Bạn đang đọc Phế Thổ Và An Nghỉ – Chương 1: Người Ngoại Lai
“Có người từ bên ngoài đến, An Nghỉ ông nghe gì chưa? Có người từ bên ngoài đến đó.”
An Nghỉ đang điều chỉnh van áp suất của máy lọc nước —— không biết người trực ca trước là ai, đóng van quá chặt, An Nghỉ dùng cờ lê cán dài lấy sức chín trâu mười hổ đè xuống mới xoay được cái van chút xíu.
Nghe thấy mấy chữ “Người bên ngoài”, An Nghỉ giật mình thẳng lưng, kết quả đầu đụng vào đáy khoang chứa, phát ra một tiếng vang nặng nề.
“Ui da…” Mắt An Nghỉ trào nước, cờ lê trong tay cũng rớt xuống, đập trúng phiến bê tông cạnh chân.
Lid sợ hết hồn, rướn cổ lên hỏi: “Ông không sao chứ?”
An Nghỉ đau đến không nói ra lời, vừa gật đầu vừa đẩy lưng Lid.
“Đi, đi.”
Lid cũng không nói nhiều, hai người nhẹ tay nhẹ chân chạy vào thang giếng.
Từ lúc hai người họ có trí nhớ tới nay, chưa từng thấy trạm tị nạn đón nhận bất cứ người ngoại lai nào.
Phòng phát thanh tìm người sống sót cũng đã đóng cửa từ lâu —— chỗ đó bây giờ thành sân chơi của lũ chuột biến dị, mỗi lần đi ngang qua có thể nghe tiếng móng vuốt sắc nhọn mà yếu ớt của chúng nó cào lên cửa.
Thỉnh thoảng cũng có người lưu vong tìm đến trước cửa trạm xin giúp đỡ, bọn họ sẽ đứng bên ngoài đàm phán rất lâu, nhưng dường như cũng chưa có ai được cho vào.
Những chuyện đó đều do An Nghỉ nghe người ta nói, cậu rất hiếm khi lên các tầng gần mặt đất, chị gái nói bên trên thỉnh thoảng sẽ có người biến dị xâm nhập, không an toàn.
Từ tầng mười trở xuống cũng không mấy khi đi —— sâu bọ biến dị chuyên đục tường đào đất quả thực khó lòng phòng bị, vậy nên An Nghỉ luôn làm việc ở khoang nước lọc tầng bốn, nơi này lưng lửng vừa đẹp.
Đương nhiên, tầng 4 thật ra là tầng “âm 4”, mọi người đều biết trạm tị nạn phóng xạ chỉ có thể xây từ mặt đất trở xuống.
“Lưng lửng vừa đẹp” là câu cửa miệng của trạm tị nạn, không biết lúc đầu do ai buột miệng nói ra, sau đó dần trở nên thông dụng.
Ví dụ nếu lúc mở cửa mà thấy thang giếng dừng lại ở độ cao chính xác, sẽ kinh ngạc mà nói rằng: “Hôm nay thật sự là lưng lửng vừa đẹp”, hoặc nếu hôm nào đó dịch dinh dưỡng không có mùi tanh hôi kỳ quái, nhất định cũng sẽ xúc động cảm thán một câu như vừa rồi.
Trong thang vang vọng tiếng bánh xe ma sát cứng nhắc, sau một hồi rung lắc dữ dội, An Nghỉ và Lid hợp sức mỗi người kéo một bên cửa sắt, chạy vào hành lang tầng âm 7.
Cuối hành lang đã tụ tập không ít người, ông chú Oneear đang khó chịu xua tay, giống như trước mặt là một đám ruồi muỗi vô hình.
“Đi ra, đi ra, đừng có tụ tập ở đây!” An Nghỉ và Lid nhìn nhau, ăn ý lắc người trốn vào trong kho thuốc, nép kỹ thân hình gầy ốm vào sau giá để đồ, chờ Oneear đuổi hết mọi người vào trong thang giếng, tiếng cót két vang dội vọng lại.
Những lời cằn nhằn của Oneear lúc gần lúc xa, An Nghỉ thò nửa cái đầu ra ngoài nhìn ngó xung quanh hành lang, sau đó ngoắc ngoắc tay với Lid.
Hai người rón rén chạy ra ngoài.
Trạm tị nạn không phải chỉ có mỗi khu y tế này.
An Nghỉ nghe nói tầng âm 12 mới mở cũng xây một cái, nhưng bàn mổ ánh sáng đầy đủ thì chỉ tầng âm 7 mới có.
Hai người cẩn thận bám lên cạnh cửa nhìn vào bên trong, cảnh tượng cụt tay cụt chân trong tưởng tượng không có xuất hiện —— cũng dễ hiểu, phải hao tốn bao nhiêu tài nguyên và sức lực để cứu chữa, nếu không có năng lực sản xuất trạm tị nạn chắc chắn sẽ không mở cửa cho vào.
Lid thì thào: “Ông thấy mặt không? Là nam hay nữ?”
An Nghỉ vươn đầu ngón tay.
“Suỵt.”
An Nghỉ dùng một con mắt nhìn vào căn phòng đèn đuốc sáng trưng —— có hai bác sĩ vây quanh bàn mổ, hoàn toàn che khuất gương mặt của người mới đến.
Người đó có vẻ vô cùng cao lớn, chắc là đàn ông, nhưng cũng có thể là do lớp trang phục bảo hộ phóng xạ quá dày.
