Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 340


Đọc truyện Nữ phụ không trộn lẫn – Chương 340:

Chương 340: Nữ hoàng sàn diễn thời trang (11)
 
Beverly không hổ là siêu mẫu cấp thế giới, rất nhanh liền hold được tình hình, ổn định đi hết sàn diễn, tất cả khách mời đều vỗ tay nhiệt liệt vì màn biểu diễn đặc sắc của cô ấy. Người mẫu phía sau cũng rất nhanh ổn định được, có điều nhìn kỹ sẽ phát hiện bước đi của bọn họ nhỏ hơn bình thường một chút, khí chất cũng thu lại rất nhiều, hiệu quả sàn diễn đã mất đi rất nhiều.
 
Người ngoài nghề không nhìn ra đạo lý trong nhưng người trong nghề lại âm thầm lắc đầu trong lòng. Alston thì lại càng trực tiếp, mặt nhìn về phía máy quay lộ ra một vẻ mặt như cười như không. Anh ta biết Thomas nhất định cách ống kính quan sát phản ứng của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thomas quả nhiên bị anh ta làm tức giận đến mũi đều vẹo rồi, rống to về phía người mẫu: “Bước rộng ra, các cô gái, đừng có khó chịu nhăn nhó như một con gà mái nhỏ!”
 
Người mẫu còn chưa bắt đầu trình diễn vội vàng đồng ý, sau đó khi đi ra ngoài lại càng căng thẳng hơn. Rất nhanh, một người mẫu cũng bởi vì bước hụt mà ngã xuống khỏi bậc thang, nam khách mời ngồi hai bên lập tức đứng dậy nâng, thái độ hết sức ân cần, chỉ có Baird ngồi gần nhất không nhúc nhích, chỉ là nhàm chán chuyển động chiếc nhẫn giá trị liên thành trong tay. Con ngươi tím sẫm của hắn nhìn chằm chằm vào cửa ra sân khấu, tựa như đang thưởng thức người mẫu, lại tựa như không để ai vào trong mắt.
 
Người mẫu bị ngã ở bậc thang kia nơm nớp lo sợ hoàn thành hết phần diễn, Carol đi ngay sau phía cô ta ổn định bước qua được bậc thang, sau đó lại dang rộng bước chân bước đi, nhưng đến điểm tạo hình lại ngã mạnh một cái, lòng bàn tay bị xước. Trên sàn diễn đổ rất nhiều hạt lưu ly và kim cương vụn, mà giày của cô ta lại cao đến hai mươi phân, rất khó duy trì cân bằng.
 
Cô ta thử đứng lên, lại bị ngã chổng vó một cái nữa, bộ dáng chật vật vô cùng. Khách mời nam ở hai bên dồn dập đến đỡ cô ta lên, thật vất vả mới giúp cô ta đứng vững được. Phản ứng của Alston giống Baird như đúc, rõ ràng Carol ngã chổng vó bên chân anh ta, nhưng anh ta chỉ là hơi di chuyển mũi chân, tránh khỏi sự đụng chạm của đối phương.
 
Sau khi một lần nữa đứng dậy, Carol miễn cưỡng nở nụ cười, nơm nớp lo sợ đi vào, sau khi vòng về màu sau sân khấu không nhịn được đụng mạnh Lâm Đạm một cái, muốn trút hết lúng túng và ảo não trong lòng. Chỉ tiếc là Lâm Đạm đứng quá ổn, va vào cô như va vào cây cột, suýt chút nữa làm cho cô ta bắn ra ngoài. Cô ta giận đến sắp khóc, rồi lại không thể không đi thay đồ dưới sự thúc giục của nhân viên công tác.

 
Lâm Đạm chỉ biểu diễn một bộ đồ, mà trình tự ra sân khấu gần cuối cùng, Beverly đã thay xong bộ đồ thứ hai, vừa hay xếp phía trước cô.
 
