Đọc truyện 1/2 Prince – Chương 2: Huyền thoại, bắt đầu
“Đúng rồi, Tiểu Long
Nữ, nghề nghiệp của cô là gì?” Lại gạt vuốt sói của Tiểu Long Nữ đang sờ mông tôi, tôi nghi hoặc hỏi. “Ma pháp sư à? Hay tế ti?”
Tiểu Long Nữ cười ré lên. Có khi cô ta làm bà đồng thì cũng nên!
“Sao em lại có thể chọn loại nghề ngỗng tầm thường như vậy, nghề em chọn là có tiền đồ nhất trong trò chơi đấy!”
Trí tò mò của tôi bị khơi gợi. “Nghề gì thế?”
Cô ả dùng tay che miệng, cười như phá mả, “Hố hố hố hố!!! Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là ….. đạo tặc.”
“Ừ thì có tiền có đồ*, nhưng chúng ta một chiến sĩ, một đạo tặc đi chung với nhau hình như không được tốt lành cho lắm.”
(*Có tiền đồ: đây là một hiện tượng chơi chữ. Câu đầu tiên các bạn có thể
thấy Tiểu Long Nữ nói nghề của cô “có tiền đồ”, có nghĩa là có tương lai sáng lạn, nghề tốt, có thể phát triển, có thể nổi tiếng. Chữ “tiền” này là phía trước. Câu thứ hai nguyên văn Vương Tử nói cũng là “có tiền
đồ”, tuy nhiên “tiền” này đích thực là tiền, tiền cầm được tiền tiêu
được. Ý của Vương Tử là mỉa mai Tiểu Long Nữ hám lợi. Hai chữ “tiền” này hoàn toàn đồng âm (qián), chỉ có mặt chữ là khác nhau. Ở đây tôi sửa
lại một chút để các bạn có thể hiểu rõ hơn. – nhóm PR và meomeo)
“Yên tâm đi! Để từ từ rồi em sẽ dạy cho anh, phương thức chiến đấu chân
chính, tiết kiệm máu, tiết kiệm tiền, tiết kiệm sức lực.” Cô ta tràn
ngập tin tưởng nói với tôi.
Vốn chỉ tốn mười lăm phút là có thể
tới chỗ sói hoang bên bờ sông, nhưng chúng tôi lại mất tới một giờ.
Đương nhiên tất cả chỉ tại Tiểu Long Nữ. Lấy lý do xung quanh không có
ai, cô ả bắt tôi bỏ mặt nạ ra, sau đó cô ta dùng đôi mắt đã biến thành
hình trái tim nhìm chằm chằm vào tôi hơn mười phút.
Cô nàng nhìn
đủ rồi lại còn lấy gương đưa cho tôi, khiến đôi mắt tôi cũng biến thành
hình trái tim say đắm nhìn mình trong gương.
Ôiiiiiiiii! Tại sao?! Tại sao?! Vì sao mình lại đẹp trai như vậy chứ? Trời ơi!
Từ nhỏ đến lớn người đẹp trai tới mức tôi không nhịn được phải tán thưởng
chỉ có hai, một là thằng em trai (không thể không thừa nhận là nó đẹp
trai không chịu được, mặc dù khá là xấu nết), người còn lại, chính là
bản thân tôi.
Trời ơi, chẳng lẽ mình nhất định phải chọn loạn
luân yêu thằng em hoặc tự yêu bản thân sao? Hầy, thở dài một tiếng, tôi
đưa trả gương lại cho Tiểu Long Nữ. Luyện cấp thôi!
Đang lúc tôi
muốn đi về phía con sói gần nhất trút mớ cảm xúc bất mãn trong lòng ra
thì Tiểu Long Nữ giơ tay ra cản lại. “Anh cứ từ từ, nhìn cách em giải
quyết bọn sói đây này!” Cổ vừa nói vừa lấy ra một con dao, đi về phía
con sói.
“Đệ Nhị Sinh Mệnh là game có độ chân thật rất cao, đánh
vào những chỗ khác nhau, thương tổn cũng khác nhau, cho nên trước khi
đánh quái chúng ta phải tìm nhược điểm của nó đã.” Cô ta vừa đi vừa giải thích.
Nhưng cái này tôi đã biết rồi, cũng giống như khi mình
giết gà vịt cá thôi, gà vịt phải cắt cổ, cá phải mổ bụng, lần trước mình đánh sói không phải cũng dùng trò này sao.
Tiểu Long Nữ tay chân nhẹ nhàng đi tới bên cạnh con sói, không hổ là đạo tặc, không hề đánh
động con sói một chút nào. Cô ta dùng sức vung dao, chém vào chân sau
của con sói một cái.
Con sói lập tức
quay đầu lại cắn, nhưng làm sao có thể làm bị thương đạo tặc vốn là dòng thiên về nhanh nhẹn, hơn nữa đã có phòng bị. Tiểu Long Nữ nhẹ nhàng
chạy vòng quanh con sói, nó vốn đã bị thương, tất nhiên không đuổi theo
được cô nàng. Trong lúc đó cô ta thỉnh thoảng lại xoay người chém một
dao, sau năm sáu lần như vậy, con sói rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa,
ngã lăn ra đất, hồn phách bay lên trời.
“Phù, thế nào? Không tốn một giọt máu!” Cô ta vênh mặt kiêu ngạo nói với tôi. “Chuyên nghiệp thế chứ lại, dân thường chạy sau cả dặm nhé. Gặp được
cao thủ như em, nhà anh nên học hỏi nhiều vào!”
Tôi cau mày, rút
thanh Hấc Đao ra. Đá con sói gần nhất lên, rồi lại dùng Hắc Đao bổ
xuống. Tôi quên chưa xem thử lực sát thương của Hắc Đao thế nào, nhưng
so với thanh đoản đao tôi dùng hồi trước đương nhiên là hơn hẳn, cứ nhìn con sói bị xẻ làm hai thì biết. An nghỉ nhé sói!
“Đá à…” Tiểu
Long Nữ trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm, Đánh đấm kiểu quái gì thế này?
Gặp quỷ rồi, sao mình lại không biết còn có cách đánh như vậy…!
