Đọc truyện The Taming – Chương 9
Liana đặt tay lên cái lưng đau nhức của nàng. Hai tuần dài dặc kể từ khi Rogan đi mất, và trong thời gian đó nàng làm nên những điều kỳ diệu trong tòa lâu đài và ngôi làng. Ban đầu đám nông dân vẫn e ngại việc tuân lệnh nàng, sợ hãi cơ thịnh nộ của Lord Rogan, nhưng khi có vài người nghe lệnh Liana và không bị trừng phạt, những người khác bắt đầu tin tưởng nàng.
Những ngôi nhà trong làng đã được sửa chữa, quần áo mới đã được mua, và đám vật nuôi được làm thịt để những con người đói khổ có thức ăn. Cứ thế sau hai tuần đầu tiên trôi qua, nông dẫn đã nhìn Liana như thể nàng chính là một thiên thần giáng thế.
Sự sạch sẽ của ngôi làng và lâu đài khiến Liana vô cùng hài lòng, ngoại trừ một chuyện: đó là một số lượng kha khá những nhóc con tóc đỏ chạy nhảy khắp nơi. Lúc đầu nàng nghĩ đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi vì Rogan cũng có cùng màu tóc đỏ thẫm như vài người trong làng. Nhưng đến khi một cậu nhóc, khoảng tám tuổi, ngước lên nhìn nàng với đôi mắt bướng bỉnh y chang như của chồng nàng thì Liana đã ra lệnh để được biết cha đứa trẻ là ai.
Những người nông dân quanh nàng ngơi tay khỏi công việc và nhìn quanh im lặng. Liana lặp lại câu hỏi của nàng, và đợi. Cuối cùng một phụ nữ trẻ bước lên phía trước. Liana nhận ra cô ta là một trong các Ngày, một trong số những phụ nữ đã từng ngủ với Rogan.
“Lord Rogan là cha đứa trẻ,” người phụ nữ quả quyết.
Liana cảm thấy đám người quanh nàng co hết lại như thể đề phòng trận đòn roi. “Có bao nhiêu đứa là con của chồng ta?”
“Một tá, khoảng thế.” Cô gái hếch cằm lên cao hơn một chút. “Và tôi có một đứa.”
Liana sững lại mất một lúc, không thể nào nhúc nhích hay nói gì. Nàng không biết liệu có nên nổi đóa lên với chồng nàng không vì đã có quá nhiều con hoang hay là vì đã bỏ mặc lũ trẻ phải sống trong cảnh bần hàn. Nàng biết mọi người đang nhìn nàng, chờ đợi xem nàng sẽ làm gì tiếp. Nàng hít một hơi thật sâu. “Tập trung lũ trẻ lạ và đem chúng tới lâu đài cho ta. Ta sẽ xem xét những nhu cầu của chúng.”
“Cùng với mẹ của chúng chứ?” cô Ngày đó nói, giọng điệu và cử chỉ tỏ ra đắc thắng.
Liana trừng mắt với cô ả. “Cô cso thể chọn giao đứa trẻ đã cai sữa cho sự chăm lo của ta hoặc cô có thể giữ lấy trách nhiệm nuôi dưỡng nó. Nhưng không, ta sẽ không chứa chấp cả những bà mẹ của bọn trẻ.”
“Vâng, thưa lệnh bà,” cô gái nói đầy ý thức trách nhiệm và khẽ cúi đầu.
Loáng thoáng Liana nghe tiếng vài người đàn bà thì thầm hưởng ứng.
Đã muộn rồi khi nàng rời khỏi ngôi làng, và nàng ước nàng có thể cuộn mình trên giường bên cạnh Rogan. Như mọi khi, nàng bắt đầu mơ mộng về những gì nàng sẽ hỏi anh khi anh là nô lệ của nàng trong một ngày. Có lẽ nàng nên lên kế hoạch cho một bữa ăn được phục vụ bên suối, chỉ có hai người họ. Có lẽ nàng sẽ khiến anh tâm sự với nàng. Chỉ là có anh trọn vẹn một ngày với nàng, từng giờ với nàng, khi cả hai đều mặc đồ sẽ là thành hiện thực. Anh dường như mặc định nàng cũng giống như những cô ả Ngày – dù nàng đã ngủ cùng anh mà không có gì khác nữa.
Tiếng móng ngựa vang vọng trên chiếc cầu gỗ bắc qua con hào giờ đã được khơi sạch mang nàng trở lại với hiện thực. Đằng sau nàng là những hiệp sỹ Peregrine im lặng như mọi khi.
Các khoảnh sân của lâu đài giờ đã sạch sẽ và Liana có thể đi bộ lên cầu thang dẫn tới phòng chính mà không bị vướng vấp gì nữa.
Khi lên tới nơi, nàng tránh Joice, chị ta đã lên một danh sách những câu hỏi và than phiền, để leo thẳng lên gác tới phòng nghỉ phía trên. Vài lần trong mấy tuần qua Liana đã định đi gặp vị Phu nhân, người nàng đã gặp tuần đầu tiên, người phụ nữ đã nhắc nhở nàng rằng đàn ông không bao giờ chiến đấu trong những trận chiến im lặng, hay độ lượng với phụ nữ, nhưng cửa phòng bà lần nào cũng bị khóa.
Những căn phòng trên gác giờ đã sạch sẽ và vài phòng được dùng cho những thị nữ của nàng, nhưng hầu hết đều trống, và dành để phục vụ khách khứa. Cuối hành lang là một cánh cửa khóa, chỉ lúc này cánh cửa lại đang mở. Liana ngừng lại một lát thì thấy người phụ nữ, ánh mặt trời lấp lánh trên mái tóc tết bím của bà khi bà cúi người trên khung thêu.
“Buổi tối tốt lành, cô gái thân mến,” bà nói, quay lại và mỉm cười thân ái. “Vào đi và đóng cửa lại. Tránh gió lùa.”
Liana làm như bà đề nghị. “Cháu đã tới tìm bà vài lần trước, nhưng bà không có ở đây.
