sát thủ số một của Băng Đế Thế Gia. Chú ấy hầu như chẳng nói gì,
chỉ luôn đứng trong phạm vi ba mét gần Kenshin.
Tôi vẫn không khỏi thắc mắc, “Chú là Kenshin thật ạ?”
Kenshin gật đầu, rồi nói, “Theo chú.”
“Đi đâu ạ?” Tôi giương to mắt nhìn.
“Lục địa phía Bắc,” Kenshin đáp cụt lủn.
“Hả?” Long Danh ngạc nhiên hỏi, “Nhưng, nhưng, cháu tưởng chúng ta đang ở Lục địa Trung Tâm mà, làm sao chúng ta tới được Lục địa phía Bắc bây giờ?”
Tôi còn chưa kịp nói gì, Tinh Linh và Thập Tam Ác Ma đã cực kì bất mãn gào lên, “Chúng tôi nhất định không cưỡi trai đâu!”
Hét xong, Long Danh và tôi cũng lộ vẻ mặt bất an không yên.
Kenshin chẳng giải thích điều gì, chú chỉ ngẩng đầu nhìn lên trời, và bốn đứa
chúng tôi cũng ngước mắt lên. Trên bầu trời xanh trong lác đác mây trắng là vài vật thể bay không xác định lượn qua lượn lại. Thoạt nhìn thì rất bình thường. Rốt cuộc chú Kenshin đang nhìn cái gì vậy?
Đợi
chút, sao cái mảnh vải đó lại lơ lửng giữa trời vậy? Tôi nhìn mảnh vải
kia bay lại phía chúng tôi với tốc độ cao, lại còn điệu nghệ tránh vài
vật thể bay không xác định khác, ví dụ như tên lửa và máy bay phun khói
cùng với vài thứ từa tựa vậy, cuối cùng cũng tới trước mặt chúng tôi.
Tôi ngây người ra nhìn mảnh vải kia, mồm miệng há hốc: trần đời tôi chưa từng thấy một miếng vải bay bao giờ.
Miếng vải chậm rãi hạ
xuống, và tôi bây giờ có thể thấy rõ một người xinh đẹp ngồi trên nó,
gương mặt cười sáng lạn. Chàng trai này trông quen mắt quá. Tôi cau mày
động não. Tôi có biết ai là người Ả Rập không nhỉ?
Một chàng trai xinh đẹp da sẫm màu nhảy xuống khỏi mảnh vải, và sải vài bước đã tới
trước tôi, ngạc nhiên nói, “Ô kìa! Tiểu Long Danh đã thành Đại Long Danh rồi. Trông cháu cường tráng quá nhỉ!”
Rồi anh ta lao về phía Long Danh, lại cười nói, “Tiểu Tiểu Lam cũng xinh đẹp quá! Mau ôm Dương Quang ca ca một cái nào.”
Dứt lời, chàng trai xinh đẹp da sẫm sải tay rộng và kéo Long Danh vào một vòng ôm thật chặt.
“Dương Quang ca ca?” Tôi kinh ngạc kêu lên, “Chú là Dương Quang ca ca, chồng của Tình Thiên tỉ tỉ?”
Dương Quang nhìn tôi, rồi cúi đầu nhìn Long Danh mặt đầy đường đen chảy
xuống, cuối cùng ra vẻ giật mình hiểu ra, “Chú nói nhầm rồi. Ô kìa, Long Danh, cháu xinh gái quá. Tiểu Tiểu Lam cũng rất cường tráng.”
Tôi quá lười để giải thích tại sao tôi và Long Danh lại hóa thành nhân yêu, thay vào đó tôi lập tức sà vào lòng Dương Quang ca ca, cười vui tới độ
muốn rách miệng. Tôi dùng giọng hơi trách móc nói, “Dương Quang ca ca,
chú với Tình Thiên tỉ tỉ lâu lắm rồi chẳng về nhà gì cả, ở nhà chán
lắm.”
Dương Quang ca ca người ngốc, “Chú rất xin lỗi. Nhưng bởi
chú và Tình Thiên gặp chút rắc rối nên chưa về nhà được, nhưng bọn chú
sẽ sớm về thôi.”
“Bao giờ hai người mới về?” Tôi bĩu môi hỏi,
nhất quyết phải có được câu trả lời chính xác từ Dương Quang ca ca. Bằng không, ai mà biết được cái “sớm về” kia là đời thủa nào? Lần trước, bọn họ dự lễ tốt nghiệp tiểu học của tôi rồi đi, nói rằng sẽ về rất sớm
thôi, rồi thì sao? Tôi tốt nghiệp cấp hai xong xuôi mà chẳng thấy mặt họ được lấy một lần.