“Bảo bối, cô nói rất đúng, sàn diễn lần này thật quả thật rất dễ ngã, cô cẩn thận chút.” Beverly quay đầu lại nhắc nhở.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi đã biết, cảm ơn.” Lâm Đạm mỉm cười gật đầu.
 
Hai người ngắn gọn trò chuyện với nhau mấy câu rồi trước sau lên sàn diễn, khoảng cách là khoảng tầm 20 giây. Đã nhận được sự giáo huấn lần đầu tiên, lần này Beverly xuống sàn diễn vô vùng ổn định, khách mời nhìn thấy đôi giày cao gót dưới chân cô ấy, âm thầm lau mồ hôi lạnh vì cô ấy.
 
Phía sau cô ấy, Lâm Đạm bước lớn lên sàn diễn, vừa chuẩn bị cất bước, lại phát hiện bên phải của mình bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay, làm tư thế muốn đỡ, ngón tay cái còn đeo một chiếc nhẫn bảo thạch màu xanh biếc, dưới ánh đèn chiếu rọi lấp lánh sáng ngời, ánh sáng rực rỡ.
 
Lâm Đạm vẫn không ngẩng đầu xem người đỡ mình là ai, ngược lại vô cùng tự nhiên mà đặt tay lên cánh tay của người đó, khẽ dựa vào hắn mà xuống sàn diễn, sau đó đầu cũng không quay lại mà bước đi. Cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ rực, bên trên là hai hàng cúc tây trang, bả vai khoác mấy dải lụa vàng óng, như quân trang lại giống như trang phục kỵ sĩ, tổng hợp sự cứng rắn của hai cái, rồi lại dung nhập sự nhu mĩ của váy, vô cùng có đặc sắc.
 
Mái tóc đen dày của cô uốn thành gợn sóng lớn, rối tung bên bờ vai, nương theo động tác cất bước mà tung bay, tăng thêm mấy phần phong tình lười biếng thoải mái cho cô. Bóng lưng của cô không giống bất cứ ai, tự như càng thẳng hơn một chút, càng tinh tế hơn một chút, rồi lại tràn đầy thướt tha và gợi cảm của nữ tính, mông vểnh cao nương theo động tác lắc eo mà phô diễn ra, vững vàng hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

 
Bước đi của cô vô cùng hào hiệp phiêu dật, rồi lại mơ hồ hiện ra trầm ổn và thoải mái, so với mấy người mẫu cố gắng hết sức thu lại động tác để tránh bị ngã ngay lập tức có vẻ xuất sắc. Từ khi lên sàn diễn đến bây giờ, cô chưa từng nhìn người hai bên một cái nào, tự nhiên cũng không biết khi cô vừa đứng trên bậc thang, liền có một người lập tức rời khỏi vị trí của mình, gương mặt tuấn tú đỏ lên, đèn nén tâm tình kích động chạy lên đỡ cô. Con ngươi tím sẫm của hắn khi nhìn cô sáng lấp lánh như là bầu trời đầy sao, dù cho cô đã đi xa mà vẫn còn nhìn bóng lưng của cô không chớp mắt, qua hồi lâu mới ngồi lại chỗ cũ.
 
Một màn khác thường này cũng hấp dẫn sự chú ý của người xung quanh, cũng bị máy quay quay hết toàn bộ, nhưng mà này không phải là nguyên nhân mọi người chú ý đến Lâm Đạm, hành động tiếp theo của cô chinh phục toàn hiện trường, cũng chinh phục tất cả khách mời.
 
Váy của Lâm Đạm là váy xẻ tà cao, mỗi lần bước đi đều sẽ lộ ra một chân dài, vô cùng hấp dẫn ánh mắt mọi người. Cô nương theo phong cách của buổi trình diễn lần trước, bước đi hào hiệp phiêu dật, rồi lại cương nhu kết hợp, vì tránh bị ngã, mỗi bước đi đều vô cùng ổn định, dẫm rất nặng.
 