Rogan đã tới Lâu đài Bevan.” Một lần nữa, nàng lại có cảm giác như đã biết bà từ lâu lắm rồi.
Bà tách những sợi tơ của tấm lụa đỏ thắm. “Ừ, và cháu có một vụ cược với cậu ấy. Cậu ấy sẽ là nô lệ cho cháu trong suốt một ngày nhỉ?”
Liana mỉm cười và bước về phía bà, nhìn qua vai bà và thấy tấm vải đang căng trên khung thêu. Đó là một bước thảm tranh đã gần hoàn thiện về một quý cô tóc vàng đang đặt bàn tay lên đầu của một con kỳ lân.
“Nàng có thể là cháu đấy,” vị Phu nhân mỉm cười. “Cháu đã lên kế hoạch gì cho ngày hôm ấy với Rogan thế?”
Liana mỉm cười mơ màng. “Một chuyến đi dạo thật lâu trong rừng, có lẽ thế. Nguyên một ngày không bị quấy nhiễu. Không các em trai, không các công việc của lâu đài, không huấn luyện binh sỹ, chỉ có hai người bọn cháu. Cháu muốn anh ấy à… chú tâm hoàn toàn đến cháu.” Khi vị Phu nhân không đáp lại, Liana nhìn bà và thấy nụ cười đã biến mất. “Bà thấy không được ư?”
“Không phải chuyện ta có thể nói,” bà dịu dàng. “Nhưng ta tin là cậu ta và Jeanne đã từng đi dạo cùng nhau.”
“Jeanne ư?”
“Jeanne Howard.”
“Howard ư!” Liana nghẹn thở. “Cũng cái nhà Howard là kẻ thù không đội trời chung với nhà Peregrine ấy ư? Cháu có được nghe qua từ lúc kết hôn là nhà Howard đã cướp lãnh địa nhà Peregrine, giết hại người nhà Peregrine, bỏ đói nhà Peregrine. Và bà đang nói là Rogan đã từng ve vãn một ả người nhà Howard ư?”
“Rogan đã cưới Jeanne trước khi cô ấy trở thành người nhà Howard.”
Liana ngồi xuống cạnh cửa sổ, nắng xế chiều ấm áp trên lưng nàng. “Hãy kể cho cháu nghe mọi chuyện,” nàng thì thầm.
“Rogan đã kết hôn với Jeanne Randel khi cậu ấy mới mười sáu còn cô gái mười lăm. Cha mẹ và cậu anh trai William của cậu ấy đã bị chết đói ở Bevan năm trước đó và ba cậu con trai lớn nhất nhà Peregrine đang mải mê chinh chiến với nhà Howard và vì thế chẳng có thời gian để mà kết hôn. Họ đã quyết định Rogan nên lấy vợ, chọn một cô có của hổi môn kha khá, và sinh cho bọn họ vài đứa con trai để giúp họ đánh nhau. Rogan phản đối hôn nhân, nhưng các anh trai đã thuyết phục cậu ấy.”
Phu nhân quay sang nhìn Liana. “Rogan chỉ biết đến những nỗi cơ cực và đau thương trong cả cuộc đời cậu ấy. Không phải mọi vết sẹo trên cơ thể cậu ấy đều là từ chiến trận đâu. Các anh trai và cha cậu ấy cũng đã đặt trọng trách của họ lên vai cậu ấy.”
“Vậy là họ ‘đã thuyết phục’ Rogan kết hôn ư?” Liana nhỏ nhẹ.
“Phải, nhưng cậu ấy không miễn cưỡng nữa sau khi nhìn thấy cô gái. Cô gái là một sinh vật nhỏ nhắn xinh đẹp, ít nói và rất dịu dàng. Mẹ cô gái đã qua đời khi còn khá trẻ và là một người được nhà vua bảo trợ cô gái đã được nuôi dưỡng bởi những bà sơ trong nữ tu viện.
Có lẽ rời khỏi một nữ tu viện để kết hôn với một anh chàng Peregrine không phải là điều dễ dàng nhất mà một đứa trẻ từng làm.”
Phu nhân nhìn Liana, nhưng Liana không phản ứng. Sáng nay nàng đã phát hiện ra một tá lũ con ngoài giá thú của chồng nàng và tối nay thì nàng phát hiện thêm là chàng đã có một đời vợ.
Phu nhân tiếp. “Ta nghĩ Rogan đã bắt đầu yêu cô gái. Cậu ấy chưa bao giờ có thứ gì êm đềm trong cuộc đời và ta nghĩ sự dịu dàng của Jeanne đã quyến rũ cậu ấy. Ta còn nhớ lần họ trở lại sau một cuộc dạo bộ và cả hai đều có những bông hoa gài lên tóc.”
Liana nhìn ra xa, không muốn nỗi đau trên gương mặt nàng bị nhìn thấy. Chàng đã tặng người vợ đầu tiên những bông hoa và chàng không thể nhớ nổi tên người vợ thứ hai của mình.
“Kết hôn được bốn tháng thì nhà Howard bắt được Jeanne. Cô gái và Rogan đang một mình trong rừng. Rowland đã nói Rogan không được ra ngoài một mình, nhưng Rogan nghĩ cậu ta là bất bại, rằng khi ở bên cạnh Jeanne, chẳng có gì có thể hãm hại cậu cả. Ta tin là họ đã đi bơi và…” – Phu nhân nhìn thấy gương mặt tái đi của Liana – “… và nghỉ ngơi khi người của Oliver Howard đột kích và bắt cô gái. Rogan không thể cầm gươm, nhưng cậu cũng đã lôi được hai gã Howard xuống ngựa. Cậu đã siết cổ một tên trước khi những tên khác có thể kéo hắn đi. Ta e rằng một người nhà Peregrine vừa mới giết em trai của Oliver và Oliver đang trong tâm trạng đau đớn. Hắn cho người giữ lấy Rogan trong khi hắn bắn ba mũi tên vào cậu ấy, không giết cậu mà chỉ để phô diễn sức mạnh của Oliver. Rồi Oliver và người của hắn bỏ đi mang theo Jeanne.”