“Mấy ngày nữa bọn chú về.” Dương Quang dang
tay kéo tôi vào lòng, mặc dù thân hình mảnh khảnh của chú chẳng thể nào
ôm trọn được tôi và Long Danh cùng lúc.
Nghe được vậy tôi mới thôi lo lắng. Dù sao Dương Quang ca ca cũng không bao giờ nói dối.
“Dương Quang, đi thôi. Ngài vẫn đang đợi chúng ta,” Kenshin bình thản nói.
Ai đợi chúng tôi? Tôi nhìn Dương Quang ca ca, mặt đầy thắc mắc, nhưng chú
chỉ mỉm cười đầy ẩn ý mà không trả lời. Tôi không khỏi bĩu bĩu môi.
“Anh lạy mày, đừng bĩu môi bằng vẻ mặt của một kẻ cơ bắp. Tởm lắm mày biết không?” Long Danh nói, nét mặt đầy ác ý.
Tôi lườm Long Danh một cái cháy cạnh rồi theo Dương Quang ca ca lên miếng
vải và ngồi xuống. Xong xuôi tôi mới vẫy tay giục Tinh Linh và Thập Tam
Ác Ma, “Mau lên!”
Tiện nói luôn cho mọi người, hai người họ đã
thay quần áo từ lâu, không còn cảnh lộ ngực lộ mông đầy kích thích con
mắt nữa. Hầyyy, tiếc quá đi!
“Chúng tôi theo cũng được sao?” Tinh Linh ngạc nhiên hỏi.
Tôi quay đầu nhìn Dương Quang ca ca mè nheo, “Chúng cháu đưa Tinh Linh và Ác Ma theo cùng được không ạ? Không sao chứ ạ?”
“Đương nhiên là được. Bạn của Tiểu Tiểu Lam và Long Danh thì cũng là bạn của
tụi chú.” Dương Quang cười vui vẻ rồi nói, “Đừng lo, tấm thảm bay này có thể chở tám người mà.”
Tinh Linh và Thập Tam Ác Ma đưa mắt nhìn nhau, rồi phấn khích bước lên tấm thảm bay.
Lúc đầu tôi rất sợ là khi bước lên tấm thảm mềm oặt mỏng mảnh kia, nó sẽ
rơi xuống bất cứ lúc nào. Nhưng tấm thảm bay đã chứng tỏ nó là một tay
bay thượng hạng, có thể tăng tốc bay thẳng, đổi hướng, bay hình chữ S
hay tránh vật cản. Tất cả chúng tôi đều reo lên vui thích.
“Quá đã!” Long Danh không khỏi vui vẻ gào lên khi ổng dang hai tay ra.
Tấm thảm bay phi thẳng khỏi đất liền và tiến ra biển lớn. Mặc dù chúng tôi
từng cưỡi trai ra biển rồi, nhưng lúc đó chúng tôi ở trong vỏ trai và
chẳng được thấy chút cảnh biển nào. Giờ đại dương trải dài ngút ngàn tầm mắt xuất hiện trước mặt chúng tôi, tôi xúc động tới không nói nên lời.
Mất thật lâu sau tôi mới thu được giọng nói.
“Dương Quang ca ca
và chú Kenshin bắt đầu chơi game này từ bao giờ ạ?” Tôi tò mò hỏi, “Sao
mọi người không nói cho cháu về một trò vui thế này chứ?”
Dương Quang ca ca cười yếu ớt, “Cháu thấy Đệ Nhị Sinh Mệnh vui lắm à?”
“Đệ Nhị Sinh Mệnh vui hơn tất cả những game cháu từng chơi! Sao lại không
có ai chơi vậy ạ?” Điều tôi thấy càng khó hiểu hơn là tôi từng nghe nói
Đệ Nhị Sinh Mệnh là game bị cấm, là game online tàn khốc nhất từng có.
Tuy vậy, khi Long Danh và tôi bắt đầu chơi game, tôi chưa từng cảm thấy
như vậy chút nào. Điều duy nhất chúng tôi nhận thấy là trí tuệ nhân tạo
của đám NPC có vẻ cao tới đáng kinh ngạc, tới độ bọn họ có thể coi là
giống y người thật.