Tôi lại đi về phía con sói tiếp theo, trong lòng vô cùng hưng phấn, cũng bõ công nghiên cứu các chiêu thức trong King of Fighters, rốt cuộc cũng có thể thử rồi!
Lại đá con sói lên không, tôi cũng nhảy lên, nắm
tay cùng thân thể thành một đường thẳng, một quyền đấm vào con sói phía
trên (Chẳng thua gì một chiêu Thăng Long Quyền*), cuối cùng nhân lúc bản thân còn lơ lừng trên không trung xuất ra một cú đá vòng làm nó văng
ngược trở lại mặt đất.
(*Thăng Long Quyền: tiếng Nhật viết và
đọc là “shōryū-ken”, đây là một chiêu thức rất nổi tiếng của Ryu trong
chuỗi game đối kháng Street Fighter. Đây là chiêu trí mạng, chỉ được
thực hiện thành công trong điều kiện bản thân và đối phương đều đang lơ
lửng trên không. – nhóm PR)
“…” Tiểu Long Nữ không biết nói gì…
Tuy nhiên, lúc tôi thử chiêu thức nổi danh nhất của Chun Li (Xuân Lệ), đầu
hạ thấp xuống giơ chân lên, hai chân mở rộng, cả người như quay như cánh quạt trực thăng mới phát hiện, chiêu thức này phản khoa học, chỉ để
xem, không thể dùng được. Hại tôi ngã đến bươu đầu, còn bị cắn một cái.
Hu hu, lại nước miếng! Mọi người đều biết khi tôi bị dính nước miếng … sẽ phát khùng!
Con sói chết dẫm, dám nhỏ nước dãi lên tay tao, chắc là muốn chết rồi đây,
aaaaa! Bà đá này, Đãng Kiếm Thức, Độc Cô Cửu Kiếm, rồi Bát Tửu Bôi, Bạt
Đao Thuật, Đầu Chùy, Chữ Thập Trảm, lên gối xuống cùi chỏ này, võ công
tự vệ của phái yếu này*…
(*Từ chỗ Đãng Kiếm Thức đến võ công tự
vệ: Những chiêu mà Vương Tử sử dụng là lấy từ rất tiểu thuyết kiếm hiệp
Trung Quốc nổi tiếng và một số game. Đãng Kiếm Thức và Độc Cô Cửu Kiếm
là từ tiểu thuyết Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung. Bát Tửu Bôi là của
Iori Yagami trong King’s of Fighters. Thập Tự Trảm là từ một game khác,
trong đó chữ “Thập tự” là dấu gạch chéo, như là chữ X vậy. Bạt Đao Thuật là một chiêu khá phổ biến mà người sử dụng chiêu thức rút kiếm của ai
đó ra và sau đó một kiếm duy nhất kết thúc sinh mạng kẻ thù. Những chiêu còn lại đều là mấy miếng võ tự vệ đơn thuần. – Nhóm PR)
“Ối
giời, Vương Tử, anh đánh đấm kiểu quái gì vậy?” Tiểu Long Nữ rốt cuộc
cũng không nhịn được, cô nàng giờ không rõ là mình đang trong game
online hay đang chơi game đối kháng… hay là đang xem chiêu thức trong
tiểu thuyết Kim Dung* và phim hoạt hình nữa.
(*Tiểu thuyết Kim
Dung: Kim Dung là tác giả của nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp rất nổi tiếng
như Anh Hùng Xạ Điêu, Thần Điêu Hiệp Lữ, Tiếu Ngạo Giang Hồ,… Những tiểu thuyết này được xếp trong các bộ tiểu thuyết vĩ đại nhất trong thế kỉ
trước.)
Tôi hơi sửng sốt một chút. “Không thể đánh như vậy à?”
PHẬP!
Gừ! Dám thừa dịp ta không để ý mà cắn, con sói đáng chết! tôi quay lại tiếp tục đánh.
Tiểu Long Nữ run cả người. “Cũng … không trái luật.” Cô ả lắp bắp nói, lại
có người chơi game online như vậy sao… nhưng người này mới chơi nên
không biết gì về chiến sĩ…
“Có lẽ là bởi không hiểu biết chăng?” Cô ta có vẻ đã hiểu ra, bởi vì không hiểu cách chơi chính thống, cho
nên hành động của Vương Tử không theo khuôn mẫu, không dựa vào truyền
thống, không bị giới hạn và khuôn mẫu cho nên có thể sáng tạo vô cùng.
Sáng tạo, đây mới đúng là cách chơi với độ chân thật 99% chứ!
Nhìn tôi liên tục đánh sói, Tiểu Long Nữ bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Thật đúng là một … cao thủ kém hiểu biết.”
Tôi dường như nghe thấy Tiểu Long Nữ nói gì đó, chém ngã con sói bên cạnh,
đang muốn quay lại hỏi xem cô ta nói cái gì mà “cao thủ kém hiểu biết”,
lại phát hiện …
“Tiểu Long Nữ, mau chạy đi, sau lưng cô…” Còn
chưa nói xong, một con sói to hơn bình thường ba lần, bộ lông trắng toát chạy tới phía sau Tiểu Long Nữ, hung hăng cắn vào vai cô ta.
“Á.” Tiểu Long Nữ cố nén cảm giác đau nhức từ bả vai truyền tới, nhanh chóng chạy tới bên cạnh tôi.
Tôi chắn trước mặt Tiểu Long Nữ, cầm thanh Hắc Đao đứng đối mặt với con sói vua, Bộ lông màu trắng đẹp quá… Rốt cuộc cũng có hy vọng về một chiếc
áo choàng màu trắng rồi!
Trong lúc tôi đang mơ mộng, sói vua
mạnh mẽ đánh tới, nhanh quá! Tôi chỉ miễn cưỡng dùng đao chắn trước mặt, lập tức bị đánh lui về phía sau mấy bước. Khi nó đang định tiếp tục
đánh tới, tôi xoay người đá một cái. Không hổ là sói vua, vừa cao vừa
nặng, khả năng chống đòn lại quá mạnh, tôi dùng hết sức đá một cái mà nó chỉ lảo đảo lui lại hai bước rồi lập tức nhe răng cắn tới. Tôi nhất
thời không phản ứng kịp, bị nó cắn vào tay trái.