Liana nhìn bà chằm chằm, tưởng tượng ra khung cảnh khủng khiếp ấy. “Và Rogan đã làm gì?” nàng thì thầm.
“Lê lết trở lại lâu đài,” Phu nhân nói. “Bốn dặm, với ba vết thương đẫm máu, cậu ấy đã trở về với các anh em trai của mình. Cậu ấy đi cùng họ ngày hôm sau trong trận chiến với nhà Howard. Cậu cưỡi ngựa và chiến đâu, cho tới ngày thứ ba, cậu ngã khỏi ngựa của mình, sốt cao. Khi cậu tỉnh lại, thì đã gần hai tuần sau và hai anh trai Basil và James đã chết.”
“Anh ấy nói anh ấy đã giết các anh trai của mình,” Liana nói nhỏ.
“Rogan luôn rất trách nhiệm. Cậu ấy và Rowland cùng cậu trẻ Severn đã chiến đấu với nhà Howard suốt một năm trời. Nhà Peregrine không có thế lực hay tiền bạc để có thể tấn công được lâu đài Howard và đó là một pháo đài kiên cố và khổng lồ. thế nên họ chiến đấu bằng mọi cách, cướp bóc những nhà cung cấp cho Howard, đốt cháy nhà nông dân, đầu độc nguồn nước họ tìm thấy. Những tháng năm đẫm máu. Và rồi…” Phu nhân ngừng lại.
“Và rồi sao ạ?” Liana hối thúc.
“Và rồi Jeanne trở về với Rogan.”
Liana đợi, nhưng vị Phu nhân không nói gì thêm nữa. Mũi kim của bà thoăn thoắt như bay lượn trên tấm lụa thêu. “Chuyện gì đã xảy ra khi Jeanne trở về ạ?”
“Cô gái đã mang thai sáu tháng với Oliver Howard và vô cùng yêu hắn. Cô gái trở lại với Rogan để cầu xin thoái hôn để cô ta có thể kết hôn với Olive.”
“Cậu bé tội nghiệp,” cuối cùng Liana nói. “Sao cô ta có thể làm thế với anh ấy? Hay là Oliver Howard đã bức cô ta trở lại với anh ấy?”
“Không ai bức ép Jeanne hết. Cô gái yêu Oliver, và hắn cũng vậy. Thực ra là Oliver đã cấm cô gái tới gặp Rogan. Oliver lên kế hoạch giết hại người chồng của cô gái mà hắn yêu. Ta nghĩ Jeanne hẳn có cảm giác gì đó với Rogan vì ta nghĩ chính cuộc viếng thăm ấy của cô gái đã cứu mạng cậu ấy. Rogan trở về nhà sau khi gặp Jeanne, và trong khi Rogan thỉnh cầu hủy hôn, nhà Peregrine và nhà Howard không còn chiến tranh nữa.”
Liana đứng dậy và đi về phía góc xa căn phòng. Nàng lặng lẽ khá lâu. Cuối cùng nàng quay lại nhìn vị Phu nhân. “Vậy là Rogan và Jean từng đi dạo trong rừng với nhau ạ? Vậy thì cháu sẽ tổ chứ một bữa tiệc. Chúng cháu sẽ nhảy. Cháu sẽ mời những ca sỹ và đoàn tạp kỹ và – ”
“Như cháu đã chuẩn bị cho đám cưới của mình ư?”
Liana ngừng nói và hồi tưởng lại hôm hôn lễ của nàng, khi Rogan ngó lơ nàng. “Cháu muốn chàng dành thời gian bên cháu,” nàng nói. “Chàng không chú ý đến cháu ngoại trừ chuyện lên giường. Cháu muốn nhiều hơn nữa từ chàng… hơn chỉ một ngày trong tuần.
Cháu muốn chàng…”
“Cháu muốn gì từ cậu ấy?”
“Cháu muốn thứ mà ả Jeanne Howard hư hỏng đó đã có và ném nó đi!” Liana nói dữ dội. “Cháu muốn Rogan yêu cháu.”
“Và cháu sẽ đạt được điều đó với chuyện đi dạo trong rừng ư?” Phu nhân dường như lẩm bẩm.
Liana đột nhiên cảm thấy mệt rã rời. Giấc mơ của nàng về một ông chồng cùng dạo bước với nàng tay trong tay không phải là người sau khi bị bắn ba mũi tên mà vẫn tiếp tục chiến đấu suốt nhiều ngày sau. Nàng nhớ lại Zared từng nói Rogan nghiền ngẫm trong phòng của anh. Ôi, chẳng ngạc nhiên khi anh ấy u ê; chẳng ngạc nhiên khi anh chưa bao giờ cười; chẳng ngạc nhiên khi anh không muốn làm gì với cô vợ khác.
“Cháu phải làm sao đây?” nàng thì thầm thành tiếng. “Làm thế nào để chàng thấy cháu không phải là Jeanne Howard? Làm thế nào để khiến người đàn ông như Rogan yêu cháu?” Nàng nhìn vị Phu nhân và đợi.
Nhưng Phu nhân lắc đầu. “Ta không trả lời cháu được. Có lẽ đó là chuyện bất khả thi. Hầu hết phụ nữ sẽ chấp nhận một ông chồng không đánh vợ và sử dụng cơ thể những phụ nữ khác cho nhu cầu của họ. Rogan sẽ cho cháu những đứa trẻ, và bọn trẻ có thể trở thành niềm an ủi lớn lao đối với phụ nữ.”
Miệng Liana mím chặt. “Bọn trẻ lớn lên để lại đánh nhau và chết vì giao tranh với nhà Howard sao? Cháu sẽ phải đứng một bên trong khi chồng cháu chỉ tay vào những chiếc đầu ngựa và dạy cho lũ trẻ về lòng căm thù? Rogan sẽ bòn rút hết mọi lợi tức của cháu, của những người nông dân, từ mọi nơi anh ấy có thể chỉ đề tạo ra những cỗ máy chiến tranh. Lòng thù hận của anh ấy choán hết thảy mọi sự sống trên đời. Anh ấy sinh con trai với những ả nông dân, rồi bỏ mặc chúng chết đói. Nếu có một ngày để anh ấy có thể quên đi nhà Howard, quên đi giờ anh ấy là người đứng đầu nhà Peregrine. Liệu anh ấy có thể thấy lòng thù hận của anh là nguyên nhân dẫn tới cái chết từ từ cho người dân của anh ấy, rồi khi anh ấy nhận ra – ” Nàng ngừng lại, đôi mắt mở to.