“Ồ.” Dương Quang ca ca lộ vẻ mặt đau buồn.
“Mọi chuyện đều có lí do. Chú thấy tốt nhất cứ để ‘ngài’ giải thích mọi
chuyện với tụi cháu.”
“Ngài?” Tôi bối rối hỏi.
Dương Quang ca ca lại nở nụ cười bí ẩn, và trỏ ngón tay về đằng trước. “Chúng ta sắp tới nơi rồi.”
Tôi đưa mắt theo hướng tay Dương Quang ca ca chỉ. Đường bờ biển của lục địa đã nhập vào tầm mắt chúng tôi, tấm thảm bay cũng có vẻ phấn khích rõ
rệt, nó đột nhiên chúc đầu lao thẳng xuống, nhanh tới nỗi tôi không cách nào mở mắt ra nổi, chỉ đành tóm chặt lấy mép thảm hòng giữ mạng còm.
Rồi tấm thảm bay đột nhiên thắng dần lại – tôi còn nghĩ mình suýt thì nghe
thấy tiếng rít ‘phanh’ gấp của cái thảm cơ – và tấm thảm ngừng chuyển
động.
Tôi chậm rãi mở mắt. Chúng tôi đã dừng lại trước một tòa
lâu đài kì dị. Tòa lâu đài tráng lệ tới độ tôi không nhịn được cảm thán – riêng mấy cánh cổng lâu đài kia đã đủ rộng để nhét ba hàng khủng long
vào rồi.
Không nói một lời, Kenshin bắt đầu đi về phía cổng lâu
đài, và khi chú chuẩn bị tông đầu vào hai cánh cổng vĩ đại, cánh cổng
không một tiếng động mở ra, để lộ lối vào bên trong. Trần nhà có vẻ như
cao tới trời, hai bên lối đi thì biết bao là trụ cẩm thạch, mỗi cái to
tới độ năm người ôm mới xuể. Tuy vậy, dù tòa lâu đài tráng lệ khó bì,
bên trong lại có vẻ gì cô độc trống trải.
Từ xa tôi đã trông thấy sâu thẳm trong cung điện có một cái ngai vàng, rõ ràng trên ngai một người đang ngồi.
Kenshin dẫn đường vào trong lâu đài, chúng tôi cũng theo sát chú, như thể trẻ
con mẫu giáo được cô nhà trẻ đưa đi tham quan bảo tàng Louvre vậy.
Chúng tôi càng dấn sâu vào, tôi càng nhận ra “ngài” trong lời nói của Dương
Quang ca ca chắn chắn là kẻ đang ngồi trên ngai vàng kia. Tôi mở mắt
thật to, nhìn thẳng vào dáng người trên ngai. Càng tới gần, dáng người
càng rõ ràng: tóc dài màu đỏ, quần áo đen, đôi mắt màu xám buồn bã, và
một hình xăm ma mị dưới mắt trái.
“Chúa Tể Sinh Mệnh!” Tôi và Long Danh cùng thốt lên.
Kẻ xuất hiện trước mắt chúng tôi là người mà tôi và Long Danh đều vô cùng
quen thuộc, là người chúng tôi đã nhìn thấy từ thuở còn thơ. Chú là Chúa Tể Sinh Mệnh, được mệnh danh là trí tuệ nhân tạo phát triển nhất trên
thế giới, nhưng cũng thất bại hoành tráng trong việc lập thực đơn. Tuy
nhiên, đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy Chúa Tể Sinh Mệnh thực sự xuất
hiện trước mắt chúng tôi. Tất cả những gì từ trước tới giờ đều chỉ là
hình ảnh lập thể. Nghĩ tới đây, tôi sải bước rộng nhào về phía Chúa Tể
Sinh Mệnh, không giống như ngày còn bé, quên mất Chúa Tể Sinh Mệnh chỉ
là một hình ảnh giả, lao tới ôm chú, cuối cùng ngã chổng vó ra sàn.
“Chúa Tể Sinh Mệnh, chú cũng tới chơi game này à?” Tôi ngước đầu lên từ ngực
Chúa Tể Sinh Mệnh – ẹc, thực ra là tôi cao hơn Chúa Tể Sinh Mệnh khá
nhiều, nên tôi chỉ ngẩng đầu lên từ vai chú, sau đó cúi xuống nhìn chú.
Chúa Tể Sinh Mệnh mỉm cười. “Chú vẫn luôn ở trong đây.”
