Đọc truyện Mị Tâm – Chương 31: Ngôi Sao Trong Ánh Sáng Nhu Hòa
Editor: Gà
Trong mắt Lưu Tri thoáng qua một tia kinh ngạc, trời đã về đêm, tại sao Tiền công tử lại ở trong Thiên Nhiên Uyển?
Nửa đêm tới thăm hỏi, hay có chuyện gì?
Trong lúc đang phân vân, Bình Yến đi đến phúc thân với Bạch Tô Mặc và Lưu Tri, nói nhỏ: “Tiền công tử nói có chuyện nhất định phải gặp tiểu thư, nô tỳ báo lại hôm nay trong phủ có khách, sợ rằng tiểu thư phải rất khuya mới trở lại, Tiền công tử bảo ngài ấy chờ được.
Nhưng bây giờ đã khuya, nô tỳ không tiện chờ ở ngoại các, đành phải mời Tiền công tử vào trong uyển dâng trà.”
Bình Yến nói xong mới ngước mắt nhìn về phía Bạch Tô Mặc và Lưu Tri.
Lần trước Bình Yến và Miểu Ngôn đi theo Bạch Tô Mặc đến Dung Quang Tự, lúc xuống núi thanh ngang xe ngựa bị gãy, khi ấy đã đi nhờ xe ngựa của Tiền công tử trở về.
Đổi lại là người khác thì không sao, nhưng về tình về lý, nào có chuyện yêu cầu Tiền công tử rời đi.
Lưu Tri không ở trong uyển, Bình Yến chỉ có thể tự mình quyết định.
Rốt cuộc cũng thấy tiểu thư và Lưu Tri trở về.
Lưu Tri ngầm hiểu trong lòng.
Hôm đó tiểu thư rơi xuống nước, chính Tiền công tử và Hứa công tử cứu giúp, sau việc đó vẫn kín như miệng bình, không để lộ một tiếng gió, Lưu Tri có ấn tượng rất tốt với Tiền Dự.
Sau đó, tiểu thư đến Cẩm Hồ uyển thăm hỏi, Lưu Tri đoán người cứu tiểu thư quá nửa là Tiền công tử.
Nay Tiền công tử đột nhiên đến uyển có chuyện, còn nhất định phải gặp được tiểu thư trong hôm nay.
Lẽ nào liên quan đến việc tiểu thư rơi xuống nước.
Về phần Tử Vi Viên, nàng và Vu Lam đã tra hỏi Lý Sử Tề, bầy ong vò vẽ quả nhiên không thoát khỏi liên quan đến Chử công tử, vì giữa đường xảy ra sơ xuất tiểu thư mới tránh được một kiếp nạn.
Còn tiểu thư vì sao rơi xuống nước, Tiền công tử bị ong đốt thế nào Lưu Tri hoàn toàn không biết.
Dù là từ Dung Quang Tự xuống núi hay tiểu thư ngã xuống hồ, Lưu Tri cảm thấy Tiền công tử là người hiểu biết lễ nghĩa, nếu hoàn toàn không có lý do sẽ không đến Thanh Nhiên uyển lúc nửa đêm.
“Đi lấy bình vân cẩm thảo ngưng sương đến đây.” Bạch Tô Mặc dặn dò một câu.
Bấy giờ Lưu Tri mới hồi thần.
Ngày hôm qua từ Cẩm Hồ uyển về, tiểu thư đã bảo nàng đi lấy vân cẩm thảo ngưng sương tiến cống của Khương Á lần trước.
Khi ấy Khương Á tiến cống cho hoàng cung, Thái hậu ban cho Quốc công gia, Quốc công gia lại chuyển giao sang tiểu thư, đó là loại thuốc chuyên trị vết đốt, ngoại thương.
Tiểu thư ở trong phủ hiếm khi dùng đến nên bị Yên Chi áp đáy hòm.
Sáng nay Yên Chi mới lục bình thuốc kia từ đáy hòm lên.
Buổi trưa, tiểu thư tiễn Hứa tiểu thư ra cửa thoáng nhìn sang Đông Hồ Biệt Uyển phía đối diện, sau đó sai nàng ấy đưa bình thuốc qua đó.