“Đau quá…” Tôi xoay đao chém vào bụng nó, Trời ơi, da dầy thật, tôi chỉ có thể cắt một vết ngắn.
Nghe hệ thống thông báo, tôi suýt ngất, Chỉ mất có 30 máu, mà nó cắn mình
một cái là 80 máu rồi, hơn nữa máu của sói vua khẳng định nhiều hơn mình không ít…. Xong đời rồi, tôi khóc không ra nước mắt
“Vương Tử,
chúc may mắn nhé! Nếu thấy không được thì leo lên đây với em.” Tôi quay
đầu nhìn lại. Hả? Tiểu Long Nữ, tốc độ của cô cũng nhanh thật, nhoáng
cái đã trèo lên cây trốn rồi…
Tôi đành cố gắng trấn tĩnh, coi
mình như Chun Li máu ít đánh đấm lực thương tổn như mèo quào, mà đối
diện với tôi là Iori Yagami* mạnh mẽ do thằng em điều khiển. Ầy, thôi
tiêu rồi! Dưới tình huống như vậy trong King of Fighters, cho tới giờ
mình hình như chưa bao giờ thắng…. Tóm lại, nguyên tắc là tuyệt đối
không được lấy cương chống cương**.
(*Iori Yagami: Là một nhân
vật trong King’s of Fighters. Anh có vẻ là một nhân vật khá mạnh với khả năng sử dụng lửa và có tính cách tàn bạo ác độc. – nhóm PR.
**lấy cương chống cương: tôi cho rằng đây là một nguyên tắc nào đấy trong võ
thuật hoặc Phật giáo. Đại ý là bạn không được lấy mạnh chống mạnh, lấy
cứng chống lại cứng, phải biết mềm mỏng, lấy nhu áp cương mới có thể
thắng được. -meomeo)
Á, con sói lại đánh về phía này! Chết tiệt
thật! Tôi đá lên. Nhưng con sói nặng quá, không thể đá nó bay lên được,
chỉ làm cho con sói vua này lui về phía sau một chút…
Tôi lại xông tới, dùng đao đâm vào bụng của nó. Đâm, đâm, đâm! Bực mình, đâm không vào là sao!
Auuuuuu! Con sói vua cào lại tôi. Không, đừng đánh vào mặt…. Oaaaaaa!
“Vương Tử, mau lên đây.” Mặt Tiểu Long Nữ cũng biến sắc.
Tôi nhanh chóng chạy tới cái cây mà Tiểu Long Nữ đang vắt vẻo phía trên,
nhưng tốc độ của tôi so với con sói vua chậm hơn nhiều, trên đường đi
lại bị nó cào cho hai nhát.
Thêm một nhát nữa thôi là xong đời mình mất, Tôi than thầm trong lòng. Nhưng muốn trèo được lên cây cũng phải chịu một hai nhát cào của nó…
Tiểu Long Nữ trong lòng nóng như lửa đốt, đột nhiên trong đầu chợt nhớ lại, Không có giới hạn và khuôn mẫu cơ mà!
Tiểu Long Nữ lập tức hành động. Cô móc chân vào cành cây, thân mình lộn xuống dưới, vươn bàn tay ra.
“Vương Tử, đu lên đi.” Vương Tử nhất định sẽ hiểu, cô nghĩ.
Tôi thấy vậy, theo đà chạy dùng sức nhảy lên, nắm lấy tay cô, dùng sức đung đưa nửa vòng, rốt cục cũng nhảy được lên cây. Nhìn con sói vua ở dưới
đang ra sức cào vào gốc cây, tôi thở phào. Phù, may mà mình từng đi xem
xiếc…
Phù phù, mệt chết mất! Tôi thở hồng hộc. Tiểu Long Nữ ngồi cạnh cũng kinh hoảng vỗ vỗ ngực, chúng tôi nhìn nhau.
“Ha ha ha …. ha ha.” Cuối cùng cả hai đều bật cười.
“Mau uống máu đi. Chúng ta còn phải xem xem làm sao để giết con sói vua đáng ghét này.” Tiểu Long Nữ nói.
“Ừ!” May mà lần trước mua sẵn mười bình máu, tôi lôi hết bình này đến bình kia.
Ừng ực ừng ực tu hết năm bình tôi mới hồi đủ máu. Sờ lên mặt, cũng may vết
thương đã biến mất. May quá, nhưng chỉ còn năm bình máu nữa, rắc rối to
rồi đây!
“Con sói này da rất dày, đâm cũng không vào, lại nặng như vậy, đá cũng không lên.” Tôi than vãn, như vậy phải đánh thế nào đây?
“Đành chịu thôi, cấp bậc của chúng ta hiện giờ thấp quá.” Tiểu Long Nữ cũng
nhíu mày, Mình cũng không biết phải làm sao giết được boss sói vua trước mặt, vất vả lắm mới gặp một con boss, không đánh cũng thật đáng tiếc.
“Tìm nhược điểm đi, nó nhất định có nhược điểm, đánh vào chỗ hiểm của
nó, cho dù sát thương của bọn mình không cao nhưng cũng có thể làm nó
mất nhiều máu.”
Con sói mình đồng da sắt* này cũng có nhược điểm
sao? Tôi lẩm bẩm. Tôi bỗng nhớ ra câu danh ngôn trong truyện kiếm hiệp** mình hay đọc: cho dù có luyện thế nào cũng không thể luyện mắt mình
thành cứng như sắt thép được!
(*mình đồng da sắt: bản gốc ghi là
“Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam”, cũng có nghĩa tương tự như vậy, anh Athox để nguyên nên tôi mạn phép thay lại cho dễ hiểu. – meomeo.
**Truyện tiểu thuyết kiếm hiệp: Bản gốc ghi là tiểu thuyết Vũ Hiệp (võ hiệp), ở
đây tôi tạm dịch là tiểu thuyết về anh hùng võ lâm. Ví như truyện Thần
Điêu Hiệp Lữ sẽ có một số nhân vật là đại cao thủ võ lâm trong giang hồ, thường có biệt danh do người trong giang hồ đặt cho tên mình hoặc tên
chiêu thức nổi tiếng mình sử dụng. – nhóm PR và meomeo)
Tôi hưng phấn kêu lên. “Đôi mắt.”