“Đây? Đệ Nhị Sinh Mệnh sao?” Long Danh lao lên hỏi.
Chúa Tể Sinh Mệnh gật đầu, miệng Long Danh hết hé lại ngậm, xong lại hé ra,
như thể ổng có cả triệu câu muốn hỏi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Tôi có thể hoàn toàn hiểu được cảm xúc của Long Danh bởi bấy giờ tâm trí
tôi cũng muốn nổ tung bởi những thắc mắc, nhưng tôi cuối cùng tôi chỉ
nói được câu này, “Cháu thấy nhà mình có vẻ chẳng bình thường chút nào
nhỉ?”
Chúa Tể Sinh Mệnh bật cười nhẹ, “Thực ra, đáp án vẫn luôn ở trong phòng làm việc của mẹ cháu.”
Tôi trợn mắt, “Phòng làm việc của mẹ cháu?”
“Mà hơn nữa, Long Danh đã biết chân tướng rồi.” Chúa Tể Sinh Mệnh cười mủm mỉm quay ra nhìn Long Danh.
Long Danh kinh ngạc trỏ ngón tay vào mình, Chúa Tể Sinh Mệnh chỉ lẳng lặng nói, “Một Nửa Vương Tử.”
Long Danh có vẻ không hiểu thế nào, còn kì quái nói, “Một Nửa Vương Tử? Đó
chẳng phải chỉ là một cuốn tiểu thuyết cũ rích trong phòng đọc sao ạ?
Chủ yếu nói tới một game thực tế ảo mà NPC bỗng nhiên có ý thức bản
thân…”
Long Danh bỗng nhiên đờ người, vả vẻ mặt ổng cực kì kinh hoàng. Cuối cùng ổng mới ngây ngốc thốt ra một câu, “Không lí nào?”
“Cái gì là “không lí nào”? Mau nói cho em biết đi, Long Danh!” Tôi dùng hết
sức lực lay người Long Danh, muốn lay ổng tỉnh khỏi cơn mê.
“Để chú giải thích cho cháu, Tiểu Tiểu Lam.” Vẫy tay một cái, Chúa Tể Sinh Mệnh khiến cung điện tráng lệ hóa thành hư vô.
Trước mắt chúng tôi hiện ra một cảnh tượng cực kì quen thuộc: là nơi tạo nhân vật của chúng tôi ngay khi chúng tôi vào Đệ Nhị Sinh Mệnh. Tôi ngạc
nhiên nhận ra cô gái trước mặt tôi là một người tôi đã biết quá rõ. Đó
là mẹ tôi, nhưng trẻ hơn rất nhiều, không hơn hai mươi tuổi.
Và chúng tôi còn thấy một người nữa, NPC nhận trách nhiệm giúp đỡ tạo nhân vật…
“Đó là mẹ cháu sao?” Long Danh kinh ngạc gào lên, và lúc đó tôi mới để ý
tới cô NPC. Vẻ bề ngoài đó không nghi ngờ gì nữa chính là mẹ của Long
Danh!
Rồi tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn mẹ tôi trở thành nhân yêu, một anh đẹp trai thần khiếp quỷ kinh từ đầu tới gót. Và vừa khéo làm
sao, anh ta trông không khác gì yêu tinh nhân yêu siêu đẹp trai mới nãy
tôi vừa thấy – Vương Tử!
Vương Tử đúng là mẹ tôi!
Trời đất ơi, sao mẹ tôi lại làm cái trò ngu khó tả biến thành nhân yêu thế này?
Hơn nữa, tôi còn lỡ chân đi vào vết xe đổ của mẹ, lại còn thảm hơn mẹ
nhiều. Ít nhất mẹ tôi là một mĩ nam thanh tú xinh đẹp, còn tôi lại là
một anh đẹp trai cực kì cao to lực lưỡng. Nếu tôi sau này mà con gái,
tôi nghĩ “con bé” sẽ nối nghiệp Arnold Schwarzenegger mất.
Cảnh
tượng thay đổi, Vương Tử bị rượt khắp nơi như tảng thịt bò, còn bị Tiểu
Long Nữ sàm sỡ… Hự, đừng khóc, mẹ ơi. Con gái đã trả thù cho mẹ, mẹ bị
sàm sỡ bao nhiêu con lấy hết về từ Long Danh rồi…
Sau đó, tôi
thấy cách đánh nhau kì quái của Vương Tử, và thấy nguồn gốc Bé Bao nhà
chúng tôi (Tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao không bạn chung lớp nào chịu tin
tôi khi nói nhà tôi nuôi một cái bánh bao nhân thịt làm cảnh), lời tuyên thệ đầu tiên của Vương Tử.