Hiềm nỗi, chờ nàng ấy cầm bình thuốc đến gõ cửa hồi lâu vẫn không thấy ai trả lời, đoán Tiền công tử đã ra ngoài, bèn đem bình thuốc quay trở về.
Ngôn Tình Tổng Tài
Lưu Tri đáp vâng.
Bạch Tô Mặc bước tới đi gặp Tiền Dự, Lưu Tri nói nhỏ với Yên Chi: “Pha lại hai tách trà đặt ở ngoại các.”
Bình Yến kinh ngạc: “Nhưng mà, đã trễ thế này…”
Bình Yến thấy hình như không hợp quy củ.
Nàng ấy lại nghía sang Lưu Tri.
Hôm nay Tiền công tử đến có liên quan đến chuyện tiểu thư rơi xuống nước, dĩ nhiên không tiện ở trong uyển để người khác nghe được.
(*) – Ngoại các: gian ngoài, là phòng khách trong phòng, gần chỗ ngủ nên buổi tối không nên tiếp khách khác giới.
– Uyển: Sân, viện, tiểu viện, vườn (nơi hội tụ văn học nghệ thuật), vườn hoa, vườn ngự uyển (của vua)
Lưu Tri bèn cười: “Không sao, Tiền công tử có chuyện quan trọng muốn nói với tiểu thư, ta ở bên cạnh hầu hạ là được.”
Đêm đã sâu, không ít tiểu nha đầu và bà tử thô sử đã rời khỏi uyển, chỉ còn lại đám người Bàn Tử, Yên Chi, Bình Yến và Doãn Ngọc, một là mấy người này kín miệng, ít huyên thuyên hơn, hai là nếu có Lưu Tri tỷ tỷ ở một bên người khác sẽ không nghĩ nhiều.
Bối rối trong lòng Bình Yến được hóa giải, lúc này mới cười meo meo gật đầu, đi pha trà thêm một lần nữa.
Lưu Tri phải vào phòng trong lấy thuốc, khi ngang qua Bạch Tô Mặc và Tiền Dự, nhận thấy hai người đang trò chuyện, Lưu Tri nhẹ nhàng phúc thân với Tiền Dự.
Tiền Dự lễ độ gật đầu đáp lại.
Hắn phát giác Bạch Tô Mặc hôm nay hình như hơi khác.
Ý cười trên mặt cơ hồ mang theo men say: “Ngươi tìm ta có chuyện?”
Tiền Dự khẽ ngẩn ngơ.
Vừa nãy trong đầu lướt qua vô số cảnh tượng nóng bỏng, nay đối mặt sao có thể không ngượng ngùng xấu hổ, giờ phút này thoáng chốc tan thành mây khói, chỉ còn một câu bình thường nhất: “…!Uống rượu?”
Hạ bút thành văn*, tuyệt nhiên không chải chuốt dông dài.
(*) Vào thẳng vấn đề
Nhưng lại quên rằng càng bình thường càng thân thiết.
Xuôi theo cơn gió đêm nhẹ nhàng, Tiền Dự cúi xuống, cố gắng che giấu vẻ ân cần trong ánh mắt, lại phát hiện ánh trăng đã sớm phủ đầy mặt đất.
Trong lòng Bạch Tô Mặc cảm thấy ấm áp, mỉm cười: “Không nhiều lắm.”
Chẳng qua chỉ hai ba câu đơn giản, chẳng biết tự nơi nào nảy sinh vẻ âu yếm thân thuộc.
Tiền Dự vừa ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau.
Có lẽ thật sự đã say, cũng có lẽ vì tiếng ve trong uyển cổ động, Bạch Tô Mặc chợt bước tới, nhẹ nhàng nhón chân, phảng phất như mượn ánh trăng sáng ở vị trí gần nhất cẩn thận đánh giá hắn.
Đôi mắt an tĩnh ngậm ý cười, hơi thở gần kề ngay trước mặt.
Tiền Dự ngẩn ngơ, tựa như chỉ cần một cái chớp mắt, toàn bộ tâm tư đều lạc vào ngôi sao trong ánh sáng nhu hòa…
Đôi mắt của nàng chính là những vì sao đó.