Tiểu Long Nữ gật đầu. Nghĩ ra một kế, cô ả lấy từ trong hành lý ra một sợi
dây thừng. “Vương Tử, xem qua phim cao bồi miền viễn tây chưa?”
“…. Rồi, sao?”
Tiểu Long Nữ vẻ mặt tràn ngập tự tin cười nói: “Vậy không vấn đề, chỉ là
ngựa đổi thành sói mà thôi, Vương Tử, anh nhất định sẽ làm được.”
“…. Cô tin tưởng tôi hơi quá rồi đấy.” Tôi đang sợ muốn chết đây này…. Lại
còn muốn tôi cưỡi con sói kia như cưỡi ngựa á, đúng là đùa với mạng! Vừa nói tôi vừa đem sợi dây thừng thắt thành vòng, may là mình từng học qua một khóa học hướng đạo, bằng không tới cả thắt dây cũng không được.
“Anh lồng được dây vào cổ nó xong lập tức lùi về phía cái cây, buộc dây
thừng vào cái cây thật chặt vào, khiến cho con sói vua này không thể
động đậy. Sau đó nó phải mặc chúng ta chém giết thôi, hố hố hố!”
Mình nhìn nhầm sao? Sao lại thấy vẻ mặt Tiểu Long Nữ cười có vẻ tà ác thế nhỉ? Ảo giác! Nhất định là ảo giác thôi!
Nào thở sâu nào. Hít sâu vào, thở ra, lại hít sâu vào, thở ra… Được
rồi! Ngắm kỹ vào lưng con sói vua, tôi nhảy xuống, không sai lệch tí nào rơi xuống trên lưng nó. Tôi nắm chặt lấy cái cổ đầy lông của nó, con
sói vua cũng vô cùng hoảng sợ, liều mạng nhảy loạn lên, muốn hất tôi đi.
Động tác của nó cũng làm tôi chao đảo, Không phải đùa đâu! Bị nó hất ra là
chỉ có đường chết… Con sói chết dẫm, cho ngươi xem ý chí của con gái
mạnh tới cỡ nào!
Tiểu Long Nữ trên cây sắc mặt tái nhợt, mà tôi bị sói vua giãy tới mức choáng váng “say sói” nên sắc mặt cũng rất khó coi.
Nhưng lộn xộn một lúc, tôi cuối cùng cũng buộc được dây thừng vào cổ nó. Buộc xong, tay của tôi cũng bị nó cào vài cái, nhưng chỉ bị thương nhẹ, chỉ
mất có tầm 30, 40 HP. Còn phải buộc dây vào gốc cây nữa, tôi lập tức
nhảy xuống ngựa, à không, nhảy xuống sói, co chân bỏ chạy, sói vua cũng
đuổi sát theo phía sau.
Tiểu Long Nữ lại một lần nữa diễn trò đu
dây kéo tôi lên, sau đó tôi lại cầm sợi dây nhảy xuống, dùng hết sức kéo dây, nâng nửa người con sói lên. Tiểu Long Nữ hét lên một tiếng, dùng
kỹ năng chuyên dụng của vũ khí ngắn.
“Một đòn trí mạng!” Đánh thẳng vào mắt trái của sói vua.
Sói vua đau đớn gào rống, cho dù hiện tại có nguyên lý đón bẩy nên tôi lại
đã tiết kiệm được không ít sức lực, nhưng tôi vẫn sắp không giữ được
nữa. Tiểu Long Nữ lập tức lại sử dụng “Một đòn trí mạng” thêm lần nữa,
lần này không đánh trúng mắt phải của sói vua mà chỉ đánh được vào giữa
trán.
Lúc này, dây thừng dưới ma
sát lớn, cuối cùng cùng cũng đứt tung. Sói vua vừa thoát khỏi kìm hãm,
lập tức phóng về phía kẻ thù, Tiểu Long Nữ bị nó cào một phát, lại bị
cắn một cái rồi bị nó đè dưới chân, không trốn đi đâu được.
“Tiểu Long Nữ!”
Tôi lúc này cũng vừa chạy tới sau lưng sói vua. Thấy chiêu thức “Một đòn
trí mạng” của Tiểu Long Nữ tôi mới nhớ tới kỹ năng của mình – Hỏa Diễm
Trảm.
“Hỏa Diễm Trảm.” Hét lên một tiếng, ngọn lửa bùng cháy trên thanh Hắc Đao, tôi dốc sức chém xuống. Biết sói vua sẽ không bị một đòn Hỏa Diễm Trảm giết chết, vừa chém xong, tôi lật đao chém tiếp, lại một
đao nữa, lại …. Cuối cùng chém xong năm đao cũng là lúc mana của tôi vừa hết.
Tôi đá văng thi thể của sói vua ra, bên Tiểu Long Nữ xem ra vẫn khá tốt,
mặc dù hơi chật vật một chút. Phù! tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà cô ấy
không biến thành một cột sáng bay mất.
Tiểu Long Nữ nằm dưới đất, khuôn mặt mướt mồ hôi, nhưng cô ấy vẫn khúc khích cười, tôi cũng cười,
nằm xuống bên cạnh cổ thở hổn hển, không ngờ lại bị cô ả đạp cho một
đạp.
“Còn không mau nhìn xem rớt ra cái gì?”
“Ờ.” Tôi miễn cưỡng ngồi dậy, tìm tòi một lúc, được một quả trứng, một đôi giày cùng một đống nhỏ đồng bạc.
Lúc này Tiểu Long Nữ đột nhiên hét toáng lên, tôi bị cô nàng làm cho giật nẩy mình.
“Chuyện gì vậy?” Sói vua sống lại sao? Không thể nào!
“Vũ khí của anh thăng cấp?” Bởi vì tổ đội, Tiểu Long Nữ có thể nghe được thông báo hệ thống của tôi.
Tôi nhìn lại thuộc tính Hắc Đao.
“Đúng vậy, Đệ Nhị Sinh Mệnh thật kỳ quái, vũ khí cũng có thể thăng cấp.”