“Cậu ấy phải làm gì?”
Giọng Liana thấp xuống. “Mấy tuần trước nông dân có hỏi xin phép cháu tổ chức lễ mừng Thánh Eustace. Tất nhiên là cháu cho phép. Nếu Rogan có thể thấy những người dân, trò chuyện với họ… Biết đâu có lẽ chàng có thể thấy những đứa trẻ của chính mình…”
Phu nhân lúc này đang mỉm cười. “Cậu ấy hiếm khi rời khỏi gia đình, và ta ngờ là cậu ấy sẽ đồng ý dành cả ngày một mình với cháu. Lần trước, khi cậu ấy một mình, vợ cậu đã bị cướp mất và thậm chí còn dẫn tới cái chết của hai người anh trai. Không, cậu ấy sẽ không đồng ý với bất cứ gì cháu đề nghị đâu.”
Phu nhân nhìn cánh cửa và lắng nghe. “Ta tin là ta nghe thấy tiếng thị nữ của cháu đang tìm cháu rồi. Cháu phải đi ngay đi.”
“Vâng ạ,” Liana nói, lơ đễnh, những ý nghĩ của nàng còn đang trôi nổi với những điều họ vừa trao đổi. Nàng tiến ra cửa ròi quay người nhìn lại. “Có lẽ cháu sẽ gặp lại bà chứ? Cửa phòng bà thường bị khóa.”
Phu nhân mỉm cười. “Bất cứ khi nào cháu cần ta, ta sẽ ở đây.”
Liana mỉm cười và rời khỏi căn phòng. Nàng nghe thấy tiếng khóa ngay khi khép cánh cửa.
Nàng muốn gõ gõ lên cánh cửa. Có vài câu hỏi nàng định hỏi vị Phu nhân, nhưng nàng chẳng hề nhớ ra khi nàng ở trong căn phòng đó.
Nàng đổi ý và không gõ cửa mà đi xuống khu hành lang, rồi xuống gác. Joice nhất định vẫn đang tìm nàng. Lord Rogan vừa trở về, và theo sát đằng sau là gần như cả khu làng, một chiếc xe kéo ở giữa đám đông. Trên xe đặt hai thi thể của hai người, cha và con trai.
“Họ là những kẻ trộm của ngài,” Joice nói, mắt mở to. “Đúng như phu nhân đã nói. Nông dân đã treo cổ họ. Vài hiệp sỹ đã nói rằng như thế thì Lord Rogan sẽ không thể tra tấn họ được nữa. Họ nói những tên trộm là Robin Hoods, họ chia sẻ những thứ họ ăn cắp được, và nông dân yêu quý họ. Nhưng nông dân lại treo cổ chúng vì phu nhân.”
Liana nhăn nhó với cái hư danh ấy, rồi vuốt vuốt chiếc váy của nàng và đi xuống gác để gặp chồng nàng. Trái tim nàng đang đập thình thịch.
Rogan vẫn đang trên ngựa, ánh chiều tà lấp lánh trên tóc chàng, con ngựa lang to lớn giữa đôi chân lực lưỡng của chàng nhảy dựng lên một cách nguy hiểm vì nó cảm nhận được cơn giận dữ của chủ nhân. Rogan nhìn quanh sân lâu đài, càu mày vì sự sạch sẽ ở nơi đây, cau mày vì đám nông dân sạch sẽ, những kẻ đã không còn gày gò, hốc hác nữa.
Liana cảm thấy có chuyện gì đó rắc rối. Nàng có thể thấy nó trên khuôn mặt Rogan. “Em đã thắng,” nàng nói to nhất có thể, cố gắng lôi kéo sự chú ý của anh tới nàng thay vì đám nông dân. Vì nàng đang đứng ở một vị trí thuận lợi ngay trên đỉnh của cầu thang đá, giọng nàng vang vọng xuống tận bên dưới.
Nàng nhìn, nín thở, khi Rogan ghìm cương ngựa đi vòng quanh đang nhìn nàng. Chàng nhớ mình, nàng nghĩ với sự hài lòng. Và hơn thế, chàng thèm khát mình. Trài tim nàng bắt đầu nện nhanh hơn.
Nhưng rồi hơi thở nàng vẫn nghẹn lại khi nàng nhìn vào trong mắt anh. Anh dường như giận dữ với nàng – không chỉ giận dữ, mà là điên tiết. Không nghi ngờ gì đây chính là cách anh nhìn nhà Howard. Mình không phải người vợ đầu tiên của chàng, nàng nghĩ khi nàng giữ cằm thẳng và cố kìm nén sự run rẩy của cơ thể. Nàng muốn bỏ chạy lên gác về phòng ngủ và trốn dưới những tấm chăn. Nàng muốn thoát khỏi cái lườm hung tợn của người đàn ông này.
“Em đã thắng,” nàng buộc bản thân nói. “Anh sẽ trở thành nô lệ của em.” Nàng quay đi, không có khả năng trụ lại lâu hơn dưới cái lườm của Rogan, và đi lên khu phòng kính. Có lẽ vài phút một mình trong nhà nguyện sẽ giúp nàng bình tâm.
Rogan nhìn ả đàn bà đó lên gác, rồi xuống ngựa, dúi dây cương cho một thằng nhóc tóc đỏ phụ chuồng ngựa. Anh nhìn thằng bé đi xa và anh thấy có gì đó quen quen.
“Nô lệ của một ả đàn bà trong một ngày ư?” Severn nói từ phía sau anh trai, giọng cười váng.