Trái tim Tiền Dự bỗng chốc loạn nhịp, ánh mắt mê đắm ngã vào dải ngân hà chưa từng dời đi, chỉ có khóe môi buông tiếng thở dài khe khẽ: “…!Bạch Tô Mặc, nàng uống nhiều rồi.”
【Bang bang bang bang!】
(Chế Cầu: Làm sao bây giờ, chỗ này làm tác giả mắc cừ quá…!nhưng vẫn quyết định giữ lại.)
Ý cười trong mắt Bạch Tô Mặc càng thêm sâu.
【Bang bang bang bang!】
Nàng vẫn nhìn hắn, cười mà không nói.
【! @#¥%……!&*】
【Thình thịch! thình thịch! thình thịch! ————】
Tiền Dự bỗng cụp mắt xuống, in lên cánh môi nàng như chuồn chuồn lướt nước.
Bạch Tô Mặc khẽ khép mắt.
【Bạch Tô Mặc, là nàng cố ý】
Giọng nói trầm thấp, dưới bóng nguyệt càng thêm du dương êm ái, phảng phất như viên nam châm hút sâu lỗ tai, biến thành sợi lông vũ nhẹ nhàng bay bổng vỗ vào đáy lòng.
Nàng khoan thai mở mắt.
Hai mắt hắn vẫn nhắm nghiền, đường nét tinh tế, đến cả suối tóc đen cũng được ánh trăng dát lên một vầng tịch dương.
Tiếng bước chân truyền đến kéo Tiền Dự thanh tỉnh.
Bình Yến nâng khay từ phía ngoài đi đến, trên khay đặt hai tách trà, từ bậc thang bên trái uyển tử đi lên.
…
Bình Yến dâng trà ở gian ngoài, lui sang một bên hầu hạ.
Lát sau, Lưu Tri xốc rèm, cầm hộp gấm từ phòng trong đi ra.
Bình Yến phúc thân lui xuống, ra khỏi ngoại các.
Lưu Tri bước tới đưa hộp gấm cho Bạch Tô Mặc.
Bạch Tô Mặc nâng tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hàng mày khẽ khép lại: “Ta vừa mới uống rượu…”
Uống rượu xong không thể dùng trà, Bình Yến nên biết.
Lưu Tri khựng lại, đáp rằng khi nãy Bình Yến không lưu ý.
Nàng ấy phúc thân nói: “Nô tỳ xuống phòng bếp làm ít canh giải rượu.”
Bạch Tô Mặc gật đầu,
Tiền Dự biết nàng cố ý đẩy Lưu Tri đi.
Ngoại các vẫn chưa đóng cửa, ánh trăng tràn vào qua khung cửa rộng mở ở gian ngoài, nàng tắm mình dưới trăng sáng, bóng hình phác họa nên những đường nét trong trẻo lóa mắt.
Tiền Dự nhịn không được mà ngắm nhìn thêm vài lần.
Nàng mở hộp gấm, từ bên trong lấy ra một bình ngọc cổ lọ.
Vặn mở nắp bình, mùi thảo mộc nhàn nhạt bay ra.
“Tiền Dự, hôm nay ta uống hơi nhiều, có chuyện gì để ngày mai nói được không?” Nàng cười tủm tỉm nhìn hắn.
Hắn không thể cự tuyệt.
Hắn cho rằng đầu tiên là thanh phong minh nguyệt*, sau đó tiễn khách.
(*) Gió mát trăng thanh, dạo đầu
Khiến hắn ngạc nhiên là nàng lại cúi đầu, cất giọng rõ ràng: “Bị ong vò vẽ đốt chỗ nào?”
Đợi một lúc mới vén tay áo lên lộ ra hai vết ong đốt trên cánh tay.
Bạch Tô Mặc bàng hoàng: “Bôi thuốc chưa?”
Tiền Dự gật đầu.
Nàng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu xuống, ngón áp út móc nhẹ vào chiếc bình đã mở nắp.
Chất kem mát lạnh dính trên da thịt, hơi ấm từ đầu ngón tay nàng kích thích trái tim Tiền Dự, không khỏi ngắm nàng thật lâu.
Nàng chuyên chú cúi đầu, dùng ngón tay giữa khẽ khàng bôi xung quanh vết thương.