Giày quân đội vừa dày vừa nặng chìa ra khỏi giường một đoạn, dưới đế dính đầy đất cát khô vàng —— đó là thứ An Nghỉ chưa từng đi qua, đất cát của Phế Thổ.
Bàn tay đeo găng tay lộ ngón rũ xuống bên ngoài, trong móng tay toàn là dầu nhớt đen đặc, mặt nạ phản quang và tâm lọc phóng xạ đã bị tháo xuống, đặt qua một bên.
Lid có lẽ đã nhận ra giới tính của đối phương, tỏ ra hơi thất vọng —— Phái nữ trong trạm vô cùng thưa thớt, hiếm hoi lắm mới có vài người lại bị coi là “Tài nguyên sinh sản” mà sống tách biệt với bọn họ.
Lần này gióng trống khua chiêng dẫn về một người ngoài, còn tưởng rằng sẽ là phụ nữ chứ.
An Nghỉ thì không quá để tâm, năm nay đã là năm thứ mười sáu cậu sống dưới trạm tị nạn, chưa gặp người lạ bao giờ, dù là ai cậu đều thấy mới mẻ.
An Nghỉ nghe thấy tiếng vải vóc bị cắt xé, bác sĩ đưa lưng về phía cậu thao tác không ngừng nghỉ, không lâu sau, một đống băng vải thấm máu đen kịt và mảnh vụn kim loại được đặt xuống khay.
An Nghỉ thoáng liếc thấy Lid đưa tay lên che mặt, ngay sau đó, một mùi hương tràn ngập hỗn hợp rỉ sét và mục ruỗng chui vào trong mũi cậu.
An Nghỉ vô cùng quen thuộc với cái mùi này.
Nhiều năm về trước, có một lần trạm tị nạn bị người biến dị tấn công, mẹ cậu bị thương, vết thương của bà càng lúc càng thối rữa, cũng tỏa ra thứ mùi như vậy, mãi cho đến tận khoảnh khắc cuối cùng.
Cậu không bao giờ quên được thứ mùi đó.
Bác sĩ đứng đối mặt với cậu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ra phía cửa.
An Nghỉ thiếu chút nữa kêu thành tiếng, vội vàng co rụt cổ.
Hai người không dám thở mạnh, đợi thật lâu, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi lạnh, trong tai lại chỉ nghe thấy âm thanh dụng cụ va đập vào nhau, cùng với tiếng ù ù không dứt từ khu phát điện.
Chắc là không sao, hành lang rất tối, theo lý thuyết không thể thấy được.
An Nghỉ lại đánh bạo tới gần thêm một chút.
Quả nhiên, đối phương chỉ đi qua điều chỉnh máy đo huyết áp, chỉnh xong thì tiếp tục chuẩn bị gì đó trên mặt bàn cạnh tường.
Cùng lúc đó, vị bác sĩ vẫn luôn đứng chắn tầm nhìn giữa họ và người ngoại lai dường như đã thao tác xong, ông gạt xe đẩy chứa đầy vải vụn ướt máu và dụng cụ phẫu thuật qua một bên, nghiêng người quan sát các trị số trên máy đo dựng đầy cạnh tường.
Vì vậy, An Nghỉ nhìn thấy khuôn mặt của người ngoại lai kia.
Đối phương vẫn chưa khôi phục ý thức, hai mắt nhắm chặt, không nhìn ra sống chết.
Tóc hắn màu nâu sẫm, râu ria lởm chởm bao phủ gò má, chỉ thấy được mi cốt rất cao, hốc mắt rất sâu, sống mũi cao thẳng.
An Nghỉ không nhịn được chăm chú quan sát người thần bí kia, mỗi một vết thương trên người hắn tượng trưng cho một lần nguy cơ hung hiểm, mỗi một nơi dính máu đều làm tăng thêm vẻ mị hoặc đầy dã tính, ngắn ngủi mấy phút, hình tượng hắn trong đầu An Nghỉ đã hóa thành một dũng sĩ diệt rồng.
An Nghỉ tưởng tượng cảnh hắn đứng giữa một vùng Phế Thổ hoang vu, giơ cao bảo kiếm quyết đấu với vô số quái vật biến dị, đến tận khi tà dương đỏ máu như huyết lệ chảy dài, hắn đứng trên đỉnh núi thây chất đống, lưu lại trong ánh chiều tà một bóng lưng vô tình.
Có điều trên người người ngoại lai cũng không có cự kiếm nạm đầy đá quý, chỉ có một khẩu súng năng lượng cùng một con dao găm đầy vết nứt, tất cả đồ sơ cứu và thức ăn đều đã cạn kiệt, An Nghỉ không biết làm thế nào trạm tị nạn cứu được hắn, nhưng cậu rất mừng.
Hành lang sau lưng truyền tới tiếng nói chuyện, An Nghỉ nhất thời không kịp phản ứng, Lid nhanh chóng xông tới kéo cậu trốn sau thùng rác y tế.
Tiếc là động tác quá lớn, đống đồ thủy tinh trên nắp thùng rác bị va chạm, loảng xoảng rớt đầy đất.
Tiếng thét đùng đùng lửa giận của Oneear lập tức dội lại: “Ai! Ai đấy!”
Lúc bản mặt hung ác của ông chú Oneear xuất hiện trước mặt họ, hai thiếu niên vô dụng đã khóc thành hai bãi nước..