Lại một đòn vào đầu, tôi choáng váng hoa mắt, Tiểu Long Nữ rống lên như sư
tử. “Vũ khí có thể tăng trưởng mới có thể thăng cấp được!”
“Ồ…”
Người ta đã bảo là chưa vào trang web của trò chơi cơ mà! Cô cũng không
phải không biết… Còn đánh vào đầu nữa tôi nữa sẽ biến thành ngu ngốc
mất.
Tiểu Long Nữ nghe được đoạn lẩm bẩm, khinh thường đảo tròn
mắt nhìn tôi. “Anh có biết vũ khí có thể tăng trưởng quý giá đến nhường
nào không? Thậm chí có thể sánh ngang với thần khí đấy! Anh nghĩ thử
xem, vũ khí của anh có thể không ngừng tăng lực sát thương, sẽ có lợi ra sao?”
Uầy!! Vậy không phải không cần đổi vũ khí sao? Vũ khí của
mình khi luyện công sẽ thăng cấp cùng mình, trở nên ngày càng mạnh á?
Nghĩ vậy, hai mắt tôi tỏa sáng, tiết kiệm được một khoản lớn cho vũ khí
rồi.
Thấy hai mắt tôi phát sáng, Tiểu Long Nữ biết tôi cũng đã hiểu. Hê hê! Lời quá! Tôi cực kì vui vẻ nghĩ.
Vì ngoài đánh rơi ra đôi giày và tiền, còn có một quả trứng thú nuôi, tôi
và Tiểu Long Nữ lại đều tò mò muốn biết sẽ nở ra bảo bối gì cho nên
quyết định về thôn giám định* đôi giày, tiện tìm luôn quầy bán thú nuôi, đem quả trứng này cho họ ấp. Sau khi tôi cùng Tiểu Long Nữ hợp lực lột
da con sói vua – làm sao mà quên được tấm áo choàng màu trắng chứ, hí hí – rồi vui vẻ trở về thôn.
(*giám định: Các trang bị hiếm trong
Đệ Nhị Sinh Mệnh, nhưng đôi giày mà Vương Tử và Tiểu Long Nữ đã nhặt
được, đều sẽ có các thuộc tính bị “ẩn” đi, phải nhờ đến NPC giám định
xong mới có thể nhìn thấy. Một số game như Ragnarok Online và Guildwars
cũng có quy định tương tự vậy, người chơi phải sử dụng Kính Lúp và Bộ
Nhận Dạng đặc biệt mới có thể nhìn thấy các thuộc tính ẩn này. – nhóm
PR)
Vừa tới của thôn, tôi lập tức phát hiện ra mình đã mắc sai
lầm to đùng, sai lần một còn có thể coi là vô ý, sai lần thứ hai thì
đúng là NGU không chịu được! Ôiiii!! Mình đúng là đại ngu! Tôi giờ không mang mặt nạ, vậy mà lại dám đi theo cửa lớn vào thôn…
Các cơ
dưới chân căng cứng, tôi chuẩn bị chạy thục mạng, nhưng Tiểu Long Nữ bên cạnh dùng sức ôm lấy tay của tôi, thân thể còn áp vào ngực tôi.
“Ông~~~ xã!” Cổ dùng giọng nói ngọt ngào tới chết người khiến tôi nghe xong mà
rợn cả tóc gáy. “Anh nói đi, em có phải người anh yêu nhấtttttt, bà xã
xinh đẹp nhấttttt của anh không?”
Vừa nói, cô ả vừa nói vừa dùng
ánh mắt thị uy quét qua các cô gái khác xung quanh. Ai bị ánh mắt của cô nàng chiếu vào đều không tự chủ được lui lại một chút. Ài, đành thôi,
dù sao cũng không đẹp bằng người ta.
Không thể không thừa nhận,
Tiểu Long Nữ quả là một người đẹp hiếm thấy… Sao? Muốn được miêu tả qua
một chút sao? So sánh kỹ thì, khuôn mặt trưởng thành, xinh đẹp hơn tôi,
bộ ngực lớn hơn tôi(Theo đánh giá bằng mắt, so với Mai Khôi còn lớn
hơn), eo thon hơn tôi, chân dài hơn tôi, làn da trắng hơn tôi… Hu hu!
Lòng tự tôn trong tôi lại một lần nữa tổn thương nghiêm trọng.
Đang lúc tôi đang suy nghĩ miên man, Tiểu Long Nữ véo một cái vào hông tôi.
Đau! Tôi vộng vàng nói. “Đúng! Đúng vậy! Em là bà xã mà anh yêu nhất, là người đẹp nhất.”
Vừa nói xong, lập tức có hơn mười ánh mắt oán
hận chiếu lên người Tiểu Long Nữ, nhưng cô ả không thèm để ý, thậm chí
còn có vẻ rất vui. *Đổ mồ hôi*
Tôi tuy bất đắc dĩ phải thừa nhận
Tiểu Long Nữ là bà xã, nhưng việc này cũng có chỗ tốt, dù sao con gái có dũng khí dám cùng người đẹp như Tiểu Long Nữ tranh đoạt người yêu, quả
thực không nhiều. Cho nên hơn mười con sói đang chắn đường tôi đành
không cam lòng rời đi, thế là chúng tôi cũng an toàn vào trong thôn.
Tới chỗ NPC giám định, tôi nhịn đau bỏ ra năm đồng bạc, rốt cuộc cũng giám
định được đôi giày. Là một đôi “Phi Thiên Đoản Ngoa” +8 phòng thủ, +10
nhanh nhẹn, vừa hay thích hợp với đạo tặc chuyên về nhanh nhẹn nên để
Tiểu Long Nữ dùng.
Trong quầy thú nuôi, lại phải trả tiền, tôi
lòng đau như cắt trả tiếp hai đồng bạc, Xót quá, vừa đúng hết sạch số
tiền mà sói vua rớt ra rồi.
“Mời chủ nhân của thú nuôi nhỏ một
giọt máu lên quả trứng, tiến hành quá trình nhận chủ.” NPC ở quầy sủng
vật mặc một bộ đồ hầu gái rất đáng yêu nói với chúng tôi.