Rogan chiếu cái nhìn lên Severn. “Chú đã cho phép khơi thông con hào à? Và chuyện này?” Anh vung cánh tay chỉ những khác biệt rành rành trên sân và những người đàn ông chết trên xe cáng. “Tất cả là ý của chú à? Ngay khi ta vừa quay lưng đi – ”
“Vợ anh xứng đáng với sự tín nhiệm ấy, không phải em,” Severn nói, không mất đi vẻ hài hước. “Chị ấy làm rất nhiều trong vài tuần qua hơn cả anh và em – ” Anh ngừng lại khi Rogan đẩy anh và bước lên gác.
“Việc giết bớ sẽ ngừng lại chứ?” một người nông dân mạnh dạn hỏi.
Severn giữ bình tĩnh và sải chân bước hai bậc thang một lúc. Zared là người duy nhất trong phòng chính. “Anh ấy đâu rồi?” Severn quát.
“Ở đó ạ.” Zared chỉ về phía căn phòng họ gọi là phòng nghiền ngẫm. Theo truyền thống nó thuộc về người đứng đầu gia tộc Peregrine – cha của họ, rồi Rowland, giờ là Rogan. Sự riêng tư của nó rất linh thiêng. Khi một người vào trong đó, anh ta sẽ bị bối rối vì chẳng gì ít hơn công kích ban đầu.
Severn sải bước tới trước cửa, rồi xô nó mở tung không hề do dự.
“Ra khỏi đây ngay,” Rogan rống lên, giọng anh rất kinh ngạc.
“Và để nghe mọi người gọi anh trai tôi là một con bò à? Nghe họ nói rằng anh sẽ không tôn trọng vụ cá cược ư?”
“Vụ cá cược của đàn bà,” Rogan kinh bỉ.
“Nhưng đó là một vụ cá cược công khai, ngay trước mặt tôi, người của anh, và cả đám nông dân.” Severn kìm mình lại. “Tại sao không cho chị ta thứ chị ta muốn? Chị ta có thể yêu cầu anh hát một bài song ca với chị ta hoặc tặng hoa cho chị ta. Tệ đến thế nào khi làm nô lệ cho một người đàn bà chỉ trong một ngày chứ? Đặc biệt lại là người phụ nữ đó. Tất cả chị ta quan tâm dường như chỉ là một ngôi nhà sạch sẽ và … và anh. Chỉ có chúa mới biết tại sao. Chị ta đã hỏi Zared và tôi cả trăm câu hỏi về anh.”
“Và cậu không nghi ngờ gì là đã kể hết cho cô ta mọi thứ. Cậu dường như thích nói chuyện với đàn bà. Cậu và cái cô nàng của cậu – ”
“Đừng nói điều gì mà anh sẽ hối hận,” Severn cảnh cáo. “Phải, tôi tâm sự với Iolanthe.
Nàng có một cái đầu trên vai, và chị vợ của anh dường như cũng có một cái. Chị ấy đã đúng khi chị ấy nói là để chị ta sẽ để cho đám nông dân nộp bọn trộm. Suốt hai năm ròng chúng ta đã tra khảo bọn chúng và đánh đập chúng và rồi chúng vẫn trộm của ta mà không bắt được. Cho tới khi chị ta cho họ ăn uống và yêu cầu họ tắm rửa và họ đã phủ phục dưới chân chị ta.”
“Nếu chúng được ăn thịt bò của ta chúng sẽ ngừng làm việc và trừ khi ta chu cấp cho chúng mọi thứ. Chúng sẽ muốn thứ gì tiếp theo nào? Váy lụa ư? Lông thú để giữ ấm trong mùa đông giá rét ư? Nem công chả phượng cho bữa tối ư?”
“Tôi không biết,” Severn thành thật, “nhưng người đàn bà đó đã thắng vụ cá cược với anh.”
“Ả cũng giống lũ nông dân. Nếu ta đưa cho ả cái ả muốn ngày hôm nay, ả sẽ yêu cầu gì cho ngày mai đây? Ả sẽ muốn điều hành cả sản sự chăng? Ta sẽ để ả xét xử trong phiên tòa chăng? Có lẽ ta nên để ả huấn luyện binh sỹ luôn.”
Severn nhìn anh trai một lúc lâu. “Tại sao anh lại sợ chị ta chứ?
“Sợ ả!” Rogan hét lên. “Ta có thể bẻ gãy ả ra làm đôi chỉ với tay không. Ta có thể ra lệnh nhốt ả lại. Ta có thể tống cổ ả và lũ thị nữ ngạo mạn của ả tới Bevan và sẽ không bao giờ nhìn mặt ả nữa. Ta có thể…” anh ngừng lại và nặng nề ngồi xuống ghế.
Severn kinh ngạc nhìn anh trai. Đây có phải ông anh trai cao lớn, dũng mãnh, vô song của anh không, người đàn ông chưa bao giờ nao núng trước một trận chiến, giờ lại trông như một đứa trẻ sợ hãi. Anh không thích thế. Rogan luôn luôn tự tin vào chính mình, luôn luôn biết phải làm gì. Anh chưa bao giờ do dự khi ra quyết định và không bao giờ lưỡng lự một khi đã quyết tâm làm điều gì. Không, Severn đính chính, Rogan không ra quyết định, anh ấy biết mình phải làm gì.
Severn bước về phía cửa. “Tôi sẽ nói vài lời xin lỗi. Tất nhiên chẳng có gã Peregrine nào lại làm nô lệ cho đàn bà. Ý tưởng quá đỗi ngu ngốc.”
“Không, chờ đã,” Rogan nói. Anh không nhìn lên. “Anh là một gã ngốc khi đồng ý tham gia trò cá cược. Anh đã không nghĩ là cô ta có thể bắt được lũ trộm. Đi tìm cô ta và hỏi xem cô ta cần gì ở ta. Có lẽ cô ta muốn một hoặc hai chiếc đầm chăng. Anh không muốn cất trữ tiền, nhưng anh sẽ làm thế.”
Khi Severn không đáp lời, Rogan ngẩng lên. “Ôi? Anh không có chuyện gì khác để làm sao? Hãy đi cùng chị ấy.”
