Đọc truyện 【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Long Hồn – Chương 66: Oán Nhân Diện
Đồng thời khi Lạc Địa Thần một lần nữa sống dậy, tất cả mọi người dị thường ăn ý giơ vũ khí trong tay lên, bên trong vương quốc băng tuyết Y Tát Na Da thánh khiết xinh đẹp, nhất thời vang lên một tràn tiếng súng kịch liệt.
Ánh lửa tung tóe khắp nơi, Bắc Ca vừa dùng súng săn bức lui đám Lạc Địa Thần tới gần, vừa tức giận gầm nhẹ nói: “Mau ngẫm lại biện pháp, con mẹ nó đám bánh ú này vùng dậy rồi, bắn đầu cũng bắn không chết nữa!”
“Đừng nóng vội, ổn định cho ta!”Giản Tam Sinh sau khi bắn hai phát súng phát hiện tình thế đối với bọn họ vô cùng bất lợi, đám Lạc Địa Tần này bình thường đã mạnh mẽ một lần nữa sống dậy còn khó chơi hơn cả lúc trước, chẳng những không làm sao bắn chết được, mà ngay cả động tác cũng trở nên nhanh nhẹn hơn hẳn. Dưới tình thế cấp bách, vội vàng quay đầu nhìn lại khuôn mặt nữ nhân trên vách băng, não ngắn cũng biết, Lạc Địa Thần này sống lại, cùng đầu nữ nhân quỷ dị đột ngột lộ ra tươi cười này không thoát khỏi quan hệ.
“Khiêm Tử, có thể đập nát khuôn mặt này không?” Giản Tam Sinh đưa tay chọt chọt hai mắt nữ nhân đang cười tủm tỉm kia, phát hiện cảm giác ngón tay sờ lên tương đối vững chắc, giống như không có cơ quan gì tồn tại, nhưng vừa rồi tất cả mọi người đều thấy, khối băng khắc toàn vẹn này hướng bọn họ lộ ra nụ cười âm trầm.
Thứ này con mẹ nó thật sự quá lạ lùng.
Nghe được lời Giản Tam Sinh, Vương Tử Khiêm buông súng trong tay, ngược lại rút ra Long Uyên treo trên đùi, sau đó, mặt không chút thay đổi cầm cổ kiếm sắc bén vô cùng đâm vào đầu nữ nhân đúc băng đang cười kia.
Thất Tinh Long Uyên được hai đại kiếm sư Âu Dã Tử và Can Tương bắt tay tạo thành, từng chuyền tay biết bao vị danh quân, thân kiếm nhiễm vô số máu, lệ khí khôn cùng, mới vừa cắm xuống lớp băng, chợt nghe được một tiếng thét chói tai của nữ nhân từ đó truyền ra, thanh âm tràn ngập oán giận, trực tiếp dọa mấy người đang kề sát vách băng gần đó run lên.
“Mẹ kiếp!” Bị tiếng kêu đột ngột vang bên tai này dọa thiếu chút nữa cầm không được súng, trán Hoắc Tam Nhi nháy mắt toát ra một tầng mồ hôi lạnh, không nhịn được bật thốt lên mắng to: “Thứ này mẹ nó là ả nữ nhân nào chết chồng hả?!”
Đồng dạng bị dọa đến hoảng hồn, Giản Vô Tranh lau mồ hôi lạnh quay đầu lại nhìn về phía Vương Tử Khiêm đang dùng Long Uyên cùng khuôn mặt nữ nhân kia đối kháng, hỏi: “Khiêm Tử không sao chứ? Đây rốt cuộc là thứ gì……Làm sao mà giống như người sống vậy, đây chẳng phải là khối băng sao?”
