Bạn đang đọc Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em – Chương 4: Che Chở
Nhiễm Thuật lấy điện thoại ra, đăng nhập tài khoản để xem hoạt động mới nhất, cậu nhanh chóng phát hiện Tô Điểm Điểm đã đăng Weibo xin lỗi.
Tô Điểm Điểm: Tôi đã suy nghĩ mấy ngày nay, vẫn muốn gửi lời xin lỗi tới mọi người, nhất là xin lỗi anh Nhiễm.
Chuyện vừa qua quả thật là lỗi của tôi, nhưng tôi lại không bằng lòng nhận sai trước, còn muốn dùng cách khác để che đậy quá khứ.
Cuối cùng quả cầu tuyết càng lăn càng lớn khiến chuyện ra nông nỗi này, rất xin lỗi.
Nhiễm Thuật mở phần bình luận ra nhìn thoáng qua, lần này bình luận không còn là sân nhà của fan cứng nữa.
“Tổng kết trọng điểm:
1.
Đúng là Tô..
phản ứng chậm, đột nhiên quay ngoắt ra chửi người ta.
2.
Tô..
đọc tin tức xong sợ là hình tượng sụp đổ nên lựa chọn dẫm đạp lên Nhiễm Thuật, cho nên lúc đó dư luận bôi nhọ Nhiễm Thuật là do cậu ta tạo ra.
3.
Phát hiện không giấu được nên chỉ có thể giải thích, hi vọng sẽ không quá thảm.”
“Lúc đầu đúng là chả phải chuyện to tát gì, lại cứ phải dùng cách sai lầm để xử lý, kết quả chuyện bé xé ra to, thăng cấp lên thành có vấn đề về nhân phẩm.
Lại còn ác ý nói xấu đàn anh để tẩy trắng cho mình, cứng đầu cứng cổ nói quan hệ của mình và Nhiễm Thuật rất tốt, tính nết như Nhiễm Thuật mà chịu phối hợp với cậu ta mới là lạ! Thất bại hoàn toàn rồi đúng không? Đáng đời!”
“Điểm Điểm đã biết sai rồi, hơn nữa dư luận là do công ty của cậu ấy dẫn dắt, liên quan gì đến Điểm Điểm, cậu ấy mới bao nhiêu tuổi, cậu ấy không biết gì cả.”
“Biết sai là tốt, chúng mình cùng cậu trưởng thành.”
“Đúng là chẳng phải việc gì to tát, tôi còn thấy đáng yêu đây này, xoa đầu Điểm Điểm nhé, không sao đâu.”
Nhiễm Thuật cầm điện thoại xem một lát, hỏi: “Anh cầm tên lửa ngắm vào mộ tổ nhà bọn họ à? Không thì cái kiểu xin lỗi phá hủy hình tượng ngang với tự sát thế này làm sao cậu ta chịu đồng ý?”
Tang Hiến trả lời nhẹ bẫng: “Ồ, bất cẩn chụp được ảnh cậu ta với Hồ Vĩnh Kỳ ở bên nhau, đây là cách xử lý tự cậu ta chọn mà.”
Phơi bày tình cảm của Tô Điểm Điểm và Hồ Vĩnh Kỳ ra trước mặt gã, hoặc là xin lỗi, hoặc là bị bóc phốt, chắc chắn Tô Điểm Điểm sẽ lựa chọn xin lỗi.
Nếu để người ta biết vì muốn trèo lên cao mà gã phải chịu nhục nằm dưới thân đàn ông, đối với gã mà nói đây mới chính là đả kích mang tính hủy diệt.
Nhiễm Thuật kinh ngạc một lát mới hỏi: “Cậu ta là nghệ sĩ công ty anh, cây rụng tiền mà anh phá hủy đi vậy á?”
“Sao cơ…!Em không phải cây rụng tiền của anh à? Hay là em không đành lòng?”
“Không thể nào!” Nhiễm Thuật phủ nhận ngay lập tức, “Chỉ là em không quá hiểu anh…”
“Vậy nên hai người đều bị phạt, em có tán thành hình phạt này không?”
Cậu bị huấn luyện tư tưởng phẩm đức.
Tô Điểm Điểm lại bị yêu cầu xin lỗi, sụp đổ hình tượng.