Bởi vì trị an ở tiểu khu quá kém, cô đã dụng công cải tạo cơ thể này, sức lực không hề tầm thường, trong quá trình bước đi đạp vỡ rất nhiều hạt lưu ly, dường như mỗi bước đi đều vung lên rất nhiều mảnh vụn, nhưng mảnh vụn này dưới ánh đèn chiếu xuống tỏa ra ánh sáng lấp lánh như sao trời.
 
Cô dẫm lên những ánh sáng lấp lánh này bước đi rộng rãi, bỗng nhiên khom lưng nhặt thứ gì đó, mọi người nhìn kỹ mới phát hiện này lại là một chiếc giày cao gót. Cô mang theo chiếc giày này tiếp tục bước đi, chân dài đến nghịch thiên lúc ẩn lúc hiện trong làn váy tung bay, dáng vẻ có chút phóng đãng, lại có chút ngang ngạnh. Cô rất nhanh liền đuổi kịp Beverly, một tay khẽ giữ eo đối phương, hơi dùng sức liền xoay cô ấy đối mặt về phía mình, sau đó khom người, vừa nhanh lại vừa dịu dàng phủi sạch bàn chân bị mảnh kim cương và lưu ly đâm vào của cô ấy, đi giày lên.
 
Cho đến lúc này mọi người mới phát hiện, chiếc giày kia lại là của Beverly bị rơi, mà cô ấy chống một chân trần, đạp lên những hạt lưu ly và kim cương sắc bén này, mỗi bước đi là một dấu máu đi đến trước đài. Chân cô đau đến nhói lòng, trên mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ, dưới làn váy che khuất, không ai phát hiện cô đang nhận sự đau đớn như nào.
 
Sau khi Lâm Đạm đi giày cho cô ấy xong thì đứng lên, hôn một cái lên mu bàn tay trắng nõn của cô ấy, lập tức nắm tay cô ấy về phía hậu đài, chuỗi động tác này quá tự nhiên cũng quá hào hiệp, lại không có người nào cảm thấy đột ngột. Hai người bọn họ phân biệt một người mặc váy dài kỵ sĩ mạnh mẽ như lửa, một người dạ phục xa hoa duy mỹ, nhìn thật sự giống như công chúa và kỵ sĩ trong truyện cổ tích, hình ảnh đẹp đến nghẹt thở.

 
Khách mời ngồi ở hai bên đã sớm xem đến sững sờ, qua hồi lâu mới nhiệt liệt vỗ tay. Beverly nắm tay Lâm Đạm thật chặt, cười ngọt ngào với cô, gò má lại hiện lên đỏ ửng của sự ngượng ngùng. Trời, cô ấy tuyệt đối sẽ không thừa nhận vừa nãy mình suýt chút nữa bị Lâm Đạm bẻ cong! Vì sao lại có một người con gái dịu dàng chăm sóc đến như vậy, lại cường thế đáng tin cậy đến vậy?
 
Lòng bàn chân của cô mặc dù vẫn rất đau, nhưng tay của Lâm Đạm lại cho cô ấy rất nhiều sức mạnh, có thể làm cho cô ấy đi vừa thẳng vừa ổn định. Khi hai người đi qua đoạn sàn diễn nhiều mảnh kim cương nhất, Alston ngồi một bên bỗng nhiên đứng dậy, khẽ đỡ Lâm Đạm, dẫn cô ấy đi thẳng đến nơi sạch sẽ.
 
Lâm Đạm không nhịn được liếc mắt nhìn anh ta, nhưng kinh ngạc phát hiện con mắt xanh biếc của anh ta lại phát ra ánh hào quang, tựa như hai đốm lửa thiêu đốt.
 
Lâm Đạm không có thời gian suy nghĩ nhiều, rất nhanh liền lướt qua anh ta mà đi xa, khi gần đến cửa ra người đàn ông từng đỡ cô lại xuất hiện, cách từ xa đã duỗi tay ra một cái. Lâm Đạm ngước mắt nhìn hắn, sau đó hơi cong mi mắt, lộ ra nụ cười ấm áp tuyệt nhiên khác với khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của cô.
 