Tôi
cũng rất muốn nuôi thú, rất rất muốn ấy! Nhưng tôi có thèm khát quả
trứng kia đến cỡ nào, cũng phải nghĩ lại, Tiểu Long Nữ sát thương và
phòng ngự đều không cao so với tôi càng cần hơn. Cố nén khát vọng trong
lòng, tôi hiên ngang lẫm liệt nói: “Tiểu Long Nữ, con thú này cho cô!
Chờ đánh được con thứ hai rồi tôi lấy.”
“Không cần đâu, em lấy
đôi giầy rồi mà.” Khó mà thấy được Tiểu Long Nữ lại khiêm tốn như vậy …. Nhưng vì thực lực chiến đấu của đội ngũ, tôi quyết định phải cấp cho
cổ. “Cô lực tấn công và phòng thủ đều không cao, có thêm thú nuôi, thực
lực của cô sẽ tăng thêm rất nhiều.”
“Không cần đâu mà…”
“Không phải ngượng đâu!”
“Đã nói không cần là không cần!” Tiểu Long Nữ đột nhiên hung hăng quát tôi, tôi hoảng sợ, ngây ngốc chẳng biết nên phản ứng ra sao. Đột nhiên Tiểu
Long Nữ xìu xuống, nói: “Em không thể nuôi thú cưng được!”
Ể? Không thể nào hiểu nổi!
“Em trước kia từng nuôi rất nhiều thú! Nhưng…. không con nào có kết cục tốt cả.”
Cổ bắt đầu kể lể thiên sử nuôi thú của mình.
“Em từng nuôi một con chó nhỏ, mua về thì ngày thứ hai đang dắt nó đi dạo
thì không thấy tăm hơi đâu cả…. sau đó không hề trở lại. Sau đó em nuôi
rùa, không cẩn thận em quăng nó từ ban công tầng năm xuồng tầng một ….
Tiếp đó em nuôi một đôi cá chọi* …”
(*cá chọi: bản gốc là đấu
ngư. Tôi đặt tên này để các bạn dễ liên tưởng. Gần giống như gà chọi
vậy, loại cá này thường được nuôi theo cặp, tôi có nhìn qua một lần, màu sắc khá sặc sỡ, hình như là màu đỏ. Khi bạn thả cá vào bể nhỏ, hai con
cá sẽ châu đầu vào nhau, lượn vòng quanh giống như đang “chọi”, đấu nhau vậy – meomeo)
Cái này cũng có vấn đề ư? Tôi cũng từng nuôi cá, dễ nuôi lắm mà!
“Đến lúc nó chết, em mới biết, hóa ra nước trong chậu cá phải thay …”
Tôi không còn gì để nói.
“Cuối cùng em trồng cây xương rồng…”
“Không phải chứ… Tới xương rồng mà cô cũng có thể làm chết?” Không thể nào…?
Cô ả vẻ mặt vô tội nói: “Em làm sao biết được xương rồng cũng phải tưới
nước, em còn tưởng nó không cần uống nước, ai ngờ nó chết khô! Sau này,
em thề, cho dù có chuyện gì cũng không nuôi thú nữa.”
Thật là một câu chuyện đầy máu và nước mắt …
Sau ba giây mặc niệm cho đám thú nuôi vô tội, tôi không hề do dự nữa, cắn ngón tay. Đau! Nhỏ máu lên trên quả trứng.
Lúc này quả trứng khẽ vỡ ra, tôi cùng Tiểu Long Nữ hai người bốn con mắt
cùng mở to, tò mò muốn xem rốt cuộc sẽ nở ra con thú như thế nào!
Kinh ngạc! Kinh ngạc! Vô cùng kinh ngạc! Bởi không thể tưởng tượng nổi lại là…
“Này, cái quỷ gì thế này…” Tôi nói không nên lời, con thú nuôi này quả thực
không thể tưởng tượng được, cho dù nở ra thần thú Kỳ Lân, Phượng Hoàng,
hay thậm chí là rồng, tôi cũng không thể kinh ngạc như bây giờ, tôi nắm
chặt lấy Tiểu Long Nữ ở bên cạnh, dùng ánh mắt kích động nhìn cô ta,
muốn biết cô ta có nhìn thấy cái tôi thấy không.
Tiểu Long Nữ vẻ
mặt ngây ngốc, miệng há to. Một lúc sau, rốt cuộc cổ cũng tỉnh táo hơn
một chút. “Vương Tử, đây rốt cuộc là … sao em lại thấy, đây là … là cái
bánh bao?”
Tôi sắc mặt nghiêm trọng nói: “Không, cô nhìn kỹ xem,
thứ này hình dạng và kích thước đều đúng chuẩn, lớp vỏ bóng loáng và mềm mại, lại tròn như vậy, còn truyền tới mùi thơm khiến người ta cách xa
ba bước đã thấy thèm. Tôi nghĩ đây không phải chỉ là cái bánh bao, mà
nhất định là bánh bao nhân thịt.”
“Cái gì?!” Cô ta kinh ngạc… sau đó lại cốc cho tôi một cái. “Ai quan tâm nó là bánh bao nhân thịt hay
bánh bao chay! Quan trọng là sao thú nuôi của chúng ta lại là cái bánh
bao?”
Hầy hầy! Tôi ôm đầu, oán hận nói. “Cô là GM ẩn còn không biết, làm thế quái nào tôi biết được?”
“Có phải là chương trình có lỗi không?” Cô ta bắt đầu suy tư, Nếu đúng là
như vậy phải nhanh chóng báo cáo cho cấp trên để tránh cho người chơi
khác khi nở trứng cũng xuất hiện lỗi.
Ừng ực! Ngửi mùi bánh bao,
tôi bỗng cảm thấy đói bụng, bèn nuốt nước miếng… Chăm chú nhìn vào cái
bánh bao, đột nhiên cái bánh bao chuyển động, động tác tựa hồ như là …
như là đang dịch mông sang, nếu cái bánh bao có mông.
“Tiểu Long Nữữữữữ!!! cái bánh bao chuyển động.”
“Cái gì?” Cô ả lập tức đi tới, cùng tôi giương mắt nhìn cái bánh bao.