So ra thì cậu chẳng hề hấn gì.
Nhiễm Thuật giả vờ không sao cả, nhìn cái đèn bàn trong tay, bắt đầu dùng tay quấn dây điện, ấp úng trả lời: “Thế…!tạm ổn.”
Dường như Tang Hiến vừa mới chú ý tới cái đèn bàn trong tay cậu, hắn không kinh ngạc chút nào, bình tĩnh hỏi: “Tại sao lại mang đèn bàn tới?”
“Á!” Nhiễm Thuật vừa nói vừa đặt đèn lên mặt bàn, giới thiệu với Tang Hiến: “Em nghe nói ánh sáng của phòng này không tốt lắm nên cố ý mang cái đèn bàn này tới cho anh, anh có thể mở lên thử xem, khá là sáng đấy.”
Anh Lưu bình tĩnh nhìn về phía cửa sổ sát đất hình chữ L trong văn phòng, thấy ánh Mặt trời rực rỡ chiếu vào phòng làm Nhiễm Thuật xấu hổ quắp ngón chân.
Ai ngờ Tang Hiến nhìn đèn bàn rồi lại nhìn Nhiễm Thuật, khẽ cười một tiếng sau đó nói: “Cảm ơn.”
Nhiễm Thuật trả lời như văn mẫu: “Không cần khách sáo.”
Anh Lưu đứng bên cạnh nhìn, khẽ thở phào một hơi.
Trong lòng nhịn không được đoán rằng, Tang Hiến không phải là fan của Nhiễm Thuật đấy chứ?
Lại còn là cái kiểu fan não tàn ấy.
Tô Điểm Điểm cũng là nghệ sĩ hot trong công ty, cứ thế mà hủy hình tượng của gã để giải oan cho Nhiễm Thuật mà Tang Hiến lại cam lòng.
Đúng thật là bỏ ra một đống tiền vào showbiz đu idol.
Không thì anh chẳng thể nào nghĩ ra được lý do gì khác.
Nhiễm Thuật không còn việc gì phải ở lại văn phòng nữa, đang định chào tạm biệt thì lại nghe Tang Hiến mở miệng: “Để cứu vãn hình tượng của em, anh đã dùng danh nghĩa của em để quyên góp cho rất nhiều bệnh viện tâm thần.”
“…” Nhiễm Thuật cố gắng nhếch miệng nhưng lại không thể nặn ra được một nụ cười hoàn mỹ, quản lý biểu cảm xuất hiện kẽ hở.
Xuất phát từ sự khiếp sợ.
“Sao?” Tang Hiến giương mắt nhìn về phía cậu, “Không thích à?”
“Thích! Thích đến nỗi cả người có sức sống hẳn lên đây này, rất tốt, là việc thiện mà.”
“Thế thì được.”
…
Nhiễm Thuật về đến nhà, chưa kịp cởi giày liền lấy điện thoại ra gọi cho Tùy Hầu Ngọc.
Đối phương vừa nghe máy, cậu liền gào khàn cả tiếng với đầu bên kia: “Anh Ngọc ơi, Tang Hiến——”
Tút——
Điện thoại bị cúp.
Nhiễm Thuật cầm điện thoại ngẩn ra.
Bạn trai cậu ấy nghe à?
Cậu không nản lòng, gọi thêm lần nữa, đợi đối phương nghe máy rồi hỏi: “Anh Ngọc à? Hay là con khỉ chết tiệt đấy?”
“Tôi.” Giọng nói lạnh lùng của Tùy Hầu Ngọc vang lên, còn có cả tiếng nuốt rất khẽ, chắc là đang nhai kẹo cao su.
“Anh Ngọc ơi, tớ kể cho cậu nghe nè, Tang Hiến——”
Tút——
Điện thoại lại bị cúp.
Tùy Hầu Ngọc là đứa bạn xấu số phải tham dự vào 108 kiểu chia tay của Nhiễm Thuật và Tang Hiến.
Đối với chuyện cậu chia tay với Tang Hiến, Tùy Hầu Ngọc đã quen tới mức chỉ cần nghe được manh mối là sẽ cúp điện thoại.