Thấy từ giữa khe hở của Long Uyên cùng lớp băng nghiền vào nhau phun ra một luồng khói đen, mà bản thân người cầm kiếm lại bộ dáng tỉnh táo chẳng hề sợ hãi, Giản Tam Sinh liền khoát tay tỏ vẻ hẳn không thành vấn đề, sau đó nhìn một chút đám Lạc Địa Thần bị mọi người kiệt lực ngăn trở cách đó vài thước, nói: “Khuôn mặt quái này trước kia anh tựa hồ có nghe trưởng bối nào đó trong nhà nhắc tới, ngoài ra thực sự chưa từng thấy qua. Nghe nói trước kia có vài khu dân tộc thiểu số từng phát sinh chuyện cùng loại, kể rằng trong nhà một hộ gia đình nọ mua một đồng dưỡng tức (là tập quán con gái của một gia đình nghèo được đem cho một gia đình giàu nuôi để giúp việc nhà và sau này lấy một trong số con trai của họ), người vợ kia cả ngày bị ngược đãi, không lâu liền ôm oán hận mà chết, sau cái chết của nàng, hộ gia đình kia mỗi tối đều truyền ra tiếng cười của nữ nhân, có người lén leo tường vào nhìn xem, liền phát hiện trên tường của hộ gia đình kia xuất hiện khuôn mặt nữ nhân, nhìn dung mạo tựa hồ chính là đồng dưỡng tức bị đánh đập đến chết kia.
Hộ gia đình nọ cũng dũng cảm, cùng ngày hôm ấy bảo người hủy bức tường kia đi xây lại lần nữa, nhưng chuyện này không chấm dứt đơn giản như thế, tường sau khi xây lại, mặt nữ nhân kia lại xuất hiện trên đồ vật khác trong nhà, vô luận ném bể thế nào cũng đuổi không đi. Cái loại mặt người bám trên đồ vật thế này tên là Oán Nhân Diện, cũng không biết thứ này cùng thứ kia có phải hiệu quả như nhau hay không.”
Nghe xong giải thích của Nhị ca, trong lúc nhất thời lâm vào mê hoặc, trong lòng tùy tiện suy đoán mặt người này có phải là phi tử nào của Nhiếp Xích Tán Phổ không, hay chỉ là một thị nữ vô tội bị làm thành Oán Nhân Diện? Nếu thật sự là như vậy, oán khí của cô gái kia chỉ sợ không nhỏ đâu.
Ngay khi Giản Vô Tranh nghĩ lung tung, Vương Tử Khiêm đột nhiên dùng lực, trên cánh tay cầm kiếm gân xanh nổi lên, sau đó chợt nghe cạch một tiếng, cả khuôn mặt nữ nhân đúc trên khối băng từ đó vỡ ra, khối băng trong nháy mắt tứ tán, rơi xuống mặt đất, chưa tới vài giây liền hóa thành một vũng nước đen.
Kỳ quái chính là, Lạc Địa Thần lại không vì Oán Nhân Diện tan rã mà đình chỉ động tác, như cũ chẳng sợ sống chết nhào lên.
Nhìn sau tầng băng vỡ lộ ra huyệt động, Giản Tam Sinh đưa tay hô: “Xem ra chúng ta chỉ có thể từ lối này chạy thoát, bọn kia phỏng chừng bắn không chết được, không thể cùng chúng nó dây dưa. Khiêm Tử, Tam Nhi, như cũ hai người các cậu bọc hậu, mấy người chúng ta vào trước, tình huống tốt sẽ gọi các cậu.”
Lo lắng liếc mắt nhìn Vương Tử Khiêm và Hoắc Tam Nhi, Giản Vô Tranh chờ sau khi Giản Tam Sinh cùng hai người khác đi vào, do dự hồi lâu, mới quyết định xoay người leo lên băng động lộ ra sau khuôn mặt quái đã vỡ vụn nọ.
Băng động lớn nhỏ chỉ khoảng cao bằng nửa người, ở bên trong cử động vô cùng khó khăn, chỗ tốt có thể khom lưng đi tới, chỗ không tốt chỉ có thể dùng cả tay lẫn chân bò về phía trước. Bên trong huyệt động đều là gờ băng và trụ băng cực nhỏ góc cạnh trúc trắc, khi dùng tay chống bò bên trong đó sẽ sinh ra cảm giác đau đớn như cắt da cắt thịt, thỉnh thoảng có vài khối băng vụn nhỏ rơi vào quần áo, càng đau nhức như kim đâm.
Bắc Ca thân hình cao lớn, luôn bị quẹt trúng đỉnh của gờ băng rũ ngược xuống, khiến cho Quách đầu to theo ở phía sau cũng bị liên lụy, đau đớn tê buốt khiến hắn cau có mặt mày trực tiếp chửi má nó.
Từ nhỏ từng quen cuộc sống thoải mái Giản Vô Tranh cũng không được sung sướng gì, trườn bò trong kẽ nứt này đối với cậu cùng bò trên bàn đinh thời cổ xưa không khác là bao, toàn thân không có chỗ nào không khó chịu.