Cái bánh bao, cái bánh bao lại có thể xoay người (Bánh bao còn phân ra mặt
trước với mặt sau?), xoay một lúc, một đôi mắt to màu lam long lanh như
trong phim hoạt hình xuất hiện trước mặt chúng tôi…
“Bánh bao có mắt…!” Tôi hốt hoảng nói.
Tiểu Long Nữ cuối cùng cũng không hổ là GM ẩn, thấy vậy mà vẫn bình tĩnh nói với tôi. “Vương Tử, xem các số liệu của nó đi.”
Tôi chìa tay ra, bắt đầu cấu véo cái bánh bao, cố nén ý muốn ăn nó đang dâng trào…
… Gọi là Bánh Bao Nhân Thịt đi! Còn có cái tên nào thích hợp hơn đây?
(Thật khó tin, tốc độ của Bánh Bao Nhân Thịt còn nhanh hơn mình?)
(Bé Bao* còn thông mình hơn mình? Giận nha!)
(*Bé Bao: gọi tắt, gọi tắt nhé. Vì lí do cá nhân (lười), và không được phép
viết tiếng Anh cho ngắn, xin để tôi gọi tắt tên Bánh Bao Nhân Thịt là Bé Bao. – meomeo)
“Thế nào? Có đúng là thú nuôi không?” Tiểu Long Nữ tò mò hỏi.
“Ừ… Hình như vậy.”
“… Người thiết kế game thật hóm hỉnh.” Tiểu Long Nữ khuôn mặt không thay đổi, khóe miệng nhếch lên nói.
“Không sao, ít nhất … nó cũng có thể coi là đáng yêu!” Lúc này Bé Bao đang cọ
cọ vào lòng bàn tay tôi, còn phát ra tiếng kêu be bé, bộ dạng giống như
đang làm nũng, đáng yêu quá! Tuy nhiên một cái bánh bao làm nũng … cũng
thật kỳ quái.
“Nó có kỹ năng công kích không?”
“Có.” Đả Cẩu Thuật*…
(*Đả cẩu thuật: kĩ năng đánh chó – meomeo)
“Ừm, bọn mình ra ngoài tìm vài con Sử Lai Mỗ thử xem.”
Trước lúc ra khỏi thôn, Tiểu Long Nữ dùng kỹ năng sinh hoạt đã lên cấp 8 của
mình – may vá, may da và lông sói thành một cái mũ và một cái váy ngắn.
Nhưng cô nàng dù thế nào cũng không chịu giúp tôi làm áo choàng, hu hu!
Còn nói: “Cách chiến đấu của anh khoa trương như vậy, động tác mạnh như
thế, mặc áo choàng vào chỉ tổ vướng chân vướng tay thôi!”
Sau đó chúng tôi đi tới sườn núi chỗ có Sử Lai Mỗ, đã lâu không thấy bọn chúng, giờ có chút nhơ nhớ…
“Vương Tử, thử xem nào!” Tiểu Long Nữ nhìn Bé Bao nói.
“Được!” Tôi cầm lấy Bé Bao đang vắt vẻo trên vai, hô. “Bánh Bao Nhân Thịt…… Đả Cẩu Thuật.”
Không suy chuyển gì cả.
….. Không đủ chi tiết sao? Ta lại hô một lần nữa. “Bánh Bao Nhân Thịt, dùng Đả Cẩu Thuật với con Sử Lai Mỗ ở phía trước.”
Vẫn không có chuyện gì xảy ra…. Uất rồi! Uất rồi! Uất lắm rồi đấy nhé!
Chẳng lẽ con thú nuôi này của mình ngoại trừ đáng yêu ra, không hề có
chút tác dụng nào sao? Mày chính là thú nuôi đầu tiên của tao đấy nhé!
Gừ! Nắm lấy Bé Bao, tôi dùng sức ném về phía bọn Sử Lai Mỗ. “Ra đấu với bọn Sử Lai Mỗ một mình đi, thua thì đừng về gặp tao!”
“Anh nổi giận với cái bánh bao làm gì!” Tiểu Long Nữ cười nói.
Lúc này, Bé Bao bị tôi ném đi đánh trúng Sử Lai Mỗ, còn phát ra tiếng
“bịch”, khiến tôi giật mình, vội vàng chạy lại xem, sợ con thú nuôi đầu
tiền của mình bị Sử Lai Mỗ ăn mất tiêu.
Có người nói, dùng bánh bao đánh chó, một đi không trở lại … Nhưng câu này rõ ràng không hề đúng với Bé Bao của tôi, bởi nó đập vào Sử Lai Mỗ sau
đó xoay ba vòng trên không trung, bình yên vô sự trở lại trong tay tôi.
Thậm chí nó còn kêu lên “Ăng – ăng!” như đang hoan hô, hiển nhiên là
chơi rất vui.
(*dùng bánh bao đánh chó, một đi không trở lại: bản gốc là “Nhục bao tử đả cẩu, hữu khí vô hồi” ý là làm việc như vậy chắc
chắn sẽ thất bại – nhóm PR và Athox)
Lúc này con Sử Lai Mỗ còn
chưa chết lao tới muốn tấn công tôi, tôi theo phản xạ ném Bé Bao về phía con Sử Lai Mỗ đó, còn vô thức nói. “Bé Bao…. Đả cẩu.”
Cứ như vậy, tôi với vẻ mặt ngỡ ngàng cùng thú nuôi sau này được coi là mạnh nhất Đệ Nhị Sinh
Mệnh – Bánh Bao Nhân Thịt, trong tiếng cười hả hả của Tiểu Long Nữ, hợp
lực đánh bại con quái vật đầu tiên của chúng tôi….
Tiếp đó, chúng tôi quay trở lại chỗ bọn sói bên bờ sông, tiếp tục đánh sói. Tôi lại
tiếp tục dùng cách cũ đá đấm tán loạn, thi thoảng lại đem Bé Bao ra ném
tránh cho nó vì không đánh quái mà không tăng cấp. Mà Tiểu Long Nữ nói
với tôi, cô nàng từ gợi ý của tôi (Mình gợi ý cho cô ta lúc nào nhỉ? Lúc nào chứ?) quyết định sẽ học tôi, còn muốn tôi chỉ cho một số động tác
trong King of Fighters…..
