【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Long Hồn

Chương 6: Liêu lão gia tử


Đọc truyện 【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Long Hồn – Chương 6: Liêu lão gia tử

Sáng sớm ngày thứ hai Giản Vô Tranh liền thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho Vương Tử Khiêm, xuống lầu mua chút bánh quẩy, đậu hũ, trở về lại chiên hai quả trứng gà, nhìn xem đồng hồ đã hơn tám giờ.

Đi vào phòng ngủ, tên bị trọng thương kia vẫn đang ngủ bất tỉnh nhân sự, bộ dáng trời sập đất vùi đều không liên quan gì đến y. Giản Vô Tranh thở dài, đi tới bên giường kéo màn ra. Trong nháy mắt nắng sớm rực rỡ rọi vào trong, quang mang ôn nhu bao trùm trên người Vương Tử Khiêm, ánh lên khuôn mặt xinh đẹp nọ càng thêm ngây thơ tuấn lãng.

“Khiêm Tử.” Giản Vô Tranh không tự chủ được hạ thấp giọng gọi.

“Ừm…… ” Vương Tử Khiêm lên tiếng chậm rãi mở hai mắt. Hai tròng mắt đen nhánh ánh mặt trời chiếu vào, càng như những vì sao trên bầu trời đêm. Giản Vô Tranh sửng sốt nhìn đến thất thần, sau đó nhớ tới hôm nay có không ít chuyện phải làm, vội vàng kéo người đi rửa mặt, ăn điểm tâm.

Lái xe tới bệnh viện rồi, Giản Vô Tranh vừa đăng ký vừa xếp hàng bận rộn trong trong ngoài ngoài, mà bạn Tiểu Khiêm bên cạnh lại vẻ mặt vô tội thêm chút nhàm chán ngồi trên ghế đong đưa chân.

Bệnh viện ngày nắng nóng người vẫn rất đông, may mà chính giữa bệnh viện điều hòa vận chuyển tốt, coi như mát mẻ. Vương Tử Khiêm kéo một chút băng vải trên cánh tay sẽ lập tức tản ra, sau đó nhàm chán ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Giản Vô Tranh giữa dòng người.

Thình lình, Vương Tử Khiêm nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cả người liền sững sờ. Híp híp mắt, y biết người nọ giờ khắc này tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây, vì vậy đứng dậy đi về hướng người nọ.

Đối phương hiển nhiên cũng đã nhìn thấy y, mặt xem như lộ ra một mạt cười trêu chọc ý tứ hàm xúc không sai, rồi cũng chủ động đi tới.

“Ôi chao, anh Khiêm, vàng dưới chân núi đều đã đầy ngập khách rồi, ngài sao còn ở nơi này dưỡng thương chứ? Nhị gia cũng thương tiếc anh nhỉ, cư nhiên liền vứt bỏ bên kia mặc kệ cứ thế mà trở về.” Nhìn thấy băng vải trên người Vương Tử Khiêm chảy ra chút máu, hắn cười thật hoan hỉ. Thế nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ biết ngay nụ cười kia cũng không tới đáy mắt.

“Ngươi sao lại ở đây.” Vương Tử Khiêm vẫn là vẻ mặt lãnh đạm, đối với những lời như có như không của đối phương cũng không để ý.

“Tôi sao lại ở đây anh sẽ biết ngay thôi, bất quá,” Tựa hồ đã quen với sự lạnh lùng của đối phương, hắn không để bụng, ngược lại còn kề sát vào Vương Tử Khiêm, hạ giọng, trong giọng nói mang theo trêu tức, “Chỉ tối nay nữa thôi, Sinh Khanh này cũng sẽ biến thành Thục Khanh.”

Khi Giản Vô Tranh xếp hàng xong chạy đến gọi người vừa vặn nhìn thấy chính là cảnh tượng này, từ ánh mắt Vương Tử Khiêm lộ ra cẩn thận và chán ghét đến xem, người trước mặt y khẳng định không phải kẻ tốt lành gì.

“Khiêm Tử.” Thấp giọng gọi một tiếng, Giản Vô Tranh cầm đồ đạc đi về hướng hai người.

“Ôi chao, đây không phải là Tam gia của nhà họ Giản đây sao.” Ánh mắt âm u, lập tức lại khôi phục thành mặt cợt nhả giả vờ đức hạnh, người nọ khoát tay áo nói: “Nếu Giản Tam gia tự mình đến đây chăm sóc, tôi đành phải lặn thôi, tiểu đệ đi trước một bước.”