Làm như là chỉ nghe thêm một câu, khuyên nhiều một câu thì mình sẽ biến thành đứa ngu nhất trên đời.
Nhiễm Thuật chưa từ bỏ ý định, lại nhắn tin cho Tùy Hầu Ngọc: Cậu không thấy bọn tớ rất lâu không gặp nhau rồi à?
Anh Ngọc xinh đẹp như hoa:?
R.
S: Hai năm nay tớ không tìm cậu kể lể về hắn rồi.
Anh Ngọc xinh đẹp như hoa: Lần nào say rượu cậu cũng gọi điện thoại cho tôi rồi mắng Tang hiến, sau đó bảo tôi giúp cậu đi tìm hắn.
R.
S: Không phải, tớ bảo cậu đi đánh hắn mà!
Anh Ngọc xinh đẹp như hoa: Hắn lại làm gì cậu nữa rồi? Làm lành à? Hay lại chia tay?
R.
S: Muốn nghe không?
Anh Ngọc xinh đẹp như hoa:….
R.
S: Nghe máy đi.
Anh Ngọc xinh đẹp như hoa: Tôi muốn cho cậu một đêm nhớ đời.
R.
S:???
Nhiễm Thuật nhìn ký hiệu màu đỏ đằng trước tin nhắn cùng với dòng nhắc nhở phía dưới, rơi vào yên lặng.
Cậu…!bị block.
Cậu vẫn không nản lòng, nhắn tin cho một người bạn, lại thấy ký hiệu màu đỏ.
Nhiễm Thuật: “…”
Không hổ là anh Ngọc của cậu, loan tin nhanh quá.
…
Đêm đó, Nhiễm Thuật có một giấc mơ kỳ lạ.
Đêm hôm khuya khoắt, cậu bị thầy Bàng lôi đi học “Đạo đức và pháp trị.”
Giảng được một hồi, thầy Bàng không khống chế được giọng địa phương, Nhiễm Thuật muốn hiểu nội dung, một nửa nội dung phải dựa vào các danh từ trước sau để đoán.
Nửa đêm về sáng, bên tai cậu là giọng nam trầm thấp của Tang Hiến xuất hiện quẩn quanh như âm thanh nổi.
Hắn nói: “Anh dùng danh nghĩa của em để quyên góp cho rất nhiều bệnh viện tâm thần.”
Ngay sau đó, có nhân viên y tế nhiệt tình tiếp đãi cậu, nói với cậu: “Nhờ hành động thiện ý của ngài, viện của chúng tôi đã được cải thiện rất nhiều, nếu sau này ngài vào viện thì sẽ nhận được đãi ngộ cấp VIP.”
Tiếp đó niềm nở mời cậu vào viện tham quan.
Sau khi tình dậy, cậu vác cái đầu tổ quạ ngồi ngẩn ngơ trên giường, nghĩ mãi mà không hiểu.
Rốt cuộc Tang Hiến có ý gì?
Tìm cậu quay lại à?
Hay là mua lại công ty của cậu để giày vò người yêu cũ?
Cậu lấy điện thoại ra thử gửi tin nhắn cho đám bạn thân, ai ngờ gửi một lượt xong mới phát hiện bọn họ vẫn block cậu như trước, không khỏi buồn bực: “Coi như các cậu ác!”
Lúc này, cậu thấy một tin nhắn chưa đọc, vui vẻ trong lòng nhanh chóng mở ra, là anh Lưu gửi: Nhớ đi học đúng giờ.
Những ngày sau đó của Nhiễm Thuật, ngày nào cũng phải tới công ty để thầy Bàng dạy cho cậu.
Cậu thấy thầy Bàng ngày nào trước khi tới lớp cũng nghiêm túc viết ghi chép trước bài học nên mềm lòng, mỗi ngày cậu đều đúng giờ khác thường.
Hai người còn thi tại lớp để Nhiễm Thuật viết ý kiến của mình.
Nhiễm Thuật làm rất nghiêm túc, trước khi nộp bài còn cân nhắc cách dùng từ xem có thỏa đáng hay không.
Sau khi học xong, Nhiễm Thuật duỗi lưng đi vào phòng tập, định hoạt động gân cốt một chút.