Chúng tôi ở đó cày mấy ngày liền, sau
mấy ngày đó ở bên bờ sông, số sói chết dưới tay tôi đã không thể đếm
được nữa rồi, đẳng cấp cũng tăng lên không ít, còn dùng phương pháp cũ
giết con sói vua năm sáu lần rồi mới chuyển sang đánh gấu có đẳng cấp
cao hơn. Lại nói thêm, kỹ năng “Phán tán mùi hương” của Bé Bao, ban đầu
tôi còn tưởng là vô dụng, nhưng dùng được vài lần, đẳng cấp tăng lên,
phạm vi mở rộng tới 150m, bọn tôi chính là dựa vào kỹ năng này để dụ sói vua cùng gấu tới, bằng không thật không biết phải đi đâu tìm chúng. Hơn nữa, thuộc tính cơ bản ngộ tính là 10, Bé Bao rất dễ dàng học được kỹ
năng mới… mặc dù tôi rất nghi ngờ rằng nguyên nhân chủ yếu là do tôi
cùng Tiểu Long Nữ đã làm quá nhiều việc kỳ quái với nó….
Ví dụ
như, Tiểu Long Nữ muốn thử kỹ năng chế độc cấp 10 – có thể chế ra nhiều
loại độc – của mình, vì vậy cô nàng bèn đem thuốc dộc bôi lên trên người Bé Bao, quăng cho sói ăn … Sói lập tức trúng độc chết, mà Bé Bao của
tôi học được kỹ năng mới “Bánh bao có độc”. Sau đó làm bừa làm bậy vài
lần, lại ngẫu nhiên tìm được mấy kỹ năng. Hầy! Bé Bao à, mầy đúng là thú nuôi tốt hiếm thấy.
Hôm nay, tôi cùng Tiểu Long Nữ đánh quái đã
mệt, đang ngồi trên vách núi hưởng gió trời nghỉ ngơi, Tiểu Long Nữ đang nằm, mà tôi đứng thẳng trước những cơn gió mạnh, nhìn xuống vạn vật nhỏ bé phía dưới, tâm trạng xúc động, tôi đột nhiên muốn hát. “Tiểu Long
Nữ… Tôi muốn hát!”
“Hát đi!” Cô nàng miễn cưỡng đáp.
“This ain’t a song for the broken-hearted
A silent prayer for the faith-departed
I ain’t gonna be just a face in the crowd
You’re gonna hear my voice when I shout it out aloud
It’s my life
It’s now or never
I ain’t gonna live forever
I just want to live while I’m alive (It’s my life)
My heart is like an open highway
Like Frankie said I did it my way
I just wanna live while I’m alive
It’s my life
It’s My Life*- Bon Jovi”
(*Đây là lời của bài hát It’s My Life, do Bon Jovi trình bày. Các bạn có thể
google để tìm lời nhé. Tôi dịch đại ý ra đây cho các bạn đoạn mà Vương
Tử hát:
Đây không phải là bài hát cho một trái tim tan vỡ đâu
Cũng chẳng phải một lời nguyện cầu thầm kín cho kẻ đã khuất kia
Tôi sẽ không là khuôn mặt mờ nhạt trong đám đông kia
Bạn sẽ nghe thấy giọng tôi khi tôi hét thật to
Đây là cuộc đời của tôi
Bây giờ hay không bao giờ nữa
Tôi sẽ chẳng thể sống đến muôn đời
Tôi chỉ muốn sống thật sự khi tim còn đập, còn hơi thở (cuộc đời của tôi đấy)
Trái tim tôi như đại lộ rộng mở
Như cách Frankie đã nói, “tôi làm theo cách của chính mình”
Tôi chỉ muốn sống thật sự khi tim còn đập, còn hơi thở thôi
Đây là cuộc đời tôi
meomeo)
Tôi khẽ vuốt mái tóc bị gió thổi tung.
“Tiểu Long Nữ này!”
“Gì?”
“Có lẽ, không phải vì lý do lãng xẹt là tức em trai mà tôi chọn làm con trai.”
“Vậy, lý do thật sự là gì?”
“Có lẽ là bởi vì tôi không muốn tiếp tục trốn sau lưng người khác nữa.
“Tôi muốn thoải mái giết quái, dùng các chiêu thức khoa trương tức cười do
mình nghĩ ra, nhưng, tôi không muốn bị gọi là đứa con gái bạo lực.
“Tôi muốn mắng chửi khi tôi bị giết hay lúc tức giận, nhưng tôi không muốn bị nói là không phải ra hồn con gái.
“Tôi muốn cười khi nghe một câu chuyện cười có hơi tục tĩu, thoải mái cười
lớn, thậm chí đáp lại vài câu mà không cần phải giả bộ nghiêm ngặt hay
ra vẻ không hiểu. Nhưng tôi không muốn bị coi là vô duyên mất dạy.”
Tôi nói xong, thấy Tiểu Long Nữ vẫn im lặng, bèn lẳng lặng nằm xuống, nhìn lên bầu trời xanh bát ngát.
Một lúc lâu sau….
“Vương Tử.” Cô nàng đột nhiên xoay người, cả thân thể áp xuống trên người tôi.
“Gì vậy?”
“Bọn mình sáng tạo một huyền thoại nhé!”
“Huyền thoại gì?”
“Huyền thoại về Vương Tử, người đứng đầu Đệ Nhị Sinh Mệnh – Vương Tử.” Tiểu
Long Nữ ánh mắt sáng lên. “Chúng ta không cần lấy việc là vợ của người
đứng đầu làm vinh quang, chúng ta phải có được vinh quang khi làm người
đứng đầu.”
Tôi nghĩ, sáng tạo ra huyền thoại sao!
Cuối cùng, tôi và Tiểu Long Nữ nhìn nhau cười.
It’s my life. « Chương sauChương tiếp » ]]> Bạn đang đọc truyện trên website .com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0
Họ tên Email + = 768) { var _ase = _ase || []; _ase.push([“1401847915″,”1401848210”]); document.write(); document.write();
}]]>