Mắt thấy người biến mất ở góc rẽ của cầu thang, Vương Tử Khiêm lúc này mới xoay đầu lại, trong ánh mắt nhìn về phía Giản Vô Tranh chỉ có cậu mới có thể nhìn thấu được bất an và mờ mịt của đối phương.


“Làm sao vậy, mới vừa rồi là ai kia?” Một bên mang theo Vương Tử Khiêm đi xử lý vết thương, Giản Vô Tranh một bên hỏi.

“Không có gì.” Lắc lắc đầu, Vương Tử Khiêm không muốn nhắc tới nhàn nhạt nói.

Thấy y như vậy, Giản Vô Tranh cũng không hỏi thêm gì nữa.

Bận rộn một buổi sáng, cuối cùng đã một lần nữa xử lý thỏa đáng vết thương cho Khiêm Tử. Khẩu khí trong lòng Giản Vô Tranh lúc này mới xem như thật sự bình tĩnh lại. Nhớ tới vừa rồi bác sĩ nam kia đối với bệnh nhân đặc biệt Khiêm Tử này đang nằm viện một nửa lại đột nhiên biến mất, vẻ mặt kia có chút bất mãn, Giản Vô Tranh liền cảm thấy thật nguy hiểm.

Hoàn hảo ông ta không yêu cầu để bệnh nhân nhập viện lần nữa…….

Kỳ thật tiểu tổ tông không biết, Nhị ca nhà cậu làm việc cho tới bây giờ đều là đi cửa sau, bác sĩ này biết trong nhà cậu bối cảnh không nhỏ, hiển nhiên cũng sẽ không quản nhiều. Chỉ có Tam gia nhà họ Giản này, cho tới giờ đều là bình dân an an ổn ổn, xếp hàng đăng ký thành thành thật thật, cho dù hiện tại hiểu rõ bối cảnh trong nhà, cũng không muốn ỷ thế…….

Từ bệnh viện đi xe về nhà, vừa vặn gặp phải giờ tan tầm cao điểm, cứ ba lượt đi ba lượt kẹt có thể gọi là con kiến cũng chui không lọt, trực tiếp dẫn đến tính tình nóng nảy của tiểu tổ tông lại vọt lên 10%. Ngồi ghế phụ bạn Tiểu Khiêm thông minh lúc Giản Vô Tranh đập vô lăng không phát biểu thái độ gì, mặt không chút thay đổi nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Về đến nhà Giản Vô Tranh nhấc bọc thức ăn vừa muốn chuẩn bị nấu cơm, chuông cửa lại vào lúc này không nể mặt mũi vang lên. Sắc mặt tiểu tổ tông thâm trầm, nhấc dao phay trực tiếp đi qua mở cửa.

“U, u, đây là……” Nhìn thấy em trai ruột cầm dao phay hướng về phía mình, sắc mặt nọ sau khi nhìn đến mình càng đen hơn một mảnh, Giản Tam Sinh chỉ cảm thấy tim gan như rung lên, vội vàng nặn ra nụ cười nói: “Thế này là thế nào, ai lại chọc giận em rồi?”

“Khỏi nhiều lời, vào mau.” Nói xong xoay người lại trở về phòng bếp.

Vào phòng khách, nhìn thấy Khiêm Tử đang nằm trên sofa xem TV, Giản Tam Sinh nở nụ cười: “Khiêm Tử.”

Nghe được thanh âm quen thuộc, Vương Tử Khiêm vội vàng ngồi dậy, quay đầu lại mặt không chút thay đổi kêu một tiếng: “Nhị gia.”

“Được, được, còn Nhị gia cơ đấy, cái thằng nhóc cậu cũng sắp thành gia luôn rồi, thế nào, ở chỗ này so với bệnh viện thoải mái hơn há?” Giản Tam Sinh vẻ mặt cười xấu xa, đợi trong phòng không ai liền nghĩ muốn chèn ép Vương Tử Khiêm, ai bảo cậu ta bắt cóc mất tiểu đệ nhà mình?

“Dạ.” Có chút thẳng thắn đáp lại, đối với Vương Tử Khiêm mà nói chuyện bất quá cũng bình thường thôi.


Từ phòng bếp đi ra Giản Vô Tranh đã rửa tay sạch sẽ, trừng mắt nhìn Giản Tam Sinh, thở dài hỏi: “Già mà không nghiêm túc, chuyện gì mà khiến cho anh mặc kệ thuộc hạ chạy đến chỗ em đây.”