Cậu vừa vào chưa được bao lâu thì thầy Bàng đã cầm bài thi tới văn phòng của Tang Hiến.
Tang Hiến cầm bài thi lên xem, thấy Nhiễm Thuật vì muốn thầy Bàng có thể xem hiểu cái chữ gà bới của mình nên cố ý viết viết vẽ vẽ, hắn không khỏi cười nhẹ.
Thầy Bàng ngồi xuống rồi thuận miệng hỏi: “Cậu là sếp của Nhiễm Thuật à?”
“Là phụ huynh.” Tang Hiến đáp.
“Cậu là anh trai thằng bé?” Thầy Bàng kinh ngạc hỏi.
Tang Hiến có thân hình cao lớn, chiều cao 190, ban đầu từng là học sinh thể dục chuyên đánh tennis, dáng người cực kỳ cường tráng.
Người Nhiễm Thuật thì lại rất mảnh dẻ, chiều cao chỉ có 178.
Diện mạo của hai người trái ngược hẳn với nhau, chẳng liên quan tí nào.
Thầy Bàng tức khắc suy diễn thành: Gia đình rổ rá cạp lại.
Tang Hiến không giải thích kỹ, chỉ hỏi: “Sao thế?”
Thầy Bàng cảm thấy ông nên khen học sinh mà mình tâm đắc: “Tôi thấy thái độ của bạn học Nhiễm khá là nghiêm chỉnh, là một đứa trẻ ngoan.”
“Vâng, thỉnh thoảng cũng ngoan lắm.”
“Chương trình học của tôi…”
“Tiếp tục đi.”
Thầy Bàng rất bất ngờ: “Dạy tiếp sao? Vậy phải dùng tài liệu của lớp mấy để dạy?”
“Tùy ý ngài, chỉ cần có thể khiến em ấy kiên trì tới công ty là được.”
Thầy Bàng nhanh chóng rời đi, trên đường về còn suy nghĩ xem nên dạy kèm cho Nhiễm Thuật như thế nào.
Tang Hiến lại cầm bài thi của Nhiễm Thuật lên xem sau đó cất vào trong kẹp tài liệu, hỏi: “Nhiễm Thuật rời khỏi công ty chưa?”
“Chưa ạ.” Trợ lý đáp.
Tang Hiến cầm kẹp tài liệu đi ra ngoài, trợ lý hiểu chuyện dẫn đường cho hắn tới phòng tập của Nhiễm Thuật.
Tiếng nhạc trong phòng tập rất lớn khiến chuông cửa kêu hồi lâu mà không ai để ý tới.
Trợ lý giúp Tang Hiến mở cửa phòng tập liền trông thấy động tác luyện nhảy của Nhiễm Thuật còn chưa kết thúc.
Cơ thể nhỏ nhắn mềm mại xoay tròn sau đó dừng lại theo nhịp nhạc, cậu ngẩng đầu nhìn người trong gương, dường như cậu không ngờ là hắn sẽ đột nhiên tới đây, vì kinh ngạc nên cơ thể cậu mất thăng bằng ngã mạnh xuống đất.
Ngã xong, cậu còn chưa kịp hoàn hồn xem xét cơ thể của mình thì đã thấy Tang Hiến đi tới trước mặt cậu.
Không phải hắn vừa mới vào cửa hay sao?
Sự nhanh nhẹn của cựu vận động viên à?
Tang Hiến ngồi xổm xuống, cầm mắt cá chân của cậu lên, một tay ấn nhẹ kiểm tra đầu gối của cậu: “Xương cốt không thành vấn đề, em thử cử động một chút xem nào.”
Hắn trông thấy tư thế ngã xuống đất của Nhiễm Thuật, theo kinh nghiệm, hắn biết chỗ nào có khả năng bị thương.
Nhiễm Thuật không muốn bị Tang Hiến động chạm, cậu muốn né tránh nhưng lại bị Tang Hiến túm mắt cá chân còn lại, kéo cậu trở về.
Lúc này sàn gỗ vô cùng trơn, dưới tác dụng của lực, cơ thể cậu cách Tang Hiến ngày càng gần, bước vào phạm vi khống chế của Tang Hiến.