Người kia ngây ngẩn cả người, con ngươi màu tím có chút sâu thẳm.
 
Lâm Đạm khoác tay lên mu bàn tay anh ta, tựa như chuồn chuồn đạp nước, đụng một cái liền đỡ Beverly nhẹ nhàng xuống bậc thang, thấp giọng đến không thể nghe được nói: “Cảm ơn.”
 
Giọng nói và gương mặt lạnh lùng của cô có chút không tương xứng, có chút trong veo lại có chút kỳ ảo, như tiếng mưa gió vang vọng trong u cốc. Người đàn ông đỡ cô vẫn giơ cánh tay như cũ, qua hồi lâu mới đỏ mặt về chỗ cũ, theo bản năng vuốt ngực một cái.
 
Vừa tiến vào hậu đài, Beverly đã ngã ngồi trên ghế, cắn răng nói: “Mau giúp tôi xử lý miệng vết thương một chút!” Chân người mẫu là sinh mệnh thứ hai, bọn họ tự nhiên vô cùng quý trọng.
 

Lập tức có hai nhân viên công tác cầm nước khử trùng và bông chạy đến, bao quanh Beverly, Thomas cũng khom người, liên tục hỏi dò tình huống của cô có nghiêm trọng không. Một buổi trình diễn thời trang liền ngã mấy người mẫu, tâm tình của anh ta xấu đến vô cùng! Cũng may Beverly và Lâm Đạm biểu hiện vô cùng ngoạn mục, cứu vãn không ít mặt mũi cho anh ta.
 
Khi anh ta thông qua màn hình camera, nhìn thấy Lâm Đạm dẫm nát ngôi sao đi vào một mảnh hào quang, bóng lưng tựa như một ngọn lửa đang thiêu đốt, anh ta cảm thấy tâm tình mình phảng phất cũng như thiêu đốt, cảnh tượng tuyệt mỹ này cả đời anh ta cũng không cách nào quên. Mà hành động kế tiếp của cô ấy lại hào hiệp, thẳng thắn, ấm áp như thế, bắt được trái tim mọi người, cũng bù đắp tất cả những khuyết điểm.
 
Đương nhiên, biểu hiện của Beverly cũng đặc sắc như vậy, cô ấy mất một chiếc giày, nhưng lại chống mũi chân hoàn mỹ hóa giải nguy cơ này, dũng cảm và cơ trí của cô khuất phục được khách mời. Buổi trình diễn thời trang này vốn rất chán, lại vì hai người bọn họ mà trở thành kinh điển!
 
Thomas ôm chặt Beverly lại ôm chặt Lâm Đạm, giọng nói khàn khàn: “Bảo bối, tôi yêu hai người quá đi, hai người quá tuyệt vời!”
 
Lâm Đạm khẽ vỗ vỗ lưng anh ta, sau đó thấp giọng an ủi Beverly, “Khi kết thúc cô khoác tay đi cùng với Tucker tiên sinh, như vậy sẽ không quá đau.”
 
“Được, bây giờ đã không còn đau như thế rồi, tôi vẫn còn có thể nhịn được. Thân ái, vừa nãy cảm ơn cô, nếu như không có cô, tôi cũng không biết nên đi về như nào nữa. Bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu được người tiên cá là cảm nhận như thế nào rồi, cô ấy thật sự ngốc, vì một tên tra nam và nguyện ý chịu lại đau như này! Oa, thân ái, cô ấm áp quá, tôi bị cô mê hoặc rồi!” Beverly nhón một chân nhảy vào lòng Lâm Đạm, mạnh mẽ ôm cô một hồi, còn hôn một cái thật vang lên mặt cô, sau đó cười ha ha.
 
Sự hào sảng của cô ấy cảm nhiễm Lâm Đạm, thế là liền khẽ mỉm cười. Công việc người mẫu này quả nhiên rất thú vị.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.