Rồi, tôi thấy Thiên Lang ca ca. Mặc
dù bác ấy trông giống sói, nhưng tôi nhìn một cái là đoán ra ngay Xú
Lang chính là Thiên Lang ca ca. Sau đó tôi còn thấy một thiên sứ tử linh pháp sư, là sự kết hợp chủng tộc và chức nghiệp kì quái nhất trên đời – Lạ nhỉ, sao mình không biết Doll tỉ tỉ lại thích Thủy Thủ Mặt Trăng dữ
vậy nhỉ?
Kế tiếp tôi thấy Guileaster, một thi nhân ma tộc bê đê.
Quá buồn chính là, đây chính là nguồn gốc t*ng trùng tạo ra tôi đây… Hu
hu hu, bố tôi vốn là bê đê mới sợ chứ? Đây đúng là lí do lớn để sốc nặng đây.
Tiếp nữa tôi thấy Vũ Liên tỉ tỉ. Mối tình của Vũ Liên tỉ tỉ và Thiên Lang ca ca quả là cảm động lòng người!
Cảnh vật trôi qua rất nhanh. Phi Thường đội cuối cùng cũng chính thức lập
ra, tiếp theo là trận xung đột giữa Phi Thường Đội và Hắc Ám Tà Hoàng
Đội, trận chiến nảy lửa diễn ra trong Đại Hội Mạo Hiểm, Vô Ngân Thành
lập ra, sự đau đớn dằn vặt nội tâm của Vương Tử khi trở thành lãnh chúa, và rồi cuối cùng, sự xuất hiện của Chúa Tể Sinh Mệnh, và chân tướng
được vén màn – mẹ của Long Danh có một người anh trai, kẻ không ai khác
chính là Long Điển đã lầm đường lạc lối.
Điều khiến chúng tôi
kinh ngạc nhất chính là Kenshin và Dương Quang thực ra không phải con
người – đặc biệt chuyện Kenshin vốn luôn ở cạnh chúng tôi, quản gia vạn
năng nhà chúng tôi, thực ra lại chẳng phải con người.
“Kenshin không phải người thật sao?” Không dám tin, tôi nhìn Kenshin, người kia lại lộ ra một vẻ mặt bối rối hiếm thấy.
“Tiểu Lam không muốn nói với hai đứa.” Chúa Tể Sinh Mệnh tiếp tục giải thích, “Cô ấy rất lo hai cháu có thể sẽ không chấp nhận được sự thật này, và
càng lo là hai đứa sẽ ngừng cư xử với Kenshin như với con người.”
Tôi còn đang định mở miệng nói tôi sẽ không đời nào thay đổi thái độ của
mình với chú thì Long Danh đột nhiên kinh ngạc gào lên, “Vậy có nghĩa là Ngân Diện Khoái Hồ của Băng Đế Thế Gia cũng không phải là con người
luôn sao? Chết tiệt, quá thất vọng luôn. Mình còn tưởng chú ấy là người
mạnh nhất trên thế giới chứ.” Long Danh đau lòng nhìn Ngân Diện Khoái
Hồ.
“Ủa vậy thì có gì kì quái nhỉ?” Tôi cũng liếc Ngân Diện Khoái Hồ. “Em thấy mức trí năng hóa của Ngân Diện Khoái Hồ không cao bằng của Kenshin. Chú ấy chả nói được nhiều.”
“Ờ ờ, chú ấy cũng không
biết làm việc nhà với nấu ăn – hình như tất cả những gì chú ấy có thể
làm là đứng cạnh Kenshin thôi. Có vẻ mức độ trí năng hóa của chú ấy cũng chẳng cao.” Long Danh cũng gật đầu đồng tình.
Tôi quay sang hỏi Chúa Tể Sinh Mệnh. “Thế, Ngân Diện Khoái Hồ vẫn chưa có ý thức bản thân ạ?”
Nghe câu hỏi này, Chúa Tể Sinh Mệnh đầu tiên sửng sốt, sau đó mặt lộ ra ý cười, cuối cùng nhịn không nổi phá lên cười lớn.