Bò trong chốc lát, chợt nghe Giản Tam Sinh ở phía trước hô: “Có cửa, ai ở phía sau, mau gọi hai đứa Khiêm Tử dừng tay đuổi theo.”
Thoáng sửng sốt, Giản Vô Tranh sau khi kịp phản ứng lập tức xoay người, lại ý thức được không gian bên trong động băng nhỏ hẹp, không thể làm gì khác hơn là chậm rãi lui về sau, mới lui chưa tới hai bước, đã cảm giác được một bàn tay sờ lên cẳng chân mình.
“Khiêm Tử?” Nghi hoặc kêu một tiếng, Giản Vô Tranh tưởng Vương Tử Khiêm cùng Hoắc Tam Nhi đã theo kịp, liền nỗ lực quay đầu nhìn về phía sau, ai ngờ vừa liếc mắt nhìn một cái, lập tức sợ đến hồn phi phách tán.
Đi theo phía sau cậu không hề là Vương Tử Khiêm cũng không phải Hoắc Tam Nhi, mà là cái đầu cực đại cùng ánh mắt trống rỗng của Lạc Địa Thần.
“A!!” Quát to một tiếng, Giản Vô Tranh trong tình thế cấp bách loáng cái lật người qua, cả người một bên dùng sức nhấc chân đạp về phía khuôn mặt quái kia, một bên mượn lực cánh tay liều mạng lui về phía sau.
Mọi người phía trước nghe được tiếng kêu đều vội vàng lớn tiếng hỏi đã xảy ra chuyện gì, Quách đầu to quay đầu nhìn thoáng qua cũng sợ đến rú lên quỷ dị, sau đó bối rối tìm dao găm trên người mình ném cho Giản Vô Tranh, còn mình thì nắm súng, dùng tư thế gian nan nhắm Lạc Địa Thần, chuẩn bị xem chuẩn cơ hội thì cho nó một băng đạn.
“Vô Tranh xảy ra chuyện gì?! Quách đầu to cậu nhanh chóng xem nó tới cùng làm sao vậy!” Giản Tam sinh bị ngăn ở phía trước, nghĩ muốn xoay người lại hỗ trợ căn bản là chuyện không có khả năng, chỉ có thể kẹt ở đó lo lắng suông.
“Là thứ vừa rồi, không biết xảy ra chuyện gì mà đã theo kịp, tôi lập tức dùng súng đối phó nó, Nhị gia anh mang theo Bắc Ca đi tới trước đi!” Quách đầu to hướng về phía trước cao giọng rống lên một câu, sau đó chậm rãi động đậy thân thể, điều chỉnh tốt vị trí, liền đưa chân đá đá Giản Vô Tranh, ý bảo cậu dựa sang bên cạnh.
Giản Vô Tranh trước đó dùng dao găm hướng lên khuôn mặt lớn của Lạc Địa Thần đâm hai cái, phát hiện lưỡi dao đâm vào liền như đâm bông vải vậy, chẳng có tí tác dụng gì, liền chỉ dùng chân chống đỡ khuôn mặt quái nọ phòng ngừa nó tới gần, lúc này cảm thấy Quách đầu to dùng chân đá mình, liền lập tức né người sang bên cạnh, tận lực kề sát vách tường.
Súng săn hai nòng khiến người ta đinh tai nhức óc vang lên sau lưng, tiếng ồn cực lớn trong loại không gian nhỏ hẹp này sinh ra lực sát thương không kém gì băng nhọn bốn phía, Giản Vô Tranh chỉ cảm thấy tiếng súng nọ tựa hồ như vang lên trong óc của chính mình vậy, nhịn không được muốn đưa tay bịt lỗ tai.
Nhưng Lạc Địa Thần nọ sau khi bị công kích của súng săn bắn ngã, lại lắc lư lảo đảo lần thứ hai bò dậy, điều này làm cho Giản Vô Tranh không rảnh mà bận tâm đến hai tai bị chấn đau nữa, chỉ có thể vừa gọi Quách đầu to vừa bò về phía trước.