“Cũng không có chuyện gì, chỉ đến xem thương thế của Khiêm Tử thế nào rồi, Lạc Dương bên kia thúc giục gấp, anh phải nhanh chóng mang Khiêm Tử qua đó được không?” Giản Tam Sinh không chút chột dạ tung lời dóc tổ.

“Lạc Dương bên kia ấy à.” Giản Vô Tranh gắt gao nhìn chằm chằm mặt Nhị ca nhà mình, lập tức nhoẻn khóe miệng, lộ ra nụ cười mê chết tiểu nữ sinh bình thường: “Lại chuẩn bị đi trộm mồ ai nữa?”

“A……Khụ!” Giản Tam Sinh phút chốc trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn chằm chằm Giản Vô Tranh, tiếng cười đều kẹt trong cuống họng, ngây ra nửa ngày nói không nên lời. Lập tức anh như nghĩ tới điều gì, nhanh chóng chỉnh lại biểu tình, vui cười nói: “Tiểu Tranh à, em đang nói đi đâu đấy hả.”

Đã tin chắc lời Nhị tẩu nói không còn gì nghi ngờ, Giản Vô Tranh thở sâu, nhàn nhạt nói: “Anh thôi đi, còn mẹ nó giả bộ cái gì nữa, tình hình này trong nhà em đều biết cả rồi.”

“Biết, em đều biết cái gì rồi?” Giản Tam Sinh hỏi càng thêm cẩn thận, sợ lộ ra sơ suất gì.

“Không phải chút vấn đề đảo đấu không đáng kể thôi sao.” Giản Vô Tranh trả lời tương đối không nề hà.

Lần này Giản Tam Sinh hoàn toàn khẳng định là sự thật rồi, anh hiện tại đầy đầu chính là một câu nói, xong đời xong đời, thế này mẹ nó nếu để lão gia tử biết, anh không bị lột xuống một tầng da là không được.

“Anh yên tâm, em sẽ không để cho lão gia tử biết, anh cũng đừng nói ra là được.”

Nghe được cam đoan của tiểu tổ tông, Giản Tam Sinh lúc này mới xem như hơi thả lỏng chút tâm, ngơ ngẩn trả lời: “Em ở đâu nghe được.”

Mạnh quay đầu nhằm phía Vương Tử Khiêm: “Là tiểu tử thúi này nói cho em?!”

“Không phải.” Giản Vô Tranh có chút giận hờn, “Không liên quan đến cậu ấy.”

“Đó là……” Nhãn cầu chuyển vòng vo hai lần, vẫn là nghĩ không ra một lý do.


Nhìn thấy bộ dáng cáo già mà giả bộ đức hạnh của Nhị ca, trong lòng Giản Vô Tranh lại tích lửa: “Là lão bà của anh nói cho em biết đó.”

“Cái gì? Tiểu Tình? Cô ấy, cô ấy không có việc gì sao lại nói cho em chuyện này để làm chi chứ! Ôi!” Oán giận vỗ đùi, Giản Tam Sinh thở dài bất lực, bộ dáng hối không kịp.

“Chim chóc trên cây ~~ thành đôi thành cặp ~~~ non xanh nước biếc ~~~”

Đang lúc còn muốn nói thêm gì đó, điện thoại di động của Giản Tam Sinh đột ngột vang lên, mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, anh nhíu chặt mày lại, khoát tay áo ý bảo hai người đừng nói gì, rồi đè xuống nút trò chuyện: “Ai du chú Liêu, cơn gió nào thổi ngài đến đây thế?”

Vương Tử Khiêm và Giản Vô Tranh hai người nhìn Giản Tam Sinh trả lời điện thoại vừa cười vừa khách sáo, bộ dáng không quen rồi lại cứng rắn phải giả vờ thân thiết. Hai bên linh tinh lang tang nói đủ thứ chuyện vụn vặt, rồi lại nhìn thấy sắc mặt Giản Tam Sinh hồng trắng đen xanh không ngừng biến hóa, cuối cùng vui cười nói: “Được rồi, hắc, được mà, một câu nói của lão ngài đây, tiểu bối chỗ nào dám khước từ, con đây liền lái xe qua đó, có chuyện gì gặp mặt sẽ nói được hay không nhé? Dạ, được, được, vậy cứ thế.”