Tôi khó hiểu quay đầu nhìn Kenshin, khóe môi của chú ấy thực sự còn nhếch
lên kìa! Trời ơi, Kenshin đang cười sao? Thế này còn kinh ngạc hơn cả
khi tôi biết mẹ tôi là nhân yêu còn bố tôi thì bê đê nữa.
“Chú là con người.” Một giọng lạnh tới đóng đông được nước vang lên từ đâu đó đằng sau Kenshin ba mét.
Long Danh và tôi ngoảnh đầu nhìn Ngân Diện Khoái Hồ. Chú ấy vẫn đeo vẻ mặt
lạnh te khiến chúng tôi cũng thắc mắc giọng vừa rồi có phải là chú nói
không.
“Cậu ta là con người.” Kenshin cười nhẹ nói ngắn gọn.
Long Danh và tôi cùng tròn mắt. Cái gì cơ…? Mặc dù cả Kenshin và Ngân Diện
Khoái Hồ đều rất lạnh lùng, nhưng chúng tôi luôn cảm thấy nhiệt độ của
Kenshin còn cao hơn và gần giống nhiệt độ của người bình thường hơn một
chút, thế mà mọi chuyện đều ngược lại sao?
Chúng tôi cười cứng
ngắc, không dám liếc Ngân Diện Khoái Hồ thêm cái nào nữa, vội vàng
chuyển chủ đề cuộc hội thoại, ”Đừng lo, chúng cháu sẽ không đổi cách cư
xử với Kenshin đâu.”
Tôi kiên định nhìn Kenshin và nói, ”Mỗi lần
ai đó nhà mình biến mất, Long Danh và cháu luôn luôn có thể trông cậy
vào sự hiện diện của Kenshin. Với chúng cháu, chú Kenshin là người bố
thứ hai. Chúng cháu nhất định không đổi khác đâu.”
Tôi vừa nói, Long Danh vừa gật đầu lia lịa đồng tình, chỉ sợ Kenshin chưa nhìn thấy sự quyết tâm của chúng tôi.
Chú Kenshin quay mặt đi, nhưng tai chú hơi hồng lên.
Chúng tôi còn đang cười thầm trước vẻ mặt ngượng ngùng khó thấy của Kenshin,
Tinh Linh và Thập Tam Ác Ma đột nhiên bước lên đứng trước mặt Long Danh
và tôi. Tinh Linh như thể muốn nói quách gì đó mà nói không đặng, làm
hai chúng tôi không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
“Sao thế?” Tôi tò mò hỏi.
Tinh Linh cuối cùng cũng thu được dũng khí nói, “Thực ra, tôi và Thập Tam Ác Ma…”
“Chúng tôi đều là NPC.” Thập Tam Ác Ma nói trọn lời.
Tinh Linh chỉ đành nói tiếp. “Chúng tôi là NPC của nhiệm vụ ẩn. Hai người
phải mua hơn 5000 bình dược từ cô gái ở tiệm thuốc thì cô ấy mới có thể
nói với hai người chỗ động đáy nước. Nhiệm vụ này chỉ có người chơi mới
có thể hoàn thành, nhưng bởi từ bấy đến giờ không còn ai tới làng chúng
tôi nữa, NPC trong làng rất lo là chúng tôi sẽ bị kẹt trong mấy trụ băng đó mãi mãi.”
“Tôi hiểu rồi. Hóa ra vì thế bọn họ mới muốn Tiểu Tiểu Lam và tôi đi cứu hai người,” Long Danh giật mình hiểu ra.
“Đừng lo, Tinh Linh, Ác Ma, hai người mãi mãi là bạn chúng tôi.” Tôi cực kì kiên định nói, đặt cả hai tay lên vai Tinh Linh.
Long Danh cũng đặt tay lên vai Ác Ma, nói, “Ổn rồi. Đặc biệt là anh, Ác Ma
ạ. Tiểu Tiểu Lam nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cái mông của anh.”
Tôi nhéo chặt hai tai của Long Danh, và mặc kệ tiếng kêu la oai oái của
ổng, tôi hỏi thẳng Chúa Tể Sinh Mệnh, “Chúa Tể Sinh Mệnh, chú có biết
cuối cùng Long Điển thế nào không? Làm sao cuối cùng mẹ cháu chọn giữa
Tà Linh và bố cháu vậy ạ?”
Mặt Chúa Tể Sinh Mệnh cuối cùng lộ vẻ ưu thương. “Sau đó, Cha có vẻ đã rơi vào điên loạn, lại còn uy hiếp cả thế giới…”