Nỗ lực bỏ qua đau đớn trên người, Giản Vô Tranh vừa bò vừa ở trong lòng thầm đoán Vương Tử Khiêm cùng Hoắc Tam Nhi đi đâu rồi, sao lại để Lạc Địa Thần đuổi theo, có khi nào hai người họ đã bị giải quyết rồi không? Việc này căn bản không có khả năng, dựa vào thân thủ của Khiêm Tử, tuyệt đối sẽ không bị mấy thứ bánh ú này cuốn lấy, huống chi còn có một Hoắc Tam Nhi bản lĩnh cơ trí hỗ trợ.
Con mẹ nó hai người kia đến tột cùng đang làm cái gì.
Trong bụng thầm mắng, Giản Vô Tranh vừa giương mắt nhìn, phát hiện đã đến lối ra, từ trong động băng chui ra, Giản Tam Sinh lập tức ở bên ngoài ngồi xổm người tiếp ứng cậu.
“Thế nào Vô Tranh, để Nhị ca nhìn xem có bị thương chỗ nào không?” Kéo Giản Vô Tranh cách xa cửa động, Giản Tam Sinh vẻ mặt bối rối nhìn tiểu tổ tông nhà mình từ trên xuống dưới, sợ thật sự làm bị thương chỗ nào đó.
“Em không sao.” Nhớ tới mới vừa rồi bị một con bánh ú cầm cẳng chân, Giản Vô Tranh nhịn không được rùng mình một cái, sau đó kéo lại tay Giản Tam Sinh hỏi: “Nhị ca, Khiêm Tử bọn họ cư nhiên không theo kịp, có thể đã xảy ra chuyện rồi không?!”
“Không đâu, bản lãnh của Khiêm Tử em cũng biết mà.” Trấn an Giản Vô Tranh một câu, Giản Tam Sinh quay đầu lại hướng Quách đầu to và Bắc Ca ra dấu, bảo hai người giữ chặt súng nhắm ngay cửa động, chờ bánh ú vừa ra tới liền giải quyết nó.
Lợi dụng thời gian đám người Nhị ca giải quyết bánh ú, Giản Vô Tranh cầm đèn pin mắt sói tâm phiền ý loạn quan sát tình hình bốn phía, phát hiện nơi này tựa hồ là một khe nứt hình thành tự nhiên, trụ băng lớn lớn nhỏ nhỏ dưới ánh đèn lấp lánh đủ màu sắc.
“Tới rồi!” Bắc Ca chợt gọi khẽ một tiếng, lập tức nắm chắc súng tiểu liên trong tay.
Nghe được tiếng nhắc nhở, Giản Vô Tranh cũng quay đầu lại nhìn chằm chằm cửa động, quả nhiên, một trận tiếng sột soạt từ trong động băng truyền đến.
Một bàn tay thình lình từ sâu bên trong cửa động ló ra, Bắc Ca cùng Quách đầu to không hề nghĩ ngợi liền nã hai phát, sau đó lập tức nghe được có người kêu to: “Mẹ kiếp mẹ kiếp! Làm vậy để chi!!”
Cái tay kia khi tiếng súng vang lên đầu tiên liền nhanh chóng rụt về, sau đó chính là tiếng mắng to của Hoắc Tam Nhi: “Tụi mày con mẹ nó muốn phế tay lão tử hả?! Đừng có đàn bà như vậy!”
Nghe được là Hoắc Tam Nhi, mọi người sau khi kinh ngạc nhìn kỹ lại, liền thả lỏng hẳn, Bắc Ca cất kỹ súng, vuốt mặt, bất đắc dĩ bước qua chuẩn bị kéo người.
Nhìn Bắc Ca khom lưng vươn tay, Giản Vô Tranh lại chợt nghĩ đến một chuyện, vội vàng quay đầu hỏi Giản Tam Sinh: “Nhị ca, anh em Trần gia đâu, không phải đi với mọi người sao?”
“Em nói hai thằng nhóc Trần Liêu và Trần La Tinh kia hả? Trói hai đứa bọn nó xong thì ném giữa đường rồi, mang theo bọn chúng không tiện lắm, nói gì cũng không nói được. Anh hy vọng hai đứa chúng nó bị bánh ú ăn cho rồi, bất quá bọn nó mang mặt nạ bên ngoài, quỷ quái bình thường không cách nào tới gần…… ” Giản Tam Sinh nói phân nửa thì ngừng lại, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ chỉ vào Hoắc Tam Nhi đang được Bắc Ca từ trong động kéo ra nói: “Ý của em là……..?!”