Severn cảm thấy cáu tiết dâng nghẹn tới tận cổ. “Chị ấy hẳn muốn cái gì đó… à, riêng tư với anh. Nếu Io thắng cược với tôi chuyện nô lệ trong một ngày, cô ấy hẳn muốn buộc chặt tôi ở trên giường hoặc – ” Anh ngừng lại trước nét thích thú hiện lên trong mắt Rogan. “Ai mà biết vợ anh muốn gì từ anh chứ? Có thể chị ấy muốn anh đeo một đôi tai lừa và lau dọn sàn nhà cũng nên. Ai mà biết được? Người đàn bà này lắng nghe nhiều hơn là nói chuyện. Tôi đoán chị ta biết về chúng ta còn nhiều hơn là chúng ta biết về chị ấy.”
“Giống như một gián điệp thành thạo,” Rogan nặng lời.
Severn vung hai tay. “Gián điệp hay không thì tôi cũng thihcs cái mùi tử tế này hơn. Hãy đi và xem chị ta muốn gì. Chị ấy dường như khá là đơn giản thôi.” Anh rời phòng, đóng cánh cửa phía sau lại.
Lúc lâu sau, Rogan mới rời cái phòng nghiền ngẫm của anh và leo lên gác tới khu phòng kính. Anh đã từng lên đây mấy năm trước chỉ là để kiếm một con chim ưng. Nhưng giờ lũ chim ưng đã bay đi hết và những bức tường nào cũng đều trông ẩm ướt với sự cọ rửa sạch sẽ. Ba bức thảm theo lớn được treo trên tường, và ý nghĩ đầu tiên của anh là anh có thể bán chúng để lấy vàng. Có bàn, ghế bành, ghế đẩu, và những cái khung thêu của phụ nữ bày trong phòng.
Đám phụ nữ trong phòng ngừng cuộc trò chuyện khi họ thấy anh và nhìn anh chằm chằm như thể anh là một tên quỷ sứ tới từ địa ngục. Ngang phòng, đang ngồi cạnh cửa sổ là vợ anh. Anh nhớ là phải kiềm chế chú mục lên nàng, nhưng hầu như mọi thứ anh nhớ được là cảm giác về cơ thể của nàng.
“Ra ngoài,” là tất cả những gì anh nói, rồi đứng đó và đợi trong khi đám phụ nữ sợ hãi nhớn nhác chạy qua anh.
Khi chỉ còn hai người bọn họ, anh không tiến tới gần nàng thêm chút nào. Ba mươi bước chân, khoảng thế, kể từ chỗ anh tới vợ, theo ý anh thế là ổn. “Cô muốn gì ở ta?” anh hỏi, đôi mày cau lại. “Ta sẽ không làm thứ gì đó ngu ngốc hạ thấp mình trước người của ta. Ta sẽ không cọ rửa bất kỳ cái sàn nhà nào hay đeo bất cứ đôi tai lừa nào hết.”
Liana chớp mắt nhìn anh ngỡ ngàng, rồi mỉm cười. “Em chưa bao giờ cảm thấy hài lòng khi biến ai đó khác thành một kẻ ngốc cả.” Rất chậm rãi, nàng đứng lên và bỏ mũ đội đầu ra, thả suối tóc dài vàng óng của nàng rủ lên vai, xuống lưng nàng. Nàng khẽ lắc đầu. “Anh hẳn đã rất mệt mỏi sau chuyến đí. Tới đây và ngồi cạnh em đi. Em sẽ mang rượu và một ít đồ ăn tới.”
Anh vẫn đứng đó, chăm chú nhìn nàng. “Cô đang cố dụ dỗ tôi à?”
Liana nhìn anh cái kỉnh. “Phải, em đang làm thế đấy. Và có gì sai trái chứ? Anh là chồng em và em đã không gặp anh mấy tuần rồi. Đến đây đi, và kể cho em nghe anh đã làm những gì trong suốt mấy tuần rồi và em sẽ kể cho anh nghe em tìm được gì dưới con hào đó.”
Nàng lấy một cái ly bạc trên bàn và rót đầy rượu, rồi mang nó tới cho anh. “Anh thử đi, nó từ Tây Ban Nha đấy.”
Rogan cầm ly rượu và uống, đôi mắt vẫn không rời nàng, rồi anh nhìn vào trong cái ly đầy ngạc nhiên. Rượu quả thực rất ngon.
Liana bật cười. “Em đã mang theo vài công thức và em đã thuyết phục đầu bếp của anh thử chúng.” Nàng đặt tay lên cánh tay anh và nhẹ nhàng kéo anh về chỗ ngồi bên cửa sổ. “Ôi, Rogan, em cần anh giúp. Người dân của anh quá là ngoan cố, nói với họ cứ như nói với đá vậy. Đây, anh ăn thử đi. Là mứt đào, và anh sẽ thích ăn chung với bánh mỳ, loại này không có lẫn cát đâu.”
Trước khi Rogan nhận ra là bản thân đang làm gì, anh đã nửa ngả người trên chiếc đệm mềm mại chỗ cửa sổ, ăn hết món ngon này đến món khác và lãng phí cả một ngày để nghe toàn mấy chuyện vô bổ, phù phiếm về việc dọn rửa. Anh nên, tất nhiên rồi, ra khỏi đây để huấn luyện binh sỹ, nhưng anh chẳng nhúc nhích. “Có bao nhiêu đồng vàng?” anh thấy bản thân đang hỏi.
“Bọn em tìm được sáu đồng vàng, mười hai đồng bạc, và khoảng hơn một trăm đồng xu dưới con hào. Cũng có tám cái xác mà bọn em đã hỏa thiêu rồi.” Nàng vươn người qua. “Đây, anh trông không thoái mái gì cả. Duỗi người ra và đặt đầu của anh lên đùi em đi.”
Rogan biết anh nên rời đi và anh vẫn chưa hỏi nàng về vụ cá cược, nhưng anh mệt quá và rượu khiến anh thư thái. Anh duỗi dài chân ra và đặt đầu lên đùi nàng, thật mềm mại. Lớp váy lụa của nàng cảm giác thật tuyệt khi chạm vào má anh và nàng vuốt ve tóc mai và mái tóc anh với những ngón tay mềm mại, mịn màng. Khi nàng bắt đầu ngâm nga, anh nhắm mắt lại.