Cúp điện thoại, Giản Tam Sinh hé ra khuôn mặt già nua có muốn nặn ra nụ cười cũng không cười nổi nữa, anh cáu kỉnh vò vò tóc lầu bầu nói: “Thật mẹ nó là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại truyền ngàn dặm. Lần này không làm chu đáo, mẹ nó bị lão hồ ly theo dõi.”

Anh giương mắt nhìn hai người đối diện một chút, nói: “Tiểu Tranh à, lúc này Nhị ca thật sự có việc gấp, em phải để Khiêm Tử theo anh đi một chuyến.”

Ra khỏi cánh cửa này, Khiêm Tử liền không thuộc quản lý của em nữa rồi, Giản Tam Sinh âm hiểm nghĩ.

Không ngờ tới tiểu đệ nhà mình hiển nhiên vô cùng hiểu rõ cá tính anh, Giản Vô Tranh chỉ nhàn nhạt quăng cho anh một cái liếc mắt, rồi nói: “Em cũng đi.”

“Đây không phải là xiếc cho trẻ em đâu, vị lão gia tử kia cũng không phải người dễ đối phó, em đi theo không phải là thêm phiền sao!” Nói xong, Giản Tam Sinh vô cùng nhanh nhẹn chuẩn bị đưa tay kéo Vương Tử Khiêm.

Nào ngờ Giản Vô Tranh đem Vương Tử Khiêm chặn lại phía sau, trừng mắt tức giận Nhị ca nhà mình nói: “Em đi sao lại thêm phiền, em còn là người của nhà họ Giản nữa không?”

“Em…….” Nhìn thấy dáng điệu này Giản Tam Sinh biết đứa em nghĩ mình không đem nó theo nên thật sự nổi giận rồi, vội vàng dùng mắt ra hiệu Vương Tử Khiêm, ý là: Nhanh đánh nó ngất xỉu, hai ta chạy lẹ.

Vương Tử Khiêm mắt nhìn Nhị gia mặt không chút thay đổi, rồi lại nhìn Giản Vô Tranh đang che trước mặt, im ắng quay đầu chuyển hướng ngoài cửa sổ, ý là: Không có khả năng.

Ngươi cái thằng tiểu tử thúi này! Giản Tam Sinh tức giận giậm chân, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, đi thôi!”

Ba người đi xuống lầu đến xe của Giản Tam Sinh, chỉ thấy Ngũ Lôi bấy giờ đang cầm điện thoại di động chơi đùa vui vẻ, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân vội quay đầu vui tươi hớn hở nói: “Nhị gia tôi đã nói với anh rồi mà, tôi đây đuổi bắt được một đoạn, vô cùng sung sức…… “

Lời vừa nói ra phân nửa, nhìn thấy Giản Vô Tranh bên cạnh Vương Tử Khiêm bật người câm nín.

Giản Tam Sinh khoát tay áo, ý bảo Ngũ Lôi lái xe đi rồi nói.


Ô tô một đường lái đến tây thành, Giản Tam Sinh lúc này mới đem sự tình tiền căn hậu quả rủ rỉ nói ra.

Nguyên lai trước đó không biết là ai tiết lộ hành trình, nói là phát hiện Cửu Đỉnh (bộ gồm 9 cái vạc) trong truyền thuyết do Hạ Vũ tập hợp lực của cửu châu kiến tạo, còn đem bức ảnh không rõ ràng lắm phát tán trên mạng, dưới góc phải của bức ảnh dùng bút đen viết địa điểm và ngày tháng. Cửu Đỉnh trong truyền thuyết, đó là món đồ vô giá, chưa nói đến nó tới cùng có thể mang ra khỏi mộ hay không, cho dù thấy tận mắt, cũng xem như không uổng phí cuộc đời này rồi.

(Hạ Vũ (2205 TCN – 2198 TCN) là một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc cổ đại nổi tiếng với về việc chống lũ, xác lập chế độ cha truyền con nối ở Trung Quốc bằng cách thành lập nhà Hạ và nhân cách đạo đức ngay thẳng của mình. Ông thường được gọi là Đại Vũ)

Bất quá tin tức vừa tung ra, lập tức có người hồi đáp bằng sự chế nhạo, Cửu Đỉnh trong truyền thuyết là dùng cái gì chế tạo ra? Đó là tập hợp tất cả đồng thau của chín châu đúc thành. Lại nói nó được tạo ra vào thời nào? Hạ! Không nói đến đồng thau là chất liệu không chịu được năm tháng hao mòn nhất trong các kim loại, cho dù là hoàng kim trải qua nhiều năm oxy hóa như vậy cũng đã sớm nhìn không ra bộ dáng nữa rồi, làm sao còn có thể để cho người ta phát hiện?