Tiền Dự không quấy rầy cũng không dời mắt đi nơi khác.
Chỉ lặng lẽ ngắm nhìn nàng.
Dường như nơi nào đó tận sâu đáy lòng đã bị tiếng ve sầu trong uyển đào một khoảng trống, đôi mắt không thể chứa thêm bất kỳ ngọn cây cọng cỏ, một vầng trăng non yên tĩnh, hay chùm ánh sáng nhạt nhòa nào khác…
Nàng rướn người vén tay áo lên, tìm vết thứ hai.
Hắn nhìn ngón út bên phải của nàng hơi nhếch lên, đầu ngón áp út khẽ móc vào chiếc bình.
Ngay sau đó, da thịt lây dính keo thuốc từ ngón tay của nàng, trái tim như rượu lên men theo da thịt rót đầy ánh nhìn, vào trong mắt, trong lòng hắn.
Như thể một giấc mơ trong trẻo sau cơn mưa mùa hạ, gần ngay trước mắt nhưng chưa dám nói thành lời.
Sợ rằng lên tiếng sẽ bị sét đánh tỉnh mộng.
…
Đông Hồ uyển.
Tiền Dự dựa vào cột đình nghỉ mát, tay vẫn nắm bình vân cẩm thảo ngưng sương.
Tầm mắt tuy cố định nhưng thần hồn đã bay lượn đến nơi khác.
Bình thuốc trong tay hết mở ra rồi đóng lại.
— Tiền Dự, hôm nay ta uống hơi nhiều, có chuyện gì để mai nói được không?
Hết đóng, lại mở.
— Bị ong vò vẽ đốt chỗ nào?
Rõ ràng tối nay hắn đến tìm nàng không phải vì chuyện này, hắn muốn khuyên nàng đề phòng Chử Phùng Trình, muốn giải thích với nàng ngày hôm đó ở Cẩm Hồ uyển hắn vì ong đốt mà sinh ảo giác.
Nhưng khi gặp được nàng, hết thảy đều không do hắn định đoạt.
Trước khi đến đã cân nhắc kỹ càng, vừa nhìn thấy nàng đã tự dâng mình bán đi, thầm nghĩ muốn che giấu toàn bộ vết tích, ngược lại lần này không còn lời nào để bào chữa.
— Tiền Dự, ngày mai còn trốn ta nữa không?
Hắn như bị ma xui quỷ khiến mở miệng: “Sẽ không.”
Tiền Dự khẽ thở hắt một hơi, từ từ ngước mắt lên, chẳng biết tự bao giờ hồ nước trước mặt đã ngập tràn sắc màu dịu dàng của các vì sao…
*
Thanh Nhiên uyển.
Bình Yến và Yên Chi hầu hạ Bạch Tô Mặc rửa mặt thay quần áo, trước khi ngủ, nàng uống bát canh giải rượu Lưu Tri bưng tới.
Xưa nay nàng vẫn luôn có thói quen đọc sách buổi tối.
Lưu Tri thả rèm xuống, giữ lại một ngọn đèn trên đầu giường.
Bạch Tô Mặc lật hai trang sách, cảm thấy uống canh giải rượu vẫn chưa thể tỉnh táo, thả sách xuống định đứng dậy tắt đèn, đập vào mắt là bóng trăng khiến người dao động.
Nhớ lại những chuyện trong uyển hôm nay, nàng nhón chân mượn trăng đánh giá hắn.
Hắn cũng nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai dời mắt.
Nàng chưa từng tới gần nhìn hắn như thế, dường như còn cảm nhận được nhịp tim thay đổi bất ngờ của hắn.
Rồi hắn bỗng nhiên hôn nàng.
Trong gió đêm thanh mát và tiếng ve vang vọng khắp uyển, phảng phất đều nhiễm một chút ngọt ngào.
Cách một bờ môi, hòa tan đến nơi sâu thẳm tận đáy lòng.
— Bạch Tô Mặc, là nàng cố ý.
Khi ấy hắn trộm giận dỗi trong lòng.
Bạch Tô Mặc không khỏi mỉm cười, đưa tay ngăn ánh sáng của ngọn đèn, khẽ đáp.
“Phải.”
Sau đó thổi tắt..