Liana nhìn xuống người đàn ông đẹp đẽ đang ngủ thiếp đi trong lòng nàng và nàng không bao giờ muốn khoảnh khắc này kết thúc. Anh trông trẻ hơn khi đang ngủ, không cau có khiến anh đẹp trai hơn, gánh nặng trách nhiệm tạm thời không còn đè nặng lên đôi vai của anh.
Anh ngủ ngon lành được gần một tiếng cho tới khi Severn đến với những tiếng vang rền của bộ giáp sắt nặng tới năm mươi pound.
Đã trải qua chinh chiến nên Rogan ngồi bật dậy. “Có chuyện gì vậy?” anh hỏi, tất cả nét mềm mại đều biến mất.
Severn nhìn từ anh trai tới bà chị dâu. Anh chưa bao giờ thấy Rogan nhìn mặt một người đàn bà trước khi mặt trời lặn, chứ đừng nói tới việc anh ấy gối đầu lên đùi cô ta. Giật cả mình khi thấy những biểu hiện dịu dàng ở ông anh trai của anh. Anh thấy bản thân đang cau mày.
Severn đã đứng về phía chị dâu, vì sự cứng đầu của Rogan thường khiến Severn chọn bên đối nghịch khi tranh cãi với anh trai mình. Nhưng anh không thích chuyện này. Anh không thích người đàn bà đang khiến Rogan quên mất vị trí của anh ấy. Chỉ vài giờ trước Rogan còn đang kinh hãi vì việc gặp vợ mình sau mấy tuần xa cách. Severn có một chút khoái trá với sự bạo dạn của anh trai, nhưng có lẽ Rogan có lý do để sợ hãi quyền lực của người đàn bà này. Liệu chị ta có thể khiến anh ấy quên đi những nghĩa vụ của anh ấy? Danh dự của anh ấy? Chị ta đối xử nhân ái với đám nông dân, nhưng liệu những cách không bạo lực của chị ta có lôi kéo Rogan quên đi cuộc chiến của nhà Peregrine với bọn Howard không?
Severn không muốn thấy sự thay đổi của anh trai mình. Anh không muốn sự sắc sảo của Rogan trở nên cùn đi. Như là một trò chơi con nít đối với một người đàn bà và hoàn toàn xao lãng những nghĩa vụ khác để nằm với chị ta vào buổi chiều.
“Em không biết hôm nay là ngày thánh lễ và có nghĩa là dành thời gian nghỉ ngơi,” Severn mỉa mai. “Xin thứ lỗi. Em sẽ rời khỏi đám lính đi để tập luyện một mình, không có em, và em sẽ đi xét xử kiện cáo của đám nông dân vì anh quá là… bận rộn.”
“Hãy đi huấn luyện binh sỹ,” Rogan quát. “Anh sẽ xét xử tại tòa, và nếu em không muốn thấy bản thân đang ăn cái lưỡi của em, thì hãy biết giữ mồm giữ miệng.”
Severn quay ngoắt đi để giấu một nụ cười. Đây mới là anh trai anh, người đàn ông cau có và cáu kỉnh, người đàn ông đối xử với anh như thể anh vẫn còn bé bỏng lắm ấy. Mọi chuyện đều ổn với việc người đàn bà thay đổi lâu đài, nhưng Severn không thích chị ta khi đang cố thay dổi Rogan. Đó nếu như chị ta có thể! Anh nghĩ với mà cười toét miệng.
Không có gì hay ai đó có thể thay đổi Rogan.
Liana cản thấy như muốn ném thứ gì đó vào Severn. Nàng thấy những gì anh ta đang làm, thấy sự hoài nghi trong mắt anh ta khi anh ta thấy Rogan ngủ trong lòng một người đàn bà. Nó dường như là mọi người hiệp lực để cách ly mọi điều êm ái khỏi cuộc sống của Rogan. Nàng vươn tay đặt lên vai anh. “Có lẽ em có thể giúp ở chỗ xét xử. Em thường giúp cha em,” nàng nói. Thực ra là, kể từ khi mẹ mất nàng đã đảm trách việc giải quyết những tranh chấp của nông dân vì cha nàng không bận tâm đến chuyện ấy.
Rogan đứng phắt dậy, quắc mắt nhìn xuống nàng. “Cô đi quá xa rồi đấy, đàn bà. Ta sẽ làm việc đó. Ta sẽ mang lại công lý cho những người nông dân của mình.”
Nàng cũng đứng dậy. “Và anh đã làm việc đó rất tốt cho đến giờ, đúng không?” nàng giận dữ nói. “Bỏ mặc họ đói khổ vì ý nghĩ về công lý của anh? Để những mái nhà rách nát đổ ập xuống đầu họ là những thứ anh nghĩ là họ cần? Nếu hai người tranh chấp đến tìm anh, anh sẽ làm gì, treo cổ cả hai người bọn họ? Công lý làm sao! Anh còn chẳng có chút khái niệm gì về cái từ ấy nữa. Anh chỉ biết mỗi một chuyện trừng phạt như thế nào.”
Khi Liana ngước lên gương mặt cuồng nộ của anh, nàng chắc anh đang liệt nàng vào cái danh sách dài ngoẵng những kẻ mà anh đã giết. Trước cơn thịnh nộ đó, nàng gần như lùi lại tránh anh, nhưng có một sức mạnh to lớn của ý chí khiến nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ,
Đột nhiên, đôi mắt anh đổi sắc. “Vậy cô sẽ làm gì với người đàn ông đã đánh cắp con bò của người kia? Cho cả hai tên đi tắm cùng nhau? Có lẽ chúng sẽ phải kỳ cọ sạch sẽ những móng tay của chúng hai lần một ngày như sự trừng phạt à?”
“Sao lại thế, không, em sẽ – ” Liana mở lời, rồi nhận ra anh đang trêu chọc nàng. Đôi mắt nàng lấp lánh. “Em sẽ để họ sống với tâm tính nóng nảy của anh một ngày. Chuyện đó và cả cái mùi hôi hám của anh sau mấy tuần liền không chịu tắm rửa gì hết, như thế là đủ.”