Nhưng chưa được vài ngày, một nhóm lão sơn quỷ sớm đã thoái ẩn ở Bắc Kinh, Lạc Dương, Trường Sa liền đồng loạt tuyên bố, bức ảnh nọ là thật, Cửu Đỉnh trong truyền thuyết kia, thật sự đã hiện thế.

Thoáng cái, trên dưới cả nước tất cả mấy tên đảo đấu đều chấn kinh, đều tập trung mục tiêu tới thành phố Bửu Kê tỉnh Thiểm Tây. Lập tức, dưới chân núi Kỳ Sơn nhất thời cực kỳ náo nhiệt.

Mọi người cơ hồ đều đoán, trên vùng đất chịu sự quản lý của Chu Nguyên cổ đại này, Cửu Đỉnh có khả năng được chôn ở đây nhất. Không thể nghi ngờ, phần lớn đều đem mục tiêu đặt trên mộ của Chu Công Đán đến nay vẫn chưa có người phát hiện được.

Chu Công Đán còn gọi Chu Văn Công, là con trai Văn Vương, đứng hàng thứ 4, cũng xưng hiệu Thúc Đán. Chu Vũ Vương trước khi lâm chung đem vương vị truyền cho đệ đệ có đức có tài của mình là Chu Công, hơn nữa nói chuyện này không cần phải xem bói, có thể ngay mặt quyết định. Chu Công Đán khóc lóc không ngừng, trước sau không chịu tiếp nhận. Vì vậy sau lại cho phép thái tử Tụng kế vị, làm Chu Thành Vương. Song thái tử Tụng tuổi nhỏ, ứng phó không được tình thế phức tạp của quốc gia, vì vậy trách nhiệm liền rơi trên vai Chu Công.

Chu Công Đán giữ chức vị kia vào thời ấy, cũng tương đương với Nhiếp Chính Vương.

Mà một nhân vật làm mưa làm gió như vậy, nhưng ngay cả cục Di sản văn hóa quốc gia lục soát khắp Chu Nguyên đều tìm không ra mộ của ông lão ấy. Thử nghĩ Cửu Đỉnh trong truyền thuyết nọ, không ở trong mộ ông ấy, còn có thể ở đâu được nữa?

Nửa tháng trước Giản Tam Sinh mang theo một nhóm người xem như tài giỏi của nhà họ Giản đến dạo một vòng, lại rước thảm bại mà về, nếu không có Vương Tử Khiêm, chỉ sợ ngay cả thứ gì đó để giữ thể diện cũng không cầm về được.

Mà thứ kia, cũng chính là nguyên nhân chính hôm nay Liêu lão gia tử muốn tìm người đàm luận.

“Lão trộm già kia dã tâm lớn, tuyệt đối sẽ tìm cách hướng đến Khiêm Tử, ông ta muốn biết về Cửu Đỉnh nọ, ông ta về điểm này nhân thủ nhất định không đủ, cho nên mới muốn cùng chúng ta liên thủ, đến lúc đó ông ta ỷ vào bối phận chúng ta phải nể mặt.” Giản Tam Sinh vừa nói vừa châm điếu thuốc, vô cùng sầu muộn hút một hơi.

Giản Vô Tranh nghe thế trong lòng cũng buồn phiền, nghĩ hôm nay đi chuyến này khẳng định sẽ không dễ dàng trở về. Bên cạnh Vương Tử Khiêm mặc dù bộ dáng lơ đễnh, nhưng lại lặng lẽ cầm tay cậu.

Bàn tay kia không có nhiệt độ gì, nhưng trầm ổn mạnh mẽ khiến kẻ khác an tâm.

Tựa hồ không chịu nổi sự trầm mặc trong xe, tài xế Ngũ Lôi khó xử kéo kéo khóe miệng, mang theo đầy mặt ý cười gượng gạo nói: “Anh nói xem mấy đứa trẻ sao lại cứ thích đi vườn thú tản bộ vậy chứ, tới vườn thú còn thích sáp đến trước mặt gấu trúc bên trong, gấu trúc quốc bảo nọ có cái gì đẹp mắt đâu, chạy vừa chậm vừa ngu (囧) bò, còn không bằng về nhà nhìn chim chóc trong lồng cho rồi, haha….. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.