Nhiễm Thuật ngửa mặt nằm trên sàn nhà, khuỷu tay chống đỡ cơ thể, mắt cá chân bị Tang Hiến kiểm soát, tức thì chất vấn: “Túm con cá trên thớt à?”
“Cử động một chút đi, đau không?” Nói xong, hắn giúp cậu cử động khớp đầu gối.
“Không…”
Tang Hiến tiếp tục nắm mắt cá chân cậu kiểm tra, nói: “Gân cũng không có vấn đề gì.”
Tang Hiến động đậy mắt cá chân của cậu, đột nhiên dùng sức, chỉ nghe “rắc” một tiếng, Tang Hiến giúp cậu nắn xương.
“Á!” Nhiễm Thuật hét lên, cơ thể run rẩy.
Cậu giương mắt nhìn khóe môi hơi cong lên của Tang Hiến, dường như hắn rất hài lòng với tiếng hét vừa rồi.
Nụ cười khẽ ấy, lúc ở dưới thân người này cậu đã thấy nhiều lần rồi…
Hứng thú ác độc của kẻ háo sắc.
Nhiễm Thuật quá hiểu tên đàn ông này.
“Chơi đủ chưa?” Nhiễm Thuật ghét bỏ nói.
“Anh đang giúp em.” Lời Tang Hiến không phải nói dối, hắn và giáo viên cũ đã từng học cách nắn xương, còn có kinh nghiệm của vận động viên, rất biết những cái này.
Thế nhưng tình hình vừa nãy không cần nắn xương, Tang Hiến chỉ đơn giản muốn nghe cậu kêu thôi.
Nhiễm Thuật tức tối phản bác: “Hứ, anh không đột nhiên đi vào là đã giúp em lắm rồi.”
“Lần sau anh sẽ sửa lại chuông cửa phòng tập của em, chỉ cần ấn thôi là xung quanh sẽ xuất hiện ánh sáng bảy màu, không thì em chẳng phát hiện ra.”
“…”
Lúc này trợ lý của Tang Hiến lặng lẽ đi ra ngoài.
Trong phòng tập chỉ còn mình cậu và Tang Hiến.
Cậu dứt khoát khoanh chân ngồi trên sàn nhà hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Ừ.” Tang Hiến đưa tập tài liệu trong tay cho cậu, “Có thông báo mới.”
“Bảo anh Lưu nhắn tin cho em là được, còn phải làm phiền đích thân anh tới đây? Tổng giám đốc Tang, nghe vô lý nhỉ?”
“Trong đó có một thỏa thuận.”
Nhiễm Thuật cảm thấy sai sai, mở ra nhìn thoáng qua, “ặc” một tiếng.
Thỏa thuận gian thương, đại khái là học phí của lần trừng phạt này phải do chính cậu trả, cũng chính là phí dạy kèm của thầy Bàng.
Cậu nhìn một lát, nhịn không được hỏi: “Học phí thấp vậy à?”
“Ông ấy không cần nhiều, bảo là hổ thẹn.”
Cậu lấy cái bút trong tay Tang Hiến ra ký tên, sau đó ngước mắt nhìn hắn thật kỹ: “Dăm ba cái phí dạy kèm này cũng phải để tổng giám đốc Tang tự mình tới đây?”
Tang Hiến cũng chẳng kiêng dè gì, trực tiếp trả lời: “Với cái nết của em, em rất dễ dùng đèn bàn chiếu sáng nửa đời sau của trợ lý mới của anh.”
“Tình mới à? Che chở quá nhỉ…” Nhiễm Thuật làu bàu.
“Ừ, anh rất che chở nhân viên của mình.”
Bây giờ Nhiễm Thuật cũng là một trong số những nhân viên của hắn.
Nhiễm Thuật nhanh chóng ký tên, giao tài liệu cho Tang Hiến.
Tang Hiến đứng dậy, chìa tay về phía cậu, dường như muốn kéo cậu dậy.
Để chứng minh sự nhanh nhẹn của mình, cậu cố tình đứng dậy kiểu “cá chép tung người”, sau đó hếch cằm với Tang Hiến, kiêu ngạo rời đi.
Tang Hiến nhìn theo bước cậu đi, mắt ngậm ý cười, ánh mắt không thuần khiết lắm..