“Ồ?” anh nhẹ nhàng nói, và bước tới phía nàng. “Cô dường như không để tâm lắm đến sự hôi hám của ta mà.”
Anh kéo nàng bằng một tay, và Liana tan chảy dựa vào anh. Không, nàng không để tâm tới sự hôi hám của anh hay tính khí của anh hay những cái quắc mắt và cả việc biến mất của anh. Lúc đầu anh hôn nàng nhẹ nhàng, rồi sâu hơn và sâu hơn, cho tới khi anh hoàn toàn cảm nhận được trọng lượng của nàng trên cơ thể cường tráng của mình.
Anh kéo miệng mình ra khỏi nàng, vẫn giữ nàng trong tay. “Và em muốn ta làm gì khi là nô lệ của em? Chúng ta sẽ dành cả ngày trên giường nhé? Em sẽ chỉ đội cái mũ giáp của ta và ra lệnh cho ta chăng?”
Liana mở tròn mắt. Một ý tưởng rất tuyệt, nàng nghĩ, và suýt nữa thì nói vâng với gợi ý của anh. Nhưng nàng kiềm chế sự ham muốn của mình. “Em muốn anh mặc đồ nông dân và tham dự một lễ hội với em.”
Rogan chớp mắt, rồi nhận ra thả nàng ra quá bất ngờ khiến nàng ngã trở lại chỗ ghế ngồi cửa sổ. “Không đời nào,” anh nói, khuôn mặt lại nhuốm giận dữ. “Cô yêu cầu ta đi đến chỗ chết. Cô là gián điệp. Bọn Howard – ”
“Chết tiệt cái nhà Howards ấy đi!” Liana hét lên. “Em chẳng quan tâm gì bọn chúng hết. Em chỉ muốn anh dành một ngày với em thôi. Một mình. Không có vệ sỹ theo sát chúng ta, không có các em trai chế giễu anh vì việc dành một giờ với vợ của anh. Em muốn cả một ngày chỉ bên anh – với phục trang em chọn sẵn. Không thể ở đây được, họ sẽ không để anh yên. Thế nên em yêu cầu anh ngừng lại, chỉ một ngày thôi, trở thành Lord Rogan và chia sẻ với em một ngày bình thường thôi trong lễ hội của nông dân.” Nàng chầm chậm đặt tay lên khủy tay anh. “Xin chàng mà,” nàng nói. “Họ cũng chỉ là những người rất đơn giản, và niềm vui của họ cũng rất đơn giản. Sẽ có nhảy nhót, ăn và uống. Em tin là họ còn diễn một vở kịch nữa cơ. Có thể nào anh lại không rỗi rãi được một ngày với em chứ?”
Mặt Rogan đã không phản bội nhiều lắm trước những lời khẩn nài của nàng. Một ngày thôi chỉ dùng để vui vẻ… “Ta không thể đi giữa đám nông dân mà không có khí giới trong tay,” anh nói. “Bọn chúng – ”
“Không thể nào nhận ra anh đâu. Một nửa nam giới trong làng là con của cha anh – không thì cũng là của anh.” Nàng nói thêm đoạn cuối với sự kinh tởm.
Rogan giật mình trước sự xấc láo trong lời lẽ của cô ta. Anh nên nhốt cô ta lại ngay sau khi vừa cưới cô ta mới phải. “Và cô nghĩ chúng cũng sẽ không nhận ra cả cô ư?”
“Em sẽ đeo một miếng che mắt. Em không biết em sẽ cải trang thế nào. Nông dân sẽ không thể tin được lãnh chúa và phu nhân cũng lẫn vào trong số họ. Một ngày thôi, Rogan, làm ơn đi mà?” Nàng ngả người về phía anh và anh có thể ngửi thấy mùi oải hương trên quần áo nàng.
Anh nghe thấy chính mình nói, “Ừ,” và không thể tin được đó là giọng của chính mình.
Liana quàng hai tay lên cổ anh và hôn tất cả những chỗ mà nàng có thể chạm tới. Nàng không thể thấy cái nhìn kinh ngạc trên khuôn mặt Rogan và nó đang dần trở nên mềm mại. Chỉ lúc này, một khoảnh khắc rất nhanh, thoáng qua thôi, anh đã ôm lấy nàng, không liên quan gì đến chuyện ân ái, mà chỉ là một chút xíu bật ra của sự hài lòng.
Anh thả nàng ra ngay lập tức. “Ta phải đi,” anh lẩm bẩm, bước đi khỏi nàng. “Và cô phải ở đây và đừng có xía vào những phiên tòa của ta đấy.”
Nàng cố tỏ ra bị tổn thương, nhưng nàng quá hạnh phúc vì đã thành công. “Tất nhiên là em sẽ không đâu. Em là một người vợ thảo hiền và đảm đang mà và em nghe lời chồng mình trong mọi việc. Em chỉ đang cố gắng để làm cuộc sống của anh thoải mái hơn thôi.”
Rogan không chắc liệu cô ta có đang đùa cợt anh hay không nữa. Anh thực sự cần ngừng sự hỗn xược của cô ta lại. “Ta phải đi,” anh nhắc lại, rồi khi nàng buông tay ra khỏi anh thì anh lại thấy mình do dự, anh gần như muốn chạy ra khỏi căn phòng. Anh sẽ đi với cô ta tới lễ hội, anh nghĩ khi chạy xuống cầu thang, và sau đó anh sẽ gửi cô ta tới Bevan luôn. Và anh sẽ cho các cô Ngày trở lại. Phải, anh sẽ làm thế. Cô vợ này đang trở nên hoàn toàn vượt khỏi tầm tay và gây rắc rối cho cuộc sống của anh.
Nhưng thậm chí khi anh đang nghĩ tới việc chuyển cô ta đi, anh cũng nghĩ cả tới chuyện lấy lại chiếc mũ giáp nơi phòng riêng của họ đêm đó.